Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng - Chương 43
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Chương 43
"Thâm Thâm xuất thân từ một gia đình nghèo khó, lại có một người anh trai xấu tính. Khi còn nhỏ, cô ấy thường xuyên bị bắt nạt ở trường nên trở nên sống nội tâm và ít nói. Sở dĩ cô ấy mặc những bộ quần áo đó là do cô ấy chỉ có thể mặc đồ cũ của anh trai mình. Sau này, áo phông và quần tây rẻ hơn, mua nhiều có thể được giảm giá!." Trần Nhã Thiến nói "mẹ, cô ấy cũng không dễ dàng gì, chúng ta không nên có thành kiến với người ta."
Làm sao mẹ Trần có thể nghĩ ra được những lời nói chân thành của đứa con gái bảo bối đều được nghĩ ra ở trong rạp chiếu phim, bà ấy bị cảm động trước những lời nói đó, có chút đồng cảm.
Sau khi Lâm Thâm Thâm trở lại, bà ấy gắp một chút đồ ăn ngon cho cô gái nhỏ, quan tâm hỏi cô tại sao ngày Quốc khánh không về nhà.
Lâm Thâm Thâm nói rằng cha cô không có ở nhà, anh trai cô quá bận rộn với công việc, không rảnh chăm sóc cô.
Mẹ Trần vừa nghe, thực sự là một cô gái nhỏ đáng thương.
Lại gắp cái đùi gà cho Lâm Thâm Thâm, an ủi nói: “Không có việc gì, mấy ngày này đi chơi với chúng ta đi, dì và bố Nhã Thiến định đến núi Dung Hoa bên cạnh nghỉ dài ngày, đến lúc đó cháu cũng đi cùng đi. Cháu bằng tuổi với Thiến Thiến, vừa là đồng học vừa là bạn cùng phòng, dễ có chuyện muốn nói."
Lâm Thâm Thâm cảm thấy ngoài ý muốn.
Dưới gầm bàn bị Trần Nhã Thiến dẫm một cái.
Cô lập tức đáp: “Cám ơn dì.”
Vì ngày mai phải đi chơi, trước một ngày phải nghỉ ngơi thật tốt nên sau bữa tối, cha Trần lái xe đưa hai sinh viên đại học trở về ký túc xá.
Mẹ Trần thở dài.
Cha Trần biết vợ mình đang nghĩ gì, ông nói: "Anh không nghĩ đứa trẻ đó xuất thân từ một gia đình nghèo khó."
Trần Hương Dung thậm chí không thở dài, kinh ngạc, "Nói thế nào?"
"Khí chất." Cha Trần mở phòng luật sư, giống với các ngành nghề khác phải muôn hình muôn vẻ giao tiếp, có thể nhìn ra xuất thân cùng thân phận của một số người từ các chi tiết.
Trong xã hội này, lời nói và cử chỉ của người tự tin và người không tự tin là hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thâm Thâm mặc dù trầm mặt ít nói, nhưng cách cư xử không hề lỗ mãng, ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện, cũng không khúm núm dạ vâng, thay vào đó, nói một cách thẳng thắn, trông giống như một người rất quyết đoán, sẽ không dễ bị lung lay bởi người khác.
Khí chất này chắc chắn không phải là thứ mà một gia đình nghèo khó có thể thể hiện ra.
Mẹ Trần đã rất ngạc nhiên khi nghe phân tích của chồng, "Vậy thì Thiến Thiến..."
"Đây không phải là sợ em không hài lòng sao." Cha Trần mỉm cười, là một người hiểu biết từ đầu đến cuối, "Khi em ăn cơm, em thường xuyên nhìn đứa trẻ, gần như muốn bày tỏ sự không hài lòng của mình ra mặt, con gái sợ em bài tỏ thái độ không đúng, khiến bạn của nó mất mặt sao?."
"Vậy cũng không thể nói dối em."Mẹ Trần thương tâm. Từ nhỏ tới lớn đều sủng con gái trong lòng bàn tay, mới đi được nửa tháng, đã nói dối bà. Làm bà đau lòng đứa trẻ Tomboy đó cả đêm.
“Ý kiến hay đấy.” Cha Trần an ủi bà: “Không phải bầu không khí lúc sau đã hòa thuận nhiều hơn sao?
Trần Hương Dung vẫn còn chút ủ rũ không vui.
Cha Trần một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng siết chặt: "Tối hôm qua nằm trên xe cả đêm không thoải mái, anh đưa em đi suối nước nóng thư giãn, mau xuống xe."
Trần Hương Dung hừ một tiếng, rút tay đang bị nắm ra.
Cha Trần bất đắc dĩ cười.
Tính khí hư hỏng của con gái ít nhiều là đút từ mẹ ra.
Vì có thể nhìn ra suy nghĩ của vợ nên đương nhiên ông cũng biết con gái đang lo lắng điều gì.
Về phần tính khí của vợ ông, mặc dù ngoài mặt sẽ không làm khó dễ bạn học kia, nhưng về sau chắc chắn sẽ không ân cần chăm sóc như vậy. Chẳng phải sẽ bị bỏ rơi ngoài trời lạnh, khiến đứa trẻ đó khó bước xuống sao?
Huống chi, những người càng im lặng thì tâm tư họ càng mẫn cảm.
Làm sao mẹ Trần có thể nghĩ ra được những lời nói chân thành của đứa con gái bảo bối đều được nghĩ ra ở trong rạp chiếu phim, bà ấy bị cảm động trước những lời nói đó, có chút đồng cảm.
Sau khi Lâm Thâm Thâm trở lại, bà ấy gắp một chút đồ ăn ngon cho cô gái nhỏ, quan tâm hỏi cô tại sao ngày Quốc khánh không về nhà.
Lâm Thâm Thâm nói rằng cha cô không có ở nhà, anh trai cô quá bận rộn với công việc, không rảnh chăm sóc cô.
Mẹ Trần vừa nghe, thực sự là một cô gái nhỏ đáng thương.
Lại gắp cái đùi gà cho Lâm Thâm Thâm, an ủi nói: “Không có việc gì, mấy ngày này đi chơi với chúng ta đi, dì và bố Nhã Thiến định đến núi Dung Hoa bên cạnh nghỉ dài ngày, đến lúc đó cháu cũng đi cùng đi. Cháu bằng tuổi với Thiến Thiến, vừa là đồng học vừa là bạn cùng phòng, dễ có chuyện muốn nói."
Lâm Thâm Thâm cảm thấy ngoài ý muốn.
Dưới gầm bàn bị Trần Nhã Thiến dẫm một cái.
Cô lập tức đáp: “Cám ơn dì.”
Vì ngày mai phải đi chơi, trước một ngày phải nghỉ ngơi thật tốt nên sau bữa tối, cha Trần lái xe đưa hai sinh viên đại học trở về ký túc xá.
Mẹ Trần thở dài.
Cha Trần biết vợ mình đang nghĩ gì, ông nói: "Anh không nghĩ đứa trẻ đó xuất thân từ một gia đình nghèo khó."
Trần Hương Dung thậm chí không thở dài, kinh ngạc, "Nói thế nào?"
"Khí chất." Cha Trần mở phòng luật sư, giống với các ngành nghề khác phải muôn hình muôn vẻ giao tiếp, có thể nhìn ra xuất thân cùng thân phận của một số người từ các chi tiết.
Trong xã hội này, lời nói và cử chỉ của người tự tin và người không tự tin là hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thâm Thâm mặc dù trầm mặt ít nói, nhưng cách cư xử không hề lỗ mãng, ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện, cũng không khúm núm dạ vâng, thay vào đó, nói một cách thẳng thắn, trông giống như một người rất quyết đoán, sẽ không dễ bị lung lay bởi người khác.
Khí chất này chắc chắn không phải là thứ mà một gia đình nghèo khó có thể thể hiện ra.
Mẹ Trần đã rất ngạc nhiên khi nghe phân tích của chồng, "Vậy thì Thiến Thiến..."
"Đây không phải là sợ em không hài lòng sao." Cha Trần mỉm cười, là một người hiểu biết từ đầu đến cuối, "Khi em ăn cơm, em thường xuyên nhìn đứa trẻ, gần như muốn bày tỏ sự không hài lòng của mình ra mặt, con gái sợ em bài tỏ thái độ không đúng, khiến bạn của nó mất mặt sao?."
"Vậy cũng không thể nói dối em."Mẹ Trần thương tâm. Từ nhỏ tới lớn đều sủng con gái trong lòng bàn tay, mới đi được nửa tháng, đã nói dối bà. Làm bà đau lòng đứa trẻ Tomboy đó cả đêm.
“Ý kiến hay đấy.” Cha Trần an ủi bà: “Không phải bầu không khí lúc sau đã hòa thuận nhiều hơn sao?
Trần Hương Dung vẫn còn chút ủ rũ không vui.
Cha Trần một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng siết chặt: "Tối hôm qua nằm trên xe cả đêm không thoải mái, anh đưa em đi suối nước nóng thư giãn, mau xuống xe."
Trần Hương Dung hừ một tiếng, rút tay đang bị nắm ra.
Cha Trần bất đắc dĩ cười.
Tính khí hư hỏng của con gái ít nhiều là đút từ mẹ ra.
Vì có thể nhìn ra suy nghĩ của vợ nên đương nhiên ông cũng biết con gái đang lo lắng điều gì.
Về phần tính khí của vợ ông, mặc dù ngoài mặt sẽ không làm khó dễ bạn học kia, nhưng về sau chắc chắn sẽ không ân cần chăm sóc như vậy. Chẳng phải sẽ bị bỏ rơi ngoài trời lạnh, khiến đứa trẻ đó khó bước xuống sao?
Huống chi, những người càng im lặng thì tâm tư họ càng mẫn cảm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- bình luận