Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng - Chương 32
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Chương 32
Chỉ có một người trong ký túc xá 520.
Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi đã đi huấn luyện quân sự, để lại Trần Nhã Thiến bất an đi tới đi lui.
Giám đốc giáo dục đã nhờ nàng chăm sóc Lâm Thâm Thâm, nhưng Lâm Thâm Thâm đã được gọi đi cách đây nửa tiếng, người nọ nói rằng cha mẹ của Cố Trạch Minh đã đến trường có việc muốn hỏi Lâm Thâm Thâm.
Một bên là cha mẹ Cố gia quyền thế, một bên là nữ sinh nhu nhược yếu ớt, không thể tưởng tượng được ai sẽ chiếm thế thượng phong.
Trần Nhã Thiến cảm thấy rất áy náy và tự trách.
Mọi chuyện bắt đầu là do nàng, Lâm Thâm Thâm bị thương nặng như vậy, nếu cô lại bị nhà họ Cố bắt nạt…
Nghĩ tới đây hai mắt đỏ hoe, Trần Nhã Thiến hạ quyết tâm phải nhanh chóng đi mở cửa.
Sau đó, liền nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, người đã đứng trong hành lang không biết từ bao giờ.
"Thâm Thâm."
Trần Nhã Thiến lo lắng!
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như người nhà họ Cố có làm khó dễ cô không, bọn họ đã nói gì với cô, còn Cố Trạch Minh, tối hôm đó anh ta có biết là cô không? Đại loại như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thâm Thâm, nàng không thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào.Tâm trạng cô không tốt...
Trần Nhã Thiến nhận ra điều này, đè xuống tâm tình, thận trọng nói: "Không vào ký túc xá sao? Bên ngoài nóng lắm."
Lâm Thâm Thâm không nói gì, liếc nàng một cái rồi im lặng đi vào ký túc xá.
Xong rồi, sự việc khẳng định tồi tệ.
Trần Nhã Thiến khẩn trương, đóng cửa ký túc xá, rót một ly nước và hỏi Lâm Thâm Thâm xem cô có muốn uống không."Không uống."
"Bạn muốn ăn trái cây không? Mình gọt một quả táo cho bạn?"
"Mình không muốn ăn."
"Vậy..." Trần Nhã Thiến đang muốn nói, thấy Lâm Thâm Thâm muốn lấy điện thoại di động trên bàn, lập tức quên mất mình định nói cái gì, vội vàng đặt cốc nước xuống, "Chờ một chút! Mình lấy cho."
Bác sĩ nói hai cánh tay bị thương trước mắt không nên cử động.
Trần Nhã Thiến giúp cô lấy điện thoại, sau khi ấn vào, phát hiện có mật khẩu để mở khoá màn hình, nàng hỏi Lâm Thâm Thâm "Mật khẩu là gì?"
Lâm Thâm Thâm không nói.
Trần Nhã Thiến ngay lập tức nhận ra, làm sao có thể tùy tiện nói mật khẩu? Sau nửa giây bối rối, nàng ngồi xổm xuống, đặt trang mật khẩu điện thoại di động trước đầu ngón tay đang treo lơ lửng của Lâm Thâm Thâm, sau đó quay đầu đi và nói: "Tự bấm đi, mình sẽ không xem đâu."
Qua một lát sau, Trần Nhã Thiến cảm thấy chắc xong rồi, ngó xem, một ký tự cũng chưa bấm.
Nàng bối rối ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ để thấy rằng miệng cô đang mím lại.
Nghĩa đen mím môi! !
Giống như giếng cổ không gợn sóng, người này dường như không có cảm xúc thăng trầm, có một người bạn cùng phòng bị liệt mặt, bây giờ cô đang mím môi!
Chính xác thì Cố Trạch Minh và cha mẹ cậu ta đã nói gì với Lâm Thâm Thâm? !
"Thâm Thâm, bạn có sao không? Bạn đừng không nói lời nào..."
Trần Nhã Thiến lo lắng lại hỏi rất cẩn thận, đồng thời đi đến nắm lấy bàn tay buông thõng của Lâm Thâm Thâm.
Bàn tay của Lâm Thâm Thâm lớn hơn tay nàng một chút, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay lồi ra, trên kẽ ngón tay có một số vết chai, sờ vào không thấy mềm mà rất cứng. Vì rũ xuống lâu nên mu bàn tay có chút lạnh.
Trần Nhã Thiến xoa nhẹ đầu ngón tay, cố gắng để máu trong bàn tay đó lưu thông và nóng lên.
Nàng biết rằng Lâm Thâm Thâm khẳng định bị khinh bỉ.
Con người, lạ lắm, khi mình tức giận thì cái gì cũng không nghe, nhưng khi người khác tức giận thì lại vắt óc ra an ủi. "Có phải Cố Trạch Minh không muốn bỏ học không?
Quên đi, không bỏ học thì không bỏ học. Bạn đánh cậu ta, cậu ta đánh lại bạn. Huề đi."
"Không công bằng."
Trần Nhã Thiến thật vất vả dỗ cô mở miệng, vội an ủi "Như thế nào không công bằng."
Lâm Thâm Thâm trầm mặt.
Muốn nói rằng, mình bị đánh mấy gậy, vốn dĩ có thể sờ vú nhưng bây giờ không thể sờ.
Không công bằng!
Nhưng nhìn đôi mắt đen láy như nai con trước mặt, lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra.
Trần Nhã Thiến thấy cô lại im lặng, trong lòng có chút bối rối, và đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên nói: "Vậy thì mình cho bạn sờ ngực được không?"
"Bạn sẽ thấy tốt hơn chứ?"
Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi đã đi huấn luyện quân sự, để lại Trần Nhã Thiến bất an đi tới đi lui.
Giám đốc giáo dục đã nhờ nàng chăm sóc Lâm Thâm Thâm, nhưng Lâm Thâm Thâm đã được gọi đi cách đây nửa tiếng, người nọ nói rằng cha mẹ của Cố Trạch Minh đã đến trường có việc muốn hỏi Lâm Thâm Thâm.
Một bên là cha mẹ Cố gia quyền thế, một bên là nữ sinh nhu nhược yếu ớt, không thể tưởng tượng được ai sẽ chiếm thế thượng phong.
Trần Nhã Thiến cảm thấy rất áy náy và tự trách.
Mọi chuyện bắt đầu là do nàng, Lâm Thâm Thâm bị thương nặng như vậy, nếu cô lại bị nhà họ Cố bắt nạt…
Nghĩ tới đây hai mắt đỏ hoe, Trần Nhã Thiến hạ quyết tâm phải nhanh chóng đi mở cửa.
Sau đó, liền nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, người đã đứng trong hành lang không biết từ bao giờ.
"Thâm Thâm."
Trần Nhã Thiến lo lắng!
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như người nhà họ Cố có làm khó dễ cô không, bọn họ đã nói gì với cô, còn Cố Trạch Minh, tối hôm đó anh ta có biết là cô không? Đại loại như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thâm Thâm, nàng không thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào.Tâm trạng cô không tốt...
Trần Nhã Thiến nhận ra điều này, đè xuống tâm tình, thận trọng nói: "Không vào ký túc xá sao? Bên ngoài nóng lắm."
Lâm Thâm Thâm không nói gì, liếc nàng một cái rồi im lặng đi vào ký túc xá.
Xong rồi, sự việc khẳng định tồi tệ.
Trần Nhã Thiến khẩn trương, đóng cửa ký túc xá, rót một ly nước và hỏi Lâm Thâm Thâm xem cô có muốn uống không."Không uống."
"Bạn muốn ăn trái cây không? Mình gọt một quả táo cho bạn?"
"Mình không muốn ăn."
"Vậy..." Trần Nhã Thiến đang muốn nói, thấy Lâm Thâm Thâm muốn lấy điện thoại di động trên bàn, lập tức quên mất mình định nói cái gì, vội vàng đặt cốc nước xuống, "Chờ một chút! Mình lấy cho."
Bác sĩ nói hai cánh tay bị thương trước mắt không nên cử động.
Trần Nhã Thiến giúp cô lấy điện thoại, sau khi ấn vào, phát hiện có mật khẩu để mở khoá màn hình, nàng hỏi Lâm Thâm Thâm "Mật khẩu là gì?"
Lâm Thâm Thâm không nói.
Trần Nhã Thiến ngay lập tức nhận ra, làm sao có thể tùy tiện nói mật khẩu? Sau nửa giây bối rối, nàng ngồi xổm xuống, đặt trang mật khẩu điện thoại di động trước đầu ngón tay đang treo lơ lửng của Lâm Thâm Thâm, sau đó quay đầu đi và nói: "Tự bấm đi, mình sẽ không xem đâu."
Qua một lát sau, Trần Nhã Thiến cảm thấy chắc xong rồi, ngó xem, một ký tự cũng chưa bấm.
Nàng bối rối ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ để thấy rằng miệng cô đang mím lại.
Nghĩa đen mím môi! !
Giống như giếng cổ không gợn sóng, người này dường như không có cảm xúc thăng trầm, có một người bạn cùng phòng bị liệt mặt, bây giờ cô đang mím môi!
Chính xác thì Cố Trạch Minh và cha mẹ cậu ta đã nói gì với Lâm Thâm Thâm? !
"Thâm Thâm, bạn có sao không? Bạn đừng không nói lời nào..."
Trần Nhã Thiến lo lắng lại hỏi rất cẩn thận, đồng thời đi đến nắm lấy bàn tay buông thõng của Lâm Thâm Thâm.
Bàn tay của Lâm Thâm Thâm lớn hơn tay nàng một chút, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay lồi ra, trên kẽ ngón tay có một số vết chai, sờ vào không thấy mềm mà rất cứng. Vì rũ xuống lâu nên mu bàn tay có chút lạnh.
Trần Nhã Thiến xoa nhẹ đầu ngón tay, cố gắng để máu trong bàn tay đó lưu thông và nóng lên.
Nàng biết rằng Lâm Thâm Thâm khẳng định bị khinh bỉ.
Con người, lạ lắm, khi mình tức giận thì cái gì cũng không nghe, nhưng khi người khác tức giận thì lại vắt óc ra an ủi. "Có phải Cố Trạch Minh không muốn bỏ học không?
Quên đi, không bỏ học thì không bỏ học. Bạn đánh cậu ta, cậu ta đánh lại bạn. Huề đi."
"Không công bằng."
Trần Nhã Thiến thật vất vả dỗ cô mở miệng, vội an ủi "Như thế nào không công bằng."
Lâm Thâm Thâm trầm mặt.
Muốn nói rằng, mình bị đánh mấy gậy, vốn dĩ có thể sờ vú nhưng bây giờ không thể sờ.
Không công bằng!
Nhưng nhìn đôi mắt đen láy như nai con trước mặt, lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra.
Trần Nhã Thiến thấy cô lại im lặng, trong lòng có chút bối rối, và đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên nói: "Vậy thì mình cho bạn sờ ngực được không?"
"Bạn sẽ thấy tốt hơn chứ?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- bình luận