Doãn Viễn ôm chặt Hoắc Tư Dư, cằm lún phún râu cọ vào khuôn mặt trơn mềm trắng nõn của y. Cuối cùng Hoắc Tư Dư không chịu nổi nữa, đẩy cằm hắn ra.
“Đi sớm về sớm.” Hoắc Tư Dư ôn nhu nở nụ cười, bàn tay cong lại, vuốt cằm Doãn Viễn.
Doãn Viễn hôn đôi môi mềm mại của Hoắc Tư Dư. Chán chường hồi lâu mới bằng lòng xuất môn.
–
Mấy ngày nay thư viện cũng nghỉ hè, hiếm khi thanh nhàn, nhưng Hoắc Tư Dư không quen với điều này.
Y lười biếng nằm trên ghế dưới tàng cây, yên bình chợp mắt, quyển sách tùy ý đặt trên eo. Tiểu thạch đầu ngồi sau ghế tựa, tay cầm một cây quạt nhỏ lay nhẹ, như giúp Hoắc Tư Dư xua tan khí trời nóng nực.
Khi Hoắc Tư Dư tỉnh ngủ, mặt trời đã lặn gần hết. Y đột nhiên thấy có chút đói bụng, xoay dầu nhìn tiểu thạch đầu rung đùi đắc ý sắp ngủ bên cạnh, nói: “Thạch đầu, cùng ta đến Vọng Nguyệt Lâu ăn lẩu đi.”
Tiểu thạch đầu một mặt buồn ngủ, ngốc nói: “Vâng, công tử…”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
–
Hoắc Tư Dư chuẩn bị xong tất cả, rồi dẫn theo tiểu thạch đầu ra cửa. Cỗ kiệu đã chờ sẵn bên ngoài, Hoắc Tư Dư vừa định lên kiệu, bỗng thoáng thấy một vệt màu đỏ xa xa, cưỡi ngựa trắng giơ roi phóng tới. Y ngẩn người, không nhịn được liếc nhìn lần nữa.
Thân ảnh kia trông quen thuộc quá. Rất giống…Chung Lật.
Cái bóng ngày càng gần, cuối cùng Hoắc Tư Dư cũng thấy rõ diện mạo người kia.
Mặt mày thanh lệ, thân hình thon dài —— thật sự là Chung Lật.
Hoắc Tư Dư hơi run run, mãi đến khi tiếng vó ngựa lộc cộc dừng lại trước mặt, y mới hoàn hồn.
“Chung đại ca?” Hoắc Tư Dư hơi ngước mặt, nhìn nam nhân đứng ngược ánh nắng trước mắt, chần chừ mở miệng.
Chung Lật một thân hồng y phong trần mệt mỏi, mái tóc đen thường buộc cẩn thận tỉ mỉ có chút tán loạn. Hắn ngồi trên lưng ngựa, hai tay vẫn duy trì tư thế kéo dây cương. Hắn nhanh chóng bình phục hô hấp hỗn loạn của bản thân, lộ ra nụ cười ôn nhu với Hoắc Tư Dư.
————————————————
Chung Lật rửa mặt, thay một thân bạch y nhẹ nhàng sạch sẽ, tóc dài như mực vắt trên vai, dùng dây trắng đơn giản tùy ý cột lại.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư ngồi ở phía đối diện, bát canh nóng hổi thơm nức đặt trước mặt họ.
Bình thường y không yêu cầu trù phòng chuẩn bị đồ nhắm rượu. Sau khi Chung Lật tắm rửa xong, Hoắc Tư Dư không chút suy nghĩ, đưa hắn đến Vọng Nguyệt Lâu.
–
“Chung đại ca, sao huynh lại đột nhiên tới tìm ta thế?” Hoắc Tư Dư vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt thả vào trong nồi, “Thư huynh gửi đệ trước đây, A Viễn giấu đi hết, nên đệ hồi âm có chút chậm.”
Chung Lật cười, nhưng không trả lời ngay, chỉ nhìn nồi lẩu uyên ương bốc hơi nóng trước mặt, hỏi: “Tư Dư, đệ thích ăn cay từ khi nào vậy?”
Tay đang xuyến thịt của Hoắc Tư Dư dừng một chút, ánh mắt rơi vào đáy nồi, hai người chẳng ai thả đồ ăn vào. Y cười, ấn cổ mình, “Là A Viễn thích ăn cay, đệ cũng vô thức ăn theo. Nhưng đệ nhớ Chung đại ca cũng có thể ăn cay.”
Chung Lật hơi rủ mắt xuống, nói: “Không thích, nhưng không phải không thể ăn.”
Hai người trầm mặc ăn một lúc, Chung Lật mới mở miệng nói lý do mình đến.
“Sau khi nhận được hồi âm, ta chỉ muốn tới tìm ngươi.” Môi Chung Lật bị cay tới mức đỏ lên, dung mạo xinh đẹp cũng bị hơi nóng che khuất mờ ảo, “Đúng lúc khoảng thời gian này ta và huynh trưởng đang ở Kinh Châu, liền muốn tới thăm đệ một chút.” Hắn bỗng ngước mắt nhìn Hoắc Tư Dư, dư quang đáy mắt cháy rực, khóe môi nhếch lên, “Nên ta tới đây, cưỡi ngựa một chút là tới rồi.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư đẩy đĩa thịt chín về phía Chung Lật, có chút áy náy cười: “Khi đệ và A Viễn quay về đất phong, trên đường gặp lở đất, may không ai bị sao, nhưng đồ vật hỏng không ít. Quả cầu thủy tinh huynh tìm cho đệ cũng mất…”
Chung Lật nghe vậy chỉ cười nhạt nói: “Màu đen không khó tìm. Màu vàng…khó hơn nhiều.”
————————————————
Lúc trở về, Chung Lật nói muốn ở khách điếm, nhưng Hoắc Tư Dư sao có thể để khách đường xa đến ở khách điếm. Vương phủ có rất nhiều phòng cho khách, để hạ nhân sắp xếp một gian là được.
Mỗi lần Doãn Viễn đi, Hoắc Tư Dư cực kỳ thích ngủ trong thư phòng.
Có lẽ vì mới nãy ăn nhiều quá, y trằn trọc trở mình trên giường nửa ngày vẫn không ngủ được. Chỉ thấy bụng căng tròn không thoải mái. Y tới đình viện định đi bộ vài vòng tiêu cơm, lại phát hiện Chung Lật đáng ra đang ngủ, cư nhiên xuất thần đứng trước rừng cây anh đào.
“Chung đại ca? Sao huynh còn chưa ngủ?” Hoắc Tư Dư siết áo choàng trên người, nghi hoặc hỏi. Guốc gỗ dẫm lên đường đá xanh phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Chung Lật xoay người lại, thần sắc cô đơn khó giải thích, “Ta luôn cho rằng hắn không tốt với đệ, cho rằng đệ sẽ không thích hắn.” Hắn dừng một chút, cười khổ nói: “Cuối cùng, vẫn chỉ là ta nghĩ vậy thôi.”
Hoắc Tư Dư ôn nhu nở nụ cười, ngượng ngùng nói: “Trước đây đệ cũng nghĩ thế. Nhưng hắn rất tốt với đệ, thật sự vô cùng tốt. Tuy tình huống bọn đệ gặp nhau cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng đệ biết hắn luôn cố gắng cứu vãn mối quan hệ này. Cho nên đệ…” Y không nói hết, chỉ giấu lời chưa nói hết ở khóe môi lưu luyến ý cười.
Chung Lật đương nhiên hiểu y muốn nói gì.
————————————————
Hoắc Tư Dư không ngờ ngay ngày hôm sau Chung Lật đã phải rời đi ngay.
Hắn mặc hồng y như khi đến, mặt mày thanh lệ đã không còn vẻ mặt cô đơn đêm qua. Chung Lật nắm dây cương, bỗng nhiên xoay người lại nói với Hoắc Tư Dư: “Lúc trước ta chưa nói cho đệ biết, quả cầu thủy tinh màu vàng kia rất quý giá, vì nó là độc nhất vô nhị.”
Hoắc Tư Dư nghe vậy liền sững sờ, như không lý giải nổi ý tứ trong lời nói của hắn.
Chung Lật nhìn y, tiếp tục giải thích: “Là tác phẩm tâm đắc nhất của thợ thủ công đứng đầu Khương quốc. Đời này chỉ làm một lần, hiến tặng cho hoàng đế Khương Quốc. Mà quân chủ Khương quốc lại tặng vật kia cho tiên đế như cống phẩm. Sau đó tiên đế liền ban cho Thái tử điện hạ, cũng chính là bệ hạ bây giờ.”
Trong cặp mắt đào hoa kia tràn ngập ánh sáng lờ mờ động lòng người, thanh điệu ôn nhu vô cùng: “Kim sa quý hiếm, vì đó là bảo vật của người cá, có tác dụng thôi miên. Tư Dư, kí ức của đệ không hoàn chỉnh. Một lần là vì rơi xuống nước mà sốt cao, lần còn lại…e rằng là do quả cầu thủy tinh kia.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư run rẩy nói: “Vậy, vậy…người cứu ta khi xưa là bệ hạ sao?”
Chung Lật như trút được gánh nặng, cười: “Ta cũng không biết.”
Hắn xoay người lên ngựa, vạt áo tung bay, giọng hơi khàn: “Dù thế nào, ta vẫn luôn đắm chìm trong ánh sáng của chiếc mặt nạ đó. Chỉ tiếc, lần nào ta cũng chậm một bước.”
Hoắc Tư Dư ngửa mặt nhìn hắn, không nói gì.
Chung Lật cũng nhìn y, ý cười ôn nhu. Hắn không nói tái kiến, không lời từ biệt, giục ngựa chạy như bay…
————————————————
Mặt nạ ca ca kia là bệ hạ?
Hoắc Tư Dư lắc đầu một cái, y luôn cảm thấy không phải vậy. Bệ hạ bây giờ ba mươi, sáu năm trước đã hai mươi tư tuổi rồi. Nhưng Hoắc Tư Dư nhớ rõ bóng lưng mặt nạ ca ca là thiếu niên choai choai, giọng còn chưa vỡ hẳn nữa.
Chẳng lẽ bệ hạ đưa lại vật kia cho người khác? Quả cầu đó là đồ vật hoàng gia, thân phận của mặt nạ ca ca hiển nhiên không giàu cũng quý. Người thân của bệ hạ… Hoắc Tư Dư run lên, nghĩ một hồi, cuối cùng nhận ra chân tướng có khả năng nhất.
Mặt nạ ca ca là…Doãn Viễn.
–
Hoắc Tư Dư vội vàng về thư phòng, lấy hộp gỗ nhỏ khóa chặt trên tầng cao nhất tủ sách. Y lấy chìa khóa, cẩn thận từng li từng tí mở ra, đóa hoa lụa cầu kỳ bên trong được bảo quản như mới.
Y cười lấy bông hoa ra, coi như trân bảo cài ở ngực.
Chỉ cần y tìm thấy quả cầu thủy tinh màu vàng và chiếc mặt nạ thiếu bông hoa này, sẽ chứng minh điều y nghĩ đều đúng.