Sáng nay, chủ nhật, bà định bảo ông đưa cả nhà về ngoại chơi thì Nhật An Huy đã đi đâu từ sớm. Ông vừa nhấm nháp tách cà phê, ngắm giò lan quý vừa hé ra nụ mới thì nghe giọng vợ mình phía sau gay gắt:
- Đấy anh xem, thằng Huy nhà mình bị cái đám bạn không ra gì lôi kéo rồi. Nó đi đâu từ sáng sớm mà không thèm nói với em một tiếng!
- Sáng em ngủ thì nói là nói làm sao, nó có bảo với anh là đi xuống nhà mấy đứa bạn dưới Xuân An - ông Hưng chậm rãi nói
Bà giật mình đánh thót một cái như vừa giẫm phải lửa:
- Thôi chết rồi, nó đi theo cái con bé nào ở mạn bờ sông. Em nghe Cẩm Hân nói mà chưa kịp hỏi lại cho kĩ thì con bé đã bận việc đi mất rồi.
Bà đứng dậy, vội vàng với lấy áo khoác, giọng ra lệnh:
- Anh chở em xuống đấy gọi nó về ngay!
Ông xua tay:
- Em bình tĩnh, con nó lớn rồi phải có bạn bè chứ.
Em định biến nó thành thằng công tử bột vô dụng suốt ngày ở nhà bám lấy váy mẹ sao?
Bà cãi:
- Cái đám đấy thì làm sao mà gọi là bạn bè được! Toàn dân mò cua bắt ốc. Còn công tử hay không thì từ nhỏ nó toàn lẽo đẽo theo anh, con anh chẳng lẽ anh còn không biết à?
Bà ngồi phịch xuống ghế trút hơi thở dài thật dài
Ông vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em dậy nãy giờ mà vẫn còn mơ sao? Thời buổi này thì kiếm đâu ra người đi mò cua bắt ốc.
Nỗi lo của bà đang sôi sùng sục thì nghe có tiếng còi xe và liền sau đó là chiếc ô tô đen rẽ vào cổng. Lý Thiên Kim nhìn ra mừng rỡ:
- Thằng Huy về rồi!
Nhật An Huy nhanh nhẹn đi vào, dáng cao dong dỏng cùng chiếc mũi thanh tú thừa hưởng từ ông Hưng. Chỉ có đôi mắt to tròn trong suốt là còn phảng phất nét bà Kim. Anh cất giọng chào bố mẹ rồi định bước thẳng vào nhà, nhưng bà Kim cất cao giọng uy quyền:
- Huy, mau lại đây mẹ bảo.
Anh ngồi xuống chiếc ghế trống trong khoảng sân rộng thênh thang, cạnh đài phun nước của hòn non bộ. Một buổi sáng yên bình nhẹ nhàng lan tỏa thứ cảm giác dễ chịu đến tận cùng nơi tâm trí. Bầu trời xanh thẳm vút cao, tia nắng hồng nhảy nhót trên mấy khóm hồng rực rỡ bằng vũ điệu của bình minh. Làn gió mát lành mơn man những giò lan vừa hé nụ lao xao lao xao.
Nhưng xem ra, cảnh đẹp đó không làm lay chuyển nổi gương mặt sắt thép của bà Kim lúc bấy giờ
- Mẹ gọi con ạ?
Bà kim lắc lắc tay, những chiếc vòng vàng sáng choang va chạm nhau loảng xoảng:
- Nói thật mẹ nghe, đám bạn con ở Xuân An là con nhà ai vậy?
- Bạn cùng lớp con thôi mà mẹ, mẹ có cần nghiêm trọng đến vậy không?
- Sao lại không quan trọng!? - cái nhăn trên trán bà mỗi lúc sâu hơn - ông bà ta bảo " chơi bạn thì chọn bạn mà chơi ". Ở đây con có bạn gái là Cẩm Hân, con nhà gia thế quyền quý, cư xử đúng mực, tính nết dịu dàng, lại xinh xắn đoan trang. Con nhìn khắp nơi xem có ai bằng được con bé ấy không?
Đến đây, cái nhìn trong mắt anh ra chiều lạnh lùng thấy rõ:
- Bằng thì không, chứ hơn thì có đấy mẹ ạ. Vả lại, con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi, Hân Hân và con không phải người yêu, chúng con chỉ là bạn. Trước giờ vẫn thế, và sẽ không thay đổi.
Bà Kim nghe xong, gương mặt giận dữ đứng phắt dậy:
- Con bảo con bé nào hơn được thì dẫn về đây mẹ xem, bằng không thì đừng ngồi đó nói năng bừa bãi. Nếu quả thật hơn, mẹ sẽ đồng ý cho con tiếp tục quen lũ bạn đó.
- Thành giao. Mẹ hứa rồi đấy, đến sinh nhật con sẽ dẫn bạn ấy về.
Trước khi đi khỏi, bà quẳng lại câu cuối:
- Cẩm Hân con bé mẹ thấy rất được, vả lại hai nhà đã đồng ý cho hai đứa tiến xa. Con xem đó mà liệu bề sắp xếp.
Nhật An Huy im lặng không nói, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn người mẹ tức tối quay gót bỏ đi vào căn biệt thự xa hoa...