Mai Nở Dưới Sao - Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
Chương trước- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mai Nở Dưới Sao
Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
'Ôi tình yêu đầu đời của em đã tan vỡ thật rồi.
Ôi em đã thất tình mất rồi!
Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.
Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.'
-o-
Một tuần trôi qua kể từ sự kiện ấy. Mai Lang Vương rốt cuộc cũng nhớ đến em, chàng cho tiểu đồng đến gọi em sau bữa cơm trưa. Sao không gặp chàng, em bảo với tiểu đồng rằng em mệt nên sẽ không đi đâu cả. Tiểu đồng chạy đến báo, Mai Lang Vương đang ngồi ở giường tre đợi em, nghe lời nó bẩm mà thất thần ngẩn ngơ.
Chàng đến khu lưu trú tìm gặp, em không xuất hiện. Chàng đến bắt chuyện cùng Quan Lang, cố tình chọn giờ mà em phải hầu để được trông thấy em, nhưng Nùng Tậu từ lâu đã không còn gọi em đến hầu nữa.
Bồn chồn lo lắng, chàng quyết định hỏi thẳng Nùng Tậu. Quan Lang cười khẩy uống trà, bảo với chàng rằng - Một con nhóc tiểu đồng mà đáng để ta bận tâm ư? Đừng hỏi ta về nó nữa, tự ngươi lo liệu đi.
Mai Lang Vương bất lực, chàng không thể nhìn thấy hình bóng em ở khu lưu trú. Mặc dù chàng biết em vẫn luôn ở đó, vẫn luôn ở trong Mai Viện của chàng nhưng chàng lại không thể tìm thấy em. Mai Lang Vương lượn lờ ở khu lưu trú suốt một tuần liền, thậm chí dùng cả các thị vệ trong viện để theo dõi và săn đón em. Cuối cùng nỗ lực của chàng cũng mang lại kết quả, chiều hôm đó, các thị vệ báo với chàng rằng họ thấy em đang tưới mai ngoài vườn.
Mai Lang Vương tức tốc đến đó. Vừa nghe tiếng guốc của chàng, em đã vội vàng quẳng gáo nước đi, bỏ chạy. Mai Lang Vương đuổi theo em nhưng Sao vẫn một mực chạy thoát. Khi đến hiên nhà, chàng sắp chạm được tay em rồi thì Quan Lang lại bất thần từ trên cao đáp xuống.
Nùng Tậu đang uống trà trên mái nhà, thấy Mai Lang Vương rào đón Sao, chàng lập tức xuất hiện ngăn cản. Nùng Tậu gạt tay Mai Lang Vương ra và chắn trước Sao, còn em thì trốn sau Nùng Tậu. Mai Lang Vương nghe ngực đông cứng lại. Chàng rơi mắt lên em, sắc mặt em kém quá. Trắng nhợt!
Hơi thở của chàng dường như mang theo cả khối sỏi đá, hít vào phổi, chúng lạo rạo chuyển động, đau xiết. Mai Lang Vương khổ sở hướng tay về phía em, cố gắng thốt lên một câu - Sao, gặp ta được không? Chỉ chút thôi.
Thế nhưng Sao lại bịt tai lại và dứt khoát quay đầu. Em không muốn nghe, không muốn thấy, không muốn bị cuốn vào chàng nữa. Em đang chữa trị vết thương lòng này, rồi nó sẽ lành thôi. Khi nó lành em sẽ rời xa nơi này và chấm dứt những oan nghiệt. Em sẽ không mềm lòng nữa!
Nùng Tậu liếc mắt sang em, ra lệnh - Vào phòng đi.
Sao ngoan ngoãn nghe theo lời chàng.
Mai Lang Vương trừng mắt giận dữ, chàng xông đến muốn giữ em lại nhưng Nùng Tậu đã cản chàng. Mỗi bước chân em tựa như những nhát dao xuyên vào tim chàng, Mai Lang Vương cố gọi - Sao!
Em vẫn đi.
Chàng lại gọi tiếp - Sao!
Nhưng em vẫn không dừng bước.
Bóng dáng yếu ớt ấy khuất hẳn vào trong nhà, Mai Lang Vương cảm thấy trời đất như đổ sụp. Nùng Tậu đẩy chàng ra, lạnh nhạt hạ lệnh - Từ nay ngươi đừng xuất hiện ở đây nữa. Ta không thích ngươi đến làm phiền cuộc sống của ta.
Mai Lang Vương bị chàng ta cản trở hết lần này đến lần khác, rất bực tức nhưng không thể công khai đối đầu với chàng ta được. Chàng đành siết chặt tay, nhẫn nhịn rời đi. Mới đi được vài bước chân chàng lại thẫn thờ. Sao, em ấy làm gì mà nhợt nhạt như vậy? Tại sao trông em lại kém sắc như vậy?
Chàng khổ sở và hụt hẫng lê chân về nhà, dường như đã hiểu mà dường như không.
Mai Lang Vương bị Nùng Tậu ngăn cản, không còn có thể đến khu lưu trú gặp em một cách công khai nữa. Chàng tìm đến phòng em vào tối muộn, gõ cửa sổ phòng hàng chục lần nhưng không ai mở cửa. Sau đó, chàng nghe tiểu đồng báo lại rằng em đã chuyển sang nhà chính ở cùng Quan Lang rồi. Mai Lang Vương ngẩn người, chàng đứng lặng trong thư phòng, tựa như bức tượng bị hỏng, thảm hại.
Chàng không đến tìm, không có cách để đến tìm khiến tâm trí Sao dần bình lặng. Em vẫn chưa hồi âm thư cho Nhã Lang. Ngày ngày đều nằm yên trong phòng mình đọc sách. Đến hôm sau, đột nhiên có Lãm xin gặp. Sao không thể từ chối chàng ta được nên phải lộ diện. Lãm cũng không hỏi em nhiều, càng không đả động gì đến Mai Lang Vương cả, chàng xót xa ngắm em, than thở - Cô Thắm ngày nào của tôi đâu rồi? Chuyện gì vậy nhóc? Nếu bệnh sao không để mọi người khám qua?
Sao nghe chàng ta nói, cuối cùng cũng phì cười. Nụ cười mà đã lâu rồi chưa xuất hiện. Sao cười là bởi cái danh 'cô Thắm' ấy. Nó chất chứa bao hoài niệm, khiến em nhớ nhung và đau xót. Em lắc đầu bảo với chàng rằng em không sao. Em cũng chẳng biết vì cớ gì sắc mặt cứ kém như vậy mặc dù thân thể em rất khỏe mạnh. Lãm không tin lời em, chàng thở dài xoa lên mái đầu nhỏ, khuyên nhủ thật lòng - Có chuyện gì thì cứ bộc bạch ra ngoài, để trong lòng chỉ thành tâm bệnh thôi. Không nói được với người này thì nói với người khác. Em đâu chỉ có một mình? Bỏ đi Mai Thần, em vẫn còn có ta, có Thần Tình, có các vị Hoa Tiên mà?
Sao cảm kích với lời nói ấy.
Cho dù em định sẽ không ở lại Mai Viện nữa, định sẽ cắt đứt mọi cảm xúc dành cho Mai Lang Vương nhưng những người khác thì sẽ mãi mãi là bằng hữu, là trưởng bối, là người thân của em. Họ đã cùng em tạo nên biết bao kí ức tuyệt đẹp, họ là một phần tuổi thơ và quá khứ của em.
Tuy vậy, Sao không nói gì với Lãm cả. Chàng ta cũng biết em sẽ như vậy, dù gì chàng ta cũng đã kề cận bên em từ bé đến lớn, hiểu rõ em không phải là người mà chuyện gì cũng cởi mở với người khác được. Chàng ta nán lại uống trà cùng em một chốc rồi rời đi, khi đi lại trao cho em một túi gấm. Sao đẩy túi gấm lại cho chàng, Lãm khổ sở than vãn - Nhận đi, không nhận là ta lại bị trách mắng đấy. Thương ta đi nhóc.
Sao đành nhận.
Về phòng, em mở túi gấm ra xem, bên trong là những viên kẹo hổ phách. Sao không nói gì, em gọi tiểu đồng đến và nhờ nó mang sang nhà Vương trả lại. Tiểu đồng trao túi gấm cho chàng khi Lãm cũng uống trà ở đó. Mai Lang Vương nhận lại vật ấy với vẻ mặt thật khó tả. Lãm thườn thượt thở dài, chàng ta nói qua tình hình của Sao cho chàng nghe rồi cũng không tiện ở đó nữa mà xin rời đi.
Trông chờ ở Lãm không được, Mai Lang Vương đành trông chờ vào các vị Hoa Tiên, vào Thần Tình. Các vị Hoa Tiên thì cũng đã thử sức rồi, tuy nhiên cũng như Lãm, họ chẳng nhận lại được điều gì khả quan cả. Thần Tình thì đi biền biệt chẳng về, khi chàng gửi thư, nàng ta hồi âm lại rằng chừng nào cái tên Nùng Tậu kia còn ở đó thì chừng ấy nàng ta sẽ không về đâu.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng chỉ còn có thể đứng ở bên này mà trông về bên kia. Mỗi khi chàng không muốn ăn uống, chàng lại chợt nhớ đến lời căn dặn của em mà không thể phớt lờ. Chàng mở hộp sứ mà em tặng cho ra, nó luôn được chàng dùng thần lực bảo quản, vì vậy những chiếc bánh phục linh vẫn còn mới nguyên màu sắc và hương vị, không hề bị hỏng.
Chàng nhón lấy một chiếc bánh và chậm rãi nếm. Hương hoa nhài lan tỏa trong khoang miệng nhưng sao vị lại chẳng ngọt mà đắng chát như thế?
Mai Lang Vương khổ sở ăn hết chiếc bánh đó, vừa ăn vừa nghĩ đến em, thứ hiện lên duy nhất chính là ánh mắt lạnh lùng mà em nhìn chàng khi đó.
Tại sao em lại bỏ chạy? Tại sao em không muốn gặp chàng? Tại sao em từ chối mọi sự quan tâm của chàng? Chẳng phải em đã nói rằng sẽ mãi mãi ở bên chàng ư? Chẳng phải em nói rằng chàng là mái ấm của em ư?
Mai Lang Vương không thể hiểu được em.
Trong khi Mai Lang Vương đau khổ thì Đào Hoa đã bình phục hoàn toàn. Khi hay tin chàng tìm mọi cách đến gặp em và em thì nhất quyết từ chối gặp chàng, nàng biết là kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Đào Hoa hạ thêm một đòn nữa, gọi em đến gặp. Kể từ khi nàng bị thương đến nay em vẫn chưa đến gặp nàng lần nào, Sao nghĩ cũng nên đến để cảm ơn nàng một tiếng. Cả hai đều thống nhất sẽ gặp nhau vào giờ làm việc của Mai Lang Vương để tránh sự xuất hiện của chàng.
Vừa vào đến phòng nàng, Sao đã nhanh chóng gập người lại và cảm ơn nàng chân thành. Đào Hoa cười mỉm, bảo rằng không sao đâu. Bảo vệ em là nghĩa vụ của người trong Mai Viện.
Hai người im lặng một chốc, cuối cùng Đào Hoa nói thẳng những mong cầu trong lòng. Nàng mong rằng em sẽ không xen vào giữa nàng và Vương.
- Sao, em còn trẻ, em chỉ mới mười bảy thôi. Rồi em sẽ gặp thêm nhiều người đàn ông khác, sẽ có người yêu thương em và dành cho em. Vương và chị đã đính ước với nhau, chị yêu chàng tha thiết. Suốt bốn trăm năm qua chị chỉ nghĩ về chàng, xin em đừng xen vào mối duyên tình này.
Sao nghe nàng nói, trầm ngâm im lặng.
Đào Hoa thấy em không trả lời, nàng lại bật khóc, cầu xin.
Sao lau nước mắt cho nàng và ôm nàng thật chặt, giống như cái lúc mà nàng che chở cho em trước những mũi tên vậy.
- Chị sẽ được hạnh phúc. Em tin rằng Vương và chị sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. - Em nhẹ nhàng hứa với nàng.
Đào Hoa ôm lấy lưng em, dù vai nàng run rẩy nức nở nhưng môi thì lại mỉm cười vừa ý.
Sau khi nói xong mấy lời đó, em từ biệt nàng và rời đi. Trên đường về, em lại nhìn thấy tiểu đồng của Mai Lang Vương. Tiểu đồng hớt ha hớt hãi chạy đến, như thể sợ rằng em sẽ lẩn trốn vậy. Nó đi đến trước mặt em, chặn đường tiến và rồi báo lại - Vương muốn chị đến gặp.
Sao suy nghĩ một chút, em cảm thấy bản thân nên có một lời thẳng thắn với chàng. Em đã có quyết định rồi, sẽ không ở lại Mai Viện nữa, em sẽ đến Văn Phủ viết sách cùng Nhã Lang. Thế nên Sao đi theo tiểu đồng. Khi hai người đến cổng tròn thì vô tình nghe thấy giọng Lãm vẳng ra. Sao dừng lại, cho tiểu đồng rời đi rồi nán lại cổng mà nghe kĩ. Em nghe thấy chàng và Lãm đang trò chuyện về Đào Hoa.
- Đào Hoa xinh đẹp hiền dịu, rất hợp với ngài nhỉ?
- Ai cũng bảo vậy cả.
- Ngài và nàng ấy sống với nhau cũng được lắm đấy, sao không cử hành hôn lễ đi mà cứ để con gái người ta chờ mãi thế?
- Nàng ấy là một người chu đáo và tinh tế, nếu ta sống cùng nàng ấy thì hẳn là rất ấm êm. Đào Hoa sẽ lo toan rất tốt chuyện trong nhà, còn ta thì chỉ việc quản chuyện bên ngoài. Nàng ấy sẽ không khiến ta đau đầu nghĩ ngợi.
Sao nghe đến đây thì lùi bước.
Em cười mơ hồ, quay đầu đi thẳng ra cửa sau của viện. Sao đi được vài bước, đến khi thoát hẳn khỏi khu vực của chàng thì mới dám chạy. Em bước cao bước thấp, tất tả nện guốc trên con đường lát đá trắng. Sao vừa chạy vừa lau nước mắt. Cõi lòng như bị lưỡi câu móc phải, nhoi nhói, trầy trụa.
Em lao ra một tảng đá và òa khóc. Sao ngửa mặt lên trời khóc thật to.
Ôi tình yêu đầu đời của em đã tan vỡ thật rồi.
Ôi em đã thất tình mất rồi!
Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.
Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.
Ôi em đã thất tình mất rồi!
Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.
Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.'
-o-
Một tuần trôi qua kể từ sự kiện ấy. Mai Lang Vương rốt cuộc cũng nhớ đến em, chàng cho tiểu đồng đến gọi em sau bữa cơm trưa. Sao không gặp chàng, em bảo với tiểu đồng rằng em mệt nên sẽ không đi đâu cả. Tiểu đồng chạy đến báo, Mai Lang Vương đang ngồi ở giường tre đợi em, nghe lời nó bẩm mà thất thần ngẩn ngơ.
Chàng đến khu lưu trú tìm gặp, em không xuất hiện. Chàng đến bắt chuyện cùng Quan Lang, cố tình chọn giờ mà em phải hầu để được trông thấy em, nhưng Nùng Tậu từ lâu đã không còn gọi em đến hầu nữa.
Bồn chồn lo lắng, chàng quyết định hỏi thẳng Nùng Tậu. Quan Lang cười khẩy uống trà, bảo với chàng rằng - Một con nhóc tiểu đồng mà đáng để ta bận tâm ư? Đừng hỏi ta về nó nữa, tự ngươi lo liệu đi.
Mai Lang Vương bất lực, chàng không thể nhìn thấy hình bóng em ở khu lưu trú. Mặc dù chàng biết em vẫn luôn ở đó, vẫn luôn ở trong Mai Viện của chàng nhưng chàng lại không thể tìm thấy em. Mai Lang Vương lượn lờ ở khu lưu trú suốt một tuần liền, thậm chí dùng cả các thị vệ trong viện để theo dõi và săn đón em. Cuối cùng nỗ lực của chàng cũng mang lại kết quả, chiều hôm đó, các thị vệ báo với chàng rằng họ thấy em đang tưới mai ngoài vườn.
Mai Lang Vương tức tốc đến đó. Vừa nghe tiếng guốc của chàng, em đã vội vàng quẳng gáo nước đi, bỏ chạy. Mai Lang Vương đuổi theo em nhưng Sao vẫn một mực chạy thoát. Khi đến hiên nhà, chàng sắp chạm được tay em rồi thì Quan Lang lại bất thần từ trên cao đáp xuống.
Nùng Tậu đang uống trà trên mái nhà, thấy Mai Lang Vương rào đón Sao, chàng lập tức xuất hiện ngăn cản. Nùng Tậu gạt tay Mai Lang Vương ra và chắn trước Sao, còn em thì trốn sau Nùng Tậu. Mai Lang Vương nghe ngực đông cứng lại. Chàng rơi mắt lên em, sắc mặt em kém quá. Trắng nhợt!
Hơi thở của chàng dường như mang theo cả khối sỏi đá, hít vào phổi, chúng lạo rạo chuyển động, đau xiết. Mai Lang Vương khổ sở hướng tay về phía em, cố gắng thốt lên một câu - Sao, gặp ta được không? Chỉ chút thôi.
Thế nhưng Sao lại bịt tai lại và dứt khoát quay đầu. Em không muốn nghe, không muốn thấy, không muốn bị cuốn vào chàng nữa. Em đang chữa trị vết thương lòng này, rồi nó sẽ lành thôi. Khi nó lành em sẽ rời xa nơi này và chấm dứt những oan nghiệt. Em sẽ không mềm lòng nữa!
Nùng Tậu liếc mắt sang em, ra lệnh - Vào phòng đi.
Sao ngoan ngoãn nghe theo lời chàng.
Mai Lang Vương trừng mắt giận dữ, chàng xông đến muốn giữ em lại nhưng Nùng Tậu đã cản chàng. Mỗi bước chân em tựa như những nhát dao xuyên vào tim chàng, Mai Lang Vương cố gọi - Sao!
Em vẫn đi.
Chàng lại gọi tiếp - Sao!
Nhưng em vẫn không dừng bước.
Bóng dáng yếu ớt ấy khuất hẳn vào trong nhà, Mai Lang Vương cảm thấy trời đất như đổ sụp. Nùng Tậu đẩy chàng ra, lạnh nhạt hạ lệnh - Từ nay ngươi đừng xuất hiện ở đây nữa. Ta không thích ngươi đến làm phiền cuộc sống của ta.
Mai Lang Vương bị chàng ta cản trở hết lần này đến lần khác, rất bực tức nhưng không thể công khai đối đầu với chàng ta được. Chàng đành siết chặt tay, nhẫn nhịn rời đi. Mới đi được vài bước chân chàng lại thẫn thờ. Sao, em ấy làm gì mà nhợt nhạt như vậy? Tại sao trông em lại kém sắc như vậy?
Chàng khổ sở và hụt hẫng lê chân về nhà, dường như đã hiểu mà dường như không.
Mai Lang Vương bị Nùng Tậu ngăn cản, không còn có thể đến khu lưu trú gặp em một cách công khai nữa. Chàng tìm đến phòng em vào tối muộn, gõ cửa sổ phòng hàng chục lần nhưng không ai mở cửa. Sau đó, chàng nghe tiểu đồng báo lại rằng em đã chuyển sang nhà chính ở cùng Quan Lang rồi. Mai Lang Vương ngẩn người, chàng đứng lặng trong thư phòng, tựa như bức tượng bị hỏng, thảm hại.
Chàng không đến tìm, không có cách để đến tìm khiến tâm trí Sao dần bình lặng. Em vẫn chưa hồi âm thư cho Nhã Lang. Ngày ngày đều nằm yên trong phòng mình đọc sách. Đến hôm sau, đột nhiên có Lãm xin gặp. Sao không thể từ chối chàng ta được nên phải lộ diện. Lãm cũng không hỏi em nhiều, càng không đả động gì đến Mai Lang Vương cả, chàng xót xa ngắm em, than thở - Cô Thắm ngày nào của tôi đâu rồi? Chuyện gì vậy nhóc? Nếu bệnh sao không để mọi người khám qua?
Sao nghe chàng ta nói, cuối cùng cũng phì cười. Nụ cười mà đã lâu rồi chưa xuất hiện. Sao cười là bởi cái danh 'cô Thắm' ấy. Nó chất chứa bao hoài niệm, khiến em nhớ nhung và đau xót. Em lắc đầu bảo với chàng rằng em không sao. Em cũng chẳng biết vì cớ gì sắc mặt cứ kém như vậy mặc dù thân thể em rất khỏe mạnh. Lãm không tin lời em, chàng thở dài xoa lên mái đầu nhỏ, khuyên nhủ thật lòng - Có chuyện gì thì cứ bộc bạch ra ngoài, để trong lòng chỉ thành tâm bệnh thôi. Không nói được với người này thì nói với người khác. Em đâu chỉ có một mình? Bỏ đi Mai Thần, em vẫn còn có ta, có Thần Tình, có các vị Hoa Tiên mà?
Sao cảm kích với lời nói ấy.
Cho dù em định sẽ không ở lại Mai Viện nữa, định sẽ cắt đứt mọi cảm xúc dành cho Mai Lang Vương nhưng những người khác thì sẽ mãi mãi là bằng hữu, là trưởng bối, là người thân của em. Họ đã cùng em tạo nên biết bao kí ức tuyệt đẹp, họ là một phần tuổi thơ và quá khứ của em.
Tuy vậy, Sao không nói gì với Lãm cả. Chàng ta cũng biết em sẽ như vậy, dù gì chàng ta cũng đã kề cận bên em từ bé đến lớn, hiểu rõ em không phải là người mà chuyện gì cũng cởi mở với người khác được. Chàng ta nán lại uống trà cùng em một chốc rồi rời đi, khi đi lại trao cho em một túi gấm. Sao đẩy túi gấm lại cho chàng, Lãm khổ sở than vãn - Nhận đi, không nhận là ta lại bị trách mắng đấy. Thương ta đi nhóc.
Sao đành nhận.
Về phòng, em mở túi gấm ra xem, bên trong là những viên kẹo hổ phách. Sao không nói gì, em gọi tiểu đồng đến và nhờ nó mang sang nhà Vương trả lại. Tiểu đồng trao túi gấm cho chàng khi Lãm cũng uống trà ở đó. Mai Lang Vương nhận lại vật ấy với vẻ mặt thật khó tả. Lãm thườn thượt thở dài, chàng ta nói qua tình hình của Sao cho chàng nghe rồi cũng không tiện ở đó nữa mà xin rời đi.
Trông chờ ở Lãm không được, Mai Lang Vương đành trông chờ vào các vị Hoa Tiên, vào Thần Tình. Các vị Hoa Tiên thì cũng đã thử sức rồi, tuy nhiên cũng như Lãm, họ chẳng nhận lại được điều gì khả quan cả. Thần Tình thì đi biền biệt chẳng về, khi chàng gửi thư, nàng ta hồi âm lại rằng chừng nào cái tên Nùng Tậu kia còn ở đó thì chừng ấy nàng ta sẽ không về đâu.
Mai Lang Vương không còn cách nào khác, chàng chỉ còn có thể đứng ở bên này mà trông về bên kia. Mỗi khi chàng không muốn ăn uống, chàng lại chợt nhớ đến lời căn dặn của em mà không thể phớt lờ. Chàng mở hộp sứ mà em tặng cho ra, nó luôn được chàng dùng thần lực bảo quản, vì vậy những chiếc bánh phục linh vẫn còn mới nguyên màu sắc và hương vị, không hề bị hỏng.
Chàng nhón lấy một chiếc bánh và chậm rãi nếm. Hương hoa nhài lan tỏa trong khoang miệng nhưng sao vị lại chẳng ngọt mà đắng chát như thế?
Mai Lang Vương khổ sở ăn hết chiếc bánh đó, vừa ăn vừa nghĩ đến em, thứ hiện lên duy nhất chính là ánh mắt lạnh lùng mà em nhìn chàng khi đó.
Tại sao em lại bỏ chạy? Tại sao em không muốn gặp chàng? Tại sao em từ chối mọi sự quan tâm của chàng? Chẳng phải em đã nói rằng sẽ mãi mãi ở bên chàng ư? Chẳng phải em nói rằng chàng là mái ấm của em ư?
Mai Lang Vương không thể hiểu được em.
Trong khi Mai Lang Vương đau khổ thì Đào Hoa đã bình phục hoàn toàn. Khi hay tin chàng tìm mọi cách đến gặp em và em thì nhất quyết từ chối gặp chàng, nàng biết là kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn.
Đào Hoa hạ thêm một đòn nữa, gọi em đến gặp. Kể từ khi nàng bị thương đến nay em vẫn chưa đến gặp nàng lần nào, Sao nghĩ cũng nên đến để cảm ơn nàng một tiếng. Cả hai đều thống nhất sẽ gặp nhau vào giờ làm việc của Mai Lang Vương để tránh sự xuất hiện của chàng.
Vừa vào đến phòng nàng, Sao đã nhanh chóng gập người lại và cảm ơn nàng chân thành. Đào Hoa cười mỉm, bảo rằng không sao đâu. Bảo vệ em là nghĩa vụ của người trong Mai Viện.
Hai người im lặng một chốc, cuối cùng Đào Hoa nói thẳng những mong cầu trong lòng. Nàng mong rằng em sẽ không xen vào giữa nàng và Vương.
- Sao, em còn trẻ, em chỉ mới mười bảy thôi. Rồi em sẽ gặp thêm nhiều người đàn ông khác, sẽ có người yêu thương em và dành cho em. Vương và chị đã đính ước với nhau, chị yêu chàng tha thiết. Suốt bốn trăm năm qua chị chỉ nghĩ về chàng, xin em đừng xen vào mối duyên tình này.
Sao nghe nàng nói, trầm ngâm im lặng.
Đào Hoa thấy em không trả lời, nàng lại bật khóc, cầu xin.
Sao lau nước mắt cho nàng và ôm nàng thật chặt, giống như cái lúc mà nàng che chở cho em trước những mũi tên vậy.
- Chị sẽ được hạnh phúc. Em tin rằng Vương và chị sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau. - Em nhẹ nhàng hứa với nàng.
Đào Hoa ôm lấy lưng em, dù vai nàng run rẩy nức nở nhưng môi thì lại mỉm cười vừa ý.
Sau khi nói xong mấy lời đó, em từ biệt nàng và rời đi. Trên đường về, em lại nhìn thấy tiểu đồng của Mai Lang Vương. Tiểu đồng hớt ha hớt hãi chạy đến, như thể sợ rằng em sẽ lẩn trốn vậy. Nó đi đến trước mặt em, chặn đường tiến và rồi báo lại - Vương muốn chị đến gặp.
Sao suy nghĩ một chút, em cảm thấy bản thân nên có một lời thẳng thắn với chàng. Em đã có quyết định rồi, sẽ không ở lại Mai Viện nữa, em sẽ đến Văn Phủ viết sách cùng Nhã Lang. Thế nên Sao đi theo tiểu đồng. Khi hai người đến cổng tròn thì vô tình nghe thấy giọng Lãm vẳng ra. Sao dừng lại, cho tiểu đồng rời đi rồi nán lại cổng mà nghe kĩ. Em nghe thấy chàng và Lãm đang trò chuyện về Đào Hoa.
- Đào Hoa xinh đẹp hiền dịu, rất hợp với ngài nhỉ?
- Ai cũng bảo vậy cả.
- Ngài và nàng ấy sống với nhau cũng được lắm đấy, sao không cử hành hôn lễ đi mà cứ để con gái người ta chờ mãi thế?
- Nàng ấy là một người chu đáo và tinh tế, nếu ta sống cùng nàng ấy thì hẳn là rất ấm êm. Đào Hoa sẽ lo toan rất tốt chuyện trong nhà, còn ta thì chỉ việc quản chuyện bên ngoài. Nàng ấy sẽ không khiến ta đau đầu nghĩ ngợi.
Sao nghe đến đây thì lùi bước.
Em cười mơ hồ, quay đầu đi thẳng ra cửa sau của viện. Sao đi được vài bước, đến khi thoát hẳn khỏi khu vực của chàng thì mới dám chạy. Em bước cao bước thấp, tất tả nện guốc trên con đường lát đá trắng. Sao vừa chạy vừa lau nước mắt. Cõi lòng như bị lưỡi câu móc phải, nhoi nhói, trầy trụa.
Em lao ra một tảng đá và òa khóc. Sao ngửa mặt lên trời khóc thật to.
Ôi tình yêu đầu đời của em đã tan vỡ thật rồi.
Ôi em đã thất tình mất rồi!
Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.
Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hoa Thần - Phong Thần tử chiến
- Chương 2: Tam Hoa - Tứ Phong
- Chương 3: Mai Lang Vương
- Chương 4: Thần Tình
- Chương 5: Mục kích
- Chương 6: Gặp gỡ
- Chương 7: Bằng hữu
- Chương 8: Bàn tính
- Chương 9: Bài học
- Chương 10: Chống đỡ
- Chương 11: Từ biệt
- Chương 12: Nhiệm vụ
- Chương 13: Nghịch dại
- Chương 14: Khởi nguồn của Sao
- Chương 15: Bi ai của Sao
- Chương 16: Kỳ ngộ
- Chương 17: Chàng trai kì lạ
- Chương 18: Yếu đuối
- Chương 19: Những đứa trẻ đồng cảnh ngộ
- Chương 20: Thế giới... Rơi xuống
- Chương 21: Đi cùng ta
- Chương 22: Vừa về đến nhà đã gặp rắc rối
- Chương 23: Trốn chạy
- Chương 24: Thế giới của quỷ dữ
- Chương 25: Đi tìm
- Chương 26: Em Khiến ta lo lắng
- Chương 27: Kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng
- Chương 28: Người mà em có thể dựa dẫm trông chờ
- Chương 29: Cuối cùng ta cũng hình dung ra đoạn đường phía trước...
- Chương 30: Hòa nhập với thế giới mới
- Chương 31: Số phận buộc chặt
- Chương 32: Một đoạn duyên ngắn
- Chương 33: Lời đổ lỗi của nỗi cô đơn
- Chương 34: Khờ dại...
- Chương 35: Tình cha con, anh em, chú cháu...
- Chương 36: Bắt tay hòa bình...
- Chương 37: Phản quân gây loạn
- Quyển 2 - Chương 1: Bộ Áo Mới.
- Quyển 2 - Chương 2: Những Bộ Lễ Phục.
- Quyển 2 - Chương 3: Những Lá Thư Tình.
- Quyển 2 - Chương 4: Vác Trai Về Nhà.
- Quyển 2 - Chương 5: Kẻ Đột Nhập Đáng Ghét.
- Quyển 2 - Chương 6: Dường Như Hiểu Được Chút Gì…
- Quyển 2 - Chương 7: Có Điều Gì Đó Đã Đổi Khác…
- Quyển 2 - Chương 8: Chuyện Gì Xảy Ra Ở Văn Phủ???
- Quyển 2 - Chương 9: Văn Thần Biến Chất Như Thế Nào?
- Quyển 2 - Chương 10: Một Cái Tát Đau Điếng.
- Quyển 2 - Chương 11: Tỉnh Giấc Ở Văn Phủ
- Quyển 2 - Chương 12: Tại Sao Người Vẫn Còn Bình Chân Như Vại?
- Quyển 2 - Chương 13: Ai Sẽ Thắng Ván Cược Này?
- Quyển 2 - Chương 14: Đã Hiểu Hết Những Cảm Xúc Này.
- Quyển 2 - Chương 15: Không Thể Gọi Thành Tên Cảm Xúc Ấy.
- Quyển 2 - Chương 16: Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Nhau Là Đủ Rồi.
- Quyển 2 - Chương 17: Tin Đồn.
- Quyển 2 - Chương 18: Hoàng Hôn Mai Viện Nhuốm Màu Đỏ Thẫm.
- Quyển 2 - Chương 19: Kiên Nhẫn Của Chàng.
- Quyển 2 - Chương 20: An Bài Của Các Vị Hoa Tiên.
- Quyển 2 - Chương 21: Thỏa Thuận.
- Quyển 2 - Chương 22: Xa Cách
- Quyển 2 - Chương 23: Tất Cả Đã Trở Thành Kỉ Niệm.
- Quyển 2 - Chương 24: Đã Tìm Ra Cách Trị Em.
- Quyển 2 - Chương 25: Lay Động Được Em.
- Quyển 2 - Chương 26: Tâm Tư Của Một Đóa Hoa Đào.
- Quyển 2 - Chương 27: Hình Ảnh Nàng Trong Em Được Định Hình Lại.
- Quyển 2 - CChương 28: Hai Người Không Thể Dung Hòa.
- Quyển 2 - Chương 29: Quyết Định Của Mai Lang.
- Quyển 2 - Chương 30: Gặp Lại Gã Ngông Cuồng Ấy
- Quyển 2 - Chương 31: Quan Lang Nùng Tậu.
- Quyển 2 - Chương 32: Thoát Khỏi Tay Nàng.
- Quyển 2 - Chương 33: Phương Cách.
- Quyển 2 - Chương 34: Xâm Nhập.
- Quyển 2 - Chương 35: Sức Mạnh Kì Bí Đã Thức Tỉnh.
- Quyển 2 - Chương 36: Ý Định.
- Quyển 2 - Chương 37: Thất Tình.
- Chương 38: Em Sẽ Đi Tìm Con Đường Riêng.
- Chương 39: Câu Chuyện Xưa Cũ Ấy.
- Chương 40: Tỉnh Ngộ.
- Chương 41: Cắt Đứt.
- Chương 42: Rời Bỏ.
- Chương 43: Không Gian Thần Giới.
- Chương 44: Làm Quen.
- Chương 45: Vùng Không Gian Vây Kín Đầu Tiên.
- Chương 46: Khảo Nghiệm.
- Chương 47: Sức Mạnh Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 48: Nhân Duyên Rạn Vỡ.
- Chương 49: Chiến Đấu Với Chớn.
- Chương 50: Dấu Ấn Kì Lạ.
- Chương 51: Truyền Thuyết Chơ Ro.
- Chương 52: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Hai.
- Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật.
- Chương 54: Đệ Tử Chân Truyền Của Vũ Sư.
- Chương 55: Học Múa Gian Khổ.
- Chương 56: Người Trong Lòng Em.
- Chương 57: Chinh Phục Lì.
- Chương 58: Vẫn Chưa Hoàn Toàn Lặng Lòng.
- Chương 59: Bìa Thư Của Sở Tư Liệu.
- Chương 60: Biến Chuyển.
- Chương 61: Tống Tiễn Mối Tình Đầu.
- Chương 62: Từ Biệt.
- Chương 63: Bút Chẳng Tà Và Đá Mặt Trăng.
- Chương 64: Đã Bị Em Bỏ Rồi…
- Chương 65: Nhiệm Vụ Ở Vàm Thuật.
- Chương 66: Giày Vò Thi Ý.
- Chương 67: Lim Lang Vương.
- Chương 68: Không Gian Vây Kín Của Hỗn.
- Chương 69: Chạm Trán.
- Chương 70: Đối Đầu Với Hỗn.
- Chương 71: Gặp Lại.
- Chương 72: Em Sắp Trưởng Thành Hoàn Toàn Rồi.
- Chương 73: Hai Kẻ Cô Đơn.
- Chương 74: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy.
- Chương 75: Ngài Là Trưởng Bối Yêu Kính Nhất Của Em.
- Chương 76: Buổi Tiệc Ở Khu Lưu Trú.
- Chương 77: Đấu Giá.
- Chương 78: Quà Thưởng.
- Chương 79: Tranh Giành.
- Chương 80: Bắt Gian.
- Chương 81: Tháng Ngày Chật Vật.
- Chương 82: Đã Quên Được Người.
- Chương 83: Tóm Được Em Ở Vàm Thuật.
- Chương 84: Bị Loại Ngay Từ Vòng Đầu.
- Chương 85: Xây Nhà Và Trồng Hoa Trước Cửa.
- Chương 86: Từng Chút Cướp Em Về.
- Chương 87: Trò Đầu Hồ Đầu Năm.
- Chương 88: Ta Sẽ Theo Đuổi Em.
- Chương 89: Chuyến Dạo Chơi Đầu Năm.
- Chương 90: Ghen Tuông Bỏ Việc.
- Chương 91: Năm Ấy Thật Ngây Thơ Khờ Dại Biết Bao.
- Chương 92: Hợp Tác Ngoạn Mục.
- Chương 93: Toàn Quyền Độc Chiếm.
- Chương 94: Tranh Giành Tấm Áo.
- Chương 95: Món Quà Của Ta.
- Chương 96: Chiến Dịch Xua Đuổi Ong Bướm.
- Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên.
- Chương 98: Ta Sẽ Cưới Em Về.
- Chương 99: Dấu Vết.
- Chương 100: 'bạn Vàng' Của Mai Vương.
- Chương 101: Tương Tư.
- Chương 102: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Tư.
- Chương 103: Cùng Nhau Nghiên Cứu.
- Chương 104: Rong Chơi Ở Rừng Bướng.
- Chương 105: Buổi Họp Thường Niên Ở Phủ Thần Lúa.
- Chương 106: Hờn Ghen Công Khai.
- Chương 107: Lén Gặp Trai.
- Chương 108: Cách Ly.
- Chương 109: Bị Lạnh Nhạt.
- Chương 110: Hòa Thuận.
- Chương 111: Con Cá Sấu Thứ Năm.
- Chương 112: Vùng Không Gian Vây Kín Thứ Năm.
- Chương 113: Chinh Phục Độn.
- Chương 114: Hình Xăm Kì Quái.
- Chương 115: Học Võ Cùng Quan Lang.
- Chương 116: Em Hiện Tại Rất Mạnh Mẽ.
- Chương 117: 'du Xuân' Cùng Em.
- Chương 118: Trở Thành Vợ Chồng Một Ngày.
- Chương 119: Ta Rất Phù Hợp Với Em.
- Chương 120: Điều Tra.
- Chương 121: Bí Mật Của 'vì Sao Lõi'.
- Chương 122: 'cánh Cửa Cấm' Của Cõi Thần.
- Chương 123: Bí Mật Của Biểu Tượng Ngôi Sao.
- Chương 124: Kẻ Giật Dây Mọi Chuyện.
- Chương 125: Sống Cùng Nhau Ở Đây.
- Chương 126: Chiến Tranh Đã Được Châm Ngòi.
- Chương 127: Dụ Em Trở Thành Tiểu Đồng [Vợ].
- Chương 128: Ấn Kí Đặc Biệt.
- Chương 129: Dù Bị Lạnh Nhạt Nhưng Vẫn Cứ Yêu.
- Chương 130: Quản Lý Hòm Tiền Của Chàng Không Dễ.
- Chương 131: Thỉnh Cầu Của Lãm.
- Chương 132: Trao Đổi Thư Từ Cùng Lãm.
- Chương 133: Được Mơ Một Giấc Rất Êm Dịu.
- Chương 134: Mối Tơ Vò Rắc Rối Đó Đã Trở Lại.
- Chương 135: Vẫn Bị Em Khước Từ.
- Chương 136: Hoa Đào Và Gió Đông.
- Chương 137: Đối Đầu.
- Chương 138: Tập Kích.
- Chương 139: Phát Giác Chân Tướng.
- Chương 140: Phong Hương.
- Chương 141: 'cảm Động'.
- Chương 142: Đánh Mất.
- Chương 143: Em Đã Không Còn Là Sao Của Chàng Nữa.
- Chương 144: Gặp Em Đây Nhưng Đã Mất Em Rồi.
- Chương 145: Thấu Tỏ.
- Chương 146: Xin Đừng Khuấy Đảo Lớp Bùn Đã Lặn.
- Chương 147: Chia Lìa Đôi Ngã.
- Chương 148: Lời Cầu Hôn Của Quan Lang.
- Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt.
- Chương 150: Ta Vẫn Quyết Định Liều Mạng.
- Chương 151: Giãi Bày.
- Chương 152: Trở Về Cố Hương.
- Chương 153: Giải Quyết Hôn Ước.
- Chương 154: Cầu Hôn.
- Chương 155: Đính Ước.
- Chương 156: Những Năm Tháng Ngời Xanh Ấy…
- Chương 157: Sính Lễ Của Kon Chư Răng.
- Chương 158: Tiếng Ting Ning Đầy Hoài Niệm Ấy.
- Chương 159: Tình Yêu Vốn Là Thứ Khó Đoán.
- Chương 160: Chiếm Hữu.
- Chương 161: Chung Một Mái Nhà.
- Chương 162: Điệu Khèn Thứ Một Trăm.
- Chương 163: Lãm Và Bạch Sứ.
- Chương 164: Ý Định Của Lạc Long Quân.
- Chương 165: Tiếng Khèn Của Chồng Em.
- Chương 166: Tân Hôn.
- Chương 167: Gặp Lại Đào Hoa Và Phong Đông.
- Chương 168: Thông Tin Của Phong Đông.
- Chương 169: Lời Hứa Của Đào Hoa.
- Chương 170: Hồi Kết.
- Chương 171: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 1.
- Chương 172: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 2.
- Chương 173: Ngoại Truyện 1: Chuyến Đi Đến Núi Đỗ - Phần 3.
- Chương 174: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 1.
- Chương 175: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 2.
- Chương 176: Ngoại Truyện 2: Xách Gói Ra Đi - Phần 3.
- Chương 177: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 1.
- Chương 178: Ngoại Truyện 3: Trở Về Làng Chơ Ro Xưa - Phần 2.
- Chương 179: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 1.
- Chương 180: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 2.
- Chương 181: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 3.
- Chương 182: Ngoại Truyện 4: Mai Bạch Lang - Phần 4.
- bình luận