Mai Nở Dưới Sao - Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
Chương trước- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mai Nở Dưới Sao
Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
Hai người đang lưu luyến trò chuyện thì Vĩnh Nghiêm xuất hiện. Khi em trai thần sông bước chân vào ở cổng tròn, hai mắt chàng lập tức bắn vào nhà chính, liền thấy những cánh cửa ở ba gian nhà đầu tiên đã mở rộng tự lúc nào, Mai Thần và Sao thì ngồi trên sập ung dung nhìn ra, ánh mắt của tên Mai Thần đó thậm chí còn lóe lên tia lửa giận khi phát hiện ra chàng.
Khó lòng mà diễn tả cảm xúc của Vĩnh Nghiêm lúc ấy, chàng tựa hồ như muốn gầm ra lửa vì tức.
- Tên chết tiệt chết bằm chết giẫm chết gí chết không có chỗ chôn chết bờ chết bụi! - Vĩnh Nghiêm vừa xăm xăm xông đến chỗ hai người vừa moi hết bao nhiêu từ chết ra mà rủa sả Mai Lang Vương.
Đến lúc này thì chàng cũng nhận ra, những tên đầy tớ mà mình bố trí trong biệt khu đã bị tên Mai Thần kia đuổi đi đâu mất rồi. Vĩnh Nghiêm hùng hổ lao vào sập, không nể nang mà tuốt kiếm chém thẳng vào người Mai Thần. Mai Lang Vương liếc mắt lạnh nhạt, hàn quang trong ánh mắt chợt lóe, tiếng lục lạc tức thì reo lên, kiếm của Vĩnh Nghiêm đã bị bảo kiếm bằng đồng cản lại.
Sao rụt rè trốn sau vạt áo chàng, Mai Lang Vương dang tay chắn qua người em, bảo vệ em cẩn mật.
- Lời ta nói với ngươi tại sao cứ như nước đổ lá khoai vậy hả?!
Vĩnh Nghiêm nghiến răng hét lên, rụt kiếm lại, chân nhún về sau hai bước rồi lại lấy đà lao đến mà tung chiêu khác mạnh mẽ hơn về phía chàng.
- Ta mới là người có tư cách nói câu đó.
Mai Lang Vương không buồn di chuyển, trực tiếp vung kiếm hất văng chàng ta ra xa bằng một lực cực mạnh. Lực cản bất ngờ từ chiêu thức của chàng khiến cho đà lao của Vĩnh Nghiêm bị chuyển hướng đột ngột. Chàng ta phải lăn không hai lần liên tiếp thì mới có thể giữ cho thanh kiếm trong trong tay không bị cú chém ngang vừa rồi tước đi.
Vĩnh Nghiêm đáp xuống sàn nhà, tay chống lên lớp gạch bông với hoa văn xanh trắng, mắt trừng trừng nhìn về phía Mai Lang Vương và Sao.
Mai Lang Vương vẫn giữ chặt kiếm trong tay, tay còn lại vươn ra bảo vệ Sao, hai người đứng bên cạnh chiếc sập gỗ trắc, quang cảnh phía sau họ là một khu vực vừa trống trải vừa hỗn loạn.
Vĩnh Nghiêm nhìn các gian chỉ còn trơ ra cột và vô số đồ nội thất tan tành bị cuốn vào các góc nhà, chợt khựng lại.
Giờ mới để ý… Nơi này… Sao lại thành ra như vậy rồi???
- Tối qua có kẻ ám sát Sao. - Mai Lang Vương cất kiếm, chậm rãi nói ra từng lời từng lời như cố tình truyền tải một ý ngầm nào đó đến Vĩnh Nghiêm.
Sắc mặt chàng ta lập tức dịu lại, không còn bực tức nữa, thay vào đó hai mắt thấp thoáng tia sáng như vừa thông tỏ điều gì.
Vĩnh Nghiêm tiến đến chỗ hai người, khoanh tay nhìn Sao hồi lâu. Ánh nhìn của chàng ta rơi lên người em vẫn còn nguyên sự hoài nghi và khó chịu, tuy vậy, chàng ta không còn lồng lộn như thời gian đầu.
Sao không dám đứng gần chàng ta, em trốn tịt sau lưng Mai Lang Vương.
- Xem bọn đầy tớ của ngươi giở trò gì kìa. - Mai Lang Vương liếc sang khay cơm bên bậc cửa, tức giận chê trách Vĩnh Nghiêm - Sao không ăn mặn, bọn chúng lại mang thức ăn như thế này đến cho em. Sao phải nhịn đói hai ngày liên tiếp, bọn đầy tớ của ngươi hẳn cũng bắt nạt em ấy đòi phen rồi. Mặc dù Sao không nói cho ta nghe nhưng ta thừa biết. Trước đó ngươi hứa với ta thế nào? "Không bắt nạt một đứa trẻ"? Lời nói của ngươi có giá trị hay không?
- Bọn hạ nhân khốn khiếp này! - Vĩnh Nghiêm đấm tay lên cột nhà, rít qua kẽ răng, bộ dạng giận dữ.
Hành động của bọn đầy tớ thật sự đã bôi tro trát trấu vào mặt chàng. Vĩnh Nghiêm dù không ưa gì Sao nhưng em ấy hiện tại vẫn được bảo hộ bởi giao ước giữa chàng và Mai Lang Vương, chàng cũng hứa sẽ đảm bảo an toàn cho em ấy, không để em ấy bị bắt nạt, lời hứa đó là lời hứa danh dự.
Đã là một lời hứa danh dự thì chàng sẽ giữ nó đến cùng, cho đến khi Sao bị buộc tội, chàng sẽ không để em gặp chuyện.
Thế mà giờ đây Sao không những gặp chuyện do bị ám sát mà bọn đầy tớ của chàng còn hiển nhiên bắt nạt em, khiến em không được ăn cơm.
Phút chốc, cơn giận của chàng dành cho Mai Thần và Sao bay biến sạch, toàn bộ sự giận dữ đều chuyển hết sang đám đầy tớ.
- Vĩnh Nghiêm, ngươi thấy đấy, Sao luôn cần người bảo vệ.
Mai Lang Vương ngồi xuống sập, chàng không quên kéo tay Sao, ý bảo rằng em cũng nên ngồi xuống. Sao nghe lời chàng, em khúm núm ngồi bên cạnh chàng. Riêng Vĩnh Nghiêm thì đứng lặng bên cây cột gần đó, quay lưng về phía hai người.
- Sự việc tối qua chỉ là một trong vô số những nguy hiểm mà em ấy phải đối mặt, những kẻ đang nhắm đến em ấy sẽ còn quay lại.
- Vậy thì sao? - Vĩnh Nghiêm không thèm quay đầu sang, giọng vút cao - Ta không rảnh quan tâm an nguy của nó như ngươi đâu! Giờ nó liên quan đến cái chết của anh trai ta thì phải tự mà chịu! Ta vẫn sẽ giữ nguyên quyết định ban đầu, giam nó năm ngày, ngươi không tìm ra hung thủ thì bọn kia cũng chẳng cần tốn sức truy đuổi nó nữa, ta sẽ giúp chúng kết liễu nó ngay.
Sao xanh mặt, nắm lấy tay áo Mai Lang Vương mà run lên từng chập. Mai Thần lập tức đánh ánh nhìn bực tức về phía Vĩnh Nghiêm, tiếc là chàng ta đang hướng lưng về phía hai người nên không thấy.
Hồi lâu sau, Mai Lang Vương chỉ đành nén luồng hơi nóng đang dồn dập đổ lên lồng ngực của mình xuống, bình tĩnh nói với Vĩnh Nghiêm - Ta sẽ giữ lời hứa đó nhưng từ nay các bữa ăn của Sao sẽ do tiểu đồng của ta phụ trách, ta cũng sẽ cử vài tiểu đồng ở lại bầu bạn cùng em ấy.
- Được thôi. - Vĩnh Nghiêm đương nhiên phải thỏa hiệp, chuyện bọn đầy tớ của chàng gây ra vẫn còn rành rành ở đó, nếu chàng không đồng ý với tên Mai Lang Vương kia thì danh dự của chàng sẽ chẳng còn biết để đâu.
- Khi ta đến thăm em, ta được phép mở các khóa cửa và vào trong.
- Chết tiệt! Được thì được! - Vĩnh Nghiêm gào lên.
Mai Lang Vương trông bộ dạng bị bức ép đó của chàng ta, bỗng dưng buồn cười. Chàng đưa tay xoa đầu Sao, ánh mắt dịu dàng, vậy là chàng có thể tự tay lo toan chuyện sinh hoạt cho em rồi.
Sao cảm động ôm lấy chàng, em không nghĩ chàng lại thẳng thừng nói với Vĩnh Nghiêm như vậy, đã thế còn buộc chàng ta phải hứa những điều kiện khác. Chàng làm vậy chỉ vì lo cho em. Sao cảm thấy lòng vỡ òa trong hạnh phúc.
Vĩnh Nghiêm bấy giờ liền quay lại, hai tay khoanh trước ngực, mũi cơ hồ xì khói - Hai ngươi diễn đủ chưa?!
Chàng ta tiến đến túm lấy áo Mai Lang Vương, thô bạo xách lên, vừa kéo chàng ra ngoài vừa gầm gừ - Mau đi điều tra cho ta! Ban nãy ta nói hai ngươi chỉ có thời gian diễn tuồng trong lúc ta ngủ cơ mà? Kéo dài lâu quá rồi! Vở "Hán Đế biệt Chiêu Quân" sến sẩm này kết thúc ngay tại đây!
Mai Lang Vương cau mày khi thấy vai áo của mình trở nên nhăn nhúm bởi Vĩnh Nghiêm, chàng sầm mặt - Tay ngươi lấy lại khớp rồi à?
- … - Vĩnh Nghiêm toát mồ hôi trán, chàng ta liền vô thức buông chàng ra.
Mai Thần đứng ngoài thềm nhà nhìn Sao, em vẫn còn tần ngần đứng cạnh sập gỗ, ban nãy chàng bị Vĩnh Nghiêm kéo ra ngoài còn Sao thì không dám đuổi theo, em vẫn xem bậc cửa kia là làn phân cách, trong thời gian chàng phá án, em đã mặc định rằng sẽ không tự ý bước qua đó.
- Sao, đợi ta, sẽ sớm thôi. - Chàng kiên định nói.
- Vâng ạ. - Sao siết hai tay lại và đặt trước ngực, mỉm cười gật đầu, khóe mắt em nhòa lệ.
Ánh mắt chàng rơi lên mâu quang to tròn đen láy ấy, như thể muốn chạm vào những hạt châu trong suốt sắp tuông rơi kia. Nhưng rồi chàng nhận ra bản thân không thể nữa, không được chần chừ nữa.
Mai Lang Vương nắm lấy quạt, thõng tay xuống, chậm rãi quay đầu.
Mỗi bước chân của chàng đều như đang bước trên những sợi tơ đỏ. Từng sợi tơ, từng sợi tơ đều là nỗi sầu, sự lưu luyến, những cảm xúc xao động trong lòng chàng.
Mai Lang Vương bước trên những sợ tơ đó, rời khỏi biệt khu.
Dù chàng không còn ở đây nhưng tâm trí chàng đã ở lại, nó bị mắc trong sợi tơ đỏ thẫm nào đấy, chẳng chịu trở về với chàng nữa.
Nó chỉ muốn ở lại chốn này.
- o-
Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm đi được tầm mười lăm phút thì bọn đầy tớ quay trở lại, khác với thái độ hách dịch ban đầu, chúng giờ đây trở nên rất khúm núm và ngoan ngoãn, không còn dám dùng ánh mắt xấc láo nhìn Sao nữa.
Khi chúng quay về, cửa nhà chính vẫn mở rộng như thế, dẫu vậy chúng không hề lấy làm khó chịu, thậm chí còn cung kính mở thêm các cánh cửa khác ra và dọn dẹp mớ lộn xộn trong nhà.
Sao được mời sang căn nhà bên phải, một tên đầy tớ tháp tùng em đến tận sập và cười hiền lành nói - Cô ngồi đây đợi một chút, Vương bảo các tiểu đồng rồi, họ sẽ đến chăm sóc cho cô.
Sao quá sửng sốt với thái độ khác biệt một trời một vực của hắn ta, em thật sự không quen với sự thay đổi chóng mặt này chút nào, rõ ràng mới sáng nay thôi bọn họ còn chửi mắng em ầm trời. Sao cố gắng nén nỗi hoài nghi của mình xuống, cố gắng chấp nhận sự ân cần của họ dù rằng em không biết, ẩn trong những nụ cười lễ phép kia có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối.
Quả đúng như những gì tên đầy tớ thông báo, chỉ chốc sau thôi là các tiểu đồng của Mai Viện đến. Khi thấy Sao, chúng khóc nức nở, không chỉ riêng Vương lo lắng cho em mà cả các tiểu đồng cũng vậy.
Các tiểu đồng chia việc ra mà làm, một nhóm chuẩn bị thức ăn nước uống cho Sao còn một nhóm thì mang theo dụng cụ trị thương và chăm sóc vết thương cho em. Lúc tiểu đồng băng bó vết thương ở lưng Sao, chúng không ngừng ái ngại, một tiểu đồng không kìm được, bực tức thốt lên - Bọn họ thật quá đáng! Không những vu oan cho Mai Viện chúng ta mà còn khiến chị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này! Chẳng mấy chốc rồi Vương sẽ tìm ra chân tướng sự việc thôi! Đến lúc đó bọn họ sẽ ăn nói với chúng ta thế nào? Thật đáng chờ đợi!
Sao nghe vậy, nhẹ giọng khuyên can - Thôi đi, dù gì họ cũng bị hại.
- Sao ạ?! - Các tiểu đồng không hiểu lời em, chúng ấm ức kêu lên. Sao thấy vẻ mặt ngờ vực của chúng, em chỉ cười gượng lắc đầu.
Các tiểu đồng đương nhiên không nắm rõ sự thật như em và Mai Lang. Chúng và cả những người khác nữa đều không biết đến sự tồn tại của người áo đen, hiển nhiên suy nghĩ cũng sẽ đơn giản và thuần phác.
Vào lúc này, Sao lại không tiện tiết lộ quá nhiều với chúng.
Trước khi Mai Lang làm sáng tỏ mọi chuyện, em không được phép tiết lộ bất kì thông tin nào ra ngoài.
Trong lúc Sao được các tiểu đồng chăm sóc thì một toán người khác lại tiến vào biệt khu, đi đầu là người đầy tớ trưởng được Vĩnh Nghiêm tin cậy nhất - Người chịu trách nhiệm quản lí những sự vụ trong phủ. Ông ấy cùng hơn hai mươi đầy tớ khác mang những nội thất mới vào nhà chính, khi đi qua căn nhà bên phải, thấy Sao đang ngồi trên sập nhìn ra, ông ta rất lễ tiết mà cúi người chào em.
Sao không dám nhận cái chào của người lớn tuổi nhã nhặn ấy, em rối rít cúi chào lại. Người đầy tớ trưởng thấy thế, đôi mắt già nua sáng lên, ông ấy mỉm môi cười nhẹ.
Dưới sự đôn đốc khẩn trương của người đầy tớ trưởng, những nội thất mới nhanh chóng được xếp đặt ngăn nắp, chỉ trong vòng hai canh giờ sau, nhà chính tan hoang đã lấy lại vẻ bệ vệ thuở nào, những vết tích của cuộc truy sát đã bị xóa sạch.
Giải quyết êm xuôi nhà chính xong, người đầy tớ trưởng lại đến gặp Sao và mời em vào lại nhà, bấy giờ các tiểu đồng cũng đã lo xong bữa ăn cho em, Sao cùng với mười tiểu đồng di chuyển qua nhà chính, khi em đã an ổn bên trong nhà rồi người đầy tớ trưởng mới bảo bọn hạ nhân cẩn thận khóa cửa lại.
- Cô ở đây chịu khó một thời gian, nếu có gì không thoải mái cứ bảo tiểu đồng nói với bọn tôi tớ là được. - Đứng ngoài song cửa, người đầy tớ trưởng ân cần nói.
- Vâng ạ, con cảm ơn. - Sao lễ phép cúi đầu.
- Ừm, khi đến giờ ăn các tiểu đồng khác sẽ mang thức ăn đến, lúc đó chúng ta sẽ mở cửa cho cô được thưởng không khí bên ngoài, dù sao dùng bữa ở không gian quang đãng rộng rãi vẫn ngon miệng hơn.
- Vâng ạ.
- Cô đừng lo, cậu Vĩnh Nghiêm đã bí mật sai thị vệ canh phòng nghiêm ngặt khu vực này rồi, nếu thích khách quay lại thì hắn sẽ bị tóm thôi. - Ông ấy nhẹ nhàng nói.
- Sao ạ? - Sao ngẩng phắt lên, mắt sáng lóe sững sờ. Em không nghĩ Vĩnh Nghiêm lại làm thế, ban nãy chẳng phải chàng ấy đã nói rằng không rảnh quan tâm đến an nguy của em ư?
Người đầy tớ già như hiểu được suy nghĩ của Sao, ông ấy nén cười, giọng hiền từ - Cậu Vĩnh Nghiêm là như vậy đấy. Cậu ấy không bộc lộ con người thật của mình ra bên ngoài. Cậu ấy thật sự rất quan tâm đến Vương và cô, nếu không cậu ấy cũng không cần phải tức giận như vậy.
- Con hiểu rồi ạ. - Sao mỉm cười, nghe lòng thật thư thái. Thời gian qua em cứ nghĩ mình đã bị rơi vào bóng tối của sự lạnh nhạt, hoài nghi, nào ngờ xung quanh vẫn lẩn khuất tia sáng ấm áp, chỉ là tia sáng đó luôn lẩn trốn, khiến em không thể nhận ra mà thôi.
- Được rồi, tôi đi đây, mỗi ngày tôi sẽ quay lại kiểm tra hai lần, nếu bọn kia mà dám xấc xược gì với cô thì cô cứ nói cho tôi.
- Dạ.
Dặn dò đâu đó kĩ càng rồi người đầy tớ trưởng liền rời khỏi biệt khu. Sao nhìn theo bóng ông khuất dần, chỉ thấy vạt áo xanh khẽ bay nhè nhẹ dưới nắng. Những chiếc lá me trên cao lả tả rơi lên vai áo ông, chúng bị ánh nắng chiếu vào mà hấp háy sáng. Bóng dáng từ tốn ung dung ấy dường như không bận tâm đến chúng, ông bỏ mặc những chiếc lá me xanh xanh vàng vàng, hướng về cổng tròn, chậm bước rời đi.
- Em nghe nói ông ấy là bạn thân của thần sông. - Một tiểu đồng bất chợt lên tiếng.
- Thế à? - Sao quay sang nó, ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, ông ấy rất khác với những người trong phủ, ít ra là ông ấy không dùng ánh mắt đáng ghét đó mà nhìn chúng ta. - Tiểu đồng vừa nói vừa bày cờ cá ngựa lên sập.
Sao ngẫm nghĩ lời của tiểu đồng, lòng em chợt xót xa. Hóa ra không phải chỉ mình em chịu khổ mà các tiểu đồng cũng bị dị nghị. Bất chợt Sao lại nhớ đến chàng, phải chăng Mai Lang cũng bị người trong phủ thần sông đàm tiếu?
Em lại nhớ đến bó đuốt bị cắm chặt trên vách tường…
- Mai Lang… - Sao nghe lòng trũng sâu xuống.
- Chị, đến đây cùng chơi cờ nào! - Bàn cờ đã sẵn sàng, các tiểu đồng háo hức vẫy tay gọi Sao.
- Chuẩn bị từ lúc nào thế? - Sao bất ngờ với sự nhanh nhạy của chúng, em nén nỗi sầu xuống, chậm rãi tiến lại.
- Vương bảo bọn em mang mấy trò thú vị đến để chơi cùng chị. - Tiểu đồng vừa nói vừa lấy ra rất nhiều món cờ khác nhau, nào là cờ tỷ phú, cờ thú, cờ ca rô, ô ăn quan và một vài món đồ chơi khác.
Đó đều là những món từ hồng trần mà Thần Tình mang đến tặng Sao, em rất yêu quý chúng nên luôn mang theo mỗi dịp đi xa. Mỗi khi có thời gian rảnh, Sao lại bày chúng ra và chơi cùng các tiểu đồng, nhờ vậy mà dẫu Mai Lang Vương không ở cạnh em thì Sao cũng chẳng buồn chán.
- Cùng chơi thôi! - Các tiểu đồng háo hức tung xúc xắc.
Sao ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn chúng, sự có mặt của các tiểu đồng khiến nỗi cô độc trong em biến mất hoàn toàn, những nỗi khổ, nỗi buồn phải trải qua trong hai ngày vừa rồi nhanh chóng lùi xa.
Khó lòng mà diễn tả cảm xúc của Vĩnh Nghiêm lúc ấy, chàng tựa hồ như muốn gầm ra lửa vì tức.
- Tên chết tiệt chết bằm chết giẫm chết gí chết không có chỗ chôn chết bờ chết bụi! - Vĩnh Nghiêm vừa xăm xăm xông đến chỗ hai người vừa moi hết bao nhiêu từ chết ra mà rủa sả Mai Lang Vương.
Đến lúc này thì chàng cũng nhận ra, những tên đầy tớ mà mình bố trí trong biệt khu đã bị tên Mai Thần kia đuổi đi đâu mất rồi. Vĩnh Nghiêm hùng hổ lao vào sập, không nể nang mà tuốt kiếm chém thẳng vào người Mai Thần. Mai Lang Vương liếc mắt lạnh nhạt, hàn quang trong ánh mắt chợt lóe, tiếng lục lạc tức thì reo lên, kiếm của Vĩnh Nghiêm đã bị bảo kiếm bằng đồng cản lại.
Sao rụt rè trốn sau vạt áo chàng, Mai Lang Vương dang tay chắn qua người em, bảo vệ em cẩn mật.
- Lời ta nói với ngươi tại sao cứ như nước đổ lá khoai vậy hả?!
Vĩnh Nghiêm nghiến răng hét lên, rụt kiếm lại, chân nhún về sau hai bước rồi lại lấy đà lao đến mà tung chiêu khác mạnh mẽ hơn về phía chàng.
- Ta mới là người có tư cách nói câu đó.
Mai Lang Vương không buồn di chuyển, trực tiếp vung kiếm hất văng chàng ta ra xa bằng một lực cực mạnh. Lực cản bất ngờ từ chiêu thức của chàng khiến cho đà lao của Vĩnh Nghiêm bị chuyển hướng đột ngột. Chàng ta phải lăn không hai lần liên tiếp thì mới có thể giữ cho thanh kiếm trong trong tay không bị cú chém ngang vừa rồi tước đi.
Vĩnh Nghiêm đáp xuống sàn nhà, tay chống lên lớp gạch bông với hoa văn xanh trắng, mắt trừng trừng nhìn về phía Mai Lang Vương và Sao.
Mai Lang Vương vẫn giữ chặt kiếm trong tay, tay còn lại vươn ra bảo vệ Sao, hai người đứng bên cạnh chiếc sập gỗ trắc, quang cảnh phía sau họ là một khu vực vừa trống trải vừa hỗn loạn.
Vĩnh Nghiêm nhìn các gian chỉ còn trơ ra cột và vô số đồ nội thất tan tành bị cuốn vào các góc nhà, chợt khựng lại.
Giờ mới để ý… Nơi này… Sao lại thành ra như vậy rồi???
- Tối qua có kẻ ám sát Sao. - Mai Lang Vương cất kiếm, chậm rãi nói ra từng lời từng lời như cố tình truyền tải một ý ngầm nào đó đến Vĩnh Nghiêm.
Sắc mặt chàng ta lập tức dịu lại, không còn bực tức nữa, thay vào đó hai mắt thấp thoáng tia sáng như vừa thông tỏ điều gì.
Vĩnh Nghiêm tiến đến chỗ hai người, khoanh tay nhìn Sao hồi lâu. Ánh nhìn của chàng ta rơi lên người em vẫn còn nguyên sự hoài nghi và khó chịu, tuy vậy, chàng ta không còn lồng lộn như thời gian đầu.
Sao không dám đứng gần chàng ta, em trốn tịt sau lưng Mai Lang Vương.
- Xem bọn đầy tớ của ngươi giở trò gì kìa. - Mai Lang Vương liếc sang khay cơm bên bậc cửa, tức giận chê trách Vĩnh Nghiêm - Sao không ăn mặn, bọn chúng lại mang thức ăn như thế này đến cho em. Sao phải nhịn đói hai ngày liên tiếp, bọn đầy tớ của ngươi hẳn cũng bắt nạt em ấy đòi phen rồi. Mặc dù Sao không nói cho ta nghe nhưng ta thừa biết. Trước đó ngươi hứa với ta thế nào? "Không bắt nạt một đứa trẻ"? Lời nói của ngươi có giá trị hay không?
- Bọn hạ nhân khốn khiếp này! - Vĩnh Nghiêm đấm tay lên cột nhà, rít qua kẽ răng, bộ dạng giận dữ.
Hành động của bọn đầy tớ thật sự đã bôi tro trát trấu vào mặt chàng. Vĩnh Nghiêm dù không ưa gì Sao nhưng em ấy hiện tại vẫn được bảo hộ bởi giao ước giữa chàng và Mai Lang Vương, chàng cũng hứa sẽ đảm bảo an toàn cho em ấy, không để em ấy bị bắt nạt, lời hứa đó là lời hứa danh dự.
Đã là một lời hứa danh dự thì chàng sẽ giữ nó đến cùng, cho đến khi Sao bị buộc tội, chàng sẽ không để em gặp chuyện.
Thế mà giờ đây Sao không những gặp chuyện do bị ám sát mà bọn đầy tớ của chàng còn hiển nhiên bắt nạt em, khiến em không được ăn cơm.
Phút chốc, cơn giận của chàng dành cho Mai Thần và Sao bay biến sạch, toàn bộ sự giận dữ đều chuyển hết sang đám đầy tớ.
- Vĩnh Nghiêm, ngươi thấy đấy, Sao luôn cần người bảo vệ.
Mai Lang Vương ngồi xuống sập, chàng không quên kéo tay Sao, ý bảo rằng em cũng nên ngồi xuống. Sao nghe lời chàng, em khúm núm ngồi bên cạnh chàng. Riêng Vĩnh Nghiêm thì đứng lặng bên cây cột gần đó, quay lưng về phía hai người.
- Sự việc tối qua chỉ là một trong vô số những nguy hiểm mà em ấy phải đối mặt, những kẻ đang nhắm đến em ấy sẽ còn quay lại.
- Vậy thì sao? - Vĩnh Nghiêm không thèm quay đầu sang, giọng vút cao - Ta không rảnh quan tâm an nguy của nó như ngươi đâu! Giờ nó liên quan đến cái chết của anh trai ta thì phải tự mà chịu! Ta vẫn sẽ giữ nguyên quyết định ban đầu, giam nó năm ngày, ngươi không tìm ra hung thủ thì bọn kia cũng chẳng cần tốn sức truy đuổi nó nữa, ta sẽ giúp chúng kết liễu nó ngay.
Sao xanh mặt, nắm lấy tay áo Mai Lang Vương mà run lên từng chập. Mai Thần lập tức đánh ánh nhìn bực tức về phía Vĩnh Nghiêm, tiếc là chàng ta đang hướng lưng về phía hai người nên không thấy.
Hồi lâu sau, Mai Lang Vương chỉ đành nén luồng hơi nóng đang dồn dập đổ lên lồng ngực của mình xuống, bình tĩnh nói với Vĩnh Nghiêm - Ta sẽ giữ lời hứa đó nhưng từ nay các bữa ăn của Sao sẽ do tiểu đồng của ta phụ trách, ta cũng sẽ cử vài tiểu đồng ở lại bầu bạn cùng em ấy.
- Được thôi. - Vĩnh Nghiêm đương nhiên phải thỏa hiệp, chuyện bọn đầy tớ của chàng gây ra vẫn còn rành rành ở đó, nếu chàng không đồng ý với tên Mai Lang Vương kia thì danh dự của chàng sẽ chẳng còn biết để đâu.
- Khi ta đến thăm em, ta được phép mở các khóa cửa và vào trong.
- Chết tiệt! Được thì được! - Vĩnh Nghiêm gào lên.
Mai Lang Vương trông bộ dạng bị bức ép đó của chàng ta, bỗng dưng buồn cười. Chàng đưa tay xoa đầu Sao, ánh mắt dịu dàng, vậy là chàng có thể tự tay lo toan chuyện sinh hoạt cho em rồi.
Sao cảm động ôm lấy chàng, em không nghĩ chàng lại thẳng thừng nói với Vĩnh Nghiêm như vậy, đã thế còn buộc chàng ta phải hứa những điều kiện khác. Chàng làm vậy chỉ vì lo cho em. Sao cảm thấy lòng vỡ òa trong hạnh phúc.
Vĩnh Nghiêm bấy giờ liền quay lại, hai tay khoanh trước ngực, mũi cơ hồ xì khói - Hai ngươi diễn đủ chưa?!
Chàng ta tiến đến túm lấy áo Mai Lang Vương, thô bạo xách lên, vừa kéo chàng ra ngoài vừa gầm gừ - Mau đi điều tra cho ta! Ban nãy ta nói hai ngươi chỉ có thời gian diễn tuồng trong lúc ta ngủ cơ mà? Kéo dài lâu quá rồi! Vở "Hán Đế biệt Chiêu Quân" sến sẩm này kết thúc ngay tại đây!
Mai Lang Vương cau mày khi thấy vai áo của mình trở nên nhăn nhúm bởi Vĩnh Nghiêm, chàng sầm mặt - Tay ngươi lấy lại khớp rồi à?
- … - Vĩnh Nghiêm toát mồ hôi trán, chàng ta liền vô thức buông chàng ra.
Mai Thần đứng ngoài thềm nhà nhìn Sao, em vẫn còn tần ngần đứng cạnh sập gỗ, ban nãy chàng bị Vĩnh Nghiêm kéo ra ngoài còn Sao thì không dám đuổi theo, em vẫn xem bậc cửa kia là làn phân cách, trong thời gian chàng phá án, em đã mặc định rằng sẽ không tự ý bước qua đó.
- Sao, đợi ta, sẽ sớm thôi. - Chàng kiên định nói.
- Vâng ạ. - Sao siết hai tay lại và đặt trước ngực, mỉm cười gật đầu, khóe mắt em nhòa lệ.
Ánh mắt chàng rơi lên mâu quang to tròn đen láy ấy, như thể muốn chạm vào những hạt châu trong suốt sắp tuông rơi kia. Nhưng rồi chàng nhận ra bản thân không thể nữa, không được chần chừ nữa.
Mai Lang Vương nắm lấy quạt, thõng tay xuống, chậm rãi quay đầu.
Mỗi bước chân của chàng đều như đang bước trên những sợi tơ đỏ. Từng sợi tơ, từng sợi tơ đều là nỗi sầu, sự lưu luyến, những cảm xúc xao động trong lòng chàng.
Mai Lang Vương bước trên những sợ tơ đó, rời khỏi biệt khu.
Dù chàng không còn ở đây nhưng tâm trí chàng đã ở lại, nó bị mắc trong sợi tơ đỏ thẫm nào đấy, chẳng chịu trở về với chàng nữa.
Nó chỉ muốn ở lại chốn này.
- o-
Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm đi được tầm mười lăm phút thì bọn đầy tớ quay trở lại, khác với thái độ hách dịch ban đầu, chúng giờ đây trở nên rất khúm núm và ngoan ngoãn, không còn dám dùng ánh mắt xấc láo nhìn Sao nữa.
Khi chúng quay về, cửa nhà chính vẫn mở rộng như thế, dẫu vậy chúng không hề lấy làm khó chịu, thậm chí còn cung kính mở thêm các cánh cửa khác ra và dọn dẹp mớ lộn xộn trong nhà.
Sao được mời sang căn nhà bên phải, một tên đầy tớ tháp tùng em đến tận sập và cười hiền lành nói - Cô ngồi đây đợi một chút, Vương bảo các tiểu đồng rồi, họ sẽ đến chăm sóc cho cô.
Sao quá sửng sốt với thái độ khác biệt một trời một vực của hắn ta, em thật sự không quen với sự thay đổi chóng mặt này chút nào, rõ ràng mới sáng nay thôi bọn họ còn chửi mắng em ầm trời. Sao cố gắng nén nỗi hoài nghi của mình xuống, cố gắng chấp nhận sự ân cần của họ dù rằng em không biết, ẩn trong những nụ cười lễ phép kia có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối.
Quả đúng như những gì tên đầy tớ thông báo, chỉ chốc sau thôi là các tiểu đồng của Mai Viện đến. Khi thấy Sao, chúng khóc nức nở, không chỉ riêng Vương lo lắng cho em mà cả các tiểu đồng cũng vậy.
Các tiểu đồng chia việc ra mà làm, một nhóm chuẩn bị thức ăn nước uống cho Sao còn một nhóm thì mang theo dụng cụ trị thương và chăm sóc vết thương cho em. Lúc tiểu đồng băng bó vết thương ở lưng Sao, chúng không ngừng ái ngại, một tiểu đồng không kìm được, bực tức thốt lên - Bọn họ thật quá đáng! Không những vu oan cho Mai Viện chúng ta mà còn khiến chị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này! Chẳng mấy chốc rồi Vương sẽ tìm ra chân tướng sự việc thôi! Đến lúc đó bọn họ sẽ ăn nói với chúng ta thế nào? Thật đáng chờ đợi!
Sao nghe vậy, nhẹ giọng khuyên can - Thôi đi, dù gì họ cũng bị hại.
- Sao ạ?! - Các tiểu đồng không hiểu lời em, chúng ấm ức kêu lên. Sao thấy vẻ mặt ngờ vực của chúng, em chỉ cười gượng lắc đầu.
Các tiểu đồng đương nhiên không nắm rõ sự thật như em và Mai Lang. Chúng và cả những người khác nữa đều không biết đến sự tồn tại của người áo đen, hiển nhiên suy nghĩ cũng sẽ đơn giản và thuần phác.
Vào lúc này, Sao lại không tiện tiết lộ quá nhiều với chúng.
Trước khi Mai Lang làm sáng tỏ mọi chuyện, em không được phép tiết lộ bất kì thông tin nào ra ngoài.
Trong lúc Sao được các tiểu đồng chăm sóc thì một toán người khác lại tiến vào biệt khu, đi đầu là người đầy tớ trưởng được Vĩnh Nghiêm tin cậy nhất - Người chịu trách nhiệm quản lí những sự vụ trong phủ. Ông ấy cùng hơn hai mươi đầy tớ khác mang những nội thất mới vào nhà chính, khi đi qua căn nhà bên phải, thấy Sao đang ngồi trên sập nhìn ra, ông ta rất lễ tiết mà cúi người chào em.
Sao không dám nhận cái chào của người lớn tuổi nhã nhặn ấy, em rối rít cúi chào lại. Người đầy tớ trưởng thấy thế, đôi mắt già nua sáng lên, ông ấy mỉm môi cười nhẹ.
Dưới sự đôn đốc khẩn trương của người đầy tớ trưởng, những nội thất mới nhanh chóng được xếp đặt ngăn nắp, chỉ trong vòng hai canh giờ sau, nhà chính tan hoang đã lấy lại vẻ bệ vệ thuở nào, những vết tích của cuộc truy sát đã bị xóa sạch.
Giải quyết êm xuôi nhà chính xong, người đầy tớ trưởng lại đến gặp Sao và mời em vào lại nhà, bấy giờ các tiểu đồng cũng đã lo xong bữa ăn cho em, Sao cùng với mười tiểu đồng di chuyển qua nhà chính, khi em đã an ổn bên trong nhà rồi người đầy tớ trưởng mới bảo bọn hạ nhân cẩn thận khóa cửa lại.
- Cô ở đây chịu khó một thời gian, nếu có gì không thoải mái cứ bảo tiểu đồng nói với bọn tôi tớ là được. - Đứng ngoài song cửa, người đầy tớ trưởng ân cần nói.
- Vâng ạ, con cảm ơn. - Sao lễ phép cúi đầu.
- Ừm, khi đến giờ ăn các tiểu đồng khác sẽ mang thức ăn đến, lúc đó chúng ta sẽ mở cửa cho cô được thưởng không khí bên ngoài, dù sao dùng bữa ở không gian quang đãng rộng rãi vẫn ngon miệng hơn.
- Vâng ạ.
- Cô đừng lo, cậu Vĩnh Nghiêm đã bí mật sai thị vệ canh phòng nghiêm ngặt khu vực này rồi, nếu thích khách quay lại thì hắn sẽ bị tóm thôi. - Ông ấy nhẹ nhàng nói.
- Sao ạ? - Sao ngẩng phắt lên, mắt sáng lóe sững sờ. Em không nghĩ Vĩnh Nghiêm lại làm thế, ban nãy chẳng phải chàng ấy đã nói rằng không rảnh quan tâm đến an nguy của em ư?
Người đầy tớ già như hiểu được suy nghĩ của Sao, ông ấy nén cười, giọng hiền từ - Cậu Vĩnh Nghiêm là như vậy đấy. Cậu ấy không bộc lộ con người thật của mình ra bên ngoài. Cậu ấy thật sự rất quan tâm đến Vương và cô, nếu không cậu ấy cũng không cần phải tức giận như vậy.
- Con hiểu rồi ạ. - Sao mỉm cười, nghe lòng thật thư thái. Thời gian qua em cứ nghĩ mình đã bị rơi vào bóng tối của sự lạnh nhạt, hoài nghi, nào ngờ xung quanh vẫn lẩn khuất tia sáng ấm áp, chỉ là tia sáng đó luôn lẩn trốn, khiến em không thể nhận ra mà thôi.
- Được rồi, tôi đi đây, mỗi ngày tôi sẽ quay lại kiểm tra hai lần, nếu bọn kia mà dám xấc xược gì với cô thì cô cứ nói cho tôi.
- Dạ.
Dặn dò đâu đó kĩ càng rồi người đầy tớ trưởng liền rời khỏi biệt khu. Sao nhìn theo bóng ông khuất dần, chỉ thấy vạt áo xanh khẽ bay nhè nhẹ dưới nắng. Những chiếc lá me trên cao lả tả rơi lên vai áo ông, chúng bị ánh nắng chiếu vào mà hấp háy sáng. Bóng dáng từ tốn ung dung ấy dường như không bận tâm đến chúng, ông bỏ mặc những chiếc lá me xanh xanh vàng vàng, hướng về cổng tròn, chậm bước rời đi.
- Em nghe nói ông ấy là bạn thân của thần sông. - Một tiểu đồng bất chợt lên tiếng.
- Thế à? - Sao quay sang nó, ngạc nhiên hỏi.
- Vâng, ông ấy rất khác với những người trong phủ, ít ra là ông ấy không dùng ánh mắt đáng ghét đó mà nhìn chúng ta. - Tiểu đồng vừa nói vừa bày cờ cá ngựa lên sập.
Sao ngẫm nghĩ lời của tiểu đồng, lòng em chợt xót xa. Hóa ra không phải chỉ mình em chịu khổ mà các tiểu đồng cũng bị dị nghị. Bất chợt Sao lại nhớ đến chàng, phải chăng Mai Lang cũng bị người trong phủ thần sông đàm tiếu?
Em lại nhớ đến bó đuốt bị cắm chặt trên vách tường…
- Mai Lang… - Sao nghe lòng trũng sâu xuống.
- Chị, đến đây cùng chơi cờ nào! - Bàn cờ đã sẵn sàng, các tiểu đồng háo hức vẫy tay gọi Sao.
- Chuẩn bị từ lúc nào thế? - Sao bất ngờ với sự nhanh nhạy của chúng, em nén nỗi sầu xuống, chậm rãi tiến lại.
- Vương bảo bọn em mang mấy trò thú vị đến để chơi cùng chị. - Tiểu đồng vừa nói vừa lấy ra rất nhiều món cờ khác nhau, nào là cờ tỷ phú, cờ thú, cờ ca rô, ô ăn quan và một vài món đồ chơi khác.
Đó đều là những món từ hồng trần mà Thần Tình mang đến tặng Sao, em rất yêu quý chúng nên luôn mang theo mỗi dịp đi xa. Mỗi khi có thời gian rảnh, Sao lại bày chúng ra và chơi cùng các tiểu đồng, nhờ vậy mà dẫu Mai Lang Vương không ở cạnh em thì Sao cũng chẳng buồn chán.
- Cùng chơi thôi! - Các tiểu đồng háo hức tung xúc xắc.
Sao ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn chúng, sự có mặt của các tiểu đồng khiến nỗi cô độc trong em biến mất hoàn toàn, những nỗi khổ, nỗi buồn phải trải qua trong hai ngày vừa rồi nhanh chóng lùi xa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
- bình luận