Mai Nở Dưới Sao - Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
Chương trước- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mai Nở Dưới Sao
Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
'- Con người ai rồi cũng sẽ đổi thay thôi. - Nàng cười yểu điệu, khúc khích đáp - Kể cả những thứ thanh cao nhất rồi sẽ bị nhiễm nhơ bẩn thôi. Giữ được thứ gì đó không phai tàn lệch lạc theo thời gian là điều không thể.'
-o-
Đoàn người đi vào nhà chính, trên tràng kỷ bằng gỗ xoan đào đã bố trí trà bánh sẵn sàng. Văn Thần ngồi đợi từ lâu, Sao chú tâm quan sát ngài, Văn Thần hóa ra lại là một vị thần nữ.
Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng đẹp mê hoặc với lớp trang điểm vừa đậm vừa cầu kì và áo dài cách tân xẻ tà thật cao. Áo của nàng may bằng thứ vải rất mỏng, lại dính sát vào người. Toàn bộ thân hình quyến rũ đều phơi bày triệt để, mờ mờ ẩn ẩn sau lớp vải thướt tha.
Mai Lang Vương vừa nhìn thấy nàng liền lập tức dùng quạt chắn ngang tầm mắt, Nhã Lang thì không buồn giữ kẽ nữa, lạnh nhạt nhìn nàng từ đầu xuống chân. Văn Thần hơi nhíu mày khi thấy chàng ta, nhưng nàng không nói gì đến Nhã Lang cả, quyết định hướng sang Mai Thần, cười niềm nở chào chàng.
Mai Lang Vương giữ nguyên cánh quạt như vậy mà trò chuyện với nàng.
- Văn Thần, đã lâu không gặp.
- Vâng, từ lần hội ngộ ở phủ Thần Lúa năm ấy đến nay đã một trăm năm mươi năm.
- Nàng thay đổi rất nhiều.
- Thế à?
- Ừm.
Mai Lang Vương hồi tưởng, chàng nhớ rằng năm đó gặp nàng, nàng ăn mặc rất đoan nhã, áo dài dịu dàng. Nàng cũng không trang điểm cầu kì như vậy, khi ấy nàng chỉ tô điểm dung trang nhẹ nhàng, mày mắt đẹp thanh tú. Chàng có cảm giác nàng giống như một đóa hoa sen. Cao ngạo nở trên đám bùn nhơ, kiêu hãnh phơi bày dung sắc thanh tao thoát tục, khiến đất trời chao đảo.
- Con người ai rồi cũng sẽ đổi thay thôi. - Nàng cười yểu điệu, khúc khích đáp - Kể cả những thứ thanh cao nhất rồi sẽ bị nhiễm nhơ bẩn thôi. Giữ được thứ gì đó không phai tàn lệch lạc theo thời gian là điều không thể.
- Thế à? - Chàng đột nhiên mỉm cười.
- Vâng.
- Hôm nay ta đến đây để phân xử cho nàng và Nhã Lang. - Mai Lang Vương chậm rãi nói - Nhã Lang không muốn làm Văn tiên nữa mà muốn đến chỗ ta làm tiên đồng, ban đầu ta hơi lo lắng, sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng để cậu nhóc tài năng này đến chỗ ta. Thế nhưng nghe xong mấy lời vừa rồi, ta cảm thấy không còn gì đáng lo nữa. Nàng sẽ để Nhã Lang đến hầu hạ ta chứ? Dù sao thì ở lại với nàng cũng chỉ làm mai một tài năng của cậu nhóc thôi.
- Mai Lang Vương! - Văn Thần đấm tay lên bàn khiến tách trà nhích động.
- Thôi nào. - Mai Lang Vương cười mỉm - Nhã Lang là thiếu chủ của Văn phủ, cũng là người sẽ kế nhiệm thần chức Văn Thần trong tương lai, cậu nhóc không thể đi theo một người đã 'phai tàn lệch lạc theo thời gian' như nàng được. Nàng cứ yên tâm giao cậu bé cho ta, Mai Viện rất nghiêm khắc, rồi Nhã Lang sẽ trưởng thành hoàn hảo thôi, đến lúc đó, ta sẽ gửi trả cậu bé về.
Văn Thần nghe chàng nói, dù trong lòng rất tức giận nhưng lại không thể phản bác được lời nào.
Nhã Lang đứng một bên xem hai người đối đáp, chàng ta tỏ ra rất thích thú với cách nói của Mai Lang Vương, Nhã Lang giương giương tự đắc ngẩng cao đầu và chiếu ánh nhìn trêu chọc xuống Văn Thần, càng khiến nàng sôi máu.
- Quỳ xuống! - Nàng ra lệnh cho Nhã Lang.
Chàng ta ngoảnh mặt không thèm để tâm. Văn Thần tức lộn ruột.
- Nhã Lang, ngươi quá quắt lắm! Tại sao ngươi lại chạy đến Mai Viện và cầu cứu ngài ấy hả? Đây vốn là chuyện riêng giữa chúng ta! - Văn Thần sau cùng phải lên tiếng đôi co với Nhã Lang.
Mai Lang Vương thấy nàng đã chịu đi vào vấn đề chính, chàng liền không can thiệp nữa, Sao và chàng cùng im lặng xem hai người họ tranh cãi.
Nhã Lang cười miệt thị, quay lại nàng, vẻ mặt thật khó tả - Tại ai? Ta đã nói không muốn làm Văn tiên nữa, ngài cứ một mực ép ta phải ở lại đây cho bằng được, còn nhốt ta vào phòng riêng. Bất đắc dĩ ta phải trốn đi thôi! Ngài còn sai các tiểu đồng đuổi theo bắt ta về nữa!
- Ngươi là Văn tiên! Là thiếu chủ của Văn phủ, nhiệm vụ của ngươi là kế nhiệm chức Văn Thần! Làm sao có thể từ bỏ tiên tịch của mình được?!
- Hừ, Văn tiên ư? Thật vô nghĩa. - Nhã Lang khinh miệt nhếch mép, tiến đến bàn dài đặt ở gian hai, mang đến một chồng sách.
Số sách đó đều là tư liệu viết của nàng. Văn Thần ngày ngày đều viết không ngừng, những mong khôi phục lại nền văn học rực rỡ vàng son của đất nước trong quá khứ. Nền văn học của Thần giới Việt Nam đã từng có những tên tuổi lớn, tác phẩm của họ trải qua thời gian không gian vẫn không hề lụi tàn. Hết thế hệ này đến thế hệ khác tài năng vượt trội nối tiếp nhau, so với văn chương của Thần giới khác không hề thua kém.
Thế rồi đến khi nàng lãnh chức Văn Thần, văn học chẳng hiểu sao lại cứ suy đồi. Những thứ mà tác giả Thần giới Việt viết ra không được ưa chuộng nữa, người ta thích đọc những quyển sách từ bên ngoài hơn. Các tác giả của Thần giới Việt cũng không thỏa được cái chí viết lách của mình, vì viết không công mà còn không được ủng hộ. Từ người có thâm niên kinh nghiệm viết văn đến người vừa mới chập chững bước vào nghiệp viết đều lắc đầu ngao ngán, để tác phẩm được người đọc chú ý, họ phải viết theo lối văn chương phương Bắc, phương Tây, phải khoác lên văn của họ những vỏ bọc ngoại lai.
Văn Thần suy nghĩ và cố gắng tìm cách cứu vãn tình thế. Nàng cũng mua thử những quyển sách từ bên ngoài về đề tìm hiểu thử xem, xem xem rốt cuộc chúng có gì mà người ta mê mẩn thế. Thứ đầu tiên mà nàng thấy ở chúng chính là tình dục, thứ tiếp theo là bạo lực, tiếp theo nữa là mưu mô, tiếp theo nữa là những lời đổ lỗi. Mặc dù Văn Thần không biết những nội dung đó có gì hay, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng học tập để thay đổi, những mong sẽ được người dân tiếp nhận. Đáng tiếc càng viết càng không được ủng hộ, người ta lại bảo rằng, văn của những Văn tiên Việt viết lại không hay, không đặc sắc bằng văn của các Văn tiên bên ngoài.
Dù rất khó hiểu, rất buồn bã và nản lòng nhưng nàng vẫn không từ bỏ. Văn Thần vẫn tin rằng, nếu nàng cố gắng một chút, một chút nữa thôi, thì nàng sẽ vực dậy được nền văn học đã từng rất rực rỡ kia.
Nhã Lang lần lượt cầm từng quyển sách lên, lật giở vài trang rồi quẳng nó xuống đất.
- Tình dục thô thiển. Không có một tí giá trị nghệ thuật nào. - Một quyển sách bị quẳng xuống sàn nhà - Chà đạp phụ nữ, chỉ muốn thỏa mãn bản thân, quá sức nhảm nhí.
- Mưu mô xảo quyệt, xong chuyện lại còn thanh minh thanh nga, bảo rằng bản thân không sai, có nỗi khổ riêng. - Một quyển sách nữa lại bị quẳng xuống sàn nhà - Không có chút khí khái nào. Lý Thông mà cứ muốn nhận là Thạch Sanh.
Chàng ta lại lật giở một quyển sách nữa, cười cay đắng - Bọn Phương Bắc ấy chỉ xem chúng ta là mọi rợ, ai không theo nền Hán hóa của chúng thì đều là mọi rợ. Sau bao nhiêu năm chúng giày xéo quê hương của chúng ta thì chúng ta lại đi theo và tung hứng những thứ chúng viết ra, xem nó như sách gối đầu giường. Ngày xưa ông cha đã kháng cự lại sự đồng hóa của chúng như thế nào? Tại sao phải cố tạo ra chữ Nôm, cố tạo ra những khác biệt văn hóa? Công sức của ông cha đã đổ sông đổ bể cả rồi, thật hổ thẹn.
- Bọn họ dùng thứ đạo đức giả tạo, dùng những thỏa thuận theo kiểu nước đôi để làm tấm bình phong che đậy sự nham hiểm và bạo lực bên trong. Nhìn này, chúng ta học được gì từ những thứ này chứ? Chẳng có gì tốt đẹp cả, chúng ta đọc, rồi con cháu của chúng ta sẽ đọc, thế hệ sau của chúng ta sẽ đọc, tất cả đều sẽ bị đầu độc. Ngài là Văn Thần, lại đi cổ xúy cho những thứ này ư? Sự chấn hưng không nằm ở việc học xem bên ngoài viết gì rồi sao chép lại như con vẹt, sự chấn hưng phải nằm ở tư tưởng. Phải nghĩ sâu, nghĩ xa, phải tạo nên những trang viết của Văn tiên Việt và lay động được cư dân của Thần giới Việt, đó mới là sự chấn hưng.
Nhã Lang lại giẫm lên số sách ấy và kiên quyết nói - Văn học phản ánh hình thái của xã hội, một xã hội thế nào thì sẽ tạo nên những hồn văn như thế ấy, không thể khác được. Sau cùng thì người viết chỉ có thể chân thật với bản thân mình khi ngồi trước bản thảo thôi. Văn chương là nơi mà tâm hồn được phơi bày, tâm hồn tiếp xúc với tâm hồn. Nhìn những thứ này mà xem? Cho dù có được bọc trong vỏ bọc thế nào thì cũng không thể che giấu được sự nhơ bẩn trên trong, không có một chút giá trị chiều sâu nào, rỗng tuếch và tràn đầy bắt nạt chà đạp. Thế thì tại sao ngài lại phải học theo chúng chứ? Hãy là chính bản thân ngài đi! Thay vì cố gắng bắt chước theo chúng thì ngài hãy suy nghĩ xem, nên làm thế nào để viết tốt hơn ngày hôm qua!
Văn Thần nghe chàng ta nói một thôi một hồi, nàng uất ức đến bật khóc. Mai Lang Vương ái ngại nghe tiếng nàng nức nở, chàng chỉ biết thở dài. Nhã Lang nói xong, lại cười nhạt quay đi, giọng đã trở nên bất lực cực điểm rồi.
- Ngài hãy quên đi mong ước chấn hưng lại văn học nước nhà đi, điều đó không thể xảy ra đâu. Tâm hồn của người dân đã bị nuôi dưỡng bằng những thứ này quá lâu rồi. Đến nỗi họ không còn biết hồn Việt là thế nào nữa. Họ hình dung ra chân trời phương Bắc phương Tây dễ hơn cả việc hình dung ra chiếc cối xây lúa của quê hương, họ quen với giọng điệu của Hán ngữ, thích sử dụng Hán ngữ hơn cả từ thuần Việt. Thế thì không còn gì để cải tạo nữa rồi, những đứa trẻ sau cũng sẽ được nuôi dưỡng trong môi trường ấy thôi, không còn gì để cứu vãn. Thay vì cứ thoi thóp sống thế này thì cứ việc giải tán Văn phủ đi, các Văn tiên nên tự bẻ gãy bút của mình rồi chuyển sang phủ thần khác mà làm việc. Dù sao việc lệ thuộc văn hóa này cũng diễn ra lâu rồi, ăn sâu vào máu thịt, chúng ta tồn tại hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chúng ta biến mất cũng chẳng ai quan tâm.
- Nhã Lang… - Văn Thần nghẹn giọng.
- Cha mẹ ta đã hi sinh trong cuộc chiến đẫm máu đó chỉ vì theo đuổi những giá trị sáng trong của hồn quê. Nhưng rồi, điều đó có ý nghĩa gì chứ? Khi người đời không xem trọng giá trị truyền thống? Chúng ta đã bị nuốt chửng từ lâu rồi, vì chúng ta không có khả năng kháng cự, vì chúng ta thích đọc những thứ tầm thấp hơn là những thứ có giá trị và chiều sâu, thế thì tại sao cứ phải thay đổi cách đọc ấy? Hãy để người dân được tự do. Chúng ta vui mà họ cũng vui, đôi bên không cần phải suy nghĩ vất vả.
Sao nghe Nhã Lang hằn học, dù em hiểu rằng chàng ta cũng chỉ là một người đau đáu lo lắng cho nền văn chương của quê hương thôi nhưng vẫn không thể nuốt trôi được cách nói chuyện của chàng ta. Cách nói chuyện đó… Thật tuyệt vọng, buông xuôi, đầy hờn lẫy và trách móc. Em không chịu được, nắm chặt hai tay lại và bật dậy phản pháo. Sao không chấp nhận được cái cách mà Nhã Lang nghĩ về mọi người.
- Cậu thôi đi! - Em quát lên.
Tiếng quát của em vang dội và mãnh liệt, giống như tiếng chuông gióng lên trong đêm thanh vắng.
Những người có mặt ở đó trong phút chốc sững sờ nhìn em. Mai Lang Vương thì ngơ ngẩn, chàng chưa từng thấy em kích động như vậy.
- Cậu chỉ biết chỉ trích thôi!
- Gì chứ?! - Nhã Lang cau mày.
Sao tức giận đối đáp - Cậu chỉ biết chỉ trích, chỉ biết chê trách, chỉ biết nói mồm thôi! Cậu chê trách gì Văn Thần chứ? Trong khi ngài ấy đang cố gắng tạo ra thành quả từng ngày để thay đổi mọi chuyện. Còn cậu? Người mà nhìn ra mọi vấn đề như cậu thì lại hèn nhát buông xuôi rồi bỏ chạy. Cậu nói hay lắm mà! Nếu cậu có thể nhận thức được mọi thứ như vậy, có thể vun vút cái mồm lên án mọi người như vậy thì sao cậu không hành động đi?! Suy nghĩ và hành động để thay đổi mọi chuyện?!
Sao ấm ức đến run rẩy cả người - Nói thì hay lắm, bắt tay vào làm mới khó! Lời nói treo trên mồm thì không thể tạo nên thành tựu được! Hãy làm đi! Nếu cậu cho rằng mình đúng. Hãy cho tôi thấy thành quả của cậu, không phải là những lời nói suông tràn đầy miệt thị và sáo rỗng!
- …
Khoảnh khắc ấy, Nhã Lang cảm thấy mình như bị tát một cái đau điếng.
Và mặc dù đau, nhưng chàng lại tỉnh hẳn.
Mai Lang Vương phì cười, kéo Sao ngồi xuống bên cạnh mình. Câu chuyện sau đó chìm vào im lặng, không ai lên tiếng nói gì nữa.
-o-
Đoàn người đi vào nhà chính, trên tràng kỷ bằng gỗ xoan đào đã bố trí trà bánh sẵn sàng. Văn Thần ngồi đợi từ lâu, Sao chú tâm quan sát ngài, Văn Thần hóa ra lại là một vị thần nữ.
Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng đẹp mê hoặc với lớp trang điểm vừa đậm vừa cầu kì và áo dài cách tân xẻ tà thật cao. Áo của nàng may bằng thứ vải rất mỏng, lại dính sát vào người. Toàn bộ thân hình quyến rũ đều phơi bày triệt để, mờ mờ ẩn ẩn sau lớp vải thướt tha.
Mai Lang Vương vừa nhìn thấy nàng liền lập tức dùng quạt chắn ngang tầm mắt, Nhã Lang thì không buồn giữ kẽ nữa, lạnh nhạt nhìn nàng từ đầu xuống chân. Văn Thần hơi nhíu mày khi thấy chàng ta, nhưng nàng không nói gì đến Nhã Lang cả, quyết định hướng sang Mai Thần, cười niềm nở chào chàng.
Mai Lang Vương giữ nguyên cánh quạt như vậy mà trò chuyện với nàng.
- Văn Thần, đã lâu không gặp.
- Vâng, từ lần hội ngộ ở phủ Thần Lúa năm ấy đến nay đã một trăm năm mươi năm.
- Nàng thay đổi rất nhiều.
- Thế à?
- Ừm.
Mai Lang Vương hồi tưởng, chàng nhớ rằng năm đó gặp nàng, nàng ăn mặc rất đoan nhã, áo dài dịu dàng. Nàng cũng không trang điểm cầu kì như vậy, khi ấy nàng chỉ tô điểm dung trang nhẹ nhàng, mày mắt đẹp thanh tú. Chàng có cảm giác nàng giống như một đóa hoa sen. Cao ngạo nở trên đám bùn nhơ, kiêu hãnh phơi bày dung sắc thanh tao thoát tục, khiến đất trời chao đảo.
- Con người ai rồi cũng sẽ đổi thay thôi. - Nàng cười yểu điệu, khúc khích đáp - Kể cả những thứ thanh cao nhất rồi sẽ bị nhiễm nhơ bẩn thôi. Giữ được thứ gì đó không phai tàn lệch lạc theo thời gian là điều không thể.
- Thế à? - Chàng đột nhiên mỉm cười.
- Vâng.
- Hôm nay ta đến đây để phân xử cho nàng và Nhã Lang. - Mai Lang Vương chậm rãi nói - Nhã Lang không muốn làm Văn tiên nữa mà muốn đến chỗ ta làm tiên đồng, ban đầu ta hơi lo lắng, sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng để cậu nhóc tài năng này đến chỗ ta. Thế nhưng nghe xong mấy lời vừa rồi, ta cảm thấy không còn gì đáng lo nữa. Nàng sẽ để Nhã Lang đến hầu hạ ta chứ? Dù sao thì ở lại với nàng cũng chỉ làm mai một tài năng của cậu nhóc thôi.
- Mai Lang Vương! - Văn Thần đấm tay lên bàn khiến tách trà nhích động.
- Thôi nào. - Mai Lang Vương cười mỉm - Nhã Lang là thiếu chủ của Văn phủ, cũng là người sẽ kế nhiệm thần chức Văn Thần trong tương lai, cậu nhóc không thể đi theo một người đã 'phai tàn lệch lạc theo thời gian' như nàng được. Nàng cứ yên tâm giao cậu bé cho ta, Mai Viện rất nghiêm khắc, rồi Nhã Lang sẽ trưởng thành hoàn hảo thôi, đến lúc đó, ta sẽ gửi trả cậu bé về.
Văn Thần nghe chàng nói, dù trong lòng rất tức giận nhưng lại không thể phản bác được lời nào.
Nhã Lang đứng một bên xem hai người đối đáp, chàng ta tỏ ra rất thích thú với cách nói của Mai Lang Vương, Nhã Lang giương giương tự đắc ngẩng cao đầu và chiếu ánh nhìn trêu chọc xuống Văn Thần, càng khiến nàng sôi máu.
- Quỳ xuống! - Nàng ra lệnh cho Nhã Lang.
Chàng ta ngoảnh mặt không thèm để tâm. Văn Thần tức lộn ruột.
- Nhã Lang, ngươi quá quắt lắm! Tại sao ngươi lại chạy đến Mai Viện và cầu cứu ngài ấy hả? Đây vốn là chuyện riêng giữa chúng ta! - Văn Thần sau cùng phải lên tiếng đôi co với Nhã Lang.
Mai Lang Vương thấy nàng đã chịu đi vào vấn đề chính, chàng liền không can thiệp nữa, Sao và chàng cùng im lặng xem hai người họ tranh cãi.
Nhã Lang cười miệt thị, quay lại nàng, vẻ mặt thật khó tả - Tại ai? Ta đã nói không muốn làm Văn tiên nữa, ngài cứ một mực ép ta phải ở lại đây cho bằng được, còn nhốt ta vào phòng riêng. Bất đắc dĩ ta phải trốn đi thôi! Ngài còn sai các tiểu đồng đuổi theo bắt ta về nữa!
- Ngươi là Văn tiên! Là thiếu chủ của Văn phủ, nhiệm vụ của ngươi là kế nhiệm chức Văn Thần! Làm sao có thể từ bỏ tiên tịch của mình được?!
- Hừ, Văn tiên ư? Thật vô nghĩa. - Nhã Lang khinh miệt nhếch mép, tiến đến bàn dài đặt ở gian hai, mang đến một chồng sách.
Số sách đó đều là tư liệu viết của nàng. Văn Thần ngày ngày đều viết không ngừng, những mong khôi phục lại nền văn học rực rỡ vàng son của đất nước trong quá khứ. Nền văn học của Thần giới Việt Nam đã từng có những tên tuổi lớn, tác phẩm của họ trải qua thời gian không gian vẫn không hề lụi tàn. Hết thế hệ này đến thế hệ khác tài năng vượt trội nối tiếp nhau, so với văn chương của Thần giới khác không hề thua kém.
Thế rồi đến khi nàng lãnh chức Văn Thần, văn học chẳng hiểu sao lại cứ suy đồi. Những thứ mà tác giả Thần giới Việt viết ra không được ưa chuộng nữa, người ta thích đọc những quyển sách từ bên ngoài hơn. Các tác giả của Thần giới Việt cũng không thỏa được cái chí viết lách của mình, vì viết không công mà còn không được ủng hộ. Từ người có thâm niên kinh nghiệm viết văn đến người vừa mới chập chững bước vào nghiệp viết đều lắc đầu ngao ngán, để tác phẩm được người đọc chú ý, họ phải viết theo lối văn chương phương Bắc, phương Tây, phải khoác lên văn của họ những vỏ bọc ngoại lai.
Văn Thần suy nghĩ và cố gắng tìm cách cứu vãn tình thế. Nàng cũng mua thử những quyển sách từ bên ngoài về đề tìm hiểu thử xem, xem xem rốt cuộc chúng có gì mà người ta mê mẩn thế. Thứ đầu tiên mà nàng thấy ở chúng chính là tình dục, thứ tiếp theo là bạo lực, tiếp theo nữa là mưu mô, tiếp theo nữa là những lời đổ lỗi. Mặc dù Văn Thần không biết những nội dung đó có gì hay, tuy nhiên nàng vẫn cố gắng học tập để thay đổi, những mong sẽ được người dân tiếp nhận. Đáng tiếc càng viết càng không được ủng hộ, người ta lại bảo rằng, văn của những Văn tiên Việt viết lại không hay, không đặc sắc bằng văn của các Văn tiên bên ngoài.
Dù rất khó hiểu, rất buồn bã và nản lòng nhưng nàng vẫn không từ bỏ. Văn Thần vẫn tin rằng, nếu nàng cố gắng một chút, một chút nữa thôi, thì nàng sẽ vực dậy được nền văn học đã từng rất rực rỡ kia.
Nhã Lang lần lượt cầm từng quyển sách lên, lật giở vài trang rồi quẳng nó xuống đất.
- Tình dục thô thiển. Không có một tí giá trị nghệ thuật nào. - Một quyển sách bị quẳng xuống sàn nhà - Chà đạp phụ nữ, chỉ muốn thỏa mãn bản thân, quá sức nhảm nhí.
- Mưu mô xảo quyệt, xong chuyện lại còn thanh minh thanh nga, bảo rằng bản thân không sai, có nỗi khổ riêng. - Một quyển sách nữa lại bị quẳng xuống sàn nhà - Không có chút khí khái nào. Lý Thông mà cứ muốn nhận là Thạch Sanh.
Chàng ta lại lật giở một quyển sách nữa, cười cay đắng - Bọn Phương Bắc ấy chỉ xem chúng ta là mọi rợ, ai không theo nền Hán hóa của chúng thì đều là mọi rợ. Sau bao nhiêu năm chúng giày xéo quê hương của chúng ta thì chúng ta lại đi theo và tung hứng những thứ chúng viết ra, xem nó như sách gối đầu giường. Ngày xưa ông cha đã kháng cự lại sự đồng hóa của chúng như thế nào? Tại sao phải cố tạo ra chữ Nôm, cố tạo ra những khác biệt văn hóa? Công sức của ông cha đã đổ sông đổ bể cả rồi, thật hổ thẹn.
- Bọn họ dùng thứ đạo đức giả tạo, dùng những thỏa thuận theo kiểu nước đôi để làm tấm bình phong che đậy sự nham hiểm và bạo lực bên trong. Nhìn này, chúng ta học được gì từ những thứ này chứ? Chẳng có gì tốt đẹp cả, chúng ta đọc, rồi con cháu của chúng ta sẽ đọc, thế hệ sau của chúng ta sẽ đọc, tất cả đều sẽ bị đầu độc. Ngài là Văn Thần, lại đi cổ xúy cho những thứ này ư? Sự chấn hưng không nằm ở việc học xem bên ngoài viết gì rồi sao chép lại như con vẹt, sự chấn hưng phải nằm ở tư tưởng. Phải nghĩ sâu, nghĩ xa, phải tạo nên những trang viết của Văn tiên Việt và lay động được cư dân của Thần giới Việt, đó mới là sự chấn hưng.
Nhã Lang lại giẫm lên số sách ấy và kiên quyết nói - Văn học phản ánh hình thái của xã hội, một xã hội thế nào thì sẽ tạo nên những hồn văn như thế ấy, không thể khác được. Sau cùng thì người viết chỉ có thể chân thật với bản thân mình khi ngồi trước bản thảo thôi. Văn chương là nơi mà tâm hồn được phơi bày, tâm hồn tiếp xúc với tâm hồn. Nhìn những thứ này mà xem? Cho dù có được bọc trong vỏ bọc thế nào thì cũng không thể che giấu được sự nhơ bẩn trên trong, không có một chút giá trị chiều sâu nào, rỗng tuếch và tràn đầy bắt nạt chà đạp. Thế thì tại sao ngài lại phải học theo chúng chứ? Hãy là chính bản thân ngài đi! Thay vì cố gắng bắt chước theo chúng thì ngài hãy suy nghĩ xem, nên làm thế nào để viết tốt hơn ngày hôm qua!
Văn Thần nghe chàng ta nói một thôi một hồi, nàng uất ức đến bật khóc. Mai Lang Vương ái ngại nghe tiếng nàng nức nở, chàng chỉ biết thở dài. Nhã Lang nói xong, lại cười nhạt quay đi, giọng đã trở nên bất lực cực điểm rồi.
- Ngài hãy quên đi mong ước chấn hưng lại văn học nước nhà đi, điều đó không thể xảy ra đâu. Tâm hồn của người dân đã bị nuôi dưỡng bằng những thứ này quá lâu rồi. Đến nỗi họ không còn biết hồn Việt là thế nào nữa. Họ hình dung ra chân trời phương Bắc phương Tây dễ hơn cả việc hình dung ra chiếc cối xây lúa của quê hương, họ quen với giọng điệu của Hán ngữ, thích sử dụng Hán ngữ hơn cả từ thuần Việt. Thế thì không còn gì để cải tạo nữa rồi, những đứa trẻ sau cũng sẽ được nuôi dưỡng trong môi trường ấy thôi, không còn gì để cứu vãn. Thay vì cứ thoi thóp sống thế này thì cứ việc giải tán Văn phủ đi, các Văn tiên nên tự bẻ gãy bút của mình rồi chuyển sang phủ thần khác mà làm việc. Dù sao việc lệ thuộc văn hóa này cũng diễn ra lâu rồi, ăn sâu vào máu thịt, chúng ta tồn tại hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chúng ta biến mất cũng chẳng ai quan tâm.
- Nhã Lang… - Văn Thần nghẹn giọng.
- Cha mẹ ta đã hi sinh trong cuộc chiến đẫm máu đó chỉ vì theo đuổi những giá trị sáng trong của hồn quê. Nhưng rồi, điều đó có ý nghĩa gì chứ? Khi người đời không xem trọng giá trị truyền thống? Chúng ta đã bị nuốt chửng từ lâu rồi, vì chúng ta không có khả năng kháng cự, vì chúng ta thích đọc những thứ tầm thấp hơn là những thứ có giá trị và chiều sâu, thế thì tại sao cứ phải thay đổi cách đọc ấy? Hãy để người dân được tự do. Chúng ta vui mà họ cũng vui, đôi bên không cần phải suy nghĩ vất vả.
Sao nghe Nhã Lang hằn học, dù em hiểu rằng chàng ta cũng chỉ là một người đau đáu lo lắng cho nền văn chương của quê hương thôi nhưng vẫn không thể nuốt trôi được cách nói chuyện của chàng ta. Cách nói chuyện đó… Thật tuyệt vọng, buông xuôi, đầy hờn lẫy và trách móc. Em không chịu được, nắm chặt hai tay lại và bật dậy phản pháo. Sao không chấp nhận được cái cách mà Nhã Lang nghĩ về mọi người.
- Cậu thôi đi! - Em quát lên.
Tiếng quát của em vang dội và mãnh liệt, giống như tiếng chuông gióng lên trong đêm thanh vắng.
Những người có mặt ở đó trong phút chốc sững sờ nhìn em. Mai Lang Vương thì ngơ ngẩn, chàng chưa từng thấy em kích động như vậy.
- Cậu chỉ biết chỉ trích thôi!
- Gì chứ?! - Nhã Lang cau mày.
Sao tức giận đối đáp - Cậu chỉ biết chỉ trích, chỉ biết chê trách, chỉ biết nói mồm thôi! Cậu chê trách gì Văn Thần chứ? Trong khi ngài ấy đang cố gắng tạo ra thành quả từng ngày để thay đổi mọi chuyện. Còn cậu? Người mà nhìn ra mọi vấn đề như cậu thì lại hèn nhát buông xuôi rồi bỏ chạy. Cậu nói hay lắm mà! Nếu cậu có thể nhận thức được mọi thứ như vậy, có thể vun vút cái mồm lên án mọi người như vậy thì sao cậu không hành động đi?! Suy nghĩ và hành động để thay đổi mọi chuyện?!
Sao ấm ức đến run rẩy cả người - Nói thì hay lắm, bắt tay vào làm mới khó! Lời nói treo trên mồm thì không thể tạo nên thành tựu được! Hãy làm đi! Nếu cậu cho rằng mình đúng. Hãy cho tôi thấy thành quả của cậu, không phải là những lời nói suông tràn đầy miệt thị và sáo rỗng!
- …
Khoảnh khắc ấy, Nhã Lang cảm thấy mình như bị tát một cái đau điếng.
Và mặc dù đau, nhưng chàng lại tỉnh hẳn.
Mai Lang Vương phì cười, kéo Sao ngồi xuống bên cạnh mình. Câu chuyện sau đó chìm vào im lặng, không ai lên tiếng nói gì nữa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.