Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng - Chương 87
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Chương 87
Cơn tức giận dâng trào này vụt tắt ngay khi bước đến cửa phòng ngủ 520.
Trần Nhã Thiến rất bình tĩnh, mở cửa đi vào nhưng giơ tay chặn Lâm Thâm Thâm, không cho cô đi vào, "Bây giờ hãy đợi ở bên ngoài một chút."
Đây là cuộc chiến giữa nàng và Tần Nhạc Lộ!
Triệu Chi không ở trong ký túc xá, Tần Nhạc Lộ vừa mới tắm xong. Trần Nhã Thiến nhìn thấy mái tóc xoăn dài của cô ấy xõa xuống một nửa trên khuôn mặt, đến gần hơn, mới thấy cô ấy đang cúi đầu sơn móng chân, màu đỏ thẫm tràn đầy trên móng tay nhỏ, trông thật khó coi, có lẽ do đi giày cao gót quá nhiều nên ngón chân ở hàng trước bị cong và bẹt, móng tay cũng nhỏ và xấu xí.
Trần Nhã Thiến cảm thấy thua kém Tần Nhạc Lộ, nhưng bàn chân xấu xí này đã mang lại cho nàng rất nhiều sự tự tin.
"Nhạc Lộ."
Tần Nhạc Lộ dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói với nàng: "Thiến Thiến, bạn về rồi à."
Lại nhìn ra cửa.
"Thâm Thâm thì sao? Cậu ấy không đi cùng bạn sao?"
"Cậu ấy đang ở bên ngoài. Mình nghĩ hai chúng ta nói chuyện cũng tốt, vừa lúc Chi Chi không có ở đây."
"Bạn đang nói cái gì vậy..."
Tần Nhạc Lộ thong thả ung dung vặn lọ sơn móng tay nhỏ.
Trần Nhã Thiến sắp xếp lại ngôn ngữ.
Vốn dĩ muốn đi thẳng vào vấn đề, nói với Tần Nhạc Lộ mình đang ở bên Lâm Thâm Thâm, bảo cô ấy thức thời đừng quấy rầy Lâm Thâm Thâm nữa.
Nhưng hành vi ngu ngốc này giống như bắt đầu trận chiến với chủ nhà!
Vì thế, chờ Tần Nhạc Lộ vặn nắp lọ xong, nàng quyết định hỏi từng bước một: "Nhạc Lộ, trước đây không phải bạn nói ghét Lâm Thâm Thâm sao, còn cho rằng cậu ấy giống đồng tính luyến ái, rất ghê tởm mà?"
"Tớ có nói vậy à?"
"Có!"
"Ồ..."
Tần Nhạc Lộ lười biếng đứng dậy khỏi ghế.
Trần Nhã Thiến thấp hơn Tần Nhạc Lộ hai ba centimet, nhìn thấy cô ấy đứng lên, nàng vô thức lùi lại nửa bước để xóa đi khí thế chênh lệch về chiều cao.
“Cho dù có, đó cũng là quá khứ.” Tần Nhạc Lộ cười vuốt mái tóc dài của mình, nói: “Bây giờ một chút cũng không chán ghét, cậu ấy đã cứu mình, mình muốn đối xử tốt với cậu ấy còn không kịp, làm sao có thể ghét cậu ấy được?"
"Cô, muốn đối tốt với cậu ấy cũng được, cũng không nên cọ sát cậu ấy!"
"Thiến Thiến, bạn hiểu lầm."
Tần Nhạc Lộ mỉm cười, nghiêng người tới trước mặt Trần Nhã Thiến, hạ giọng nói: "Lâm Thâm Thâm là les, mình nói muốn đối xử tốt với cậu ấy, tất nhiên là muốn ở bên cậu ấy, lên giường với cậu ấy."
Trần Nhã Thiến sắc mặt đại biến, liên tiếp lùi về sau vài bước!
"Sao, rất ngạc nhiên sao?"
Tần Nhạc Lộ khoanh tay trước ngực.
Tất nhiên Trần Nhã Thiến rất kinh ngạc! !
Nàng tức giận đến mức hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại.
"Cô biết cậu ấy đang ở với tôi."
"Hả? Làm sao mình 'biết' được?"
"Lâm Thâm Thâm đã nói với tôi hết rồi, ở sườn núi tình nhân hôm đó, là cô theo dõi chúng tôi!"
"Này, Thâm Thâm không phải đã nói với bạn đêm đó mình cái gì cũng không nhìn thấy sao? Bằng không cậu ấy sao có thể dễ dàng buông tha mình?"
Trần Nhã Thiến cau mày nói: "Cho dù trước đây cô không biết, nhưng bây giờ cô đã biết. Tôi hy vọng cô sẽ không làm tiểu tam."
"Tiểu tam?"
Tần Nhạc Lộ cười nhạt.
Trần Nhã Thiến quá ngây thơ, trong mắt cô ấy, không đủ trình.
"Tại sao mình lại trở thành tiểu tam?" Cô ấy không chút lưu tình mà trở nên hung hăng với Trần Nhã Thiến, "Hai người nói ở bên nhau thì là ở bên nhau sao? Hai người đã công khai chưa? Có bao nhiêu người biết hai người có quan hệ tình cảm? Không ai biết hai người như thế cả? Làm sao cô có thể mong tôi biết được? Tất cả những gì tôi biết là tôi thích cậu ấy và tôi muốn theo đuổi cậu ấy."
Trần Nhã Thiến tức giận!
Nàng chưa bao giờ nghĩ Tần Nhạc Lộ có thể không biết xấu hổ như vậy!
Nàng bị chọc tức, "Lâm Thâm Thâm chỉ cứu cô một lần mà cô đã yêu cậu ấy rồi sao? Xu hướng tính dục của cô dễ thay đổi như vậy à?"
"Cô không phải cũng giống vậy sao? Cậu ấy cứu cô khỏi Cố Trạch Minh, cho nên cô liền thích cậu ấy."
"Tôi, tôi mới không phải như vậy!"
"Ồ! Không, ngày cô đến KTV, cô thậm chí còn không biết Lâm Thâm Thâm là les."
Trần Nhã Thiến: "Tôi..."
Tần Nhạc Lộ tỏ vẻ khinh thường, "Hãy suy nghĩ về mình trước khi nói về người khác, được chứ? Đừng mắng tôi, cẩn thận mắng luôn chính mình."
Trần Nhã Thiến sắp ngất đi vì tức giận.
"Tôi khác cô!"
Ánh mắt của Tần Nhạc Lộ lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô ấy ghét nhất chính là nghe được câu này!
Lâm Thâm Thâm cũng nói cô ấy khác với Trần Nhã Thiến, khác chỗ nào? Chỉ vì Trần Nhã Thiến không có não, cho nên được đối xử ưu đãi sao? !
Tần Nhạc Lộ đã sớm quên khi cô ấy và Triệu Chi ghẻ lạnh Lâm Thâm Thâm, Trần Nhã Thiến đã nhiều lần dùng cái mặt nóng dán lên cái mông lạnh của Lâm Thâm Thâm, chỉ cười lạnh, "Tại sao lại khác?"
Trần Nhã Thiến không thể nghĩ ra khác cái gì.
Lâm Thâm Thâm xác thực đã cứu nàng, nhưng cũng không phải là một lần đối với Cố Trạch Minh.
Lâm Thâm Thâm rất tốt với nàng, hết lần này đến lần khác, mặt lạnh tâm nóng, nàng liền ...
Từ từ.
"Đương nhiên là khác." Đôi mắt của Trần Nhã Thiến đột nhiên trở nên rất sáng sủa, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Tần Nhạc Lộ tràn đầy tự tin, "Hẹn hò phải là tình cảm đôi bên, Lâm Thâm Thâm rất thích tôi mà không phải thích cô, đó là Sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta!"
K.O.
Trần Nhã Thiến đắc thắng nhếch môi, nhưng nhìn thấy Tần Nhạc Lộ tức giận đến phát run, trong lòng lại cảm thấy hơi bất an cùng băn khoăn, nói: "Tôi cũng không có ý đó. Yêu đương, phân phân hợp hợp. Nếu cô chân thành, đợi đến khi tôi và Lâm Thâm Thâm chia tay. Đến lúc đó, cô vẫn còn cơ hội."
Đối với Tần Nhạc Lộ những lời này thực sự tức chết người, nhưng đối với Trần Nhã Thiến, đó là lời nói từ đáy lòng.
Bởi vì đó là những gì nàng nghĩ.
Đồng tính luyến ái không thể kết hôn, mặc dù bây giờ nàng ở bên Lâm Thâm Thâm, nhưng điều đó sẽ không kéo dài lâu. Con người hay thay đổi, khi nàng không thích Lâm Thâm Thâm và Lâm Thâm Thâm cũng không thích nàng nữa, họ có thể chia tay trong hòa bình và tìm một đối tượng khác.
Đây chẳng phải là hình mẫu hẹn hò ở trường đại học sao?
Nhưng Trần Nhã Thiến suy nghĩ như vậy rất nguyên tắc, nhìn Tần Nhạc Lộ, nhấn mạnh: "Dù sao thì cô cũng không thể gây sự khi tôi và Lâm Thâm Thâm đang yêu nhau. Lý do tại sao tôi chia tay với cậu ấy cũng không thể là do tiểu tam chen vào."
Trần Nhã Thiến rất bình tĩnh, mở cửa đi vào nhưng giơ tay chặn Lâm Thâm Thâm, không cho cô đi vào, "Bây giờ hãy đợi ở bên ngoài một chút."
Đây là cuộc chiến giữa nàng và Tần Nhạc Lộ!
Triệu Chi không ở trong ký túc xá, Tần Nhạc Lộ vừa mới tắm xong. Trần Nhã Thiến nhìn thấy mái tóc xoăn dài của cô ấy xõa xuống một nửa trên khuôn mặt, đến gần hơn, mới thấy cô ấy đang cúi đầu sơn móng chân, màu đỏ thẫm tràn đầy trên móng tay nhỏ, trông thật khó coi, có lẽ do đi giày cao gót quá nhiều nên ngón chân ở hàng trước bị cong và bẹt, móng tay cũng nhỏ và xấu xí.
Trần Nhã Thiến cảm thấy thua kém Tần Nhạc Lộ, nhưng bàn chân xấu xí này đã mang lại cho nàng rất nhiều sự tự tin.
"Nhạc Lộ."
Tần Nhạc Lộ dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói với nàng: "Thiến Thiến, bạn về rồi à."
Lại nhìn ra cửa.
"Thâm Thâm thì sao? Cậu ấy không đi cùng bạn sao?"
"Cậu ấy đang ở bên ngoài. Mình nghĩ hai chúng ta nói chuyện cũng tốt, vừa lúc Chi Chi không có ở đây."
"Bạn đang nói cái gì vậy..."
Tần Nhạc Lộ thong thả ung dung vặn lọ sơn móng tay nhỏ.
Trần Nhã Thiến sắp xếp lại ngôn ngữ.
Vốn dĩ muốn đi thẳng vào vấn đề, nói với Tần Nhạc Lộ mình đang ở bên Lâm Thâm Thâm, bảo cô ấy thức thời đừng quấy rầy Lâm Thâm Thâm nữa.
Nhưng hành vi ngu ngốc này giống như bắt đầu trận chiến với chủ nhà!
Vì thế, chờ Tần Nhạc Lộ vặn nắp lọ xong, nàng quyết định hỏi từng bước một: "Nhạc Lộ, trước đây không phải bạn nói ghét Lâm Thâm Thâm sao, còn cho rằng cậu ấy giống đồng tính luyến ái, rất ghê tởm mà?"
"Tớ có nói vậy à?"
"Có!"
"Ồ..."
Tần Nhạc Lộ lười biếng đứng dậy khỏi ghế.
Trần Nhã Thiến thấp hơn Tần Nhạc Lộ hai ba centimet, nhìn thấy cô ấy đứng lên, nàng vô thức lùi lại nửa bước để xóa đi khí thế chênh lệch về chiều cao.
“Cho dù có, đó cũng là quá khứ.” Tần Nhạc Lộ cười vuốt mái tóc dài của mình, nói: “Bây giờ một chút cũng không chán ghét, cậu ấy đã cứu mình, mình muốn đối xử tốt với cậu ấy còn không kịp, làm sao có thể ghét cậu ấy được?"
"Cô, muốn đối tốt với cậu ấy cũng được, cũng không nên cọ sát cậu ấy!"
"Thiến Thiến, bạn hiểu lầm."
Tần Nhạc Lộ mỉm cười, nghiêng người tới trước mặt Trần Nhã Thiến, hạ giọng nói: "Lâm Thâm Thâm là les, mình nói muốn đối xử tốt với cậu ấy, tất nhiên là muốn ở bên cậu ấy, lên giường với cậu ấy."
Trần Nhã Thiến sắc mặt đại biến, liên tiếp lùi về sau vài bước!
"Sao, rất ngạc nhiên sao?"
Tần Nhạc Lộ khoanh tay trước ngực.
Tất nhiên Trần Nhã Thiến rất kinh ngạc! !
Nàng tức giận đến mức hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại.
"Cô biết cậu ấy đang ở với tôi."
"Hả? Làm sao mình 'biết' được?"
"Lâm Thâm Thâm đã nói với tôi hết rồi, ở sườn núi tình nhân hôm đó, là cô theo dõi chúng tôi!"
"Này, Thâm Thâm không phải đã nói với bạn đêm đó mình cái gì cũng không nhìn thấy sao? Bằng không cậu ấy sao có thể dễ dàng buông tha mình?"
Trần Nhã Thiến cau mày nói: "Cho dù trước đây cô không biết, nhưng bây giờ cô đã biết. Tôi hy vọng cô sẽ không làm tiểu tam."
"Tiểu tam?"
Tần Nhạc Lộ cười nhạt.
Trần Nhã Thiến quá ngây thơ, trong mắt cô ấy, không đủ trình.
"Tại sao mình lại trở thành tiểu tam?" Cô ấy không chút lưu tình mà trở nên hung hăng với Trần Nhã Thiến, "Hai người nói ở bên nhau thì là ở bên nhau sao? Hai người đã công khai chưa? Có bao nhiêu người biết hai người có quan hệ tình cảm? Không ai biết hai người như thế cả? Làm sao cô có thể mong tôi biết được? Tất cả những gì tôi biết là tôi thích cậu ấy và tôi muốn theo đuổi cậu ấy."
Trần Nhã Thiến tức giận!
Nàng chưa bao giờ nghĩ Tần Nhạc Lộ có thể không biết xấu hổ như vậy!
Nàng bị chọc tức, "Lâm Thâm Thâm chỉ cứu cô một lần mà cô đã yêu cậu ấy rồi sao? Xu hướng tính dục của cô dễ thay đổi như vậy à?"
"Cô không phải cũng giống vậy sao? Cậu ấy cứu cô khỏi Cố Trạch Minh, cho nên cô liền thích cậu ấy."
"Tôi, tôi mới không phải như vậy!"
"Ồ! Không, ngày cô đến KTV, cô thậm chí còn không biết Lâm Thâm Thâm là les."
Trần Nhã Thiến: "Tôi..."
Tần Nhạc Lộ tỏ vẻ khinh thường, "Hãy suy nghĩ về mình trước khi nói về người khác, được chứ? Đừng mắng tôi, cẩn thận mắng luôn chính mình."
Trần Nhã Thiến sắp ngất đi vì tức giận.
"Tôi khác cô!"
Ánh mắt của Tần Nhạc Lộ lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô ấy ghét nhất chính là nghe được câu này!
Lâm Thâm Thâm cũng nói cô ấy khác với Trần Nhã Thiến, khác chỗ nào? Chỉ vì Trần Nhã Thiến không có não, cho nên được đối xử ưu đãi sao? !
Tần Nhạc Lộ đã sớm quên khi cô ấy và Triệu Chi ghẻ lạnh Lâm Thâm Thâm, Trần Nhã Thiến đã nhiều lần dùng cái mặt nóng dán lên cái mông lạnh của Lâm Thâm Thâm, chỉ cười lạnh, "Tại sao lại khác?"
Trần Nhã Thiến không thể nghĩ ra khác cái gì.
Lâm Thâm Thâm xác thực đã cứu nàng, nhưng cũng không phải là một lần đối với Cố Trạch Minh.
Lâm Thâm Thâm rất tốt với nàng, hết lần này đến lần khác, mặt lạnh tâm nóng, nàng liền ...
Từ từ.
"Đương nhiên là khác." Đôi mắt của Trần Nhã Thiến đột nhiên trở nên rất sáng sủa, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Tần Nhạc Lộ tràn đầy tự tin, "Hẹn hò phải là tình cảm đôi bên, Lâm Thâm Thâm rất thích tôi mà không phải thích cô, đó là Sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta!"
K.O.
Trần Nhã Thiến đắc thắng nhếch môi, nhưng nhìn thấy Tần Nhạc Lộ tức giận đến phát run, trong lòng lại cảm thấy hơi bất an cùng băn khoăn, nói: "Tôi cũng không có ý đó. Yêu đương, phân phân hợp hợp. Nếu cô chân thành, đợi đến khi tôi và Lâm Thâm Thâm chia tay. Đến lúc đó, cô vẫn còn cơ hội."
Đối với Tần Nhạc Lộ những lời này thực sự tức chết người, nhưng đối với Trần Nhã Thiến, đó là lời nói từ đáy lòng.
Bởi vì đó là những gì nàng nghĩ.
Đồng tính luyến ái không thể kết hôn, mặc dù bây giờ nàng ở bên Lâm Thâm Thâm, nhưng điều đó sẽ không kéo dài lâu. Con người hay thay đổi, khi nàng không thích Lâm Thâm Thâm và Lâm Thâm Thâm cũng không thích nàng nữa, họ có thể chia tay trong hòa bình và tìm một đối tượng khác.
Đây chẳng phải là hình mẫu hẹn hò ở trường đại học sao?
Nhưng Trần Nhã Thiến suy nghĩ như vậy rất nguyên tắc, nhìn Tần Nhạc Lộ, nhấn mạnh: "Dù sao thì cô cũng không thể gây sự khi tôi và Lâm Thâm Thâm đang yêu nhau. Lý do tại sao tôi chia tay với cậu ấy cũng không thể là do tiểu tam chen vào."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- bình luận