Nghe thấy giọng nói của Tô Lạc, Vương Tiêu Tiêu làm ra vẻ bình tĩnh mà quay đầu lại, trên mặt là nụ cười giả tạo: “Là Tô Lạc à! Tôi vừa mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, không có việc gì thì tôi đi trước nhé!”
“Chờ một chút.” Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Lạc, Vương Tiêu Tiêu dường như không thể thở nổi.
Cô dừng lại một lúc sau đó tiếp tục nói: “Bức ảnh đó, là cô gửi cho Diêu Tuệ.”
Ngữ điệu của cô không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.
Vương Tiêu Tiêu lập tức hoảng sợ, theo bản năng hỏi: “Tại sao cô biết là tôi?”
Tô Lạc khẽ cười: “Tôi vốn dĩ chỉ mới nghi ngờ nhưng cô lại có tật giật mình, vừa rồi cô cũng thấy rồi đúng không!”
Thấy hết rồi!
Đúng vậy, từ lúc Tô Lạc bước vào nhà hàng, Vương Tiêu Tiêu chú ý từ trước rồi.
Đi cùng với cô ta là người uy danh hiển hách trong thương trường Tô tổng, Tô Hào.
Trong lúc đó, Vương Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ đến một bài viết có nhắc đến Tô Lạc.
Bài đó có một suy đoán, Tô Lạc rất cí khả năng là con ngoài giá thú của một thương gia nào đó!
Bởi vì chỉ là suy đoán lung tung, không thể lấy ra một bằng chứng nào nên chủ bài viết đó đã bị người khác chế giễu một lúc lâu.
Bây giờ nhớ lại, chủ bài viết đó chỉ đoán đúng một nửa.
Hóa ra….Hóa ra cô ta lại là con gái của Tô Hào.
Thiên kim Tô gia hàng thật giá thật.
Khó trách cả Trình Chí Hạo cũng phải “Mặt nóng, mông lạnh” nhưng nửa con mắt của Tô Lạc cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Nói thế nào đi chăng nữ thì Trình Chí Hạo cũng là nhà đầu tư《 Bắc Nguỵ Bí Sử 》, cũng là phú nhị đại có danh xưng với thực. Người ở đoàn làm phim ai dám nhăn mặt với hắn ta?
Vương Tiêu Tiêu không phải chưa từng tò mò vì sao Tô Lạc lại có tự tin từ chối Trình Chí Hạo một cách thẳng thừng như vậy?
Mọi người đều suy đoán kim chủ sau lưng Tô Lạc nhất định rất cứng cho nên Tô Lạc mới dám làm vậy.
Hóa ra tất cả đều sai rồi.
Người ta là người so ba so gia thế, có một cuộc sống xa hoa mà người thường có có thể tưởng tượng được. Từ khi sinh ra đã có vạch xuất phát cao hơn những người như bọn họ.
Với nhan sắc và gia thế của Tô Lạc, huống hồ còn nghiêm túc đóng phim như vậy, ở giới giải trí này nếu không nổi tiếng thì chỉ sợ không còn đường.
Nhưng bây giờ, là cô ta tự lấy đá nện vào chân mình.
Sắc mặt Vương Tiêu Tiêu có chút tái đi.
Tô Lạc nhìn chằm chằm Vương Tiêu Tiêu: “Những gì cô đã nhìn thấy hôm nay, nếu dám nói cho người khác biết, dù chỉ một chữ thì kết cục của cô cũng giống như Diêu Tuệ.”
Nghe ý tứ của cô, hình là cô không muốn truy cứu, đầu Vương Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy số, gật đầu lia lịa: “Tôi thế, tuyệt tối sẽ không nói một chữ cho ai hết!”
Nhìn bóng lưng Vương Tiêu Tiêu rời đi, Tô Lạc im lặng cười.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tôn Hoa Hoa mới bước ra: “Hóa ra bức ảnh ngày hôm đó là cô ta chụp. Tô Lạc, em thật sự muốn tha cho cô ta à!”
Tô Lạc liếc chị ta một cái: “Lúc nãy em chỉ hù cô ta thôi! Vương Tiêu Tiêu này thật sự quá cảnh giác, không có nhược điểm gì ở trong tay người khác, quan hệ với với Diêu Tuệ cũng không tốt cho nên em không khẳng định là cô ta.”
Sau đó mới viết Vương Tiêu Tiêu và Trịnh Lâm Lâm là chị em họ, cô mới nghi ngờ cô ta.
Cô nếu không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay nhất định phải bôi đen đem người bôi nhọ mìnm.
Để tránh những rắc rối sau này.
Hôm đó, cô và Tôn Hoa Hoa đã xem đi xem lại camera giá sát rất nhiều lần.
Cuối cùng chỉn nhìn thấy một bóng người bọc kín mít, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mang thêm một chiếc khẩu trang, cúi đầu, hoàn toàn không thể thấy rõ gương mặt.
Người này rất có năng lực điều tra, xem đi xem lại mấy lần, ngoại trừ nhìn thấy được thân hình gầy ốm của một cô gái thì hoàn toàn không tìm thấy manh mối gì.
Nếu không phải Vương Tiêu Tiêu lộ vẻ e sợ khi biết được thân phận của cô, Tô Lạc mới nghi ngờ, cô cố ý giả vờ khẳng định để thử cô ta mới lộ ra dấu vết.
Vương Tiêu Tiêu có lẽ là một người thông minh, sau khi biết được thân phận của cô, sau này cũng sẽ cố kỵ.
Trong phòng.
Tôn Hoa Hoa quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Tô Lạc, đem toàn bộ thức ăn trên bàn quét sạch vào bụng.
Thanh toán xong, Tôn Hoa Hoa trở về phòng của mình, Giang Ninh ngồi ghế sô pha bên cạnh xem phim, cố ý xem bộ phim Tô Lạc đóng khi mới ra mắt《 Núi Sông 》.
Theo như sự quan sát của Tô Lạc, Giang Ninh xem bộ《 Núi Sông 》này ít nhất cũng phải mấy chục lần.
Tô Hào gửi cho cô một ánh mắt, Tô Kajc đi theo đến phòng làm việc cạnh phòng khách.
Ngồi trên chiếc sô pha, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một lát.
Tô Hào ho khan hai tiếng: “Con với Cố Ngôn có quan hệ như thế nào?”
Tô Lạc sửng sốt một lát, tại sao Tô Hào lại hỏi như vậy: “Ba nói Cố Ngôn? Anh ta là anh ta, con là con, có quan hệ gì sao?”
Nghe Lạc Lạc nói, thì ra đều là mơ tưởng của tên nhóc nhà họ Cố. Tô Hào cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ông nhìn chằm chằm Tô Lạc một lúc lâu, cẩn thận suy xét từ ngữ, nghiêm túc nói: “Ba với mẹ con rất cởi mở, nhà chúng ta không chú ý cái gì mà môn đăng hộ đôi. Con về sau có tìm bạn trai, chỉ cần xuất thân trong sạch, con người cũng có chí tiến thủ, ba mẹ của cậu ta yêu thương con như con gái ruột trong nhà thì bọn ta an tâm rồi.”
Tô Lạc ngu ngơ một chút: “Sao đột nhiên ba lại nói cái này?”
Tìm bạn trai, bây giờ không nằm trong kế hoạch của cô.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Sự nghiệp của cô đang lên, mỗi ngày đều vội vàng đóng phim, đóng quảng cáo. Ngay cả việc mỗi tháng về ăn cơm với gia đình cũng rất khó khăn thì thời gian đâu mà đi yêu đương?
Dùng thời gian đó đi học diễn xuất hoặc là ở nhà nghỉ ngơi với gia đình không tốt sao?
Tô Hào bị cô đánh gãy suy nghĩ, lại kho khan vài tiếng, lấy lại chút uy phòng của mình, mới đi xuống bậc thang: “Nhà chúng ta không để tâm gia cảnh của cậu ta, con có thể kết bạn với người đàn ông nào cũng được nhưng chỉ có hai người ba muốn con cách xa ra một chút.”
Hiếm thấy Tô Hòa lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, không khí xung quanh ông cũng bị ngưng trệ.
Tô Lạc nhẹ nhàng hít vào thở ra một hơi.
Hiệu quả cách âm của phòng làm việc rất tốt, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
“Mội người là Trình Chí Hạo. Hắn ta là người đem tôn nghiêm đặt lên hàng đầu, uổng công là một người kiêu ngạo, đầy dã tâm nhưng lại không có đầu óc. Một khi có quyền lực thì người đầu tiên hắn ta trả thù là Tô gia.”
Tô Lạc đã từng nghĩ đến việc thuyết phục Tô Hào không cần phải đối tốt với Trình gia.
Tuy răng bọn họ cũng không phải không giúp nhưng tâm tư Trình Chí Hạo bất chính, chưa chắc sẽ cảm kích Tô gia.
Không nghĩ đến Tô Hào còn rõ điều này hơn cả cô.
Cô gật gật đầu: “Còn một người chắc là Cố Ngôn đúng không!?”
Tô Hào không khỏi kinh ngạc: “Đúng vậy, Cố Ngôn rất có đầu óc kinh doanh nhưng cậu ta quá giỏi tính kế, cả ba đều không nhìn thấu cậu ta.”
Tô Lạc lại gật đầu, chính cô cũng không nhìn thấu Cố Ngôn!
Sau đó Tô Hào lại tiếp tục ném xuống một viên bom: “Tô gia và Cố gia, trước kia còn có thù không đội trời chung.”
Tô Lạc cả kinh, chuyện này ngay cả trong nguyên tác cũng không nhắc đến!
Nhà họ Cố.
Cố lão gia tử chống gậy, tức giận đùng đùng, hung hăng dậm chân vào mặt đất lát đá cẩm thạch: “Anh là đồ con cháu bất hiếu, anh thích ai không thích lại thích phải đứa con gái ăn chơi nhà họ Tô hả?”
Cố Ngôn dùng ngón tay móc móc lỗ tai: “Ông nội, triều Thanh đã sớn tàn rồi.”
Ông nội Cố lại tiếp tục tức giận, trức tiếp cầm lấy cây gậy, vung lên, đánh vào cánh tay.
Cố Ngôn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, đứng sừng sững, bất động.
Nghe thấy tiếng động nặng nề vang lên, dì Thủy ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lại cúi đầu, dùng dẻ lau lau đi mất vết bụi trên nội thất trang trí.
Từ nhỏ đã được ăn gậy của ông nội Cố, Cố Ngôn cũng không hé răng lấy một lời, bây giờ cơ thể đã thành mình đồng da sắt, cơ thể rất rắn chắc. Dì Thủy đã ở trong nhà này mấy chục năm, sớm đã thấy nhiều nên không ngạc nhiên mấy.
Sau đó Cố Ngôn lại nói: “Không phải ông muốn sớm ôm chắt trai, chắt gái sao?Chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn cháu độc thân cả đời sao?”
Lão gia tử lại hung hăng đánh xuống mặt đất hai cái, phát ra âm thanh chói tai, đó là ông đang phát tiết sự tức giận và bất mãn trong lòng ra bên ngoài.
Cố Ngôn nhìn Cố lão gia tử,lên xe, sau đó nhìn lại ngôi nhà cũ.
Anh sờ sờ cánh tay, suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại gọi cho ba Cố.
Mặc kệ thế nào, nhất định phải hỏi ra ông nội và nhà họ Tô có thù oán gì.
Nhiều năm như vậy vẫn còn mang ý muốn báo thù.
Ba Cố là ba anh ta, là một người chơi bời lêu lỏng. Nếu ở thời cổ đại, ông ta chính là một công tử ăn chơi trác táng.
Năm anh vừa tốt nghiệp đại học, liền ném công việc ở công ty cho anh. Chính mình mang theo mẹ Cố đi du lịch vòng quanh thế giới, sống một cuộc sống “ngầu đét”!
Điện thoại Cố Ngôn gọi đi một hồi lâu cũng chưa có người bắt máy. Anh đang chuẩn bị tắt gọi là thì liền nghe thấy thấy tiếng gió ở đầu bên kia truyền đến.
“Hai người đang ở nước nào vậy?”
“Được được được, con hỏi chuyện này, hỏi xong thì có thể tắt máy rồi…Là chuyện liên quan đến nhà học Tô, năm đó xảy ra chuyện gì vậy?….. Này, nếu ba nói chuyện đó cho con thì này mai con sẽ bảo trợ lý đem Bối Bối tặng ba….”
Bối Bối là một con chó giống Samoyed, lông trắng dài như một con chó tuyết. Là con chó mà năm đó ba Cố tặng cho mẹ Cố là vật đính ước.
Cố Ngôn đã khó chịu nó từ lâu. Trong mắt vợ chồng bọn họ, anh thân là con trai ruột mà lại không quan trọng bằng con chó ngu ngốc!
Tại sao!
Vừa nghe muốn tặng Bối Bối, ba Cố bên kia lập tức đem bán ông nội Cố đi.
“Thì ra là thù cướp vợ, thù này quả thật không đội trời chung!” Cố Ngôn đã nghĩ đến vô số khả năng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phương hướng này.
Nếu là trước là trước kia Cố Ngôn có lẽ sẽ không thể hiểu được.
Nhưng bây giờ đã gặp Tô Lạc, trong lòng dột nhiên lại có cảm giác không chiếm được, cảm giác bất lực không thể làm gì.
Khó khác ông nội không chịu đi tìm người đi cùng mình đến hết đời. Có lẽ ông đã dốc hết tâm tư, địa vị trong lòng cũng không thể nào chứa được người khác.
Năm đó, hai anh em của ông nội cùng thành lập công ty. Sau đó người em lại bị ung thư, trước khi mất ông ấy có nhờ ông nội nhận nuôi đứa con của mình.
Cố Ngôn vẫn luôn coi ông như ông ruột của mình cho nên chưa bao giờ dám làm trái ý ông.
Mà Tô Lạc lại là người con gái duy nhất anh thích…..
Cùng lắm thì bị đánh thêm một trận nữa, dù sao thì ông không thể nhìn anh độc thân cả đời được.
_________________