Liệp Giả Thiên Hạ - Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
Edit: An Hạ
“Đi thôi, anh cứ lo thu nhập mỏ là được, mấy thứ khác đừng để ý”
Diệp Từ hắng giọng, che giấu vừa rồi mình lỡ lời. Sau đó cùng lão tứ tập trung đánh quái.
Nhất Thụ Hoa Khai cũng phát hiện Diệp Từ lúng túng, anh phát hiện, hình như Đông Đại Lục solo vương không đến mức thần thánh hóa như trên diễn đàn nói.
“Nhanh đi, quái lại xuất hiện nữa đấy”
Diệp Từ đi một đoạn đường dài rồi mới phát hiện Nhất Thụ Hoa Khai còn đứng tại chỗ, thế là cô quay lại vẫy gọi anh. Lúc này Nhất Thụ Hoa Khai mới hồi phục tinh thần, lập tức chạy như bay đến.
“Tới đây, tới đây”
Đây là lần đào mỏ thu nhập thoải mái nhất mà anh từng đi, anh không cần lo lắng mình có nguy hiểm gì hay không. Cũng không lo lắng bảo thạch bị cướp đi, chỉ cần cắm cúi lo đào mỏ là được. Chỉ có điều, anh vừa đào vừa thấy kì lạ. Công Tử U tại sao lại mang anh đi đào mỏ chứ?
Nhất Thụ Hoa Khai ngồi một chỗ ăn bánh mì khôi phục thể lực, chốc chốc lại nhìn Diệp Từ. Chỉ thấy Công Tử U ngồi yên vị ở không xa anh, đôi mắt cô đảo nhanh quan sát những gì đang xảy ra. Chỉ cần có con quái nào nhởn nhơ quanh đây đều không thoát được tên của cô. Còn có một con khủng long đứng bên cạnh Công Tử U, thở hổn hà hổn hển. Con mắt đỏ kia như máu khiến người ta có cảm giác sợ sệt, đặc biệt là cái đầu xấu xí kia. Nhất Thụ Hoa Khai vừa nhìn đã có cảm giác nó với mình không thể nào trở thành bạn bè nổi.
Anh đang ăn bánh mì, phía sau anh đột nhiên xuất hiện hai con nhím hệ hắc ám. Diệp Từ lập tức chỉ huy Lão Tứ đi giải quyết phiền phức, sau đó từ thi thể nhặt lên mấy món trang bị bình thường cùng một ba lô hai mươi ô. Cô tiện tay giao dịch cho Nhất Thụ Hoa Khai.
Nhất Thụ Hoa Khai nhìn cái ba lô có chút sững sờ, anh nhìn Diệp Từ, hơi không vui.
“Tôi, tôi không có tiền mua”
“Không cần tiền, cầm đi”
Diệp Từ ném ba lô cho Nhất Thụ Hoa Khai.
“Một game thủ sinh hoạt điều quan trọng nhất là phải có túi mang theo lớn. Nếu không đi một chuyến không phải lãng phí sao?”
“Nhưng trong hợp đồng chúng ta bàn rồi, mọi chiến lợi phẩm thuộc về cô…”
Nhất Thụ Hoa Khai xem ra là một người đàng hoàng, đối với những gì đã bàn tính trong hợp đồng anh sẽ không vi phạm.
Diệp Từ nhịn không được cười phá lên. Nhất Thụ Hoa Khai đúng thật là người cổ hủ.
“Nếu chiến lợi phẩm là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho. Cho anh thì anh cầm đi”
Nếu Diệp Từ nói đến độ này mà tiếp tục cự tuyệt cũng không hay, nên Nhất Thụ Hoa Khai nhận lấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã năm sáu tiếng. Điều này khiến Nhất Thụ Hoa Khai càng lúc càng cảm thấy bất an. Anh nhìn Công Tử U đi bên cạnh, gương mặt kia đối lập hoàn toàn với anh lúc này, anh bất an cùng khẩn trương bao nhiêu thì Diệp Từ lại nhàn rỗi bấy nhiêu.
“Đang nghĩ gì?”
Diệp Từ không phải đầu đất, Nhất Thụ Hoa Khai nhìn cô thế này cũng phải mấy tiếng rồi, cô không nhận ra mới lạ. Nghe thấy cô nói chuyện, rốt cuộc anh có thể thở dài một hơi. Anh quay đầu nhìn Công Tử U, mang theo chút lo lắng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ có 100 kim thôi…”
“Tôi biết”
“Cô dẫn tôi đào lâu vậy, rất thiệt thòi…”
Nhất Thụ Hoa Khai vội đứng thẳng người, lấy hết dũng khí nói.
“Tôi, tôi không thừa tiền cho cô đâu”
Diệp Từ nheo mắt lại, từ trên xuống dưới đáng giá Nhất Thụ Hoa Khai, sau đó nhẹ nhàng cười.
“Tôi rất thiệt thời, anh không nói chắc tôi quên rồi”
“Tôi vừa nói rồi đó, tôi không thừa tiền cho cô…”
Nhất Thụ Hoa Khai lấy hết dũng khí nói chuyện nhưng bị thái độ nhẹ nhàng gió thoảng mây bay của Diệp Từ cuốn phăng hết. Anh vốn là người công bằng, sợ nhất là khiến người khác thiệt thòi, không muốn lợi dụng ai cả. Hiện tại Công Tử U đã nói cô thiệt thòi, anh không có dũng khí nói tiếp nữa. Nhất Thụ Hoa Khai thừa biết, hôm nay cô không chỉ thiệt thòi. Mà còn thiệt thòi rất lớn. Tuy rằng Nhất Thụ Hoa Khai không biết bản thân Công Tử U có giá trị con người là bao nhiêu, thế nhưng có một lần anh lên diễn đàn nhìn thấy. Mỗi công hội lớn muốn mời Công Tử U đi phó bản, ra giá toàn là mấy trăm ngàn kim tệ. Hơn nữa, cô còn chưa chắc sẽ đi. Nhưng hôm nay, anh dùng đúng 100 kim… mua đứt Công Tử U. Như vậy còn chưa đủ thiệt thòi sao…
Nếu như dựa trên giá thị trường mà tính toán, Công Tử U nguyên ngày hôm nay giá trị 30 vạn kim. Cho dù hôm nay họ không đánh phó bản, chiết khấu cũng là 15 vạn kim nha…
15 vạn kim đó!
Nhất Thụ Hoa Khai bắt đầu bấm bấm ngón tay tính toán một lúc, anh phát hiện toàn bộ tài sản của anh chưa được một ngàn kim. 15 vạn kim với anh mà nói là việc khó hơn lên trời. Bỗng nhiên anh cảm thấy, hôm nay thật sự không tốt trời rồi. Nếu như không phải danh tự của Công Tử U khiến anh choáng váng, anh đã không theo cô. Anh lúc này kêu người tổ đội ở trấn nhỏ Bleyer không phải tốt hơn à? Bị người cười nhạo cũng được, người khác khinh thường cũng được… còn hơn bây giờ mang nợ trên người hơn 10 vạn kim hả?
Lệ ngưu đầy mặt… (**Khóc một dòng sông ~~)
Diệp Từ tất nhiên không biết Nhất Thụ Hoa Khai đang nghĩ gì, cũng không biết anh đang bị mình đe dọa. Cô chỉ biết là sau lời cô, tâm tình của Nhất Thụ Hoa Khai ngày càng đi xuống. Anh khịt khịt mũi, ngồi trên mặt đất. Mỏ cũng không muốn đào tiếp.
“Ba lô đầy?”
Diệp Từ nhíu mày, không phải mới đó mà đầy chứ?
“Không có”
Nhất Thụ Hoa Khai giọng buồn buồn.
“Vậy tiếp tục đi, chẳng lẽ để tôi đào giúp?”
Diệp Từ không thể giải thích được thế này là sao. Anh ta xảy ra chuyện gì vậy? Trong nháy mắt sao như sắp chết đến nơi rồi vậy.
“Tôi không có tâm tình”
“Hả?”
Nhất Thụ Hoa Khai khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên. Gương mặt rất đáng thương nhìn Diệp Từ.
“Công Tử U, tôi thật sự chỉ có 100 kim. Cả gia tài của tôi chỉ có 120 kim. Tôi chỉ có thể trả cô 100 thôi, còn 20 kim để thuê phòng thí nghiệm dùng. Tiền lời tôi chỉ có thể từ từ đưa cô thôi”
“Tiền gì?”
Diệp Từ nghe xong mà không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Tuy rằng Diệp Từ tính toán rất kĩ tiền bạc, nhưng không bao giờ nhớ đến khi đang làm việc cả. Như vậy quá lãng phí thời gian. Vì vậy cô không biết tại sao trong thời gian đào mỏ mà anh ta lại nghĩ đến chuyện này.
“Tôi nợ cô 15 vạn nha…”
Nhất Thụ Hoa Khai gần như bật khóc.
“15 vạn?”
Diệp Từ ngày càng không hiểu anh ta đang nói gì, cô hoài nghi mình có phải gặp anh ta ở đâu rồi không? Thậm chí cho anh ta mượn một số tiền lớn. Nếu không, đâu ra 15 vạn? Nhưng mà tiền như vậy sao cô không nhớ gì hết vậy?
Không thể nào…
“Nếu cô nói cho tôi biết cô là Công Tử U sớm, tôi không chấp nhận tổ đội đâu…”
Nhất Thụ Hoa Khai nghĩ đến mình mới vào trò chơi không lâu, chưa kịp tận hưởng đã phải gánh nợ nần trên lưng thì cảm thấy vô cùng đau thương. Anh cảm thấy buồn bực cực kì.
“Ừ?”
Diệp Từ nheo mắt, nhàn nhạt nhìn anh. Cô rất muốn biết anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Dựa theo diễn đàn nói, một mình cô vào phó bản giá trị 30 vạn. Hôm nay tôi thuê cô 1 ngày. Tuy không phải phó bản, ít nhất cũng 15 vạn đi. 15 vạn kim tệ… tôi lấy gì trả cô đây…”
Nhất Thụ Hoa Khai càng nói càng đau lòng, chìm sâu vào tâm tình của mình.
Diệp Từ lẳng lặng nhìn anh, cô đột nhiên cảm thấy mình hiểu được con người của anh ta. Đây là một người tốt, hơn nữa, còn là một người thành thật. Người như vậy ở xã hội cực thiếu. Con người như anh ta rất đơn thuần, chỉ cần việc gì đã quyết định thì sẽ đi thẳng về phía trước. Không kiêng kị nhiều, không lo lớn nhỏ, người như vậy có lẽ sẽ sớm thành công chăng? Diệp Từ không biết đời trước Khinh Ca Công Tử làm sao để hợp tác được với người ngốc này.
Nhưng nếu lời vừa nảy anh nói là thật lòng, cô nghĩ, cô có biện pháp nhét anh ta vào công hội của mình rồi.
Thật sự là buồn ngủ gặp được gối đầu.
Nếu như đã gặp may mắn vậy, cô không thể lừa gạt anh ta kí hợp đồng với mình. Cô sẽ hoài nghi năng lực của bản thân đó…
“Lấy gì trả?”
Diệp Từ híp mắt càng lúc càng chặt, khóe miệng gợn lên một chút độ cong, cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ bi thương kia không thèm để ý.
“Còn người nha”
Nhất Thụ Hoa Khai sửng sốt, sau đó bị sặc nước. Anh ho sặc sụa, mặt đỏ rần. Tựa như sắp ho đến chết. Diệp Từ thật không rõ, cô nói sai gì rồi sao?
Nhất Thụ Hoa Khai bỗng đứng lên, lùi lùi mấy bước. Sau đó anh nắm thật chặt áo tân thủ rách rưới của mình. Gương mặt tràn đầy đề phòng nhìn Diệp Từ. Mặt anh đỏ rần, mang theo oán giận. Anh nhìn Công Tử U, gặn từng chữ rất có khí phách.
“Tôi có tôn nghiêm của tôi, bất luận nghèo đến chết đói. Tôi tuyệt đối.không.bán.thân!!!”
Nhìn vẻ mặt của anh như vậy, âm thanh lại hùng hồn đến thế. Diệp Từ đen mặt. Người này nghĩ đi đâu vậy trời?
Nhất Thụ Hoa Khai nhìn vẻ mặt Diệp Từ, cô không nói một lời ngồi đó thì cắn chặt môi.
“Cho dù đây là một trò chơi, tôi cũng sẽ không làm chuyện đồi phong bại tục này! Tôi không đáp ứng cô đâu!!!”
Diệp Từ mặt mày càng lúc càng đen. Cô thật sự hi vọng mình bây giờ là chiến sĩ thì tốt rồi, như vậy có thể dùng một đao bổ đầu người này. Sau đó xem thử trong đó có gì. Trong đầu người không phải cấu tạo khác nhau hả? Bên ngoài và bên trong sao khác biệt quá vậy.
“Này… này …”
“Tôi tuyệt đối không khuất phục!”
Nhất Thụ Hoa Khai càng thêm cứng rắn cắt đứt lời Diệp Từ. Vẻ mặt kia giống như là sẵn sàng hi sinh.
“Cho dù cô có là solo vương đi nữa, cô cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung” (**cưỡng gian)
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi…”
Diệp Từ đã đen mặt xong, trong đầu cô đột nhiên nhớ về Lưu Niên. Nếu như anh gặp phải tình trạng này anh sẽ làm gì? Có phải sẽ trực tiếp ra lệnh Tiểu Ngũ chạy đến ăn sống người này? Mặc kệ tên này sau này có phải là tông sư gì không, chỉ cần anh ta câm miệng là được rồi. (**Lưu Niên mà biết thả thính kiểu này thì dám lắm... )
“Cô nói là bắt tôi lấy thân trả nợ”
Nhất Thụ Hoa Khai lắc đầu cực kì giận dữ.
Diệp Từ có cảm giác mình đang nói chuyện nghiêm túc với anh ta mà cứ như nước đổ đầu vịt. Cuối cùng cô trợn tròn mắt nhìn anh ta.
“Trước đây anh có tiền sử bị hoang tưởng không?”
“Hả?”
“Tôi muốn tuyển anh vào công hội, anh không phải nói nợ tôi 15 vạn à? Vậy anh vào công hội làm thuê cho tôi đến khi hết nợ là được. Trong đầu anh sao toàn nghĩ vớ vẫn vậy. Nghĩ đến chân trời góc biển…”
Diệp Từ cau mày, hai tay vòng quanh trước ngực nhìn anh.
“À…?”
Nhất Thụ Hoa Khai nghe thấy cô giải thích xong cũng cảm thấy rất lúng túng. Lúng túng đến độ một tìm cái lỗ chui xuống, mặt của anh từ đen đến đỏ, đỏ đến trắng, trắng đến đen, đen lại đến xanh. Cuối cùng sót lại chỉ còn cảm giác xấu hổ muốn chết cho rồi. Tuy vậy, anh vẫn tranh luận vì mình chút.
“Vì cô nói quá mờ ám…”
“Đầu óc đen tối thì nhìn cái gì cũng đen tối”
Muốn cùng cô tranh luận, trên đời này cô không thua mấy người. Chứ đừng nói là Nhất Thụ Hoa Khai. Anh càng nói càng xấu hổ, chỉ có thể đánh trống lảng.
“Cô vừa nói gì? Vào công hội?”
Người chơi sinh hoạt có thể vào công hội anh nghe lấu rồi. Mục đích vào công hội của anh thật ra rất đơn giản. Nghe đâu vào công hội có thể nhờ người mang mình đi hái vật liệu. Anh không cần tốn tiền để nhờ người nữa. Chuyện này thật tốt. Vì vậy, anh vẫn tự mình tiến cử mấy công đoàn, toàn bộ đều lắc đầu cự tuyệt. Vì vậy, khi cô vừa nhắc đến việc tiến công hội, anh vẫn rất nóng lòng.
“Anh nói thiếu tôi 15 vạn? Tôi không muốn đòi, ngược lại, có đòi anh cũng trả không nổi”
Diệp Từ nói về tiền nợ có vẻ cương, nhưng cô lại đề nghị vậy. Cô không hề tổn thất gì cả. Cô nói rất bình thường, nên người mắc nợ cô cũng không cảm thấy có gì nặng nề. Nhất Thụ Hoa Khai cúi đầu, anh thật sự trả không nổi.
“Vậy đi, anh đến Thiên Thiên Hướng Thượng làm người chơi sinh hoạt. Tôi sẽ cung cấp tất cả tài liệu cho anh, anh chỉ lo luyện cho tốt. Sau đó tùy theo sản lượng của anh tạo nên mà trả lương cho anh, được chứ?”
“Còn có lương nữa?”
Nhất Thụ Hoa Khai chớp mắt, có vẻ rất kinh ngạc. Vận Mệnh là trò chơi đầu tiên anh chơi, anh biết được là người chơi sinh hoạt có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng không nghĩ đến có thể có lương.
“Cô không đòi nợ tôi, còn trả tôi lương. Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy?”
Diệp Từ nhíu nhíu mày, cô đang nói chuyện với thiên tài gì đây? Anh ta không biết được quy tắc của trò chơi này sao? Tại sao đối thoại của họ toàn là những nội dung gây khinh bỉ không vậy trời???
“Rốt cuộc anh có làm hay không?”
Diệp Từ cảm thấy tính nhẫn nại của mình càng lúc càng bào mòn. Anh và Bánh Đậu không giống nhau chút nào. Toàn bộ trò chơi đều không biết gì hết, chính là một tiểu bạch công trình học. Nếu như không phổ cập kiến thức cơ bản cho, không biết anh ta phải chết một ngày bao nhiêu lần mới đủ. Nghĩ một lúc, cô nghĩ ném anh ta cho Cập Thì Vũ xử lí là tốt hơn cả.
“Thật sự có lương?”
“Ừm”
“Được được…”
Nhất Thụ Hoa Khai cực kì hưng phấn, anh còn nghĩ đến mấy năm sau mới có thể có tiền. Ai ngờ mới vào đã có lương, quá tốt rồi.
“Vậy cho tôi theo đi…”
Nhìn anh hưng phấn, cô có cảm giác tội lỗi vô cùng. Cô giống như đang lừa gạt một tiểu bạch, mà còn là tiểu bạch hai đời… cô làm như vậy có chịu báo ứng không? Thế nhưng, cảm giác tội lỗi vừa mới nhen nhóm đã bị Diệp Từ đá đi. Cô cảm thấy nếu như để Nhất Thụ Hoa Khai tiếp tục lưu lạc trong trò chơi, sẽ gây hại rất rất nhiều người. Bị anh ta chọc tức chết. Nói không chừng Khinh Ca Công Tử ban đầu cũng nghĩ vậy đó…
Xem đi, cô bao nhiêu vĩ đại.
Mang theo Nhất Thụ Hoa Khai đến trụ sở công đoàn, cô lập tức giao anh ta cho Cập Thì Vũ. Đồng thời nói với Cập Thì Vũ nhất định phải cho người này đãi ngộ hậu hĩnh và kí hợp đồng dài hạn với anh ta. Vì người này sợ nợ nần, nên hợp đồng của anh ta có điều khoản khi vi phạm thì đền tiền gấp đôi.
Tất nhiên, nhiều năm sau. Đến khi Nhất Thụ Hoa Khai kịp phản ứng mới hiểu ra, năm đó mình quá đơn giản bị Công Tử U không biết xấu hổ lừa gạt tiến hành khiển trách. Nhưng anh đã rơi vào con đường đen tối một đi không trở lại, chỉ có thể để Công Tử U “bóc lột”. Vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên rồi, đây là nói sau…
*
Giải quyết xong Nhất Thụ Hoa Khai, Diệp Từ đi đến Liệt Ma Tê. Tính toán một chút, đây là thời điểm người lùn thăm dò xong rồi. Cô cũng nên đi thu hoạch thôi. Cô dùng mấy điểm truyền tống, không lâu thì đến Liệt Ma Tê.
Cô triệu hồi Lão Tứ, chạy về phía Bí Ngân Mạch Khoáng.
Liệt Ma Tê vẫn hoang vu như trước, một người chơi cũng không có. Đi qua một suối nước nóng, Diệp Từ cảm thấy đổ mồ hôi. Không khí bốc cao mang theo hơi đất khiến cho cả vùng đều tràn ngập mây mù, trong không khí sặc sụa mùi lưu huỳnh. Đến gần tọa độ của Bí Ngân, còn hơn 200 mét thì đến. Diệp Từ mới thu Lão Tứ lại, dùng kĩ năng Ưng Nhãn Thuật để dò đường. Cô phát hiện rất nhiều điểm. Rất xa thấy mấy người lùn đang bận rộn thu nhập, mà ở bên người họ. Có hơn mười người chơi đang tổ đội không biết đang làm gì.
Ưng Nhãn Thuật chỉ có thể nhìn chứ không nghe được. Vì vậy Diệp Từ mở Tiềm Hành, hướng về phụ cận của mạch khoáng rồi đi đến. Khi cách những người này tầm hai mươi mét, cô nấp sau một khối nham thạch. Bắt đầu quan sát.
Người chơi trong đội có kị sĩ, có đạo tặc, có vú em. Có pháp sư, còn thợ săn nữa…. phân phối đầy đủ như vậy mà xung quanh đây lại không có phó bản. Chỉ có Hắc Sơn Hẻm Núi có động khoáng. Diệp Từ không biết là họ đang làm gì ở đây. Những người kia đang bao vây người lùn. Dù là Diệp Từ, cũng không nhịn được lo lắng. Lẽ nào họ đến sớm hơn cô một bước, phát hiện Bí Ngân, dành công của mình? (**KS =]] ~ )
Mấy người này xoay người, Diệp Từ nhìn thấy huy chương trên ngực họ. Là Thiết Huyết. Đúng là oan gia gặp nhau.
Tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng cô vẫn tỉnh táo lại. Cô phải xem thử họ đang làm gì đã, sau đó mới dễ dàng xử lí được. Nếu như liều mạng giết người, họ phát hiện bất thường. Lúc đó mới là không ổn thật sự.
Thế nên Diệp Từ đến gần, khiến đạo tặc cảm nhận gì đó. Anh ta quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy được gì cả.
“Chuyện gì vậy?”
Pháp Sư thấy vẻ mặt của đạo tặc, vội hỏi.
“Không có gì đâu, cảm giác sai thôi. Chỗ này sương mù nhiều quá, ảnh hưởng cảm giác”
Đạo tặc xác định không có ai thì trả lời với mục sư.
“Tàng Long, rốt cuộc cậu phát hiện gì vậy?”
“Thật kì lạ, khi tớ nói chuyện với họ. Họ đều trả lời là “tôi không có gì để nói” ”
Mục sư Tàng Long lắc lắc đầu.
“Tớ đã nói cậu rồi”
Chiến sĩ trong đội cầm một thanh kiếm lớn, ngáp một cái.
“Cậu nói mấy tháng trước ngẫu nhiên nhìn thấy, lúc đó cũng chỉ thoáng thấy thôi mà”
“Không thể nào”
Tàng Long buồn bực.
“Tớ nhớ rõ ràng mà. Molly ở nơi đóng quân mới đúng, sao lần này lại ở đây. Điều này không bình thường, huống hồ người lùn này hoàn toàn không để ý gì tớ, tớ cảm thấy có gì đó không đúng”
Tàng Long với NPC hay nhiệm vụ đều có mẫn cảm. Tuy rằng không biết lạ ở đâu, chỉ là từ đầu đến cuối anh có cảm giác có gì đó không đúng, còn bảo anh suy luận thì nghĩ mãi không ra.
“Tôi còn tưởng có nhiêm vụ ẩn tàng chứ, phí nửa ngày không được cái cóc khô gì”
Thợ săn trầm trầm nói, có vẻ không hài lòng.
Tàng Long nghe vậy thì mặt đỏ rần, nhìn ra anh cũng không đủ tin tưởng. Những người khác nghe vậy thì giải vây.
“Được rồi, gần đây có bản đồ cấp 50, đi luyện cấp thôi”
Sau đó anh ta quay sang Tàng Long.
“Có một số việc, nếu cậu không rõ thì đừng nói lung tung, cậu cho rằng cậu là chủ của tụi tôi sao, nếu lần sau cậu còn làm loạn lên nữa coi chừng tụi này khai trừ cậu.”
Tàng Long bị một mục sư nói từ đầu đến đuôi đều không ngẩng mặt lên được, đành im lặng đứng nơi đó. Rồi sau khi mọi người triệu hồi thú cưỡi ra, anh vẫn còn đứng ở đó. Anh chưa từ bỏ ý định hội thoại cùng Mollu, quá hiển nhiên… trước đó chưa nhận được nhiệm vụ nào cả. Molly căn bản không thèm để ý đến anh, vì vậy sau đó anh cũng triệu hồi thú cưỡi rồi theo hướng mọi người vừa đi chạy theo.
Diệp Từ trước sau như một núp ở phía sau tảng đá, đợi họ đi mới dùng Ưng Nhãn Thuật quan sát xung quanh. Không thấy ai nữa cô mới đi đến gần người lùn Hắc Thiết.
“a… nhìn xem ai đến nè”
Diệp Từ xuất hiện, người đầu tiên chào hỏi là Harl, anh ta nhiệt tình chào hỏi Diệp Từ. Chào hỏi bình thường không nói, anh ta còn bỏ hết dụng cụ tìm mỏ trong tay đến gần Diệp Từ.
“Bạn tốt, tôi có một tin tức nhất định phải nói cho cô biết”
“Tiên sinh Harl tôn kính, nhìn người như vậy có lẽ là chuyện rất vui vẻ. Tôi nguyện ý nghe mà”
Đối phó với những npc thế này Diệp Từ rất thành thạo. Có người trời sinh giống như vì trò chơi mà sinh ra, tuy rằng cô trong giao tiếp giữa người không thành thạo lắm. Nhưng trong game thì lại có toàn bộ bản lĩnh. Có khi chỉ ở chung mấy phút, cô đã có thể biết cách làm sao có thể thân thiết với npc rồi.
Như ba npc trước mặt cô lúc này vậy. Molly giống như một đứa bé, thứ gì cũng tò mò. Không đạt được mục đích không bỏ qua. Đô Đô có chút nhát gan, gặp phải chuyện tốt thì rất vui vẻ. Nhưng không dặp được chuyện tốt, sẽ đả kích tinh thần của anh ta. Thậm chí còn dễ dàng suy nghĩ tiêu cực. Cũng may anh ta vẫn bị Molly và Harl kiềm chế bớt, mà Harl thì khác. Harl say mê đào mỏ như mạng, lúc nào cũng cuồng nhiệt với nó. Trong cuộc đời anh ta, thứ anh ta say mê nhất là đào mỏ, về những chuyện khác anh ta hoàn toàn không câu nệ.
Đối mặt với ba người, chỉ cần lưu ý đến thái độ khác nhau khi nói chuyện thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Liên quan đến chuyện mỏ khoáng thần bí kia, cô không biết tôi hưng phấn thế nào đâu. Tôi muốn nói với cô ngay đây”
Harl ha hả cười, tiếng nói của anh ta hết sức vang dội. Giống như sấm chớp nổ đùng đoàng bên tai. Mà lúc anh ta nói xong cái này, trước mặt Diệp Từ hiện lựa chọn.
Bạn có muốn nghe Harl giảng giải không?
Một, nghe ngay lập tức.
Hai, một lát sẽ nghe.
Diệp Từ vốn muốn nghe ngay, nhưng ngay giây phút ấy cô lại dừng lại, không tiếp tục nữa. Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Đó là mục sư Tàng Long. Game thủ này chú ý đến biến hóa của npc, dù không có ai tin tưởng. Nhưng chỉ dựa vào lúc anh ta hơi chần chờ, có thể thấy anh ta không dễ dàng phủ nhận phán đoán của mình.
Đây là tâm lí thông thường.
Người vốn là sinh vật khó thuyết phục, cho dù là tự mình thuyết phục mình cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Người chơi Tàng Long ban đầu mang theo rất nhiều người tới đây tìm Molly, chứng tỏ anh ta với suy luận của mình rất tin tưởng. Tuy bây giờ bị người khác hoài nghi, nhưng nét mặt của anh hiện vẻ không cam lòng. Như vậy có thể thấy, anh ta không nghi ngờ ý nghĩ của mình, với người khác càng không hài lòng về thái độ nghi ngờ anh của họ. Cho dù bây giờ anh rời khỏi, nhưng ai dám đảm bảo anh ta không quay lại. Cho dù bây giờ nội tâm anh ta có phần dao động, nhưng ai dám chắc anh ta sẽ thay đổi cách nhìn nhận của mình? Nếu như anh ta không quay về, thừa nhận người khác đúng thì đã là chuyện tốt, nếu anh ta không như vậy thì sao?
Tuy Diệp Từ không biết đời trước Thịnh Thế làm sao khai thác được Bí Ngân Mạch Khoáng. Nhưng có thể thấy Tàng Long đi theo Molly một thời gian dài như vậy đều không moi móc được gì, suy ra nhiệm vụ này đã bị khóa.
Trong Vận Mệnh nhiệm vụ chia thành nhiều loại, như Bí Ngân là loại duy nhất một nhiệm vụ. Mà mỗi nhiệm vụ duy nhất đều có một nhiệm vụ khóa. Nhiệm vụ khóa có nghĩa là sau khi làm làm xong từng giai đoạn nhiệm vụ ấy sẽ khóa lại, chỉ có người chơi đủ điều kiện mới mở ra được. Mà nhiệm vụ này quan trọng nhất, cũng là cốt lõi là chỉ có người chơi phát động và thực hiện đến bước đó mới mở ra được. Sau khi nhiệm vụ này mở ra, trừ khi đến giai đoạn khóa. Nhiệm vụ tự động khóa mới khóa được, nếu không thì bất cứ người chơi nào cũng có thể chấp nhận nhiệm vụ duy nhất này.
Nhiệm vụ duy nhất nghĩa như tên. Mỗi người chơi được nhận một lần. Vì vậy, một người chơi nhận được nhiệm vụ khóa, tốn rất nhiều thời gian thực hiện và hoàn thành đến giai đoạn này của nhiệm vụ, thì phải chờ cho nhiệm vụ này hoàn thành. Rồi khóa lại mới có thể nghỉ ngơi. Nếu không giải tỏa nó ra, nếu bị ai đó vô tình đoạt mất nhiệm vụ, đó chẳng phải là kêu trời không thấu đất chẳng hay rồi hay sao.
Hiện tại thì nhiệm vụ này khóa lại rồi, mặc dù Diệp Từ đạt đến điều kiện, nhưng cô do dự tạm thời không mở ra. Dù sao nhiệm vụ này hiện tại an toàn, cô là ứng viên giải khóa. Chỉ cần cô không mở khóa, vậy thì quặng Bí Ngân của Đông Đại Lục bị khóa ở dưới đó, không thể khai thác. Cho dù là Thịnh Thế cũng không làm gì được.
Nếu cô mở khóa lúc này, bị Tàng Long phát hiện đúng là chuyện nhỏ, quan trọng nhất… Thiên Thiên Hướng Thượng ít người như vậy lại chiếm được mỏ này. Hiện tại cô cùng Lang Tộc, Đại Đường, Chiến Thiên Hạ quan hệ cũng tạm, nhưng đó là vì họ và cô không xung đột lợi ích nào. Còn khi nào xuất hiện một lợi ích lớn như Bí Ngân, cô lại không có cách nào bảo vệ nơi này. Vậy có khác nào cô vì người khác may áo cưới?
Cô không tin Đại Đường, Lang Tộc, Chiến Thiên Hạ… những công hội lâu đời này nhìn thấy Bí Ngân sẽ không động tâm. Cô càng không tin Thịnh Thế sẽ buông tha miếng thịt mỡ ngay trước mặt mình không cắn.
Nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng Diệp Từ lựa chọn điều sau. Cô quyết định nếu Thiên Thiên Hướng Thượng chưa đủ khả năng bảo vệ Bí Ngân Mạch Khoáng, cô sẽ khóa nó dưới đất. Thậm chí cô còn hạ quyết tâm, đi Nam Đại Lục một chuyến, cũng khóa lại quặng ở đó. Tốt nhất là Bắc Đại Lục cũng làm luôn cho khỏe.
Tây Đại Lục thì cô đã nói cho Sáng Thế Kỉ rồi, như vậy cô cũng không mệt mà đi cố lấy về. Cá nhân mạnh mẽ cũng không bằng công hội mạnh mẽ. Đặc biệt là công hội như Sáng Thế Kỉ hơn một triệu thành viên. Cô tuyệt đối không ngu ngốc đi lật lọng. Chỉ cần cô giữ hết nhiệm vụ khóa của ba đại lục kia, thì chẳng khác nào nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn bộ trò chơi.
Nghĩ đến đây, Diệp Từ không nhịn được mà nhiệt huyết dâng trào. Cô mở mắt, nắm chặt tay. Trong tay cô không có gì cả, mà như là nắm được cả tương lai.
“Harl, tôi vừa đi Nam Đại Lục, mang về cho mọi người rất nhiều bia đen. Không biết mọi người có hứng thú không?”
Diệp Từ tuy cự tuyệt nghe Harl giảng bài, nhưng vừa nghe bia đen và đồ ăn ngon. Harl, Molly và Đô Đô đều rất vui vẻ.
Tuy họ là NPC có IQ không cao lắm, nhưng không phải thấp. Vì vậy, với suy nghĩ trong lòng Diệp Từ dĩ nhiên là không biết, nhưng họ cảm giác được. Diệp Từ đối xử với họ vô cùng khách khí và thân thiện. Cô còn giúp họ hoàn thành nhiều nhiệm vụ, vì lẽ đó, đây là một người rất đáng kết giao.
Suy nghĩ như vậy, độ thân thiết của cả ba với Diệp Từ đều tăng lên. Thậm chí danh vọng của cô với người lùn Hắc Thiết cũng bay lên.
Diệp Từ cảm giác là mình may mắn, lúc cô đi đến Nam Đại Lục. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến mấy NPC này, tiện tay mua chục bình bia đen về. Tuy rằng cần mấy trăm kim, nhưng với hiệu quả của nó thì có tiền cũng không mua được.
Đợi mấy người đã ăn uống no say, Diệp Từ hứa với họ sẽ quay trở lại vào thời gian tới. Ba người uống đến no say, quên luôn việc muốn chia sẻ với Diệp Từ chuyện Bí Ngân. Tựa vào mấy tảng đá ngáy khò khò, tự tại vui vẻ.
Diệp Từ ẩn thân rồi tiến vào sương mù. Cô nấp một bên người lùn Hắc Thiết, bắt đầu chờ đợi. Cô muốn xác định phán đoán của mình là đúng hay sai. Tàng Long có quay lại hay không.
Chờ đợi là chuyện vô cùng đau khổ, đặc biệt là Diệp Từ còn nhiều chuyện đang phải làm thì càng là một sự dày vò. Tuy vậy, cô vẫn không thể buông tha cho suy đoán của mình. Cô tự bình ổn tâm trí của mình, tuy rằng việc cô cần làm quan trọng. Nhưng mạch này ảnh hưởng đến cả tương lai Thiên Thiên Hướng Thượng, cô cũng phải phòng kĩ.
Cô hít thật sâu, trong lòng những suy nghĩ nôn nóng dần rời đi. Cô cứ như vậy chờ đợi, cũng không biết qua bao lâu. Diệp Từ mới nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại.
Âm thanh như vậy không lớn, chỉ là Liệt Ma Tê quá đỗi an tĩnh. Hơn nữa, cảm giác của Diệp Từ lại cao. Nếu trong phạm vi 200 mét, Diệp Từ thậm chí có thể nghe được tiếng vó ngựa đạp lên nham thạch giòn giã.
Cô nấp thấp xuống, từ trong khe hở nhìn sang. Nhìn sang ba người lùn đang ngủ, mọi cử động cô đều thấy rõ ràng. Mà vị trí của cô lại bí mật, người chơi bình thường sẽ không thể phát giác. Cũng vì vậy mà Diệp Từ an tâm quan sát người mới đến.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, Diệp Từ nhìn thấy một người mặc áo choàng mục sư vọt vào tầm nhìn. Người này không phải là người cùng đoàn viên đi vào đây- mục sư Tàng Long thì là ai? Sau khi anh ta vọt vào, nhanh chóng xuống ngựa.
Trên đất ngổn ngang ba người lùn Hắc Thiết. Bọn họ đều uống đến say mèm, trong thời gian ngắn chắc chắn không tỉnh lại. Mà xung quanh họ đều có rất nhiều vỏ rượu lổn ngổn, nói rõ vì sao họ lại biến thành bộ dạng này…
“Đi thôi, anh cứ lo thu nhập mỏ là được, mấy thứ khác đừng để ý”
Diệp Từ hắng giọng, che giấu vừa rồi mình lỡ lời. Sau đó cùng lão tứ tập trung đánh quái.
Nhất Thụ Hoa Khai cũng phát hiện Diệp Từ lúng túng, anh phát hiện, hình như Đông Đại Lục solo vương không đến mức thần thánh hóa như trên diễn đàn nói.
“Nhanh đi, quái lại xuất hiện nữa đấy”
Diệp Từ đi một đoạn đường dài rồi mới phát hiện Nhất Thụ Hoa Khai còn đứng tại chỗ, thế là cô quay lại vẫy gọi anh. Lúc này Nhất Thụ Hoa Khai mới hồi phục tinh thần, lập tức chạy như bay đến.
“Tới đây, tới đây”
Đây là lần đào mỏ thu nhập thoải mái nhất mà anh từng đi, anh không cần lo lắng mình có nguy hiểm gì hay không. Cũng không lo lắng bảo thạch bị cướp đi, chỉ cần cắm cúi lo đào mỏ là được. Chỉ có điều, anh vừa đào vừa thấy kì lạ. Công Tử U tại sao lại mang anh đi đào mỏ chứ?
Nhất Thụ Hoa Khai ngồi một chỗ ăn bánh mì khôi phục thể lực, chốc chốc lại nhìn Diệp Từ. Chỉ thấy Công Tử U ngồi yên vị ở không xa anh, đôi mắt cô đảo nhanh quan sát những gì đang xảy ra. Chỉ cần có con quái nào nhởn nhơ quanh đây đều không thoát được tên của cô. Còn có một con khủng long đứng bên cạnh Công Tử U, thở hổn hà hổn hển. Con mắt đỏ kia như máu khiến người ta có cảm giác sợ sệt, đặc biệt là cái đầu xấu xí kia. Nhất Thụ Hoa Khai vừa nhìn đã có cảm giác nó với mình không thể nào trở thành bạn bè nổi.
Anh đang ăn bánh mì, phía sau anh đột nhiên xuất hiện hai con nhím hệ hắc ám. Diệp Từ lập tức chỉ huy Lão Tứ đi giải quyết phiền phức, sau đó từ thi thể nhặt lên mấy món trang bị bình thường cùng một ba lô hai mươi ô. Cô tiện tay giao dịch cho Nhất Thụ Hoa Khai.
Nhất Thụ Hoa Khai nhìn cái ba lô có chút sững sờ, anh nhìn Diệp Từ, hơi không vui.
“Tôi, tôi không có tiền mua”
“Không cần tiền, cầm đi”
Diệp Từ ném ba lô cho Nhất Thụ Hoa Khai.
“Một game thủ sinh hoạt điều quan trọng nhất là phải có túi mang theo lớn. Nếu không đi một chuyến không phải lãng phí sao?”
“Nhưng trong hợp đồng chúng ta bàn rồi, mọi chiến lợi phẩm thuộc về cô…”
Nhất Thụ Hoa Khai xem ra là một người đàng hoàng, đối với những gì đã bàn tính trong hợp đồng anh sẽ không vi phạm.
Diệp Từ nhịn không được cười phá lên. Nhất Thụ Hoa Khai đúng thật là người cổ hủ.
“Nếu chiến lợi phẩm là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho. Cho anh thì anh cầm đi”
Nếu Diệp Từ nói đến độ này mà tiếp tục cự tuyệt cũng không hay, nên Nhất Thụ Hoa Khai nhận lấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã năm sáu tiếng. Điều này khiến Nhất Thụ Hoa Khai càng lúc càng cảm thấy bất an. Anh nhìn Công Tử U đi bên cạnh, gương mặt kia đối lập hoàn toàn với anh lúc này, anh bất an cùng khẩn trương bao nhiêu thì Diệp Từ lại nhàn rỗi bấy nhiêu.
“Đang nghĩ gì?”
Diệp Từ không phải đầu đất, Nhất Thụ Hoa Khai nhìn cô thế này cũng phải mấy tiếng rồi, cô không nhận ra mới lạ. Nghe thấy cô nói chuyện, rốt cuộc anh có thể thở dài một hơi. Anh quay đầu nhìn Công Tử U, mang theo chút lo lắng hỏi.
“Tôi, tôi chỉ có 100 kim thôi…”
“Tôi biết”
“Cô dẫn tôi đào lâu vậy, rất thiệt thòi…”
Nhất Thụ Hoa Khai vội đứng thẳng người, lấy hết dũng khí nói.
“Tôi, tôi không thừa tiền cho cô đâu”
Diệp Từ nheo mắt lại, từ trên xuống dưới đáng giá Nhất Thụ Hoa Khai, sau đó nhẹ nhàng cười.
“Tôi rất thiệt thời, anh không nói chắc tôi quên rồi”
“Tôi vừa nói rồi đó, tôi không thừa tiền cho cô…”
Nhất Thụ Hoa Khai lấy hết dũng khí nói chuyện nhưng bị thái độ nhẹ nhàng gió thoảng mây bay của Diệp Từ cuốn phăng hết. Anh vốn là người công bằng, sợ nhất là khiến người khác thiệt thòi, không muốn lợi dụng ai cả. Hiện tại Công Tử U đã nói cô thiệt thòi, anh không có dũng khí nói tiếp nữa. Nhất Thụ Hoa Khai thừa biết, hôm nay cô không chỉ thiệt thòi. Mà còn thiệt thòi rất lớn. Tuy rằng Nhất Thụ Hoa Khai không biết bản thân Công Tử U có giá trị con người là bao nhiêu, thế nhưng có một lần anh lên diễn đàn nhìn thấy. Mỗi công hội lớn muốn mời Công Tử U đi phó bản, ra giá toàn là mấy trăm ngàn kim tệ. Hơn nữa, cô còn chưa chắc sẽ đi. Nhưng hôm nay, anh dùng đúng 100 kim… mua đứt Công Tử U. Như vậy còn chưa đủ thiệt thòi sao…
Nếu như dựa trên giá thị trường mà tính toán, Công Tử U nguyên ngày hôm nay giá trị 30 vạn kim. Cho dù hôm nay họ không đánh phó bản, chiết khấu cũng là 15 vạn kim nha…
15 vạn kim đó!
Nhất Thụ Hoa Khai bắt đầu bấm bấm ngón tay tính toán một lúc, anh phát hiện toàn bộ tài sản của anh chưa được một ngàn kim. 15 vạn kim với anh mà nói là việc khó hơn lên trời. Bỗng nhiên anh cảm thấy, hôm nay thật sự không tốt trời rồi. Nếu như không phải danh tự của Công Tử U khiến anh choáng váng, anh đã không theo cô. Anh lúc này kêu người tổ đội ở trấn nhỏ Bleyer không phải tốt hơn à? Bị người cười nhạo cũng được, người khác khinh thường cũng được… còn hơn bây giờ mang nợ trên người hơn 10 vạn kim hả?
Lệ ngưu đầy mặt… (**Khóc một dòng sông ~~)
Diệp Từ tất nhiên không biết Nhất Thụ Hoa Khai đang nghĩ gì, cũng không biết anh đang bị mình đe dọa. Cô chỉ biết là sau lời cô, tâm tình của Nhất Thụ Hoa Khai ngày càng đi xuống. Anh khịt khịt mũi, ngồi trên mặt đất. Mỏ cũng không muốn đào tiếp.
“Ba lô đầy?”
Diệp Từ nhíu mày, không phải mới đó mà đầy chứ?
“Không có”
Nhất Thụ Hoa Khai giọng buồn buồn.
“Vậy tiếp tục đi, chẳng lẽ để tôi đào giúp?”
Diệp Từ không thể giải thích được thế này là sao. Anh ta xảy ra chuyện gì vậy? Trong nháy mắt sao như sắp chết đến nơi rồi vậy.
“Tôi không có tâm tình”
“Hả?”
Nhất Thụ Hoa Khai khịt khịt mũi, ngẩng đầu lên. Gương mặt rất đáng thương nhìn Diệp Từ.
“Công Tử U, tôi thật sự chỉ có 100 kim. Cả gia tài của tôi chỉ có 120 kim. Tôi chỉ có thể trả cô 100 thôi, còn 20 kim để thuê phòng thí nghiệm dùng. Tiền lời tôi chỉ có thể từ từ đưa cô thôi”
“Tiền gì?”
Diệp Từ nghe xong mà không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Tuy rằng Diệp Từ tính toán rất kĩ tiền bạc, nhưng không bao giờ nhớ đến khi đang làm việc cả. Như vậy quá lãng phí thời gian. Vì vậy cô không biết tại sao trong thời gian đào mỏ mà anh ta lại nghĩ đến chuyện này.
“Tôi nợ cô 15 vạn nha…”
Nhất Thụ Hoa Khai gần như bật khóc.
“15 vạn?”
Diệp Từ ngày càng không hiểu anh ta đang nói gì, cô hoài nghi mình có phải gặp anh ta ở đâu rồi không? Thậm chí cho anh ta mượn một số tiền lớn. Nếu không, đâu ra 15 vạn? Nhưng mà tiền như vậy sao cô không nhớ gì hết vậy?
Không thể nào…
“Nếu cô nói cho tôi biết cô là Công Tử U sớm, tôi không chấp nhận tổ đội đâu…”
Nhất Thụ Hoa Khai nghĩ đến mình mới vào trò chơi không lâu, chưa kịp tận hưởng đã phải gánh nợ nần trên lưng thì cảm thấy vô cùng đau thương. Anh cảm thấy buồn bực cực kì.
“Ừ?”
Diệp Từ nheo mắt, nhàn nhạt nhìn anh. Cô rất muốn biết anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Dựa theo diễn đàn nói, một mình cô vào phó bản giá trị 30 vạn. Hôm nay tôi thuê cô 1 ngày. Tuy không phải phó bản, ít nhất cũng 15 vạn đi. 15 vạn kim tệ… tôi lấy gì trả cô đây…”
Nhất Thụ Hoa Khai càng nói càng đau lòng, chìm sâu vào tâm tình của mình.
Diệp Từ lẳng lặng nhìn anh, cô đột nhiên cảm thấy mình hiểu được con người của anh ta. Đây là một người tốt, hơn nữa, còn là một người thành thật. Người như vậy ở xã hội cực thiếu. Con người như anh ta rất đơn thuần, chỉ cần việc gì đã quyết định thì sẽ đi thẳng về phía trước. Không kiêng kị nhiều, không lo lớn nhỏ, người như vậy có lẽ sẽ sớm thành công chăng? Diệp Từ không biết đời trước Khinh Ca Công Tử làm sao để hợp tác được với người ngốc này.
Nhưng nếu lời vừa nảy anh nói là thật lòng, cô nghĩ, cô có biện pháp nhét anh ta vào công hội của mình rồi.
Thật sự là buồn ngủ gặp được gối đầu.
Nếu như đã gặp may mắn vậy, cô không thể lừa gạt anh ta kí hợp đồng với mình. Cô sẽ hoài nghi năng lực của bản thân đó…
“Lấy gì trả?”
Diệp Từ híp mắt càng lúc càng chặt, khóe miệng gợn lên một chút độ cong, cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ bi thương kia không thèm để ý.
“Còn người nha”
Nhất Thụ Hoa Khai sửng sốt, sau đó bị sặc nước. Anh ho sặc sụa, mặt đỏ rần. Tựa như sắp ho đến chết. Diệp Từ thật không rõ, cô nói sai gì rồi sao?
Nhất Thụ Hoa Khai bỗng đứng lên, lùi lùi mấy bước. Sau đó anh nắm thật chặt áo tân thủ rách rưới của mình. Gương mặt tràn đầy đề phòng nhìn Diệp Từ. Mặt anh đỏ rần, mang theo oán giận. Anh nhìn Công Tử U, gặn từng chữ rất có khí phách.
“Tôi có tôn nghiêm của tôi, bất luận nghèo đến chết đói. Tôi tuyệt đối.không.bán.thân!!!”
Nhìn vẻ mặt của anh như vậy, âm thanh lại hùng hồn đến thế. Diệp Từ đen mặt. Người này nghĩ đi đâu vậy trời?
Nhất Thụ Hoa Khai nhìn vẻ mặt Diệp Từ, cô không nói một lời ngồi đó thì cắn chặt môi.
“Cho dù đây là một trò chơi, tôi cũng sẽ không làm chuyện đồi phong bại tục này! Tôi không đáp ứng cô đâu!!!”
Diệp Từ mặt mày càng lúc càng đen. Cô thật sự hi vọng mình bây giờ là chiến sĩ thì tốt rồi, như vậy có thể dùng một đao bổ đầu người này. Sau đó xem thử trong đó có gì. Trong đầu người không phải cấu tạo khác nhau hả? Bên ngoài và bên trong sao khác biệt quá vậy.
“Này… này …”
“Tôi tuyệt đối không khuất phục!”
Nhất Thụ Hoa Khai càng thêm cứng rắn cắt đứt lời Diệp Từ. Vẻ mặt kia giống như là sẵn sàng hi sinh.
“Cho dù cô có là solo vương đi nữa, cô cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung” (**cưỡng gian)
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi…”
Diệp Từ đã đen mặt xong, trong đầu cô đột nhiên nhớ về Lưu Niên. Nếu như anh gặp phải tình trạng này anh sẽ làm gì? Có phải sẽ trực tiếp ra lệnh Tiểu Ngũ chạy đến ăn sống người này? Mặc kệ tên này sau này có phải là tông sư gì không, chỉ cần anh ta câm miệng là được rồi. (**Lưu Niên mà biết thả thính kiểu này thì dám lắm... )
“Cô nói là bắt tôi lấy thân trả nợ”
Nhất Thụ Hoa Khai lắc đầu cực kì giận dữ.
Diệp Từ có cảm giác mình đang nói chuyện nghiêm túc với anh ta mà cứ như nước đổ đầu vịt. Cuối cùng cô trợn tròn mắt nhìn anh ta.
“Trước đây anh có tiền sử bị hoang tưởng không?”
“Hả?”
“Tôi muốn tuyển anh vào công hội, anh không phải nói nợ tôi 15 vạn à? Vậy anh vào công hội làm thuê cho tôi đến khi hết nợ là được. Trong đầu anh sao toàn nghĩ vớ vẫn vậy. Nghĩ đến chân trời góc biển…”
Diệp Từ cau mày, hai tay vòng quanh trước ngực nhìn anh.
“À…?”
Nhất Thụ Hoa Khai nghe thấy cô giải thích xong cũng cảm thấy rất lúng túng. Lúng túng đến độ một tìm cái lỗ chui xuống, mặt của anh từ đen đến đỏ, đỏ đến trắng, trắng đến đen, đen lại đến xanh. Cuối cùng sót lại chỉ còn cảm giác xấu hổ muốn chết cho rồi. Tuy vậy, anh vẫn tranh luận vì mình chút.
“Vì cô nói quá mờ ám…”
“Đầu óc đen tối thì nhìn cái gì cũng đen tối”
Muốn cùng cô tranh luận, trên đời này cô không thua mấy người. Chứ đừng nói là Nhất Thụ Hoa Khai. Anh càng nói càng xấu hổ, chỉ có thể đánh trống lảng.
“Cô vừa nói gì? Vào công hội?”
Người chơi sinh hoạt có thể vào công hội anh nghe lấu rồi. Mục đích vào công hội của anh thật ra rất đơn giản. Nghe đâu vào công hội có thể nhờ người mang mình đi hái vật liệu. Anh không cần tốn tiền để nhờ người nữa. Chuyện này thật tốt. Vì vậy, anh vẫn tự mình tiến cử mấy công đoàn, toàn bộ đều lắc đầu cự tuyệt. Vì vậy, khi cô vừa nhắc đến việc tiến công hội, anh vẫn rất nóng lòng.
“Anh nói thiếu tôi 15 vạn? Tôi không muốn đòi, ngược lại, có đòi anh cũng trả không nổi”
Diệp Từ nói về tiền nợ có vẻ cương, nhưng cô lại đề nghị vậy. Cô không hề tổn thất gì cả. Cô nói rất bình thường, nên người mắc nợ cô cũng không cảm thấy có gì nặng nề. Nhất Thụ Hoa Khai cúi đầu, anh thật sự trả không nổi.
“Vậy đi, anh đến Thiên Thiên Hướng Thượng làm người chơi sinh hoạt. Tôi sẽ cung cấp tất cả tài liệu cho anh, anh chỉ lo luyện cho tốt. Sau đó tùy theo sản lượng của anh tạo nên mà trả lương cho anh, được chứ?”
“Còn có lương nữa?”
Nhất Thụ Hoa Khai chớp mắt, có vẻ rất kinh ngạc. Vận Mệnh là trò chơi đầu tiên anh chơi, anh biết được là người chơi sinh hoạt có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng không nghĩ đến có thể có lương.
“Cô không đòi nợ tôi, còn trả tôi lương. Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy?”
Diệp Từ nhíu nhíu mày, cô đang nói chuyện với thiên tài gì đây? Anh ta không biết được quy tắc của trò chơi này sao? Tại sao đối thoại của họ toàn là những nội dung gây khinh bỉ không vậy trời???
“Rốt cuộc anh có làm hay không?”
Diệp Từ cảm thấy tính nhẫn nại của mình càng lúc càng bào mòn. Anh và Bánh Đậu không giống nhau chút nào. Toàn bộ trò chơi đều không biết gì hết, chính là một tiểu bạch công trình học. Nếu như không phổ cập kiến thức cơ bản cho, không biết anh ta phải chết một ngày bao nhiêu lần mới đủ. Nghĩ một lúc, cô nghĩ ném anh ta cho Cập Thì Vũ xử lí là tốt hơn cả.
“Thật sự có lương?”
“Ừm”
“Được được…”
Nhất Thụ Hoa Khai cực kì hưng phấn, anh còn nghĩ đến mấy năm sau mới có thể có tiền. Ai ngờ mới vào đã có lương, quá tốt rồi.
“Vậy cho tôi theo đi…”
Nhìn anh hưng phấn, cô có cảm giác tội lỗi vô cùng. Cô giống như đang lừa gạt một tiểu bạch, mà còn là tiểu bạch hai đời… cô làm như vậy có chịu báo ứng không? Thế nhưng, cảm giác tội lỗi vừa mới nhen nhóm đã bị Diệp Từ đá đi. Cô cảm thấy nếu như để Nhất Thụ Hoa Khai tiếp tục lưu lạc trong trò chơi, sẽ gây hại rất rất nhiều người. Bị anh ta chọc tức chết. Nói không chừng Khinh Ca Công Tử ban đầu cũng nghĩ vậy đó…
Xem đi, cô bao nhiêu vĩ đại.
Mang theo Nhất Thụ Hoa Khai đến trụ sở công đoàn, cô lập tức giao anh ta cho Cập Thì Vũ. Đồng thời nói với Cập Thì Vũ nhất định phải cho người này đãi ngộ hậu hĩnh và kí hợp đồng dài hạn với anh ta. Vì người này sợ nợ nần, nên hợp đồng của anh ta có điều khoản khi vi phạm thì đền tiền gấp đôi.
Tất nhiên, nhiều năm sau. Đến khi Nhất Thụ Hoa Khai kịp phản ứng mới hiểu ra, năm đó mình quá đơn giản bị Công Tử U không biết xấu hổ lừa gạt tiến hành khiển trách. Nhưng anh đã rơi vào con đường đen tối một đi không trở lại, chỉ có thể để Công Tử U “bóc lột”. Vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên rồi, đây là nói sau…
*
Giải quyết xong Nhất Thụ Hoa Khai, Diệp Từ đi đến Liệt Ma Tê. Tính toán một chút, đây là thời điểm người lùn thăm dò xong rồi. Cô cũng nên đi thu hoạch thôi. Cô dùng mấy điểm truyền tống, không lâu thì đến Liệt Ma Tê.
Cô triệu hồi Lão Tứ, chạy về phía Bí Ngân Mạch Khoáng.
Liệt Ma Tê vẫn hoang vu như trước, một người chơi cũng không có. Đi qua một suối nước nóng, Diệp Từ cảm thấy đổ mồ hôi. Không khí bốc cao mang theo hơi đất khiến cho cả vùng đều tràn ngập mây mù, trong không khí sặc sụa mùi lưu huỳnh. Đến gần tọa độ của Bí Ngân, còn hơn 200 mét thì đến. Diệp Từ mới thu Lão Tứ lại, dùng kĩ năng Ưng Nhãn Thuật để dò đường. Cô phát hiện rất nhiều điểm. Rất xa thấy mấy người lùn đang bận rộn thu nhập, mà ở bên người họ. Có hơn mười người chơi đang tổ đội không biết đang làm gì.
Ưng Nhãn Thuật chỉ có thể nhìn chứ không nghe được. Vì vậy Diệp Từ mở Tiềm Hành, hướng về phụ cận của mạch khoáng rồi đi đến. Khi cách những người này tầm hai mươi mét, cô nấp sau một khối nham thạch. Bắt đầu quan sát.
Người chơi trong đội có kị sĩ, có đạo tặc, có vú em. Có pháp sư, còn thợ săn nữa…. phân phối đầy đủ như vậy mà xung quanh đây lại không có phó bản. Chỉ có Hắc Sơn Hẻm Núi có động khoáng. Diệp Từ không biết là họ đang làm gì ở đây. Những người kia đang bao vây người lùn. Dù là Diệp Từ, cũng không nhịn được lo lắng. Lẽ nào họ đến sớm hơn cô một bước, phát hiện Bí Ngân, dành công của mình? (**KS =]] ~ )
Mấy người này xoay người, Diệp Từ nhìn thấy huy chương trên ngực họ. Là Thiết Huyết. Đúng là oan gia gặp nhau.
Tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng cô vẫn tỉnh táo lại. Cô phải xem thử họ đang làm gì đã, sau đó mới dễ dàng xử lí được. Nếu như liều mạng giết người, họ phát hiện bất thường. Lúc đó mới là không ổn thật sự.
Thế nên Diệp Từ đến gần, khiến đạo tặc cảm nhận gì đó. Anh ta quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy được gì cả.
“Chuyện gì vậy?”
Pháp Sư thấy vẻ mặt của đạo tặc, vội hỏi.
“Không có gì đâu, cảm giác sai thôi. Chỗ này sương mù nhiều quá, ảnh hưởng cảm giác”
Đạo tặc xác định không có ai thì trả lời với mục sư.
“Tàng Long, rốt cuộc cậu phát hiện gì vậy?”
“Thật kì lạ, khi tớ nói chuyện với họ. Họ đều trả lời là “tôi không có gì để nói” ”
Mục sư Tàng Long lắc lắc đầu.
“Tớ đã nói cậu rồi”
Chiến sĩ trong đội cầm một thanh kiếm lớn, ngáp một cái.
“Cậu nói mấy tháng trước ngẫu nhiên nhìn thấy, lúc đó cũng chỉ thoáng thấy thôi mà”
“Không thể nào”
Tàng Long buồn bực.
“Tớ nhớ rõ ràng mà. Molly ở nơi đóng quân mới đúng, sao lần này lại ở đây. Điều này không bình thường, huống hồ người lùn này hoàn toàn không để ý gì tớ, tớ cảm thấy có gì đó không đúng”
Tàng Long với NPC hay nhiệm vụ đều có mẫn cảm. Tuy rằng không biết lạ ở đâu, chỉ là từ đầu đến cuối anh có cảm giác có gì đó không đúng, còn bảo anh suy luận thì nghĩ mãi không ra.
“Tôi còn tưởng có nhiêm vụ ẩn tàng chứ, phí nửa ngày không được cái cóc khô gì”
Thợ săn trầm trầm nói, có vẻ không hài lòng.
Tàng Long nghe vậy thì mặt đỏ rần, nhìn ra anh cũng không đủ tin tưởng. Những người khác nghe vậy thì giải vây.
“Được rồi, gần đây có bản đồ cấp 50, đi luyện cấp thôi”
Sau đó anh ta quay sang Tàng Long.
“Có một số việc, nếu cậu không rõ thì đừng nói lung tung, cậu cho rằng cậu là chủ của tụi tôi sao, nếu lần sau cậu còn làm loạn lên nữa coi chừng tụi này khai trừ cậu.”
Tàng Long bị một mục sư nói từ đầu đến đuôi đều không ngẩng mặt lên được, đành im lặng đứng nơi đó. Rồi sau khi mọi người triệu hồi thú cưỡi ra, anh vẫn còn đứng ở đó. Anh chưa từ bỏ ý định hội thoại cùng Mollu, quá hiển nhiên… trước đó chưa nhận được nhiệm vụ nào cả. Molly căn bản không thèm để ý đến anh, vì vậy sau đó anh cũng triệu hồi thú cưỡi rồi theo hướng mọi người vừa đi chạy theo.
Diệp Từ trước sau như một núp ở phía sau tảng đá, đợi họ đi mới dùng Ưng Nhãn Thuật quan sát xung quanh. Không thấy ai nữa cô mới đi đến gần người lùn Hắc Thiết.
“a… nhìn xem ai đến nè”
Diệp Từ xuất hiện, người đầu tiên chào hỏi là Harl, anh ta nhiệt tình chào hỏi Diệp Từ. Chào hỏi bình thường không nói, anh ta còn bỏ hết dụng cụ tìm mỏ trong tay đến gần Diệp Từ.
“Bạn tốt, tôi có một tin tức nhất định phải nói cho cô biết”
“Tiên sinh Harl tôn kính, nhìn người như vậy có lẽ là chuyện rất vui vẻ. Tôi nguyện ý nghe mà”
Đối phó với những npc thế này Diệp Từ rất thành thạo. Có người trời sinh giống như vì trò chơi mà sinh ra, tuy rằng cô trong giao tiếp giữa người không thành thạo lắm. Nhưng trong game thì lại có toàn bộ bản lĩnh. Có khi chỉ ở chung mấy phút, cô đã có thể biết cách làm sao có thể thân thiết với npc rồi.
Như ba npc trước mặt cô lúc này vậy. Molly giống như một đứa bé, thứ gì cũng tò mò. Không đạt được mục đích không bỏ qua. Đô Đô có chút nhát gan, gặp phải chuyện tốt thì rất vui vẻ. Nhưng không dặp được chuyện tốt, sẽ đả kích tinh thần của anh ta. Thậm chí còn dễ dàng suy nghĩ tiêu cực. Cũng may anh ta vẫn bị Molly và Harl kiềm chế bớt, mà Harl thì khác. Harl say mê đào mỏ như mạng, lúc nào cũng cuồng nhiệt với nó. Trong cuộc đời anh ta, thứ anh ta say mê nhất là đào mỏ, về những chuyện khác anh ta hoàn toàn không câu nệ.
Đối mặt với ba người, chỉ cần lưu ý đến thái độ khác nhau khi nói chuyện thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
“Liên quan đến chuyện mỏ khoáng thần bí kia, cô không biết tôi hưng phấn thế nào đâu. Tôi muốn nói với cô ngay đây”
Harl ha hả cười, tiếng nói của anh ta hết sức vang dội. Giống như sấm chớp nổ đùng đoàng bên tai. Mà lúc anh ta nói xong cái này, trước mặt Diệp Từ hiện lựa chọn.
Bạn có muốn nghe Harl giảng giải không?
Một, nghe ngay lập tức.
Hai, một lát sẽ nghe.
Diệp Từ vốn muốn nghe ngay, nhưng ngay giây phút ấy cô lại dừng lại, không tiếp tục nữa. Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Đó là mục sư Tàng Long. Game thủ này chú ý đến biến hóa của npc, dù không có ai tin tưởng. Nhưng chỉ dựa vào lúc anh ta hơi chần chờ, có thể thấy anh ta không dễ dàng phủ nhận phán đoán của mình.
Đây là tâm lí thông thường.
Người vốn là sinh vật khó thuyết phục, cho dù là tự mình thuyết phục mình cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Người chơi Tàng Long ban đầu mang theo rất nhiều người tới đây tìm Molly, chứng tỏ anh ta với suy luận của mình rất tin tưởng. Tuy bây giờ bị người khác hoài nghi, nhưng nét mặt của anh hiện vẻ không cam lòng. Như vậy có thể thấy, anh ta không nghi ngờ ý nghĩ của mình, với người khác càng không hài lòng về thái độ nghi ngờ anh của họ. Cho dù bây giờ anh rời khỏi, nhưng ai dám đảm bảo anh ta không quay lại. Cho dù bây giờ nội tâm anh ta có phần dao động, nhưng ai dám chắc anh ta sẽ thay đổi cách nhìn nhận của mình? Nếu như anh ta không quay về, thừa nhận người khác đúng thì đã là chuyện tốt, nếu anh ta không như vậy thì sao?
Tuy Diệp Từ không biết đời trước Thịnh Thế làm sao khai thác được Bí Ngân Mạch Khoáng. Nhưng có thể thấy Tàng Long đi theo Molly một thời gian dài như vậy đều không moi móc được gì, suy ra nhiệm vụ này đã bị khóa.
Trong Vận Mệnh nhiệm vụ chia thành nhiều loại, như Bí Ngân là loại duy nhất một nhiệm vụ. Mà mỗi nhiệm vụ duy nhất đều có một nhiệm vụ khóa. Nhiệm vụ khóa có nghĩa là sau khi làm làm xong từng giai đoạn nhiệm vụ ấy sẽ khóa lại, chỉ có người chơi đủ điều kiện mới mở ra được. Mà nhiệm vụ này quan trọng nhất, cũng là cốt lõi là chỉ có người chơi phát động và thực hiện đến bước đó mới mở ra được. Sau khi nhiệm vụ này mở ra, trừ khi đến giai đoạn khóa. Nhiệm vụ tự động khóa mới khóa được, nếu không thì bất cứ người chơi nào cũng có thể chấp nhận nhiệm vụ duy nhất này.
Nhiệm vụ duy nhất nghĩa như tên. Mỗi người chơi được nhận một lần. Vì vậy, một người chơi nhận được nhiệm vụ khóa, tốn rất nhiều thời gian thực hiện và hoàn thành đến giai đoạn này của nhiệm vụ, thì phải chờ cho nhiệm vụ này hoàn thành. Rồi khóa lại mới có thể nghỉ ngơi. Nếu không giải tỏa nó ra, nếu bị ai đó vô tình đoạt mất nhiệm vụ, đó chẳng phải là kêu trời không thấu đất chẳng hay rồi hay sao.
Hiện tại thì nhiệm vụ này khóa lại rồi, mặc dù Diệp Từ đạt đến điều kiện, nhưng cô do dự tạm thời không mở ra. Dù sao nhiệm vụ này hiện tại an toàn, cô là ứng viên giải khóa. Chỉ cần cô không mở khóa, vậy thì quặng Bí Ngân của Đông Đại Lục bị khóa ở dưới đó, không thể khai thác. Cho dù là Thịnh Thế cũng không làm gì được.
Nếu cô mở khóa lúc này, bị Tàng Long phát hiện đúng là chuyện nhỏ, quan trọng nhất… Thiên Thiên Hướng Thượng ít người như vậy lại chiếm được mỏ này. Hiện tại cô cùng Lang Tộc, Đại Đường, Chiến Thiên Hạ quan hệ cũng tạm, nhưng đó là vì họ và cô không xung đột lợi ích nào. Còn khi nào xuất hiện một lợi ích lớn như Bí Ngân, cô lại không có cách nào bảo vệ nơi này. Vậy có khác nào cô vì người khác may áo cưới?
Cô không tin Đại Đường, Lang Tộc, Chiến Thiên Hạ… những công hội lâu đời này nhìn thấy Bí Ngân sẽ không động tâm. Cô càng không tin Thịnh Thế sẽ buông tha miếng thịt mỡ ngay trước mặt mình không cắn.
Nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng Diệp Từ lựa chọn điều sau. Cô quyết định nếu Thiên Thiên Hướng Thượng chưa đủ khả năng bảo vệ Bí Ngân Mạch Khoáng, cô sẽ khóa nó dưới đất. Thậm chí cô còn hạ quyết tâm, đi Nam Đại Lục một chuyến, cũng khóa lại quặng ở đó. Tốt nhất là Bắc Đại Lục cũng làm luôn cho khỏe.
Tây Đại Lục thì cô đã nói cho Sáng Thế Kỉ rồi, như vậy cô cũng không mệt mà đi cố lấy về. Cá nhân mạnh mẽ cũng không bằng công hội mạnh mẽ. Đặc biệt là công hội như Sáng Thế Kỉ hơn một triệu thành viên. Cô tuyệt đối không ngu ngốc đi lật lọng. Chỉ cần cô giữ hết nhiệm vụ khóa của ba đại lục kia, thì chẳng khác nào nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn bộ trò chơi.
Nghĩ đến đây, Diệp Từ không nhịn được mà nhiệt huyết dâng trào. Cô mở mắt, nắm chặt tay. Trong tay cô không có gì cả, mà như là nắm được cả tương lai.
“Harl, tôi vừa đi Nam Đại Lục, mang về cho mọi người rất nhiều bia đen. Không biết mọi người có hứng thú không?”
Diệp Từ tuy cự tuyệt nghe Harl giảng bài, nhưng vừa nghe bia đen và đồ ăn ngon. Harl, Molly và Đô Đô đều rất vui vẻ.
Tuy họ là NPC có IQ không cao lắm, nhưng không phải thấp. Vì vậy, với suy nghĩ trong lòng Diệp Từ dĩ nhiên là không biết, nhưng họ cảm giác được. Diệp Từ đối xử với họ vô cùng khách khí và thân thiện. Cô còn giúp họ hoàn thành nhiều nhiệm vụ, vì lẽ đó, đây là một người rất đáng kết giao.
Suy nghĩ như vậy, độ thân thiết của cả ba với Diệp Từ đều tăng lên. Thậm chí danh vọng của cô với người lùn Hắc Thiết cũng bay lên.
Diệp Từ cảm giác là mình may mắn, lúc cô đi đến Nam Đại Lục. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến mấy NPC này, tiện tay mua chục bình bia đen về. Tuy rằng cần mấy trăm kim, nhưng với hiệu quả của nó thì có tiền cũng không mua được.
Đợi mấy người đã ăn uống no say, Diệp Từ hứa với họ sẽ quay trở lại vào thời gian tới. Ba người uống đến no say, quên luôn việc muốn chia sẻ với Diệp Từ chuyện Bí Ngân. Tựa vào mấy tảng đá ngáy khò khò, tự tại vui vẻ.
Diệp Từ ẩn thân rồi tiến vào sương mù. Cô nấp một bên người lùn Hắc Thiết, bắt đầu chờ đợi. Cô muốn xác định phán đoán của mình là đúng hay sai. Tàng Long có quay lại hay không.
Chờ đợi là chuyện vô cùng đau khổ, đặc biệt là Diệp Từ còn nhiều chuyện đang phải làm thì càng là một sự dày vò. Tuy vậy, cô vẫn không thể buông tha cho suy đoán của mình. Cô tự bình ổn tâm trí của mình, tuy rằng việc cô cần làm quan trọng. Nhưng mạch này ảnh hưởng đến cả tương lai Thiên Thiên Hướng Thượng, cô cũng phải phòng kĩ.
Cô hít thật sâu, trong lòng những suy nghĩ nôn nóng dần rời đi. Cô cứ như vậy chờ đợi, cũng không biết qua bao lâu. Diệp Từ mới nghe tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại.
Âm thanh như vậy không lớn, chỉ là Liệt Ma Tê quá đỗi an tĩnh. Hơn nữa, cảm giác của Diệp Từ lại cao. Nếu trong phạm vi 200 mét, Diệp Từ thậm chí có thể nghe được tiếng vó ngựa đạp lên nham thạch giòn giã.
Cô nấp thấp xuống, từ trong khe hở nhìn sang. Nhìn sang ba người lùn đang ngủ, mọi cử động cô đều thấy rõ ràng. Mà vị trí của cô lại bí mật, người chơi bình thường sẽ không thể phát giác. Cũng vì vậy mà Diệp Từ an tâm quan sát người mới đến.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, Diệp Từ nhìn thấy một người mặc áo choàng mục sư vọt vào tầm nhìn. Người này không phải là người cùng đoàn viên đi vào đây- mục sư Tàng Long thì là ai? Sau khi anh ta vọt vào, nhanh chóng xuống ngựa.
Trên đất ngổn ngang ba người lùn Hắc Thiết. Bọn họ đều uống đến say mèm, trong thời gian ngắn chắc chắn không tỉnh lại. Mà xung quanh họ đều có rất nhiều vỏ rượu lổn ngổn, nói rõ vì sao họ lại biến thành bộ dạng này…
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Sống lại
- Quyển 1 - Chương 2: Công Tử U
- Quyển 1 - Chương 3: Mở ra chi hệ nhiệm vụ
- Quyển 1 - Chương 4: Biết BUG
- Quyển 1 - Chương 5: Đến thời gian đăng nhập?
- Quyển 1 - Chương 6: Sói đen không biết khách khí
- Quyển 1 - Chương 7: Ôn Khai Thủy
- Quyển 1 - Chương 8: Người sói Lang Y Nhân
- Quyển 1 - Chương 9: Người quen cũ
- Quyển 1 - Chương 10: Nếu bạn tìm được bản đồ thì…
- Quyển 1 - Chương 11: Vạ lây
- Quyển 1 - Chương 12: Bản kỹ năng nghịch thiên
- Quyển 1 - Chương 13: Bảng xếp hạng
- Quyển 1 - Chương 14: Tín nhiệm là một loại năng lực cao cấp
- Quyển 1 - Chương 15: Hắc Sơn sào huyệt
- Quyển 1 - Chương 16: Thiên Sơn Tà Dương
- Quyển 1 - Chương 17: Thần bí nhẫn
- Quyển 1 - Chương 18: Sủng vật sinh ra!
- Quyển 1 - Chương 19: Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn!
- Quyển 1 - Chương 20: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (1)
- Quyển 1 - Chương 21: First kill! Hang Động Băng Giá độ khó khó khăn! (2)
- Quyển 1 - Chương 22: Minh Nguyệt Tinh
- Quyển 1 - Chương 23: Khai giảng !
- Quyển 1 - Chương 24: Chiến Thiên Hạ
- Quyển 1 - Chương 25: Hoang Sa Hạt (Bò cạp Hoang Sa)
- Quyển 1 - Chương 26: Kim châm lừa gạt
- Quyển 1 - Chương 27: Chăm Sóc Khách Hàng số 094
- Quyển 1 - Chương 28: Khổng Tước Lam
- Quyển 1 - Chương 29: Công dân Thành Hồng Hồ
- Quyển 1 - Chương 30: Đội dự bị
- Quyển 1 - Chương 31: Dựa vào đâu?
- Quyển 1 - Chương 32: Thông quan! Hầm Ngục Tàn Khốc!
- Quyển 1 - Chương 33: Biến đi cho trời quang đãng
- Quyển 1 - Chương 34: Phiêu Phiêu Diêu Diêu
- Quyển 1 - Chương 35: First kill Dã Trư Vương
- Quyển 1 - Chương 36: Game thủ là gì
- Quyển 1 - Chương 37: Thạch Hoa Quả
- Quyển 1 - Chương 38: Nhiệm vụ ‘hố cha’
- Quyển 1 - Chương 39: Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cô
- Quyển 1 - Chương 40: Bị tập kích
- Quyển 1 - Chương 41: Đại lục khác
- Quyển 1 - Chương 42: Tranh giành ngôi đầu bảng
- Quyển 1 - Chương 43: Khai hoang Ky Giáp Trận
- Quyển 1 - Chương 44: Cao thủ phá hoại
- Quyển 1 - Chương 45: Ky Giáp Trận! Ngũ giáp!
- Quyển 1 - Chương 46: Chỉ cần pháo bắn chuẩn là được
- Quyển 1 - Chương 47: Chỉ huy đoàn 1
- Quyển 1 - Chương 48: Đoàn 1, ngũ giáp
- Quyển 1 - Chương 49: Vào Đông ôn tuyền
- Quyển 1 - Chương 50: Ngạnh Giáp Cự Quy
- Quyển 1 - Chương 51: Cô gái trẻ tuổi non dại nào chưa từng yêu lầm một tên cặn bã
- Quyển 1 - Chương 52: 1vs5? Hay 5vs1?
- Quyển 1 - Chương 53: Quá khứ tựa mây trôi
- Quyển 1 - Chương 54: Bạch Mạch
- Quyển 1 - Chương 55: Mạch Thủy Thâm
- Quyển 1 - Chương 56: Điều quan trọng là có đối với cậu tốt không
- Quyển 1 - Chương 57: Khắc tinh của người máy
- Quyển 1 - Chương 58: Thời cơ chưa tới
- Quyển 1 - Chương 59: Tự dung lại thành Tổng chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 60: Phế Tích Rét Lạnh
- Quyển 1 - Chương 61: Bắt đầu diệt đoàn
- Quyển 1 - Chương 62: Chỗ khó rắc rối
- Quyển 1 - Chương 63: Lại tập hợp
- Quyển 1 - Chương 64: Tranh chức chỉ huy
- Quyển 1 - Chương 65: [Thiên Thiên Hướng Thượng] Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước
- Quyển 1 - Chương 66: Độ khó Ác Mộng
- Quyển 1 - Chương 67: Phó bản [1]
- Quyển 1 - Chương 68: Phó bản [2]
- Quyển 1 - Chương 69: Hoa khai hai đóa
- Quyển 1 - Chương 70: Thung lũng Mạc Nhược
- Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
- Quyển 1 - Chương 72: Vũ lạc thuật
- Quyển 1 - Chương 73: Mục Địch Du Dương
- Quyển 1 - Chương 74: Tu viện Buren
- Quyển 1 - Chương 75: Tế Đàn
- Quyển 1 - Chương 76: Thánh đường
- Quyển 1 - Chương 77: Quái vật công thành
- Quyển 1 - Chương 78: Thỉnh cầu của Fante Lopher
- Quyển 1 - Chương 79: Anh hùng
- Quyển 1 - Chương 80: Cao thủ đều đi ra từ cõi chết
- Quyển 1 - Chương 81: Không thể buông tha
- Quyển 1 - Chương 82: Kẻ mạnh thắng!
- Quyển 1 - Chương 83: Trò chơi và nhân sinh
- Quyển 1 - Chương 84: Sake Gaer
- Quyển 1 - Chương 85: Bố mẹ cũng muốn chơi game?
- Quyển 1 - Chương 86: Vũ Long Đại Chiến
- Quyển 1 - Chương 87: Viên gạch
- Quyển 1 - Chương 88: Quả bom màu trắng
- Quyển 1 - Chương 89: Sáng Thế Kỉ
- Quyển 1 - Chương 90: Thắng lợi cuối cùng
- Quyển 1 - Chương 91: Quyết đấu
- Quyển 1 - Chương 92: Năm mới vui vẻ
- Quyển 1 - Chương 93: Chướng ngại của Thợ săn
- Quyển 1 - Chương 94: Thợ săn Antony
- Quyển 1 - Chương 95: Garrison nửa mắt
- Quyển 1 - Chương 96: Burning crack
- Quyển 1 - Chương 97: Thu phục! Sinh vật cấp sử thi!
- Quyển 1 - Chương 98: Nghe lén
- Quyển 1 - Chương 99: Đánh lén
- Quyển 1 - Chương 100: Dương Vũ Hồng Trần
- Quyển 2 - Chương 1: Đàm Phá Lãng
- Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình
- Quyển 2 - Chương 3: Công hội tuyên chiến
- Quyển 2 - Chương 4: Chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 5: Không có tiền a ~~
- Quyển 2 - Chương 6: Lần đầu khai hoang
- Quyển 2 - Chương 7: Phó bản đang tiến hành
- Quyển 2 - Chương 8: Khanh vốn là tặc
- Quyển 2 - Chương 9: Ai? Em
- Quyển 2 - Chương 10: Việc xong rũ áo ra đi
- Quyển 2 - Chương 11: Che dấu công và danh [1]
- Quyển 2 - Chương 12: Che dấu công và danh [2]
- Quyển 2 - Chương 13: Vì sao không thể bị trộm?
- Quyển 2 - Chương 14: Chúng ta là người một nhà
- Quyển 2 - Chương 15: Mục tiêu
- Quyển 2 - Chương 16: Boss rắc rối
- Quyển 2 - Chương 17: First Kill! Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh!
- Quyển 2 - Chương 18: Trao đổi
- Quyển 2 - Chương 19: Bất Cật Tố
- Quyển 2 - Chương 20: Hợp đồng bán mình 10 năm
- Quyển 2 - Chương 21: Kiểm định sư trẻ tuổi
- Quyển 2 - Chương 22: Lam Quang Bãi Biển
- Quyển 2 - Chương 23: Vừa ăn cướp vừa la làng
- Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính
- Quyển 2 - Chương 25: Hải cảng không một bóng người
- Quyển 2 - Chương 26: Bảo tàng Vịnh kho báu
- Quyển 2 - Chương 27: Mảnh nhỏ của bản đồ Doul
- Quyển 2 - Chương 28: Hoàn thành thăm dò
- Quyển 2 - Chương 29: Một ngày này
- Quyển 2 - Chương 30: Đánh chết
- Quyển 2 - Chương 31: Lui
- Quyển 2 - Chương 32: Hồng Môn Yến [1]
- Quyển 2 - Chương 33: Hồng Môn Yến [2]
- Quyển 2 - Chương 34: Hồng Môn Yến [3]
- Quyển 2 - Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt
- Quyển 2 - Chương 36: Dừng ở đây thôi
- Quyển 2 - Chương 37: Sơn động Tbilisi
- Quyển 2 - Chương 38: Túc địch
- Quyển 2 - Chương 39: Mở phó bản
- Quyển 2 - Chương 40: Bắt đầu chiến đấu
- Quyển 2 - Chương 41: Đối mặt
- Quyển 2 - Chương 42: Người đầy dã tâm
- Quyển 2 - Chương 43: Quyết đấu
- Quyển 2 - Chương 44: Anh đây là đang hố người khác
- Quyển 2 - Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới
- Quyển 2 - Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi
- Quyển 2 - Chương 47: Thỉnh cầu
- Quyển 2 - Chương 48: Bạn bè
- Quyển 2 - Chương 49: Quá đáng
- Quyển 2 - Chương 50: Đoạn tuyệt
- Quyển 2 - Chương 51: Lên đường bình an
- Quyển 2 - Chương 52: Nguyệt Thanh Khâu
- Quyển 2 - Chương 53: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [1]
- Quyển 2 - Chương 54: Người nghèo Nguyệt Thanh Khâu [2]
- Quyển 2 - Chương 55: Kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ
- Quyển 2 - Chương 56: Liễu Sơ Cuồng
- Quyển 2 - Chương 57: Lão Nhất Phế Tích Tòa Thành
- Quyển 2 - Chương 58: Ám Mục Thạch Hoa Quả ra đời
- Quyển 2 - Chương 59: First Kill? Ngũ giáp?
- Quyển 2 - Chương 60: Sụp hố Lão Nhị
- Quyển 2 - Chương 61: Kinh hỉ?
- Quyển 2 - Chương 62: Cục diện rối rắm
- Quyển 2 - Chương 63: Tin bát quái của người khác
- Quyển 2 - Chương 64: Đồi Đao Phong
- Quyển 2 - Chương 65: Sao cô biết được?
- Quyển 2 - Chương 66: Tây Đại Lục tập kích bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 67: Đánh bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 68: Đối thủ
- Quyển 2 - Chương 69: Kẻ địch là kẻ hiểu rõ ngươi nhất
- Quyển 2 - Chương 70: Tựa hồ vừa mới bắt đầu
- Quyển 2 - Chương 71: Mục tiêu của Tây đại lục
- Quyển 2 - Chương 72: Cô nói tôi chờ, tôi sẽ chờ
- Quyển 2 - Chương 73: Tình cái gì?
- Quyển 2 - Chương 74: Hi, lại gặp rồi ~
- Quyển 2 - Chương 75: Ác chiến trực diện
- Quyển 2 - Chương 76: Giá quá rẻ
- Quyển 2 - Chương 77: Hẹn gặp lại
- Quyển 2 - Chương 78: Cao xử bất thắng hàn
- Quyển 2 - Chương 79: Có kẻ buồn bực
- Quyển 2 - Chương 80: Ai cũng có vấn đề nhức đầu
- Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp
- Quyển 2 - Chương 82: Ưu Thương Đàm
- Quyển 2 - Chương 83: Thật sự có kẻ muốn chết
- Quyển 2 - Chương 84: Tìm phiền toái
- Quyển 2 - Chương 85: Tôi là Công Tử U
- Quyển 2 - Chương 86: Chân thủy vô hương
- Quyển 2 - Chương 87: Vị chỉ huy nhiều lời
- Quyển 2 - Chương 88: Đánh sâu vào lòng địch
- Quyển 2 - Chương 89: Không thể trêu vào, chuồn thôi
- Quyển 2 - Chương 90: Long tộc
- Quyển 2 - Chương 91: Đào góc tường
- Quyển 2 - Chương 92: Diễn đàn náo nhiệt
- Quyển 2 - Chương 93: Nghi kỵ là độc dược mạnh nhất
- Quyển 2 - Chương 94: Hóa ra là cô [1]
- Quyển 2 - Chương 94-2: Hóa ra là cô. [2]
- Quyển 2 - Chương 95: Một người khác cũng có lý tưởng
- Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]
- Quyển 2 - Chương 96-2: Đánh cuộc. [2]
- Quyển 2 - Chương 97-1: Nhiệm vụ cấp sử thi. [1]
- Quyển 2 - Chương 97-2: Nhiệm vụ cấp sử thi. [2]
- Quyển 2 - Chương 98-1: Tử chiến. [1]
- Quyển 2 - Chương 98-2: Tử chiến. [2]
- Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
- Quyển 2 - Chương 99: Lợi ích cộng đồng. [2]
- Quyển 2 - Chương 100: Một ngàn lần
- Quyển 3 - Chương 1-1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]
- Quyển 3 - Chương 1-2: Sự phối hợp của đoàn đội [2]
- Quyển 3 - Chương 2: Chúc mừng
- Quyển 3 - Chương 3-1: Diệp Từ hoang mang. [1]
- Quyển 3 - Chương 3-2: Diệp Từ hoang mang. [2]
- Quyển 3 - Chương 4-1: Đoàn đội. [1]
- Quyển 3 - Chương 4-2: Đoàn đội. [2]
- Quyển 3 - Chương 5-1: Bữa cơm không thể ăn. [1]
- Quyển 3 - Chương 5-2: Bữa cơm không thể ăn. [2]
- Quyển 3 - Chương 6: Có vài chuyện
- Quyển 3 - Chương 7: Tình huống khó xử, tuyệt đối hố cha
- Quyển 3 - Chương 8: Hạnh phúc giống như đóa hoa
- Quyển 3 - Chương 9: Sương Mù Asia
- Quyển 3 - Chương 10: Chấm hết
- Quyển 3 - Chương 11: Lựa chọn
- Quyển 3 - Chương 12: Nhẫn của Andrea
- Quyển 3 - Chương 13: Tìm kiếm Bella
- Quyển 3 - Chương 14: Bella là cái gì vậy?
- Quyển 3 - Chương 15: Chuyện xảy ra quá nhanh (1-2)
- Quyển 3 - Chương 15-2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)
- Quyển 3 - Chương 15-3: Chuyện xảy ra quá nhanh (5)
- Quyển 3 - Chương 15-4: Chuyện xảy ra quá nhanh (6)
- Quyển 3 - Chương 16-1: Chuyển nhà (1)
- Quyển 3 - Chương 16-2: Chuyển nhà (2)
- Quyển 3 - Chương 16-3: Chuyển nhà (3)
- Quyển 3 - Chương 16-4: Chuyển nhà (4)
- Quyển 3 - Chương 16-5: Chuyển nhà (5)
- Quyển 3 - Chương 17-1: Ngũ Giáp (1)
- Quyển 3 - Chương 17-2: Ngũ Giáp (2)
- Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa
- Quyển 3 - Chương 19: Điềm báo trước cơn bão
- Quyển 3 - Chương 20-1: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (1)
- Quyển 3 - Chương 20-2: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (2)
- Quyển 3 - Chương 20-3: Vòng thứ nhất cuộc thi Cổ Lan bắt đầu! (3)
- Quyển 3 - Chương 21-1: Game thủ đứng đầu (1)
- Quyển 3 - Chương 21-2: Game thủ đứng đầu (2)
- Quyển 3 - Chương 22-1: Quyết định gì đi! (1)
- Quyển 3 - Chương 22-2: Quyết định gì đi! (2)
- Quyển 3 - Chương 22-3: Quyết định gì đi! (3)
- Quyển 3 - Chương 22-4: Quyết định gì đi! (4)
- Quyển 3 - Chương 22-5: Quyết định gì đi! (5)
- Quyển 3 - Chương 22-6: Quyết định gì đi! (6)
- Quyển 3 - Chương 22-7: Quyết định gì đi! (7)
- Quyển 3 - Chương 23-1: Chân tướng (1)
- Quyển 3 - Chương 23-2: Chân tướng (2)
- Quyển 3 - Chương 23-3: Chân tướng (3)
- Quyển 3 - Chương 23-4: Chân tướng (4)
- Quyển 3 - Chương 23-5: Chân tướng (5)
- Quyển 3 - Chương 23-6: Chân tướng (6)
- Quyển 3 - Chương 24
- Quyển 3 - Chương 25: Người lùn Hắc Thiết
- Quyển 3 - Chương 26: Pháo
- Quyển 3 - Chương 27-1: Thuận buồm xuôi gió [1]
- Quyển 3 - Chương 27-2: Thuận buồm xuôi gió [2]
- Quyển 3 - Chương 28: Cố lên
- Quyển 3 - Chương 29-1: Our Tuci [1]
- Quyển 3 - Chương 29-2: Our Tuci [2]
- Quyển 3 - Chương 30: Lướt qua
- Quyển 3 - Chương 31-1: Có thể không? [1]
- Quyển 3 - Chương 31-2: Có thể không? [2]
- Quyển 3 - Chương 32: Dã tâm
- Quyển 3 - Chương 33: Giao dịch
- Quyển 3 - Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 35: Tìm tòi Ốc Tác Khoa
- Quyển 3 - Chương 36: Chân Tướng
- Quyển 3 - Chương 37: Tên lừa đảo
- Quyển 3 - Chương 38-1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)
- Quyển 3 - Chương 38-2: Đồng đội đáng giá tin cậy (2)
- Quyển 3 - Chương 39-1: Chấp niệm (1)
- Quyển 3 - Chương 39-2: Chấp niệm (2)
- Quyển 3 - Chương 39-3: Chấp niệm (3)
- Quyển 3 - Chương 40: Cơ quan
- Quyển 3 - Chương 41: Bạch Mạch
- Quyển 3 - Chương 42: Nghỉ ngơi một lát
- Quyển 3 - Chương 43: Phát hiện Defeilai
- Quyển 3 - Chương 44-1: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [1]
- Quyển 3 - Chương 44-2: Bảo thạch quyền trượng sinh mệnh [2]
- Quyển 3 - Chương 45: Nhiệm vụ kết thúc
- Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu
- Quyển 3 - Chương 47: Sau này gặp lại
- Quyển 3 - Chương 48-1: Hợp tác [1]
- Quyển 3 - Chương 48-2: Hợp tác [2]
- Quyển 3 - Chương 49: Công việc trong công hội
- Quyển 3 - Chương 50: Nhất Thụ Hoa Khai
- Quyển 3 - Chương 51: Nhiệm vụ khóa
- Quyển 3 - Chương 52: Bí mật
- Quyển 3 - Chương 53: Moore
- Quyển 3 - Chương 54: Tai nạn trên biển
- Quyển 3 - Chương 55: Cốt Tiễn
- Quyển 3 - Chương 56: Nhiệm vụ điên khùng
- Quyển 3 - Chương 57: Tộc Doro
- Quyển 3 - Chương 58: YaLaNa
- Quyển 3 - Chương 59: Pháp sư
- Quyển 3 - Chương 60: Đạt Lỗ Pháp Nhĩ
- Quyển 3 - Chương 61: Cấm địa
- Quyển 3 - Chương 62: Thật hay giả
- Quyển 3 - Chương 63: Hồi Linh Thuật
- Quyển 3 - Chương 64: Bẫy đá
- Quyển 3 - Chương 65: Ngọn lửa đen
- Quyển 3 - Chương 66: Anh hùng giống như Tháp Khố
- Quyển 3 - Chương 67: Nô lệ
- Quyển 3 - Chương 68: Bộ lạc Doro nội chiến
- Quyển 3 - Chương 69: Đi Bắc Đại lục!
- Quyển 3 - Chương 70-1: Khinh Phong! (1)
- Quyển 3 - Chương 70-2: Khinh Phong! (2)
- Quyển 3 - Chương 71: Chợ giao dịch
- Quyển 3 - Chương 72: Thu Thủy Bất Nhiễm Trần
- Quyển 3 - Chương 73: Thánh Vực Tuyết Sơn
- Quyển 3 - Chương 74: Truyền thuyết
- Quyển 3 - Chương 75: Thánh tuyền
- Quyển 3 - Chương 76: Thứ gọi là Thuật Sĩ
- Quyển 3 - Chương 77: Hỗ Trợ một chút đi!?
- Quyển 3 - Chương 78: Bộ lạc Chelsea
- Quyển 3 - Chương 79: Quá xui xẻo a quá xui xẻo
- Quyển 3 - Chương 80: Tuyết lở
- Quyển 3 - Chương 81: Kết quả sau cùng
- Quyển 3 - Chương 82: Lệnh truy sát
- Quyển 3 - Chương 83: Anh Hùng Thành
- Quyển 3 - Chương 84: Vườn hoa tử đằng
- Quyển 3 - Chương 85: Thu Thủy
- Quyển 3 - Chương 86: Rất náo nhiệt (thượng)
- Quyển 3 - Chương 87: Rất náo nhiệt (hạ)
- Quyển 3 - Chương 88: Ngoài ý muốn
- Quyển 3 - Chương 89: Tội phạm giết người
- Quyển 3 - Chương 90: Ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 91: Thăm tù
- Quyển 3 - Chương 92: Anh cũng ngồi tù
- Quyển 3 - Chương 93: Lo lắng của Tả Hiểu Lan
- Quyển 3 - Chương 94: Chủ đề hot trên diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 95: Cao ốc* trong diễn đàn
- Quyển 3 - Chương 96: Cao ốc trong diễn đàn (hạ)
- Quyển 3 - Chương 97: Các loại phản ứng
- Quyển 3 - Chương 98: Các loại phản ứng (2)
- Quyển 3 - Chương 99: Các loại phản ứng (3)
- Quyển 3 - Chương 100: Các loại phản ứng (4)
- Quyển 3 - Chương 101: Các loại phản ứng (5)
- Quyển 3 - Chương 102: Các loại phản ứng (6)
- Quyển 4 - Chương 1: An ủi
- Quyển 4 - Chương 2: Quá trình và kết quả
- Quyển 4 - Chương 3: Người muốn mắc câu
- Quyển 4 - Chương 4: Không thể không điên
- Quyển 4 - Chương 5: Hiệp nghị
- Quyển 4 - Chương 6: Tính toán
- Quyển 4 - Chương 7: Lúng túng
- Quyển 4 - Chương 8: Lúng túng (2)
- Quyển 4 - Chương 9: Có mấy lời
- Quyển 4 - Chương 10: Xoắn xuýt
- Quyển 4 - Chương 11: Giải thích
- Quyển 4 - Chương 12: Không cần chịu trách nhiệm
- Quyển 4 - Chương 13: Người đến người đi
- Quyển 4 - Chương 14: Ra tù
- Quyển 4 - Chương 15: Tiệm thú cưng
- Quyển 4 - Chương 16: Thánh long
- Quyển 4 - Chương 17: Sa mạc rắn
- Quyển 4 - Chương 18: Lần đầu gặp gỡ
- Quyển 4 - Chương 19: Thăm Dò
- Quyển 4 - Chương 20: Nếu Như Cô Là Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 21: Lần Tấn Công Đầu Tiên Của Thị Thế
- Quyển 4 - Chương 22: Sát thủ đột kích
- Quyển 4 - Chương 23: Đừng Lo Lắng
- Quyển 4 - Chương 24: Mục Tiêu! Công Tử U!
- Quyển 4 - Chương 25: Phân Tích Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 26: Giằng Co
- Quyển 4 - Chương 27: Mưu Kế
- Quyển 4 - Chương 28: Kiềm Chế
- Quyển 4 - Chương 29: Còn Một Người
- Quyển 4 - Chương 30: Thắng bại
- Quyển 4 - Chương 31: Bản vẽ công trình phòng thủ của Hellen
- Quyển 4 - Chương 32: Công Hội Kiến Trúc Sư Tổng Đoàn
- Quyển 4 - Chương 33: Mê Cung Phó Bản
- Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải
- Quyển 4 - Chương 35: Quân Bài
- Quyển 4 - Chương 36: Xảo Diệu
- Quyển 4 - Chương 37: Công Tác Chuẩn Bị
- Quyển 4 - Chương 38: Chiến Thuật Hèn Hạ
- Quyển 4 - Chương 39: Nghịch chuyển
- Quyển 4 - Chương 40: Trời không phụ người
- Quyển 4 - Chương 41: Tan Tác
- Quyển 4 - Chương 42: Phi Hành
- Quyển 4 - Chương 43: Vận mệnh của Vận Mệnh
- Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi
- Quyển 4 - Chương 45: Đến Anh Hùng Thành lần nữa
- Quyển 4 - Chương 46: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia
- Quyển 4 - Chương 48: Nhật kí của Tamra
- Quyển 4 - Chương 49: Tamra
- Quyển 4 - Chương 50: Mộ Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 51: Ủy thác của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 52: Bắt đầu chuyến phiêu lưu
- Quyển 4 - Chương 53: Lựa chọn
- Quyển 4 - Chương 54: Đồng mệnh tương liên
- Quyển 4 - Chương 55: Ăn ý
- Quyển 4 - Chương 56: Hợp tác
- Quyển 4 - Chương 57: Bí ẩn mộ viên
- Quyển 4 - Chương 58: Oan gia gặp lại
- Quyển 4 - Chương 59: Chiến
- Quyển 4 - Chương 60: Người không bỏ xuống được
- Quyển 4 - Chương 61: Cô không phải đối thủ của tôi
- Quyển 4 - Chương 62: Đi công tác
- Quyển 4 - Chương 63: Cự tuyệt
- Quyển 4 - Chương 64: Xin chào, Công Tử U
- Quyển 4 - Chương 65: Sống cho hiện tại
- Quyển 4 - Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên
- Quyển 4 - Chương 67: Hắc Quả Phụ
- Quyển 4 - Chương 68: Tay "độc" trở lại
- Quyển 4 - Chương 69: Hắc ám chi tâm
- Quyển 4 - Chương 70: Tư cách đến Thần Điện Hắc Ám
- Quyển 4 - Chương 71: Làm thí nghiệm thử
- Quyển 4 - Chương 72: Lũng đoạn thị trường
- Quyển 4 - Chương 73: Gặp lại
- Quyển 4 - Chương 74: Không trung chiến
- Quyển 4 - Chương 75: Hư Không Long
- Quyển 4 - Chương 76: Công Tử Dịch
- Quyển 4 - Chương 77: Trọng thương
- Quyển 4 - Chương 78: Tổng kết trận chiến
- Quyển 4 - Chương 79: Liên minh
- Quyển 4 - Chương 80: Bên ngoài trò chơi
- Quyển 4 - Chương 81: Muốn tự đề cử mình
- Quyển 4 - Chương 82: Vì giấc mơ
- Quyển 4 - Chương 83: Trọng sinh cũng có chuyện không hiểu
- Quyển 4 - Chương 84: Bởi vì anh là Vọng Giang Nam
- Quyển 4 - Chương 85: Phát hiện
- Quyển 4 - Chương 86: Chuôi cung giản dị
- Quyển 4 - Chương 87: Ra ngoài
- Quyển 4 - Chương 88: Thi đấu
- Quyển 4 - Chương 89: King
- Quyển 4 - Chương 90: Cậu không có gì muốn nói với chị sao?
- Quyển 4 - Chương 91: Tiến dần từng bước (1)
- Quyển 4 - Chương 92: Tiến dần từng bước (2)
- Quyển 4 - Chương 93: Chị cảm thấy anh ấy thế nào?
- Quyển 4 - Chương 94: Ở lúc thích hợp làm chuyện thích hợp
- Quyển 4 - Chương 95: Gặp lại Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 96: Thỉnh cầu của Thứ Phong
- Quyển 4 - Chương 97: Phiên bản mới (Tư liệu phiến)
- Quyển 4 - Chương 98: Ấn kí của Hắc Ám Thần Điện
- Quyển 4 - Chương 99: Tiếp tục nhiệm vụ
- Quyển 4 - Chương 100: Tụ họp
- Quyển 5 - Chương 1: Trác Cốc Thánh Sơn
- Quyển 5 - Chương 2: KO (Knock-out | Đo ván)
- Quyển 5 - Chương 3: Mở màn công hội chiến
- Quyển 5 - Chương 4: Thánh địa hẹn hò
- Quyển 5 - Chương 5: Kế hoạch bồi dưỡng PVP
- Quyển 5 - Chương 6: Ước định
- Quyển 5 - Chương 7: Chặn đường bất ngờ
- Quyển 5 - Chương 8: Xuất kì bất ý*
- Quyển 5 - Chương 9: Kiêng kị
- Quyển 5 - Chương 10: Thần tượng
- Quyển 5 - Chương 11: Đánh lén
- Quyển 5 - Chương 12: Khinh Phong suy xét
- Quyển 5 - Chương 13: Nghiêm túc
- Quyển 5 - Chương 14: Nói chuyện
- Quyển 5 - Chương 15: Chuyện phiền toái
- Quyển 5 - Chương 16: Ba năm
- Quyển 5 - Chương 17: Giải PVP lần thứ nhất
- Quyển 5 - Chương 18: Trưởng phòng kế hoạch
- Quyển 5 - Chương 19: Lần đầu
- bình luận