Cố Ngôn im lặng một lúc rồi kéo tay Tô Lạc rời đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, mây gom thành nhiều đám, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người.
Vừa mới bước qua năm mới, hai bên cửa còn treo những đèn lồng màu đỏ, niềm vui vẻ của hương vị Tết tràn ngập trong không khí.
Hai người cùng đi dạo trên đường, đột nhiên có người chạm vào bờ vai của anh từ phía sau.
Cố Ngôn quay đầu lại, là Hứa Cận.
Anh nhướng mày, ánh mắt lại nhìn sang Thẩm Tích đứng bên cạnh Hứa Cận.
Thấy ánh mắt sáng chói nhìm chằm chằm Tô Lạc, anh thầm nghĩ không ổn rồi.
Còn không đợi anh lên tiếng, Thẩm Tịch đã cười khanh khách nói với bọn họ: “Chị Tô Lạc, lát nữa chúng ta cùng đi công viên giải trí chơi đi!”
Lúc Tô Lạc còn rất nhỏ đã luôn muốn đi đến công viên chơi.
Đáng tiếc sau khi ba mẹ cô ly hôn, cô ở với bà. Khi đó trong nhà không có tiền, bà nội lại là người mang gánh nặng trên vai.
Cô chưa bao giờ dám hy vọng đến điều đó.
Sau này cô có thể tự chủ tài chính rồi thì bà lại qua đời.
Mà cô cũng đã sớm qua đi cái tuổi có thể chơi thoải mái ở công viên giải trí.
“Chị Tô Lạc, cùng đi nhé! Càng nhiều người càng vui mà!” Thẩm Tịch đi đến kéo cánh tay cô rồi nói.
Trong lòng Tô Lạc bắt đầu lung lay, cô gật đầu nói: “Được thôi.”
Thẩm Tịch kéo cánh tay Tô Lạc, hai người vừa nói vừa cười đi về phía trước.
Cố Ngôn và Hứa Cận ở phía sau ăn ý nhìn nhau.
Thuyền hải tặc, đu quay, tàu lượn siêu tốc… Mấy trò chơi cảm giác mạnh đã chơi gần hết nhưng Thẩm Tịch có vẻ còn chưa đã.
Hừa Cần đề nghị: “Hay là chúng ta đi nhà ma đi!”
Thẩm Tịch theo bản năng nhìn về Tô Lạc.
Nhìn bộ dáng chắc là hỏi ý cô.
Tô Lạc lại theo bản năng nhìn qua Cố Ngôn….
Thẩm Tịch và Hứa Cận cũng không biết vì sao mà nhìn theo tầm mắt của Tô Lạc.
Cố Ngôn ho khan hai tiếng: “Anh đi mua vé.”
Mua vé xong, bọn họ từ từ tiến vào nhà ma.
Khi bước vào cửa hang, dường như có một cơn gió lạnh thổi đến đón tiếp bọn họ.
Tiếng nước tí tách truyền đến, xung quanh rất tối, thậm chí còn không thấy rõ đường đi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một con ma nữ mặc đồ trắng từ từ lướt qua bọn họ.
Thẩm Tịch sợ đến mức hét lên.
Hứa Cận vươn tay, kéo cô vào trong lòng ngực anh ta, vỗ lưng an ủi: “Không sao, đừng sợ, để anh bảo vệ em.”
Cách đó không xa lại truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái khác.
Vừa mới qua tết Nguyên Tiêu, người đến chơi nhà ma hôm nay hình như cũng không ít.
Hứa Cận là người đi đầu, theo thứ tự là Thẩm Tịch, Tô Lạc, người đi cuối cùng là Cố Ngôn.
Cố Ngôn lạnh lùng đi phía sau, nhìn mọi người rồi lắng nghe âm thanh.
Đi được một đoạn bỗng nhiên Tô Lạc không nghe thấy tiếng bước chân phía sau nữa.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Cố Ngôn đang ngơ ngác đứng đờ tại chỗ.
Tô Lạc mở miệng hỏi: “Anh sao thế?”
Cơ thể Cố Ngôn cứng đờ, nhìn cô cười cười nói: “Không có gì đâu.”
Nói xong anh cất bước đi, rút bàn tay đang nắm chặt trong túi quần ra.
Thẩm Tịch sợ đến mức chui vào trong lòng Hứa Cận. Hai người này ôm đủ loại tư thế, gian nan đi về phía trước.
Tô Lạc nhìn Cố Ngôn đang đi phía sau, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Có muốn em bảo vệ anh không!?”
Cố Ngôn nhướng mày, anh không khách sáo mà đi đến ôm cô.
Có một con quỷ muốn hù dọa Tô Lạc.
Anh ta mặc một chiếc váy trắng dài nhảy ra, cả người toàn là máu, đang giương nanh múa vuốt với Tô lạc.
Tô Lạc sửng sốt, nhìn con quỷ toàn máu nhảy ra.
Cả người cô toàn là màu, trên mặt cũng đầy máu tươi….
Ký tức lập tức ùa về đêm tai nạn hôm đó.
Cô khó khăn hô hấp, trước mặt chỉ thấy một màu đỏ và đen luân phiên xen kẽ….
Ngay lập tức, sắc mặt Tô Lạc trở nên cực kỳ tái nhợt.
Cố Ngôn nhận ra sắc mặt của Tô Lạc không đúng.
Chỉ thấy con quỷ váy trắng đang tiến lên, muốn duỗi tay lại gần cô.
Tô Lạc sợ hãi che ngực lại, giống như đang hấp hối.
Cô sợ hãi lùi bước về phía sau.
Cố Ngôn ôm bả vai cô, lo lắng gọi cô: “Lạc Lạc, em làm sao vậy?”
Con quỷ váy trắng ấy giãy giụa, vẫn muốn tiến lên.
Thấy cảm xúc Tô Lạc đang bất ổn, ánh mắt Cố Ngôn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, dùng tay đẩy con quỷ ấy ra xa.
Con quỷ váy trăng kêu một tiếng ‘ai da’ rất to, là giọng nói thô kệch của một người đàn ông. Anh ta rầm một cái té lăn trên mặt đất.
Thẩm Tịch và Hứa Cận ở phía trước không nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại đường cũ tìm bọn họ.
Hai người phát hiện, hình như Tô Lạc đang rất bất ổn. Họ nhìn thấy Tô Lạc đang ôm ngực, hô hấp rất khó khăn.
Thẩm Tịch lo lắng nói: “Chị Tô Lạc, chị đừng làm em sợ!”
Cô quay đầu nói với Hứa Cận: “Bây giờ làm sao đây anh?”
Hứa Cận sờ đầu của cô, an ủi nói: “Không sao đâu, bây giờ chúng ta ra ngoài trước đi!”
Cố Ngôn đưa một tấm danh thiếp đên, nói là không cẩn thận nên đẩy trúng anh ta, anh nói một tiếng xin lỗi: “Đây là danh thiếp của tôi. Cậu có thể đến bệnh viện kiểm tra trước, tiền thuốc men có thể tìm trợ lý của tôi bàn bạc.”
Anh vội vàng bế Tô Lạc lên, chạy về hướng đường ra.
Cảm nhận được ánh mắt ấm áp của mặt trời, triệu chứng của Tô Lạc rất nhanh đã giảm bớt. Cô nói với Thẩm Tịch đang gọi cho xe cứu thương,: “Không cần gọi đâu, chị không sao.”
Thẩm Tịch nhìn cô, nước mắt lưng tròng: “Chị Tô Lạc, em xin lỗi. Đều là do em rủ chị đến đây, nếu không chị cũng không bị như vậy.”
Tô Lạc xua tay: “Đừng tự trách mình. Là do cơ thể chị không ổn, đôi lúc chị thấy máu sẽ hô hấp khó khăn, không phải do em đâu.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Thẩm Tịch cũng dễ chịu hơn một chút.
Cố Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt Tô Lạc một lát.
Thì ra ngày quay quảng cáo đó, cô nhìn thấy anh toàn máu thì có vẻ mặt rất lạ.
Có vẻ bất ngờ, cũng có chút mờ mịt. Ánh mắt rõ ràng đang nhìn anh nhưng lại giống nhìn xuyên thấu qua anh, thấy được chuyện gì khác….
Tô Lạc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng Cố Ngôn tò mò nhưng anh sẽ không đi tìm hiểu bí mật trong lòng cô.
Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, không cần tò mò chuyện quá khứ.
Điều anh để ý chỉ là bọn họ sẽ nắm tay nhau bước về tương lai.
Cơ thể Tô Lạc không ổn lắm cho nên Cố Ngôn đưa cô về nhà trước.
Trong nhà ma
Con quỷ váy trắng: Hình như có gì đó không đúng.
Con quỷ váy trắng kéo mái tóc giả đang xõa rũ rượi xuống, xoa hai con mắt của mình. Anh ta dùng ánh sáng mờ ảo ở nơi tối tăm, nhìn thấy hai chữ to tướng ở trên tấm danh thiếp.
Cố Ngôn.
Cái tên này có phải hơi quen tai không nhỉ?
Không phải vị Cố Ngôn anh ta nghĩ đến đâu ha!
Nếu vậy thì vừa rồi, cô gái mà anh muốn hù dọa ấy chắc sẽ là nữ thần Tô Lạc của anh rồi sao!
Anh vừa làm cái gì vậy trời!
Con quỷ váy trắng đang ảo não hối hận.
Sớm biết vậy thì, sớm biết vậy thì….
Anh ta cũng không nghĩ ra rằng mình sẽ như thế nào khi biết người ấy là Tô Lạc?
Anh ta ngưỡng mộ cô ấy thật xinh đẹp, diễn xuất cũng rất hay.
Một người tốt như vậy lại bị anh ta dọa cho sợ đến xém ngất đi…
Nhà họ Tô.
Giang Ninh đang làm đồ thủ công, nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên thấy Tô Lạc đã về thì hơi kinh ngạc: “Sao con về sớm vậy? Sao không chơi thêm một lúc nữa? Nhìn sắc mặt con không tốt lắm, con bị sao vậy?”
Tại sao gần đây người trong nhà đều có vẻ kỳ lạ vậy?
Tô Lạc đặt túi xách trên sô pha rồi mới đặt mông ngồi xuống: “Con hơi mệt nên về trước.”
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Giang Ninh lại nói: “Tiểu Cố đưa con về sao!? Con bé này, bên ngoài trời rất lạnh, sao con không mời thằng bé vào trong nhà ngồi, uống tách trà nóng chứ?”
Trái tim Tô Lạc đập lệch hẳng một nhịp: “Mẹ, con mới là con gái mẹ, từ khi nào mẹ quan tâm Cố Ngôn nhiều như vậy rồi?”
Giang Ninh sờ vòng tay bạch ngọc trên cổ tay bà, ánh mắt mơ hồ nói: “Mẹ chỉ thấy thằng nhóc ấy cao ráo, gương mặt cũng đẹp trai, tính tình lại không tồi, nói chung là một đứa trẻ tốt.”
Tô Lạc nhìn chiếc vòng tay bạch ngọc ấy, màu sắc đẹp đẽ, thế nước cũng tinh tế nhưng nhìn hơi lạ mắt.
Trước kia cũng không thấy Giang Ninh mang chiếc vòng tay này.
“Lạc Lạc à, để mẹ nói cho con nghe, con cũng phải học cách lấy lòng đàn ông. Mẹ với ba con trước khi kết hôn…”
Giang Ninh bắt đầu truyền cho cô bí thuật đối phó mẹ chồng. Nghe nói, đây là bí thuật do bà ngoại đã mất của cô để lại.
Tô Lạc nghe cứ như đang lạc trong sương mù, cảm thấy còn khó hơn đóng phim. Nhưng nhìn thấy Giang Ninh ngày càng hưng phấn, giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Tô Lạc liền đổi chủ đề: “Mẹ đang bện gì vậy? Nhìn rất giống lãng hoa, xinh thật đấy.”
Quả nhiên nhắc đến hàng mỹ nghệ là Giang Ninh rất hứng khởi.
Đó là một sở thích ít người có, đối với một người ngây ngốc ở trong nhà như Giang Ninh, khi nói vấn đề này là thao thao bất tuyệt.
Nhưng mà Tô Lạc cũng thấy có hứng thú với sở thích này nên bà nói rất hùng hồn.
Tô Hào về đến nhà liền nhìn thấy một màn này.
Từ trước đến nay ông vẫn luôn chăm chỉ làm việc vì muốn cho con gái và vợ một cuộc sống ấm no.
Bây giờ Lạc Lạc rất hiểu chuyện, hơn nữa ông còn phát hiện ra con gái ông rất nhạy bén về phương diện đầu tư.
《Phúc Tinh Đến Rồi》rất nhanh đã đạt được 800 triệu doanh thu phòng vé. Hôm nay, có mấy lãnh cao còn đến chúc mừng ông vì bồi dưỡng ra đứa con gái ưu tú như vậy.
Tô Hào có chút xấu hổ, ông không rõ từ trước đến giờ mình có “bồi dưỡng” cô không.
Lạc Lạc hiện giờ rất hiểu chuyện, có lẽ là tạo hóa của con bé. Nhưng nghe thấy người khác khen con gái ông như vậy, trong lòng Tô Hào rất vui vẻ.
Nghe nói《Phúc Tinh Đến Rồi》do con gái mình đóng chính, doanh thu hơn 800 triệu.
Tay Tô Hào vung lên, hào phóng bao toàn rạp để chiếu cho nhân viên của tập đoàn Vũ Sơn xem.
Lúc trước Tô Lạc có nhắc đến bộ phim điện ảnh này với ông, Tô Hào cũng không để ý.
Theo tình hình hiện giờ, có lẽ doanh thu phòng vé sẽ sớm đạt được 1 tỷ. Nếu ông nghe theo Tô Lạc, trong tay ông có thể đã có bảy tám ngàn vạn.
Tính toán đơn giản nhưng làm Tô Hào càng kích động.
Đứa con gái này của ông rất có tiền đồ!
Tô Hào bước nhanh vào thang máy, bên cạnh có nhân viên chào hỏi ông.
Tâm trạng của ông rất tốt cho nên có nói nhiều hơn với nhân viên mấy câu.
“Nhà anh có bao nhiêu đứa con!?”
Nhân viên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Một đứa con gái đang học đại học.”
Tô Hào tươi cười hớn hói: “Con gái giống như áo bông nhỏ vậy, trong tương lai con gái anh chắc chắn có triển vọng.”
Nhân viên nghe vậy cũng tươi cười đáp: “Đúng vậy, con gái tôi rất hiểu chuyện, đến mức làm người khác đau lòng. Vẫn là con gái tốt nhất!”
Tiễn ông chủ tên Tô Hào này đi, nhân viên gãi đầu, cảm thấy tam trạng hôm nay của ông chủ rất tốt.
“Tô tổng.”
Tô Hào gật đầu với Phó tổng của công ty.
“Cảm ơn vé xem phim của Tô đổng, sau khi tan tầm tôi sẽ dắt người nhà đi xem.” Phó tổng Bành thuận miệng nói: “Nghe nói Tô Lạc cũng đầu tư phim này. Bây giờ đã được 800 triệu, lần này Tô Lạc kiếm lời không ít nhỉ!?”
Vừa hỏi cái này, Tô Hào đã hào hứng trở lại: “Chuyện đó là đương nhiên, ánh mắt đầu tư của Lạc Lạc rất tốt! Vẫn là con gái tốt nhất, con gái tôi thật có tiền đồ, haha.”
Khóe miệng của Phó tổng Bành giật giật, nghĩ đến đứa con trai nhà mình thì trong lòng có chút buồn rầu, nhưng trên mặt lại trưng ra vẻ mặt tươi cười.
Thấy đứa con gái ăn chơi ấy thật có tiền đồ, khác hẳn với người con trai ăn hại của ông ta. Cả ngày nó chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đứa con trai này y như thứ bỏ đi.
Phó tổng Bành sờ cằm: Nếu không để con trai ông vào giới giải trí thử xem.
Nói không chừng cũng giống như Tô Lạc, từ từ hiểu chuyện, từ từ thành công?
“À, Tô tổng, ngài đi thong thả.”
Tô Lạc không biết, bởi vì sự thay đổi khác thường của cô mà có rất nhiều gia đình giàu có cố ý thảy đứa con hư hỏng của mình vào giới giải trí để tôi luyện.
Trải qua thống kê,《Phúc Tinh Đến Rồi》đạt được 1 tỷ 3 doanh thu.
Tô Lạc cầm máy tính bảng, tính toán số dư trong thẻ.
Tám chữ số, thiếu một ít nữa sẽ trở thành chín chữ số.
Quả nhiên, làm minh tinh là dễ kiếm tiền lớn nhất.
Cô nằm trên giường, suy nghĩ nên mua quà gì tặng cho Tô Hào và Giang Ninh.
Giang Ninh nhã nhặn, thanh tao, khí chất rất cổ điển. Dáng người bà nền nã đoan trang, rất thích làm tóc mình thành búi ….
Từ từ, tóc….
Tô Lạc đã nghĩ ra mua quà gì cho Giang Ninh rồi.
Còn Tô Hào, ông giống với ông nội, rất thích tranh chữ cổ.
Ngày thường ông cũng rất thích trưng đồ cổ, thư phòng ở nhà bày rất nhiều tranh chữ.
Đối với đồ cổ, Tô Lạc chỉ có đọc qua chứ không quá hiểu biết.
Thay vì tặng thứ này, Tô Lạc muốn tặng một món gì đó khác. Cuối cùng, cô quyết định tặng cà vạt.
Như vậy, khi Tô Hào đi làm thì tất cả mọi người đều sẽ thấy cà vạt cô tặng.
Nhìn bằng góc độ thích khoe khoang của Tô Hào, chắc hẳn ông sẽ rất thích món quà này.
Sau đó sẽ khoe khoang trước mặt Phó tổng Bành.
Thời gian vừa rồi Tô Lạc rất mệt, cô muốn nhanh chóng mua quà. Nếu không mấy ngày nữa chắc chắn công việc của cô sẽ bận đến mức xù đầu.
Trong khoảng thời gian này cô cũng không rảnh rỗi.
Cô tra rất nhiều tư liệu, cảm thấy lấy cảnh cũng là một vấn đề lớn.
Trên thế giới này, muốn tìm được nơi trong nguyên tác《Bầu Trời》rất khó: “Trên biển có núi cao, mênh mông biển mây giăng”.
Tô Lạc đang cẩn thận lựa chọn cà vạt trong tiệm thì phía sau có người vỗ vào vai cô.
Thẩm Tịch lè lưỡi, thấy cô đang chọn cà vạt thì trêu ghẹo nói: “Chị Tô Lạc, chọn cho Cố tổng à?”
“Không phải, chị chọn cho ba.” Tô Lạc cầm lấy một chiếc cà vạt màu xanh, thấy hoa văn không tệ nên đặt sang một bên.
Cô chọn thêm mấy cái, cuối cùng Tô Lạc mua hai cái, bảo nhân viên gói lại rồi nhanh chóng tính tiền.
Tô Lạc nhận lấy túi giấy, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tịch, hỏi cô: “Em đến mua đồ à?”
Thẩm Tịch gật đầu: “Vâng, mua hai bộ nội y.”
Tô Lạc nhìn lướt qua ngực Thẩm Tịch, có hơi phồng lên, giống như hai đồi núi nhỏ.
Thấy chị ấy đang nhìn chằm chằm ngực mình, còn đảo qua đảo lại, Thẩm Tịch mới nhìn lại ngực Tô Lạc. Núi non gấp khúc, eo thon, da trắng nõn nà, chân dài, dáng người nóng bỏng đến mức chảy cả máu mũi.
Gương mặt xinh đẹp, câu mất hồn phách của người khác. Cô tựa hoa đào mùa xuân, ánh nắng ngày đông, minh diễm không có gì sánh được…
Khác hẳn với hai đồi núi nhỏ xinh của mình, mặt Thẩm Tịch đỏ lên, gục đầu nhìn mũi chân.
Tô Lạc đổi đề tài: “Em đi xe gì đến thế, chị chở em về nhà nhé?”
Thẩm Tịch gật đầu như gà mổ tóc: “Được ạ, được ạ.”
Ngoài cửa sổ xe là bầu trời xanh thẳm.
Thẩm Tịch nhìn những đám mây trăng trên trời: “Chị Tô Lạc, chị muốn làm phim điện ảnh à!?”
Tô Lạc đang lái xe, nên không quay đầu sang: “Đúng vậy, chị vẫn đang chuẩn bị.”
“Nếu… chị Tô Lạc, em chỉ nói nếu thôi, nếu có người gửi bản thảo cho chị thì chị sẽ nhận sao?”
Tô Lạc im lặng: “Chị sẽ xem thử! Đồ tốt thì chưa bao giờ thiếu người dùng.”
Thẩm Tịch “vâng” một tiếng.
Tô Lạc cảm thấy Thẩm Tịch hôm nay hơi kỳ lạ cho nên hỏi lại: “Em hỏi chuyện này làm gì? Nhưng mà nếu em có hoặc bạn em có bản thảo thì có thể đưa chị xem thử! Nếu chị thấy ổn thì sẽ mua bản quyền.”
Thẩm Tịch pha trò: “Có thể sao? Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, chị Tô Lạc đừng nghĩ là thật!”
______________