“Tôi về rồi, chúng ta gặp nhau đi! Có thời gian rảnh không?”
Lâu rồi mới thấy cô chủ động gọi điện cho anh, trong lòng Cố Ngôn tràn đầy vui sướng, nhẹ giọng cười đáp: “Nhớ anh?”
Tô Lạc cũng cười, thuận theo lời anh đáp lại: “Ừ, nhớ anh.”
Lời thì thầm kia tựa như một làn gió mát thổi vào trong tai. Nhưng giây sau lại giống như mọi thứ chỉ là ảo giác của anh.
Cố Ngôn ngẩn người, vội vàng hỏi lại: “Vừa rồi em…mới nói cái gì?”
Muốn cô lặp lại nữa hả? Tô Lạc hừ lạnh: “Không nghe thì thôi.”
Cố Ngôn vất vả lắm mới có thể nghe được lời ngon tiếng ngọt của cô, anh sao có thể bỏ qua: “Nói lại lần nữa cho anh nghe đi. Lạc Lạc.”
Tô Lạc đỡ trán: “Gặp nhau đã, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Cố Ngôn nhoẻn miệng cười: “Được rồi, em gửi địa chỉ qua cho anh, giờ anh chạy qua kiếm em.”
Tối hôm qua cả nhà Tô ngủ qua đêm tại nhà cũ, sáng hôm nay mới chạy về. Chiều cô còn phải đến phòng thu âm, vừa ăn sáng xong Tô Lạc lại thấy nhớ anh.
Cố Ngôn đi xuống hầm gửi xe, dựa theo lời Tô Lạc, kiếm được xe của cô.
Anh mở cửa xe đã thấy Tô Lạc ngồi ở chỗ ghế lái đang cúi đầu chơi điện thoại: “Nhớ anh thật hả?”
Tô Lạc ngẩng đầu lên, thấy là Cố Ngôn, tự động bỏ qua lời anh nói, mở miệng hỏi: “Bức tranh chữ kia là của anh tặng.”
Giọng cô không giống như nghi ngờ mà là khẳng định.
Cố Ngôn im lặng chốc lát: “Em đoán xem?”
“Tôi đoán…” Tô Lạc khẽ cười: “Nét chữ nết người.”
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Bức tranh chữ kia, lực bút sắc bén, vừa khoe khoang vừa khiêm tốn, giống hệt con người Cố Ngôn.
Cố Ngôn không biết tả niềm vui trong lòng thế nào, không biết xấu hổ nghiêng đầu nói thêm: “Thì ra em rất hiểu anh nhỉ!”
Tô Lạc thuận tay đẩy đầu anh ra, trừng mắt.
Con người này đúng là được voi còn đòi Hai Bà Trưng.
Cố Ngôn nhướng mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé dán lên mặt mình, nghiêm túc nói: “Bàn tay này rất lạnh, anh giữ ấm cho em.”
Mùa mưa rào này cũng là dấu hiệu cuối cùng của mùa xuân.
Nhiệt độ sáng và tối chênh lệch rất lớn, cho nên cần phải khoác thêm một cái áo len mỏng để giữ ấm. Có điều giữa trưa nắng nóng như thiêu đốt da đầu, chỉ cần mặc quần áo dài tay là biết gần tới mùa hè rồi.
Tô Lạc mặc áo len mỏng màu be với quần tây, cô không cảm thấy lạnh, hơn nữa lòng bàn tay cũng vô cùng ấm.
Hai tay cô bị đôi bàn tay to lớn bọc lại, lòng bàn tay có một vài vết chai. Người trước mặt này, mày kiếm mắt sáng, nét nào ra nét đó.
Làn da lúa mạch, ngũ quan không chê vào đâu được, khí chất lạnh lùng trong trẻo, sáng suốt như thần.
Đôi môi mỏng khẽ mím, con ngươi màu hổ phách, đôi mắt sáng rực rỡ.
Tô Lạc không vùng ra, quay mặt sang chỗ khác: “Buổi chiều tôi còn phải tới phòng thu âm. Tuần sau thì vào đoàn phim.”
Cố Ngôn thuận miệng hỏi một câu: “Em muốn hát ca khúc chủ đề? Với ai?”
Tô Lạc không có ý định nói dối anh: “Ôn Lĩnh Nam.”
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Ôn Lĩnh Nam là ca sĩ đang hot gần đây, còn có biệt danh: Hoàng tử tình ca.
Cố Ngôn nhíu mày: “Sao lại là cậu ta?”
Tô Lạc hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Ngôn nhíu mày: “Em cách xa người tên Ôn Lĩnh Nam đó ra một chút.”
Tô Lạc gật đầu, khẽ “Ừ”.
Bên trong xe im lặng một hồi Cố Ngôn mới nói tiếp: “Anh đưa em đến đó.”
“Không cần.” Tô Lạc không chút do dự: “Tôi tự đi được rồi.”
Cố Ngôn cũng không cố chấp, gật đầu một cái: “Vậy được, đến đó rồi nhắn tin cho anh, để anh yên tâm.”
Trong lòng Tô Lạc cảm thấy ấm áp: “Cố Ngôn, hình như tôi có chút thích anh.”
Anh ngẩn người, đáy mắt vụt qua tia kinh ngạc và mừng rỡ, cười toe toét nói chắc nịch: “Sau này anh sẽ làm cho em càng ngày càng thích anh.”
Tô Lạc rút tay về: “Ừ, không còn sớm nữa, tôi phải đi đến phòng thu âm. Anh cũng nên về đi!”
Cố Ngôn nhìn chằm chằm vào một bên gò má Tô Lạc một hồi mới nói: “Được, nghe lời em.”
Tô Lạc hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Cố Ngôn đột nhiên vươn tay ra, véo nhanh một cái lên má cô: “Đi đi, đừng nhớ anh quá đó.”
Da trắng bóc, mịn màng mềm mại, cảm giác chạm vào rất đã. Cố Ngôn xoa xoa ngón tay, cái cảm giác trơn mịn đó như thể còn vương lại trên đầu ngón tay.
Tô Lạc bĩu môi, đánh tay lái, đạp chân ga, thong thả chạy ra khỏi hầm giữ xe.
Cố Ngôn đứng tại chỗ, nhìn theo khói xe do Tô Lạc để lại, không chút lưu luyến và lưỡng lự.
Phòng thu âm.
Tô Lạc đợi chừng mười phút mới gặp được anh chàng “Hoàng tử tình ca” đang hot gần đây.
Cậu ta bước vào đại sảnh, ánh mắt nhàn nhã rơi xuống ghế sô pha, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Ngũ quan sáng ngời, mái tóc đen xõa dài trên vai. Vẻ đẹp tựa như tuyết trắng trong nắng ban mai, lại tựa như hoa đào giữa mùa xuân, tràn trề sức sống.
Mặc dù cô đang mặc cái len mỏng rộng thùng thính nhưng vẫn có thể nhìn ra “đồi núi trùng điệp” trước ngực.
Chiếc quần tây được cắt may ôm sát đôi chân dài, da thịt đầy đặn, thon thả mịn màng. Mắt cá chân lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn kết hợp với đôi giày mũi nhọn, trông vừa giản dị vừa nữ tính.
Đã sớm nghe đến cái tên Tô Lạc, nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Tay Ôn Lĩnh Nam làm động tác tạo khung, ngay lúc đó Tô Lạc chuyển tầm mắt ra khỏi màn hình điện thoại.
Cô vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt cậu ta.
Ôn Lĩnh Nam híp mắt, đôi mắt như làn nước thu kia thật sự rất đẹp!
“Xin lỗi, để cô chờ lâu rồi.”
“Không sao, là do tôi tới sớm.” Tô Lạc nhìn vào màn hình di động: “Vừa kịp thời gian, bắt đầu thôi!”
“Để cho người đẹp đợi lâu là lỗi của tôi.” Ôn Lĩnh Nam chớp mắt: “Nghe nói cô chưa biết căn bản, để tôi chỉ cho cô.”
Ôn Lĩnh Nam chỉ cho cô một đống ký hiệu trên khuông nhạc, với một vài kiến thức cơ bản. Tô Lạc nghe đến mức hơi choáng váng, não không load kịp.
Cuối cùng Tô Lạc phất tay: “Tôi không có ý định học hát, cũng không tính làm ca sĩ. Cứ làm theo lời đạo diễn nói trước đó là được. Cậu hát cho tôi nghe một lần, sau đó tôi hát lại, có chỗ nào sai thì cậu giúp tôi chỉ ra.”
Ôn Lĩnh Nam có chút thất vọng, nghe thấy giọng của cô không tệ, còn tính kéo cô phát triển lĩnh vực âm nhạc với anh. Có điều cô chỉ tập trung phát triển lĩnh vực phim điện ảnh và truyền hình.
Haiz! Cậu ta đáp: “Thôi vậy cũng được!”
Sau khi Tô Lạc nghe qua một lần, cô dựa theo trí nhớ của mình hát lại một lần nữa.
Ôn Lĩnh Nam im lặng hồi lâu, trên mặt có vẻ kích động: “Mới nghe một lần mà cô đã nhớ.”
Tô Lạc không để ý: “Khó lắm hả?”
Ôn Lĩnh Nam hít sâu: “Tuy là không khó nhưng cô rất có thiên phú, tin tôi đi.”
Giọng hát rõ ràng, nhẹ nhàng động lòng người. Tuy nhiên do chưa nắm rõ tiết tấu nhịp thở nên giọng vẫn còn hơi rung.
Có điều mỗi một giai điệu đều cực kỳ chính xác, đối với người mới mà nói điều này thực sự không dễ tí nào.
Tô Lạc gật đầu: “Tôi luyện thêm mấy lần nữa rồi chúng ta bắt đầu thu âm.”
Ôn Lĩnh Nam đứng bên cạnh nhìn gò má Tô Lạc, sắc mặt sáng ngời, vừa nghiêm túc vừa tập trung.
Đôi mắt trong như làn nước mùa thu, lúc thì dịu dàng tựa ánh trăng, lúc thì nóng bỏng như ngọn lửa bùng cháy…
Dáng vẻ này của cô rất khó làm cho người ta không rung động.
Có người nói, đàn ông lúc nghiêm túc là hấp dẫn nhất.
Nhưng phụ nữ cũng vậy, không phải sao?
Thu hai lần, lần thứ hai rốt cuộc cũng thành công.
Tô Lạc xách túi, đứng trên hành lang chờ thang máy.
Ôn Lĩnh Nam đuổi theo, thấy cô còn chưa đi liền thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Lĩnh Nam nhướng mày, bước tới phía sau Tô Lạc, nghiêng người về trước: “Cũng sắp đến giờ cơm tối, tôi cũng hơi đói bụng rồi. Chúng ta đi ăn bữa cơm, được không?”
Tô Lạc liếc sang cậu ta: “Không được.”
“Tại sao?” Ôn Lĩnh Nam nhìn cô: “Vừa nãy tôi đã dốc sức “truyền dạy” cho cô, moi hết kinh nghiệm nói cô nghe, không giấu giếm chút nào. Tôi không đối tốt với người khác giống như cô đâu, không phải nên mời tôi một bữa cơm sao?”
Tô Lạc nhích người sang bên cạnh, lạnh lùng đáp: “Ba mẹ còn đang chờ tôi về ăn cơm.”
Ôn Lĩnh Nam bừng tỉnh: “Vậy ý của cô là bữa khác sẽ mời tôi?”
Tô Lạc trầm mặc.
Cô đâu có ý đó, cô chỉ nói một câu ba mẹ đang chờ cơm. Nếu như người khác hiểu lầm cũng không liên quan tới cô.
Thang máy vừa đến, Tô Lạc bước vào trước.
Hiếm khi có phụ nữ nào đối xử lạnh nhạt với cậu ta. Thấy cô không định phản bác, trong lòng Ôn Lĩnh Nam có hơi đắc ý.
Cuối cùng cũng tìm lại được chút tự tin.
Đi tới hầm gửi xe, Ôn Lĩnh Nam lại tới gần cô nói tiếp: “Vậy tôi về nhà đợi cô.”
Tô Lạc nhếch môi, lấy chìa khóa xe trong túi xách, đóng cửa xe, đánh tay lái, đạp chân ga, nhanh chóng rời đi.
Ôn Lĩnh Nam ngồi trong xe một hồi, vẫn luôn cảm thấy chỗ nào đó kì kì.
Suy nghĩ một hồi mới vỗ đùi, cuối cùng cũng nhớ ra —— Cậu ta quên xin số điện thoại Tô Lạc rồi!
Ôn Lĩnh Nam sờ sờ bụng, quyết định đi lấp đầy cái bụng trước rồi tính sau.
Nhà Tô.
Vừa dùng cơm tối xong Tô Lạc đã về.
Trên trời có vài vì sao, bầu trời tối đen như mực. Tô Lạc siết chặt áo khoác, tự nhiên rùng mình.
Tô Hào đang xem tài liệu trong phòng khách, Giang Ninh thì đang đan đồ thủ công mỹ nghệ từ mây tre. Trong nhà trưng bày rất nhiều đồ trang trí làm từ mây tre, đều là công lao của bà.
Giang Ninh nghe thấy tiếng động, bà đứng dậy: “Cố tình chừa đồ ăn cho con, để mẹ đi hâm lại.”
Tô Lạc đặt túi xuống, nói: “Không cần đâu, để con làm, dùng lò vi sóng hâm lại là được.”
Giang Ninh không chịu, kiên quyết nói: “Cả ngày con chạy ngược chạy xui, mệt lắm rồi. Để mẹ hâm cho.”
Tô Lạc còn muốn nói thêm hai câu, nhưng Tô Hào đã quét mắt tới: “Nghe lời đi, Lạc Lạc.”
Cô mở miệng: “Vậy…được rồi!”
Hai người họ làm như sợ cô chịu khổ. Nuôi cô giống như nuôi tiểu thư danh giá, mười đầu ngón tay thon dài, không dính một giọt nước.
Bình thường ở nhà cô mà rửa chén hay quét nhà là Tô Hào với Giang Ninh như đang đánh trận vậy.
Tới bây giờ Tô Lạc vẫn không quen với sự nuông chiều của hai người họ.
Cô về phòng ngủ trên lầu, cầm cuốn kịch bản rồi quay ra phòng khách, đọc mấy cảnh ở đoạn sau.
Cô gần như đọc xong cuốn kịch bản này rồi.
______________