Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) - Chương 33: Những thắc mắc
Chương trước- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 33: Những thắc mắc
Harry vẫn không thể nói được lời nào. Cậu đứng chết trân tại chỗ, trong khi gương mặt trắng bệch kia cất tiếng:
- Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi, chỉ có hình dạng khi nhập vào xác của người nào đó. Nhưng vẫn luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào... Máu bạch kỳ mã đã làm cho ta khỏe lên trong mấy tuần qua. Mày đã nhìn thấy Quirrell trung thành uống máu giùm ta trong rừng, và một khi ta có được thuốc trường sinh, ta sẽ đủ sức sáng tạo ra một thân thể.
Bất thình lình, giọng y còn lạnh lùng hơn trước:
- Bây giờ đưa ngay cho ta hòn đá trong túi mày!
Vậy là hắn biết, Harry nghĩ. Cảm giác bỗng nhiên hồi sinh trong chân Harry và cậu nhảy lùi lại, khiến cho gương mặt gầm gừ:
- Đừng ngu nữa! Mày tốt nhất là nên giữ lại cái mạng và đi theo ta. Nếu không, mày sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ mày. Họ chết trong khi van xin lòng thương hại của ta.
- DỐI TRÁ!
Harry bỗng dưng hét to. Quirrell bước thụt lùi để cho Voldemort vẫn có thể nhìn thấy cậu. Gương mặt ác quỷ bây giờ lại mỉm cười, nhưng giọng hắn thì rít lên:
- Nhạy cảm lắm. Ta luôn luôn đánh giá cao lòng dũng cảm. Phải đấy nhóc con ạ, cha mẹ mày đã rất can trường. Ta giết cha mày trước, y đã dũng cảm kháng cự, nhưng mẹ mày thì thật ra không cần phải chết. Mụ chết vì muốn bảo vệ mày. Và nếu mày không muốn cho cái chết của mẹ mày trở nên vô ích thì hãy đưa ngay hòn đá cho ta!
- KHÔNG BAO GIỜ!
Cậu phóng nhanh về phía cánh cửa đang bừng cháy ngọn lửa đen. Voldemort gào:
- BẮT LẤY NÓ!
Ngón tay Quirrell chỉ còn cách vài phân thôi là chạm được vào Harry. Thế nhưng..
RẦM!!
Quirrell ngã xuống, va mạnh vào tấm gương ảo ảnh khiến nó vỡ vụn ra. Vài mảnh gương đâm vào da thịt khiến ông ta kêu lên đau đớn. Chậm rãi bước vào trong phòng, tôi thở hồng hộc như sắp đứt hơi. Harry không thể tin vào mắt mình, lẩm bẩm:
- Daisy..
- Xin lỗi, các phân tử khó tái tạo quá.
Cuối cùng Quirrell lồm cồm bò dậy. Ông ta chĩa đũa phép về phía tôi, tôi cũng giơ đũa phép ra sẵn sàng nghênh chiến. Thế nhưng, gương mặt đằng sau đầu lão rít lên:
- Không.. Để ta..
- Vâng.
Quirrell hạ đũa phép xuống, nhưng tôi vẫn cảnh giác, bước chầm chậm đến chỗ Harry.
- Vậy ra ngươi là thành viên của bốn Nhà?
- Phải.
Tôi đỡ Harry dậy, mắt vẫn chăm chú vào Voldemort.
- Sao ngươi lại sống lại hả Lily Evans? Ngươi đã chết, nhưng tại sao giờ lại ở đây, trong hình hài một đứa trẻ 11 tuổi và được cả bốn Nhà chọn lựa?
- Chỉ là người giống người thôi.
- Tại sao ngươi lại đến đây?
- Vì tôi không thể bỏ mặc bạn mình ở đây được.
Khóe miệng Voldemort cong lên thành một nụ cười trông không có vẻ gì là thân thiện.
- Bạn bè chẳng là gì cả. Rồi chúng cũng sẽ bỏ ngươi mà đi. Chỉ có quyền lực, thứ mà ngươi tự tạo ra cho mình, mới tồn tại cùng ngươi mãi mãi. Ngươi rất có tài năng. Đến với ta, và ta sẽ cho ngươi cái địa vị dưới một người nhưng trên cả vạn người.
Quirrell động đậy, khá khó chịu.
- Tôi không cần cái thứ vô vị đó. Thật lòng, tôi còn đang tự hỏi tại sao một Tom Riddle đẹp trai hào hoa phong nhã lại muốn trở thành kẻ có quả đầu trọc lóc cùng với hai khe mũi trông như rắn vậy chứ?
Harry khuôn mặt đầy khó hiểu, cứ đứng im đó theo dõi mọi chuyện. Quirrell có vẻ muốn nói gì đó với tôi. Cái nơi mà có lẽ là lông mày của Voldemort khẽ cau lại. Một cách chậm rãi, y nói:
- Ngươi đã biết được những gì?
- Hừm... Vừa đủ thôi. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, bất tử chẳng lẽ lại tuyệt lắm sao?
- Phải. Nó là một điều vô cùng tuyệt vời. Một khi ta bất tử, mọi quyền lực sẽ nằm hết trong tay ta. Ta sẽ có được mọi thứ trên đời nếu ta muốn..
- Bất tử thì cô đơn lắm. Ông sẽ mãi mãi không có tình thương.
- Cô đơn và tình thương sao? Chẳng có nghĩa lí gì cả. Ngay từ đầu, ta vốn đã vậy. Bây giờ vẫn vậy, và tương lai cũng vậy. Ta không cần nó.
Tôi bỗng dưng dang rộng vòng tay, tươi cười hớn hở. Một ý tưởng điên rồ chạy qua đầu tôi.
- Vậy tôi sẽ là mái ấm của ông, Voldemort!
Một tràng cười rùng rợn đến sởn cả tóc gáy vang lên. Voldemort, bằng cái nhìn chết người, hét lớn:
- NGƯƠI ĐIÊN THẬT RỒI! ĐƯA NGAY HÒN ĐÁ CHO TA!
Quirrell xoay mình và lao tới chỗ Harry. Hành động quá bất ngờ khiến tôi theo phản xạ mà níu lấy tay ông ta. Nhưng sức lực của tôi hiển nhiên không đủ để ngăn cản điều đó. Giờ mà tôi thả dù chỉ là một tay ra thôi là Harry sẽ phải chịu đau đớn, mà nếu không thì tôi chẳng thể nào vẫy đũa phép được. Harry cẩn thận lùi lại, nắm chắc hòn đá trong túi quần. Thuốc đã hết hiệu lực nên cậu không thể băng qua ngọn lửa đen được. Quirrell cố chạm vào Harry. Trong giây lát, cậu tự nhiên có một suy nghĩ lạ lùng. Quẳng hòn đá qua ngọn lửa đen, cậu lao tới chỗ Quirrell, nắm chặt lấy cánh tay lão. Cậu nghiến răng chịu đựng, trong khi Quirrell rú lên như một con sói:
- Ông chủ ơi.. Tôi không thể chạm vào nó được.. Tay tôi.. Tay tôi..
- Không! Harry! Dừng lại!
Tôi chạy tới gỡ những ngón tay của Harry ra khỏi người ông ta. Voldemort tức giận thét:
- Đồ ngu! Thì giết nó đi!
Quirrell xoay xở lấy cây đũa phép trong túi áo. Do bản năng sinh tồn, Harry một tay đấm vào bụng, tay còn lại bóp chặt lấy mặt ông ta. Đồng thời, tôi cũng nhanh chóng bắt lấy cây đũa phép bị rớt ra và bẻ gãy. Lập tức quay phắt lại, tôi thấy Harry ngã khụyu xuống, ngất bên đống tro tàn của Quirrell. Tôi lo lắng, xem xét cậu kĩ lưỡng, sợ hãi mà lẩm bẩm:
- Harry! Harry! Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh thất!
* * *
Dù có cố gắng đến thế nào, tôi vẫn chẳng hiểu vì sao mình cũng nằm trong bệnh thất với Harry. Và khi tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh là cụ Dumbledore ngồi bên giường bệnh của Harry và nói chuyện.
- Nói cho cùng, đối với một đầu óc có tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một chuyến phiêu lưu vĩ đại.
Harry không thể nào tin vào tai mình được nữa. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, thể hiện rõ trên: "Cụ Dumbledore bị điên thật hả?".
- À, Daisy, con dậy rồi.
- Con... Sao tự nhiên?
- Thôi, con cứ nằm xuống mà nghỉ.
Rồi cụ quay sang Harry, bảo:
- Luôn luôn dùng đúng tên để gọi đúng sự vật. Sợ một cái tên có thể làm tăng thêm nỗi sợ chính vật đó. Con nhớ chưa?
Harry gật đầu. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu đề nghị:
- Thưa thầy, con muốn thầy giải đáp cho con một vài điều. Xin thầy hãy nói cho con sự thật.
- Sự thật. Đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp. Vì vậy con cần phải cân nhắc hết sức thận trọng. Tuy nhiên, nếu con muốn, thầy sẽ trả lời các câu hỏi của con, trừ khi thầy có lí do chính đáng. Trong trường hợp đó, thầy xin lỗi con, vì thầy không muốn nói dối, tất nhiên. Rồi, con có thể bắt đầu hỏi điều con đang thắc mắc.
- Dạ. Voldemort nói là hắn giết mẹ con chỉ vì mẹ con đã cố ngăn không cho hắn giết con. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết con cho bằng được?
Cụ Dumbledore thở dài và nói:
- Trời đất ơi.. Thầy không thể nào trả lời ngay cái câu hỏi đầu tiên của con. Thầy không thể cho con biết hôm nay, không thể nói ra bây giờ. Nhưng, một ngày kia con sẽ biết. Còn lúc này hãy quên nó đi Harry. Khi nào con lớn lên, thầy biết con ghét nghe điều này, nhưng con sẽ biết, khi nào con đã sẵn sàng.
Harry biết có tranh cãi cũng chẳng lợi ích gì nên hỏi tiếp:
- Nhưng tại sao Quirrell lại không thể chạm vào người con?
Cụ mỉm cười.
- Mẹ con đã chết để cứu con. Nếu có một điều mà Voldemort không thể nào hiểu được, thì đó chính là tình thương. Hắn đã không biết được rằng sức mạnh của tình thương như tình thương của mẹ con đã để lại một vết tích. Không phải là vết thẹo, cũng không phải dấu hiệu thấy được nào cả. Được yêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương mình đã qua đời, mình cũng sẽ được che chở mãi mãi. Vì vậy Quirrell, kẻ mang đầy hận thù, tham lam và tham vọng, kẻ cùng chung linh hồn với Voldemort, sẽ không thể nào chạm tới con được. Đụng đến một người được một điều cao cả như tình thương của mẹ con phù hộ, thì hắn sẽ đau đớn cực kỳ.
- Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi, chỉ có hình dạng khi nhập vào xác của người nào đó. Nhưng vẫn luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào... Máu bạch kỳ mã đã làm cho ta khỏe lên trong mấy tuần qua. Mày đã nhìn thấy Quirrell trung thành uống máu giùm ta trong rừng, và một khi ta có được thuốc trường sinh, ta sẽ đủ sức sáng tạo ra một thân thể.
Bất thình lình, giọng y còn lạnh lùng hơn trước:
- Bây giờ đưa ngay cho ta hòn đá trong túi mày!
Vậy là hắn biết, Harry nghĩ. Cảm giác bỗng nhiên hồi sinh trong chân Harry và cậu nhảy lùi lại, khiến cho gương mặt gầm gừ:
- Đừng ngu nữa! Mày tốt nhất là nên giữ lại cái mạng và đi theo ta. Nếu không, mày sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ mày. Họ chết trong khi van xin lòng thương hại của ta.
- DỐI TRÁ!
Harry bỗng dưng hét to. Quirrell bước thụt lùi để cho Voldemort vẫn có thể nhìn thấy cậu. Gương mặt ác quỷ bây giờ lại mỉm cười, nhưng giọng hắn thì rít lên:
- Nhạy cảm lắm. Ta luôn luôn đánh giá cao lòng dũng cảm. Phải đấy nhóc con ạ, cha mẹ mày đã rất can trường. Ta giết cha mày trước, y đã dũng cảm kháng cự, nhưng mẹ mày thì thật ra không cần phải chết. Mụ chết vì muốn bảo vệ mày. Và nếu mày không muốn cho cái chết của mẹ mày trở nên vô ích thì hãy đưa ngay hòn đá cho ta!
- KHÔNG BAO GIỜ!
Cậu phóng nhanh về phía cánh cửa đang bừng cháy ngọn lửa đen. Voldemort gào:
- BẮT LẤY NÓ!
Ngón tay Quirrell chỉ còn cách vài phân thôi là chạm được vào Harry. Thế nhưng..
RẦM!!
Quirrell ngã xuống, va mạnh vào tấm gương ảo ảnh khiến nó vỡ vụn ra. Vài mảnh gương đâm vào da thịt khiến ông ta kêu lên đau đớn. Chậm rãi bước vào trong phòng, tôi thở hồng hộc như sắp đứt hơi. Harry không thể tin vào mắt mình, lẩm bẩm:
- Daisy..
- Xin lỗi, các phân tử khó tái tạo quá.
Cuối cùng Quirrell lồm cồm bò dậy. Ông ta chĩa đũa phép về phía tôi, tôi cũng giơ đũa phép ra sẵn sàng nghênh chiến. Thế nhưng, gương mặt đằng sau đầu lão rít lên:
- Không.. Để ta..
- Vâng.
Quirrell hạ đũa phép xuống, nhưng tôi vẫn cảnh giác, bước chầm chậm đến chỗ Harry.
- Vậy ra ngươi là thành viên của bốn Nhà?
- Phải.
Tôi đỡ Harry dậy, mắt vẫn chăm chú vào Voldemort.
- Sao ngươi lại sống lại hả Lily Evans? Ngươi đã chết, nhưng tại sao giờ lại ở đây, trong hình hài một đứa trẻ 11 tuổi và được cả bốn Nhà chọn lựa?
- Chỉ là người giống người thôi.
- Tại sao ngươi lại đến đây?
- Vì tôi không thể bỏ mặc bạn mình ở đây được.
Khóe miệng Voldemort cong lên thành một nụ cười trông không có vẻ gì là thân thiện.
- Bạn bè chẳng là gì cả. Rồi chúng cũng sẽ bỏ ngươi mà đi. Chỉ có quyền lực, thứ mà ngươi tự tạo ra cho mình, mới tồn tại cùng ngươi mãi mãi. Ngươi rất có tài năng. Đến với ta, và ta sẽ cho ngươi cái địa vị dưới một người nhưng trên cả vạn người.
Quirrell động đậy, khá khó chịu.
- Tôi không cần cái thứ vô vị đó. Thật lòng, tôi còn đang tự hỏi tại sao một Tom Riddle đẹp trai hào hoa phong nhã lại muốn trở thành kẻ có quả đầu trọc lóc cùng với hai khe mũi trông như rắn vậy chứ?
Harry khuôn mặt đầy khó hiểu, cứ đứng im đó theo dõi mọi chuyện. Quirrell có vẻ muốn nói gì đó với tôi. Cái nơi mà có lẽ là lông mày của Voldemort khẽ cau lại. Một cách chậm rãi, y nói:
- Ngươi đã biết được những gì?
- Hừm... Vừa đủ thôi. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, bất tử chẳng lẽ lại tuyệt lắm sao?
- Phải. Nó là một điều vô cùng tuyệt vời. Một khi ta bất tử, mọi quyền lực sẽ nằm hết trong tay ta. Ta sẽ có được mọi thứ trên đời nếu ta muốn..
- Bất tử thì cô đơn lắm. Ông sẽ mãi mãi không có tình thương.
- Cô đơn và tình thương sao? Chẳng có nghĩa lí gì cả. Ngay từ đầu, ta vốn đã vậy. Bây giờ vẫn vậy, và tương lai cũng vậy. Ta không cần nó.
Tôi bỗng dưng dang rộng vòng tay, tươi cười hớn hở. Một ý tưởng điên rồ chạy qua đầu tôi.
- Vậy tôi sẽ là mái ấm của ông, Voldemort!
Một tràng cười rùng rợn đến sởn cả tóc gáy vang lên. Voldemort, bằng cái nhìn chết người, hét lớn:
- NGƯƠI ĐIÊN THẬT RỒI! ĐƯA NGAY HÒN ĐÁ CHO TA!
Quirrell xoay mình và lao tới chỗ Harry. Hành động quá bất ngờ khiến tôi theo phản xạ mà níu lấy tay ông ta. Nhưng sức lực của tôi hiển nhiên không đủ để ngăn cản điều đó. Giờ mà tôi thả dù chỉ là một tay ra thôi là Harry sẽ phải chịu đau đớn, mà nếu không thì tôi chẳng thể nào vẫy đũa phép được. Harry cẩn thận lùi lại, nắm chắc hòn đá trong túi quần. Thuốc đã hết hiệu lực nên cậu không thể băng qua ngọn lửa đen được. Quirrell cố chạm vào Harry. Trong giây lát, cậu tự nhiên có một suy nghĩ lạ lùng. Quẳng hòn đá qua ngọn lửa đen, cậu lao tới chỗ Quirrell, nắm chặt lấy cánh tay lão. Cậu nghiến răng chịu đựng, trong khi Quirrell rú lên như một con sói:
- Ông chủ ơi.. Tôi không thể chạm vào nó được.. Tay tôi.. Tay tôi..
- Không! Harry! Dừng lại!
Tôi chạy tới gỡ những ngón tay của Harry ra khỏi người ông ta. Voldemort tức giận thét:
- Đồ ngu! Thì giết nó đi!
Quirrell xoay xở lấy cây đũa phép trong túi áo. Do bản năng sinh tồn, Harry một tay đấm vào bụng, tay còn lại bóp chặt lấy mặt ông ta. Đồng thời, tôi cũng nhanh chóng bắt lấy cây đũa phép bị rớt ra và bẻ gãy. Lập tức quay phắt lại, tôi thấy Harry ngã khụyu xuống, ngất bên đống tro tàn của Quirrell. Tôi lo lắng, xem xét cậu kĩ lưỡng, sợ hãi mà lẩm bẩm:
- Harry! Harry! Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu đến bệnh thất!
* * *
Dù có cố gắng đến thế nào, tôi vẫn chẳng hiểu vì sao mình cũng nằm trong bệnh thất với Harry. Và khi tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh là cụ Dumbledore ngồi bên giường bệnh của Harry và nói chuyện.
- Nói cho cùng, đối với một đầu óc có tổ chức tốt, cái chết cũng giống như một chuyến phiêu lưu vĩ đại.
Harry không thể nào tin vào tai mình được nữa. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu, thể hiện rõ trên: "Cụ Dumbledore bị điên thật hả?".
- À, Daisy, con dậy rồi.
- Con... Sao tự nhiên?
- Thôi, con cứ nằm xuống mà nghỉ.
Rồi cụ quay sang Harry, bảo:
- Luôn luôn dùng đúng tên để gọi đúng sự vật. Sợ một cái tên có thể làm tăng thêm nỗi sợ chính vật đó. Con nhớ chưa?
Harry gật đầu. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu đề nghị:
- Thưa thầy, con muốn thầy giải đáp cho con một vài điều. Xin thầy hãy nói cho con sự thật.
- Sự thật. Đó là một điều đẹp đẽ và khủng khiếp. Vì vậy con cần phải cân nhắc hết sức thận trọng. Tuy nhiên, nếu con muốn, thầy sẽ trả lời các câu hỏi của con, trừ khi thầy có lí do chính đáng. Trong trường hợp đó, thầy xin lỗi con, vì thầy không muốn nói dối, tất nhiên. Rồi, con có thể bắt đầu hỏi điều con đang thắc mắc.
- Dạ. Voldemort nói là hắn giết mẹ con chỉ vì mẹ con đã cố ngăn không cho hắn giết con. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết con cho bằng được?
Cụ Dumbledore thở dài và nói:
- Trời đất ơi.. Thầy không thể nào trả lời ngay cái câu hỏi đầu tiên của con. Thầy không thể cho con biết hôm nay, không thể nói ra bây giờ. Nhưng, một ngày kia con sẽ biết. Còn lúc này hãy quên nó đi Harry. Khi nào con lớn lên, thầy biết con ghét nghe điều này, nhưng con sẽ biết, khi nào con đã sẵn sàng.
Harry biết có tranh cãi cũng chẳng lợi ích gì nên hỏi tiếp:
- Nhưng tại sao Quirrell lại không thể chạm vào người con?
Cụ mỉm cười.
- Mẹ con đã chết để cứu con. Nếu có một điều mà Voldemort không thể nào hiểu được, thì đó chính là tình thương. Hắn đã không biết được rằng sức mạnh của tình thương như tình thương của mẹ con đã để lại một vết tích. Không phải là vết thẹo, cũng không phải dấu hiệu thấy được nào cả. Được yêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương mình đã qua đời, mình cũng sẽ được che chở mãi mãi. Vì vậy Quirrell, kẻ mang đầy hận thù, tham lam và tham vọng, kẻ cùng chung linh hồn với Voldemort, sẽ không thể nào chạm tới con được. Đụng đến một người được một điều cao cả như tình thương của mẹ con phù hộ, thì hắn sẽ đau đớn cực kỳ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
- bình luận