Những kẻ buôn người đó tưởng y là con gái nên mới chuốc mê rồi bắt y lại. Y bị tấm vải đen che mờ hai mắt, tay chân cũng bị trói, nếu không phải bị một bé gái kinh hãi đẩy ra, những người kia hẳn sẽ không phát hiện ra y là con trai.
Y giãy dụa muốn chạy nhưng lại bị người tóm chân kéo lại, trên người cũng đã trúng không ít quyền cước. Mấy người kia nói gì đó nhưng y nghe không rõ, rồi đẩy y lên bàn…
Khi bị bóp cổ cơ hồ muốn nghẹt thở, Hoắc Tư Dư thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết.
Nhưng Doãn Viễn đã cứu y… khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn dưới lớp mặt nạ ngốc ngếch kia, cuối cùng y đã nhớ ra rồi. Cũng nhớ lại cảm giác tim đập điên cuồng khi đó.
Lần bị bắt cóc trên thuyền hoa đó, Hoắc Tư Dư thực sự không biết người nọ có phải là Doãn Viễn không.
Lúc đó y vô cùng sợ hãi, không suy nghĩ chạy ra ngoài, kêu khóc thê thảm kêu Chung Lật cứu mạng. Có người kéo tay y, nhưng y cho rằng là tên bắt cóc tới bắt mình, liền liều mạng giãy dụa gào khóc…
Chưa bao giờ y quên cảm giác rơi xuống nước. Hồ nước lạnh thấu xương hoàn toàn bao trùm y, hai tay bị trói sau lưng không thể dùng sức, cảm giác nghẹt thở đáng sợ lại xuất hiện. Vốn cho rằng mình sẽ chết đuối, nhưng Doãn Viễn lại cứu y lần nữa.
Y vẫn nhớ xúc cảm hôn môi khi đó. Không chút ôn nhu, nhưng lại sâu sắc vô cùng.
Hóa ra là ngươi.
Vẫn luôn là ngươi.
————————————————
“A Viễn…” Hoắc Tư Dư nhịn đau nơi lòng bàn tay máu me đầm đìa nhiễm vô vàn mảnh vỡ, liều mạng ôm lấy Doãn Viễn.
Doãn Viễn đổi khách làm chủ ôm lấy y, nhẹ nhàng nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Hết thảy lời nói không kịp tuôn ra đều bị nhấn chìm trong nụ hôn thâm tình ấy. Hô hấp cũng từ từ trở nên nóng rực, bờ môi chậm rãi trằn trọc cọ xát, phiến môi vốn tái nhợt dần hồng hào hơn. Môi lưỡi man mát quấn quýt lấy nhau.
Ánh mắt Hoắc Tư Dư dịu dàng biết bao, như rơi thẳng vào đầu quả tim Doãn Viễn.
Doãn Viễn theo bản năng ôm y, chỉ muốn ôm chặt hơn nữa. Áo hắn còn vương một đường mệt mỏi phong trần.
“Đi tắm nhé.” Doãn Viễn hôn mắt Hoắc Tư Dư, “Băng bó tay trước đã.”
–
Vết thương trên tay Hoắc Tư Dư không quá sâu, nhưng Doãn Viễn vẫn khoa trương quấn một tầng băng gạc thật dày. Thừa dịp Doãn Viễn đi lấy phong lan, Hoắc Tư Dư hai ba cái cởi áo mình ra, ngâm thân thể trắng nõn ngọc ngà trong làn nước ấm áp.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Y mất tập trung nghịch phong lan trong giỏ trúc, một bên trộm nhìn Doãn Viễn cởi quần áo.
Vóc dáng hắn rất cao, cao hơn Hoắc Tư Dư rất nhiều. Cơ bắp đẹp đẽ, làn da mật ong do phơi nắng, lồng ngực cân xứng rắn chắc, còn có bờ lưng rộng lớn. Hoắc Tư Dư lơ đễnh đảo mắt qua, không nhịn được dừng lại nhìn đường nét eo mông hắn lâu hơn chút.
Mông A Viễn cong thật đấy…
Doãn Viễn xoay người lại. Ánh mắt Hoắc Tư Dư không kìm lòng rơi vào vật rũ xuống giữa hai chân nam nhân, theo từng bước đi của hắn mà lay động. Bỗng nhiên nhớ tới cảm giác món đồ chơi kia tùy ý va chạm trong thân thể mình…
Hoắc Tư Dư vội vàng quay mặt về hướng khác, tay nắm chặt đưa lên miệng ho nhẹ, khuôn mặt trắng nõn không nhịn được hiện lên vết hồng nhàn nhạt. Sao mình lại có suy nghĩ như vậy chứ…y nghĩ, nhất định là vì nước hồ quá nóng, hơi nước mịt mờ nhiễu loạn tâm y rồi.
–
“Đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói trầm thấp kề bên tai, còn mang theo sủng nịch lẫn chút trêu ghẹo. Hoắc Tư Dư sững sờ quay mặt nhìn hắn, theo bản năng nói những gì giấu tận đáy lòng: “Cong quá…”
Doãn Viễn nghe vậy sững người, hỏi: “Cái gì cong?”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Thần trí mơ màng bỗng tỉnh táo lại, Hoắc Tư Dư đỏ mặt, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi, lắp bắp: “Không, không có gì.”
Doãn Viễn híp mắt, duỗi tay kéo vòng eo nhỏ gầy của Hoắc Tư Dư, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn của y, nhẹ nhàng gặm cắn.
“Tư Dư, ánh mắt vừa rồi ngươi nhìn ta…” Doãn Viễn cố ý dừng một chút: “Hạ lưu quá đấy.”
Hoắc Tư Dư đỏ mặt không nói gì, vẻ mặt xấu hổ lại quyến rũ lạ thường.
Doãn Viễn không vội thưởng thức, bàn tay to lơn chậm rãi xoa rồi nắn thân thể không chút tỳ vết của Hoắc Tư Dư, từ xương vai tới vòng eo mảnh khảnh. Giọng hắn khàn đi: “Tư Dư, đều tại ta khi trước dùng thứ kia không cẩn thận. Hoàng huynh chưa bao giờ nói cho ta biết, nếu nó vỡ thì người dùng cũng sẽ bị phản phệ. Đáng lẽ chúng ta nên gặp nhau sớm hơn.”
Hoắc Tư Dư ngửa mặt, nhìn vào mắt Doãn Viễn, khóe môi vương ý cười lưu luyến, “Không muộn. Bậy giờ…cũng tốt mà.” Y vươn tay ôm cổ Doãn Viễn, ngậm lấy cánh môi mỏng kia, nhẹ nhàng hút.
Doãn Viễn giành lại thế chủ động đè y vào vách hồ, đầu lưỡi lạnh lẽo mà cũng ấm áp vô cùng làm càn liếm láp, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trắng như sứ của Hoắc Tư Dư. Rồi lướt xuống, cẩn thận xoa vòng eo nhỏ gầy, cuối cùng rơi xuống hai cánh mông trắng nõn của y, mạnh mẽ nắn bóp.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Tay nam nhân tay chậm rãi thăm dò khoảng giữa hai bờ mông, từ từ xâm nhập vào nơi nhỏ xinh hồng nhạt siết chặt kia. Hậu huyệt không nhanh không chậm bị khai phá, Hoắc Tư Dư thở hổn hển vặn vẹo vòng eo nhỏ nghênh hợp ngón tay hắn rút ra tiến vào. Mãi đến khi tiểu huyệt mềm mại trở nên ướt át, nam nhân liền thêm ngón tay thứ ba vào.
Doãn Viễn cắn làn môi hé mở của Hoắc Tư Dư, rút ngón tay đã ướt nhẹp từ lâu ra, nơi đó vốn khép chặt vì hắn mà mở ra, thỉnh thoảng còn co chặt lại. Hắn đỡ thứ đồ nóng rực của mình, ôn nhu tiến vào miệng huyệt ấm nóng ấy.
Hắn hung bạo siết chặt bờ mông trắng tuyết căng tròn, năm ngón tay âm thầm dùng sức. Doãn Viễn di chuyển eo, từ từ đưa toàn bộ thứ đồ cứng rắn kia vào cơ thể Hoắc Tư Dư.
“A…” Hoắc Tư Dư khép hờ mắt, hai tay duỗi ra nắm lấy cánh tay Doãn Viễn, rên rỉ.
“Cong thật.” Doãn Viễn ngậm vành tai Hoắc Tư Dư, ác ý trêu ghẹo.
Hoắc Tư Dư nhẹ giọng thở dốc, căn bản không thừa sức để ý tới lời trêu chọc của hắn.
Doãn Viễn đỡ eo Hoắc Tư Dư, bắt đầu chầm chậm động eo. Tính khí to dài cương cứng đi vào hoàn toàn rồi rút ra hoàn toàn, động tác mạnh bạo đâm vào tận cùng. Túi tinh va chạm với mông vang lên âm thanh bạch bạch, hòa lẫn với tiếng nước lép nhép lại ám muội kiều diễm tột cùng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hoắc Tư Dư vòng đôi chân thon dài thẳng tắp qua eo Doãn Viễn, cả người bị đè lên thành hồ, theo tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh của hắn, sống lưng bị cọ một mảng đỏ bừng.
“A Viễn…chậm, chậm một chút…A…” Hoắc Tư Dư không nhịn được lắc eo đón nhận va chạm từ nam nhân, ngay cả ngón chân tròn xinh cũng cong lại.
Tính khí nóng bỏng như thiêu đốt chôn trong thân thể y, tùy ý ra vào, miệng huyệt co rút ngày càng chặt. Lông mu thô ráp cũng kích thích mông y, xúc cảm thô ráp cũng khiến cả người y run rẩy.
Điểm nhỏ mẫn cảm trong cơ thể bị quy đầu to lớn nghiền nát. Hoắc Tư Dư đã bắn một lần rồi, nhưng thứ kia của Doãn Viễn vẫn cứng rắn nóng rực như cũ, như cuồng phong gió bão rút ra tiến vào, rất nhanh liền khơi dậy sự hăng hái trong y. Thứ kia của y cũng run rẩy dựng đứng.
Cơn sóng khoái cảm nối tiếp nhau dằn vặt y, ép Hoắc Tư Dư theo bản năng xoay eo phối hợp, tiếng rên rỉ câu nhân tràn ra giữa hai cánh môi khẽ mở, kích thích Doãn Viễn. Nét quyến rũ đó khiến Doãn Viễn không biết mệt mỏi, chỉ biết xâm chiếm. Dùng phương pháp đơn giản nhất, hết lần này tới lần khác chiếm giữ người hắn yêu.
Hậu huyệt co thắt lại, vách thịt ấm áp bao lấy tính khí nam nhân, phảng phất như đang thúc giục chất lỏng nóng bỏng dính nị kia mau bắn ra. Doãn Viễn đỏ mắt, cắn hầu kết Hoắc Tư Dư, hông tàn nhẫn dùng sức, không nhẫn nại thêm nữa mà điên cuồng đi vào, siết chặt eo y, phun toàn bộ tinh dịch nóng hổi vào dũng đạo non mềm ấy.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Hai chân vòng qua eo nam nhân vô lực trượt xuống, Hoắc Tư Dư thở hồng hộc, đôi chân thon dài co quắp một hồi. Khóe mắt, lông mày đều nhuộm màu quyến rũ tự nhiên nhất.
Doãn Viễn khôi phục hơi thở hỗn loạn, dùng tư thế ôn nhu nhất ôm người mình yêu. Hắn cúi đầu hôn đôi môi hồng hào của Hoắc Tư Dư, chậm rãi lui ra, tinh dịch trắng đục bên trong hòa với dịch ruột non trong suốt, chậm rãi chảy ra khỏi miệng huyệt hồng nhạt bị bắt nạt đến rối tinh rối mù, hòa vào nước trong hồ.
“A Viễn…” Hoắc Tư Dư đưa tay ra, kề mặt sát lồng ngực cứng rắn của hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Nước sắp lạnh rồi…”
Doãn Viễn cười nâng cằm y lên, cúi đầu hôn mắt Hoắc Tư Dư một cái, dịu dàng nói: “Vậy về phòng thôi.”