Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng - Chương 22
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Chương 22
"KHÔNG..."
Trần Nhã Thiến rút tay lại, lùi về sau nửa bước.
Nàng có chút luống cuống, lo lắng nói: "Quá nhanh, Cố Trạch Minh, chúng ta còn chưa thân quen lắm."
"Nhưng anh biết em rất rõ."
Cố Trạch Minh đi tới trước mặt nàng, dùng vẻ mặt dịu dàng quan tâm nhìn nàng, "Thiến Thiến đừng sợ."
Cậu ta nhẹ nhàng, thăm dò ôm lấy nàng, sau đó bàn tay dời xuống, hơi dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng chạy thoát, đồng thời nói: “Anh sẽ không làm em đau, anh rất thích em, mỗi đêm anh đều mơ thấy em đáp ứng làm bạn gái anh, anh rất phấn khích, anh sẽ..."
Cố Trạch Minh cúi đầu kề sát bên tai nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo đặc thù phong tình cùng mị lực của thiếu niên: "Anh cởi quần áo của em ra, rất nhẹ nhàng làm một chút chuyện xấu với em, đừng sợ, đó là điều người lớn có thể làm. Làm sao con trai có thể chịu đựng được khi ở bên người con gái mình yêu."
"Anh rất muốn em"
Cố Trạch Minh ôm lấy mặt nàng, dỗ dành: "Thiến Thiến, nghĩ đến em, anh liền thấy rất đau, em không đành lòng để anh đau như vậy đúng không?"
"Nhưng......"
Trần Nhã Thiến kiên quyết đẩy cậu ta, "Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ đến."
Nhưng nam sinh sức lực cao làm sao nàng nói đẩy là có thể đẩy ra? Nàng đẩy như không đẩy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại ép mình phải bình tĩnh, "Cố Trạch Minh, anh có thể để em đi trước được không? Nhạc Lộ và Chi Chi đều biết em đến tháng."
“Thật sao?” Cố Trạch Minh hỏi ngược lại.
Cậu ta rất giỏi quan sát, nhìn thấy đôi mắt đen láy như con nai của Trần Nhã Thiến đảo nhanh từ bên này sang bên kia, cậu ta chợt hiểu ra, lập tức nói: “Nếu em không muốn, anh nhất định sẽ không ép buộc em, Thiến Thiến, anh thích em sẽ tôn trọng em, anh sẽ đợi đến khi em tình nguyện, nhưng hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu."
Cậu ta ấn chặt đũng quần căng phồng của mình vào vùng bụng nàng.
"Bộ dáng này chắc chắn không có cách nào để quay trở về, em có thể giúp anh không?"
"Không, em không thể..." Trần Nhã Thiến lắc đầu thật mạnh, cố gắng trốn tránh, khuôn mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, đầu óc trống rỗng đến mức nàng lắp bắp, "Em sẽ không."
"Không sao, anh dạy em."
Cổ Trạch Minh dỗ dành, "Rất đơn giản, dùng tay là được..."
Một bên ôn nhu nói, một bên dẫn Trần Nhã Thiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng cậu ta.
Nó sắp đóng lại.
Một chiếc giày thể thao màu trắng bẩn đã kịp thời chặn cửa.
Ngay sau đó - "Bùm!"
Tiếng cửa đập vào tường làm hai người trong phòng giật mình!
Trần Nhã Thiến định thần lại, phát hiện ra rằng mình đã vô tình bị đưa vào phòng, nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đẩy Cố Trạch Minh ra!
Biểu cảm của Cố Trạch Minh trở nên cực kỳ khó coi khi chuyện tốt bị phá hư.
Cậu ta nhìn Trần Nhã Thiến đã đi vào giữa chừng, trong lòng rất tức giận, "Mày là ai?!"
Người tới không nói chuyện.
Điện thoại di động của Cố Trạch Minh đột nhiên vang lên.
Cậu ta liếc nhìn cuộc gọi đến rồi kết nối. Đầu dây bên kia quỷ khóc sói gào, kêu đau thảm thiết.
Có người thở hổn hển nói: "Anh Trạch, có người tìm tới anh, người đó đánh rất giỏi. . ."
Cố Trạch Minh không nói lời nào đã cúp máy, ném điện thoại, mím môi nhìn người trước mặt.
Người tới mặc áo hoodie xám và quần thể thao. Mồ hôi khiến làn da lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trông bóng nhờn. Cánh tay phải của cô được quấn trong chiếc áo hoodie màu xám. Tóc ngắn của cô ướt đẫm, nhưng mồ hôi đã được chiếc băng đô thấm mồ hôi, hoàn toàn không gây trở ngại đến đôi mắt lạnh lùng muốn ăn thịt người.
Cô đeo mặt nạ màu đen, hô hấp có chút nhanh hơn, tựa hồ đã chạy một đường tới.
Cố Trạch Minh giơ tay, bẽ khớp xương ngón tay.
Trần Nhã Thiến nhìn cảnh tượng im lặng nhưng căng thẳng, lo lắng nuốt nước bọt, đang định nói gì đó thì đột nhiên hoa mắt, người đó lao về phía Cố Trạch Minh đấm cậu ta!
Cố Trạch Minh cũng luyện tập.
Cậu ta tránh được đòn đầu tiên của đối phương một cách sạch đẹp, nhưng lực của đối phương quá mạnh và nhanh, một quyền đánh trượt, một quyền khác lại giáng mạnh vào đầu cậu ta!
"Ah!!"
Giữa tiếng hét của Trần Nhã Thiến, Cố Trạch Minh đụng phải tủ đầu giường.
Cái đèn trang trí đắt tiền chao đảo rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà.
Trần Nhã Thiến rút tay lại, lùi về sau nửa bước.
Nàng có chút luống cuống, lo lắng nói: "Quá nhanh, Cố Trạch Minh, chúng ta còn chưa thân quen lắm."
"Nhưng anh biết em rất rõ."
Cố Trạch Minh đi tới trước mặt nàng, dùng vẻ mặt dịu dàng quan tâm nhìn nàng, "Thiến Thiến đừng sợ."
Cậu ta nhẹ nhàng, thăm dò ôm lấy nàng, sau đó bàn tay dời xuống, hơi dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng chạy thoát, đồng thời nói: “Anh sẽ không làm em đau, anh rất thích em, mỗi đêm anh đều mơ thấy em đáp ứng làm bạn gái anh, anh rất phấn khích, anh sẽ..."
Cố Trạch Minh cúi đầu kề sát bên tai nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo đặc thù phong tình cùng mị lực của thiếu niên: "Anh cởi quần áo của em ra, rất nhẹ nhàng làm một chút chuyện xấu với em, đừng sợ, đó là điều người lớn có thể làm. Làm sao con trai có thể chịu đựng được khi ở bên người con gái mình yêu."
"Anh rất muốn em"
Cố Trạch Minh ôm lấy mặt nàng, dỗ dành: "Thiến Thiến, nghĩ đến em, anh liền thấy rất đau, em không đành lòng để anh đau như vậy đúng không?"
"Nhưng......"
Trần Nhã Thiến kiên quyết đẩy cậu ta, "Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ đến."
Nhưng nam sinh sức lực cao làm sao nàng nói đẩy là có thể đẩy ra? Nàng đẩy như không đẩy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại ép mình phải bình tĩnh, "Cố Trạch Minh, anh có thể để em đi trước được không? Nhạc Lộ và Chi Chi đều biết em đến tháng."
“Thật sao?” Cố Trạch Minh hỏi ngược lại.
Cậu ta rất giỏi quan sát, nhìn thấy đôi mắt đen láy như con nai của Trần Nhã Thiến đảo nhanh từ bên này sang bên kia, cậu ta chợt hiểu ra, lập tức nói: “Nếu em không muốn, anh nhất định sẽ không ép buộc em, Thiến Thiến, anh thích em sẽ tôn trọng em, anh sẽ đợi đến khi em tình nguyện, nhưng hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu."
Cậu ta ấn chặt đũng quần căng phồng của mình vào vùng bụng nàng.
"Bộ dáng này chắc chắn không có cách nào để quay trở về, em có thể giúp anh không?"
"Không, em không thể..." Trần Nhã Thiến lắc đầu thật mạnh, cố gắng trốn tránh, khuôn mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, đầu óc trống rỗng đến mức nàng lắp bắp, "Em sẽ không."
"Không sao, anh dạy em."
Cổ Trạch Minh dỗ dành, "Rất đơn giản, dùng tay là được..."
Một bên ôn nhu nói, một bên dẫn Trần Nhã Thiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng cậu ta.
Nó sắp đóng lại.
Một chiếc giày thể thao màu trắng bẩn đã kịp thời chặn cửa.
Ngay sau đó - "Bùm!"
Tiếng cửa đập vào tường làm hai người trong phòng giật mình!
Trần Nhã Thiến định thần lại, phát hiện ra rằng mình đã vô tình bị đưa vào phòng, nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đẩy Cố Trạch Minh ra!
Biểu cảm của Cố Trạch Minh trở nên cực kỳ khó coi khi chuyện tốt bị phá hư.
Cậu ta nhìn Trần Nhã Thiến đã đi vào giữa chừng, trong lòng rất tức giận, "Mày là ai?!"
Người tới không nói chuyện.
Điện thoại di động của Cố Trạch Minh đột nhiên vang lên.
Cậu ta liếc nhìn cuộc gọi đến rồi kết nối. Đầu dây bên kia quỷ khóc sói gào, kêu đau thảm thiết.
Có người thở hổn hển nói: "Anh Trạch, có người tìm tới anh, người đó đánh rất giỏi. . ."
Cố Trạch Minh không nói lời nào đã cúp máy, ném điện thoại, mím môi nhìn người trước mặt.
Người tới mặc áo hoodie xám và quần thể thao. Mồ hôi khiến làn da lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trông bóng nhờn. Cánh tay phải của cô được quấn trong chiếc áo hoodie màu xám. Tóc ngắn của cô ướt đẫm, nhưng mồ hôi đã được chiếc băng đô thấm mồ hôi, hoàn toàn không gây trở ngại đến đôi mắt lạnh lùng muốn ăn thịt người.
Cô đeo mặt nạ màu đen, hô hấp có chút nhanh hơn, tựa hồ đã chạy một đường tới.
Cố Trạch Minh giơ tay, bẽ khớp xương ngón tay.
Trần Nhã Thiến nhìn cảnh tượng im lặng nhưng căng thẳng, lo lắng nuốt nước bọt, đang định nói gì đó thì đột nhiên hoa mắt, người đó lao về phía Cố Trạch Minh đấm cậu ta!
Cố Trạch Minh cũng luyện tập.
Cậu ta tránh được đòn đầu tiên của đối phương một cách sạch đẹp, nhưng lực của đối phương quá mạnh và nhanh, một quyền đánh trượt, một quyền khác lại giáng mạnh vào đầu cậu ta!
"Ah!!"
Giữa tiếng hét của Trần Nhã Thiến, Cố Trạch Minh đụng phải tủ đầu giường.
Cái đèn trang trí đắt tiền chao đảo rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- bình luận