Liệp Giả Thiên Hạ - Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
Nhẫn có ích lợi gì? Ngoài việc làm cho Andrea tin cô là người Mirada phái tới cứu hắn ra thì hoàn toàn vô dụng. Nó không thể làm cho Fatal mù mắt cũng không thể ngăn cản tuần cảnh, càng không thể mang cô tống tới phòng giam của Andrea.
Tóm lại, cái nhẫn rất vô dụng. Nhưng nó cũng có một cái ưu việt, chính là không cần phải giết Fatal. Có thể giữ sự hưng vượng cho thành Hồng Hồ. Bỗng nhiên Diệp Từ thấy mình thật vĩ đại đã suy nghĩ vì thành Hồng Hồ. Nên phong cô là công dân tiêu biểu mới đúng. Nhưng cũng không dễ dàng. Tuy rằng cô có Kim châm lừa gạt, nhưng nó chỉ có thể nguỵ trang chính mình mà không thể ngụy trang cho những người khác.
Cô cũng không thể giả làm vệ binh. Diệp Từ cảm thấy rất là buồn rầu, nếu cứ như vậy không phải không phải dậm chân tại chỗ sao?
Cô ngồi khúc sông cạnh vòng bảo vệ Hồng Hồ thành cách nhà giam không xa câu cá. Tuy rằng thoạt nhìn như đang câu cá nhưng lòng cô nhấp nhổm không yên, thậm chí còn để vài con cá chạy mất.Ngay tại lúc Diệp Từ trăm mối tơ vò, tìm không ra biện pháp thì bỗng nhiên hai gã lính tuần đi qua chỗ cô đang ngồi. Bọn họ vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe thấy họ nói gì. Đây là điểm cao cấp của Vận Mệnh, mỗi NPC đều có trí tuệ riêng, bọn họ những hành động và cảm xúc của riêng mình. Nếu muốn bạn có thể tìm đến một góc khuất trong thành thị bạn sẽ thấy mỗi NPC hành động khác nhau. Đáng khen hơn, những NPC đó có lời thoại riêng. Điều này khiến người ta khâm phục những người thiết kế ra game này.
Diệp Từ vốn không hứng thú với chuyện của NPC. Là người trọng sinh, cô cũng không thấy điều này có gì là lạ. Sau này game càng phát triển khiến khiến người ta không thể ngờ tới.
Nhưng lúc này thì khác, Diệp Từ trong lòng phiền chán, cũng không tĩnh tâm câu cá được. Cô không thể tập trung được. Đây là lý do tại sao Diệp Từ lắng nghe cuộc đối thoại của hai gã cảnh binh.
“Ai nha, dạo này mệt quá! Lại còn phải đi tuần nữa. Nhưng tiền lương chẳng được bao nhiêu."
Tuần cảnh Giáp vặn thắt lưng, mệt mỏi.
“Cũng không phải là tiền ít,chỉ là về nhà đưa cho vợ cầm hết ngay cả tiền uống rượu cũng không có.”
Tuần binh Ất cũng phụ họa theo.
Hình như thành chủ Sakageer của Hồng Hồ thành đã lâu không phát lương cho lính.
“Vẫn độc thân như tôi có khi lại tốt. Một người ăn no cả nhà không đói. Tuy rằng thiếu tiền, nhưng tôi muốn uống rượu thì uống, muốn đánh bài thì đánh bài, tự do tự tại. Cậu thì còn phải nuôi vợ, con.” Tuần tra Giáp chép miệng cười, không rõ là đang hâm mộ hay mỉa mai.
"Ngươi làm sao biết được kết hôn có lợi ra sao” Tuần tra Ất lắc đầu trước lời khinh thường của Giáp, rồi sau đó thở dài: “Nhưng tôi thấy mình đâu có may mắn lắm. Nếu được như Giám ngục trưởng thì tốt rồi”
“Vậy cậu kiếm cái gối mà mơ đi” Tuần tra Giáp hắc hắc cười.Nhưng hình như hắn đối với giám ngục trưởng Fatal có nhiều thầm oán:
"Nhưng mà hắn đâu phải đi tuần như chúng ta. Mỗi ngày đều không thể nghỉ ngơi, ăn lại kém, lấy lại thiếu. Còn gã Fatal kia được ăn thịt cá được ngủ trưa, làm việc gì cũng nhẹ nhàng, còn tiền lương lại nhiều? Đều là cha sinh mẹ đẻ, vì sao chênh lệch lớn như vậy?”
“Thật sự là không công bằng a, không công bằng a”Tuần tra Ất chỉ vào mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nói:
“Ngươi xem xem, giữa trưa, đừng nói là nghỉ ngơi, ngay cả tìm bóng dâm để đứng cũng không được. Nhưng tên Fatal lại có thể đi ngủ, quả thực, quả thực,quả thực rất không công bằng”
“Đúng vậy! Người này thật sự là rất đáng ghét. Làm việc thì nghiêm khắc, hơi tý là trừ lương. Ước gì hắn phạm lỗi lớn đến mức làm thành chủ tức giận mà cách chức hắn. Như vậy thật sảng khoái......”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa khỏi chỗ Diệp Từ. Đây vốn là oán khí của đám cảnh binh, không có gì đáng nghe. Nhưng đối với Diệp Từ mà nói, đây chính là ánh sáng từ thiên đường. Lúc này, cô bỗng nghĩ ra biện pháp đưa Andrea ra ngoài an toàn
Nhưng kế hoạch này phải thử nghiệm lại nhiều lần, tuyệt đối không thể tùy tiện làm việc. Vì cơ hội chỉ có một lần, nếu tuỳ tiện thử một khi thất bại thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bạch Mạch thấy vài ngày gần đây Diệp Từ có điểm kỳ quái, không biết đang làm cái, chỉ cần đến trưa trong trò chơi là liền trốn tiệt đi đâu đó. Vì vậy, anh phải kiêm luôn phần của Diệp Từ ở trong công hội, hoặc là tìm người thay thế cho Diệp Từ. Bạch Mạch sẽ không để cho cô xuống dốc như vậy. Trước khi hạ phó bản đã nói rõ nàng.
“Ta nói, đại thần Công Tử U ,trưa này ngài muốn uống nước tiểu hay ăn cơm?”
Diệp Từ mặt đầy hắc tuyến nhìn Bạch Mạch, hắc hắc cười vài tiếng:
”Anh thấy anh đủ sức sao?"
“Em đang làm gì vậy? Ngày nào anh cũng dẫn mọi người chờ em ở phó bản. Rốt cục là em có tới hay không?”
Bạch Mạch thấy Diệp Từ vừa muốn tránh người, vội vàng bắt áo choàng của nàng:
“Hôm nay em không nói rõ nguyên do thì anh không cho em đi.”
“Ai nha, được rồi. Em không đến thì cử người thay thế hoặc là giết hết tiểu quái trước đi. Đợi em làm gì.” Diệp Từ bị Bạch Mạch giữ chặt áo choàng không thở nổi, liền nói.
“Nguyên nhân......” Bạch Mạch không tin Diệp Từ, anh hỏi tiếp.
"Nhiệm vụ cấp sử thi.” Diệp Từ vốn muốn nói việc này với người khác. Cô không phải loại người việc chưa xong đã đem khoe tứ phía. Cô thích khi việc thành sẽ khiêm tốn nói cho người thân của mình. Cho nên nếu Bạch Mạch không hỏi cô cũng sẽ không định nói.
“Nhiệm vụ cấp sử thi?” Bạch Mạch hơi sửng sốt, sau đó lập tức buông Diệp Từ ra: “Nào tiếp.”
Diệp Từ xem thời gian, đã đến giờ cơm trưa, làm sao có thể dây dưa với Bạch Mạch ở trong này. Cô lấy hồi thành thạch ra bắt đầu chuẩn bị trở về.
"Tối em sẽ nói rõ với anh. Bây giờ là giai đoạn quan trọng, nếu bỏ lỡ, nhiệm vụ này coi như thất bại ”
Bạch Mạch cũng biết những nhiệm vụ rất hiếm và đặc biệt. Anh không ngăn trở Diệp Từ, ngược lại xông lên vẫy vẫy tay với cô:
“Vậy đi thong thả, anh sẽ tìm người thay thế vị trí của em”
“Tốt, không có vấn đề.” Diệp Từ chỉ kịp nói thế rồi cả người biến bạch quang biến mất trước mắt Bạch Mạch.
Về tới Hồng Hồ thành, Diệp Từ lập tức chạy đến gần ngục giam. Mấy ngày nay cô luôn luôn ở đây cẩn thận quan sát thời gian của Fatal cùng ngôn ngữ, động tác của hắn năm được tám chín phần mười rồi. Đương nhiên, để tránh bị phát hiện, cô sẽ không đứng im một chỗ. Thỉnh thoảng dùng kim châm lừa gạt biến thành một người khác lẳng lặng đợi Fatal xuất hiện. Một lúc sau mấy gã binh lính đưa cơm xuất hiện, Fatal bước ra, hắn vặn eo một cái rồi sau đó đi về nhà ăn. Diệp Từ giả dạng làm một chiến sĩ người lùn đang lựa đồ trong tiệm tạp hoá, vừa giả vờ mua hàng vừa lặng lẽ giương mắt nhìn Fatal.
“Fatal đại nhân, buổi trưa tốt lành.”
Trên đường từng thương hộ khi thấy leng keng khôi giáp liền chạy ra cửa, hướng Fatal tôn kính vấn an, cũng tỏ vẻ quan tâm chân thành. Cũng khó trách, Fatal tuy rằng là giám ngục trưởng, nhưng tại Hồng Hồ thành lại giống như hộ thành tướng quân. Chẳng những quản lý ngục giam các tù nhân tội ác tày trời, lại càng bảo vệ chiếu cố các tiểu thương của thành Hồng Hồ. Đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao Diệp Từ chỉ dám bắt nạt mấy NPC ở thôn trang nhỏ xung quanh Hồng Hồ thành mà không dám vào trong Hồng Hồ thành làm loạn. Cho dù Diệp Từ cường hãn nhưng là không thể so sánh cùng NPC tinh anh cấp 100, một khi động thủ, cô sẽ là người bị giây sát.
“Chào mọi người.”
Kỳ thật Fatal đối với cấp dưới rất nghiêm khắc, đối với địch nhân rất hung ác, nhưng đối đãi với NPC bình thường vẫn là thập phần khiêm tốn kính nhân. Đương nhiên, người chơi không nằm trong phạm vi bình thường. cho nên, Fatal vẫn luôn ghét giao tiếp với người chơi. Hắn có dòng máu quý tộc lại là NPC tinh anh, tự nhiên là không thích những người được NPC xưng là “Ngoại hương nhân”. Thậm chí đôi khi hắn cho rằng, chính là bởi vì ngoại hương nhân nhiều quá mức, mới làm cho cả Hồng Hồ thành trị an càng ngày càng kém.
*Ngoại hương nhân: kẻ không cùng quê hương. Ở đây chỉ những người chơi từ nơi khác đến.
Fatal nghĩ gì không liên quan đến Diệp Từ. Cô đi theo Fatal từ tiệm tạp hóa, rời khỏi phố buôn bán, một đường đi tới ngục giam. Cưỡi ngựa đi tới một ngõ nhỏ gần nhà giam, Diệp Từ nhanh chóng trốn vào một căn nhà hoang nhỏ. Sau đó cô dùng Kim châm lừa gạt. Một lát sau, thân hình cao lớn với khôi giáp lónh lánh của Fatal liền xuất hiện. Giống nhau như đúc, không có gì phân biệt. Đây là chỗ tốt của Kim châm lừa gạt, chỉ cần người chơi gặp qua NPC, nó đều có thể bắt chước 100%. Chỉ cần không lỡ lời thì sẽ không ai phát hiện, kể cả những NPC thân cận nhất.
Khi Diệp Từ đi tới cửa ngục giam, những nhưng binh lính tuần tra đang nghỉ ngơi được một phen há hốc mồm. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, hôm nay Fatal lại tới sớm như vậy. Bọn họ vội vàng đứng vững hướng Diệp Từ vấn an:
“Fatal đại nhân, buổi trưa tốt lành”
Diệp Từ học bộ dáng của Fatal, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh:
“Buổi trưa tốt lành? Ta thấy, câu này nên dùng cho các cậu mới đúng”
Mấy câu nói đó giống Fatal như đúc, ngay cả giọng mũi lẫn cử chỉ cũng được Kim châm lừa gạt bắt chước giống như đúc. Không một binh lính nào nghĩ rằng đây là trưởng ngục giả.
“Đại nhân...... Đại nhân......”
Từ trước đến nay Fatal nổi tiếng là nghiêm khắc với cấp dưới. Vậy nên nếu ai lười biếng nhất định không có kết quả tốt.
Nhưng mà hôm nay mục đích của Diệp Từ không phải để ra oai, cô chỉ muốn khiến cho kẻ khác không hoài nghi gì.
“Xem ra, các cậu chán làm binh lính trong Hồng Hồ thành rồi. Lại dám ngủ gà ngủ gật. Ta phải phạt các cậu cho các cậu biết cái gì gọi là chức trách của quân nhân” Diệp Từ lớn tiếng nói xong, trên mặt nàng biểu tình nghiêm túc cực kỳ, mang theo khí thế không giận mà uy.Nhóm vệ binh đã sớm bị dọa đến lạnh run, không dám nói một chữ không.
“Các cậu không kiên nhẫn canh gác trong ngục giam mát mẻ. Đã vậy tất cả đi tuần cho ta, giáo huấn những ngoại hương nhân gây sự”
Bởi vì Fatal không thích “Ngoại hương nhân” Bình thường cũng hay sắp xếp như vậy cho nên những binh lính đó không có hoài nghi. Ngược lại cảm thấy hôm nay Fatal trừng phạt không nghiêm trọng lắm nên trong lòng âm thầm vui mừng.
Rất nhanh, mấy gã vệ binh vướng víu đã bị Diệp Từ đuổi đi. Cô rất hài lòng về thành quả của mình. Sau đó xoay người đi vào sâu bên trong ngục giam. Andrea được giam trong khu trọng phạm ảnh hưởng tới thành Hồng Hồ.
“Fatal đại nhân, ngài, ngài, sao ngài lại đến đây?” Vệ binh trực ở ngoài khu trọng phạm vội vàng hỏi. Khi hắn thấy Diệp Từ xuất hiện cũng kinh ngạc nói không ra lời. Ai chẳng biết Fatal đã đi ngủ trưa sao đột nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
“Thế nào? Ở khu vực ta canh gác mà ta không thể tới sao?” Diệp Từ không có tức giận, sau đó hừ bằng mũi:
“Nếu ta không đến sao mà biết đuợc những cấp dưới tận tâm trung thành của ta lại thừa dịp ta ngủ trưa, hành vi phóng đãng, gây tổn hại đến hình tượng người quân nhân của thành Hồng Hồ”
Gã vệ binh không dám nói gì, hôm nay coi như hắn may mắn.Hôm qua hắn ngủ sớm, hiện tại không muốn ngủ trưa. Nếu như thường lệ thì vào giờ này thì hắn đang ngủ. Nếu bị Fatal bắt được...... Vệ binh rụt cổ, thật sự không dám tưởng đến hậu quả. Hắn thấy Fatal đi về phía khu trọng phạm liền vội vàng mang theo chìa khóa theo đi lên:
“Đại nhân, ngài muốn thẩm vấn phạn nhân sao?”
“Hừ hừ.” Diệp Từ học bộ dáng của Fatal, cao ngạo hừ hừ cái mũi, không có trả lời vệ binh. Vệ binh làm sao còn dám lắm miệng, chỉ sợ hãi rụt rè đi theo sau Fatal, đi một mạch đến khu tội phạm quan trọng.
Mà Diệp Từ lo là không tìm được nhà tù giam Andrea. Tuy rằng cô từng tiềm hành vào nơi này tra xét qua lộ tuyến, nhưng mà người chơi không thể đi vào khu tội phạm quan trọng. Bởi vậy Diệp Từ không xác định được vị trí cụ thể của Andrea. Bây giờ cô chỉ còn cách học Fatal đi thong thả khoan thai, đồng thời đi tìm Andrea.
May mắn, địa hình của khu trọng phạm không quá phức tạp, rất nhanh Diệp Từ liền phát Andrea bị nhốt ở trong cùng.
Đứng ở bên ngoài nhà lao, Diệp Từ hất cằm về phía đó bĩu môi:
“Mở cửa.”
“Vâng, đại nhân.” Vệ binh đương nhiên không dám hỏi gì vội vàng mở cửa sau đó theo đuôi Diệp Từ đi vào nhà tù.
Tại đây tràn ngập hơi thở hủ bại nặng nề, không có đèn, thứ duy nhất có thể chiếu sáng là chậu than. Đương nhiên than này không phải dùng để phạm nhân sưởi ấm, bởi vì Diệp Từ thấy ở trong đó vài cái bàn ủi (cái này hình như là dụng cụ hành hình ngày xưa, là một miếng sắt nung đỏ để tra tấn phạm nhân). Nương vào ánh sáng mỏng manh của chậu than, Diệp Từ bắt đầu quan sát gian nhà lao này. Rất lớn, nhưng trên đất la liệt những hình hình cụ. Mà Andrea đã bị tra tấn khiến toàn thân không chỗ nào lành lặn, thậm chí có rất nhiều miệng vết thương đều đã toác ra.
Diệp Từ đứng ở trước mặt Andrea, học bộ dáng của Fatal, chán ghét bịt mũi. Mà gã vệ binh đã nhanh nhẹn đặt ghế dựa sau lưng Diệt Từ, vẻ mặt nịnh nọt:
“Đại nhân, mời ngồi."
Diệp Từ gật gật đầu, thuận tiện liền đuổi vệ binh:
“Ngươi đi ra ngoài đi, một lúc nữa ta sẽ ra.”
“Vâng, đại nhân.” Vệ binh hiển nhiên cũng không muốn đứng cạnh Fatal. Dù sao ở cạnh hắn áp lực rất lớn, không bằng ra ngoài cho lành. Hắn cung kính cúi đầu, sau đó rất nhanh liền ly khai nhà tù.
Diệp Từ nghiêng tai nghe tiếng bước chân của vệ binh càng ngày càng xa, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Andrea.
Mà phía sau, Andrea đã nhìn hắn. Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, tựa hồ là muốn đem Diệp Từ ăn tươi nuốt sống:
“Tao sẽ không nói gì cho mày. Dù mày có giết tao cũng thế thôi.Ngục giam thành Hồng Hồ các ngươi chỉ có mấy thủ đoạn sao? Xem thử hình cụ của chúng mày lợi hại hay xương cốt của Andrea tao cứng”
Diệp Từ chỉ nghiền ngẫm nhìn Andrea, không thể không nói, tên Andrea này thật rắn rỏi. Hai khuỷu tay của cô nhẹ nhàng tựa vào hai tay vịn. Mười ngón tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, thản nhiên nói:
“Ta đã nói gì đâu, ngươi làm gì mà lớn tiếng vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn sức sao?”
“Mày có nói hay không tao không quan tâm. Tao khinh thường nói chuyện với lũ tạp nham chúng mày, giết lão tử đi” Bởi vì lâu rồi Andrea chưa uống nước nên thanh âm của hắn khàn khàn, nghe qua khàn cả giọng.
“Thật không? Ngươi muốn?”
“Đem hết mấy thủ đoạn bẩn thỉu của ngươi ra đi”
Diệp Từ cười cười, quả nhiên là cái xương cứng. Chỉ là không biết cái xương này IQ cao đến đâu, có biết cùng chính mình phối hợp hay không? Nếu không kế hoạch của cô sao có thể thành công. Cô lấy chiếc nhẫn của Mirada từ trong hành trang ra mà tung hứng trong lòng bàn tay:
“Thứ này, ngươi có biết thứ này không?”
Andrea lẳng lặng nhìn cái nhẫn kia một hồi, sau đó sắc mặt đại biến, giận dữ hét:
“Fatal, tên súc sinh này mày dám giết em trai tao. Tao sẽ giết mày”
Diệp Từ chép miệng vài tiếng,phát ra âm thanh khinh thường. Thoạt nhìn IQ của hắn có vẻ không cao, ít nhất khả năng phân tích sự việc không được tốt lắm. Cô coi trọng những NPC thông minh hơn.
“Nếu Fatal giết Amidala, ngươi nghĩ Andrea ngươi còn sống được sao?” Lần này Diệp Từ không bắt chước ngữ điệu của Fatal nữa, mà là trực tiếp sử dụng thanh âm của mình. Thanh âm mềm mại nữ tính nhưng lạnh như băng, như là sự lạnh lẽo ngấm vào tận xương tuỷ.
“Ngươi...... Là ai?” May mắn game này thiết kế theo bối cảnh phương Tây, nếu là bối cảnh phương Đông thì nói không chừng NPC này còn có thể nghĩ ra những thuật ngữ kì quái. Khi Andrea giật mình, Diệp Từ nhân cơ hội đặt vấn đề.
“Cái này ngươi không cần biết, ta chỉ chịu nhờ vả của người khác đi cứu ngươi ra ngoài.” Diệp Từ thản nhiên trả lời.
“Được người khác nhờ vả?” Andrea sửng sốt, sau đó lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ:
“Ngươi nói Mirada, ngươi là Mirada phái tới cứu ta sao?”
Diệp Từ thật sự lười trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí này, chỉ lẳng lặng nhìn Andrea, vừa tung hứng chiếc nhẫn trong tay.
“Không đúng! Mày là Fatal,cho dù mày thay đổi thanh âm thì mày vẫn là Fatal. Mày đến lừa gạt tao” Andrea bỗng nhiên tức giận nói: “Tao tuyệt đối sẽ không mắc lừa bởi lời nói dối vụng về này. Mày muốn biết chuyện từ miệng tao chứ gì? Tao nói cho mày biết, một chữ tao cũng không nói”
Diệp Từ thật sự lười cùng gã IQ đáng thương này nhiều lời, bởi vì tính thời gian hiện tại thì tên Fatal thật sắp về. Nếu còn kéo dài nữa, kế hoạch của cô chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà lại không lấy được phần thưởng của nhiệm vụ sử thi, làm không tốt còn có thể bị hạ danh vọng ở Hồng Hồ thành, bị tống vào ngục giam. Mất nhiều hơn được.
Diệp Từ trực tiếp đứng lên, đi tới bên bàn tra khảo cầm lấy một chuỗi chìa khóa, sau đó đi về phía Andrea thả hắn xuống. Andrea miệng còn cứng nhưng bị tra tấn lâu như vậy, toàn thân hắn đã sớm rã rời. Vừa được Diệp Từ thả ra, hắn liền ngã thật mạnh xuống đất, vài miệng vết thương lại nứt toác ra đau đến mức hắn rầu rĩ hừ vài tiếng. Đối với loại chuyện này, Diệp Từ không quá để ý, dù sao chỉ cần NPC không chết, bị thương như vậy cũng tốt.
“Fatal thật một giờ nữa sẽ quay trở lại ngục giam. Ngươi muốn ở đây đấu võ mồm và đánh mất cơ hội tự do hay là ngoan ngoãn đi theo ta?” Diệp Từ đứng ở bên cạnh Andrea từ trên cao xuống nhìn hắn, cho hắn hai sự lựa chọn.Cô cũng không hy vọng Andrea ngu xuẩn lãng phí cơ hội lần này, cũng liên lụy cô không hoàn thành nhiệm vụ.
“Tao không đi” Andrea hiển nhiên đối với Diệp Từ không hề tin tưởng, hắn vẫn là đối với Diệp Từ có bề ngoài giống Fatal để ý: "Mày là gạt người”
Diệp Từ có chút tức giận, cô cúi xuống, dùng ngón tay bọc khôi giáp lạnh lẽo nắm lấy gương mặt đầy vết thương của Andrea khiến hắn đau nhe răng trợn mắt. Mà thanh âm lạnh như băng của Diệp Từ vang lên trên đỉnh đầu Andrea:
“Cho dù ta là Fatal thì sao? Ngươi theo ta ra ngoài cũng chết, ngươi ở lại chỗ này cũng chết, không tránh được một chữ chết. Vậy ngươi sợ cái gì?”
“Ai nói ta sợ” Loại người cứng đầu như hắn chắc chắn không thể đỡ nổi phép khích tướnp. Quả nhiên Diệp Từ nói mấy câu khiến cho Andrea tức giận tận trời:
“Andrea ta sống đã bao nhiêu năm, cái gì đều gặp qua, tại sao ta có thể sợ tên Fatal đó được? Ta chỉ muốn xem ngươi làm cách nào để đưa ta ra ngoài”
Đối với phản ứng củ Andrea, Diệp Từ rất vừa lòng, cô buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má của Andrea:
“Ngươi đã nghĩ như vậy thì liền đứng lên theo ta đi.”
Andrea không đi nổi nữa nhưng tuyệt đối không muốn đánh mất mặt mũi ở trước mặt Diệp Từ. Không ,đúng hơn là hắn không muốn mất mặt trước người mà hắn căm ghét. Hoàn toàn dựa vào ý chí mà đứng lên, đi theo sau Diệp Từ:
“Ngươi đi đi, ta sẽ đi theo ngươi."Diệp Từ cũng không nói nhiều, xoay người lấy bộ dáng của Fatal ra khỏi nhà tù. Khôi giáp của cô nện trên sàn ẩm ướt, âm thanh thanh thuý giống như bước chân tử thần.
“Đại nhân, ngài ra rồi......” Gã vệ binh trực gác vừa nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Từ ở phía xa liền đi lên đón. Nhưng khi vừa nhìn thấy Andrea phía sau DiệpTừ, sắc mặt hắn biến đổi:
“Đại nhân, phạm nhân này rất nguy hiểm......”
"Lần này ta muốn xử tử hắn.” Trên môi Diệp Từ nở ra một nụ cười kì quái khiến vệ binh trong lòng bất ổn.
“Như vậy, đại nhân, ta có thể giúp ngài điều gì không?”
“Đi chuẩn bị một chiếc xe chở tù.” Diệp Từ thản nhiên phân phó vệ binh. Hắn không mấy hoài nghi lập tức liền khóa kỹ cửa khu trọng phạm rồi nhanh như chớp đi chuẩn bị xe chở tù. Diệp Từ đi nhanh hơn mang theo Andrea hướng tới phía cửa ngục giam.Cũng không biết đã bao lâu rồi Andrea chưa nhìn thấy ánh sáng giờ đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu đến, hắn liền cảm thấy choáng váng sau đó té xỉu.
Diệp Từ lập tức ra dấu bằng ánh mắt cho vệ binh trực gác, đem tên Andrea đã hôn mê quăng lên xe. Sau đó Diệp Từ liền tự mình dắt ngựa, xoay người gật gật đầu với vệ binh trực gác, tán dương ánh mắt nói:
“Ngươi làm tốt lắm, là người thông minh, không tệ”
Đầu tiên vệ binh trực gác có chút khẩn trương nhưng hiện tại lại được Diệp Từ ca ngợi, khiến cho hắn phấn chấn hẳn lên. Có ai mà không biết Fatal rất hiếm khi khen cấp dưới của mình.
“Cám ơn đại nhân khích lệ, cám ơn đại nhân khích lệ” Vệ binh gác trực kia vui vẻ ra mặt. Diệp Từ ngồi trên lưng ngựa vung tay với hắn:
“Trở về đi, khu trọng phạm không thể không có người trông coi”
“Vâng đại nhân” Bởi vì được Diệp Từ khích lệ, hắn cũng ra vẻ chịu khó sau cái nháy mắt đã bỏ chạy không thấy tung tích.
Lúc này Diệp Từ quay đầu nhìn Andrea té xỉu ở trong xe chở tù, trên môi nở một nụ cười thản nhiên. Bây giờ chỉ cần ra khỏi thành Hồng Hồ trước khi Fatal phát hiện thì ổn rồi.
Diệp Từ cũng không cởi bỏ nguỵ trang, bởi vậy cô đi lại rất thuận lợi ở trong thành Hồng Hồ. Những NPC hay vệ binh thấy cô đều cung kính chào hỏi, không hề có ý định ngăn cản.
“Fatal đại nhân muốn ra khỏi thành Fatal đại nhân muốn ra khỏi thành”
Khi Diệp Từ đi tới cổng thành liền có vệ binh hô. Binh lính gác cổng xếp thành một hàng cúi đầu cung kính. Diệp Từ không do dự đi thẳng sau một lát liền mang theo xe chở tù có Andrea lao ra cửa thành. Đi về phía ngân tích khoáng mạch trong rừng rậm bí ẩn.
***********
“Người đâu người đâu?” Sau giấc ngủ trưa, Fatal quay lại ngục thì phát hiện bên ngoài ngục giam không có người canh giữ. Sau một phút sủng sốt hắn liền biết có chuyện không ổn vì thế cuồng nộ rống to lên.
Còn nhóm binh lính gác ngục thì đang đi duy trì trật tự đường phố, nào biết đâu rằng Fatal chân chính đã đại giá quang lâm. Sau khi Fatal hô to vài tiếng liền phát hiện không ai đáp lại. Lập tức hắn dùng kỹ năng triệu hồi vệ binh. Không lâu sau, tất cả vệ binh đều quay lại nhà giam.
Khi vệ binh canh cửa ngục giam cũng không dám giấu diếm sự việc. Vậy là một đám người một đôi khẩu cung, lập tức liền phát hiện một người giả mạo Fatal, mang đi Andrea. Fatal tức giận Fatal thật sự tức giận.
“Các ngươi đều là một đám thùng cơm (ý nói vô dụng ấy) lập tức phong tỏa thành thị phải tìm được tên này. Nếu không các ngươi đợi mà chôn cùng đi” Fatal rút ra bội đao bên hông tức giận ra tối hậu thư với đám vệ binh. Nhưng muộn mất rồi.
Diệp Từ đã mang theo Andrea chạy vào tích ngân mạch khoáng bí ẩn. Rừng rậm cung cấp cho Andrea không khí thanh lương, làm cho hắn khôi phục lại từ trạng thái mê muội. Khi hắn tỉnh lại, không phải nhìn thấy Fatal, mà là một nữ tinh linh có mái tóc bạc, đang lẳng lặng ngồi ở cách hắn không xa nhìn hắn. Trong lúc này nhất thời Andrea có chút mờ mịt. Hắn thậm chí có một chút hoài nghi, hắn có phải đã chết.Nếu không tại sao khi hắn mở mắt ra không phải nhà giam lạnh như băng mà là rừng rậm?
Andrea sửng sốt nửa ngày sau đó mới chậm rãi chớp chớp mắt nhìn nữ tinh linh tóc bạc. Cô đang nướng thịt trên ngọn lửa trại. Thịt tỏa ra hương vị thơm nức mũi. Cô ngồi trên tảng đá cùng với thanh huyết đao, mà ở bên cạnh đao.....Andrea thấy một đôi mắt trừng rất lớn, không có thần sắc, cứ như vậy nhìn chăm chăm mình. Dù là Andrea có là kẻ lão luyện cũng không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Đương nhiên, đây không phải mắt người mà là mắt ngựa.
“Tỉnh rồi?” Diệp Từ nhìn Andrea ngồi dậy từ trên lá khô, sắc mặt tái nhợt nhìn cái...... đầu ngựa bên cạnh cô cười cười:
“Vậy lại đây ăn cái gì đi, ta nấu nướng không tệ, muốn nếm thử hay không?”
“Ngươi, là ai?”Tuy rằng bụng củ Andrea đã kêu vang bởi mùi thịt ngựa thơm nức, nhưng cũng không mất đi lí trí. Hắn cố nuốt nước miếng, hỏi vấn đề mà mình muốn biết. Diệp Từ lấy ra cái nhẫn trực tiếp ném cho Andrea. Cái nhẫn kia đã nói cho Andrea đáp án. Quả nhiên, hắn sững sờ ở đó, một lúc sau, hắn mới phản ứng lại. Vì sau thanh âm của nữ tinh linh này lại quen thuộc như vậy:
“Thì ra là ngươi”
Diệp Từ thấy hắn không dám lại đây, liền trực tiếp đem một miếng thịt ngon đưa tới:
“Nhân lúc còn nóng ăn đi, chờ ngươi khôi phục thể lực, ta sẽ báo cáo kết quả công tác.”
Andrea nhặt lên miếng thịt ngựa lẳng lặng nhìn Diệp Từ, một hồi lâu mới nói:
“Ngươi là người của thành Hồng Hồ vì sao lại cứu ta?”
“Ta chỉ là một gã thương nhân, thương nhân chỉ làm việc có ích cho mình.”
Diệp Từ nhếch khóe miệng, bắt đầu ăn thịt ngựa. Ngựa do ngục giam chuẩn bị là ngựa tốt, chỉ tiếc không thể mang về thành, cho nên chỉ có thể giết ăn thịt rất đáng tiếc. Andrea lẳng lặng nhìn DiệpTừ, một hồi lâu mới cúi đầu ăn phần thịt của mình. Vừa ăn, hắn vừa nở nụ cười: “Ta thích cùng thương nhân giao tiếp, bởi vì bọn họ chỉ nhìn đến ích lợi.”
Diệp Từ không hé răng, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng nắng chói mắt trong rừng rậm.
Tóm lại, cái nhẫn rất vô dụng. Nhưng nó cũng có một cái ưu việt, chính là không cần phải giết Fatal. Có thể giữ sự hưng vượng cho thành Hồng Hồ. Bỗng nhiên Diệp Từ thấy mình thật vĩ đại đã suy nghĩ vì thành Hồng Hồ. Nên phong cô là công dân tiêu biểu mới đúng. Nhưng cũng không dễ dàng. Tuy rằng cô có Kim châm lừa gạt, nhưng nó chỉ có thể nguỵ trang chính mình mà không thể ngụy trang cho những người khác.
Cô cũng không thể giả làm vệ binh. Diệp Từ cảm thấy rất là buồn rầu, nếu cứ như vậy không phải không phải dậm chân tại chỗ sao?
Cô ngồi khúc sông cạnh vòng bảo vệ Hồng Hồ thành cách nhà giam không xa câu cá. Tuy rằng thoạt nhìn như đang câu cá nhưng lòng cô nhấp nhổm không yên, thậm chí còn để vài con cá chạy mất.Ngay tại lúc Diệp Từ trăm mối tơ vò, tìm không ra biện pháp thì bỗng nhiên hai gã lính tuần đi qua chỗ cô đang ngồi. Bọn họ vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, nếu không nghe kỹ sẽ không nghe thấy họ nói gì. Đây là điểm cao cấp của Vận Mệnh, mỗi NPC đều có trí tuệ riêng, bọn họ những hành động và cảm xúc của riêng mình. Nếu muốn bạn có thể tìm đến một góc khuất trong thành thị bạn sẽ thấy mỗi NPC hành động khác nhau. Đáng khen hơn, những NPC đó có lời thoại riêng. Điều này khiến người ta khâm phục những người thiết kế ra game này.
Diệp Từ vốn không hứng thú với chuyện của NPC. Là người trọng sinh, cô cũng không thấy điều này có gì là lạ. Sau này game càng phát triển khiến khiến người ta không thể ngờ tới.
Nhưng lúc này thì khác, Diệp Từ trong lòng phiền chán, cũng không tĩnh tâm câu cá được. Cô không thể tập trung được. Đây là lý do tại sao Diệp Từ lắng nghe cuộc đối thoại của hai gã cảnh binh.
“Ai nha, dạo này mệt quá! Lại còn phải đi tuần nữa. Nhưng tiền lương chẳng được bao nhiêu."
Tuần cảnh Giáp vặn thắt lưng, mệt mỏi.
“Cũng không phải là tiền ít,chỉ là về nhà đưa cho vợ cầm hết ngay cả tiền uống rượu cũng không có.”
Tuần binh Ất cũng phụ họa theo.
Hình như thành chủ Sakageer của Hồng Hồ thành đã lâu không phát lương cho lính.
“Vẫn độc thân như tôi có khi lại tốt. Một người ăn no cả nhà không đói. Tuy rằng thiếu tiền, nhưng tôi muốn uống rượu thì uống, muốn đánh bài thì đánh bài, tự do tự tại. Cậu thì còn phải nuôi vợ, con.” Tuần tra Giáp chép miệng cười, không rõ là đang hâm mộ hay mỉa mai.
"Ngươi làm sao biết được kết hôn có lợi ra sao” Tuần tra Ất lắc đầu trước lời khinh thường của Giáp, rồi sau đó thở dài: “Nhưng tôi thấy mình đâu có may mắn lắm. Nếu được như Giám ngục trưởng thì tốt rồi”
“Vậy cậu kiếm cái gối mà mơ đi” Tuần tra Giáp hắc hắc cười.Nhưng hình như hắn đối với giám ngục trưởng Fatal có nhiều thầm oán:
"Nhưng mà hắn đâu phải đi tuần như chúng ta. Mỗi ngày đều không thể nghỉ ngơi, ăn lại kém, lấy lại thiếu. Còn gã Fatal kia được ăn thịt cá được ngủ trưa, làm việc gì cũng nhẹ nhàng, còn tiền lương lại nhiều? Đều là cha sinh mẹ đẻ, vì sao chênh lệch lớn như vậy?”
“Thật sự là không công bằng a, không công bằng a”Tuần tra Ất chỉ vào mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nói:
“Ngươi xem xem, giữa trưa, đừng nói là nghỉ ngơi, ngay cả tìm bóng dâm để đứng cũng không được. Nhưng tên Fatal lại có thể đi ngủ, quả thực, quả thực,quả thực rất không công bằng”
“Đúng vậy! Người này thật sự là rất đáng ghét. Làm việc thì nghiêm khắc, hơi tý là trừ lương. Ước gì hắn phạm lỗi lớn đến mức làm thành chủ tức giận mà cách chức hắn. Như vậy thật sảng khoái......”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa khỏi chỗ Diệp Từ. Đây vốn là oán khí của đám cảnh binh, không có gì đáng nghe. Nhưng đối với Diệp Từ mà nói, đây chính là ánh sáng từ thiên đường. Lúc này, cô bỗng nghĩ ra biện pháp đưa Andrea ra ngoài an toàn
Nhưng kế hoạch này phải thử nghiệm lại nhiều lần, tuyệt đối không thể tùy tiện làm việc. Vì cơ hội chỉ có một lần, nếu tuỳ tiện thử một khi thất bại thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bạch Mạch thấy vài ngày gần đây Diệp Từ có điểm kỳ quái, không biết đang làm cái, chỉ cần đến trưa trong trò chơi là liền trốn tiệt đi đâu đó. Vì vậy, anh phải kiêm luôn phần của Diệp Từ ở trong công hội, hoặc là tìm người thay thế cho Diệp Từ. Bạch Mạch sẽ không để cho cô xuống dốc như vậy. Trước khi hạ phó bản đã nói rõ nàng.
“Ta nói, đại thần Công Tử U ,trưa này ngài muốn uống nước tiểu hay ăn cơm?”
Diệp Từ mặt đầy hắc tuyến nhìn Bạch Mạch, hắc hắc cười vài tiếng:
”Anh thấy anh đủ sức sao?"
“Em đang làm gì vậy? Ngày nào anh cũng dẫn mọi người chờ em ở phó bản. Rốt cục là em có tới hay không?”
Bạch Mạch thấy Diệp Từ vừa muốn tránh người, vội vàng bắt áo choàng của nàng:
“Hôm nay em không nói rõ nguyên do thì anh không cho em đi.”
“Ai nha, được rồi. Em không đến thì cử người thay thế hoặc là giết hết tiểu quái trước đi. Đợi em làm gì.” Diệp Từ bị Bạch Mạch giữ chặt áo choàng không thở nổi, liền nói.
“Nguyên nhân......” Bạch Mạch không tin Diệp Từ, anh hỏi tiếp.
"Nhiệm vụ cấp sử thi.” Diệp Từ vốn muốn nói việc này với người khác. Cô không phải loại người việc chưa xong đã đem khoe tứ phía. Cô thích khi việc thành sẽ khiêm tốn nói cho người thân của mình. Cho nên nếu Bạch Mạch không hỏi cô cũng sẽ không định nói.
“Nhiệm vụ cấp sử thi?” Bạch Mạch hơi sửng sốt, sau đó lập tức buông Diệp Từ ra: “Nào tiếp.”
Diệp Từ xem thời gian, đã đến giờ cơm trưa, làm sao có thể dây dưa với Bạch Mạch ở trong này. Cô lấy hồi thành thạch ra bắt đầu chuẩn bị trở về.
"Tối em sẽ nói rõ với anh. Bây giờ là giai đoạn quan trọng, nếu bỏ lỡ, nhiệm vụ này coi như thất bại ”
Bạch Mạch cũng biết những nhiệm vụ rất hiếm và đặc biệt. Anh không ngăn trở Diệp Từ, ngược lại xông lên vẫy vẫy tay với cô:
“Vậy đi thong thả, anh sẽ tìm người thay thế vị trí của em”
“Tốt, không có vấn đề.” Diệp Từ chỉ kịp nói thế rồi cả người biến bạch quang biến mất trước mắt Bạch Mạch.
Về tới Hồng Hồ thành, Diệp Từ lập tức chạy đến gần ngục giam. Mấy ngày nay cô luôn luôn ở đây cẩn thận quan sát thời gian của Fatal cùng ngôn ngữ, động tác của hắn năm được tám chín phần mười rồi. Đương nhiên, để tránh bị phát hiện, cô sẽ không đứng im một chỗ. Thỉnh thoảng dùng kim châm lừa gạt biến thành một người khác lẳng lặng đợi Fatal xuất hiện. Một lúc sau mấy gã binh lính đưa cơm xuất hiện, Fatal bước ra, hắn vặn eo một cái rồi sau đó đi về nhà ăn. Diệp Từ giả dạng làm một chiến sĩ người lùn đang lựa đồ trong tiệm tạp hoá, vừa giả vờ mua hàng vừa lặng lẽ giương mắt nhìn Fatal.
“Fatal đại nhân, buổi trưa tốt lành.”
Trên đường từng thương hộ khi thấy leng keng khôi giáp liền chạy ra cửa, hướng Fatal tôn kính vấn an, cũng tỏ vẻ quan tâm chân thành. Cũng khó trách, Fatal tuy rằng là giám ngục trưởng, nhưng tại Hồng Hồ thành lại giống như hộ thành tướng quân. Chẳng những quản lý ngục giam các tù nhân tội ác tày trời, lại càng bảo vệ chiếu cố các tiểu thương của thành Hồng Hồ. Đương nhiên, đây cũng là lý do vì sao Diệp Từ chỉ dám bắt nạt mấy NPC ở thôn trang nhỏ xung quanh Hồng Hồ thành mà không dám vào trong Hồng Hồ thành làm loạn. Cho dù Diệp Từ cường hãn nhưng là không thể so sánh cùng NPC tinh anh cấp 100, một khi động thủ, cô sẽ là người bị giây sát.
“Chào mọi người.”
Kỳ thật Fatal đối với cấp dưới rất nghiêm khắc, đối với địch nhân rất hung ác, nhưng đối đãi với NPC bình thường vẫn là thập phần khiêm tốn kính nhân. Đương nhiên, người chơi không nằm trong phạm vi bình thường. cho nên, Fatal vẫn luôn ghét giao tiếp với người chơi. Hắn có dòng máu quý tộc lại là NPC tinh anh, tự nhiên là không thích những người được NPC xưng là “Ngoại hương nhân”. Thậm chí đôi khi hắn cho rằng, chính là bởi vì ngoại hương nhân nhiều quá mức, mới làm cho cả Hồng Hồ thành trị an càng ngày càng kém.
*Ngoại hương nhân: kẻ không cùng quê hương. Ở đây chỉ những người chơi từ nơi khác đến.
Fatal nghĩ gì không liên quan đến Diệp Từ. Cô đi theo Fatal từ tiệm tạp hóa, rời khỏi phố buôn bán, một đường đi tới ngục giam. Cưỡi ngựa đi tới một ngõ nhỏ gần nhà giam, Diệp Từ nhanh chóng trốn vào một căn nhà hoang nhỏ. Sau đó cô dùng Kim châm lừa gạt. Một lát sau, thân hình cao lớn với khôi giáp lónh lánh của Fatal liền xuất hiện. Giống nhau như đúc, không có gì phân biệt. Đây là chỗ tốt của Kim châm lừa gạt, chỉ cần người chơi gặp qua NPC, nó đều có thể bắt chước 100%. Chỉ cần không lỡ lời thì sẽ không ai phát hiện, kể cả những NPC thân cận nhất.
Khi Diệp Từ đi tới cửa ngục giam, những nhưng binh lính tuần tra đang nghỉ ngơi được một phen há hốc mồm. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, hôm nay Fatal lại tới sớm như vậy. Bọn họ vội vàng đứng vững hướng Diệp Từ vấn an:
“Fatal đại nhân, buổi trưa tốt lành”
Diệp Từ học bộ dáng của Fatal, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh:
“Buổi trưa tốt lành? Ta thấy, câu này nên dùng cho các cậu mới đúng”
Mấy câu nói đó giống Fatal như đúc, ngay cả giọng mũi lẫn cử chỉ cũng được Kim châm lừa gạt bắt chước giống như đúc. Không một binh lính nào nghĩ rằng đây là trưởng ngục giả.
“Đại nhân...... Đại nhân......”
Từ trước đến nay Fatal nổi tiếng là nghiêm khắc với cấp dưới. Vậy nên nếu ai lười biếng nhất định không có kết quả tốt.
Nhưng mà hôm nay mục đích của Diệp Từ không phải để ra oai, cô chỉ muốn khiến cho kẻ khác không hoài nghi gì.
“Xem ra, các cậu chán làm binh lính trong Hồng Hồ thành rồi. Lại dám ngủ gà ngủ gật. Ta phải phạt các cậu cho các cậu biết cái gì gọi là chức trách của quân nhân” Diệp Từ lớn tiếng nói xong, trên mặt nàng biểu tình nghiêm túc cực kỳ, mang theo khí thế không giận mà uy.Nhóm vệ binh đã sớm bị dọa đến lạnh run, không dám nói một chữ không.
“Các cậu không kiên nhẫn canh gác trong ngục giam mát mẻ. Đã vậy tất cả đi tuần cho ta, giáo huấn những ngoại hương nhân gây sự”
Bởi vì Fatal không thích “Ngoại hương nhân” Bình thường cũng hay sắp xếp như vậy cho nên những binh lính đó không có hoài nghi. Ngược lại cảm thấy hôm nay Fatal trừng phạt không nghiêm trọng lắm nên trong lòng âm thầm vui mừng.
Rất nhanh, mấy gã vệ binh vướng víu đã bị Diệp Từ đuổi đi. Cô rất hài lòng về thành quả của mình. Sau đó xoay người đi vào sâu bên trong ngục giam. Andrea được giam trong khu trọng phạm ảnh hưởng tới thành Hồng Hồ.
“Fatal đại nhân, ngài, ngài, sao ngài lại đến đây?” Vệ binh trực ở ngoài khu trọng phạm vội vàng hỏi. Khi hắn thấy Diệp Từ xuất hiện cũng kinh ngạc nói không ra lời. Ai chẳng biết Fatal đã đi ngủ trưa sao đột nhiên xuất hiện. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
“Thế nào? Ở khu vực ta canh gác mà ta không thể tới sao?” Diệp Từ không có tức giận, sau đó hừ bằng mũi:
“Nếu ta không đến sao mà biết đuợc những cấp dưới tận tâm trung thành của ta lại thừa dịp ta ngủ trưa, hành vi phóng đãng, gây tổn hại đến hình tượng người quân nhân của thành Hồng Hồ”
Gã vệ binh không dám nói gì, hôm nay coi như hắn may mắn.Hôm qua hắn ngủ sớm, hiện tại không muốn ngủ trưa. Nếu như thường lệ thì vào giờ này thì hắn đang ngủ. Nếu bị Fatal bắt được...... Vệ binh rụt cổ, thật sự không dám tưởng đến hậu quả. Hắn thấy Fatal đi về phía khu trọng phạm liền vội vàng mang theo chìa khóa theo đi lên:
“Đại nhân, ngài muốn thẩm vấn phạn nhân sao?”
“Hừ hừ.” Diệp Từ học bộ dáng của Fatal, cao ngạo hừ hừ cái mũi, không có trả lời vệ binh. Vệ binh làm sao còn dám lắm miệng, chỉ sợ hãi rụt rè đi theo sau Fatal, đi một mạch đến khu tội phạm quan trọng.
Mà Diệp Từ lo là không tìm được nhà tù giam Andrea. Tuy rằng cô từng tiềm hành vào nơi này tra xét qua lộ tuyến, nhưng mà người chơi không thể đi vào khu tội phạm quan trọng. Bởi vậy Diệp Từ không xác định được vị trí cụ thể của Andrea. Bây giờ cô chỉ còn cách học Fatal đi thong thả khoan thai, đồng thời đi tìm Andrea.
May mắn, địa hình của khu trọng phạm không quá phức tạp, rất nhanh Diệp Từ liền phát Andrea bị nhốt ở trong cùng.
Đứng ở bên ngoài nhà lao, Diệp Từ hất cằm về phía đó bĩu môi:
“Mở cửa.”
“Vâng, đại nhân.” Vệ binh đương nhiên không dám hỏi gì vội vàng mở cửa sau đó theo đuôi Diệp Từ đi vào nhà tù.
Tại đây tràn ngập hơi thở hủ bại nặng nề, không có đèn, thứ duy nhất có thể chiếu sáng là chậu than. Đương nhiên than này không phải dùng để phạm nhân sưởi ấm, bởi vì Diệp Từ thấy ở trong đó vài cái bàn ủi (cái này hình như là dụng cụ hành hình ngày xưa, là một miếng sắt nung đỏ để tra tấn phạm nhân). Nương vào ánh sáng mỏng manh của chậu than, Diệp Từ bắt đầu quan sát gian nhà lao này. Rất lớn, nhưng trên đất la liệt những hình hình cụ. Mà Andrea đã bị tra tấn khiến toàn thân không chỗ nào lành lặn, thậm chí có rất nhiều miệng vết thương đều đã toác ra.
Diệp Từ đứng ở trước mặt Andrea, học bộ dáng của Fatal, chán ghét bịt mũi. Mà gã vệ binh đã nhanh nhẹn đặt ghế dựa sau lưng Diệt Từ, vẻ mặt nịnh nọt:
“Đại nhân, mời ngồi."
Diệp Từ gật gật đầu, thuận tiện liền đuổi vệ binh:
“Ngươi đi ra ngoài đi, một lúc nữa ta sẽ ra.”
“Vâng, đại nhân.” Vệ binh hiển nhiên cũng không muốn đứng cạnh Fatal. Dù sao ở cạnh hắn áp lực rất lớn, không bằng ra ngoài cho lành. Hắn cung kính cúi đầu, sau đó rất nhanh liền ly khai nhà tù.
Diệp Từ nghiêng tai nghe tiếng bước chân của vệ binh càng ngày càng xa, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Andrea.
Mà phía sau, Andrea đã nhìn hắn. Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ, tựa hồ là muốn đem Diệp Từ ăn tươi nuốt sống:
“Tao sẽ không nói gì cho mày. Dù mày có giết tao cũng thế thôi.Ngục giam thành Hồng Hồ các ngươi chỉ có mấy thủ đoạn sao? Xem thử hình cụ của chúng mày lợi hại hay xương cốt của Andrea tao cứng”
Diệp Từ chỉ nghiền ngẫm nhìn Andrea, không thể không nói, tên Andrea này thật rắn rỏi. Hai khuỷu tay của cô nhẹ nhàng tựa vào hai tay vịn. Mười ngón tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, thản nhiên nói:
“Ta đã nói gì đâu, ngươi làm gì mà lớn tiếng vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn sức sao?”
“Mày có nói hay không tao không quan tâm. Tao khinh thường nói chuyện với lũ tạp nham chúng mày, giết lão tử đi” Bởi vì lâu rồi Andrea chưa uống nước nên thanh âm của hắn khàn khàn, nghe qua khàn cả giọng.
“Thật không? Ngươi muốn?”
“Đem hết mấy thủ đoạn bẩn thỉu của ngươi ra đi”
Diệp Từ cười cười, quả nhiên là cái xương cứng. Chỉ là không biết cái xương này IQ cao đến đâu, có biết cùng chính mình phối hợp hay không? Nếu không kế hoạch của cô sao có thể thành công. Cô lấy chiếc nhẫn của Mirada từ trong hành trang ra mà tung hứng trong lòng bàn tay:
“Thứ này, ngươi có biết thứ này không?”
Andrea lẳng lặng nhìn cái nhẫn kia một hồi, sau đó sắc mặt đại biến, giận dữ hét:
“Fatal, tên súc sinh này mày dám giết em trai tao. Tao sẽ giết mày”
Diệp Từ chép miệng vài tiếng,phát ra âm thanh khinh thường. Thoạt nhìn IQ của hắn có vẻ không cao, ít nhất khả năng phân tích sự việc không được tốt lắm. Cô coi trọng những NPC thông minh hơn.
“Nếu Fatal giết Amidala, ngươi nghĩ Andrea ngươi còn sống được sao?” Lần này Diệp Từ không bắt chước ngữ điệu của Fatal nữa, mà là trực tiếp sử dụng thanh âm của mình. Thanh âm mềm mại nữ tính nhưng lạnh như băng, như là sự lạnh lẽo ngấm vào tận xương tuỷ.
“Ngươi...... Là ai?” May mắn game này thiết kế theo bối cảnh phương Tây, nếu là bối cảnh phương Đông thì nói không chừng NPC này còn có thể nghĩ ra những thuật ngữ kì quái. Khi Andrea giật mình, Diệp Từ nhân cơ hội đặt vấn đề.
“Cái này ngươi không cần biết, ta chỉ chịu nhờ vả của người khác đi cứu ngươi ra ngoài.” Diệp Từ thản nhiên trả lời.
“Được người khác nhờ vả?” Andrea sửng sốt, sau đó lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ:
“Ngươi nói Mirada, ngươi là Mirada phái tới cứu ta sao?”
Diệp Từ thật sự lười trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí này, chỉ lẳng lặng nhìn Andrea, vừa tung hứng chiếc nhẫn trong tay.
“Không đúng! Mày là Fatal,cho dù mày thay đổi thanh âm thì mày vẫn là Fatal. Mày đến lừa gạt tao” Andrea bỗng nhiên tức giận nói: “Tao tuyệt đối sẽ không mắc lừa bởi lời nói dối vụng về này. Mày muốn biết chuyện từ miệng tao chứ gì? Tao nói cho mày biết, một chữ tao cũng không nói”
Diệp Từ thật sự lười cùng gã IQ đáng thương này nhiều lời, bởi vì tính thời gian hiện tại thì tên Fatal thật sắp về. Nếu còn kéo dài nữa, kế hoạch của cô chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà lại không lấy được phần thưởng của nhiệm vụ sử thi, làm không tốt còn có thể bị hạ danh vọng ở Hồng Hồ thành, bị tống vào ngục giam. Mất nhiều hơn được.
Diệp Từ trực tiếp đứng lên, đi tới bên bàn tra khảo cầm lấy một chuỗi chìa khóa, sau đó đi về phía Andrea thả hắn xuống. Andrea miệng còn cứng nhưng bị tra tấn lâu như vậy, toàn thân hắn đã sớm rã rời. Vừa được Diệp Từ thả ra, hắn liền ngã thật mạnh xuống đất, vài miệng vết thương lại nứt toác ra đau đến mức hắn rầu rĩ hừ vài tiếng. Đối với loại chuyện này, Diệp Từ không quá để ý, dù sao chỉ cần NPC không chết, bị thương như vậy cũng tốt.
“Fatal thật một giờ nữa sẽ quay trở lại ngục giam. Ngươi muốn ở đây đấu võ mồm và đánh mất cơ hội tự do hay là ngoan ngoãn đi theo ta?” Diệp Từ đứng ở bên cạnh Andrea từ trên cao xuống nhìn hắn, cho hắn hai sự lựa chọn.Cô cũng không hy vọng Andrea ngu xuẩn lãng phí cơ hội lần này, cũng liên lụy cô không hoàn thành nhiệm vụ.
“Tao không đi” Andrea hiển nhiên đối với Diệp Từ không hề tin tưởng, hắn vẫn là đối với Diệp Từ có bề ngoài giống Fatal để ý: "Mày là gạt người”
Diệp Từ có chút tức giận, cô cúi xuống, dùng ngón tay bọc khôi giáp lạnh lẽo nắm lấy gương mặt đầy vết thương của Andrea khiến hắn đau nhe răng trợn mắt. Mà thanh âm lạnh như băng của Diệp Từ vang lên trên đỉnh đầu Andrea:
“Cho dù ta là Fatal thì sao? Ngươi theo ta ra ngoài cũng chết, ngươi ở lại chỗ này cũng chết, không tránh được một chữ chết. Vậy ngươi sợ cái gì?”
“Ai nói ta sợ” Loại người cứng đầu như hắn chắc chắn không thể đỡ nổi phép khích tướnp. Quả nhiên Diệp Từ nói mấy câu khiến cho Andrea tức giận tận trời:
“Andrea ta sống đã bao nhiêu năm, cái gì đều gặp qua, tại sao ta có thể sợ tên Fatal đó được? Ta chỉ muốn xem ngươi làm cách nào để đưa ta ra ngoài”
Đối với phản ứng củ Andrea, Diệp Từ rất vừa lòng, cô buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má của Andrea:
“Ngươi đã nghĩ như vậy thì liền đứng lên theo ta đi.”
Andrea không đi nổi nữa nhưng tuyệt đối không muốn đánh mất mặt mũi ở trước mặt Diệp Từ. Không ,đúng hơn là hắn không muốn mất mặt trước người mà hắn căm ghét. Hoàn toàn dựa vào ý chí mà đứng lên, đi theo sau Diệp Từ:
“Ngươi đi đi, ta sẽ đi theo ngươi."Diệp Từ cũng không nói nhiều, xoay người lấy bộ dáng của Fatal ra khỏi nhà tù. Khôi giáp của cô nện trên sàn ẩm ướt, âm thanh thanh thuý giống như bước chân tử thần.
“Đại nhân, ngài ra rồi......” Gã vệ binh trực gác vừa nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Từ ở phía xa liền đi lên đón. Nhưng khi vừa nhìn thấy Andrea phía sau DiệpTừ, sắc mặt hắn biến đổi:
“Đại nhân, phạm nhân này rất nguy hiểm......”
"Lần này ta muốn xử tử hắn.” Trên môi Diệp Từ nở ra một nụ cười kì quái khiến vệ binh trong lòng bất ổn.
“Như vậy, đại nhân, ta có thể giúp ngài điều gì không?”
“Đi chuẩn bị một chiếc xe chở tù.” Diệp Từ thản nhiên phân phó vệ binh. Hắn không mấy hoài nghi lập tức liền khóa kỹ cửa khu trọng phạm rồi nhanh như chớp đi chuẩn bị xe chở tù. Diệp Từ đi nhanh hơn mang theo Andrea hướng tới phía cửa ngục giam.Cũng không biết đã bao lâu rồi Andrea chưa nhìn thấy ánh sáng giờ đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu đến, hắn liền cảm thấy choáng váng sau đó té xỉu.
Diệp Từ lập tức ra dấu bằng ánh mắt cho vệ binh trực gác, đem tên Andrea đã hôn mê quăng lên xe. Sau đó Diệp Từ liền tự mình dắt ngựa, xoay người gật gật đầu với vệ binh trực gác, tán dương ánh mắt nói:
“Ngươi làm tốt lắm, là người thông minh, không tệ”
Đầu tiên vệ binh trực gác có chút khẩn trương nhưng hiện tại lại được Diệp Từ ca ngợi, khiến cho hắn phấn chấn hẳn lên. Có ai mà không biết Fatal rất hiếm khi khen cấp dưới của mình.
“Cám ơn đại nhân khích lệ, cám ơn đại nhân khích lệ” Vệ binh gác trực kia vui vẻ ra mặt. Diệp Từ ngồi trên lưng ngựa vung tay với hắn:
“Trở về đi, khu trọng phạm không thể không có người trông coi”
“Vâng đại nhân” Bởi vì được Diệp Từ khích lệ, hắn cũng ra vẻ chịu khó sau cái nháy mắt đã bỏ chạy không thấy tung tích.
Lúc này Diệp Từ quay đầu nhìn Andrea té xỉu ở trong xe chở tù, trên môi nở một nụ cười thản nhiên. Bây giờ chỉ cần ra khỏi thành Hồng Hồ trước khi Fatal phát hiện thì ổn rồi.
Diệp Từ cũng không cởi bỏ nguỵ trang, bởi vậy cô đi lại rất thuận lợi ở trong thành Hồng Hồ. Những NPC hay vệ binh thấy cô đều cung kính chào hỏi, không hề có ý định ngăn cản.
“Fatal đại nhân muốn ra khỏi thành Fatal đại nhân muốn ra khỏi thành”
Khi Diệp Từ đi tới cổng thành liền có vệ binh hô. Binh lính gác cổng xếp thành một hàng cúi đầu cung kính. Diệp Từ không do dự đi thẳng sau một lát liền mang theo xe chở tù có Andrea lao ra cửa thành. Đi về phía ngân tích khoáng mạch trong rừng rậm bí ẩn.
***********
“Người đâu người đâu?” Sau giấc ngủ trưa, Fatal quay lại ngục thì phát hiện bên ngoài ngục giam không có người canh giữ. Sau một phút sủng sốt hắn liền biết có chuyện không ổn vì thế cuồng nộ rống to lên.
Còn nhóm binh lính gác ngục thì đang đi duy trì trật tự đường phố, nào biết đâu rằng Fatal chân chính đã đại giá quang lâm. Sau khi Fatal hô to vài tiếng liền phát hiện không ai đáp lại. Lập tức hắn dùng kỹ năng triệu hồi vệ binh. Không lâu sau, tất cả vệ binh đều quay lại nhà giam.
Khi vệ binh canh cửa ngục giam cũng không dám giấu diếm sự việc. Vậy là một đám người một đôi khẩu cung, lập tức liền phát hiện một người giả mạo Fatal, mang đi Andrea. Fatal tức giận Fatal thật sự tức giận.
“Các ngươi đều là một đám thùng cơm (ý nói vô dụng ấy) lập tức phong tỏa thành thị phải tìm được tên này. Nếu không các ngươi đợi mà chôn cùng đi” Fatal rút ra bội đao bên hông tức giận ra tối hậu thư với đám vệ binh. Nhưng muộn mất rồi.
Diệp Từ đã mang theo Andrea chạy vào tích ngân mạch khoáng bí ẩn. Rừng rậm cung cấp cho Andrea không khí thanh lương, làm cho hắn khôi phục lại từ trạng thái mê muội. Khi hắn tỉnh lại, không phải nhìn thấy Fatal, mà là một nữ tinh linh có mái tóc bạc, đang lẳng lặng ngồi ở cách hắn không xa nhìn hắn. Trong lúc này nhất thời Andrea có chút mờ mịt. Hắn thậm chí có một chút hoài nghi, hắn có phải đã chết.Nếu không tại sao khi hắn mở mắt ra không phải nhà giam lạnh như băng mà là rừng rậm?
Andrea sửng sốt nửa ngày sau đó mới chậm rãi chớp chớp mắt nhìn nữ tinh linh tóc bạc. Cô đang nướng thịt trên ngọn lửa trại. Thịt tỏa ra hương vị thơm nức mũi. Cô ngồi trên tảng đá cùng với thanh huyết đao, mà ở bên cạnh đao.....Andrea thấy một đôi mắt trừng rất lớn, không có thần sắc, cứ như vậy nhìn chăm chăm mình. Dù là Andrea có là kẻ lão luyện cũng không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Đương nhiên, đây không phải mắt người mà là mắt ngựa.
“Tỉnh rồi?” Diệp Từ nhìn Andrea ngồi dậy từ trên lá khô, sắc mặt tái nhợt nhìn cái...... đầu ngựa bên cạnh cô cười cười:
“Vậy lại đây ăn cái gì đi, ta nấu nướng không tệ, muốn nếm thử hay không?”
“Ngươi, là ai?”Tuy rằng bụng củ Andrea đã kêu vang bởi mùi thịt ngựa thơm nức, nhưng cũng không mất đi lí trí. Hắn cố nuốt nước miếng, hỏi vấn đề mà mình muốn biết. Diệp Từ lấy ra cái nhẫn trực tiếp ném cho Andrea. Cái nhẫn kia đã nói cho Andrea đáp án. Quả nhiên, hắn sững sờ ở đó, một lúc sau, hắn mới phản ứng lại. Vì sau thanh âm của nữ tinh linh này lại quen thuộc như vậy:
“Thì ra là ngươi”
Diệp Từ thấy hắn không dám lại đây, liền trực tiếp đem một miếng thịt ngon đưa tới:
“Nhân lúc còn nóng ăn đi, chờ ngươi khôi phục thể lực, ta sẽ báo cáo kết quả công tác.”
Andrea nhặt lên miếng thịt ngựa lẳng lặng nhìn Diệp Từ, một hồi lâu mới nói:
“Ngươi là người của thành Hồng Hồ vì sao lại cứu ta?”
“Ta chỉ là một gã thương nhân, thương nhân chỉ làm việc có ích cho mình.”
Diệp Từ nhếch khóe miệng, bắt đầu ăn thịt ngựa. Ngựa do ngục giam chuẩn bị là ngựa tốt, chỉ tiếc không thể mang về thành, cho nên chỉ có thể giết ăn thịt rất đáng tiếc. Andrea lẳng lặng nhìn DiệpTừ, một hồi lâu mới cúi đầu ăn phần thịt của mình. Vừa ăn, hắn vừa nở nụ cười: “Ta thích cùng thương nhân giao tiếp, bởi vì bọn họ chỉ nhìn đến ích lợi.”
Diệp Từ không hé răng, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng nắng chói mắt trong rừng rậm.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
- bình luận