Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) - Chương 51: Mồi nhử
Chương trước- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 51: Mồi nhử
Bác Hagrid đưa tay gạt nước mắt.
- Nh-Nhưng bọn họ đâu có tin điều đó... B-Bọn họ... Có ai thèm tin bác ngoại trừ cụ Dumbledore đâu...
- Bộ Pháp thuật tàn tạ quá rồi. Chỉ chịu đựng một chút thôi, tụi cháu hứa sẽ đưa bác ra ngoài mà.
Bác Hagrid vẫn lo lắng ngó chừng ra ngoài cửa sổ. Khi nước đã sôi, bác rót nước vào mấy cái tách bự mà quên cả chuyện bỏ trà vào ấm. Rồi, bác lấy một miếng bánh trái cây và lại khóc lóc tỉ tê:
- Thật vĩ đại làm sao... Cháu biết đó... cụ Dumbledore... chỉ có cụ ấy tin bác... Cụ đã giữ bác ở lại làm người giữ khóa...
- Cháu biết, và cháu hứa mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bác hãy tin cháu, tin vào Daisy Williams này.
- Đúng vậy! - Tam giác vàng hùa theo động viên. - Tụi cháu nhất định sẽ giúp bác! Tụi cháu cũng như cụ Dumbledore, tin rằng bác vô tội!
- Các cháu thật là tốt quá... Ta thật chẳng biết nói gì hơn...
Bác Hagrid lại gạt những giọt nước mắt to tướng xuống. Eric cất lời, cốt gợi ý cho ba người kia:
- Thôi bác ạ, có khóc lóc cũng chẳng làm được gì. Chả là cháu có chuyện muốn hỏi bác một chút, có phải một nữ sinh đã chết khi Phòng chứa bí mật mở ra vào 50 năm trước không?
- Đ-Đúng vậy... Nữ sinh đó bị giết... ở phòng vệ sinh nữ... Rồi một đàn anh đã tìm bác... vu khống bác là kẻ... là kẻ đã mở cái phòng chứa chết tiệt đó...
- Cháu hiểu, cháu hiểu mà. Bác yên tâm. Azkaban không phải nơi dành cho bác.
Hermione và Ron nhìn nhau sợ hãi. Harry khó hiểu hỏi lại:
- Xin lỗi. Nhưng Eric này, cậu bảo Azkaban nào cơ? Nó là cái quái gì vậy?
- Harry à, đó là nhà ngục phù thủy đáng sợ mà chưa ai có thể thoát ra...
Ron nói khẽ, như đánh vần từng chữ. Bộ pháp thuật đột nhiên lại tới sớm hơn dự định. Trước khi đi, bác còn ngoảnh lại, như nhìn vào trong khoảng không, nơi chúng tôi đang núp trong tấm áo choàng tàng hình, và thì thầm một tiếng:
- Cảm ơn...
Con Fang bắt đầu tru lên thảm thiết khi cánh cửa đóng lại.
* * *
Lúc bác Hagrid bị giải đi cũng là lúc cụ Dumbledore bị cách chức. Đem theo một nỗi buồn man mác, chúng tôi lững thững trở về tòa lâu đài.
- Nữ sinh bị giết trong nhà vệ sinh sao?
- Phải chăng chị ấy chưa từng rời khỏi đó?
Harry trầm ngâm. Ron khựng lại bảo:
- Này... Đừng nói đó là Myrtle Khóc Nhè đấy!
Nhìn cái bộ dạng sững sờ ấy, tôi thật chỉ muốn phá lên cười.
- Mà nếu vậy, như chúng ta đã phân tích, Kẻ kế vị Slytherin hẳn là mở Phòng chứa bí mật bằng Xà Ngữ ở... nhà vệ sinh! - Hermione giật mình nhận ra. - Chúa tể hắc ám là Kẻ kế vị!
- Cậu đùa à? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đâu còn ở Hogwarts nữa.
- Nhưng mà... - Hermione nhìn tôi, thấy tôi ra hiệu cho cô im lặng.
- Liệu bọn mình có nên mang theo gà trống không? Chẳng phải tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử của Tử Xà sao? - Harry phân trần.
- Không được đâu. Gà trống của bác Hagrid đều bị giết sạch rồi. Hơn nữa giờ cũng khó mà hành động.
Nghe vậy, cả ba nhìn nhau thở dài, tiếc rẻ sao hồi luyện thuốc không chịu khỏi Myrtle sớm hơn, và sao lại không tìm hiểu kĩ về nhà vệ sinh đó thêm một chút...
* * *
Kì thi vẫn diễn ra như thường. 3 ngày trước đó, Nhân Sâm cũng đã đủ trưởng thành để giải trừ phép hóa đá. Và cũng vào hôm ấy, hai bàn tay Ginny cứ vặn vẹo ở trên đùi con bé mãi. Con bé hết sức căng thẳng và lo âu, mắt nhìn quanh vẻ sợ sệt, như sắp sửa tiết lộ một điều cấm đoán. Tam giác vàng cố gặng hỏi con bé có chuyện gì, thế mà khi con bé hít một hơi sâu và há miệng định nói gì đó, thì anh Percy lại bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện. Con bé đành bỏ đi nơi khác.
* * *
Một vài tiếng sau, giọng của giáo sư McGonagall được pháp thuật hóa, vang dội khắp các hành lang:
- Tất cả học sinh trở về phòng ngủ Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức.
Chúng tôi đang đi đến lớp thì lại nghe thông báo. Harry xoay người lại, lo lắng ra mặt.
- Chẳng lẽ lại có vụ tấn công nữa?
- Chúng ta đi coi sao!
Hermione dẫn đầu chạy đến phòng giáo sư. Chúng tôi nép vào cánh cửa nghe lỏm. Giáo sư McGonagall lên tiếng trong căn phòng hết sức im lặng:
- Một cuộc tấn công nữa mới xảy ra. Một học sinh đã bị con quái vật bắt đem vô chính Phòng chứa bí mật.
Giáo sư Flitwick ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Thầy Snape nắm chặt lưng ghế, hỏi lại:
- Làm sao bà biết chắc như thế?
- Kẻ kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa, ngay phía dưới thông điệp thứ nhất: "Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật".
Cả căn phòng im lặng và ngột ngạt. Giáo sư McGonagall đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Giáo sư Flitwick thì òa khóc. Bà Hooch khụyu chân ngồi xuống một chiếc ghế, thất thần hỏi:
- Trò nào vậy?
- Ginny Weasley.
Tôi quay mặt ra đằng sau lo lắng. Ron lặng lẽ ngã xuống, gương mặt xanh xao, như không tin được vào chính tai mình. Hermione ngồi xuống cố gắng động viên Ron. Giáo sư McGonagall nói tiếp:
- Chúng ta sẽ phải gởi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết. Cụ Dumbledore luôn luôn nói...
Lockhart bước vào phòng, ngu ngốc đến nỗi không nhận ra chúng tôi đang đứng ở ngoài và vẫn tươi cười.
- Ồ xin lỗi quý vị, tôi chỉ mới chợp mắt một tí. Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?
Thậm chí, ông ta còn không để ý rằng những giáo sư khác đang nhìn mình với ánh mắt có thể nói là chán ghét. Thầy Snape bước tới trước, giọng ngọt xớt:
- Thật đúng người đúng việc. Cứu tinh đây rồi! Lockhart à, một nữ sinh đã bị quái vật bắt cóc, bắt đem về chính Phòng chứa bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó.
Lockhart cả người tái nhợt. Giáo sư Sprout bồi nhẹ thêm một câu nữa:
- Đúng đó ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết tỏng tòng tong lối vào Phòng chứa bí mật à?
Hermione nghe vậy khẽ kêu lên một cách đầy thán phục. Lockhart lắp bắp:
- Tôi... Ờ, tôi...
Giáo sư Flitwick cố ý nói to:
- Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong phòng chứa mà, đúng không?
- T-T-Tôi... có nói hả?. T-Tôi... không có nhớ...
Thầy Snape khẳng định:
- Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi lão Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thiệt là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được tự do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào phải không?
Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh. Tôi nhếch môi cười khinh bỉ. Ông ta cố gắng phân bua:
- T-Tôi... Tôi... Thực sự thì quí vị hiểu lầm tôi rồi...
- Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc của ông. Ông tha hồ mà tự mình lo liệu và được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé!
Nghe giáo sư McGonagall nói vậy, Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi ông run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông ông rõ là một kẻ yếu ớt. Hermione bắt đầu nghi hoặc, tự hỏi:
- Thầy ấy làm sao thế nhỉ?
- Cứ xem đi rồi biết.
Tôi nhếch miệng cười giễu cợt. Lockhart gượng nói:
- Th-Thôi... được... T-Tôi sẽ... Tôi sẽ về văn phòng của tôi để... chuẩn bị...
Nói rồi ông ta cuống cuồng bỏ đi ngay. Giáo sư McGonagall đã bắt đầu nóng mũi lên, bảo:
- Tốt rồi! Có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ chủ nhiệm các Nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra, bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu tốc hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý: phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi phòng ngủ vào lúc này.
Tôi ra hiệu
- Chạy!
Harry và Hermione cố gắng dìu Ron đi theo. Cậu thất thần, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Ginny biết điều gì đó, không phải cái chuyện nhạt nhẽo của anh Percy mà là về cái phòng chứa... Chắc chắn là vậy, bởi nó tthuần chủng mà...
* * *
Đi được một quãng, tôi quay sang, nắm chặt vai Hermione.
- Cậu về phòng ngủ đi, về phòng sinh hoạt chung Slytherin ấy.
- Không! Tớ đi cùng các cậu! Tớ không sợ! Hơn nữa còn có th-
Harry tức giận quát:
- Đây không phải vấn đề cậu sợ hay không! Cậu sinh ra từ gia đình Muggle đấy! Lockhart rõ ràng cũng đang chuẩn bị bỏ trốn, cậu vẫn chưa hiểu sao?
- Hermione à, tụi tớ xin cậu đấy. Ginny em tớ đã bị bắt rồi, tớ không muốn cậu lại phải chết nữa!
Hermione mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, tớ sẽ về, nhưng Slytherin thì có hơi...
Tôi chậm rãi lắc đầu.
- Bắt buộc phải là Slytherin. Nơi đó là an toàn nhất. Mặc dù đã bắt đầu đỡ nguy hiểm rồi nhưng tớ vẫn muốn cậu đề phòng. Nói với Malfoy rằng tớ nhờ cậu ta chăm sóc cậu. Cậu ta chắc chắn không từ chối. Hứa với tớ, cậu không được có mệnh hệ gì nghe chưa?
Hermione gật đầu. Tôi lại quay sang Ron.
- Cậu cũng không cần đi.
- Nhưng em gái tớ!
- Cậu tìm tới Lockhart, dằn mặt ông ta một trận vì tội cướp công và khoác lác. Tớ đảm bảo Ginny sẽ an toàn mà.
Bàn tay nắm chặt thành đấm, bất đắc dĩ gật đầu. Chúng tôi chia thành ba nhóm, đi theo những hướng khác nhau.
- Nh-Nhưng bọn họ đâu có tin điều đó... B-Bọn họ... Có ai thèm tin bác ngoại trừ cụ Dumbledore đâu...
- Bộ Pháp thuật tàn tạ quá rồi. Chỉ chịu đựng một chút thôi, tụi cháu hứa sẽ đưa bác ra ngoài mà.
Bác Hagrid vẫn lo lắng ngó chừng ra ngoài cửa sổ. Khi nước đã sôi, bác rót nước vào mấy cái tách bự mà quên cả chuyện bỏ trà vào ấm. Rồi, bác lấy một miếng bánh trái cây và lại khóc lóc tỉ tê:
- Thật vĩ đại làm sao... Cháu biết đó... cụ Dumbledore... chỉ có cụ ấy tin bác... Cụ đã giữ bác ở lại làm người giữ khóa...
- Cháu biết, và cháu hứa mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bác hãy tin cháu, tin vào Daisy Williams này.
- Đúng vậy! - Tam giác vàng hùa theo động viên. - Tụi cháu nhất định sẽ giúp bác! Tụi cháu cũng như cụ Dumbledore, tin rằng bác vô tội!
- Các cháu thật là tốt quá... Ta thật chẳng biết nói gì hơn...
Bác Hagrid lại gạt những giọt nước mắt to tướng xuống. Eric cất lời, cốt gợi ý cho ba người kia:
- Thôi bác ạ, có khóc lóc cũng chẳng làm được gì. Chả là cháu có chuyện muốn hỏi bác một chút, có phải một nữ sinh đã chết khi Phòng chứa bí mật mở ra vào 50 năm trước không?
- Đ-Đúng vậy... Nữ sinh đó bị giết... ở phòng vệ sinh nữ... Rồi một đàn anh đã tìm bác... vu khống bác là kẻ... là kẻ đã mở cái phòng chứa chết tiệt đó...
- Cháu hiểu, cháu hiểu mà. Bác yên tâm. Azkaban không phải nơi dành cho bác.
Hermione và Ron nhìn nhau sợ hãi. Harry khó hiểu hỏi lại:
- Xin lỗi. Nhưng Eric này, cậu bảo Azkaban nào cơ? Nó là cái quái gì vậy?
- Harry à, đó là nhà ngục phù thủy đáng sợ mà chưa ai có thể thoát ra...
Ron nói khẽ, như đánh vần từng chữ. Bộ pháp thuật đột nhiên lại tới sớm hơn dự định. Trước khi đi, bác còn ngoảnh lại, như nhìn vào trong khoảng không, nơi chúng tôi đang núp trong tấm áo choàng tàng hình, và thì thầm một tiếng:
- Cảm ơn...
Con Fang bắt đầu tru lên thảm thiết khi cánh cửa đóng lại.
* * *
Lúc bác Hagrid bị giải đi cũng là lúc cụ Dumbledore bị cách chức. Đem theo một nỗi buồn man mác, chúng tôi lững thững trở về tòa lâu đài.
- Nữ sinh bị giết trong nhà vệ sinh sao?
- Phải chăng chị ấy chưa từng rời khỏi đó?
Harry trầm ngâm. Ron khựng lại bảo:
- Này... Đừng nói đó là Myrtle Khóc Nhè đấy!
Nhìn cái bộ dạng sững sờ ấy, tôi thật chỉ muốn phá lên cười.
- Mà nếu vậy, như chúng ta đã phân tích, Kẻ kế vị Slytherin hẳn là mở Phòng chứa bí mật bằng Xà Ngữ ở... nhà vệ sinh! - Hermione giật mình nhận ra. - Chúa tể hắc ám là Kẻ kế vị!
- Cậu đùa à? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đâu còn ở Hogwarts nữa.
- Nhưng mà... - Hermione nhìn tôi, thấy tôi ra hiệu cho cô im lặng.
- Liệu bọn mình có nên mang theo gà trống không? Chẳng phải tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử của Tử Xà sao? - Harry phân trần.
- Không được đâu. Gà trống của bác Hagrid đều bị giết sạch rồi. Hơn nữa giờ cũng khó mà hành động.
Nghe vậy, cả ba nhìn nhau thở dài, tiếc rẻ sao hồi luyện thuốc không chịu khỏi Myrtle sớm hơn, và sao lại không tìm hiểu kĩ về nhà vệ sinh đó thêm một chút...
* * *
Kì thi vẫn diễn ra như thường. 3 ngày trước đó, Nhân Sâm cũng đã đủ trưởng thành để giải trừ phép hóa đá. Và cũng vào hôm ấy, hai bàn tay Ginny cứ vặn vẹo ở trên đùi con bé mãi. Con bé hết sức căng thẳng và lo âu, mắt nhìn quanh vẻ sợ sệt, như sắp sửa tiết lộ một điều cấm đoán. Tam giác vàng cố gặng hỏi con bé có chuyện gì, thế mà khi con bé hít một hơi sâu và há miệng định nói gì đó, thì anh Percy lại bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện. Con bé đành bỏ đi nơi khác.
* * *
Một vài tiếng sau, giọng của giáo sư McGonagall được pháp thuật hóa, vang dội khắp các hành lang:
- Tất cả học sinh trở về phòng ngủ Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức.
Chúng tôi đang đi đến lớp thì lại nghe thông báo. Harry xoay người lại, lo lắng ra mặt.
- Chẳng lẽ lại có vụ tấn công nữa?
- Chúng ta đi coi sao!
Hermione dẫn đầu chạy đến phòng giáo sư. Chúng tôi nép vào cánh cửa nghe lỏm. Giáo sư McGonagall lên tiếng trong căn phòng hết sức im lặng:
- Một cuộc tấn công nữa mới xảy ra. Một học sinh đã bị con quái vật bắt đem vô chính Phòng chứa bí mật.
Giáo sư Flitwick ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Thầy Snape nắm chặt lưng ghế, hỏi lại:
- Làm sao bà biết chắc như thế?
- Kẻ kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa, ngay phía dưới thông điệp thứ nhất: "Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật".
Cả căn phòng im lặng và ngột ngạt. Giáo sư McGonagall đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Giáo sư Flitwick thì òa khóc. Bà Hooch khụyu chân ngồi xuống một chiếc ghế, thất thần hỏi:
- Trò nào vậy?
- Ginny Weasley.
Tôi quay mặt ra đằng sau lo lắng. Ron lặng lẽ ngã xuống, gương mặt xanh xao, như không tin được vào chính tai mình. Hermione ngồi xuống cố gắng động viên Ron. Giáo sư McGonagall nói tiếp:
- Chúng ta sẽ phải gởi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết. Cụ Dumbledore luôn luôn nói...
Lockhart bước vào phòng, ngu ngốc đến nỗi không nhận ra chúng tôi đang đứng ở ngoài và vẫn tươi cười.
- Ồ xin lỗi quý vị, tôi chỉ mới chợp mắt một tí. Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?
Thậm chí, ông ta còn không để ý rằng những giáo sư khác đang nhìn mình với ánh mắt có thể nói là chán ghét. Thầy Snape bước tới trước, giọng ngọt xớt:
- Thật đúng người đúng việc. Cứu tinh đây rồi! Lockhart à, một nữ sinh đã bị quái vật bắt cóc, bắt đem về chính Phòng chứa bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó.
Lockhart cả người tái nhợt. Giáo sư Sprout bồi nhẹ thêm một câu nữa:
- Đúng đó ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết tỏng tòng tong lối vào Phòng chứa bí mật à?
Hermione nghe vậy khẽ kêu lên một cách đầy thán phục. Lockhart lắp bắp:
- Tôi... Ờ, tôi...
Giáo sư Flitwick cố ý nói to:
- Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong phòng chứa mà, đúng không?
- T-T-Tôi... có nói hả?. T-Tôi... không có nhớ...
Thầy Snape khẳng định:
- Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi lão Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thiệt là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được tự do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào phải không?
Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh. Tôi nhếch môi cười khinh bỉ. Ông ta cố gắng phân bua:
- T-Tôi... Tôi... Thực sự thì quí vị hiểu lầm tôi rồi...
- Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc của ông. Ông tha hồ mà tự mình lo liệu và được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé!
Nghe giáo sư McGonagall nói vậy, Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi ông run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông ông rõ là một kẻ yếu ớt. Hermione bắt đầu nghi hoặc, tự hỏi:
- Thầy ấy làm sao thế nhỉ?
- Cứ xem đi rồi biết.
Tôi nhếch miệng cười giễu cợt. Lockhart gượng nói:
- Th-Thôi... được... T-Tôi sẽ... Tôi sẽ về văn phòng của tôi để... chuẩn bị...
Nói rồi ông ta cuống cuồng bỏ đi ngay. Giáo sư McGonagall đã bắt đầu nóng mũi lên, bảo:
- Tốt rồi! Có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ chủ nhiệm các Nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra, bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu tốc hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý: phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi phòng ngủ vào lúc này.
Tôi ra hiệu
- Chạy!
Harry và Hermione cố gắng dìu Ron đi theo. Cậu thất thần, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
- Ginny biết điều gì đó, không phải cái chuyện nhạt nhẽo của anh Percy mà là về cái phòng chứa... Chắc chắn là vậy, bởi nó tthuần chủng mà...
* * *
Đi được một quãng, tôi quay sang, nắm chặt vai Hermione.
- Cậu về phòng ngủ đi, về phòng sinh hoạt chung Slytherin ấy.
- Không! Tớ đi cùng các cậu! Tớ không sợ! Hơn nữa còn có th-
Harry tức giận quát:
- Đây không phải vấn đề cậu sợ hay không! Cậu sinh ra từ gia đình Muggle đấy! Lockhart rõ ràng cũng đang chuẩn bị bỏ trốn, cậu vẫn chưa hiểu sao?
- Hermione à, tụi tớ xin cậu đấy. Ginny em tớ đã bị bắt rồi, tớ không muốn cậu lại phải chết nữa!
Hermione mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, tớ sẽ về, nhưng Slytherin thì có hơi...
Tôi chậm rãi lắc đầu.
- Bắt buộc phải là Slytherin. Nơi đó là an toàn nhất. Mặc dù đã bắt đầu đỡ nguy hiểm rồi nhưng tớ vẫn muốn cậu đề phòng. Nói với Malfoy rằng tớ nhờ cậu ta chăm sóc cậu. Cậu ta chắc chắn không từ chối. Hứa với tớ, cậu không được có mệnh hệ gì nghe chưa?
Hermione gật đầu. Tôi lại quay sang Ron.
- Cậu cũng không cần đi.
- Nhưng em gái tớ!
- Cậu tìm tới Lockhart, dằn mặt ông ta một trận vì tội cướp công và khoác lác. Tớ đảm bảo Ginny sẽ an toàn mà.
Bàn tay nắm chặt thành đấm, bất đắc dĩ gật đầu. Chúng tôi chia thành ba nhóm, đi theo những hướng khác nhau.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bước chân vào thế giới phép thuật
- Chương 2: Trên tàu tốc hành
- Chương 3: Hogwarts
- Chương 4: Phân loại
- Chương 5: Những buổi học đầu tiên
- Chương 6: Giáo sư Snape
- Chương 7: Cuộc trò chuyện nho nhỏ
- Chương 8: Tiết học bay
- Chương 9: Tầm thủ mới
- Chương 10: Bản đồ Đạo tặc
- Chương 11: Con quái vật tầng 3
- Chương 12: Nimbus 2000
- Chương 13: Quỷ khổng lồ
- Chương 14: Giải cứu Hermione
- Chương 15: Vết thương của giáo sư Snape
- Chương 16: Trận Quidditch đầu tiên
- Chương 17: Mối nghi vấn
- Chương 18: Thiếu
- Chương 19: Giáng Sinh
- Chương 20: Món quà bí ẩn
- Chương 21: Mâu thuẫn nảy sinh
- Chương 22: Tấm gương kì lạ
- Chương 23: Ảo ảnh
- Chương 24: Hòn đá phù thủy
- Chương 25: Bàn thắng rực rỡ
- Chương 26: Cuộc gặp mặt bí mật
- Chương 27: Cấm túc
- Chương 28: Có thể và không thể
- Chương 29: Thời gian đã điểm..
- Chương 30: Tầng ba cấm địa
- Chương 31: Đối đầu
- Chương 32: Người hai mặt
- Chương 33: Những thắc mắc
- Chương 34: Kết thúc năm nhất
- Chương 35: Gia tinh
- Chương 36: Cái tên ba hoa
- Chương 37: Thiếu
- Chương 38: Đũa phép sinh đôi
- Chương 39: Điều bất ngờ
- Chương 40: Bà Noris và dòng chữ máu
- Chương 41: Thiếu
- Chương 42: Đa dịch
- Chương 43: Đấu tay đôi
- Chương 44: Xà khẩu
- Chương 45: Tiếp tục hành động
- Chương 46: Cải trang
- Chương 47: Cuốn nhật ký
- Chương 48: Cuộc gặp mặt với Tom
- Chương 49: Thiếu
- Chương 50: Thêm một nạn nhân
- Chương 51: Mồi nhử
- Chương 52: Phòng chứa bí mật
- Chương 53: Công chúa Gryffindor
- Chương 54: Lại một giáo sư..
- Chương 55: Giám ngục Azkaban
- Chương 56: Bằng Mã
- Chương 57: Ông Kẹ
- Chương 58: Nỗi sợ lạ lùng
- Chương 59: Thiếu
- Chương 60: Thiếu
- Chương 61: Thiếu
- Chương 62: Ổn định
- Chương 63: Bức chân dung Bà Béo
- Chương 64: Một đêm dài..
- Chương 65: Trận đấu tồi tệ
- Chương 66: Thần Hộ mệnh
- Chương 67: Tái đột nhập
- Chương 68: Lời tiên tri
- Chương 69: Crookshanks và con chó đen
- Chương 70: Căn lều hét
- Chương 71: Sự thật
- Chương 72: Một câu chuyện dài. (1)
- Chương 73: Một câu chuyện dài. (2)
- Chương 74: Một câu chuyện dài. (3)
- Chương 75: Con chuột nhát chết
- Chương 76: Phán quyết dành cho Pettigrew
- Chương 77: Người sói biến hình
- Chương 78: "Vũ khí bí mật" của Hermione
- Chương 79: Bóng hình kẻ ẩn danh
- Chương 80: Kì thi cuối năm ba
- Chương 81: Thiếu
- Chương 82: Yêu thương
- Chương 83: Kẻ mang thù hận
- Chương 84: Khóa cảng
- Chương 85: Cúp Quidditch thế giới
- Chương 86: Khai màn
- Chương 87: Dấu hiệu Đen
- Chương 88: Thông báo đầu năm
- Chương 89: Lời nguyền không thể tha thứ
- Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
- Chương 91: Chiếc Cốc Lửa
- Chương 92: Vị quán quân không ngờ đến
- Chương 93: Bài thi đầu tiên
- Chương 94: Dạ vũ giáng sinh
- Chương 95: Dưới đáy hồ
- Chương 96: Một nhân cách cao đẹp
- Chương 97: Ông Crouch hóa điên
- Chương 98: Lại một cơn mơ..
- Chương 99: Những phiên tòa
- Chương 100: Máu, thịt và xương
- Chương 101: Hồi sinh
- Chương 102: Kết nối
- Chương 103: "Lâu rồi không gặp"
- Chương 104: Làm rõ
- Chương 105: Thiếu
- Chương 106: Quyết định lớn của Eric
- Chương 107
- Chương 108: Thiếu
- Chương 109: Umbridge và buổi cấm túc
- Chương 110: "Thanh tra tối cao Hogwarts"
- Chương 111: Thiếu
- Chương 112: Đạo luật giáo dục số 24
- Chương 113: "weasley is our king"
- Chương 114: Trầm trọng
- Chương 115: Cuộc vượt ngục quy mô lớn
- Chương 116: Thiếu
- Chương 117: Cậu bạn Theodore Nott
- Chương 118: Trốn học
- Chương 119: Sự thật không ngờ đến
- Chương 120: Thiếu
- Chương 121: Huyền thoại nhà Weasley
- Chương 122: Anh bạn khổng lồ
- Chương 123: Càng lúc càng suy yếu
- Chương 124: Bộ Pháp thuật
- Chương 125: Cổng tò vò
- Chương 126: Quả cầu thủy tinh
- Chương 127: Thiếu
- Chương 128: Phơi bày
- Chương 129: Gánh nặng của Harry
- Chương 130: Lại bức thư cú
- Chương 131: Mất niềm tin
- Chương 132: Yên bình trong tăm tối
- Chương 133: Weasley Wizard Wheezes
- Chương 134: Câu lạc bộ Slug
- Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò
- Chương 136: Bí ẩn của độc dược
- Chương 137: Người thay thế
- Chương 138: Lần theo quá khứ
- Chương 139: Katie Bell bị ám
- Chương 140: Cô nhi viện
- Chương 141: Tom nhí - Không hề đơn giản
- Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
- Chương 143: Vấn đề nảy sinh
- Chương 144: Sự trở lại bất ngờ
- Chương 145: Thiếu
- Chương 146: Gần như gục ngã
- Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
- Chương 148: Percy hối lỗi
- Chương 149: Điều bọn họ giấu
- Chương 150: Độc và độc
- Chương 151: Tìm kiếm nguồn gốc
- Chương 152: Hai đoạn ký ức
- Chương 153: Trường Sinh Linh Giá
- Chương 154: Thành thật
- Chương 155: Theo dõi
- Chương 156: Sự lựa chọn đáng ngờ
- Chương 157: Thỉnh cầu của Voldemort
- Chương 158: Huyết lệ lại chảy
- Chương 159: Có ai đó trong phòng
- Chương 160: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 161: Sự ra đi vĩ đại
- Chương 162: Phượng hoàng than khóc
- Chương 163: Hoa tình yêu
- Chương 164: Nhà
- Chương 165: Ngôi mộ trắng
- Chương 166: Thiếu
- Chương 167: Kế hoạch C
- Chương 168: Bảy Potter
- Chương 169: Sinh nhật thứ 17
- Chương 170: Di chúc của cụ Dumbledore
- Chương 171: Đám cưới tưng bừng
- Chương 172: Hỗn loạn
- Chương 173: Trở lại tổng hành dinh
- Chương 174: Căn phòng bị xáo trộn
- Chương 175: Câu chuyện của Kreacher
- Chương 176: R. A. B
- Chương 177: Chờ đợi
- Chương 178: Buổi ghé thăm của thầy Lupin
- Chương 179: Đứa con của người sói
- Chương 180: Đấu khẩu với thầy
- Chương 181: Tên trộm bẩn thỉu và mụ cóc già
- Chương 182: Ghé thăm Bộ Pháp thuật
- Chương 183: Bước đầu của thành công
- Chương 184: Xung đột khó tránh khỏi
- Chương 185: Được giải phóng
- Chương 186: Thiếu
- Chương 187: Chuyện kể về 3 anh em
- Chương 188: Bảo bối Tử thần
- Chương 189: Ngày Ron trở về
- Chương 190: Bộ não của cụ Dumbledore
- Chương 191: Phủ Malfoy
- Chương 192: Dobby cứu trợ
- Chương 193: Thiếu
- Chương 194: Thiếu
- Chương 195: Thiếu
- Chương 196: Thiếu
- Chương 197: Thiếu
- Chương 198: Thiếu
- Chương 199: Họp mặt
- Chương 200: Đại chiến Hogwarts
- Chương 201: Lời đề nghị của Voldemort
- Chương 202: Đũa phép
- Chương 203: Thời gian lắng đọng
- Chương 204: Bình minh rực cháy
- Chương 205: Thiếu
- Chương 206: Thiếu
- bình luận