Không Còn Là Nữ Phụ - Chương 26:
Chương trước- Chương 1:Xuyên không, Vi Diệu
- Chương 2:Nam chủ vs anh trai
- Chương 3:
- Chương 4:Nam nữ chủ
- Chương 5:Tuyệt giao
- Chương 6:Sai
- Chương 7:Nhà
- Chương 8:Đi học
- Chương 9:Là đại tỷ
- Chương 10:Thực hư người viết thư
- Chương 11:Nam Chủ Cưỡng Hôn
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:H
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:H
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:Chương ngoại:Lãnh Hàn
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:Nguyên Chủ
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:Hoàn
- Chương 79:Ngoại Truyện 1
- Chương 80:Ngoại truyện 2
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 26:
Mộc Trà thư thái ngồi dưới gốc cây đọc sách. Mùi cỏ non khiến cô dễ chịu hít thở, phải cô chỉ thích yên bình sống qua ngày, tranh giành cái gì chứ? Sống thoải mái vậy có tốt không? Lãnh Hàn từ từ đi đến ngồi xuống cạnh cô, hắn thoải mái mà tựa đầu lên vai cô.
\- Trà nhi, em còn nhớ trước kia anh vẫn thường tựa đầu lên vai em khi mệt mỏi không? Khi chúng ta còn là sinh viên đại học, em không ngại xa đi từ dãy A đến dãy C bọn anh chỉ để anh tựa đầu lên vai để ngủ. Em còn nhớ hồi ức đó không??
Mộc Trà bỗng rùng mình một cái, tại sao hắn lại muốn khởi dậy quá khứ làm gì, cô không cho phép bản thân dao động.
\-Lãnh Hàn, tôi từng nói với anh, khi anh đã yêu một người khác hãy nói với tôi, tôi sẽ tự động rời đi chứ đừng đâm sau lưng tôi, tôi sẽ rất hận. Anh xem anh đã làm tôi hận anh rồi đó. Tại sao trước nói yêu tôi hôm sau lại trong vòng tay người phụ nữ khác. Tôi là cô nhi, tôi sợ nhất chính là cảm giác bị bỏ rơi và phản bội . Tâm tôi chết rồi....
Lãnh Hàn ngăn những lời nói đau lòng của cô lại, hai tay hắn áp lên má cô trực tiếp kéo Mộc Trà vào lòng, chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại. Không dục vọng, không giả dối. Sự nhớ nhung, sự đau tâm, sự hối hận bao trùm lên cái hôn ngọt ngào. Từ khóe mắt Mộc Trà lăn xuống một hai giọt lệ. Tại sao cô thích cái hôn này. Mộc Trà muốn quên tất cả, muốn quên đi mọi thứ. Nữ phụ? Nữ chính? Chỉ có trong truyện đọc hoặc phim truyền hình. Đây là cuộc sống của cô, không có nữ phụ hay nữ chính.
Mộc Trà nhắm mắt, đầu cô lại đau rồi. Cô trực tiếp ngất đi. Lãnh Hàn vội vàng bế cô trên tay lao nhanh lên phòng y tế.
\-Bác sĩ, bác sĩ mau.
Vị bác sĩ nhanh chóng chạy đến. Sau một hồi kiểm tra, vị bác sĩ đưa ra kết luận
\-Bạn học sinh này do cảm lạnh lại không chịu uống thuốc mà gây nên một phần cũng do tâm lý. Cậu nên bảo người nhà quan tâm nhiều hơn.
Lãnh Hàn cúi chào rồi ngồi cạnh giường bệnh của cô, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Mộc Trà
\-Bây giờ, em không còn cô đơn nữa đâu.
Lãnh Hàn nắm chặt bàn tay của cô. Khẽ cúi người, vừa lúc đó thì Lục Dật Thần đi vào cùng Lâm Lục Chi. Hắn lo lắng nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, Lâm Lục Chi cố tình bám theo Lục Dật Thần đến đây giả dạng "mèo khóc chuột", vừa thấy Mộc Trà, Lục Chi liền chạy đến đầu giường lay lay người cô.
\-Trà tỷ, Trà tỷ chị làm sao vậy? Lãnh Hàn caca chị của em làm sao vậy?
Lãnh Hàn không thèm quan tâm đến hai người họ, ánh mắt một mực chung thủy nhìn cô đang nằm trên giường bệnh. Lục Dật Thần tiến tới gần cô hơn, bàn tay không lực đạo mà vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Lục Chi cảm thấy không ai quan tâm đến mình tiếp tục khóc lóc lay người cô dậy. Lãnh Hàn đối với sự khóc lóc thảm thương này của Lâm Lục Chi có phần khó chịu
\-Lâm nhị tiểu thư, cô yên lặng một chút được không?
Lâm Lục Chi chỉ biết thút thít khe khẽ, hai tay nắm chặt cổ tay Lâm Mộc Trà. Từ cánh cửa phòng bệnh, một thân ảnh cao lớn bước vào. Vị anh trai cuồng sủng em gái\_Lâm Triệu Vũ Cao cao tại thượng bước nhanh đến giường bệnh của Mộc Trà. Hắn đẩy Lục Dật Thần cùng Lâm Lục Chi về một phía. Ánh mắt giận dữ dán lên hai người họ
\-Có phải các người làm gì em gái tôi không? Lục Dật Thần đây không phải là lần đầu tiên cậu làm hại em gái tôi. Lâm Lục Chi tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ có mẹ cô và bố tôi chống lưng thì tôi không dám làm gì cô. Tôi nói lại lần cuối cho hai người rõ, đừng bao giờ đến gần em gái tôi. Nó có mệnh hệ gì tôi sẽ không để yên đâu.
Lâm Triệu Vũ quay ra nhìn về phía Lãnh Hàn đang nắm chặt tay cô
\-Cậu là ai? Buông tay em gái tôi ra.
Lãnh Hàn ngước lên nhìn Lâm Triệu Vũ, chân mày khẽ giãn ra
\-Tôi là bạn trai của Trà nhi. Lãnh Hàn
\-Bạn trai? Tôi chưa bao giờ nghe Mộc Trà kể về người nào tên Lãnh Hàn, càng không có chuyện nó có bạn trai. Từ khi chia tay Thượng Tử Đằng nó không muốn có bạn trai nữa. Có phải cậu muốn làm hại em gái tôi không? Cậu và bọn họ là cùng một phe phải không?
Vừa nói, Lâm Triệu Vũ chỉ tay về phía hai người là Lục Dật Thần và Lâm Lục Chi. Mộc Trà cau mày, cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Mắt lim dim trực mở ra. Lâm Lục Chi bám chặt tay Lục Dật Thần , sợ hãi nhìn bộ dạng muốn giết người của Lâm Triệu Vũ.
\- Vũ caca, em... Em... Em lo cho Trà tỷ. Em không muốn tỷ ấy xảy ra chuyện gì bất trắc như vụ tự tử lần trước. Em... em... Em..
Mộc Trà từ từ ngồi dậy. Cả người cô mệt mỏi, rã rời, đầu có chút đau.
\-Có chuyện gì vậy?
Lâm Triệu Vũ nhìn sang em gái có chút dịu đi trong lòng. Hắn xoa đầu cô ân cần
\-Muội muội, ai khiến muội ra nông nỗi này, là bọn họ phải không?
Mộc Trà nhìn xung quanh rồi khẽ lắc đầu.
\-Caca, muội muốn về nhà, đưa muội về chung cư A được không? Muội không muốn gặp ai cả
\-Hảo, ta đưa muội về,
Lâm Triệu Vũ bế Mộc Trà trên tay, trước khi ra khỏi cửa phòng bệnh không quên ném cái nhìn cảnh cáo về phía bọn người đang đứng trong đó. Hắn không thể để muội muội của mình chịu ủy khuất như trước kia..
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Au cũng muốn có anh trai....??
Cmt and vote . . .??
\- Trà nhi, em còn nhớ trước kia anh vẫn thường tựa đầu lên vai em khi mệt mỏi không? Khi chúng ta còn là sinh viên đại học, em không ngại xa đi từ dãy A đến dãy C bọn anh chỉ để anh tựa đầu lên vai để ngủ. Em còn nhớ hồi ức đó không??
Mộc Trà bỗng rùng mình một cái, tại sao hắn lại muốn khởi dậy quá khứ làm gì, cô không cho phép bản thân dao động.
\-Lãnh Hàn, tôi từng nói với anh, khi anh đã yêu một người khác hãy nói với tôi, tôi sẽ tự động rời đi chứ đừng đâm sau lưng tôi, tôi sẽ rất hận. Anh xem anh đã làm tôi hận anh rồi đó. Tại sao trước nói yêu tôi hôm sau lại trong vòng tay người phụ nữ khác. Tôi là cô nhi, tôi sợ nhất chính là cảm giác bị bỏ rơi và phản bội . Tâm tôi chết rồi....
Lãnh Hàn ngăn những lời nói đau lòng của cô lại, hai tay hắn áp lên má cô trực tiếp kéo Mộc Trà vào lòng, chuẩn xác hôn lên đôi môi mềm mại. Không dục vọng, không giả dối. Sự nhớ nhung, sự đau tâm, sự hối hận bao trùm lên cái hôn ngọt ngào. Từ khóe mắt Mộc Trà lăn xuống một hai giọt lệ. Tại sao cô thích cái hôn này. Mộc Trà muốn quên tất cả, muốn quên đi mọi thứ. Nữ phụ? Nữ chính? Chỉ có trong truyện đọc hoặc phim truyền hình. Đây là cuộc sống của cô, không có nữ phụ hay nữ chính.
Mộc Trà nhắm mắt, đầu cô lại đau rồi. Cô trực tiếp ngất đi. Lãnh Hàn vội vàng bế cô trên tay lao nhanh lên phòng y tế.
\-Bác sĩ, bác sĩ mau.
Vị bác sĩ nhanh chóng chạy đến. Sau một hồi kiểm tra, vị bác sĩ đưa ra kết luận
\-Bạn học sinh này do cảm lạnh lại không chịu uống thuốc mà gây nên một phần cũng do tâm lý. Cậu nên bảo người nhà quan tâm nhiều hơn.
Lãnh Hàn cúi chào rồi ngồi cạnh giường bệnh của cô, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Mộc Trà
\-Bây giờ, em không còn cô đơn nữa đâu.
Lãnh Hàn nắm chặt bàn tay của cô. Khẽ cúi người, vừa lúc đó thì Lục Dật Thần đi vào cùng Lâm Lục Chi. Hắn lo lắng nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, Lâm Lục Chi cố tình bám theo Lục Dật Thần đến đây giả dạng "mèo khóc chuột", vừa thấy Mộc Trà, Lục Chi liền chạy đến đầu giường lay lay người cô.
\-Trà tỷ, Trà tỷ chị làm sao vậy? Lãnh Hàn caca chị của em làm sao vậy?
Lãnh Hàn không thèm quan tâm đến hai người họ, ánh mắt một mực chung thủy nhìn cô đang nằm trên giường bệnh. Lục Dật Thần tiến tới gần cô hơn, bàn tay không lực đạo mà vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Lục Chi cảm thấy không ai quan tâm đến mình tiếp tục khóc lóc lay người cô dậy. Lãnh Hàn đối với sự khóc lóc thảm thương này của Lâm Lục Chi có phần khó chịu
\-Lâm nhị tiểu thư, cô yên lặng một chút được không?
Lâm Lục Chi chỉ biết thút thít khe khẽ, hai tay nắm chặt cổ tay Lâm Mộc Trà. Từ cánh cửa phòng bệnh, một thân ảnh cao lớn bước vào. Vị anh trai cuồng sủng em gái\_Lâm Triệu Vũ Cao cao tại thượng bước nhanh đến giường bệnh của Mộc Trà. Hắn đẩy Lục Dật Thần cùng Lâm Lục Chi về một phía. Ánh mắt giận dữ dán lên hai người họ
\-Có phải các người làm gì em gái tôi không? Lục Dật Thần đây không phải là lần đầu tiên cậu làm hại em gái tôi. Lâm Lục Chi tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ có mẹ cô và bố tôi chống lưng thì tôi không dám làm gì cô. Tôi nói lại lần cuối cho hai người rõ, đừng bao giờ đến gần em gái tôi. Nó có mệnh hệ gì tôi sẽ không để yên đâu.
Lâm Triệu Vũ quay ra nhìn về phía Lãnh Hàn đang nắm chặt tay cô
\-Cậu là ai? Buông tay em gái tôi ra.
Lãnh Hàn ngước lên nhìn Lâm Triệu Vũ, chân mày khẽ giãn ra
\-Tôi là bạn trai của Trà nhi. Lãnh Hàn
\-Bạn trai? Tôi chưa bao giờ nghe Mộc Trà kể về người nào tên Lãnh Hàn, càng không có chuyện nó có bạn trai. Từ khi chia tay Thượng Tử Đằng nó không muốn có bạn trai nữa. Có phải cậu muốn làm hại em gái tôi không? Cậu và bọn họ là cùng một phe phải không?
Vừa nói, Lâm Triệu Vũ chỉ tay về phía hai người là Lục Dật Thần và Lâm Lục Chi. Mộc Trà cau mày, cô bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Mắt lim dim trực mở ra. Lâm Lục Chi bám chặt tay Lục Dật Thần , sợ hãi nhìn bộ dạng muốn giết người của Lâm Triệu Vũ.
\- Vũ caca, em... Em... Em lo cho Trà tỷ. Em không muốn tỷ ấy xảy ra chuyện gì bất trắc như vụ tự tử lần trước. Em... em... Em..
Mộc Trà từ từ ngồi dậy. Cả người cô mệt mỏi, rã rời, đầu có chút đau.
\-Có chuyện gì vậy?
Lâm Triệu Vũ nhìn sang em gái có chút dịu đi trong lòng. Hắn xoa đầu cô ân cần
\-Muội muội, ai khiến muội ra nông nỗi này, là bọn họ phải không?
Mộc Trà nhìn xung quanh rồi khẽ lắc đầu.
\-Caca, muội muốn về nhà, đưa muội về chung cư A được không? Muội không muốn gặp ai cả
\-Hảo, ta đưa muội về,
Lâm Triệu Vũ bế Mộc Trà trên tay, trước khi ra khỏi cửa phòng bệnh không quên ném cái nhìn cảnh cáo về phía bọn người đang đứng trong đó. Hắn không thể để muội muội của mình chịu ủy khuất như trước kia..
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Au cũng muốn có anh trai....??
Cmt and vote . . .??
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Xuyên không, Vi Diệu
- Chương 2:Nam chủ vs anh trai
- Chương 3:
- Chương 4:Nam nữ chủ
- Chương 5:Tuyệt giao
- Chương 6:Sai
- Chương 7:Nhà
- Chương 8:Đi học
- Chương 9:Là đại tỷ
- Chương 10:Thực hư người viết thư
- Chương 11:Nam Chủ Cưỡng Hôn
- Chương 12:
- Chương 13:
- Chương 14:H
- Chương 15:
- Chương 16:
- Chương 17:
- Chương 18:H
- Chương 19:
- Chương 20:
- Chương 21:
- Chương 22:
- Chương 23:
- Chương 24:
- Chương 25:
- Chương 26:
- Chương 27:
- Chương 28:
- Chương 29:
- Chương 30:
- Chương 31:
- Chương 32:
- Chương 33:
- Chương 34:
- Chương 35:
- Chương 36:
- Chương 37:
- Chương 38:
- Chương 39:
- Chương 40:
- Chương 41:
- Chương 42:
- Chương 43:
- Chương 44:
- Chương 45:
- Chương 46:
- Chương 47:
- Chương 48:
- Chương 49:
- Chương 50:
- Chương 51:
- Chương 52:
- Chương 53:
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:Chương ngoại:Lãnh Hàn
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:Nguyên Chủ
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:Hoàn
- Chương 79:Ngoại Truyện 1
- Chương 80:Ngoại truyện 2
- bình luận