Dung Ly nhận lấy hai bát thuốc từ Dung Lạc, vươn tay đỡ người Viễn Chi dậy, cẩn thận từng muỗng từng muỗng bón cho y uống xong xuôi, rồi mới cầm bát thuốc nguội lạnh của hắn lên một ngụm cạn sạch.
Dung Lạc thấy thế, bâng quơ hỏi: "Nhớ lại rồi à?"
Dung Ly đưa mắt nhìn Dung Lạc, chậm rãi gật đầu, trả lời: "Ừm"
"Cặn bã!!" Không đợi Dung Ly nói tiếp, Dung Lạc đã lên tiếng mắng trước.
Nàng sợ một chốc nữa sẽ không mắng được.
Dù sao cũng là hoàng huynh của nàng, hắn lại có nguyên do chính đáng như thế, nàng không nỡ.
Thái độ của Dung Lạc làm Dung Ly giật mình, sau đó hắn cúi đầu ngẫm nghĩ lại tất cả mọi chuyện, quả thật với ký ức hiện có của Dung Lạc, hắn là kẻ cặn bã.
Nhưng bị Dung Lạc mắng như vậy, Dung Ly như bừng tỉnh khỏi những năm tháng dằng vặt trước kia, chính bản thân hắn cũng nhận ra quả thật hắn là một tên cặn bã không hơn không kém.
Chẳng những cặn bã, mà còn vô dụng.
Dung Ly gượng cười cho qua, đưa tay nắm chặt tay của Viễn Chi, xúc cảm chân thật từ lòng bàn tay truyền đến như một con suối gột rửa những dơ bẩn trong tâm hồn, từ từ trấn định lại tâm tình đang bất thường của hắn.
Dung Ly hướng Dung Lạc nghiêm túc hỏi: "Muội lấy nội đan đổi với quỷ vương?"
Dung Lạc kéo ghế ngồi xuống cái phịch, dường như không muốn trả lời, chỉ qua loa gật đầu cho có lệ, thấy vậy Dung Ly tiếp tục gặng hỏi: "Còn nhân duyên của bọn ta?"
"Sau khi hai người bỏ mạng, phụ hoàng không biết biến đi đâu mất, Dung Hòa đăng cơ, ta cùng An hoàng thúc từ biên cương giục ngựa trở về, nào ngờ, An hoàng thúc đến thừa tướng phủ ở một đêm, để lại binh quyền rồi biến mất. Ta cho người đi tìm thân xác của hai người, nhưng hai người đã bị người ta yểm bùa chú, phân ra giấu đi. Cuối cùng, ta chỉ tìm thấy hai cái đầu không lành lặn dưới Liên Hoa trì." Dung Lạc ngoảnh mặt đi, vừa châm trà vừa nhàn nhạt đáp, thanh âm bình tĩnh đến chính bản thân nàng cũng cảm thấy bất ngờ "Sau đó, ta dùng tế quỷ đàn dâng lên quỷ vương, dùng nội đan đổi lại một đời cho hai người. Quỷ vương nói cho ta biết, hai người vốn vô duyên, nếu mỉm cưỡng bên nhau sẽ đi ngược lại với thiên địa, ta bèn đi tìm Nguyệt lão, dọa cắt hết đám tơ của ông ta, ông ta mới chỉ cho ta chỗ của hai người. Ta cắt sợi nhân duyên của chính mình, dùng nó trộn với thần huyết, nối nhân duyên của hai người lại, tiêu hết công đức và tu vi một đời. Sau khi cấm thuật của Quỷ vương bắt đầu kéo ngược bánh xe của thiên đạo, thiên đạo cử hung thú đến truy sát ta, nhưng không hiểu sao bọn chúng thấy ta là bỏ chạy, dường như có người nào đó đến ngăn cản thiên đạo lại, ta lúc đó đã mơ màng không rõ, nhờ có Thất nhi đưa ta quay về. Lúc ta tỉnh lại, thì thời gian đã quay ngược, có lẽ ta lấy thân nuôi quỷ nên bị phản phệ mấy trăm năm, phải nằm ở liên hoa trì tĩnh dưỡng."
Nói đoạn, không đợi Dung Ly phản ứng, Dung Lạc hướng Dung Ly lên tiếng, ánh mắt ngập tràn van cầu: "Hoàng huynh, chúng ta là long phượng thần thai, huynh được điểm nhãn từ khi chào đời, đời trước ta tích lũy bao nhiêu công đức vẫn chưa được điểm nhãn, đời này ta có lẽ sẽ không bao giờ quay lại thần giới được nữa, huynh an ổn phi thăng, tìm cách độ hóa cho Viễn Chi, đừng dính đến chuyện nhân gian nữa, có được không?"
Nhìn Dung Lạc như vậy, Dung Ly bất giác không nói được lời nào.
Suốt mấy nghìn năm, lần đầu tiên Dung Lạc mở miệng cầu xin hoàng huynh của mình, lại là cầu xin cho hạnh phúc của chính hắn.
Trong lòng Dung Ly chua xót tột cùng.
Hắn không biết làm gì cả.
Uổng công hắn sống mấy ngàn năm, thế nhưng hắn không biết phải làm gì mới tốt, những đời trước kia, mọt đời lại thêm một đời, chỉ có sai lầm chồng chất.
Muội muội của hắn, đời trước vô ưu vô lo, được thiên kiều vạn sủng, thiên tư hơn người. Mười sáu tuổi nàng theo sư phó học binh pháp tôn tử, hai mươi tuổi tiếng lành đồn xa, phong quang vô hạn. Ba mươi tuổi cầm quân đánh giặc, dẹp nội loạn, đuổi ngoại xâm, chém nội phản.
Muội muội của hắn, được trăm họ mến, vạn dân yêu. Sau này, nàng bái Viễn Chi tiên quân làm sư phụ, chăm chỉ tu tiên đạo, đi khắp nơi tích lũy công đức, phổ độ chúng sinh. Dân gian lưu truyền một câu lạc tiếu hoa khai, Dung Lạc chỉ cần vui vẻ mỉm cười, trăm hoa sẽ vì nàng mà nở rộ, người người sẽ vì nàng mà cúi đầu. Một đời của nàng, không lo không nghĩ, sống trong sự thương yêu bảo bọc. Một đời của nàng, chỉ làm những gì mình thích, hạnh phúc biết bao nhiêu.
Một cô bé được yêu thương mà lớn lên, chỉ cần sống thật tốt, rồi phi thăng thành thần, vĩnh sinh vĩnh thế, nàng vốn hào quang vạn trượng như thế, xinh đẹp kiêu ngạo như thế, thiên chân vô tà như thế, mà lại!!
Hắn đã đi ngược thiên đạo, cớ sao còn kéo theo bao nhiêu người liên lụy?
Nếu có thể, Dung Ly muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, không muốn làm hoàng đế chi tử, cũng chẳng muốn làm thần linh gì cả, chỉ muốn mãi mãi làm một người bình phàm, sống vài trăm năm ngắn ngủi nhưng đáng trân trọng, có thể bảo vệ muội muội, có thể bảo hộ Viễn Chi ...
Thần linh, hai từ này thật mỉa mai làm sao!
Thế gian vạn vật khi gặp chuyện không may đều cầu xin thần linh cứu giúp, dù là bệnh tật ốm đau hay là khổ nạn phân tranh, cứ như thể thần linh có thể làm được tất cả mọi thứ, nhưng mà đâu ai hay biết, thần linh vốn không phải chuyện gì cũng có thể làm được, thần linh cũng có lúc yếu ớt lực bất tòng tâm chịu đựng sự an bày sắp đặt của thiên địa, bội phản lại đức tin to lớn của người khác.
Chưa bao giờ Dung Ly thấy hai chữ thần linh này bất lực như bây giờ, thọ ngang trời đất thì sao? Pháp lực vô biên thì thế nào?
Hắn nợ Dung Lạc một đời an yên, nợ Viễn Chi tình sâu muôn kiếp.
Không thể trả được, vĩnh viễn không thể trả được, cái gì cũng không thể!
Dung Ly ngẩng đầu, im lặng quan sát vẻ mặt được tô son điểm phấn che đi chút thần sắc ảm đạm tái nhợt của Dung Lạc, lại cảm nhận được thần mạch cuồn cuộn chảy trong người, hắn nghiến răng hỏi: "Là muội đỡ thiên phạt?"
Dung Lạc mím mím môi, biết cũng chẳng giấu được hắn nên dứt khoát gật đầu thay cho câu trả lời, từng sợi vàng trên mũ phượng rủ xuống, tham luyến chạm vào hai bên má, tô điểm thêm cho dung mạo sắc sảo mười phần.
Nàng quay đầu chậm rãi giải thích, đáy mắt lóe lên một tia ưu sầu, có lẽ nàng nhìn thấy thái độ có chút biến hóa của Dung Ly, sợ hắn quở trách nên đành thu liễm lại vẻ ung dung bất cần đời ban nãy: "Là Viễn Chi nói cho muội, đời trước huynh cũng biết y rồi, nếu muội không xuất hiện, hai người sẽ tiếp tục rơi vào tử cục, dẫu sau cũng không thành thần, muội dùng cách của y giúp huynh đỡ thiên phạt, đổi cho huynh thần mạch của muội, nhờ vậy, kỳ thiên phạt của huynh một trăm năm sau mới diễn ra! Nhân cơ hội này chúng ta sẽ lật lại hết chuyện cũ, muội biết huynh còn nan giải chuyện của hoàng hậu, hứa với muội, sau khi tìm ra người thì huynh phi thăng đi được không? Chuyện ở nhân gian, muội sẽ thay huynh xử lý hết thảy. Hai đời rồi, huynh tỉnh ngộ được không? Đừng cô phụ Viễn Chi nữa, đời trước y đã rất khổ rồi, muội không hiểu tại sao huynh vẫn luôn quyết tâm đẩy y ra, y lại vì huynh mà hy sinh hết thảy, đời trước muội cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Hiện tại muội đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, chúng ta cùng nhau, được không, ca?"
Đến cuối cùng, do nhắc đến chuyện cũ khi xưa, giọng của Dung Lạc đều nghẹn ngào.
Hai bàn tay trong chăn của Dung Ly nắm chặt, hắn biết thái độ của mình hiện giờ có chút dọa người, bèn cố gắng mỉm cười nhìn Dung Lạc: "Ừm, đời này ta sẽ không ngu ngốc nữa, muội không cần lo lắng." Nói đoạn, Dung Ly có gắng lảng tránh qua chuyện khác bớt nặng nề hơn "Trang viên này là muội cho người sắp xếp sao?"
Dung Lạc đưa mắt nhìn xa xa, ôn tồn trả lời: "Muội cho xây dựng chỗ này từ ba năm trước, nơi đây là nơi muội nuôi tư quân và ám vệ, còn một vài nơi khác nữa, dù sao hiện giờ muội nắm ngự kiếm trong tay, điều binh khiển tướng khá dễ dàng. Chỉ cần gương mặt này còn, muội muốn nháo thế nào mà chẳng được, An hoàng thúc và phụ hoàng không dám lớn tiếng với muội."
Dung Ly nghe được lời nói kiêu ngạo này của Dung Lạc cũng không bắt bẻ gì thêm, đối với tính cách thay đổi hoàn toàn trái ngược với đời trước của Dung Lạc đời này, hắn chỉ biết gắng gượng cười cười.
Bỗng nhiên, Dung Ly nhớ đến một chuyện, buộc miệng cảm thán: "Thì ra đời này muội thu gom tư khố của phụ hoàng nhiều như vậy là có mục đích, còn suốt ngày một thân hoa phục chỉ vàng quý giá như vậy, so với đời trước, ta nhìn không quen chút nào!"
Dung Lạc bĩu môi bất mãn, hướng Dung Ly tố cáo: "Thế mà thê tử của huynh suốt ngày chê ta phô trương lòe loẹt, chê ta ăn nhiều, ta ăn nhiều sao bằng y ngủ nhiều? Ta thấy y, đời sau so với đời trước càng không có tiền đồ, chẳng những ngu ngốc hơn mà còn lười như heo, ham ngủ biếng làm."
Dung Ly bị biểu cảm xù lông của Dung Lạc làm cho bật cười, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Viễn Chi, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, khẽ thì thầm: "Thì ra đó là lý do muội không chịu gọi y là sư phụ sao?" Chuyện này không phải tại Viễn Chi đâu, y cũng không biết mà.
Dung Lạc thoáng đen mặt, ngoảnh mặt làm ngơ, phồng má rầm rì nói: "Ta còn lâu mới gọi một hoàng tẩu ngốc nghếch là sư phụ. Ai mà biết y sống lại một đời lại vừa ngốc vừa lười như vậy chứ!" Đời trước nàng không chú ý nhiều, cứ tưởng sư phụ suốt ngày bận bịu bế quan, ai mà biết được là y đi ngủ. Đến đời này thì hay rồi, bị lừa cũng không biết, càng ngày càng không có tiền đồ.
Nói chuyện được một lúc, Dung Lạc bắt đầu cảm thấy đói, chui tọt ra ngoài gọi hạ nhân bưng điểm tâm lên.
Nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn bị Dung Lạc ăn hết, Dung Ly cúi gầm mặt, lần nữ cố gắng trấn định lại hơi thở của mình. Lần đầu tiên Dung Ly không nhắc nhở nàng như trước nữa.
Thì ra lấy thân nuôi quỷ là như vậy ...
Đều là do một tay hắn, cổ họng Dung Ly như bị ai bóp nghẹn không nói được lời nào, là một tay hắn hủy đi một đời con bé, cũng hủy đi nhân duyên con bé!!
Hốc mắt Dung Ly trũng sâu vào bóng tối vô tận, trong miệng như nuốt phải loại thức ăn khó nuốt nhất, nghẹn cứng khó có thể thở nổi.
Ngoài kia, những bông tuyết vẫn đang rơi lã chã, trắng xóa cả một vùng. Dung Ly lặng lẽ nhìn hai người trước mặt, lại phóng tầm mắt ra bên ngoài, nhìn về phía xa xăm, đôi mắt hắn mông lung, như nhìn thấy tương lai mờ mịt bất định.
Trong phòng vẫn còn mùi thuốc nhàn nhạt len lỏi giữa mùi đàn hương quý giá, không gian lặng im thỉnh thoảng vang lên tiếng vàng lá leng keng.
Trong trẻo, thanh thúy mà ưu tư!