Mộc Trà nặng nề mở hai mắt, lại là màu trắng lạnh lẽo của bệnh viện, lại là mùi thuốc khử trùng quen thuộc. Tay cô sờ lên bụng của mình không tự chủ mà bật khóc nức nở. Lâm Triệu Vũ nhìn Mộc Trà đã tỉnh lại liền vui mừng cười nhẹ
\-Muội muội, em tỉnh rồi, để anh gọi bác sĩ.
\-Con của em... Đi rồi sao??
\-Mộc Trà...
\-Bảo bối trách em tại sao không cần nó, bảo bối muốn được em ôm vào lòng mà.
\-Mộc Trà, em...
\-Bảo bối của em còn chưa được đón ánh nắng mặt trời , chưa được nhìn thấy biển rộng, còn nhiều thứ chưa nhìn thấy. Còn chưa được em bế mà. ??
Mộc Trà ngăn cảm xúc chậm rãi nói, nước mắt cứ tuôn rơi ướt đẫm gối
\-Em cần bảo bối. Anh hai, em cần bảo bối.
Lạc Tố Tố sau khi nghe tin Mộc Trà nhập viện thì cùng Tống Hạo Thiên chạy nhanh đến bệnh viện, hai người đứng trước cửa phòng mà không dám bước vào. Triệu Vô Tâm trên tay xách ít đồ đi vào, nàng mở cửa phòng kéo luôn hai người kia vào phòng.
\-Hai người đứng ngoài đây làm gì, mau vào trong đi.
Mộc Trà nằm bất động trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà lâu lâu lại mỉm cười một cái, nụ cười châm chọc kết hợp với dòng nước mắt không ngừng chảy thật thê lương. Lâm Triệu Vũ xót ruột nhìn cô.
\-Em đừng vậy nữa, em còn có thể có đứa bé khác mà.
\-Anh không hiểu đâu. Cảm giác đó, không thể diễn tả nổi. Cảm giác có một sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong người mình .
Mộc Trà tự hận chính bản thân mình, là cô không thể bảo vệ con cô, trách ai được. Là cô một lần muốn tin tưởng dựa dẫm vào Nam Cung Ngạo nhưng lại bị anh ta tàn nhẫn xát muối vào tim. Liễu YY, hóa ra hắn ta với cô ả đó vẫn qua lại. Cái gì mà hắn trở thành nam nhân của cô chứ. Yêu cô? Lời này hắn đã nói ra với biết bao nhiêu cô gái khác rồi.
Mộc Trà chớp mắt một cái rồi đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở phía Lạc Tố Tố và Tống Hạo Thiên.
Hừ nhẹ một cái, giọng nói mang theo ngữ điệu lạnh lùng, hạ xuống âm độ.
\-Cút ra ngoài.
\-Mộc Trà, tao....
\-Tôi nói hai người cút ra ngoài.
Lâm Triệu Vũ khó hiểu, bình thường sẽ không bao giờ Mộc Trà dùng ngữ điệu lạnh lùng như vậy để nói chuyện với bạn thân của mình. Triệu Vô Tâm cũng ngạc nhiên không kém.
Tố Tố vẫn đứng đó giương mắt nhìn cô.
\-TÔI NÓI CÚT RA NGOÀI, CÚT HẾT ĐI.... AAAA
Mộc Trà điên loạn ném tất cả mọi thứ trên bàn. Ngày cả ống truyền nước cũng bị cô giật phắt ra khiến nó rỉ máu. Cô không kiềm chế nổi bản thân mình, cô cũng không biết mình đang làm gì. Lâm Triệu Vũ nhanh nhẹn chạy đến giữ lấy tay của Mộc Trà, ngăn cô ném đồ. Triệu Vô Tâm hoang mang không kém, chưa lần nào nàng thấy Mộc Trà kích động như vậy. Triệu Vô Tâm nhanh chóng kéo hai người đó ra, Mộc Trà ngồi trên giường thở dốc, Lâm Triệu Vũ lo lắng đến nỗi trắng bệch mặt mũi.
Mộc Trà tiếp tục cười điên loạn, nước mắt lại rơi xuống hai bên gò má. Lâm Triệu Vũ ôm lấy người Mộc Trà vỗ vỗ lưng cô
\-Tiểu Trà ngoan, anh hai sẽ bảo vệ em. Ngoan đừng khóc, đã có anh hai thay em chống đỡ mọi thứ. Tiểu Trà bình tĩnh lại.
Mộc Trà dần dần ngừng cười lại, Lâm Triệu Vũ nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô rồi đỡ cô từ từ nằm xuống giường. Mộc Trà mệt mỏi nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.
\-\-\-\-\-\-
Nam Cung Ngạo nhân lúc Lâm Triệu Vũ không có ở đây liền lẻn vào bên trong thăm Mộc Trà. Nếu Lâm Triệu Vũ ở đây thì Nam Cung Ngạo không thể qua cửa.
Nhìn nữ nhân đang ngủ say trên giường, chân mày đôi lúc nhíu chặt lại khiến hắn đau xót. Nam Cung Ngạo mỉm cười vuốt vuốt tóc của cô, ánh mắt ôn nhu đầy sự cưng chiều
\-Bảo bối của anh, em sẽ không... Hận anh chứ.
Mộc Trà khó chịu xoay người vài cái rồi mở mắt. Cô ngồi bật dậy lùi dần về phía sau đầy sợ hãi nhìn Nam Cung Ngạo. Hắn muốn giết con của cô, hắn muốn làm hại tiểu bảo bối của cô.
\-Anh cút đi.
\-Tiểu Trà, đừng như vậy. Nó là... con anh phải không?
\-KHÔNG, TIỂU BẢO BỐI LÀ CON CỦA MÌNH TÔI THÔI. ANH CÚT ĐI.
Mộc Trà kích động hét lên thống khổ, hai tay cô ôm lấy đầu mình, cả người run rẩy kịch liệt. Nam Cung Ngạo vươn tay tóm lấy cô rồi ôm cô vào lòng.
\-Anh xin lỗi, anh không cố ý. Chúng ta làm lại từ đầu được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại. Anh sẽ yêu thương em, chỉ mình em mà thôi. Em muốn gì anh đều cho em tất. Chúng ta sẽ có thêm vài tiểu bảo bối. Anh và em.....
\- ĐỪNG NÓI NỮA..... CÚT ĐI..... CACA, VÔ TÂM .... CỨU TÔI... ANH CÚT ĐI.....AAAAAAAAAA
Cố Minh Hạo cả người vẫn mặc bộ đồng phục của trường, trên tay mang theo một bó hoa hướng dương đến thăm cô. Vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng hét của Mộc Trà, hắn nhanh chóng lao vào kéo Nam Cung Ngạo đang ôm Mộc Trà. Hắn đứng chắn ngang trước mặt cô, Nam Cung Ngạo trừng mắt nhìn Cố Minh Hạo.
\-Đây không phải chuyện của cậu, Cố lãnh chủ.
\-Nam Cung Ngạo, anh không nhìn thấy cô ấy sợ hãi như nào sao? Tốt nhất anh cút đi, càng xa càng tốt.
Mộc Trà ở sau lưng Cố Minh Hạo nắm chặt áo hắn, cả người không ngừng run rẩy.
\- Đuổi hắn đi đi,.... Đuổi đi....
\-Bảo bối nghe anh nói....
\-CÚT ĐI.... AAAAAAAAA..... CÚT HẾT ĐI.....
Mộc Trà điên loạn ném mọi thứ trên bàn về phía Nam Cung Ngạo, cô cũng đẩy luôn Cố Minh Hạo ra rồi chạy khỏi phòng bệnh. Cô sợ quá, Cố Minh Hạo hắn sẽ giết cô ,Nam Cung Ngạo muốn hại tiểu bảo bối của cô.
Mộc Trà dùng hết sức để chạy, cô đang làm gì vậy? Cô đang ở đâu?
Mộc Trà ôm bụng cười như dại
\-Bảo bối nhỏ, mama sẽ bảo vệ con thật tốt. Mama sẽ bảo vệ con.
Nam Cung Ngạo cùng Cố Minh Hạo chạy theo sau, cả hai nhìn cô điên loạn vậy không kìm được sự đau lòng. Lâm Triệu Vũ từ đằng sau chạy lại lườm hai bọn họ một cái rồi bế Mộc Trà lên.
\-Hai người chưa thấy con bé thảm lắm rồi sao? Đừng khiến nó thêm kích động. Mau biến về đi. \-Nói rồi quay ra nhìn cô mỉm cười.
\-Ca ca sẽ bảo vệ muội, đừng khóc..
.
.
.
.
Vote and cmt