Đi đôi guốc gỗ đặt ngoài hành lang, Hoắc Tư Dư chậm rãi bước về phía trước, hướng về phía cây anh đào kia. Y biết, Doãn Viễn chắc chắn đang ở đó.
Khi Hoắc Tư Dư bước qua tảng đá xanh có phát ra tiếng vang khe khẽ, đi thẳng tới cuối đường, rốt cuộc nhìn thấy một cái hồ dài khoảng một thước.
Khoảnh hồ tràn ngập hoa sen diễm lệ như lửa. Doãn Viễn ngồi ở bên bờ hồ, guốc gỗ đặt ở một bên, cẳng chân ngập trong làn nước. Giờ mới là đầu hè, nước trong hồ cũng khá mát mẻ.
Hoắc Tư Dư đi tới vỗ vai Doãn Viễn, vừa định mở miệng nói chuyện liền bị Doãn Viễn nắm cổ tay kéo ngã vào ngực hắn.
Y kinh ngạc thốt lên một tiếng, guốc gỗ trên chân đảo một chút, rồi rơi tõm xuống hồ, chậm rãi chìm trong bùn. Như vậy còn chưa đủ, Doãn Viễn cuốn ống quần y lên, đặt bắp chân y vào nước.
Nước hồ mặc dù có lạnh, nhưng không quá lạnh như y nghĩ. Hoắc Tư Dư sững sờ nhìn những con cá chép đỏ trắng đẹp đẽ lại gần, bơi qua bơi lại quanh chân y.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nước rất trong, y đung đưa hai chân trắng nõn, khiến dòng nước chuyển động, cũng ảnh hưởng tới đường đi của cá chép. Hoắc Tư Dư cong mắt cười, đáy mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt hồ.
Doãn Viễn nhìn góc nghiêng tinh xảo của y, trong lòng hơi nóng. Hắn đè Hoắc Tư Dư lại, tùy ý chống hai tay cạnh hồ, cúi đầu lại gần vành tai y. Cực kỳ nhẹ nhàng hôn một cái.
“Hôm qua ta không cố ý về muộn, chỉ là vì muốn xem qua cái hồ cá chép này, trên đường trì hoãn chút mới chậm.” Doãn Viễn nghiêm túc giải thích.
Nhiệt độ tay hắn truyền đến mu bàn tay y. Hoắc Tư Dư ôn nhu cười, bàn chân trắng tuyết ngâm trong nước nhẹ nhàng chà xát chân Doãn Viễn. Mặt nước dấy lên một vòng gợn sóng, cá chẹp đột nhiên tản ra.
Giọng Hoắc Tư Dư vừa trong vừa ấm, tình cờ mang theo chút khàn khàn của say rượu, “Hóa ra thư họa của ta đều do ngươi mua, ta vẫn luôn cho rằng là người khác.”
“Có rất nhiều người cướp được, ta cũng phải bỏ ra giá cao mới mua lại được nó.” Doãn Viễn vội vàng giải thích, lo rằng Hoắc Tư Dư cảm thấy không ai thưởng thức tranh y.
“Cám ơn ngươi.” Hoắc Tư Dư cong môi, bỗng ngước mắt nhìn Doãn Viễn, ngửa mặt hôn người bên cạnh một cái, “Cảm ơn…”
Còn chưa đủ, y vươn tay ôm cổ Doãn Viễn cổ, lần thứ hai ôn nhu hôn lên môi Doãn Viễn, ống tay áo rộng lớn lướt xuống khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò trắng bóc.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Đôi mắt y đổ đầy thủy sắc lấp lánh, không chớp mắt nhìn Doãn Viễn.
Doãn Viễn nâng đuôi mắt phượng ngập tràn ý cười sủng nịch, hắn giơ tay kéo gáy Hoắc Tư Dư lại, khiến nụ hôn nhẹ nhàng đằm thắm này càng thêm sâu sắc triền miên.
Cánh hoa đào rơi lả tả đẹp đẽ tung bay theo làn gió, như cơn mưa xuân ấm áp dai dẳng tháng ba Giang Nam.
————————————————
Hoắc Tư Dư dời thư pháp và thư họa của mình tới gian viện tử nhỏ xinh kia. Kết quả khi chỉnh sửa đồ Doãn Viễn đặt trong phòng, không cẩn thận làm rơi hộp gỗ đàn hương, còn suýt nữa bị rơi vỡ. Ngay lúc y đang sợ hãi, chợt thấy một đống thư nằm rải rác trên mặt đất.
Hoắc Tư Dư mắng mình tay chân vụng về, lúc ngồi xổm nhặt thư, mới phát hiện ở góc dưới bên phải mỗi bức thư đều có một dấu hoa đào đỏ chói.
Đó là con dấu hổ phách của Chung Lật —— tất cả những bức thư này đều là Chung Lật viết —— Hoắc Tư Dư sững sờ đặt thư lên bàn.
–
Khi Doãn Viễn bước vào liền thấy cảnh tượng Hoắc Tư Dư định mở thư. Hắn sải bước xông vào, giật lấy lá thư trong tay Hoắc Tư Dư.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư không nói gì liếc mắt nhìn hắn, bàn tay tinh tế trắng nõn đưa ra trước mặt hắn, “Đưa nó cho ta.”
Doãn Viễn đem tất cả thư trên bàn ôm vào ngực, cổ căng cứng, nổi giận: “Ngươi không được xem thư của hắn.”
“Ta không trách ngươi giấu thư của ta, nhưng ngươi lại được đà lấn tới.” Hoắc Tư Dư tức giận lườm hắn một cái, nói: “Có phải ngươi lén xem không?”
“Không phải!” Doãn Viễn bật thốt lên: “Nếu ta xem trộm thì đã sớm hủy thi diệt tích rồi. Dù sao ngươi cũng không được xem, cũng không được viết thư hồi âm cho hắn.” Hắn dừng một chút, rù rì nói: “Giờ ta sẽ đi đốt chúng, đúng vậy, đáng ra ta nên đốt từ lâu rồi.”
Hoắc Tư Dư đuổi theo nắm lấy ống tay áo hắn, cau mày nghiêm túc nói: “Ngươi không thể như vậy được, nếu Chung đại ca có chuyện quan trọng thì phải làm sao? Ngươi mau trả lại cho ta.”
Doãn Viễn tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn ôm thư như trước không chịu buông tay.
Hoắc Tư Dư giơ tay, ôn nhu sờ mặt Doãn Viễn, bất lực cười nói: “Vậy chúng ta cùng nhau xem được không? Không phải đã đồng ý sẽ không bức bách ta sao, nhanh như vậy ngươi đã nuốt lời rồi.” Dù sao thư giữa y và Chung Lật, xưa nay chưa từng có cái gì không thể để cho người khác đọc.
Doãn Viễn theo bản năng phản bác: “Ta không ép buộc ngươi, ta chỉ là…thôi bỏ đi, tất cả nghe theo ngươi.” Có chút chua. Thực sự không nói ra được.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
–
Ghế rất rộng, hai người ngồi vẫn thừa sức, Doãn Viễn yêu cầu Hoắc Tư Dư nhất định phải ngồi trên đùi hắn, tay vững vàng ôm eo người trong lòng, bá đạo lại chuyên chế.
Hoắc Tư Dư mở thư ra, mở đầu thư cũng như bao phong thư bình thường khác. Phong thư đầu tiên Chung Lật gửi tới là mùa đông đến, bên trong cũng chỉ vỏn vẹn vài câu thăm hỏi và dăm ba câu thơ ngẫu hứng ca ngợi cảnh tuyết.
Mấy phong thư tiếp theo cũng thế này, phải nói là những bức thư Chung Lật gửi cho y đều như thế này. Thỉnh thoảng về mùa, thỉnh thoảng về thời tiết, rất ít đề cập tới chuyện của bản thân mình.
Hồi âm của Hoắc Tư Dư cũng y hệt vậy, đàm luận về những gì y thấy là chủ yếu. Y cũng có một con dấu nhỏ, mặt trên khắc đóa anh đào núi rất sống động. Đây là do năm đó Chung Lật đi khắc ấn chương thuận tiện khắc cho y một cái.
Hoắc Tư Dư nhớ khi đó mình chỉ thuận miệng nói muộn một đồ án hoa anh đào núi, không ngờ lại làm thành con dấu tinh mỹ tới vậy. Hổ phách long lanh, hương thơm dài lâu. —— đương nhiên khi Doãn Viễn biết đã là chuyện sau này, bình dấm chua vốn nồng nặc lại càng thêm nặng mùi.
–
Sau khi xem hết thư, Hoắc Tư Dư mới nhìn Doãn Viễn, bĩu môi: “Ta đã nói không có gì mà, là ngươi sợ bóng sợ gió thôi.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Doãn Viễn giận dỗi hừ một tiếng, quay mặt qua một bên, không nói gì.
Hoắc Tư Dư chỉ thấy buồn cười, thuận thế hôn lên gò má người kia một cái, rồi đẩy vai Doãn Viễn ra, trong mắt sóng gió lưu chuyển cố ý nói: “Ta muốn viết hồi âm, ngươi ra ngoài đi.”
Doãn Viễn bất chợt quay mặt lại, cánh tay vòng qua eo Hoắc Tư Dư siết thật chặt, hắn tức giận lấy trán mình đập trán Hoắc Tư Dư. Dĩ nhiên, chỉ là đụng nhẹ thôi.
Doãn Viễn tức nổ phổi nói: “Ngươi không được viết, bổn vương không cho phép!”
Hoắc Tư Dư cười đến không đứng lên nổi, đưa tay đẩy mặt Doãn Viễn, cuối cùng ngã lên người Doãn Viễn không dậy nổi. Y bất đắc dĩ buồn cười mắng: “Ngươi không sợ sẽ uống dấm đến nghẹn chết à.”
Guốc gỗ (木屐)