Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) - Chương 114: Trầm trọng
Chương trước- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 114: Trầm trọng
Tháng 12 đã đến, và đem cho đám học sinh năm thứ năm chúng tôi nhiều tuyết hơn, cùng số lượng bài tập về nhà cũng tới tấp hơn. Bổn phận Huynh trưởng của Harry, Hermione và Ron cũng càng lúc càng trở nên nặng nề thêm khi Giáng sinh đang đến gần. Bởi lẽ, bọn họ cứ bị kêu đi hướng dẫn việc trang trí tòa lâu đài mặc cho sự quậy phá của Peeves, canh giữ không cho đám năm nhất và năm hai chạy ra ngoài trong giờ ra chơi vì trời quá lạnh trong vô vọng, và thay phiên với thầy giám thị Argus Filch đi rảo các hành lang. Nói thật, dù có tới nghiên cứu với giáo sư Magia thì trông tôi vẫn còn rảnh rỗi chán.
Vào buổi họp cuối cùng trước kì nghỉ Giáng sinh của UA, chúng tôi ôn lại những gì đã tập luyện. Đang trong buổi tập thì tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Lắc lắc đầu, tôi lại chợt cảm thấy mi mắt nặng trĩu, những hình bóng nay chỉ còn lờ mờ. Bất giác, tôi đưa tay lên mắt mình, cảm thấy có gì đó chảy ra.. Nước mắt sao? Nhưng tôi đâu có vui buồn gì đâu mà khóc? Tôi thử đưa lên miệng và nếm thử..
Một mùi vị rất quen thuộc..
Một mùi vị tôi đã từng nếm thử..
Cái mùi vị đó.. Phải.. Đích thực chính là..
Mùi máu..
Tôi còn đang bàng hoàng hết sức thì đột ngột "rầm" một cái. Tôi bị đánh văng vào tường trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Harry chạy đến bên xem xét.
- Daisy! Daisy! Cậu có sao không?
- Tớ.. Tớ không sao..
Không đau? Không hề đau mặc dù bị văng mạnh đến như vậy? Tôi mất đi cảm giác từ khi nào vậy? Ron xuất hiện bên tôi như một bóng ma, và miệng xúyt xoa lo lắng:
- Này.. Đầu cậu chảy máu rồi mà bảo không sao à?
- Daisy à, đến gặp bà Pomfrey đi! - Hermione nói đầy âu lo.
Nhưng, trước khi tôi kịp đáp lại thì Harry đã kéo tôi đứng dậy, ôm chặt tôi trong lòng.
- Chúng ta đi.
- Đi đâu cơ?
Tôi bỗng nhiên ngu ngơ. Dù không rõ nét, tôi thấy loáng thoáng đôi mày Harry cau lại.
- Đi tới gặp thầy Snape chứ gì nữa!
- Nhưng tớ chỉ bị chảy máu đầu thôi!
Hiểu ra mọi chuyện, tôi cự nự, nhưng cánh tay vẫn bị Harry nắm chặt.
- Đừng nói dối! Cậu đừng cho là tớ không biết gì cả!
- Cậu nói biết là biết gì cơ? Tớ chẳng hiểu cậu nói gì!
- Khoan khoan, các cậu đang nói về gì vậy? - Draco bước tới.
- Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? - Neville trông sợ sệt.
Chúng tôi chẳng đáp lại họ một câu nào. Nhưng vì nhiều người đang xì xào bàn tán khiến tôi thấy hơi nhức đầu, tôi đưa tay ra hiệu cho họ im lặng một lát. Vừa lúc đó thì..
- Thế cậu nghĩ tại sao mỗi sáng lọ thuốc lại được đặt trước cửa phòng cậu hả?
Harry tự nhiên hét toáng lên làm tôi hơi hoảng. Mặc dù hình ảnh trước mặt rất lờ mờ, tôi vẫn có thể cảm nhận cơn tức giận của cậu.
- Nhưng.. tớ.. tớ đã uống thuốc rồi mà!..
Harry hít thở sâu rồi nhẹ nhàng bảo:
- Cơ mà dạo này lượng thuốc cậu uống đã tăng lên, chắc có thể nên uống thêm thuốc.
- Không phải đâu. - Tôi lắc đầu. - Cơ thể tớ đã có triệu chứng kháng thuốc rồi..
- Vậy thì càng có lí do để tớ đưa cậu đến gặp thầy Snape! Thầy ấy có thể giúp chúng ta!
Tôi lại lắc đầu khiến Harry mất hết kiên nhẫn vì quá lo lắng.
- Nhưng chẳng phải cậu luôn bảo thầy ấy là Bậc thầy độc dược sao? Chắc chắn là..
- Dù cho có là thầy ấy, nếu không biết về "đầu nút" thì cũng không làm được gì cả..
- Thế còn Eric thì sao? Eric biết hết tất cả những gì về bệnh của cậu! Chính cậu ấy đã..
Thấy Harry loay hoay tìm trong áo chùng vật gì đó, tôi liền hiểu ra và ngăn cậu lại. Quay người chậm rãi bước đi, tôi khẽ nói trong hơi thở hổn hển:
- Eric đã bận đủ việc rồi. Tớ không nên làm phiền cậu ấy. Dẫu sao chuyện này xảy ra cũng là do tớ không nghe lời cậu ấy mà.
- Vậy có cách nào không? Ừm.. Cậu biết tớ đang nói gì mà. - Harry hạ giọng, đôi mắt đượm buồn.
- Trừ khi tìm được liều thuốc chữa trị hẳn thôi. Bằng không, thứ thuốc ấy sẽ vô hiệu nhanh chóng thôi, không sớm thì muộn. Mà, các cậu cứ tập luyện tiếp đi, tớ có lẽ nên về phò-
Nhưng chưa dứt câu thì đôi mắt tôi nặng trĩu mà nhắm xuống. Đầu óc tôi càng lúc càng quay vòng. Choáng váng, tôi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh..
Theo như tôi cảm thấy, tôi đang yên giấc thì chợt có tiếng hét quằn quại vì đau đớn. Tôi cau mày, cố gắng mở mắt ra dưới áp lực của sự mệt mỏi. Bằng hết sức bình sinh, tôi bật dậy, mặc cho cơn đau âm ỉ ở sau lưng, mở to mắt ra hết cỡ và bắt đầu ngó dáo dác xung quanh. Harry đang ngồi đó, vừa bàng hoàng vừa sợ sệt, mồ hôi chảy từ trên trán đã ướt đẫm tấm áo chùng. Với một giọng thì thào, Harry nói:
* * * Ba của Ron.. Bác Weasley.. Bác ấy.. bị tấn công rồi!..
Tôi định mở miệng đáp lại trong khi đầu óc đang rối bời thì lại một điều không mong muốn nữa xuất hiện. Tôi không thể nói câu nào được nữa, tất cả những gì phát ra từ miệng tôi chỉ là tiếng khò khè của 1 bệnh nhân đau họng tới nỗi á khẩu. Harry nhìn tôi, mắt vẫn nở to vì giấc mơ kinh hoàng, vẫn nói bằng giọng thì thào:
- Tớ sẽ đi nói với cụ Dumbledore chuyện này. Cậu ở đây và nhớ uống thuốc nhé.
Rồi Harry lật đật chạy khỏi căn phòng, nơi mà bây giờ tôi nhận ra là bệnh thất. Ngó lọ thuốc ở trên bàn, tôi cố với lấy nó, mở nó ra và hớp một ngụm. Và, chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy khỏe hơn rất chi là nhiều, tuy là vẫn không được như bình thường nữa rồi. Cơ thể tôi dường như nặng hơn, mọi cử động đều rất chậm rãi, tôi lê bước đến văn phòng của cụ Dumbledore.
- Chúng ta chỉ chờ Phinesa Nigellus trở về tường thuật lại.. Thầy muốn chắc chắn là tất cả ngoại vi đều phải an toàn trước khi đưa các con đi..
- Cho con đi với..
Tôi thở hổn hển, từ từ xuất hiện đằng sau cánh cửa trước sự ngạc nhiên của những người trong văn phòng cụ Dumbledore. Harry, vẫn vẻ mặt lo lắng, chạy đến bên tôi:
- Sao cậu không đi nghỉ đi? Chuyện này không cần cậu giải quyết!
- Đúng rồi đó Daisy! Chị còn chưa khỏe mà! - Ginny hơi bất an.
- Vậy nếu tớ đưa ra 1 lí do chính đáng, tớ được phép chứ?
- Ta sẽ nghe. - Cụ Dumbledore nhìn tôi qua cặp kiếng nửa vầng trăng.
- Eric sẽ ở đó, ở tổng hành dinh, ít nhất là vào đêm Giáng sinh này..
Cụ Dumbledore nhìn tôi, đắn đo suy nghĩ rồi đáp lại bằng giọng trầm trầm.
- Chúng ta đi thôi. Đương nhiên là cả con nữa, Daisy à.
Tôi gượng cười rồi lê bước đến. Harry nhanh chóng tới bên dìu tôi. Vây quanh chiếc ấm đun nước đen thui, thật ra là 1 Khóa Cảng, chúng tôi tiến đến tổng hành dinh. Chỉ trong tích tắc, tôi thấy mặt Harry nhăn nhó vì vết thẹo trên trán. Thế nhưng, giờ tôi chẳng thể làm gì được nhiều cả. Thời gian hết tác dụng của thuốc lại càng rút ngắn. Tôi lại thiếp đi trước khi tới nơi..
Tôi đã phải nằm ngủ mất mấy ngày, trong khi ý thức vì vẫn còn lởn vởn đâu đó. Tôi có thể nghe tiếng mọi người nói chuyện, có thể thấy cảm giác của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, tôi không thể mở mắt mà nhìn họ, lại càng không thể có hành động nào để giúp họ. Tôi nằm trên giường, trong phòng anh Regulus, chờ đợi Eric đến bên tôi. Cậu ấy đã hứa sẽ về với chú Sirius để chú ấy bớt cô đơn hơn khi mọi người chưa đến. Ấy thế mà, giờ này cậu ấy cũng đã đến đâu? Tôi không trách Eric, bởi tôi biết cậu ấy cần phải làm gì. Chỉ là, tôi thấy thật cô đơn, mặc dù là có anh Tom đứng trong phòng canh chừng. Chưa bao giờ tôi thấy mình xa vời mọi người đến như thế. Chưa bao giờ tôi thấy thân thuộc với anh Regulus đến như thế. Thành thật mà nói, tôi gần giống như người thực vật vậy, và đó là cái giá phải trả cho việc hành động theo ý mình mà không suy nghĩ, hay đúng hơn, xen vào mạch chuyện quá nhiều..
Lọ thuốc trên tay Eric đã "bay" đến bên tôi khi Giáng sinh sẽ tới trong vòng 3 ngày nữa. Cậu ấy đụng mặt Tom ngay lúc mở cửa, và cả 2 trao đổi những ánh nhìn không mấy thân thiện. Vì bận chế thuốc giải (tạm thời) cho tôi nên cậu không có món quà nào cả. Tuy nhiên, lọ thuốc ấy đã tốt lắm rồi. Từ trước đến giờ tôi chưa mong điều gì hơn thế. Nó cứ như giúp tôi hồi sinh vậy. Một cảm giác tuyệt vời.
Sau khi đã hồi phục, tôi liền chạy đi tìm Harry, tiện thể kéo bầy kéo phái tới luôn. Ừ thì nhiều người thì dễ thuyết phục hơn, đúng không nhỉ? Mà đặc biệt là phải có Ginny à nha! Con bé là quân át chủ bài trong việc này cơ mà! Nếu ai chưa hiểu thì tôi xin nhắc lại, Ginny bị anh Tom ám hồi tôi học năm hai, vì vậy, sự thuyết phục của Ginny rằng Harry không bị Voldemort ám chắc chắn sẽ hiệu quả.
Lúc Eric đến đây thì Mione và Draco cũng tới. Cuối cùng, chúng tôi đã có một Giáng Sinh vui vẻ khi chú Sirius quyết định tạo nên một buổi tiệc tuyệt vời nhất, hoặc ít ra là bằng buổi tiệc ở Hogwarts, để ăn mừng ngày lễ đặc biệt này. Ồ, chắc chắn là vui rồi, nếu không tính chuyện anh Percy gửi trả chiếc áo len bà Weasley tặng. Thật quá đáng hết chỗ nói mà! Nếu không phải vì gia đình họ thì tôi đã bay tới chỗ làm việc của anh ta và dạy cho anh ta 1 bài học thích đáng rồi!
Những ngày nghỉ còn lại, tôi tách biệt với mọi người, ở trong phòng mình với Eric và anh Tom.
Tại sao ư? Với Eric thì lí do quá rõ ràng rồi, theo tôi nghĩ, còn với anh Tom thì là do anh ta không chịu nổi chuyện chúng tôi ở chung với nhau, 2 đứa một mình, thế thôi.
Vào buổi họp cuối cùng trước kì nghỉ Giáng sinh của UA, chúng tôi ôn lại những gì đã tập luyện. Đang trong buổi tập thì tôi bỗng cảm thấy choáng váng. Lắc lắc đầu, tôi lại chợt cảm thấy mi mắt nặng trĩu, những hình bóng nay chỉ còn lờ mờ. Bất giác, tôi đưa tay lên mắt mình, cảm thấy có gì đó chảy ra.. Nước mắt sao? Nhưng tôi đâu có vui buồn gì đâu mà khóc? Tôi thử đưa lên miệng và nếm thử..
Một mùi vị rất quen thuộc..
Một mùi vị tôi đã từng nếm thử..
Cái mùi vị đó.. Phải.. Đích thực chính là..
Mùi máu..
Tôi còn đang bàng hoàng hết sức thì đột ngột "rầm" một cái. Tôi bị đánh văng vào tường trước những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Harry chạy đến bên xem xét.
- Daisy! Daisy! Cậu có sao không?
- Tớ.. Tớ không sao..
Không đau? Không hề đau mặc dù bị văng mạnh đến như vậy? Tôi mất đi cảm giác từ khi nào vậy? Ron xuất hiện bên tôi như một bóng ma, và miệng xúyt xoa lo lắng:
- Này.. Đầu cậu chảy máu rồi mà bảo không sao à?
- Daisy à, đến gặp bà Pomfrey đi! - Hermione nói đầy âu lo.
Nhưng, trước khi tôi kịp đáp lại thì Harry đã kéo tôi đứng dậy, ôm chặt tôi trong lòng.
- Chúng ta đi.
- Đi đâu cơ?
Tôi bỗng nhiên ngu ngơ. Dù không rõ nét, tôi thấy loáng thoáng đôi mày Harry cau lại.
- Đi tới gặp thầy Snape chứ gì nữa!
- Nhưng tớ chỉ bị chảy máu đầu thôi!
Hiểu ra mọi chuyện, tôi cự nự, nhưng cánh tay vẫn bị Harry nắm chặt.
- Đừng nói dối! Cậu đừng cho là tớ không biết gì cả!
- Cậu nói biết là biết gì cơ? Tớ chẳng hiểu cậu nói gì!
- Khoan khoan, các cậu đang nói về gì vậy? - Draco bước tới.
- Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? - Neville trông sợ sệt.
Chúng tôi chẳng đáp lại họ một câu nào. Nhưng vì nhiều người đang xì xào bàn tán khiến tôi thấy hơi nhức đầu, tôi đưa tay ra hiệu cho họ im lặng một lát. Vừa lúc đó thì..
- Thế cậu nghĩ tại sao mỗi sáng lọ thuốc lại được đặt trước cửa phòng cậu hả?
Harry tự nhiên hét toáng lên làm tôi hơi hoảng. Mặc dù hình ảnh trước mặt rất lờ mờ, tôi vẫn có thể cảm nhận cơn tức giận của cậu.
- Nhưng.. tớ.. tớ đã uống thuốc rồi mà!..
Harry hít thở sâu rồi nhẹ nhàng bảo:
- Cơ mà dạo này lượng thuốc cậu uống đã tăng lên, chắc có thể nên uống thêm thuốc.
- Không phải đâu. - Tôi lắc đầu. - Cơ thể tớ đã có triệu chứng kháng thuốc rồi..
- Vậy thì càng có lí do để tớ đưa cậu đến gặp thầy Snape! Thầy ấy có thể giúp chúng ta!
Tôi lại lắc đầu khiến Harry mất hết kiên nhẫn vì quá lo lắng.
- Nhưng chẳng phải cậu luôn bảo thầy ấy là Bậc thầy độc dược sao? Chắc chắn là..
- Dù cho có là thầy ấy, nếu không biết về "đầu nút" thì cũng không làm được gì cả..
- Thế còn Eric thì sao? Eric biết hết tất cả những gì về bệnh của cậu! Chính cậu ấy đã..
Thấy Harry loay hoay tìm trong áo chùng vật gì đó, tôi liền hiểu ra và ngăn cậu lại. Quay người chậm rãi bước đi, tôi khẽ nói trong hơi thở hổn hển:
- Eric đã bận đủ việc rồi. Tớ không nên làm phiền cậu ấy. Dẫu sao chuyện này xảy ra cũng là do tớ không nghe lời cậu ấy mà.
- Vậy có cách nào không? Ừm.. Cậu biết tớ đang nói gì mà. - Harry hạ giọng, đôi mắt đượm buồn.
- Trừ khi tìm được liều thuốc chữa trị hẳn thôi. Bằng không, thứ thuốc ấy sẽ vô hiệu nhanh chóng thôi, không sớm thì muộn. Mà, các cậu cứ tập luyện tiếp đi, tớ có lẽ nên về phò-
Nhưng chưa dứt câu thì đôi mắt tôi nặng trĩu mà nhắm xuống. Đầu óc tôi càng lúc càng quay vòng. Choáng váng, tôi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh..
Theo như tôi cảm thấy, tôi đang yên giấc thì chợt có tiếng hét quằn quại vì đau đớn. Tôi cau mày, cố gắng mở mắt ra dưới áp lực của sự mệt mỏi. Bằng hết sức bình sinh, tôi bật dậy, mặc cho cơn đau âm ỉ ở sau lưng, mở to mắt ra hết cỡ và bắt đầu ngó dáo dác xung quanh. Harry đang ngồi đó, vừa bàng hoàng vừa sợ sệt, mồ hôi chảy từ trên trán đã ướt đẫm tấm áo chùng. Với một giọng thì thào, Harry nói:
* * * Ba của Ron.. Bác Weasley.. Bác ấy.. bị tấn công rồi!..
Tôi định mở miệng đáp lại trong khi đầu óc đang rối bời thì lại một điều không mong muốn nữa xuất hiện. Tôi không thể nói câu nào được nữa, tất cả những gì phát ra từ miệng tôi chỉ là tiếng khò khè của 1 bệnh nhân đau họng tới nỗi á khẩu. Harry nhìn tôi, mắt vẫn nở to vì giấc mơ kinh hoàng, vẫn nói bằng giọng thì thào:
- Tớ sẽ đi nói với cụ Dumbledore chuyện này. Cậu ở đây và nhớ uống thuốc nhé.
Rồi Harry lật đật chạy khỏi căn phòng, nơi mà bây giờ tôi nhận ra là bệnh thất. Ngó lọ thuốc ở trên bàn, tôi cố với lấy nó, mở nó ra và hớp một ngụm. Và, chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy khỏe hơn rất chi là nhiều, tuy là vẫn không được như bình thường nữa rồi. Cơ thể tôi dường như nặng hơn, mọi cử động đều rất chậm rãi, tôi lê bước đến văn phòng của cụ Dumbledore.
- Chúng ta chỉ chờ Phinesa Nigellus trở về tường thuật lại.. Thầy muốn chắc chắn là tất cả ngoại vi đều phải an toàn trước khi đưa các con đi..
- Cho con đi với..
Tôi thở hổn hển, từ từ xuất hiện đằng sau cánh cửa trước sự ngạc nhiên của những người trong văn phòng cụ Dumbledore. Harry, vẫn vẻ mặt lo lắng, chạy đến bên tôi:
- Sao cậu không đi nghỉ đi? Chuyện này không cần cậu giải quyết!
- Đúng rồi đó Daisy! Chị còn chưa khỏe mà! - Ginny hơi bất an.
- Vậy nếu tớ đưa ra 1 lí do chính đáng, tớ được phép chứ?
- Ta sẽ nghe. - Cụ Dumbledore nhìn tôi qua cặp kiếng nửa vầng trăng.
- Eric sẽ ở đó, ở tổng hành dinh, ít nhất là vào đêm Giáng sinh này..
Cụ Dumbledore nhìn tôi, đắn đo suy nghĩ rồi đáp lại bằng giọng trầm trầm.
- Chúng ta đi thôi. Đương nhiên là cả con nữa, Daisy à.
Tôi gượng cười rồi lê bước đến. Harry nhanh chóng tới bên dìu tôi. Vây quanh chiếc ấm đun nước đen thui, thật ra là 1 Khóa Cảng, chúng tôi tiến đến tổng hành dinh. Chỉ trong tích tắc, tôi thấy mặt Harry nhăn nhó vì vết thẹo trên trán. Thế nhưng, giờ tôi chẳng thể làm gì được nhiều cả. Thời gian hết tác dụng của thuốc lại càng rút ngắn. Tôi lại thiếp đi trước khi tới nơi..
Tôi đã phải nằm ngủ mất mấy ngày, trong khi ý thức vì vẫn còn lởn vởn đâu đó. Tôi có thể nghe tiếng mọi người nói chuyện, có thể thấy cảm giác của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, tôi không thể mở mắt mà nhìn họ, lại càng không thể có hành động nào để giúp họ. Tôi nằm trên giường, trong phòng anh Regulus, chờ đợi Eric đến bên tôi. Cậu ấy đã hứa sẽ về với chú Sirius để chú ấy bớt cô đơn hơn khi mọi người chưa đến. Ấy thế mà, giờ này cậu ấy cũng đã đến đâu? Tôi không trách Eric, bởi tôi biết cậu ấy cần phải làm gì. Chỉ là, tôi thấy thật cô đơn, mặc dù là có anh Tom đứng trong phòng canh chừng. Chưa bao giờ tôi thấy mình xa vời mọi người đến như thế. Chưa bao giờ tôi thấy thân thuộc với anh Regulus đến như thế. Thành thật mà nói, tôi gần giống như người thực vật vậy, và đó là cái giá phải trả cho việc hành động theo ý mình mà không suy nghĩ, hay đúng hơn, xen vào mạch chuyện quá nhiều..
Lọ thuốc trên tay Eric đã "bay" đến bên tôi khi Giáng sinh sẽ tới trong vòng 3 ngày nữa. Cậu ấy đụng mặt Tom ngay lúc mở cửa, và cả 2 trao đổi những ánh nhìn không mấy thân thiện. Vì bận chế thuốc giải (tạm thời) cho tôi nên cậu không có món quà nào cả. Tuy nhiên, lọ thuốc ấy đã tốt lắm rồi. Từ trước đến giờ tôi chưa mong điều gì hơn thế. Nó cứ như giúp tôi hồi sinh vậy. Một cảm giác tuyệt vời.
Sau khi đã hồi phục, tôi liền chạy đi tìm Harry, tiện thể kéo bầy kéo phái tới luôn. Ừ thì nhiều người thì dễ thuyết phục hơn, đúng không nhỉ? Mà đặc biệt là phải có Ginny à nha! Con bé là quân át chủ bài trong việc này cơ mà! Nếu ai chưa hiểu thì tôi xin nhắc lại, Ginny bị anh Tom ám hồi tôi học năm hai, vì vậy, sự thuyết phục của Ginny rằng Harry không bị Voldemort ám chắc chắn sẽ hiệu quả.
Lúc Eric đến đây thì Mione và Draco cũng tới. Cuối cùng, chúng tôi đã có một Giáng Sinh vui vẻ khi chú Sirius quyết định tạo nên một buổi tiệc tuyệt vời nhất, hoặc ít ra là bằng buổi tiệc ở Hogwarts, để ăn mừng ngày lễ đặc biệt này. Ồ, chắc chắn là vui rồi, nếu không tính chuyện anh Percy gửi trả chiếc áo len bà Weasley tặng. Thật quá đáng hết chỗ nói mà! Nếu không phải vì gia đình họ thì tôi đã bay tới chỗ làm việc của anh ta và dạy cho anh ta 1 bài học thích đáng rồi!
Những ngày nghỉ còn lại, tôi tách biệt với mọi người, ở trong phòng mình với Eric và anh Tom.
Tại sao ư? Với Eric thì lí do quá rõ ràng rồi, theo tôi nghĩ, còn với anh Tom thì là do anh ta không chịu nổi chuyện chúng tôi ở chung với nhau, 2 đứa một mình, thế thôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
- bình luận