Mai Nở Dưới Sao - Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
Chương trước- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mai Nở Dưới Sao
Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
'Mọi chuyện diễn ra trong buổi sáng ấy vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc thì không giống thế nữa, nó đã thăng hoa lên một bậc.'
-o-
Khi trời sáng, các vị Hoa Tiên thay phiên nhau đến chăm sóc em còn Mai Lang Vương thì lên đường đến khu làm việc. Sức khỏe của Sao dù đã tốt hơn, em có thể đi lại trong phòng nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu đi ra ngoài nắng lâu hoặc bị trúng phải gió, em sẽ lại xây xẩm đầu óc ngay. Mai Lang Vương cũng không cho phép em ra ngoài, chàng ngăn cấm em bước ra khỏi phòng khi không có chàng. Sao không dám cãi lời, em ở yên trong phòng, buồn chán dưỡng bệnh.
Đến trưa thì chàng về, lần này chàng còn mang theo trang phục và công văn. Mai Lang Vương quyết định ở lại đây để chăm em cho đến khi em khỏi hẳn. Ưu Liên ban đầu kịch liệt phản đối nhưng chàng kiên quyết quá, lại tỏ ra bộ dạng lo lắng khổ sở, nàng cứng rắn hồi lâu, sau cùng bị chàng làm cho mềm lòng nên đành phải đồng ý.
Tất nhiên, chàng vẫn sẽ ở phòng khác, Ưu Liên cho dọn căn phòng ở tận bên nhà trái kia cho chàng, nàng nói rằng khi Sao ngủ, chàng sẽ phải qua bên đó nghỉ ngơi, không được cùng ở nhà chính với Sao. Mai Lang Vương phải thỏa hiệp với nàng, nếu chàng không đồng ý, hẳn là Ưu Liên sẽ không cho phép chàng đến chăm em.
- Hôm nay ở nhà ngoan chứ? - Chàng ngồi xuống giường và đưa thìa thuốc đến.
Sao nếm nếm thìa thuốc trên tay chàng, em hơi nhăn mặt, Mai Lang Vương ép em uống hết sau đó mới lấy đường phèn đã đập nát thành những viên vừa phải cho em ngậm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng khiến em không còn khó chịu với mùi vị của thuốc nữa, Sao cười hớn hở, lại bò đến bên chàng, gối đầu lên tay.
- Em ốm thế này ai lo cơm nước cho ngài? - Em tò mò hỏi.
- Mấy việc đó không quan trọng đâu. - Chàng xoa tóc em, nhắm mắt dưỡng thần, định rằng sẽ tựa lưng vào giường em mà nghỉ ngơi một chút.
- Mai Lang? - Em thấy chàng ngủ, gọi khẽ một tiếng, không thấy chàng nói gì.
Sao chóng cằm nhìn chàng, Mai Lang Vương đã ngủ thiếp mất, có lẽ chàng mệt lắm. Em lại giở quyển sổ mà Thần Tình đem đến ban sáng ra, đó là quyển sổ mới, nàng tặng kèm cho em thêm một hộp bút chì. Sao vẽ loạt soạt lên giấy, phát họa ra một dáng vẻ tuấn tú, trang nghiêm. Khi những đường nét của bức tranh đã hoàn thành, em lại ngắm nó đến mơ màng, mắt dịch chuyển lên một chút, hình ảnh chân thật kia so với tranh đẹp hơn ngàn lần.
Sao xấu hổ đóng quyển sổ lại, giấu dưới gối.
Nửa canh giờ sau, Mai Lang Vương choàng tỉnh, lúc chàng nhận ra là mình đã ngủ quên mất, chàng khá là ngượng. Chàng không nghĩ mình lại tự động ngã gục như vậy. Sao tủm tỉm cười chàng, Mai Lang Vương bối rối đến không thể nói được gì, em lại nhích đến, thì thầm vòi vĩnh - Mai Lang, ngài nấu gì đó cho em ăn đi.
- Hửm? - Mai Lang Vương dẹp cơn ngượng ngập của mình qua một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc - Cháo nhé?
Sao lắc lắc đầu, cười gian - Không chịu, em ăn cháo đến ngán rồi.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng biết là em chỉ đang nũng nịu chàng thôi. Chàng đỡ em khỏi giường và đưa em ra nhà sau, nhân tiện để em thưởng không khí quang đãng một chút. Sân sau của em có một cây me tây. Dưới tán me tây đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Mai Lang Vương bảo em ngồi ở đó đợi, chàng vào trong bếp chuẩn bị một chút rồi sẽ ra ngay.
Nắng trưa ươm vàng sân, xuyên qua cành lá me tây mà rũ xuống lớp gạch nung đỏ rực. Sao nhìn những hạt nắng bé tí ấy, mày mắt tươi tắn rạng ngời. Mai Lang Vương từ trong hiên bếp khoanh tay nhìn ra thấy em thoải mái tinh thần như vậy chàng cũng yên tâm. Nếu mọi chuyện cứ tiến triển tốt đẹp như vậy thì có lẽ ngày mai hoặc ngày kia là em khỏi bệnh rồi.
Hai khắc trôi qua và chàng cũng xong việc, Mai Lang Vương đi đến bàn đá, đặt lên bàn một rổ tre. Sao trố mắt nhìn thứ mà chàng nấu cho em, trong rổ tre chỉ có mỗi khoai luộc, đã vậy, khoai còn bị cháy.
Sao cười ngất.
- Ta chỉ biết nấu đến thế này thôi. - Mai Lang Vương quay đi, chậm chạp nói.
- Vâng. - Sao nhặt lấy một củ khoai, tỉ mẩn kéo lớp da mềm mại đàn hồi ra, tạo thành một dải dài.
Em đưa khoai đến cho chàng, Mai Lang Vương ngập ngừng đón lấy. Mắt chàng nhìn em không rời, có chút dịu dàng lại có chút chán nản bởi vì bản thân chàng không thể nấu được món gì khấm khá hơn cho em.
Sao lại lấy củ khoai khác, đó là một củ khoai cháy, em lột vỏ rồi hạnh phúc ăn, em ăn rất ngon, tựa như rằng trên tay em không phải là khoai mà là một món cao lương mỹ vị vậy. Mai Lang Vương đột nhiên thấy lòng lặng đi, cảm giác nghèn nghẹn âm ỉ lan dài.
- Ngài biết nấu những món gì?
- Món luộc.
- Thế… Sau này em ốm thì làm sao?
- Em ăn cháo, ta cũng ăn cháo vậy.
- Ha ha. - Sao cười ngặt nghẽo, tựa vào người chàng, em lại lấy thêm một củ khoai nữa và ăn ngon lành - Ngài không thể sống một mình được, ngài sinh ra đúng là để dành cho em chăm sóc mà.
- Ừm. - Chàng không phản đối, lại đưa cho em một củ khoai khác, bảo em bóc vỏ cho chàng. Sao ngoan ngoãn làm, khi em trao củ khoai lại cho chàng, chàng lại dịu êm bảo - Em sinh ra cũng là để chăm sóc ta.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người tựa vào nhau và nhìn nắng trưa vát lên sân, nhìn những lá me tây lả tả rơi rụng.
Dùng kế khiến chàng ăn no xong, Sao lại đòi vào phòng nằm nghỉ. Mai Lang Vương chiều theo em, trong lúc em nằm trên giường nghỉ ngơi thì chàng ngồi bên bàn học trong phòng em làm việc. Sao thỉnh thoảng lại kéo sách ra một chút và nhìn chàng, Mai Lang Vương nghiêm trang ngồi bên cửa sổ phê duyệt công văn, nắng trưa chiếu lên hàng mi cong, khiến đôi mắt nâu trở nên êm dịu và trong trẻo.
- Quyển sổ vẽ của em nhăn cả rồi. - Chàng chợt nói, tay lấy ra một thứ, nó nhăn nheo và tả tơi vô cùng, dù vậy chàng vẫn luôn mang nó theo bên người, khi thì ôm trên tay, khi thì đặt ở khay công văn.
- A… - Sao nhón đến, đón lấy quyển sổ, em vừa lật giở những trang nguệch ngoạc trong đó vừa cười gượng - Hôm đó để xách được gã kia về em đã phải hi sinh nó. Gã vừa nặng lại vừa lì lợm, cứ cựa quậy mãi khiến em không thể giữ chặt được. Quyển sổ này cứ vậy rớt xuống đường dăm ba lần lại còn bị gã vô tình giẫm lên. Khổ thân nó.
Mai Lang Vương lắng nghe em nói, chàng lại không khỏi xót xa. Chàng biết em rất yêu quý quyển sổ ấy, em nâng niu và giữ gìn nó cẩn thận, chẳng bao giờ lấy nó ra tùy tiện. Dù rằng chàng đã nhờ Thần Tình mua một quyển khác tương tự nhưng cũng khó mà thay thế được vị trí của quyển sổ cũ.
- Em vẽ càng ngày càng tiến bộ đấy.
Chàng nhớ đến những bức tranh mà mình đã ngắm được trong đó, nét vẽ của em đã trưởng thành nhiều. So với những chú thỏ mà em vẽ lúc nhỏ thì khác xa một trời một vực. Em hẳn là đã luôn luyện tập chăm chỉ.
- Thế ạ? - Sao gãi gãi má ngượng ngập - Em vẫn thấy vậy thôi, chẳng có gì nổi bật cả.
- Tặng ta nhé.
- Dạ?
Chàng hướng về phía quyển sổ, cười mong chờ - Tặng ta quyển ấy đi.
- Nó nhăn nheo thế này còn lấy làm gì nữa ạ? - Em khó hiểu, ôm quyển sổ vào lòng, lắc lắc đầu - Nó sẽ làm bẩn chỗ của ngài thôi. Đã vậy còn chẳng có gì đặc sắc.
- Ta thích. - Mai Lang Vương vẫn kiên quyết muốn nhận nó, chàng thậm chí còn chìa tay về phía em một cách thúc giục, như thể mọi chuyện đã được định đoạt rồi - Đưa đây. Ta giữ.
Sao ngần ngại. Mai Lang Vương lại tỏ vẻ nghiêm nghị, Sao đành phải đưa quyển sổ cho chàng. Mai Lang Vương mở những bức tranh bên trong ra, từng bức từng bức một, khi là cảnh đồng ruộng từ trên núi Sam nhìn xuống, khi là cảnh sông nước miền Tây, khi là tán me tây ngời xanh lấp lánh nắng, khi là hàng mai rì rào trong gió thấp thoáng chuông treo đinh đang. Tất cả đều là hình ảnh xung quanh em và chàng, là kí ức là kỉ niệm. Ai bảo không quý giá chứ? Sau này khi cùng nhìn lại, sẽ hoài niệm biết bao.
Mai Lang Vương đặt quyển sổ lên khay công văn, chàng sẽ đem nó cất ở bàn làm việc để lúc buồn lại đem ra ngắm. Nó sẽ là báu vật mới của chàng.
Sao trông vẻ vui ngầm đó, em không sao hiểu được, chỉ cảm thấy chàng thật lạ lùng. Hai người sau đó không nói gì nữa, Mai Lang Vương tập trung làm việc còn Sao thì lại tiếp tục thêu hoa văn.
Suốt hai ngày sau đó, Mai Lang Vương ở mãi bên cạnh Sao để chăm em. Hiển nhiên, chàng vẫn phải tuân theo quy định mà Ưu Liên đưa ra ban đầu. Thời gian đó quả là thời gian vô cùng hạnh phúc, Sao nũng nịu chàng hẳn, đó là lần đầu tiên Mai Lang Vương thấy em quấn quýt chàng chặt như vậy.
Trước kia em cũng quấn chàng, nhưng sự quấn quýt đó mang theo nét vô tư hồn nhiên, giống như mèo quấn chủ, chim non quấn quanh chim mẹ thế thôi. Riêng hiện tại, em lại quấn quýt chàng theo một cách rất khác, chàng cũng không nói rõ được là khác thế nào, chỉ là cảm thấy ánh mắt em nhìn chàng dường như đã thay đổi.
Em lưu luyến chàng hơn, luôn giữ chàng lại, lúc trước là chàng giữ em, khi chàng phải đi làm việc, em rất vô tư chơi đùa một mình. Còn giờ thì khác, em cứ níu lấy chàng, khiến chàng không nỡ rời bước, rồi khi chàng làm việc thì em lại ngoan ngoãn ở cạnh, cứ thấy chàng rảnh là em lại sà đến, chỉ muốn ở bên chàng.
Em như vậy khiến chàng cảm thấy rất vui mừng, chàng có thể ở bên cạnh em suốt nếu thời gian cho phép. Chỉ cần có thời gian rỗi, chàng sẽ dành nó cho em ngay, không cần phải suy nghĩ.
Đến ngày thứ ba, Sao đã hồi phục hoàn toàn và Mai Lang Vương không còn ở nhà của em nữa, chàng trở lại nhà mình. Sao chăm chỉ dậy từ sớm để đến hầu chàng, khi chàng còn đang ngủ, chàng đã nghe thấy tiếng guốc của em vang lên trong phòng rồi. Mai Lang Vương nhíu mày, mơ màng hướng mắt về phía cửa sổ, thứ mà chàng bắt gặp đầu tiên không phải tia nắng mà là nụ cười tuyệt đẹp của em. Chàng hơi ngẩn ra, lòng dập dờn rung động.
- Vẫn còn sớm, ngài có thể nằm thêm một chút hoặc ra tưới mai cũng được. - Em vui vẻ bảo chàng.
Mai Lang Vương chóng cằm nằm nghiêng, dõi nhìn em, Sao hết lượn chỗ này lại lượn chỗ kia, tất bật xem xét khắp nơi trong phòng. Em chỉnh lại số công văn chưa ngăn nắp, đặt lại những chén trà lệch. Khi đi đến song cửa sổ, em lại xét nét nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại cau mày, lắc lắc đầu, xem chừng đợi khi chàng đi làm, em sẽ lại lau chùi nó đến bóng loáng đây.
Mai Lang Vương ngồi dậy, tự động gấp chăn và bước ra vườn. Chàng vươn vai hít một hơi không khí tươi mát rồi múc nước tưới mai. Sao đi đến bên cạnh chàng, cúi người nhìn chậu mai mà chàng đang tưới một cách chăm chú. Chàng hơi buồn cười, hỏi em - Sao thế? Bình thường có thấy em quan tâm đến chúng đâu.
Sao cười hì hì, đáp lại chàng - Ngài không chịu tặng mai cho em, thế nên em sẽ học cách chăm mai của ngài, rồi sẽ có lúc em có thể giúp đỡ ngài chăm bẵm những chậu mai này.
Động tác tưới nước của chàng hơi khựng lại, Mai Lang Vương xốn xang lòng. Chàng dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất ấm cúng trong câu nói của em. Một điều gì đó… Rất đong đầy.
Mọi chuyện diễn ra trong buổi sáng ấy vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc thì không giống thế nữa, nó đã thăng hoa lên một bậc. Sao không những giúp chàng mặc lễ phục mà còn cẩn thận chỉnh sửa trang phục cho chàng. Em vuốt từng nếp vải, chỉnh lại từng góc áo, Mai Lang Vương im lặng đứng yên cho em hầu, ánh mắt chỉ hiện lên bóng hình em.
Đến khi chàng đi làm em lại tiễn chân đến tận cổng, ánh mắt lưu luyến không rời. Mai Lang Vương bỡ ngỡ với điều ấy, Lãm thì đứng phía sau liếc qua liếc lại nhìn cả hai với vẻ mặt vừa kì thị vừa ngán ngẩm. Mai Lang Vương vốn định dứt khoát quay đi vì không muốn chàng ta tỏ thái độ đó nữa nhưng lại không thể rời bước trước ánh nhìn níu kéo của em. Chàng xua tay cho Lãm đi trước rồi dừng bước bên cạnh em, dùng quạt che ngang mặt và nói nhỏ - Vào nhà đi, ta đi làm rồi sẽ về mà, đâu ở mãi bên ấy.
- Vâng. - Sao đáp, em biết, biết là chàng sẽ về, nhưng tự dưng em lại cứ lưu luyến mãi, không thể điều khiển được cảm xúc.
Mai Lang Vương đắn đo hồi lâu, sau đó lại thì thầm vào tai em - Nếu em muốn thì cùng ta đi sang đó, em ngồi ở sập đọc sách cũng không sao cả.
- Thật ạ?! - Sao vui mừng.
Mai Lang Vương gật đầu một cách vô thức.
Thế là Sao tung tăng khoác tay chàng, cùng đi đến khu làm việc. Khi Lãm nhìn thấy em và chàng bước vào thư phòng, chân mày chàng ta giật giật liên hồi. Mặc dù Lãm ban đầu hơi sốc với sự có mặt của Sao nhưng chàng ta cũng dần chấp nhận chuyện đó. Hơn nữa Sao vào thư phòng càng tốt, có người hầu trà, bưng bê công văn giấy tờ hộ. Mai Lang Vương khi làm việc thì rất tập trung, chàng chẳng chú ý gì cả. Sao và Lãm hiểu vậy nên hai người đều rất khẽ khàng, mọi sự trao đổi đều bằng động tác hoặc ánh mắt.
Đến giữa giờ thìn thì đột nhiên có tiểu đồng đến báo, Mai Lang Vương ngẩng đầu khỏi công văn, nhìn nó, tiểu đồng bảo rằng có người của Văn phủ xin gặp. Mai Lang Vương thở phào, chàng gấp công văn rồi dặn Lãm lo mọi việc còn lại và đi ra ngoài. Khi ra đến cửa chàng lại dừng bước, vẫy tay Sao, ý bảo em đi theo chàng.
Sao đang ngồi thêu bên cửa sổ, vừa nhìn thấy động tác của chàng, em lập tức bỏ khung thêu xuống, háo hức chạy ra. Mai Lang Vương đưa em ra gian ngoài, ở đó có một bộ tràng kỷ lớn dùng để tiếp khách. Bấy giờ ngoài thềm nhà người của Văn Phủ đã đứng đợi sẵn. Đó là sáu tiên đồng tuổi tầm mười lăm. Tất cả đều mặc áo dài khăn đóng bằng gấm trắng. Trông tao nhã thanh thoát như một bầy hạc tiên.
Mai Lang Vương ngồi xuống tràng kỷ và cho phép Sao ngồi ở ghế nhỏ phía sau chàng. Khi đã an tọa, chàng mới gật đầu cho phép trưởng đoàn của nhóm tiên đồng kia trình báo. Tiểu tiên đồng đứng đầu hàng lập tức cúi người cung kính bẩm lên - Cảm tạ Vương thời gian qua đã chăm sóc cho tiên đồng của phủ, chúng em vô cùng cảm kích, Văn phủ không dám phiền Vương nữa ạ. Chúng em xin được đưa tiên đồng về.
- Ừm. - Mai Lang Vương ưng thuận, nhìn sang tiểu đồng của nhà mình, chúng cúi đầu nhận lệnh của chàng và bước đến dẫn đường cho nhóm tiên đồng kia đến khu lưu trú.
Thế nhưng, khi cả bọn ra đến cổng tròn thì đột nhiên dừng bước, đứng ì ở đó khiến lối đi bị bịt kín. Mai Lang Vương và Sao ngồi trong nhà nhìn ra thấy có chuyện, ánh mắt hai người ánh lên vẻ hoài nghi.
- Vương! - Đột nhiên ở cổng vang lên tiếng kêu lớn.
Mai Lang Vương cau mày, quạt mở ra, chậm rãi lay động.
Từ cổng tròn đến sân nhà bắt đầu vang lên một tràng guốc. Dù đó là tiếng guốc nhanh, mạnh nhưng không hề hỗn loạn mà rất rõ ràng, từng bước từng bước cứng cỏi. Chàng Văn tiên phá phách kia bổ thẳng vào thềm nhà và quỳ xuống khấu đầu với chàng. Chàng ta dập trán xuống nền nhà, run giọng thốt lên, rất kiên quyết - Xin Vương hãy nhận em làm tiên đồng của người!
-o-
Khi trời sáng, các vị Hoa Tiên thay phiên nhau đến chăm sóc em còn Mai Lang Vương thì lên đường đến khu làm việc. Sức khỏe của Sao dù đã tốt hơn, em có thể đi lại trong phòng nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nếu đi ra ngoài nắng lâu hoặc bị trúng phải gió, em sẽ lại xây xẩm đầu óc ngay. Mai Lang Vương cũng không cho phép em ra ngoài, chàng ngăn cấm em bước ra khỏi phòng khi không có chàng. Sao không dám cãi lời, em ở yên trong phòng, buồn chán dưỡng bệnh.
Đến trưa thì chàng về, lần này chàng còn mang theo trang phục và công văn. Mai Lang Vương quyết định ở lại đây để chăm em cho đến khi em khỏi hẳn. Ưu Liên ban đầu kịch liệt phản đối nhưng chàng kiên quyết quá, lại tỏ ra bộ dạng lo lắng khổ sở, nàng cứng rắn hồi lâu, sau cùng bị chàng làm cho mềm lòng nên đành phải đồng ý.
Tất nhiên, chàng vẫn sẽ ở phòng khác, Ưu Liên cho dọn căn phòng ở tận bên nhà trái kia cho chàng, nàng nói rằng khi Sao ngủ, chàng sẽ phải qua bên đó nghỉ ngơi, không được cùng ở nhà chính với Sao. Mai Lang Vương phải thỏa hiệp với nàng, nếu chàng không đồng ý, hẳn là Ưu Liên sẽ không cho phép chàng đến chăm em.
- Hôm nay ở nhà ngoan chứ? - Chàng ngồi xuống giường và đưa thìa thuốc đến.
Sao nếm nếm thìa thuốc trên tay chàng, em hơi nhăn mặt, Mai Lang Vương ép em uống hết sau đó mới lấy đường phèn đã đập nát thành những viên vừa phải cho em ngậm. Vị ngọt lan tỏa trong miệng khiến em không còn khó chịu với mùi vị của thuốc nữa, Sao cười hớn hở, lại bò đến bên chàng, gối đầu lên tay.
- Em ốm thế này ai lo cơm nước cho ngài? - Em tò mò hỏi.
- Mấy việc đó không quan trọng đâu. - Chàng xoa tóc em, nhắm mắt dưỡng thần, định rằng sẽ tựa lưng vào giường em mà nghỉ ngơi một chút.
- Mai Lang? - Em thấy chàng ngủ, gọi khẽ một tiếng, không thấy chàng nói gì.
Sao chóng cằm nhìn chàng, Mai Lang Vương đã ngủ thiếp mất, có lẽ chàng mệt lắm. Em lại giở quyển sổ mà Thần Tình đem đến ban sáng ra, đó là quyển sổ mới, nàng tặng kèm cho em thêm một hộp bút chì. Sao vẽ loạt soạt lên giấy, phát họa ra một dáng vẻ tuấn tú, trang nghiêm. Khi những đường nét của bức tranh đã hoàn thành, em lại ngắm nó đến mơ màng, mắt dịch chuyển lên một chút, hình ảnh chân thật kia so với tranh đẹp hơn ngàn lần.
Sao xấu hổ đóng quyển sổ lại, giấu dưới gối.
Nửa canh giờ sau, Mai Lang Vương choàng tỉnh, lúc chàng nhận ra là mình đã ngủ quên mất, chàng khá là ngượng. Chàng không nghĩ mình lại tự động ngã gục như vậy. Sao tủm tỉm cười chàng, Mai Lang Vương bối rối đến không thể nói được gì, em lại nhích đến, thì thầm vòi vĩnh - Mai Lang, ngài nấu gì đó cho em ăn đi.
- Hửm? - Mai Lang Vương dẹp cơn ngượng ngập của mình qua một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc - Cháo nhé?
Sao lắc lắc đầu, cười gian - Không chịu, em ăn cháo đến ngán rồi.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng biết là em chỉ đang nũng nịu chàng thôi. Chàng đỡ em khỏi giường và đưa em ra nhà sau, nhân tiện để em thưởng không khí quang đãng một chút. Sân sau của em có một cây me tây. Dưới tán me tây đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Mai Lang Vương bảo em ngồi ở đó đợi, chàng vào trong bếp chuẩn bị một chút rồi sẽ ra ngay.
Nắng trưa ươm vàng sân, xuyên qua cành lá me tây mà rũ xuống lớp gạch nung đỏ rực. Sao nhìn những hạt nắng bé tí ấy, mày mắt tươi tắn rạng ngời. Mai Lang Vương từ trong hiên bếp khoanh tay nhìn ra thấy em thoải mái tinh thần như vậy chàng cũng yên tâm. Nếu mọi chuyện cứ tiến triển tốt đẹp như vậy thì có lẽ ngày mai hoặc ngày kia là em khỏi bệnh rồi.
Hai khắc trôi qua và chàng cũng xong việc, Mai Lang Vương đi đến bàn đá, đặt lên bàn một rổ tre. Sao trố mắt nhìn thứ mà chàng nấu cho em, trong rổ tre chỉ có mỗi khoai luộc, đã vậy, khoai còn bị cháy.
Sao cười ngất.
- Ta chỉ biết nấu đến thế này thôi. - Mai Lang Vương quay đi, chậm chạp nói.
- Vâng. - Sao nhặt lấy một củ khoai, tỉ mẩn kéo lớp da mềm mại đàn hồi ra, tạo thành một dải dài.
Em đưa khoai đến cho chàng, Mai Lang Vương ngập ngừng đón lấy. Mắt chàng nhìn em không rời, có chút dịu dàng lại có chút chán nản bởi vì bản thân chàng không thể nấu được món gì khấm khá hơn cho em.
Sao lại lấy củ khoai khác, đó là một củ khoai cháy, em lột vỏ rồi hạnh phúc ăn, em ăn rất ngon, tựa như rằng trên tay em không phải là khoai mà là một món cao lương mỹ vị vậy. Mai Lang Vương đột nhiên thấy lòng lặng đi, cảm giác nghèn nghẹn âm ỉ lan dài.
- Ngài biết nấu những món gì?
- Món luộc.
- Thế… Sau này em ốm thì làm sao?
- Em ăn cháo, ta cũng ăn cháo vậy.
- Ha ha. - Sao cười ngặt nghẽo, tựa vào người chàng, em lại lấy thêm một củ khoai nữa và ăn ngon lành - Ngài không thể sống một mình được, ngài sinh ra đúng là để dành cho em chăm sóc mà.
- Ừm. - Chàng không phản đối, lại đưa cho em một củ khoai khác, bảo em bóc vỏ cho chàng. Sao ngoan ngoãn làm, khi em trao củ khoai lại cho chàng, chàng lại dịu êm bảo - Em sinh ra cũng là để chăm sóc ta.
- Vâng ạ. - Sao gật đầu.
Hai người tựa vào nhau và nhìn nắng trưa vát lên sân, nhìn những lá me tây lả tả rơi rụng.
Dùng kế khiến chàng ăn no xong, Sao lại đòi vào phòng nằm nghỉ. Mai Lang Vương chiều theo em, trong lúc em nằm trên giường nghỉ ngơi thì chàng ngồi bên bàn học trong phòng em làm việc. Sao thỉnh thoảng lại kéo sách ra một chút và nhìn chàng, Mai Lang Vương nghiêm trang ngồi bên cửa sổ phê duyệt công văn, nắng trưa chiếu lên hàng mi cong, khiến đôi mắt nâu trở nên êm dịu và trong trẻo.
- Quyển sổ vẽ của em nhăn cả rồi. - Chàng chợt nói, tay lấy ra một thứ, nó nhăn nheo và tả tơi vô cùng, dù vậy chàng vẫn luôn mang nó theo bên người, khi thì ôm trên tay, khi thì đặt ở khay công văn.
- A… - Sao nhón đến, đón lấy quyển sổ, em vừa lật giở những trang nguệch ngoạc trong đó vừa cười gượng - Hôm đó để xách được gã kia về em đã phải hi sinh nó. Gã vừa nặng lại vừa lì lợm, cứ cựa quậy mãi khiến em không thể giữ chặt được. Quyển sổ này cứ vậy rớt xuống đường dăm ba lần lại còn bị gã vô tình giẫm lên. Khổ thân nó.
Mai Lang Vương lắng nghe em nói, chàng lại không khỏi xót xa. Chàng biết em rất yêu quý quyển sổ ấy, em nâng niu và giữ gìn nó cẩn thận, chẳng bao giờ lấy nó ra tùy tiện. Dù rằng chàng đã nhờ Thần Tình mua một quyển khác tương tự nhưng cũng khó mà thay thế được vị trí của quyển sổ cũ.
- Em vẽ càng ngày càng tiến bộ đấy.
Chàng nhớ đến những bức tranh mà mình đã ngắm được trong đó, nét vẽ của em đã trưởng thành nhiều. So với những chú thỏ mà em vẽ lúc nhỏ thì khác xa một trời một vực. Em hẳn là đã luôn luyện tập chăm chỉ.
- Thế ạ? - Sao gãi gãi má ngượng ngập - Em vẫn thấy vậy thôi, chẳng có gì nổi bật cả.
- Tặng ta nhé.
- Dạ?
Chàng hướng về phía quyển sổ, cười mong chờ - Tặng ta quyển ấy đi.
- Nó nhăn nheo thế này còn lấy làm gì nữa ạ? - Em khó hiểu, ôm quyển sổ vào lòng, lắc lắc đầu - Nó sẽ làm bẩn chỗ của ngài thôi. Đã vậy còn chẳng có gì đặc sắc.
- Ta thích. - Mai Lang Vương vẫn kiên quyết muốn nhận nó, chàng thậm chí còn chìa tay về phía em một cách thúc giục, như thể mọi chuyện đã được định đoạt rồi - Đưa đây. Ta giữ.
Sao ngần ngại. Mai Lang Vương lại tỏ vẻ nghiêm nghị, Sao đành phải đưa quyển sổ cho chàng. Mai Lang Vương mở những bức tranh bên trong ra, từng bức từng bức một, khi là cảnh đồng ruộng từ trên núi Sam nhìn xuống, khi là cảnh sông nước miền Tây, khi là tán me tây ngời xanh lấp lánh nắng, khi là hàng mai rì rào trong gió thấp thoáng chuông treo đinh đang. Tất cả đều là hình ảnh xung quanh em và chàng, là kí ức là kỉ niệm. Ai bảo không quý giá chứ? Sau này khi cùng nhìn lại, sẽ hoài niệm biết bao.
Mai Lang Vương đặt quyển sổ lên khay công văn, chàng sẽ đem nó cất ở bàn làm việc để lúc buồn lại đem ra ngắm. Nó sẽ là báu vật mới của chàng.
Sao trông vẻ vui ngầm đó, em không sao hiểu được, chỉ cảm thấy chàng thật lạ lùng. Hai người sau đó không nói gì nữa, Mai Lang Vương tập trung làm việc còn Sao thì lại tiếp tục thêu hoa văn.
Suốt hai ngày sau đó, Mai Lang Vương ở mãi bên cạnh Sao để chăm em. Hiển nhiên, chàng vẫn phải tuân theo quy định mà Ưu Liên đưa ra ban đầu. Thời gian đó quả là thời gian vô cùng hạnh phúc, Sao nũng nịu chàng hẳn, đó là lần đầu tiên Mai Lang Vương thấy em quấn quýt chàng chặt như vậy.
Trước kia em cũng quấn chàng, nhưng sự quấn quýt đó mang theo nét vô tư hồn nhiên, giống như mèo quấn chủ, chim non quấn quanh chim mẹ thế thôi. Riêng hiện tại, em lại quấn quýt chàng theo một cách rất khác, chàng cũng không nói rõ được là khác thế nào, chỉ là cảm thấy ánh mắt em nhìn chàng dường như đã thay đổi.
Em lưu luyến chàng hơn, luôn giữ chàng lại, lúc trước là chàng giữ em, khi chàng phải đi làm việc, em rất vô tư chơi đùa một mình. Còn giờ thì khác, em cứ níu lấy chàng, khiến chàng không nỡ rời bước, rồi khi chàng làm việc thì em lại ngoan ngoãn ở cạnh, cứ thấy chàng rảnh là em lại sà đến, chỉ muốn ở bên chàng.
Em như vậy khiến chàng cảm thấy rất vui mừng, chàng có thể ở bên cạnh em suốt nếu thời gian cho phép. Chỉ cần có thời gian rỗi, chàng sẽ dành nó cho em ngay, không cần phải suy nghĩ.
Đến ngày thứ ba, Sao đã hồi phục hoàn toàn và Mai Lang Vương không còn ở nhà của em nữa, chàng trở lại nhà mình. Sao chăm chỉ dậy từ sớm để đến hầu chàng, khi chàng còn đang ngủ, chàng đã nghe thấy tiếng guốc của em vang lên trong phòng rồi. Mai Lang Vương nhíu mày, mơ màng hướng mắt về phía cửa sổ, thứ mà chàng bắt gặp đầu tiên không phải tia nắng mà là nụ cười tuyệt đẹp của em. Chàng hơi ngẩn ra, lòng dập dờn rung động.
- Vẫn còn sớm, ngài có thể nằm thêm một chút hoặc ra tưới mai cũng được. - Em vui vẻ bảo chàng.
Mai Lang Vương chóng cằm nằm nghiêng, dõi nhìn em, Sao hết lượn chỗ này lại lượn chỗ kia, tất bật xem xét khắp nơi trong phòng. Em chỉnh lại số công văn chưa ngăn nắp, đặt lại những chén trà lệch. Khi đi đến song cửa sổ, em lại xét nét nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại cau mày, lắc lắc đầu, xem chừng đợi khi chàng đi làm, em sẽ lại lau chùi nó đến bóng loáng đây.
Mai Lang Vương ngồi dậy, tự động gấp chăn và bước ra vườn. Chàng vươn vai hít một hơi không khí tươi mát rồi múc nước tưới mai. Sao đi đến bên cạnh chàng, cúi người nhìn chậu mai mà chàng đang tưới một cách chăm chú. Chàng hơi buồn cười, hỏi em - Sao thế? Bình thường có thấy em quan tâm đến chúng đâu.
Sao cười hì hì, đáp lại chàng - Ngài không chịu tặng mai cho em, thế nên em sẽ học cách chăm mai của ngài, rồi sẽ có lúc em có thể giúp đỡ ngài chăm bẵm những chậu mai này.
Động tác tưới nước của chàng hơi khựng lại, Mai Lang Vương xốn xang lòng. Chàng dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất ấm cúng trong câu nói của em. Một điều gì đó… Rất đong đầy.
Mọi chuyện diễn ra trong buổi sáng ấy vẫn như thường lệ, nhưng cảm xúc thì không giống thế nữa, nó đã thăng hoa lên một bậc. Sao không những giúp chàng mặc lễ phục mà còn cẩn thận chỉnh sửa trang phục cho chàng. Em vuốt từng nếp vải, chỉnh lại từng góc áo, Mai Lang Vương im lặng đứng yên cho em hầu, ánh mắt chỉ hiện lên bóng hình em.
Đến khi chàng đi làm em lại tiễn chân đến tận cổng, ánh mắt lưu luyến không rời. Mai Lang Vương bỡ ngỡ với điều ấy, Lãm thì đứng phía sau liếc qua liếc lại nhìn cả hai với vẻ mặt vừa kì thị vừa ngán ngẩm. Mai Lang Vương vốn định dứt khoát quay đi vì không muốn chàng ta tỏ thái độ đó nữa nhưng lại không thể rời bước trước ánh nhìn níu kéo của em. Chàng xua tay cho Lãm đi trước rồi dừng bước bên cạnh em, dùng quạt che ngang mặt và nói nhỏ - Vào nhà đi, ta đi làm rồi sẽ về mà, đâu ở mãi bên ấy.
- Vâng. - Sao đáp, em biết, biết là chàng sẽ về, nhưng tự dưng em lại cứ lưu luyến mãi, không thể điều khiển được cảm xúc.
Mai Lang Vương đắn đo hồi lâu, sau đó lại thì thầm vào tai em - Nếu em muốn thì cùng ta đi sang đó, em ngồi ở sập đọc sách cũng không sao cả.
- Thật ạ?! - Sao vui mừng.
Mai Lang Vương gật đầu một cách vô thức.
Thế là Sao tung tăng khoác tay chàng, cùng đi đến khu làm việc. Khi Lãm nhìn thấy em và chàng bước vào thư phòng, chân mày chàng ta giật giật liên hồi. Mặc dù Lãm ban đầu hơi sốc với sự có mặt của Sao nhưng chàng ta cũng dần chấp nhận chuyện đó. Hơn nữa Sao vào thư phòng càng tốt, có người hầu trà, bưng bê công văn giấy tờ hộ. Mai Lang Vương khi làm việc thì rất tập trung, chàng chẳng chú ý gì cả. Sao và Lãm hiểu vậy nên hai người đều rất khẽ khàng, mọi sự trao đổi đều bằng động tác hoặc ánh mắt.
Đến giữa giờ thìn thì đột nhiên có tiểu đồng đến báo, Mai Lang Vương ngẩng đầu khỏi công văn, nhìn nó, tiểu đồng bảo rằng có người của Văn phủ xin gặp. Mai Lang Vương thở phào, chàng gấp công văn rồi dặn Lãm lo mọi việc còn lại và đi ra ngoài. Khi ra đến cửa chàng lại dừng bước, vẫy tay Sao, ý bảo em đi theo chàng.
Sao đang ngồi thêu bên cửa sổ, vừa nhìn thấy động tác của chàng, em lập tức bỏ khung thêu xuống, háo hức chạy ra. Mai Lang Vương đưa em ra gian ngoài, ở đó có một bộ tràng kỷ lớn dùng để tiếp khách. Bấy giờ ngoài thềm nhà người của Văn Phủ đã đứng đợi sẵn. Đó là sáu tiên đồng tuổi tầm mười lăm. Tất cả đều mặc áo dài khăn đóng bằng gấm trắng. Trông tao nhã thanh thoát như một bầy hạc tiên.
Mai Lang Vương ngồi xuống tràng kỷ và cho phép Sao ngồi ở ghế nhỏ phía sau chàng. Khi đã an tọa, chàng mới gật đầu cho phép trưởng đoàn của nhóm tiên đồng kia trình báo. Tiểu tiên đồng đứng đầu hàng lập tức cúi người cung kính bẩm lên - Cảm tạ Vương thời gian qua đã chăm sóc cho tiên đồng của phủ, chúng em vô cùng cảm kích, Văn phủ không dám phiền Vương nữa ạ. Chúng em xin được đưa tiên đồng về.
- Ừm. - Mai Lang Vương ưng thuận, nhìn sang tiểu đồng của nhà mình, chúng cúi đầu nhận lệnh của chàng và bước đến dẫn đường cho nhóm tiên đồng kia đến khu lưu trú.
Thế nhưng, khi cả bọn ra đến cổng tròn thì đột nhiên dừng bước, đứng ì ở đó khiến lối đi bị bịt kín. Mai Lang Vương và Sao ngồi trong nhà nhìn ra thấy có chuyện, ánh mắt hai người ánh lên vẻ hoài nghi.
- Vương! - Đột nhiên ở cổng vang lên tiếng kêu lớn.
Mai Lang Vương cau mày, quạt mở ra, chậm rãi lay động.
Từ cổng tròn đến sân nhà bắt đầu vang lên một tràng guốc. Dù đó là tiếng guốc nhanh, mạnh nhưng không hề hỗn loạn mà rất rõ ràng, từng bước từng bước cứng cỏi. Chàng Văn tiên phá phách kia bổ thẳng vào thềm nhà và quỳ xuống khấu đầu với chàng. Chàng ta dập trán xuống nền nhà, run giọng thốt lên, rất kiên quyết - Xin Vương hãy nhận em làm tiên đồng của người!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
- bình luận