Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!! - Chương 93
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Chiến đấu
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Trở về
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: H nhẹ
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Ghép cặp
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Trận đấu đầu tiên
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nữ chủ ba
- Chương 60: Hôn
- Chương 61: Quan hệ khác đi
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: Chấm dứt
- Chương 68: H+
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hiện tượng kỳ lạ, Mạc Chi Tuyệt dùng lôi dị năng
- Chương 76: Biến mất
- Chương 77: Tỉnh dậy ở nơi kỳ lạ
- Chương 78: Thú triều
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82: Gặp lại
- Chương 83: Say
- Chương 84: Thích
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Cọ cọ
- Chương 96: Đến rồi
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108: End
- Chương 109: Phiên ngoại: Sau khi Mạc Thiên rời đi
- Chương 110: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt
- Chương 111: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (2)
- Chương 112: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng
- Chương 113: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng(2)
- Chương 114: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- Chương 115: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 93
Có vẻ như cái toà chính này trông trang nghiêm hơn nhiều, hơn nữa có rất nhiều người, chia thành từng nhóm đứng canh ở mỗi chỗ. Nhìn vào chẳng thấy sự tự do ở đâu cả, Mạc Thiên bất giác trở nên nghiêm nghị hơn.
- Đi theo ta.
Mạc Chi Tuyệt đi trước Mạc Thiên, từng bước chân đều dứt khoát nhanh chóng. Lúc hắn đến gần cửa lớn, tất cả đều im lặng tránh qua một bên, ánh mắt cũng cụp xuống.
Mạc Thiên có hơi bất ngờ vì sự phục tùng này, dọc đường đi thấy ai cũng đứng im cúi đầu chào cả. Vậy nên cũng chứng thực được một điều rằng Diệp Thần quả thật có địa vị cao, nếu không để ý kỹ thì cậu cũng không biết rằng mấy người kia còn khá run khi thấy hắn.
Mạc Chi Tuyệt đưa Mạc Thiên vào một căn phòng lớn, rồi dặn dò.
- Hiện tại huynh cứ ở đây đợi ta, không nên đi lung tung.
Mạc Thiên gật đầu đáp lời, cậu cũng chẳng quen biết ai, nếu đi tùy tiện có khi bị lạc lại tự chịu khổ. Tốt nhất chờ Mạc Chi Tuyệt xong việc hãng hỏi các thắc mắc sau.
Ở căn phòng này cũng có kha khá sách được sắp xếp một cách ngăn nắp. Mạc Thiên với tay lấy bừa một cuốn xuống rồi lật đại. Ánh sáng phòng này rất tốt, thích hợp cho việc đọc sách.
Đang đọc, đột nhiên Mạc Thiên thấy hoa mắt, chữ cũng không đọc được nữa, cậu lắc đầu, đoán có lẽ là do thiếu ngủ mà thôi. Cậu đặt sách lên đùi rồi xoa bóp đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng, ngày càng khó chịu y hệt như lúc luyện tập dị năng. Cuốn sách rơi bộp xuống sàn, Mạc Thiên lắc lư rồi lập tức lịm đi.
Mạc Thiên nhìn thấy một khoảng không mênh mông trắng xoá, cơ thể chìm nổi cứ như rơi vào hư không, âm thanh rè rè quen thuộc hằng đêm nay càng rõ ràng hơn.
[Hoàn thành kết nối.]
Không còn bị dính tạp âm như trước, lần này Mạc Thiên có thể nghe rõ ràng được âm thanh không giành cho con người.
[Hệ thống tiến hành phục hồi ký ức cho ký chủ.
Tiến độ 10%]
Càng nghe cậu càng cảm thấy hoang mang, rốt cuộc là cái gì đang nói vậy? Cậu muốn lật người rồi căng mắt nhìn kỹ, thế nhưng cứ như có thứ gì đó ngăn cản. Cái quái quỷ gì vậy chứ! Bất ngờ đầu trở nên lạnh buốt, có vật nào đang tràn vào trong não bộ của cậu, Mạc Thiên ôm đầu đau đớn.
Hình ảnh mờ mờ ảo ảo hiện lên trong đầu, thế nhưng không hề nhìn rõ nổi. Sự đau nhức tăng theo từng cơn, Mạc Thiên đau đến chảy nước mắt, cậu nhìn thấy vài cái bóng đang chồng lên nhau, rồi hình ảnh một lớn một nhỏ đang nắm tay.
"Mạc Thiên..."
"Mạc Thiên..."
Có người đang gọi tên cậu, Mạc Thiên ôm lấy đầu mình, là ai đang gọi vậy, là ai vậy?
"Mạc Thiên..."
- Mạc Thiên!!!
Tiếng nói của Mạc Chi Tuyệt rất lớn, cơ hồ như đang gào lên khiến cậu mở lớn mắt, nhìn cái trần nhà cao cùng nam nhân anh tuấn vẻ mặt lo lắng. Trông thấy Mạc Thiên đã tỉnh lại hắn liền thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó ôm chặt lấy cậu.
- Huynh có biết huynh đã nằm nguyên một ngày rồi không?
Một ngày? Không phải chỉ vài giây thoáng qua thôi sao, sao mà muộn đến vậy rồi.
- Huynh cảm thấy thế nào, có khó chịu không?
Lúc nhìn thấy Mạc Thiên đang nằm bất động trên sàn, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, mặt mày xoắn lại với nhau, mồ hôi túa ra đầm đìa Mạc Chi Tuyệt đã sợ đến thế nào.
Mạc Thiên chờ cho cơn khó chịu qua đi liền lắc đầu, trao cho hắn cái nhìn yên tâm.
- Không có.
- Vậy tại sao ban nãy lại ngất đi cơ chứ?
Cậu cũng muốn rõ điều này, nhớ đến cái câu cuối cùng nghe được. "Hệ thống" rồi còn "ký ức" là sao cơ chứ, chả lẽ cơ thể này từng bị mất đi trí nhớ? Ngẫm lại một chút, hình như mấy thứ kỳ lạ gần đây đang được xâu chuỗi lại với nhau có vẻ đang định hoàn thành cái gì đó. Nguyên chủ này hay là Mạc Thiên cậu đây có vẻ rất bí ẩn.
- Ta cũng không rõ.
Nghe thấy câu trả lời mơ hồ này, Mạc Chi Tuyệt nhíu mày chặt hơn, hắn thật sự sợ rằng nếu mình lơ là một phút thì Mạc Thiên sẽ có thể gặp nguy hiểm.
- Huynh đói chưa.
Hắn lên tiếng đổi chủ đề, căn bản hiện tại mà hỏi Mạc Thiên thêm thì cậu cũng chả làm rõ ra nổi, với lại nhìn cơ thể đơn bạc này, hắn sợ mình hỏi phải mấy thứ không nên biết càng mệt hơn, trước mắt nên chú ý đã.
Không ăn nguyên một ngày, Mạc Thiên đã đói đến khó chịu, hướng Mạc Chi Tuyệt gật đầu. Hắn sai người đưa thức ăn đến, mấy người đi vào đều đi một cách tuần tự, im lặng, tuyệt đối không nhìn thẳng mặt cậu.
Bọn họ cung kính làm vài bước lễ nghi rồi lập tức rời đi. Lần đầu tiên trải nghiệm thứ sang trọng đến bậc này, Mạc Thiên có chút không quen. Ở xã hội hiện đại lâu rồi, bây giờ được người ta hầu hạ thế này quả thật rất kỳ lạ.
Cậu còn tính bảo mình tự ăn được thì Mạc Chi Tuyệt đã nhanh hơn một bước cầm lấy bát múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa đến khoé môi Mạc Thiên. Mạc Thiên hơi bất đắc dĩ, ban nãy có hơi mệt thật nhưng bây giờ ổn rồi, tay cậu cũng chẳng làm sao, tự cầm đồ ăn thoải mái mà. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Mạc Thiên vẫn há miệng ra ngậm lấy.
Khá ngon.
Chắc tại ăn ở chỗ cũ quen rồi nên ăn ở đây không được hương vị như trước, may cậu cũng chẳng kén ăn. Vì đói nên cậu ăn một mạch gần như là càn quét sạch sẽ.
Đang lúc thế này, tiếng gõ nhẹ nhàng từ cửa phòng truyền đến, Mạc Chi Tuyệt không vui nhìn tới.
- Là ta.
Bên ngoài là giọng nữ thấp, Mạc Thiên hơi lưu tâm về cái này, nhìn Mạc Chi Tuyệt một chút. Hắn khá khó chịu vì bị người ngoài cắt ngang thế nhưng vẫn phải đứng dậy.
- Huynh nghỉ ngơi một lát rồi ngủ đi, ta có chút việc.
Mạc Thiên gật đầu đáp ứng, hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi tạm biệt. Cậu biết hiện tại hắn đang vô cùng nhiều việc để làm, nếu theo nội dung sách thì cũng sắp đến trận chiến rồi. Sợ là sẽ một hồi máu tanh, bị thương là điều khó tránh.
Bên ngoài để lại tiếng nói của một nam một nữ đang dần đi xa, Mạc Thiên im lặng suy nghĩ, hơi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
- Đi theo ta.
Mạc Chi Tuyệt đi trước Mạc Thiên, từng bước chân đều dứt khoát nhanh chóng. Lúc hắn đến gần cửa lớn, tất cả đều im lặng tránh qua một bên, ánh mắt cũng cụp xuống.
Mạc Thiên có hơi bất ngờ vì sự phục tùng này, dọc đường đi thấy ai cũng đứng im cúi đầu chào cả. Vậy nên cũng chứng thực được một điều rằng Diệp Thần quả thật có địa vị cao, nếu không để ý kỹ thì cậu cũng không biết rằng mấy người kia còn khá run khi thấy hắn.
Mạc Chi Tuyệt đưa Mạc Thiên vào một căn phòng lớn, rồi dặn dò.
- Hiện tại huynh cứ ở đây đợi ta, không nên đi lung tung.
Mạc Thiên gật đầu đáp lời, cậu cũng chẳng quen biết ai, nếu đi tùy tiện có khi bị lạc lại tự chịu khổ. Tốt nhất chờ Mạc Chi Tuyệt xong việc hãng hỏi các thắc mắc sau.
Ở căn phòng này cũng có kha khá sách được sắp xếp một cách ngăn nắp. Mạc Thiên với tay lấy bừa một cuốn xuống rồi lật đại. Ánh sáng phòng này rất tốt, thích hợp cho việc đọc sách.
Đang đọc, đột nhiên Mạc Thiên thấy hoa mắt, chữ cũng không đọc được nữa, cậu lắc đầu, đoán có lẽ là do thiếu ngủ mà thôi. Cậu đặt sách lên đùi rồi xoa bóp đầu, cảm thấy đầu óc choáng váng, ngày càng khó chịu y hệt như lúc luyện tập dị năng. Cuốn sách rơi bộp xuống sàn, Mạc Thiên lắc lư rồi lập tức lịm đi.
Mạc Thiên nhìn thấy một khoảng không mênh mông trắng xoá, cơ thể chìm nổi cứ như rơi vào hư không, âm thanh rè rè quen thuộc hằng đêm nay càng rõ ràng hơn.
[Hoàn thành kết nối.]
Không còn bị dính tạp âm như trước, lần này Mạc Thiên có thể nghe rõ ràng được âm thanh không giành cho con người.
[Hệ thống tiến hành phục hồi ký ức cho ký chủ.
Tiến độ 10%]
Càng nghe cậu càng cảm thấy hoang mang, rốt cuộc là cái gì đang nói vậy? Cậu muốn lật người rồi căng mắt nhìn kỹ, thế nhưng cứ như có thứ gì đó ngăn cản. Cái quái quỷ gì vậy chứ! Bất ngờ đầu trở nên lạnh buốt, có vật nào đang tràn vào trong não bộ của cậu, Mạc Thiên ôm đầu đau đớn.
Hình ảnh mờ mờ ảo ảo hiện lên trong đầu, thế nhưng không hề nhìn rõ nổi. Sự đau nhức tăng theo từng cơn, Mạc Thiên đau đến chảy nước mắt, cậu nhìn thấy vài cái bóng đang chồng lên nhau, rồi hình ảnh một lớn một nhỏ đang nắm tay.
"Mạc Thiên..."
"Mạc Thiên..."
Có người đang gọi tên cậu, Mạc Thiên ôm lấy đầu mình, là ai đang gọi vậy, là ai vậy?
"Mạc Thiên..."
- Mạc Thiên!!!
Tiếng nói của Mạc Chi Tuyệt rất lớn, cơ hồ như đang gào lên khiến cậu mở lớn mắt, nhìn cái trần nhà cao cùng nam nhân anh tuấn vẻ mặt lo lắng. Trông thấy Mạc Thiên đã tỉnh lại hắn liền thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó ôm chặt lấy cậu.
- Huynh có biết huynh đã nằm nguyên một ngày rồi không?
Một ngày? Không phải chỉ vài giây thoáng qua thôi sao, sao mà muộn đến vậy rồi.
- Huynh cảm thấy thế nào, có khó chịu không?
Lúc nhìn thấy Mạc Thiên đang nằm bất động trên sàn, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng, mặt mày xoắn lại với nhau, mồ hôi túa ra đầm đìa Mạc Chi Tuyệt đã sợ đến thế nào.
Mạc Thiên chờ cho cơn khó chịu qua đi liền lắc đầu, trao cho hắn cái nhìn yên tâm.
- Không có.
- Vậy tại sao ban nãy lại ngất đi cơ chứ?
Cậu cũng muốn rõ điều này, nhớ đến cái câu cuối cùng nghe được. "Hệ thống" rồi còn "ký ức" là sao cơ chứ, chả lẽ cơ thể này từng bị mất đi trí nhớ? Ngẫm lại một chút, hình như mấy thứ kỳ lạ gần đây đang được xâu chuỗi lại với nhau có vẻ đang định hoàn thành cái gì đó. Nguyên chủ này hay là Mạc Thiên cậu đây có vẻ rất bí ẩn.
- Ta cũng không rõ.
Nghe thấy câu trả lời mơ hồ này, Mạc Chi Tuyệt nhíu mày chặt hơn, hắn thật sự sợ rằng nếu mình lơ là một phút thì Mạc Thiên sẽ có thể gặp nguy hiểm.
- Huynh đói chưa.
Hắn lên tiếng đổi chủ đề, căn bản hiện tại mà hỏi Mạc Thiên thêm thì cậu cũng chả làm rõ ra nổi, với lại nhìn cơ thể đơn bạc này, hắn sợ mình hỏi phải mấy thứ không nên biết càng mệt hơn, trước mắt nên chú ý đã.
Không ăn nguyên một ngày, Mạc Thiên đã đói đến khó chịu, hướng Mạc Chi Tuyệt gật đầu. Hắn sai người đưa thức ăn đến, mấy người đi vào đều đi một cách tuần tự, im lặng, tuyệt đối không nhìn thẳng mặt cậu.
Bọn họ cung kính làm vài bước lễ nghi rồi lập tức rời đi. Lần đầu tiên trải nghiệm thứ sang trọng đến bậc này, Mạc Thiên có chút không quen. Ở xã hội hiện đại lâu rồi, bây giờ được người ta hầu hạ thế này quả thật rất kỳ lạ.
Cậu còn tính bảo mình tự ăn được thì Mạc Chi Tuyệt đã nhanh hơn một bước cầm lấy bát múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa đến khoé môi Mạc Thiên. Mạc Thiên hơi bất đắc dĩ, ban nãy có hơi mệt thật nhưng bây giờ ổn rồi, tay cậu cũng chẳng làm sao, tự cầm đồ ăn thoải mái mà. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Mạc Thiên vẫn há miệng ra ngậm lấy.
Khá ngon.
Chắc tại ăn ở chỗ cũ quen rồi nên ăn ở đây không được hương vị như trước, may cậu cũng chẳng kén ăn. Vì đói nên cậu ăn một mạch gần như là càn quét sạch sẽ.
Đang lúc thế này, tiếng gõ nhẹ nhàng từ cửa phòng truyền đến, Mạc Chi Tuyệt không vui nhìn tới.
- Là ta.
Bên ngoài là giọng nữ thấp, Mạc Thiên hơi lưu tâm về cái này, nhìn Mạc Chi Tuyệt một chút. Hắn khá khó chịu vì bị người ngoài cắt ngang thế nhưng vẫn phải đứng dậy.
- Huynh nghỉ ngơi một lát rồi ngủ đi, ta có chút việc.
Mạc Thiên gật đầu đáp ứng, hôn nhẹ lên môi hắn một cái rồi tạm biệt. Cậu biết hiện tại hắn đang vô cùng nhiều việc để làm, nếu theo nội dung sách thì cũng sắp đến trận chiến rồi. Sợ là sẽ một hồi máu tanh, bị thương là điều khó tránh.
Bên ngoài để lại tiếng nói của một nam một nữ đang dần đi xa, Mạc Thiên im lặng suy nghĩ, hơi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39: Chiến đấu
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Trở về
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45: H nhẹ
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50: Ghép cặp
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Trận đấu đầu tiên
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59: Nữ chủ ba
- Chương 60: Hôn
- Chương 61: Quan hệ khác đi
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67: Chấm dứt
- Chương 68: H+
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75: Hiện tượng kỳ lạ, Mạc Chi Tuyệt dùng lôi dị năng
- Chương 76: Biến mất
- Chương 77: Tỉnh dậy ở nơi kỳ lạ
- Chương 78: Thú triều
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82: Gặp lại
- Chương 83: Say
- Chương 84: Thích
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Cọ cọ
- Chương 96: Đến rồi
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108: End
- Chương 109: Phiên ngoại: Sau khi Mạc Thiên rời đi
- Chương 110: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt
- Chương 111: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (2)
- Chương 112: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng
- Chương 113: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng(2)
- Chương 114: Phiên ngoại: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- Chương 115: Phiên ngoại H: Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt (3)
- bình luận