Liệp Giả Thiên Hạ - Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
Edit: Chiz
Bạch Mạch cười híp mắt ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở thành phố A. Ông mặc một bộ tây trang hưu nhàn rất vừa người, trang phục trắng tinh đã mở bung hai nút náo, cà- vạt nhẹ nhàng đong đưa trên cổ, thoạt nhìn vừa cẩn thận lại không gò bó, vừa ưu nhã lại có chút lưu manh.
Chủ tịch chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở thành phố A Thạch Trường Thư vốn đang họp, nghe Bạch Mạch tới, giật mình, kế đó bảo thư ký để cậu đợi một lúc trong phòng làm việc của mình, cuộc họp bên này đành phải rơi màn che. Sau đó, ông lập tức chạy về phòng làm việc.
Chưa vào phòng làm việc, mới tới trước cửa phòng làm việc của bản thân, Thạch Trường Thư lập tức gọi thư ký của mình đến. Thư kí ông gọi Hồ Hiểu, theo Thạch Trường Thư rất nhiều năm, gương mặt xinh đẹp, vóc người không sai, có điều chỉ vì thế mà cho rằng cô là bình hoa là sai lầm lớn, kinh nghiệm và năng lực làm việc của cô tuyệt đối có thể khiến người ta tin phục.
Hồ Hiểu vừa mới pha cho Bạch Mạch một ly Thiết Quan Âm hảo hạng, tiếp đó chậm rãi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ được chạm trỗ cực tinh xảo. Vừa quay đầu đã thấy Thạch Trường Thư đang đứng ngoài phòng làm việc vẫy vẫy cô, cô gật đầu nhẹ, không nhanh không chậm đi tới chỗ Thạch Trường Thư, không hề có sự gấp gáp khi thư kí phải đi gặp sếp của mình, cũng không có sự nịnh nọt của cấp dưới với cấp trên, cô vẫn thản nhiên như ngày thường.
Đây cũng là nguyên nhân Thạch Trường Thư vừa ý Hồ Hiểu, cô có thể luôn duy trì tâm tình bình tĩnh và thái độ xử lý mọi việc ổn thỏa, khiến cô chưa từng làm ra hành động không hợp lý, tự nhiên sẽ không phạm sai lầm.
Cấp dưới không phạm sai, nghe rất khó có thể tin, nhưng Hồ Hiểu chính là loại người đó.
Cô không nhanh không chậm đi tới trước mặt Thạch Trường Thư, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng chào: "Chủ tịch, ông tìm tôi?"
Thạch Trường Thư gật đầu, sau đó hơi nhíu nhíu mày, có vẻ có chút bất an: "Người nọ sao lại đến?"
"Này tôi cũng không rõ, Bạch tiên sinh không đề cập đến." Hồ Hiểu có chút áy náy, thực ra dựa vào thân phận của cô, rất nhiều người tìm đến Thạch Trường Thư bàn công việc trước đó đều phải liên hệ với Hồ Hiểu nói rõ mình muốn làm việc gì, nhờ Hồ Hiểu cố vấn giúp một chút xem có khả năng hoàn thành hay không, mà Hồ Hiểu cũng sẽ giúp bọn họ phân tích dưới góc độ khách quan. Đương nhiên, đồng thời cô cũng sẽ làm hết phận sự của mình thông báo cho Thạch Trường Thư, cũng đem những phân tích của mình kể cho Thạch Trường Thư, tận lực giúp ông làm rõ tình hình.
Chính vì Hồ Hiểu có vai trò quan trọng như vậy, thậm chí có lúc có thể quyết định hộ Thạch Trường Thư, cũng khiến cho người đến bàn việc với Thạch Trường Thư nhất định sẽ tìm mọi cách lấy lòng Hồ Hiểu. Mà Thạch Trường Thư cũng sẽ sớm biết mục đích của người muốn tới tìm ông từ chỗ Hồ Hiểu, để mình có thể chuẩn bị chu đáo.
Chẳng qua, lúc này thật sự kì lạ, Bạch Mạch tìm Thạch Trường Thư, gì cũng không nói, điều này khiến Thạch Trường Thư ẩn ẩn bất an.
Nhà họ Bạch, không đắc tội nổi.
Tuy Bạch Tử Hiên không có anh em, Bạch Mạch càng là con một, nhưng nhà họ Bạch vẫn không thể đắc tội.
Ngân Hàng Hoa Hạ chỉ là một ngân hàng tư nhân mới phát triển bảy tám chục năm nay, nhưng đến giờ, quy mô của nó đã đã vượt qua ngân hàng nhà nước, thậm chí, lượng dữ trữ vàng đã hơn không ít ngân hàng quốc gia, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu là ngân hàng tư nhân đứng đầu Trung Quốc. Cũng chính ngân hàng đó lúc mở gần 5-60 năm lại đứng gần bờ vực phá sản.
Ngay lúc tài sản đã được kiểm định chuẩn bị bán đấu giá, có một người cùng chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ kí một hợp đồng dài hạn. Một hợp đồng vĩnh viễn, chỉ cần Ngân Hàng Hoa Hạ còn tồn tại, bản hợp đồng này vẫn có hiệu, dù Hoa Hạ phá sản, bị bị ngân hàng khác hoặc quốc gia thu mua, bản hợp đồng vẫn có hiệu như trước.
Thực ra chỉ nhìn tại thời hạn, đây đã là một hợp đồng bất bình đẳng, huống chi điều khoản trong hợp đồng càng không công bằng, nhưng chính một hợp đồng như thế đấy, vẫn hợp pháp, được thông qua. Đây đương nhiên liên quan tới người kí hợp đồng với chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ năm đó phải chấp từ bỏ quyền truy cứu điều khoản hợp đồng có hợp pháp hay không.
Không ai nguyện ý làm kẻ ngốc, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ năm đó cũng thế. Ông đồng ý làm vậy, chỉ vì trong tay người nọ nắm giữ một khoản tài sản lớn khôn kể, người nọ đồng ý đem toàn bộ tài sản gửi vào Ngân Hàng Hoa Hạ, đồng thời trong vòng 10 năm không hỏi Ngân Hàng Hoa Hạ sẽ sử dụng số tiền này thế nào, không thể không nói, lúc đó, đây là một quyết định mạo hiểm. Ngân Hàng Hoa Hạ quả thực nhờ ... khoản tiền này mà khởi tử hồi sinh, nhưng nếu Ngân Hàng Hoa Hạ không gượng dậy nổi thì sao? Số tiền đó cứ thể mất?
Nên không thể không nói, người nọ rất có ánh mắt.
Năm đó ký tên trong hợp đồng, người nọ chỉ cần 49% cổ phần công ty của Ngân Hàng Hoa Hạ, đồng thời không hề tham gia quản lý, người ngoài nhìn vào, 49% cổ phần này cũng thuộc về bản thân Ngân Hàng Hoa Hạ, chỉ có Ngân Hàng Hoa Hạ tự biết, bất cứ lúc nào, nếu người nọ rút cổ phần, vậy Ngân Hàng Hoa Hạ lập tức chỉ còn lại thùng rỗng.
Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, người nọ cũng không xuất hiện nữa. Tất cả của cải người nọ giao cho Ngân Hàng Hoa Hạ, biến thành lượng dự trữ kinh người của Ngân Hàng Hoa Hạ. Đồng thời vàng bạc càng ngày càng kinh người lẳng lặng gửi trong kho hàng ngầm của Ngân Hàng Hoa Hạ. Cùng tồn trong kho hàng ngầm của Ngân Hàng Hoa Hạ với vàng bạc là hợp đồng đã cứu Ngân Hàng Hoa Hạ.
Người nọ năm đó, họ Bạch. Cũng không phải là ai khác, chính là ông của Bạch Tử Hiên, cụ cố của Bạch Mạch.
Không ai biết Nhà họ Bạch tìm đâu ra khoản tiền đó, vì bây giờ Nhà họ Bạch chỉ là gia đình phổ thông mà thôi. Kỳ thực, có lẽ điều này liên quan đến tính cách của nhà bọn họ, so với người trong xã hội thượng lưu sống trong kích thích phong sinh thủy khởi, bọn họ càng thích sống cuộc sống bình thường.
Bạch Mạch vào năm 20 tuổi đã biết chuyện này. Vào năm đó Bạch Tử Hiên đem hợp đồng và con dấu toàn bộ giao cho Bạch Mạch, cũng nói cho anh biết, sau 10 năm, người của Nhà họ Bạch chỉ cần dựa vào con dấu và nhận định huyết thống có thể vận dụng khoản tiền đó. Chỉ có điều, có vẻ Nhà họ Bạch đã quên chuyện này, có lẽ nên nói, mấy đời của Nhà họ Bạch đều đã quen sống cuộc sống bình thường, chưa từng có ai đi tới ngân hàng tìm số tiền này. Thế nhưng, Nhà họ Bạch không lấy đi khoản tiền đó, không đồng nghĩa với việc số tiền đó thuộc về Ngân Hàng Hoa Hạ. Ngược lại, tuy khoản tiền ở Ngân Hàng Hoa Hạ như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Ngân Hàng Hoa Hạ vừa ngóng trông Nhà họ Bạch nhanh chóng nhận đi số tiền đó, lại sợ người của Nhà họ Bạch đến lấy nó.
Ngóng trông người của Nhà họ Bạch đến nhận, đó là bởi vì, Ngân Hàng Hoa Hạ đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần lấy đi, sau này tiền Ngân Hàng Hoa Hạ kiếm được cũng không cần phải phân ra chia cho Nhà họ Bạch nữa.
Sợ người của Nhà họ Bạch đến nhận, đó là bởi vì, cổ phần công ty của chủ tịch hiện giờ của Ngân Hàng Hoa Hạ là 63%, trong tay Nhà họ Bạch đã chiếm 49%, nếu Nhà họ Bạch rút khoản tiền đó, vô hình trung chẳng khác nào Ngân Hàng Hoa Hạ phải đổi chủ. Vì thế Ngân Hàng Hoa Hạ sợ Nhà họ Bạch đến rút tiền, nếu thật sự bị lấy đi, mấy thập niên cơ nghiệp của Ngân Hàng Hoa Hạ liền bị hủy trong chốc lát.
Theo giao dịch buôn bán của Ngân Hàng Hoa Hạ càng ngày càng lớn, loại sợ hãi này cũng càng lúc càng tăng, mấy chục năm qua người của Nhà họ Bạch chưa từng lộ diện, khiến trong lòng Ngân Hàng Hoa Hạ nhiều ít gì cũng có chút may mắn, hoặc giả Nhà họ Bạch sớm đã không còn ai.
Loại may mắn đó tồn tại đến lúc Bạch Mạch xuất hiện, liền triệt để phá vỡ.
Ngân Hàng Hoa Hạ là ngân hàng tư nhân, thực ra cũng là một xí nghiệp gia tộc, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ đời đầu tiên họ Thạch, là ông của Thạch Trường Thư. Khác với Nhà họ Bạch, mấy chục năm này, người của Thạch gia “khai chi tán diệp”, nhiều con nhiều cháu. Có điều bọn họ quản lí rất tốt, xem như là xí nghiệp gia tộc, không đi lên đường cũ chỉ phú tam đại mà thôi. Thế hệ Thạch Trường Thư tổng cộng có 6 anh em chú bác, có điều dựa vào năng lực, kỳ thực chỉ có ba người ngồi trên vị trí chủ tịch chi nhánh như Thạch Trường Thư, về phần ba người còn lại, vì không có năng lực chỉ đành phân gia sản còn lại chẳng nhiều lắm, thảm đạm sống qua ngày.
Năm năm trước, lúc Bạch Mạch cầm con dấu và thẻ học sinh xuất hiện trong văn phòng làm việc của Thạch Trường Thư, Thạch Trường Thư quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Vì chuyện của Nhà họ Bạch, bọn họ từ nhỏ đã biết, nhưng chưa từng gặp qua người của Nhà họ Bạch, bọn họ thậm chí cho rằng người của Nhà họ Bạch nếu không chết hết, thì chuyện này cũng chỉ là chuyện cười cười mà thôi.
Nên lúc Bạch Mạch xuất hiện trước mặt Thạch Trường Thư một cách sống động, ông có khoảng 3 phút không thốt nên lời.
Khi đó, đại não của ông trống rỗng, thậm chí ông còn nghĩ Ngân Hàng Hoa Hạ xong đời. Thế nhưng, năm đó cậu thanh niên chưa tới 20 tuổi lại cười nói với ông: "Tôi tới nơi này, một không phải vì tiền, hai cũng không muốn biết Nhà họ Bạch hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu tài sản ở Ngân Hàng Hoa Hạ. Tôi tới nơi này, chỉ có một mục đích duy nhất là để cho mấy người biết, Nhà họ Bạch còn hậu nhân."
Câu này thật sự rất đơn giản.
Hơn nữa sau khi Bạch Mạch cùng Thạch Trường Thư và cả Ngân Hàng Hoa Hạ xác nhận con dấu trong tay và chứng minh huyết thống là thật, liền rời khỏi Ngân Hàng Hoa Hạ, từ đó không xuất hiện nữa. Nhưng, cũng đêm hôm đó, tất cả người của Thạch gia, không ai đi ngủ, bọn họ trải qua một đêm liên tục bị dày vò.
Sau đó, người của Nhà họ Bạch lần nữa biến mất.
Bạch Mạch quả nhiên như lời của anh, anh không rút tiền, càng không tra con số tài khoản nằm trong Ngân Hàng Hoa Hạ, anh giống câu nói của anh vậy, không còn xuất hiện nữa.
Cứ thế, lại qua năm năm.
Mặc dù trong năm năm này, Ngân Hàng Hoa Hạ nghĩ ra rất nhiều biện pháp di dời tài sản, nhưng căn bản không có cách nhúc nhích nó, bởi vì ngày thứ hai sau khi Bạch Mạch tới, bọn họ liền nhận được giám soát toàn diện của tòa án kinh tế, dưới tình huống như vậy, bọn họ đành tiếp tục kinh doanh Ngân Hàng Hoa Hạ, không còn biện pháp nào khác.
Năm năm này, Thạch Trường Thư luôn nghĩ, Bạch Mạch sẽ xuất hiện với phong thái gì, cao điệu, hay là cẩn thận đây. Ông thật không ngờ, người của Nhà họ Bạch xuất quỷ nhập thần, thời cơ xuất hiện cũng đột như như vậy, thậm chí khiến ông cảm thấy luống cuống chân tay.
Người nọ đến đây lần này, vì gì?
Thạch Trường Thư hít một hơi thật dài, cố gắng giữ cảm xúc của mình ổn định.
Bất cứ ai, lúc biết có đồ vật mắc nghẹn ngay cổ họng không thể nào bình tĩnh được, dù là người tung hoành ngang dọc trong thương trường nhiều năm như Thạch Trường Thư cũng vậy. Ông dừng trước cánh cửa điêu khắc tinh xảo một lúc, mới bước vào.
Năm năm rồi cơ đấy, thiếu niên ưa nhìn lúc đó đã trưởng thành rồi. Cậu giờ đang đứng trước bức tường bằng thủy tinh, nâng cốc trà im lặng nhìn ngắm thành phố xa hoa.
"Cậu Bạch." Thạch Trường Thư nhìn bóng lưng Bạch Mạch, trên mặt mang theo nụ cười kiểu nghề nghiệp.
Bạch Mạch quay đầu nhìn Thạch Trường Thư đứng phía sau, nở nụ cười nhã nhặn: "Thạch tiên sinh, đã lâu không gặp."
“Đúng vậy, thoáng cái đã năm năm, thời gian thực sự trôi qua nhanh quá." Thạch Trường Thư mặc dù là một thương nhân, nhưng vì Thạch gia xuất thân là dòng dõi Nho học, nên trong xương vẫn mang chút nho nhã của văn nhân.
"Tôi rốt cuộc biết, nguyên nhân tất cả ngân hàng đều phải xây cao như vậy." Bạch Mạch lại quay người lại, buông mắt mắt, thổi chút khói lượn lờ trên cốc, nâng cốc lên, đưa tới bên môi nhấp một ngụm.
"Vì sao?" Thạch Trường Thư bước tới bên cạnh Bạch Mạch, cùng anh ngắm nhìn thành phố phồn hoa.
Bạch Mạch không trả lời Thạch Trường Thư, chỉ khẽ mỉm cười: "Thạch tiên sinh, lẽ nào ông không muốn biết tôi tới đây làm gì?”
"Nếu cậu Bạch đã muốn tới, thì dù tôi không hỏi cũng nhất định sẽ biết, tôi cần gì phải nóng lòng." Trên người Bạch Mạch có một loại năng lực ôn hòa, tâm tình của Thạch Trường Thư trước khi bước vào phòng làm việc luôn bất định, nhưng bây giờ, đứng cạnh Bạch Mạch nhưng hiểu vì sao trong lòng ông đột nhiên bình tĩnh rồi.
"Như vậy đi, trước cho ông một viên thuốc an thần." Bạch Mạch cười ha ha: "Tôi sẽ không rút tiền, vĩnh viễn sẽ không. Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tôi nghĩ khoản tiền đó sẽ mãi nằm trong két sắt của Ngân Hàng Hoa Hạ, lúc nào cũng có thể trở thành khoản tiền cứu mạng cho Ngân Hàng Hoa Hạ."
Bạch Mạch nói khiến Thạch Trường Thư giật mình, xem ra, thanh niên vô cùng trẻ tuổi lại ôn hòa này không hề không có tâm cơ như những gì cậu biểu hiện. Bởi vì từ nụ cười được Bạch Mạch mài giũa, ông hình như đã nhìn ra chút huyền diệu.
Chẳng qua, Thạch Trường Thư không nói gì cả, ông không phải người trẻ tuổi, càng không phải một thái điểu mới vào thương trường, đương nhiên sẽ không không chú ý đến lời của Bạch Mạch, dù Bạch Mạch có biết chút cơ mật bất lợi đến Ngân Hàng Hoa Hạ cũng không sao, dù gì đối phó với một thanh niên ngay cả lông cũng không mọc đủ, Thạch Trường Thư vẫn cảm thấy ăn chắc rồi.
"Vậy cảm ơn cậu Bạch trước." Mặc dù có ý kiến với câu nói của Bạch Mạch, nhưng Thạch Trường Thư không thể hiện ra, mà xoay người cười, đi đến chỗ bàn công tác của ông. Vừa đi, vừa đi vươn tay lam ra thủ thế mới ngồi hướng về cái ghế bên cạnh bàn: "Cậu Bạch mời ngồi."
Bạch Mạch vẫn đứng tại chỗ, im lặng nhìn Thạch Trường Thư, không ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn ghế, sau đó đi về chỗ sô pha, sau đó ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha dài. Hai đôi chân thon dài được bắt chéo nhau, đôi tay thon dài bưng cốc trà được đặt ngay ngắn trên đùi gối, trên mặt anh luôn treo nụ cười mỉm.
Thạch Trường Thư đứng bên bàn làm việc nao nao, đây là kết quả ông không hề nghĩ tới. Bạch Mạch không đến vị trí đã được chỉ định, trái lại ngồi một bên ghế sô pha dài. Thoạt nhìn, đó là một động tác hết sức bình thường, nhưng với Thạch Trường Thư thì không.
Người bình thường tới tìm ông làm việc, ít nhiều gì cũng có tâm lý mình là phụ, còn ông là chúa tể, người tới tìm ông làm việc phải làm theo. Dù không phải tâm lý đó, lúc ngồi xuống đối mặt Thạch Trường Thư, đều sẽ xuất hiện tâm lý như vậy.
Đây là loại hiện tượng bình thường. Lúc hai người ngồi đối diện, kỳ thật bên có ghế ngồi cao hơn sẽ có tâm lý cao hơn bên có ghế ngồi thấp hơn, lúc đầu dù hai bên đang nói chuyện một cách bình đẳng, nhưng cuối cùng cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng tâm lý, lúc đưa ra phán đoán sẽ có chút sai lầm.
Hôm nay, ông vẫn như mọi hôm mời Bạch Mạch ngồi ở ghế đối diện, nhưng khiến ông rất kinh ngạc là, Bạch Mạch lại ngồi ở khu ghế sô pha cách chỗ ông mười mét, còn mỉm cười nhìn ông như cũ.
Khoảng cách xa như vậy, Thạch Trường Thư không thể ngồi trên ghế lấy thân phận là sếp nói chuyện với Bạch Mạch, vậy sẽ khiến ông khó trông thấy biểu tình của Bạch Mạch, nhưng ông lại không thể kéo ghế tới ngồi đối điện Bạch Mạch, bởi vì hai bên Bạch Mạch đều còn dư ghế sô pha, nếu lúc này ông kéo ghế qua, có vẻ đột ngột quá.
Hơi do dự một hồi, Thạch Trường Thư đi tới chỗ ghế sô pha bên cạnh Bạch Mạch ngồi xuống. Vô hình trung, khoảng cách của cả hai kéo lại rất nhiều, vị trí cũng ngang hàng rất nhiều, Thạch Trường Thư có chút không quen.
"Trà ngon ở chỗ Thạch tiên sinh thật nhiều." Bạch Mạch cười híp mắt lại uống một hớp trà, sau đó mới đặt cốc trà lên bàn. Anh không định vòng vo với Thạch Trường Thư, dù sao nếu so về đa mưu túc trí, anh còn kém Thạch Trường Thư nhiều lắm, tuổi của Thạch Trường Thư gần bằng Bạch Tử Hiên, Bạch Mạch nhưng không cho rằng, nhiều tuổi như vậy là qua vô ích, ông đã có khả năng leo lên chức vị bây giờ, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ, giao tiếp với một người như vậy nên thẳng thắn luôn sẽ tốt hơn.
"Nếu cậu Bạch thích, không ngại mang về chút đi." Thạch Trường Thư khó được không hề nóng nảy, tiếp tục trò chuyện với Bạch Mạch.
"Ngân Hàng Hoa Hạ đã có tài chính đầu nhập vào Vận Mệnh. Có lẽ nói, Thạch tiên sinh đã đem không ít tiền trong chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở Thành phố A đầu tư vào Vận Mệnh đi." Bạch Mạch vẫn giữ dáng vẻ cười tủm tỉm, chẳng qua lời nói ra không dễ đối phó chút nào.
Tay Thạch Trường Thư run lên, việc này, sao Bạch Mạch biết được? Có điều, Thạch Trường Thư chính là Thạch Trường Thư, sao có thể bị mấy câu của Bạch Mạch hù dọa? Ông lập tức bật cười: "Vận Mệnh – game này hot như vậy, sau này nhất định sẽ thành trụ cột kinh tế ảo, tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, chỉ cần là thương nhân có chút nhãn quang, đều sẽ không bỏ qua cơ hội đầu tư vào Vận Mệnh."
"Đây là tự nhiên." Bạch Mạch gật đầu: "Vì thế tôi cũng nghĩ đầu tư vào Vận Mệnh."
Thạch Trường Thư cuối cùng cũng yên tâm, ông còn tưởng Bạch Mạch tìm ông vì việc to tát gì, hóa ra là quăng ít tiền vào Vận Mệnh. Nụ cười ông bây giờ chân thành hơn rất nhiều: "Không vấn đề, tôi lập tức sắp xếp người giúp cậu Bạch làm việc, không biết cậu Bạch muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Hoa Hạ, 49% cổ phiếu. Tất cả tài sản thuộc quyền của Nhà họ Bạch." Dáng vẻ của Bạch Mạch vẫn như cũ, cười tủm tỉm, thế nhưng lời nói ra đã khiến sắc mặt Thạch Trường Thư thay đổi.
Ông cau mày: "Cậu Bạch, cậu nói bao nhiêu?"
"Tôi nói toàn bộ." Bạch Mạch vẫn là dáng vẻ đó, cứ như điều anh đang nói là chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Hình như cậu Bạch vừa nói với tôi, cậu vĩnh viễn sẽ không rút đi khoản tiền này." Thạch Trường Thư biết ông có chút không ổn định, thậm chí có chút táo bạo, nhưng ai có thể tiếp tục bình tĩnh khi nghe phải tin tức này cơ chứ. Ông thậm chí cảm thấy tức giận, ông đã có một bó to tuổi, cư nhiên còn bị một tên tiểu tử chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Đúng thế, đây phải thành lập trong tình huống Thạch tiên sinh có thành ý với tôi, tôi mới chân thành báo đáp." Đối mặt sự tức giận của Thạch Trường Thư, Bạch Mạch không hề dao động.
"Tôi không chân thành? Từ lúc vào phòng làm việc của tôi, tôi gần như chưa từng nói gì với cậu Bạch, chỗ nào không chân thành đây?"
"Ông có thành ý không?”
Thạch Trường Thư bị Bạch Mạch câu hỏi vặn ngược lại làm cho chật vật, ông bỗng nhiên cười lạnh: "Cậu Bạch, không cần làm tôi sợ, cậu biết khoản tiền này là bao nhiêu không?"
Bạch Mạch thành thực lắc đầu: "Không biết."
Thạch Trường Thư không khỏi trào phúng: "Không biết, vậy cậu còn dám quăng tất cả vào Vận Mệnh? Cậu cho tôi Thạch Trường Thư là trẻ lên ba chắc, bị dọa đến lớn à? Trên thế giới này, làm gì có kẻ ngu si nào làm việc không nghĩ đến hậu quả kia chứ."
"Năm đó, người của Nhà họ Bạch đem tiền giao cho Ngân Hàng Hoa Hạ, lúc đó chẳng phải làm việc không nghĩ đến hậu quả ư?” Bạch Mạch thản nhiên đáp lại trào phúng của Thạch Trường Thư.
Thạch Trường Thư phút chốc bị ế trụ, nói gì cũng không nên lời, chỉ có thể lăng lăng nhìn Bạch Mạch. Ông im lặng nhìn mặt Bạch Mạch, có vẻ đang suy tư trong câu nói của Bạch Mạch có mấy phần là thật, mấy phần là giả, nhưng Bạch Mạch vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười tủm tỉm từ lúc vào văn phòng đến giờ, khiến ông không thể đoán ra Bạch Mạch rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Thạch Trường Thư thở dài một hơi: "Người ngay thẳng không nói tiếng lóng, cậu Bạch, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?"
Lúc Bạch Mạch nghe được câu này, có vẻ mới thật sự bật cười. Từ áo khoác tây trang, lấy ra hai tờ giấy đặt lên bàn trà: "Điều tôi muốn rất đơn giản, hy vọng ông dừng việc cho hai nhà này vay vốn lại, đồng thời cưỡng chế hai nhà này nộp lại tiền đã vay."
Thạch Trường Thư cầm hai tờ giấy lên, trên đó viết tên của hai người, một là Lôi Mạn, một là Dịch Trung. Loại việc xử lý vay vốn, làm chủ tịch như ông vốn không rõ lắm, ông chỉ có thể mời Bạch Mạch ngồi một lát, sau đó gọi điện thoại đến Bộ Tín Dụng bảo nhân viên ở đó điều tra. Không lâu lắm, Bộ Tín Dụng cũng đã gửi tin tức qua, có điều điện thoại do Hồ Hiểu ở ngoài phòng làm việc nhận, sau đó sẽ do Hồ Hiểu gọi điện thoại thông báo cho Thạch Trường Thư.
Lúc Thạch Trường Thư nghe điện thoại từ đầu đến cuối chỉ đáp mấy chừ “ừ, rồi”, cũng không có câu trả lời thực chất, khiến Bạch Mạch không thể đoán ra Hồ Hiểu nói gì. Chẳng qua xem vẻ mặt thận trọng của ông ta, đó không phải tin tức tốt gì
Bạch Mạch chỉ im lặng ngồi trên ghế sô pha, ngón tay di chuyển quanh cốc trà, bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt của Thạch Trường Thư, không ai có thể nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Một lát sau, Thạch Trường Thư buông điện thoại xuống, cúi đầu nhìn hai tờ giấy, nhìn một lúc sau, mời ngẩng đầu cười ha hả, đi tới phía Bạch Mạch, vừa đi vừa cười càng thân thiết: "Ôi, ôi, cấp dưới làm việc tệ quá, để cậu Bạch đợi lâu, cậu đừng giận."
"Nào có."
Thạch Trường Thư đi từ bàn làm việc của mình tới chỗ sô pha của Bạch Mạch, dọc theo đường đi, mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt ông vẫn chăm chú nhìn Bạch Mạch, lẳng lặng đánh giá vẻ mặt anh, rất sợ bỏ lỡ chút xíu đầu mối, giờ ông cần biết trong lòng Bạch Mạch đang nghĩ gì, nhưng ông vẫn phải thất vọng, dáng vẻ Bạch Mạch rất im lặng. Không nóng vội, cũng không chờ mong, như cuộc điện thoại của Thạch Trường Thư lúc nãy không hề liên quan đến anh.
Bình tĩnh kiểu này nhiều ít gì cũng ảnh hưởng đến phán đoán của Thạch Trường Thư, ông ngồi xuống, đặt hai tờ giấy lên bàn, hơi trầm ngâm, sau đó mới nói đầy ý cười: Cậu Bạch, lúc nãy tôi đã bảo Bộ Tín Dụng điều tra, hai người nọ có vay vốn tại ngân hàng tôi, hơn nữa, con số không nhỏ. Tôi chỉ nghi hoặc, họ và cậu Bạch có mâu thuẫn sao?”
Bạch Mạch nháy mắt một cái: "Thế nào? Điều này có liên quan đến chuyện tôi nhờ Thạch tiên sinh làm?”
"Đây. . ."
"Hay Thạch tiên sinh không phải người trong ngành ngân hàng, mà là siêu nhân cứu vớt thế giới? Nếu tôi và họ có mâu thuẫn, Thạch tiên sinh sẽ giúp tôi hả giận, nếu không có Thạch tiên sinh sẽ khuyên tôi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống hồ tôi là người không có quan hệ ghê gớm gì?" Bạch Mạch cười nhẹ: "Lẽ nào là dạng này?”
Thạch Trường Thư cười lúng túng: "Cậu Bạch nói đùa."
"Con người của tôi hay thích đùa, Thạch tiên sinh đừng vì vậy mà phiền lòng." Đôi mặt đen láy của Bạch Mạch híp lại, ai cũng nhìn không thấy dưới đôi mắt ấy rốt cuộc đang mang tâm tình gì.
Thạch Trường Thư âm thầm thở ra một hơi thở, Bạch Mạch người này thật khó đối phó. Ông vốn muốn thăm dò chút chuyện từ miệng người nọ, biết cậu và hai người kia có mẫu thuẫn gì, mới quyết định nên làm thế nào. Nhưng, hiện giờ xem ra, không thể làm thế. Miệng của tên Bạch Mạch này còn khó cậy hơn cả két sắt ngân hàng bọn ông, nếu muốn moi chút thông tin từ miệng cậu có vẻ không có khả năng.
Suy nghĩ một hồi, ông cảm thấy mình không cần đi vòng vèo với thanh niên này nữa, tuy ông không muốn thừa nhận, nhưng lúc này ông vẫn không thể không nói, cảm giác bị người khác ngăn chẹn họng mắc ứ thật sự không dễ chịu lắm. "Vay vốn của hai người nọ có chút phiền phức."
"Ha?"
"Vay vốn của bọn họ có Hà Thị tập đoàn cam đoan, toàn bộ quá trình đều hợp pháp, nếu bọn tôi cưỡng chế thu hồi vốn cho vay, chẳng khác nào đặc tội Hà Thị tập đoàn. . ." Thạch Trường Thư nói đến đây, liếc Bạch Mạch một cái, ông phát hiện Bạch Mạch có chút không yên lòng, hình như không hề nghiêm túc nghe ông nói. Vẻ mặt đó của Bạch Mạch, ít nhiều gì cũng khiến Thạch Trường Thư tức giận, có điều người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, xem tình cảnh giờ của ông, ông không thể trực tiếp gây xích mích với Bạch Mạch, đành dùng ngôn ngữ dụ dỗ thanh niên này thôi, khiến cậu biết khó mà lui. "Cậu Bạch không biết, bọn tôi và Hà Thị là đối tác thân thiết, hơn nữa giờ vẫn có mấy hạng mục hợp tác, nếu bởi vì chút chuyện cỏn con này. . ."
Bạch Mạch không hề nhìn Thạch Trường Thư, ánh mắt anh nhìn vào cảnh sắc ngoài bức tường thủy tinh.
Trong thành phố này, khắp nơi đều là tòa nhà cao tầng hoa lệ, cuộc sống phồn vinh tràn ngập mùi tiền. Chẳng qua, tuy nhà cao tầng trong thành phố không ít, nhưng có tòa building cao chọc trời như Hoa Hạ thực sự không nhiều lắm. Lúc nãy đứng trước thủy tinh nhìn ra ngoài, Bạch Mạch cảm thấy toàn bộ thành thị như bị anh dẫm dưới chân, anh bỗng nhiên hiểu, vì sao nhiều người điên cuồng vì tiền tài như vậy. Kỳ thực, không phải tiền mê người nhường nào, mà cảm giác cao cao tại thượng, đứng trên chúng sinh mới khiến người ta mê muội.
Loại tiểu thị dân như anh vốn không tài nào có thể hiểu nổi cảm giác cao cao tại thượng khiến người ta mệ muội như thế nào, nhưng anh có thể hiểu, loại cảm giác đang cao cao tại thượng rồi bị đạp xuống vỡ nát sẽ như thế nào.
Hoảng hốt nhớ ra, lúc anh hai ba tuổi, anh từng thấy trong TV có chiếu kiến trúc được xây bằng que diêm bị xô ngã, anh vui vẻ đi thử. Còn chọn lựa một mục tiêu khó vô cùng —— tháp Eiffel. Anh không nhớ rõ đã dùng bao nhiêu đêm, dù gì trừ ăn ngủ ra, anh đều đem toàn bộ thời gian cho tháp Eiffel đó. Hình như là nguyên cả một học kỳ, anh gần như dốc hết tâm huyết sắp thành công, chỉ vì một sai lầm nhỏ, cả tòa Eiffel hoàn toàn sụp đổ chỉ trong mấy giây.
Bạch Mạch đến bây giờ vẫn nhớ như in cảm giác lúc tháp Eiffel đổ nát, anh ngẩn người, đầu trống rỗng, cứ như thời gian bị đọng lại, thậm chí quên cả hô hấp. Sau đó, có một loại đau khổ vô pháp miêu tả lan tràn trong lồng ngực, anh ngã xuống ghế, cả người run rẩy, nhưng lại khóc không ra lệ.
Loại cảm giác này có lẽ được gọi là sống không bằng chết đi.
Anh bưng cốc trà, lẳng lặng suy nghĩ, nếu như lúc này anh rút toàn bộ tiền ra, đối với Thạch Trường Thư, đối với Ngân Hàng Hoa Hạ, chắc cũng sẽ có cảm giác như lúc tháp Eiffel ngã xuống? Sống không bằng chết? Có lẽ càng sâu đậm hơn nữa.
Chẳng qua, bất kể là gì, có vẻ cũng không có quan hệ lớn gì với Bạch Mạch.
"Thạch tiên sinh, tòa lầu bên kia là gì?" Bạch Mạch bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ vào một tòa cao lầu cao chọc trời, độ cao chẳng khác gì Ngân Hàng Hoa Hạ, cứ thế nhẹ nhàng cắt đứt lời lải nhải của Thạch Trường Thư.
Thạch Trường Thư chiêu này của bị Bạch Mạch làm khó hiểu, chẳng qua ông vẫn quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Bạch Mạch chỉ. Lúc nhìn rõ tòa cao lầu Bạch Mạch chỉ vào, trên mặt ông vô thức hiện lên khinh thường. “Đó là Đế Quốc building, là tòa lầu của ngân hàng Hoa Nhĩ."
Ngân Hành Hoa Nhĩ và Ngân Hàng Hoa Hạ chỉ khác có một chữ, chẳng qua cả hai lại là đối thủ một mất một còn, thời gian cả hai thành lập gần nhau, tốc độ phát triển cũng bằng nhau, giờ đã cùng nhau trở thành biểu tượng to lớn không thể thiếu trong giới ngân hàng Trung Hoa Trung Quốc. Thực lực của bọn họ chênh lệch không nhiều, xếp hạng tương đương, hai nhà đều ra sức đạp đổ đối phương. Thạch Trường Thư và chủ tịch chi nhánh Ngân Hành Hoa Nhĩ ở Thành phố A quen biết lâu năm, có điều nhiều năm chinh chiến trên thương trường, khiến chút tình nghĩa của bọn họ đã sớm phai hết.
Vì thế, khó trách lúc Bạch Mạch hỏi, ông sẽ biểu hiện ra tâm tình như vậy.
"A, hóa ra nhìn từ bên trên, Đế quốc building là dạng này." Bạch Mạch cười nhẹ, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi hướng về phía Thạch Trường Thư nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tôi xem Building Đế quốc ở độ cao này đấy, thực sự rất đẹp."
"Nếu như năm đó Ngân Hàng Hoa Hạ có thể xây cao hơn một chút, cậu Bạch nhìn building kia sẽ có một loại cảm giác khác." Trong câu trả lời khiêm tốn lễ độ của Thạch Trường Thư, mang theo địch ý đối với đối thủ
Bạch Mạch lại cười hắc hắc ra tiếng.
Từ khi tiến vào phòng làm việc của Thạch Trường Thư, Bạch Mạch luôn mang theo biểu tình cười nhẹ, chưa từng thay đổi biểu tình khác, giờ bỗng nhiên bật cười, ít nhiều cũng khiến Thạch Trường Thư kinh ngạc, ông hơi dừng lại, mang theo chút đề phòng, hỏi: "Có phải tôi nói gì không đúng, khiến cậu Bạch buồn cười như thế?"
Bạch Mạch lắc đầu, sau đó dùng đôi mắt thâm thúy đen nhánh của anh nhìn Thạch Trường Thư: "Tôi chỉ nghĩ tới, nếu tôi đem toàn bộ tiền của mình đầu nhập vào Ngân Hành Hoa Nhĩ, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Nhĩ có nói cùng câu này với tôi không? Chỉ vậy thôi, không có gì khác."
Khi Bạch Mạch nói lời này, nhẹ nhàng như mây, cứ như đang đùa.
Nhưng một câu hời hợt như vậy, lại làm Thạch Trường Thư đổi sắc mặt: "Cậu Bạch. . ."
"Thạch tiên sinh, ông nói, chuyện này buồn cười không?" Bạch Mạch không phản ứng gì với vẻ mặt đã thay đổi của Thạch Trường Thư, chỉ tiếp tục cười híp mắt nhìn người đàn ông nọ, hỏi kiểu vui đùa, khiến Thạch Trường Thư cảm thấy hô hấp không thuận. Ông cứ thế nhìn Bạch Mạch, ông không biết Bạch Mạch thật nghĩ như vậy, hoặc, ông chỉ biết một điều nếu Bạch Mạch rút tiền, đời ông coi như xong, nếu Bạch Mạch gửi tiền vào Ngân Hành Hoa Nhĩ, đời Ngân Hàng Hoa Hạ cũng xong.
Chuyện này bố của ông tuyệt đối không cho phép phát sinh, chính ông cũng không cho phép phát sinh.
Vì thế, bất kể phải dùng cách gì, Bạch Mạch nói lên yêu cầu gì, ông nhất định phải thỏa mãn, cho dù ma sát với Hà Thị tập đoàn. Nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc cả tòa Building này đổ nát sao?
Thạch Trường Thư ngồi ở bên kia, qua một lúc, mới lấy lại tinh thần, ông cười thoải mái: "Tôi cũng hiểu buộc hai người kia trả vốn cho vay có chút không minh bạch, nhưng muốn cảm ơn tâm huyết của cậu Bạch đã vì sự hoạt động của Ngân Hàng Hoa Hạ, đương nhiên, đây cũng là cậu Bạch vì tài sản của cậu Bạch mà phụ trách, sau này hi vọng cậu Bạch tiếp tục giám sát công việc của bọn tôi."
Bạch Mạch chỉ ngồi trên ghế sô pha, nụ cười gần như chưa từng rời khỏi gương mặt của anh.
Quay đầu, nhìn sang, ánh dương bên ngoài chói mắt cực kỳ, ánh tà dương đó chiếu xuống trên tấm kính thủy tinh của building Đế Quốc, phản xạ ra ánh quang tán loạn, Bạch Mạch nghĩ, đó có lẽ là quang mang của tiền tài và quyền lực.
Bạch Mạch cười híp mắt ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở thành phố A. Ông mặc một bộ tây trang hưu nhàn rất vừa người, trang phục trắng tinh đã mở bung hai nút náo, cà- vạt nhẹ nhàng đong đưa trên cổ, thoạt nhìn vừa cẩn thận lại không gò bó, vừa ưu nhã lại có chút lưu manh.
Chủ tịch chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở thành phố A Thạch Trường Thư vốn đang họp, nghe Bạch Mạch tới, giật mình, kế đó bảo thư ký để cậu đợi một lúc trong phòng làm việc của mình, cuộc họp bên này đành phải rơi màn che. Sau đó, ông lập tức chạy về phòng làm việc.
Chưa vào phòng làm việc, mới tới trước cửa phòng làm việc của bản thân, Thạch Trường Thư lập tức gọi thư ký của mình đến. Thư kí ông gọi Hồ Hiểu, theo Thạch Trường Thư rất nhiều năm, gương mặt xinh đẹp, vóc người không sai, có điều chỉ vì thế mà cho rằng cô là bình hoa là sai lầm lớn, kinh nghiệm và năng lực làm việc của cô tuyệt đối có thể khiến người ta tin phục.
Hồ Hiểu vừa mới pha cho Bạch Mạch một ly Thiết Quan Âm hảo hạng, tiếp đó chậm rãi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ được chạm trỗ cực tinh xảo. Vừa quay đầu đã thấy Thạch Trường Thư đang đứng ngoài phòng làm việc vẫy vẫy cô, cô gật đầu nhẹ, không nhanh không chậm đi tới chỗ Thạch Trường Thư, không hề có sự gấp gáp khi thư kí phải đi gặp sếp của mình, cũng không có sự nịnh nọt của cấp dưới với cấp trên, cô vẫn thản nhiên như ngày thường.
Đây cũng là nguyên nhân Thạch Trường Thư vừa ý Hồ Hiểu, cô có thể luôn duy trì tâm tình bình tĩnh và thái độ xử lý mọi việc ổn thỏa, khiến cô chưa từng làm ra hành động không hợp lý, tự nhiên sẽ không phạm sai lầm.
Cấp dưới không phạm sai, nghe rất khó có thể tin, nhưng Hồ Hiểu chính là loại người đó.
Cô không nhanh không chậm đi tới trước mặt Thạch Trường Thư, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng chào: "Chủ tịch, ông tìm tôi?"
Thạch Trường Thư gật đầu, sau đó hơi nhíu nhíu mày, có vẻ có chút bất an: "Người nọ sao lại đến?"
"Này tôi cũng không rõ, Bạch tiên sinh không đề cập đến." Hồ Hiểu có chút áy náy, thực ra dựa vào thân phận của cô, rất nhiều người tìm đến Thạch Trường Thư bàn công việc trước đó đều phải liên hệ với Hồ Hiểu nói rõ mình muốn làm việc gì, nhờ Hồ Hiểu cố vấn giúp một chút xem có khả năng hoàn thành hay không, mà Hồ Hiểu cũng sẽ giúp bọn họ phân tích dưới góc độ khách quan. Đương nhiên, đồng thời cô cũng sẽ làm hết phận sự của mình thông báo cho Thạch Trường Thư, cũng đem những phân tích của mình kể cho Thạch Trường Thư, tận lực giúp ông làm rõ tình hình.
Chính vì Hồ Hiểu có vai trò quan trọng như vậy, thậm chí có lúc có thể quyết định hộ Thạch Trường Thư, cũng khiến cho người đến bàn việc với Thạch Trường Thư nhất định sẽ tìm mọi cách lấy lòng Hồ Hiểu. Mà Thạch Trường Thư cũng sẽ sớm biết mục đích của người muốn tới tìm ông từ chỗ Hồ Hiểu, để mình có thể chuẩn bị chu đáo.
Chẳng qua, lúc này thật sự kì lạ, Bạch Mạch tìm Thạch Trường Thư, gì cũng không nói, điều này khiến Thạch Trường Thư ẩn ẩn bất an.
Nhà họ Bạch, không đắc tội nổi.
Tuy Bạch Tử Hiên không có anh em, Bạch Mạch càng là con một, nhưng nhà họ Bạch vẫn không thể đắc tội.
Ngân Hàng Hoa Hạ chỉ là một ngân hàng tư nhân mới phát triển bảy tám chục năm nay, nhưng đến giờ, quy mô của nó đã đã vượt qua ngân hàng nhà nước, thậm chí, lượng dữ trữ vàng đã hơn không ít ngân hàng quốc gia, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu là ngân hàng tư nhân đứng đầu Trung Quốc. Cũng chính ngân hàng đó lúc mở gần 5-60 năm lại đứng gần bờ vực phá sản.
Ngay lúc tài sản đã được kiểm định chuẩn bị bán đấu giá, có một người cùng chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ kí một hợp đồng dài hạn. Một hợp đồng vĩnh viễn, chỉ cần Ngân Hàng Hoa Hạ còn tồn tại, bản hợp đồng này vẫn có hiệu, dù Hoa Hạ phá sản, bị bị ngân hàng khác hoặc quốc gia thu mua, bản hợp đồng vẫn có hiệu như trước.
Thực ra chỉ nhìn tại thời hạn, đây đã là một hợp đồng bất bình đẳng, huống chi điều khoản trong hợp đồng càng không công bằng, nhưng chính một hợp đồng như thế đấy, vẫn hợp pháp, được thông qua. Đây đương nhiên liên quan tới người kí hợp đồng với chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ năm đó phải chấp từ bỏ quyền truy cứu điều khoản hợp đồng có hợp pháp hay không.
Không ai nguyện ý làm kẻ ngốc, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ năm đó cũng thế. Ông đồng ý làm vậy, chỉ vì trong tay người nọ nắm giữ một khoản tài sản lớn khôn kể, người nọ đồng ý đem toàn bộ tài sản gửi vào Ngân Hàng Hoa Hạ, đồng thời trong vòng 10 năm không hỏi Ngân Hàng Hoa Hạ sẽ sử dụng số tiền này thế nào, không thể không nói, lúc đó, đây là một quyết định mạo hiểm. Ngân Hàng Hoa Hạ quả thực nhờ ... khoản tiền này mà khởi tử hồi sinh, nhưng nếu Ngân Hàng Hoa Hạ không gượng dậy nổi thì sao? Số tiền đó cứ thể mất?
Nên không thể không nói, người nọ rất có ánh mắt.
Năm đó ký tên trong hợp đồng, người nọ chỉ cần 49% cổ phần công ty của Ngân Hàng Hoa Hạ, đồng thời không hề tham gia quản lý, người ngoài nhìn vào, 49% cổ phần này cũng thuộc về bản thân Ngân Hàng Hoa Hạ, chỉ có Ngân Hàng Hoa Hạ tự biết, bất cứ lúc nào, nếu người nọ rút cổ phần, vậy Ngân Hàng Hoa Hạ lập tức chỉ còn lại thùng rỗng.
Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, người nọ cũng không xuất hiện nữa. Tất cả của cải người nọ giao cho Ngân Hàng Hoa Hạ, biến thành lượng dự trữ kinh người của Ngân Hàng Hoa Hạ. Đồng thời vàng bạc càng ngày càng kinh người lẳng lặng gửi trong kho hàng ngầm của Ngân Hàng Hoa Hạ. Cùng tồn trong kho hàng ngầm của Ngân Hàng Hoa Hạ với vàng bạc là hợp đồng đã cứu Ngân Hàng Hoa Hạ.
Người nọ năm đó, họ Bạch. Cũng không phải là ai khác, chính là ông của Bạch Tử Hiên, cụ cố của Bạch Mạch.
Không ai biết Nhà họ Bạch tìm đâu ra khoản tiền đó, vì bây giờ Nhà họ Bạch chỉ là gia đình phổ thông mà thôi. Kỳ thực, có lẽ điều này liên quan đến tính cách của nhà bọn họ, so với người trong xã hội thượng lưu sống trong kích thích phong sinh thủy khởi, bọn họ càng thích sống cuộc sống bình thường.
Bạch Mạch vào năm 20 tuổi đã biết chuyện này. Vào năm đó Bạch Tử Hiên đem hợp đồng và con dấu toàn bộ giao cho Bạch Mạch, cũng nói cho anh biết, sau 10 năm, người của Nhà họ Bạch chỉ cần dựa vào con dấu và nhận định huyết thống có thể vận dụng khoản tiền đó. Chỉ có điều, có vẻ Nhà họ Bạch đã quên chuyện này, có lẽ nên nói, mấy đời của Nhà họ Bạch đều đã quen sống cuộc sống bình thường, chưa từng có ai đi tới ngân hàng tìm số tiền này. Thế nhưng, Nhà họ Bạch không lấy đi khoản tiền đó, không đồng nghĩa với việc số tiền đó thuộc về Ngân Hàng Hoa Hạ. Ngược lại, tuy khoản tiền ở Ngân Hàng Hoa Hạ như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, Ngân Hàng Hoa Hạ vừa ngóng trông Nhà họ Bạch nhanh chóng nhận đi số tiền đó, lại sợ người của Nhà họ Bạch đến lấy nó.
Ngóng trông người của Nhà họ Bạch đến nhận, đó là bởi vì, Ngân Hàng Hoa Hạ đau dài không bằng đau ngắn, chỉ cần lấy đi, sau này tiền Ngân Hàng Hoa Hạ kiếm được cũng không cần phải phân ra chia cho Nhà họ Bạch nữa.
Sợ người của Nhà họ Bạch đến nhận, đó là bởi vì, cổ phần công ty của chủ tịch hiện giờ của Ngân Hàng Hoa Hạ là 63%, trong tay Nhà họ Bạch đã chiếm 49%, nếu Nhà họ Bạch rút khoản tiền đó, vô hình trung chẳng khác nào Ngân Hàng Hoa Hạ phải đổi chủ. Vì thế Ngân Hàng Hoa Hạ sợ Nhà họ Bạch đến rút tiền, nếu thật sự bị lấy đi, mấy thập niên cơ nghiệp của Ngân Hàng Hoa Hạ liền bị hủy trong chốc lát.
Theo giao dịch buôn bán của Ngân Hàng Hoa Hạ càng ngày càng lớn, loại sợ hãi này cũng càng lúc càng tăng, mấy chục năm qua người của Nhà họ Bạch chưa từng lộ diện, khiến trong lòng Ngân Hàng Hoa Hạ nhiều ít gì cũng có chút may mắn, hoặc giả Nhà họ Bạch sớm đã không còn ai.
Loại may mắn đó tồn tại đến lúc Bạch Mạch xuất hiện, liền triệt để phá vỡ.
Ngân Hàng Hoa Hạ là ngân hàng tư nhân, thực ra cũng là một xí nghiệp gia tộc, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Hạ đời đầu tiên họ Thạch, là ông của Thạch Trường Thư. Khác với Nhà họ Bạch, mấy chục năm này, người của Thạch gia “khai chi tán diệp”, nhiều con nhiều cháu. Có điều bọn họ quản lí rất tốt, xem như là xí nghiệp gia tộc, không đi lên đường cũ chỉ phú tam đại mà thôi. Thế hệ Thạch Trường Thư tổng cộng có 6 anh em chú bác, có điều dựa vào năng lực, kỳ thực chỉ có ba người ngồi trên vị trí chủ tịch chi nhánh như Thạch Trường Thư, về phần ba người còn lại, vì không có năng lực chỉ đành phân gia sản còn lại chẳng nhiều lắm, thảm đạm sống qua ngày.
Năm năm trước, lúc Bạch Mạch cầm con dấu và thẻ học sinh xuất hiện trong văn phòng làm việc của Thạch Trường Thư, Thạch Trường Thư quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Vì chuyện của Nhà họ Bạch, bọn họ từ nhỏ đã biết, nhưng chưa từng gặp qua người của Nhà họ Bạch, bọn họ thậm chí cho rằng người của Nhà họ Bạch nếu không chết hết, thì chuyện này cũng chỉ là chuyện cười cười mà thôi.
Nên lúc Bạch Mạch xuất hiện trước mặt Thạch Trường Thư một cách sống động, ông có khoảng 3 phút không thốt nên lời.
Khi đó, đại não của ông trống rỗng, thậm chí ông còn nghĩ Ngân Hàng Hoa Hạ xong đời. Thế nhưng, năm đó cậu thanh niên chưa tới 20 tuổi lại cười nói với ông: "Tôi tới nơi này, một không phải vì tiền, hai cũng không muốn biết Nhà họ Bạch hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu tài sản ở Ngân Hàng Hoa Hạ. Tôi tới nơi này, chỉ có một mục đích duy nhất là để cho mấy người biết, Nhà họ Bạch còn hậu nhân."
Câu này thật sự rất đơn giản.
Hơn nữa sau khi Bạch Mạch cùng Thạch Trường Thư và cả Ngân Hàng Hoa Hạ xác nhận con dấu trong tay và chứng minh huyết thống là thật, liền rời khỏi Ngân Hàng Hoa Hạ, từ đó không xuất hiện nữa. Nhưng, cũng đêm hôm đó, tất cả người của Thạch gia, không ai đi ngủ, bọn họ trải qua một đêm liên tục bị dày vò.
Sau đó, người của Nhà họ Bạch lần nữa biến mất.
Bạch Mạch quả nhiên như lời của anh, anh không rút tiền, càng không tra con số tài khoản nằm trong Ngân Hàng Hoa Hạ, anh giống câu nói của anh vậy, không còn xuất hiện nữa.
Cứ thế, lại qua năm năm.
Mặc dù trong năm năm này, Ngân Hàng Hoa Hạ nghĩ ra rất nhiều biện pháp di dời tài sản, nhưng căn bản không có cách nhúc nhích nó, bởi vì ngày thứ hai sau khi Bạch Mạch tới, bọn họ liền nhận được giám soát toàn diện của tòa án kinh tế, dưới tình huống như vậy, bọn họ đành tiếp tục kinh doanh Ngân Hàng Hoa Hạ, không còn biện pháp nào khác.
Năm năm này, Thạch Trường Thư luôn nghĩ, Bạch Mạch sẽ xuất hiện với phong thái gì, cao điệu, hay là cẩn thận đây. Ông thật không ngờ, người của Nhà họ Bạch xuất quỷ nhập thần, thời cơ xuất hiện cũng đột như như vậy, thậm chí khiến ông cảm thấy luống cuống chân tay.
Người nọ đến đây lần này, vì gì?
Thạch Trường Thư hít một hơi thật dài, cố gắng giữ cảm xúc của mình ổn định.
Bất cứ ai, lúc biết có đồ vật mắc nghẹn ngay cổ họng không thể nào bình tĩnh được, dù là người tung hoành ngang dọc trong thương trường nhiều năm như Thạch Trường Thư cũng vậy. Ông dừng trước cánh cửa điêu khắc tinh xảo một lúc, mới bước vào.
Năm năm rồi cơ đấy, thiếu niên ưa nhìn lúc đó đã trưởng thành rồi. Cậu giờ đang đứng trước bức tường bằng thủy tinh, nâng cốc trà im lặng nhìn ngắm thành phố xa hoa.
"Cậu Bạch." Thạch Trường Thư nhìn bóng lưng Bạch Mạch, trên mặt mang theo nụ cười kiểu nghề nghiệp.
Bạch Mạch quay đầu nhìn Thạch Trường Thư đứng phía sau, nở nụ cười nhã nhặn: "Thạch tiên sinh, đã lâu không gặp."
“Đúng vậy, thoáng cái đã năm năm, thời gian thực sự trôi qua nhanh quá." Thạch Trường Thư mặc dù là một thương nhân, nhưng vì Thạch gia xuất thân là dòng dõi Nho học, nên trong xương vẫn mang chút nho nhã của văn nhân.
"Tôi rốt cuộc biết, nguyên nhân tất cả ngân hàng đều phải xây cao như vậy." Bạch Mạch lại quay người lại, buông mắt mắt, thổi chút khói lượn lờ trên cốc, nâng cốc lên, đưa tới bên môi nhấp một ngụm.
"Vì sao?" Thạch Trường Thư bước tới bên cạnh Bạch Mạch, cùng anh ngắm nhìn thành phố phồn hoa.
Bạch Mạch không trả lời Thạch Trường Thư, chỉ khẽ mỉm cười: "Thạch tiên sinh, lẽ nào ông không muốn biết tôi tới đây làm gì?”
"Nếu cậu Bạch đã muốn tới, thì dù tôi không hỏi cũng nhất định sẽ biết, tôi cần gì phải nóng lòng." Trên người Bạch Mạch có một loại năng lực ôn hòa, tâm tình của Thạch Trường Thư trước khi bước vào phòng làm việc luôn bất định, nhưng bây giờ, đứng cạnh Bạch Mạch nhưng hiểu vì sao trong lòng ông đột nhiên bình tĩnh rồi.
"Như vậy đi, trước cho ông một viên thuốc an thần." Bạch Mạch cười ha ha: "Tôi sẽ không rút tiền, vĩnh viễn sẽ không. Chỉ cần chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, tôi nghĩ khoản tiền đó sẽ mãi nằm trong két sắt của Ngân Hàng Hoa Hạ, lúc nào cũng có thể trở thành khoản tiền cứu mạng cho Ngân Hàng Hoa Hạ."
Bạch Mạch nói khiến Thạch Trường Thư giật mình, xem ra, thanh niên vô cùng trẻ tuổi lại ôn hòa này không hề không có tâm cơ như những gì cậu biểu hiện. Bởi vì từ nụ cười được Bạch Mạch mài giũa, ông hình như đã nhìn ra chút huyền diệu.
Chẳng qua, Thạch Trường Thư không nói gì cả, ông không phải người trẻ tuổi, càng không phải một thái điểu mới vào thương trường, đương nhiên sẽ không không chú ý đến lời của Bạch Mạch, dù Bạch Mạch có biết chút cơ mật bất lợi đến Ngân Hàng Hoa Hạ cũng không sao, dù gì đối phó với một thanh niên ngay cả lông cũng không mọc đủ, Thạch Trường Thư vẫn cảm thấy ăn chắc rồi.
"Vậy cảm ơn cậu Bạch trước." Mặc dù có ý kiến với câu nói của Bạch Mạch, nhưng Thạch Trường Thư không thể hiện ra, mà xoay người cười, đi đến chỗ bàn công tác của ông. Vừa đi, vừa đi vươn tay lam ra thủ thế mới ngồi hướng về cái ghế bên cạnh bàn: "Cậu Bạch mời ngồi."
Bạch Mạch vẫn đứng tại chỗ, im lặng nhìn Thạch Trường Thư, không ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn ghế, sau đó đi về chỗ sô pha, sau đó ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha dài. Hai đôi chân thon dài được bắt chéo nhau, đôi tay thon dài bưng cốc trà được đặt ngay ngắn trên đùi gối, trên mặt anh luôn treo nụ cười mỉm.
Thạch Trường Thư đứng bên bàn làm việc nao nao, đây là kết quả ông không hề nghĩ tới. Bạch Mạch không đến vị trí đã được chỉ định, trái lại ngồi một bên ghế sô pha dài. Thoạt nhìn, đó là một động tác hết sức bình thường, nhưng với Thạch Trường Thư thì không.
Người bình thường tới tìm ông làm việc, ít nhiều gì cũng có tâm lý mình là phụ, còn ông là chúa tể, người tới tìm ông làm việc phải làm theo. Dù không phải tâm lý đó, lúc ngồi xuống đối mặt Thạch Trường Thư, đều sẽ xuất hiện tâm lý như vậy.
Đây là loại hiện tượng bình thường. Lúc hai người ngồi đối diện, kỳ thật bên có ghế ngồi cao hơn sẽ có tâm lý cao hơn bên có ghế ngồi thấp hơn, lúc đầu dù hai bên đang nói chuyện một cách bình đẳng, nhưng cuối cùng cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng tâm lý, lúc đưa ra phán đoán sẽ có chút sai lầm.
Hôm nay, ông vẫn như mọi hôm mời Bạch Mạch ngồi ở ghế đối diện, nhưng khiến ông rất kinh ngạc là, Bạch Mạch lại ngồi ở khu ghế sô pha cách chỗ ông mười mét, còn mỉm cười nhìn ông như cũ.
Khoảng cách xa như vậy, Thạch Trường Thư không thể ngồi trên ghế lấy thân phận là sếp nói chuyện với Bạch Mạch, vậy sẽ khiến ông khó trông thấy biểu tình của Bạch Mạch, nhưng ông lại không thể kéo ghế tới ngồi đối điện Bạch Mạch, bởi vì hai bên Bạch Mạch đều còn dư ghế sô pha, nếu lúc này ông kéo ghế qua, có vẻ đột ngột quá.
Hơi do dự một hồi, Thạch Trường Thư đi tới chỗ ghế sô pha bên cạnh Bạch Mạch ngồi xuống. Vô hình trung, khoảng cách của cả hai kéo lại rất nhiều, vị trí cũng ngang hàng rất nhiều, Thạch Trường Thư có chút không quen.
"Trà ngon ở chỗ Thạch tiên sinh thật nhiều." Bạch Mạch cười híp mắt lại uống một hớp trà, sau đó mới đặt cốc trà lên bàn. Anh không định vòng vo với Thạch Trường Thư, dù sao nếu so về đa mưu túc trí, anh còn kém Thạch Trường Thư nhiều lắm, tuổi của Thạch Trường Thư gần bằng Bạch Tử Hiên, Bạch Mạch nhưng không cho rằng, nhiều tuổi như vậy là qua vô ích, ông đã có khả năng leo lên chức vị bây giờ, nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ, giao tiếp với một người như vậy nên thẳng thắn luôn sẽ tốt hơn.
"Nếu cậu Bạch thích, không ngại mang về chút đi." Thạch Trường Thư khó được không hề nóng nảy, tiếp tục trò chuyện với Bạch Mạch.
"Ngân Hàng Hoa Hạ đã có tài chính đầu nhập vào Vận Mệnh. Có lẽ nói, Thạch tiên sinh đã đem không ít tiền trong chi nhánh Ngân Hàng Hoa Hạ ở Thành phố A đầu tư vào Vận Mệnh đi." Bạch Mạch vẫn giữ dáng vẻ cười tủm tỉm, chẳng qua lời nói ra không dễ đối phó chút nào.
Tay Thạch Trường Thư run lên, việc này, sao Bạch Mạch biết được? Có điều, Thạch Trường Thư chính là Thạch Trường Thư, sao có thể bị mấy câu của Bạch Mạch hù dọa? Ông lập tức bật cười: "Vận Mệnh – game này hot như vậy, sau này nhất định sẽ thành trụ cột kinh tế ảo, tôi nghĩ không chỉ riêng tôi, chỉ cần là thương nhân có chút nhãn quang, đều sẽ không bỏ qua cơ hội đầu tư vào Vận Mệnh."
"Đây là tự nhiên." Bạch Mạch gật đầu: "Vì thế tôi cũng nghĩ đầu tư vào Vận Mệnh."
Thạch Trường Thư cuối cùng cũng yên tâm, ông còn tưởng Bạch Mạch tìm ông vì việc to tát gì, hóa ra là quăng ít tiền vào Vận Mệnh. Nụ cười ông bây giờ chân thành hơn rất nhiều: "Không vấn đề, tôi lập tức sắp xếp người giúp cậu Bạch làm việc, không biết cậu Bạch muốn đầu tư bao nhiêu?"
"Hoa Hạ, 49% cổ phiếu. Tất cả tài sản thuộc quyền của Nhà họ Bạch." Dáng vẻ của Bạch Mạch vẫn như cũ, cười tủm tỉm, thế nhưng lời nói ra đã khiến sắc mặt Thạch Trường Thư thay đổi.
Ông cau mày: "Cậu Bạch, cậu nói bao nhiêu?"
"Tôi nói toàn bộ." Bạch Mạch vẫn là dáng vẻ đó, cứ như điều anh đang nói là chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Hình như cậu Bạch vừa nói với tôi, cậu vĩnh viễn sẽ không rút đi khoản tiền này." Thạch Trường Thư biết ông có chút không ổn định, thậm chí có chút táo bạo, nhưng ai có thể tiếp tục bình tĩnh khi nghe phải tin tức này cơ chứ. Ông thậm chí cảm thấy tức giận, ông đã có một bó to tuổi, cư nhiên còn bị một tên tiểu tử chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Đúng thế, đây phải thành lập trong tình huống Thạch tiên sinh có thành ý với tôi, tôi mới chân thành báo đáp." Đối mặt sự tức giận của Thạch Trường Thư, Bạch Mạch không hề dao động.
"Tôi không chân thành? Từ lúc vào phòng làm việc của tôi, tôi gần như chưa từng nói gì với cậu Bạch, chỗ nào không chân thành đây?"
"Ông có thành ý không?”
Thạch Trường Thư bị Bạch Mạch câu hỏi vặn ngược lại làm cho chật vật, ông bỗng nhiên cười lạnh: "Cậu Bạch, không cần làm tôi sợ, cậu biết khoản tiền này là bao nhiêu không?"
Bạch Mạch thành thực lắc đầu: "Không biết."
Thạch Trường Thư không khỏi trào phúng: "Không biết, vậy cậu còn dám quăng tất cả vào Vận Mệnh? Cậu cho tôi Thạch Trường Thư là trẻ lên ba chắc, bị dọa đến lớn à? Trên thế giới này, làm gì có kẻ ngu si nào làm việc không nghĩ đến hậu quả kia chứ."
"Năm đó, người của Nhà họ Bạch đem tiền giao cho Ngân Hàng Hoa Hạ, lúc đó chẳng phải làm việc không nghĩ đến hậu quả ư?” Bạch Mạch thản nhiên đáp lại trào phúng của Thạch Trường Thư.
Thạch Trường Thư phút chốc bị ế trụ, nói gì cũng không nên lời, chỉ có thể lăng lăng nhìn Bạch Mạch. Ông im lặng nhìn mặt Bạch Mạch, có vẻ đang suy tư trong câu nói của Bạch Mạch có mấy phần là thật, mấy phần là giả, nhưng Bạch Mạch vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười tủm tỉm từ lúc vào văn phòng đến giờ, khiến ông không thể đoán ra Bạch Mạch rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Thạch Trường Thư thở dài một hơi: "Người ngay thẳng không nói tiếng lóng, cậu Bạch, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?"
Lúc Bạch Mạch nghe được câu này, có vẻ mới thật sự bật cười. Từ áo khoác tây trang, lấy ra hai tờ giấy đặt lên bàn trà: "Điều tôi muốn rất đơn giản, hy vọng ông dừng việc cho hai nhà này vay vốn lại, đồng thời cưỡng chế hai nhà này nộp lại tiền đã vay."
Thạch Trường Thư cầm hai tờ giấy lên, trên đó viết tên của hai người, một là Lôi Mạn, một là Dịch Trung. Loại việc xử lý vay vốn, làm chủ tịch như ông vốn không rõ lắm, ông chỉ có thể mời Bạch Mạch ngồi một lát, sau đó gọi điện thoại đến Bộ Tín Dụng bảo nhân viên ở đó điều tra. Không lâu lắm, Bộ Tín Dụng cũng đã gửi tin tức qua, có điều điện thoại do Hồ Hiểu ở ngoài phòng làm việc nhận, sau đó sẽ do Hồ Hiểu gọi điện thoại thông báo cho Thạch Trường Thư.
Lúc Thạch Trường Thư nghe điện thoại từ đầu đến cuối chỉ đáp mấy chừ “ừ, rồi”, cũng không có câu trả lời thực chất, khiến Bạch Mạch không thể đoán ra Hồ Hiểu nói gì. Chẳng qua xem vẻ mặt thận trọng của ông ta, đó không phải tin tức tốt gì
Bạch Mạch chỉ im lặng ngồi trên ghế sô pha, ngón tay di chuyển quanh cốc trà, bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt của Thạch Trường Thư, không ai có thể nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Một lát sau, Thạch Trường Thư buông điện thoại xuống, cúi đầu nhìn hai tờ giấy, nhìn một lúc sau, mời ngẩng đầu cười ha hả, đi tới phía Bạch Mạch, vừa đi vừa cười càng thân thiết: "Ôi, ôi, cấp dưới làm việc tệ quá, để cậu Bạch đợi lâu, cậu đừng giận."
"Nào có."
Thạch Trường Thư đi từ bàn làm việc của mình tới chỗ sô pha của Bạch Mạch, dọc theo đường đi, mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt ông vẫn chăm chú nhìn Bạch Mạch, lẳng lặng đánh giá vẻ mặt anh, rất sợ bỏ lỡ chút xíu đầu mối, giờ ông cần biết trong lòng Bạch Mạch đang nghĩ gì, nhưng ông vẫn phải thất vọng, dáng vẻ Bạch Mạch rất im lặng. Không nóng vội, cũng không chờ mong, như cuộc điện thoại của Thạch Trường Thư lúc nãy không hề liên quan đến anh.
Bình tĩnh kiểu này nhiều ít gì cũng ảnh hưởng đến phán đoán của Thạch Trường Thư, ông ngồi xuống, đặt hai tờ giấy lên bàn, hơi trầm ngâm, sau đó mới nói đầy ý cười: Cậu Bạch, lúc nãy tôi đã bảo Bộ Tín Dụng điều tra, hai người nọ có vay vốn tại ngân hàng tôi, hơn nữa, con số không nhỏ. Tôi chỉ nghi hoặc, họ và cậu Bạch có mâu thuẫn sao?”
Bạch Mạch nháy mắt một cái: "Thế nào? Điều này có liên quan đến chuyện tôi nhờ Thạch tiên sinh làm?”
"Đây. . ."
"Hay Thạch tiên sinh không phải người trong ngành ngân hàng, mà là siêu nhân cứu vớt thế giới? Nếu tôi và họ có mâu thuẫn, Thạch tiên sinh sẽ giúp tôi hả giận, nếu không có Thạch tiên sinh sẽ khuyên tôi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống hồ tôi là người không có quan hệ ghê gớm gì?" Bạch Mạch cười nhẹ: "Lẽ nào là dạng này?”
Thạch Trường Thư cười lúng túng: "Cậu Bạch nói đùa."
"Con người của tôi hay thích đùa, Thạch tiên sinh đừng vì vậy mà phiền lòng." Đôi mặt đen láy của Bạch Mạch híp lại, ai cũng nhìn không thấy dưới đôi mắt ấy rốt cuộc đang mang tâm tình gì.
Thạch Trường Thư âm thầm thở ra một hơi thở, Bạch Mạch người này thật khó đối phó. Ông vốn muốn thăm dò chút chuyện từ miệng người nọ, biết cậu và hai người kia có mẫu thuẫn gì, mới quyết định nên làm thế nào. Nhưng, hiện giờ xem ra, không thể làm thế. Miệng của tên Bạch Mạch này còn khó cậy hơn cả két sắt ngân hàng bọn ông, nếu muốn moi chút thông tin từ miệng cậu có vẻ không có khả năng.
Suy nghĩ một hồi, ông cảm thấy mình không cần đi vòng vèo với thanh niên này nữa, tuy ông không muốn thừa nhận, nhưng lúc này ông vẫn không thể không nói, cảm giác bị người khác ngăn chẹn họng mắc ứ thật sự không dễ chịu lắm. "Vay vốn của hai người nọ có chút phiền phức."
"Ha?"
"Vay vốn của bọn họ có Hà Thị tập đoàn cam đoan, toàn bộ quá trình đều hợp pháp, nếu bọn tôi cưỡng chế thu hồi vốn cho vay, chẳng khác nào đặc tội Hà Thị tập đoàn. . ." Thạch Trường Thư nói đến đây, liếc Bạch Mạch một cái, ông phát hiện Bạch Mạch có chút không yên lòng, hình như không hề nghiêm túc nghe ông nói. Vẻ mặt đó của Bạch Mạch, ít nhiều gì cũng khiến Thạch Trường Thư tức giận, có điều người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, xem tình cảnh giờ của ông, ông không thể trực tiếp gây xích mích với Bạch Mạch, đành dùng ngôn ngữ dụ dỗ thanh niên này thôi, khiến cậu biết khó mà lui. "Cậu Bạch không biết, bọn tôi và Hà Thị là đối tác thân thiết, hơn nữa giờ vẫn có mấy hạng mục hợp tác, nếu bởi vì chút chuyện cỏn con này. . ."
Bạch Mạch không hề nhìn Thạch Trường Thư, ánh mắt anh nhìn vào cảnh sắc ngoài bức tường thủy tinh.
Trong thành phố này, khắp nơi đều là tòa nhà cao tầng hoa lệ, cuộc sống phồn vinh tràn ngập mùi tiền. Chẳng qua, tuy nhà cao tầng trong thành phố không ít, nhưng có tòa building cao chọc trời như Hoa Hạ thực sự không nhiều lắm. Lúc nãy đứng trước thủy tinh nhìn ra ngoài, Bạch Mạch cảm thấy toàn bộ thành thị như bị anh dẫm dưới chân, anh bỗng nhiên hiểu, vì sao nhiều người điên cuồng vì tiền tài như vậy. Kỳ thực, không phải tiền mê người nhường nào, mà cảm giác cao cao tại thượng, đứng trên chúng sinh mới khiến người ta mê muội.
Loại tiểu thị dân như anh vốn không tài nào có thể hiểu nổi cảm giác cao cao tại thượng khiến người ta mệ muội như thế nào, nhưng anh có thể hiểu, loại cảm giác đang cao cao tại thượng rồi bị đạp xuống vỡ nát sẽ như thế nào.
Hoảng hốt nhớ ra, lúc anh hai ba tuổi, anh từng thấy trong TV có chiếu kiến trúc được xây bằng que diêm bị xô ngã, anh vui vẻ đi thử. Còn chọn lựa một mục tiêu khó vô cùng —— tháp Eiffel. Anh không nhớ rõ đã dùng bao nhiêu đêm, dù gì trừ ăn ngủ ra, anh đều đem toàn bộ thời gian cho tháp Eiffel đó. Hình như là nguyên cả một học kỳ, anh gần như dốc hết tâm huyết sắp thành công, chỉ vì một sai lầm nhỏ, cả tòa Eiffel hoàn toàn sụp đổ chỉ trong mấy giây.
Bạch Mạch đến bây giờ vẫn nhớ như in cảm giác lúc tháp Eiffel đổ nát, anh ngẩn người, đầu trống rỗng, cứ như thời gian bị đọng lại, thậm chí quên cả hô hấp. Sau đó, có một loại đau khổ vô pháp miêu tả lan tràn trong lồng ngực, anh ngã xuống ghế, cả người run rẩy, nhưng lại khóc không ra lệ.
Loại cảm giác này có lẽ được gọi là sống không bằng chết đi.
Anh bưng cốc trà, lẳng lặng suy nghĩ, nếu như lúc này anh rút toàn bộ tiền ra, đối với Thạch Trường Thư, đối với Ngân Hàng Hoa Hạ, chắc cũng sẽ có cảm giác như lúc tháp Eiffel ngã xuống? Sống không bằng chết? Có lẽ càng sâu đậm hơn nữa.
Chẳng qua, bất kể là gì, có vẻ cũng không có quan hệ lớn gì với Bạch Mạch.
"Thạch tiên sinh, tòa lầu bên kia là gì?" Bạch Mạch bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ vào một tòa cao lầu cao chọc trời, độ cao chẳng khác gì Ngân Hàng Hoa Hạ, cứ thế nhẹ nhàng cắt đứt lời lải nhải của Thạch Trường Thư.
Thạch Trường Thư chiêu này của bị Bạch Mạch làm khó hiểu, chẳng qua ông vẫn quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Bạch Mạch chỉ. Lúc nhìn rõ tòa cao lầu Bạch Mạch chỉ vào, trên mặt ông vô thức hiện lên khinh thường. “Đó là Đế Quốc building, là tòa lầu của ngân hàng Hoa Nhĩ."
Ngân Hành Hoa Nhĩ và Ngân Hàng Hoa Hạ chỉ khác có một chữ, chẳng qua cả hai lại là đối thủ một mất một còn, thời gian cả hai thành lập gần nhau, tốc độ phát triển cũng bằng nhau, giờ đã cùng nhau trở thành biểu tượng to lớn không thể thiếu trong giới ngân hàng Trung Hoa Trung Quốc. Thực lực của bọn họ chênh lệch không nhiều, xếp hạng tương đương, hai nhà đều ra sức đạp đổ đối phương. Thạch Trường Thư và chủ tịch chi nhánh Ngân Hành Hoa Nhĩ ở Thành phố A quen biết lâu năm, có điều nhiều năm chinh chiến trên thương trường, khiến chút tình nghĩa của bọn họ đã sớm phai hết.
Vì thế, khó trách lúc Bạch Mạch hỏi, ông sẽ biểu hiện ra tâm tình như vậy.
"A, hóa ra nhìn từ bên trên, Đế quốc building là dạng này." Bạch Mạch cười nhẹ, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi hướng về phía Thạch Trường Thư nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tôi xem Building Đế quốc ở độ cao này đấy, thực sự rất đẹp."
"Nếu như năm đó Ngân Hàng Hoa Hạ có thể xây cao hơn một chút, cậu Bạch nhìn building kia sẽ có một loại cảm giác khác." Trong câu trả lời khiêm tốn lễ độ của Thạch Trường Thư, mang theo địch ý đối với đối thủ
Bạch Mạch lại cười hắc hắc ra tiếng.
Từ khi tiến vào phòng làm việc của Thạch Trường Thư, Bạch Mạch luôn mang theo biểu tình cười nhẹ, chưa từng thay đổi biểu tình khác, giờ bỗng nhiên bật cười, ít nhiều cũng khiến Thạch Trường Thư kinh ngạc, ông hơi dừng lại, mang theo chút đề phòng, hỏi: "Có phải tôi nói gì không đúng, khiến cậu Bạch buồn cười như thế?"
Bạch Mạch lắc đầu, sau đó dùng đôi mắt thâm thúy đen nhánh của anh nhìn Thạch Trường Thư: "Tôi chỉ nghĩ tới, nếu tôi đem toàn bộ tiền của mình đầu nhập vào Ngân Hành Hoa Nhĩ, chủ tịch Ngân Hàng Hoa Nhĩ có nói cùng câu này với tôi không? Chỉ vậy thôi, không có gì khác."
Khi Bạch Mạch nói lời này, nhẹ nhàng như mây, cứ như đang đùa.
Nhưng một câu hời hợt như vậy, lại làm Thạch Trường Thư đổi sắc mặt: "Cậu Bạch. . ."
"Thạch tiên sinh, ông nói, chuyện này buồn cười không?" Bạch Mạch không phản ứng gì với vẻ mặt đã thay đổi của Thạch Trường Thư, chỉ tiếp tục cười híp mắt nhìn người đàn ông nọ, hỏi kiểu vui đùa, khiến Thạch Trường Thư cảm thấy hô hấp không thuận. Ông cứ thế nhìn Bạch Mạch, ông không biết Bạch Mạch thật nghĩ như vậy, hoặc, ông chỉ biết một điều nếu Bạch Mạch rút tiền, đời ông coi như xong, nếu Bạch Mạch gửi tiền vào Ngân Hành Hoa Nhĩ, đời Ngân Hàng Hoa Hạ cũng xong.
Chuyện này bố của ông tuyệt đối không cho phép phát sinh, chính ông cũng không cho phép phát sinh.
Vì thế, bất kể phải dùng cách gì, Bạch Mạch nói lên yêu cầu gì, ông nhất định phải thỏa mãn, cho dù ma sát với Hà Thị tập đoàn. Nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc cả tòa Building này đổ nát sao?
Thạch Trường Thư ngồi ở bên kia, qua một lúc, mới lấy lại tinh thần, ông cười thoải mái: "Tôi cũng hiểu buộc hai người kia trả vốn cho vay có chút không minh bạch, nhưng muốn cảm ơn tâm huyết của cậu Bạch đã vì sự hoạt động của Ngân Hàng Hoa Hạ, đương nhiên, đây cũng là cậu Bạch vì tài sản của cậu Bạch mà phụ trách, sau này hi vọng cậu Bạch tiếp tục giám sát công việc của bọn tôi."
Bạch Mạch chỉ ngồi trên ghế sô pha, nụ cười gần như chưa từng rời khỏi gương mặt của anh.
Quay đầu, nhìn sang, ánh dương bên ngoài chói mắt cực kỳ, ánh tà dương đó chiếu xuống trên tấm kính thủy tinh của building Đế Quốc, phản xạ ra ánh quang tán loạn, Bạch Mạch nghĩ, đó có lẽ là quang mang của tiền tài và quyền lực.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
- bình luận