Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!! - Chương 3
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Chiến đấu
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Trở về
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: H nhẹ
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Ghép cặp
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Trận đấu đầu tiên
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nữ chủ ba
- Chương 60: Hôn
- Chương 61: Quan hệ khác đi
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: Chấm dứt
- Chương 68: H+
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hiện tượng kỳ lạ, Mạc Chi Tuyệt dùng lôi dị năng
- Chương 76: Biến mất
- Chương 77: Tỉnh dậy ở nơi kỳ lạ
- Chương 78: Thú triều
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82: Gặp lại
- Chương 83: Say
- Chương 84: Thích
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Cọ cọ
- Chương 96: Đến rồi
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108: End
- Chương 109: Phiên ngoại: Sau khi Mạc Thiên rời đi
- Chương 110: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt
- Chương 111: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (2)
- Chương 112: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng
- Chương 113: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng(2)
- Chương 114: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- Chương 115: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 3
Nói thì dễ nhưng làm lại khó. Theo như ký ức của cơ thể này cậu có thể tóm gọn lại thân phận của mình.
Gia đình cậu là một gia tộc mới. Mẹ của cậu là một cô gái bình thường, dị năng cũng thuộc loại yếu kém. Do vô tình cùng ba của cậu phát sinh quan hệ mà sinh ra cậu.
Năm cậu 6 tuổi thì mẹ cậu mất, sau đó Mạc Thiên được ba đưa về nhà chính của mình, và nuôi cậu đến bây giờ.
Có thể nói để bước chân vào ngôi nhà này cậu cũng phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Nếu không phải nhờ thiên tư cũng có phần hơn người của mình, thì cậu đã không thể khẳng định được sức nặng của bản thân.
Lúc cậu 14 tuổi, ba cậu cưới thêm một người khác, nghe nói người phụ nữ này là tiểu thư của một gia tộc khá có tiếng. Không cần nói cũng biết ba cậu cưới bà ta về để củng cố địa vị của ông.
Lại nói đến nhân vật chính, cậu tỏ vẻ thật sự không biết phải làm sao. Nam chính là một cậu bé được ba cậu nhận nuôi tên là Mạc Chi Tuyệt. Vì ba cậu có khả năng nhìn thấu được người này có phải là một người có tài năng hay không, thế là Mạc Chi Tuyệt được nhận nuôi. Có thể thấy rõ được thái độ của Mạc Thiên như thế nào khi tự dưng có một người em không cùng huyết thống lại được đối xử khá tốt như vậy.
Thế là từ đó Mạc Thiên bắt đầu ghen ghét với Mạc Chi Tuyệt. Lúc nào cũng tìm cách hành hạ hắn, còn tìm mọi cách mà đánh đập bỏ đói hắn nữa.
Cơ mà hắn được tự do như vậy cũng là do thái độ của mấy người kia. Người vợ thứ hai của ba cậu thì khỏi nói, ngay cả cậu còn chả quan tâm thì nói gì đến một đứa trẻ vô danh được nhận nuôi chứ.
Còn với ba cậu- Mạc Thành Minh tuy không có ghét Mạc Chi Tuyệt nhưng từ khi ném cho Mạc Thiên thì cũng không quan tâm nữa. Dù sao thì trong gia tộc cũng không thiếu người có tài năng, nhận nuôi hắn cũng là do hứng thú nhất thời.
Vậy nên Mạc Thiên mới có dịp lộng hành.
Nghĩ lại, Mạc Thiên bất giác có một tia đồng cảm cho Mạc Chi Tuyệt. Từ bé đã phải chịu như vậy, lớn lên vặn vẹo âu cũng có thể hiểu.
Khi đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên có một cô hầu gõ cửa thông báo:
- Thiếu chủ, ông chủ muốn gặp ngài.
- Ừm mới ông ấy vào.
Dứt lời, cánh cửa từ từ mở ra, tiếp đó một người đàn ông cao lớn tuấn tú xuất hiện.
- Ba.
- Ừm, ta nghe nói là con đã tỉnh, có gì không ổn không, có cần gì không?
- Cảm ơn ý tốt của người ta đã đỡ nhiều rồi.
Vừa nghe thấy giọng nói này cậu đã kinh ngạc, đây chính là giọng nam trầm mà cậu nghe thấy lúc sắp hôn mê mà. Quan sát người đàn ông một cách tỉ mỉ, thấy được đây là một người không đơn giản, khí chất lại lạnh lùng xa cách.
- Có chuyện gì vậy?
Thấy cậu cứ nhìn mình một cách chăm chú, ông hỏi.
- Không có gì.
Một lát sau ông lại hỏi:
- Đúng rồi, Mạc Chi Tuyệt đâu?
Cậu cười khan, nói:
- Ta cũng không biết, chắc đi đâu đó thôi.
Ông nhìn cậu rồi nói một cách đầy ẩn ý:
- Ừm, chiếu cố nó một chút đừng ham chơi quá.
- Ta hiểu.
Nói xong ông rời đi.
Đợi ông đi xa, Mạc Thiên mới gọi người tìm cho mình một bộ quần áo thoải mai. Sau đó, căn dặn người hầu chuẩn bị hai phần ăn đưa đến nơi Mạc Chi Tuyệt đang ở.
Khi nghe Mạc Thiên nói vậy, mấy người làm trong nhà liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ không biết cậu lại bày ra trò gì.
___________________________
Mạc Chi Tuyệt nằm thẳng trên chiếc giường cũ ọp ẹp, trong một căn phòng tối đen như mực. Ban ngày vừa chịu la mắng cùng đánh đập, bây giờ lại còn bị bỏ đói, hắn cảm thấy cơ thể càng lúc càng vô lực.
Hắn cười giễu cợt. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì chết, cũng không có gì đáng sợ. Số phận đã mặc định là hắn sẽ bị như vậy rồi, hắn đành phải chấp nhận thôi. Dù sao tạo hóa trêu ngươi, đã định sẵn hắn sẽ không được sống yên ổn. Chỉ là hắn có chút hối hận, nếu ban đầu mình không về đây thì sẽ như thế nào.
Không, không, cho dù không về đây thì hắn cũng sẽ nhanh chết thôi.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt định thần lại để nghe kỹ xem có bao nhiêu người.
Chỉ có một người, là Mạc Thiên ư?
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, ánh sáng ùa vào làm Mạc Chi Tuyệt có chút không thích ứng được. Hắn nheo mắt lại để nhìn xem người tới là ai.
Quả nhiên là Mạc Thiên. Y tới đây làm gì, không phải hôm nay đã xong rồi sao?
Mạc Thiên sau khi mở cửa phòng ra thì âm thầm sửng sốt. Căn phòng này thực sự còn tồi tệ hơn cậu tưởng tượng, cư nhiên ngay cả cái bàn cũng không có. Đến cả nước uống cũng đựng vào một cái bát bé xíu, hơn nữa cũng chỉ còn vài giọt.
Trên giường là một cậu bé xanh xao vàng vọt đang nằm, gương mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên. Nhìn thoáng qua có thể thấy được từng vết thương lớn nhỏ trên cánh tay gầy gò ấy.
Mạc Thiên nhìn vào mà thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ tại sao tác giả lại đối xử tàn nhẫn với con trai của mình vậy chứ. Dù sau này có sung sướng bao nhiêu thì bây giờ cũng quá tàn nhẫn đi.
Nghĩ rồi tiến lại gần giường, cố gắng làm cho mình dịu dàng hết mức, sau đó đỡ Mạc Chi Tuyệt ngồi dậy, nói:
- Có đau lắm không?
Mạc Chi Tuyệt hiển nhiên đã bị dọa cho một trận. Hắn chấn kinh nhìn chăm chăm vào Mạc Thiên, không thốt nổi một lời. Hắn đang phỏng đoán xem Mạc Thiên bị làm sao, hắn cứ nghĩ là mình sắp bị đánh.
- Sao vậy, sao lại không trả lời?_ Mạc Thiên kiên nhẫn hỏi lại_ Đau lắm à?
Mạc Chi Tuyệt biến sắc, trả lời:
- Không... không sao.
Không sao cái gì mà không sao. Vêt thương như vậy mà có thể không sao ư. Nếu là cậu chắc đã không thể chịu nổi rồi ấy chứ. Cái tên này thật là!
Gia đình cậu là một gia tộc mới. Mẹ của cậu là một cô gái bình thường, dị năng cũng thuộc loại yếu kém. Do vô tình cùng ba của cậu phát sinh quan hệ mà sinh ra cậu.
Năm cậu 6 tuổi thì mẹ cậu mất, sau đó Mạc Thiên được ba đưa về nhà chính của mình, và nuôi cậu đến bây giờ.
Có thể nói để bước chân vào ngôi nhà này cậu cũng phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Nếu không phải nhờ thiên tư cũng có phần hơn người của mình, thì cậu đã không thể khẳng định được sức nặng của bản thân.
Lúc cậu 14 tuổi, ba cậu cưới thêm một người khác, nghe nói người phụ nữ này là tiểu thư của một gia tộc khá có tiếng. Không cần nói cũng biết ba cậu cưới bà ta về để củng cố địa vị của ông.
Lại nói đến nhân vật chính, cậu tỏ vẻ thật sự không biết phải làm sao. Nam chính là một cậu bé được ba cậu nhận nuôi tên là Mạc Chi Tuyệt. Vì ba cậu có khả năng nhìn thấu được người này có phải là một người có tài năng hay không, thế là Mạc Chi Tuyệt được nhận nuôi. Có thể thấy rõ được thái độ của Mạc Thiên như thế nào khi tự dưng có một người em không cùng huyết thống lại được đối xử khá tốt như vậy.
Thế là từ đó Mạc Thiên bắt đầu ghen ghét với Mạc Chi Tuyệt. Lúc nào cũng tìm cách hành hạ hắn, còn tìm mọi cách mà đánh đập bỏ đói hắn nữa.
Cơ mà hắn được tự do như vậy cũng là do thái độ của mấy người kia. Người vợ thứ hai của ba cậu thì khỏi nói, ngay cả cậu còn chả quan tâm thì nói gì đến một đứa trẻ vô danh được nhận nuôi chứ.
Còn với ba cậu- Mạc Thành Minh tuy không có ghét Mạc Chi Tuyệt nhưng từ khi ném cho Mạc Thiên thì cũng không quan tâm nữa. Dù sao thì trong gia tộc cũng không thiếu người có tài năng, nhận nuôi hắn cũng là do hứng thú nhất thời.
Vậy nên Mạc Thiên mới có dịp lộng hành.
Nghĩ lại, Mạc Thiên bất giác có một tia đồng cảm cho Mạc Chi Tuyệt. Từ bé đã phải chịu như vậy, lớn lên vặn vẹo âu cũng có thể hiểu.
Khi đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên có một cô hầu gõ cửa thông báo:
- Thiếu chủ, ông chủ muốn gặp ngài.
- Ừm mới ông ấy vào.
Dứt lời, cánh cửa từ từ mở ra, tiếp đó một người đàn ông cao lớn tuấn tú xuất hiện.
- Ba.
- Ừm, ta nghe nói là con đã tỉnh, có gì không ổn không, có cần gì không?
- Cảm ơn ý tốt của người ta đã đỡ nhiều rồi.
Vừa nghe thấy giọng nói này cậu đã kinh ngạc, đây chính là giọng nam trầm mà cậu nghe thấy lúc sắp hôn mê mà. Quan sát người đàn ông một cách tỉ mỉ, thấy được đây là một người không đơn giản, khí chất lại lạnh lùng xa cách.
- Có chuyện gì vậy?
Thấy cậu cứ nhìn mình một cách chăm chú, ông hỏi.
- Không có gì.
Một lát sau ông lại hỏi:
- Đúng rồi, Mạc Chi Tuyệt đâu?
Cậu cười khan, nói:
- Ta cũng không biết, chắc đi đâu đó thôi.
Ông nhìn cậu rồi nói một cách đầy ẩn ý:
- Ừm, chiếu cố nó một chút đừng ham chơi quá.
- Ta hiểu.
Nói xong ông rời đi.
Đợi ông đi xa, Mạc Thiên mới gọi người tìm cho mình một bộ quần áo thoải mai. Sau đó, căn dặn người hầu chuẩn bị hai phần ăn đưa đến nơi Mạc Chi Tuyệt đang ở.
Khi nghe Mạc Thiên nói vậy, mấy người làm trong nhà liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ không biết cậu lại bày ra trò gì.
___________________________
Mạc Chi Tuyệt nằm thẳng trên chiếc giường cũ ọp ẹp, trong một căn phòng tối đen như mực. Ban ngày vừa chịu la mắng cùng đánh đập, bây giờ lại còn bị bỏ đói, hắn cảm thấy cơ thể càng lúc càng vô lực.
Hắn cười giễu cợt. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì chết, cũng không có gì đáng sợ. Số phận đã mặc định là hắn sẽ bị như vậy rồi, hắn đành phải chấp nhận thôi. Dù sao tạo hóa trêu ngươi, đã định sẵn hắn sẽ không được sống yên ổn. Chỉ là hắn có chút hối hận, nếu ban đầu mình không về đây thì sẽ như thế nào.
Không, không, cho dù không về đây thì hắn cũng sẽ nhanh chết thôi.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt định thần lại để nghe kỹ xem có bao nhiêu người.
Chỉ có một người, là Mạc Thiên ư?
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, ánh sáng ùa vào làm Mạc Chi Tuyệt có chút không thích ứng được. Hắn nheo mắt lại để nhìn xem người tới là ai.
Quả nhiên là Mạc Thiên. Y tới đây làm gì, không phải hôm nay đã xong rồi sao?
Mạc Thiên sau khi mở cửa phòng ra thì âm thầm sửng sốt. Căn phòng này thực sự còn tồi tệ hơn cậu tưởng tượng, cư nhiên ngay cả cái bàn cũng không có. Đến cả nước uống cũng đựng vào một cái bát bé xíu, hơn nữa cũng chỉ còn vài giọt.
Trên giường là một cậu bé xanh xao vàng vọt đang nằm, gương mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên. Nhìn thoáng qua có thể thấy được từng vết thương lớn nhỏ trên cánh tay gầy gò ấy.
Mạc Thiên nhìn vào mà thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ tại sao tác giả lại đối xử tàn nhẫn với con trai của mình vậy chứ. Dù sau này có sung sướng bao nhiêu thì bây giờ cũng quá tàn nhẫn đi.
Nghĩ rồi tiến lại gần giường, cố gắng làm cho mình dịu dàng hết mức, sau đó đỡ Mạc Chi Tuyệt ngồi dậy, nói:
- Có đau lắm không?
Mạc Chi Tuyệt hiển nhiên đã bị dọa cho một trận. Hắn chấn kinh nhìn chăm chăm vào Mạc Thiên, không thốt nổi một lời. Hắn đang phỏng đoán xem Mạc Thiên bị làm sao, hắn cứ nghĩ là mình sắp bị đánh.
- Sao vậy, sao lại không trả lời?_ Mạc Thiên kiên nhẫn hỏi lại_ Đau lắm à?
Mạc Chi Tuyệt biến sắc, trả lời:
- Không... không sao.
Không sao cái gì mà không sao. Vêt thương như vậy mà có thể không sao ư. Nếu là cậu chắc đã không thể chịu nổi rồi ấy chứ. Cái tên này thật là!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Chiến đấu
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Trở về
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: H nhẹ
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Ghép cặp
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Trận đấu đầu tiên
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nữ chủ ba
- Chương 60: Hôn
- Chương 61: Quan hệ khác đi
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: Chấm dứt
- Chương 68: H+
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hiện tượng kỳ lạ, Mạc Chi Tuyệt dùng lôi dị năng
- Chương 76: Biến mất
- Chương 77: Tỉnh dậy ở nơi kỳ lạ
- Chương 78: Thú triều
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82: Gặp lại
- Chương 83: Say
- Chương 84: Thích
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Cọ cọ
- Chương 96: Đến rồi
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108: End
- Chương 109: Phiên ngoại: Sau khi Mạc Thiên rời đi
- Chương 110: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt
- Chương 111: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (2)
- Chương 112: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng
- Chương 113: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng(2)
- Chương 114: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- Chương 115: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- bình luận