Phù Hành Mạt Thế - Chương 14: Mời

Phù Hành Mạt Thế Chương 14: Mời
"Báo cáo! Thi triều đang đến gần!"

"Dùng hỏa lực đánh lui."

"Vâng!"

Một nhóm binh lính đến bên cửa sổ, châm lửa Bazooka.

『 Crush Rocket Launcher: Tầm bắn cực xa, nổ mạnh.

Diện tích sát thương: Khi tên lửa thoát nòng, lúc trúng đích sẽ nổ mạnh, gây sát thương cho kẻ địch trong phạm vi. Khả năng xuyên giáp cao. 』

Trước lời nhắc nhở đột ngột, Tạ Dư Trì quay lại nhìn đám lính, khi nhìn lại đã thấy thi triều quen thuộc...

Vcl?! Cái quái gì thế kia!!!

Lại là! Lại là! Lại là thi triều!

"Bùm"

Thi triều bị nổ tung một mảnh, nhưng nhanh chóng được bổ khuyết bởi những tang thi phía sau.

Tạ Dư Trì lùi lại có chút sợ hãi, thấy Thanh Hòa nâng Barrett tìm một nơi cao bắt đầu tư thế bắn tỉa.

Trần Phong và Ngô Khải cầm Gatling và súng trường đứng ở cửa cao ốc bắn phá thi triều.

"Grào ——"

"Cuối cùng cũng đến rồi." Vũ Đình nâng cây đao hợp kim hắn đặt trong góc lên, nhìn tang thi một thân trắng thuần trên lầu đối diện.

Nhưng mà giây tiếp theo, tang thi kia vậy mà biến mất trong hư không?!

"Sao lại thế này?!"

"Tàng hình..." Tạ Dư Trì lẩm bẩm.

『 Cảnh báo! Đối tượng săn thú đã tỏa định ký chủ! Đã tỏa định ký chủ! 』

Tạ Dư Trì sợ hãi lùi lại một bước, nàng nhìn mái nhà sạch sẽ, tâm chợt lạnh đi...

Vũ Đình thấy sắc mặt Tạ Dư Trì đột ngột thay đổi, nghĩ đến người này có cách tìm ra vị trí của tang thi, "Cô thấy được nó?"

"Nếu không tàng hình thì có thể nhìn thấy." Tạ Dư Trì nhìn ngôi sao năm cánh lúc ẩn lúc hiện trên bản đồ nhỏ, tâm đều lạnh. "Nó sẽ đến giết tôi... Nó đi săn tôi."

"Ý cô là gì? Cô dẫn nó lại đây là..."

"Tôi có thể cảm nhận được vị trí của nó và nó cũng có thể cảm nhận được vị trí của tôi." Tạ Dư Trì hít một hơi thật sâu, cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, gắt gao siết chặt phù chú 2 Sao trong lòng bàn tay, "Nói cách khác, mục tiêu của nó là tôi."

"Năng lực thật là nguy hiểm." Vũ Đình nói đùa, hắn nhìn bộ dạng sợ hãi của tiểu cô nương, "3 Sao ở bên cạnh cô, cô không cần phải sợ."



"Tới!" Tạ Dư Trì đột nhiên hét lên.

"Ah ——" Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột từ cửa cao ốc.

Một người từ thành phố L hoảng loạn chạy vào, "Trưởng quan! Tang thi màu trắng... Tang thi màu trắng 2 Sao! Bất ngờ xuất hiện! Giết một người từ thành phố Z... Nó... còn làm hai người anh em của chúng ta bị thương!"

Sắc mặt của Vũ Đình sa sầm ngay lập tức, hắn túm Tạ Dư Trì qua, mạnh mẽ lôi kéo nàng ra cao ốc.

"Cậu làm gì vậy?!"

"Để cô ta làm mồi nhử." Vũ Đình nhìn Thuật Dung muốn cản mình lại, "Chẳng lẽ cô muốn có thêm thương vong? Kẻ hèn 2 Sao mà thôi."

Tạ Dư Trì không thể thoát ra, trong lòng đầy tuyệt vọng.

Đáng lẽ nàng không nên nói nhiều!

Người ở đây không phải là đồng đội sao? Chẳng phải nên chiến đấu cùng nhau sao? Vậy mà lôi nàng ra làm mồi nhử?! Tạ Dư Trì cảm thấy rất thất vọng.

"Buông em ấy ra." Giọng Thuật Dung lạnh lùng.

Thanh Hòa thu súng, nhắm ngay Vũ Đình.

"Đây là thành ý hợp tác của các người sao?"

"Vũ Đình, hồ nháo cái gì vậy! Mau buông ra." Lúc này thủ lĩnh thành phố L mới đứng ra hòa giải, "Đã đến lúc nào rồi, còn vui đùa cái gì vậy?!"

"Tôi không bỏ ——" Vũ Đình nói được một nửa, đột nhiên xoay người bổ một đao xuống, lưu lại một vết sâu trên mặt đất... Hắn cảnh giác đánh giá xung quanh.

Tạ Dư Trì nhân cơ hội tránh thoát, nàng xoa cổ tay mình cảm thấy thiếu chút nữa mình đã bị phế đi.

『 Ký chủ, phía sau! 』

Phía sau?! Tạ Dư Trì lăn tại chỗ một cái, che phù chú 2 Sao trước người, vẻ mặt sợ hãi.

"Grào ——"

Tang thi đột nhiên hiện hình, trên vai trái của nó có thêm một lỗ đạn.

Thanh Hòa nheo mắt, tập trung trở lại.

"Grào ——"

"Chọc giận nó rồi." Thuật Dung còn chưa dứt lời đã thấy trên người tang thi màu trắng toát ra hồng mang, nó đột nhiên vung móng vuốt chặn lại đại đao của Vũ Đình, tia lửa do ma sát kim loại bắn lên.

"Grào ——"

Bị một lực mạnh mẽ hất văng, Vũ Đình và đao đều bay ra ngoài, thậm chí hắn còn không có thời gian thở dốc đã cầm đao lên giết một con tang thi 1 Sao nhào lại, thấy thi triều cuồn cuộn không ngừng vọt lại, nhíu mày.

Chỉ có 2 Sao, vậy mà khó chơi như thế ——

"Đùng"

Súng lục của Thuật Dung không giống súng lục bình thường, nó có màu gần như trong suốt, cấu trúc bên trong rõ ràng, chẳng qua là chứa đầy màu lam bên trong...

Ngay khi viên đạn chạm vào tang thi, nó liền phát nổ, chất lỏng màu lam bắn tung tóe khắp người nó.

Hơn nữa, tang thi đột nhiên bốc cháy lên?

"Thêm bột phấn của phù chú, cải tiến một chút." Thuật Dung thấp giọng giải thích khi thấy ánh mắt kinh ngạc của Tạ Dư Trì.

Tang thi đã hoàn toàn tức giận, nó định tàng hình một lần nữa, nhưng có nước thuốc màu lam trên người nó, tàng hình hoàn toàn mất đi hiệu lực!

Hồng quang trên người nó nổi lên, mọi người cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy hồng quang đến gần Tạ Dư Trì.

"??!" Rõ ràng đều là người khác đánh ngươi, sao ngươi chỉ nhìn chằm chằm ta chứ!!! Tạ Dư Trì vô lực phỉ nhổ tang thi chấp nhất với nàng.

Khiếu Thiên đột nhiên nhảy ra, lập tức bám trên ót tang thi, cắn chặt nó.

"Hay lắm!" Tạ Dư Trì nhịn không được thốt lên, nàng cầm phù chú 2 Sao chuẩn bị tiến lên.

"Lui! Nguy hiểm ——" Giọng nói của Thanh Hòa khiến Tạ Dư Trì ngẩn ra, nàng thấy Vũ Đình giơ đao muốn bổ tang thi ra.

"Không..." Hoảng sợ vạn phần, tiểu đồng đội của nàng còn ở trên đầu nó?!

"Grào..." Tang thi tránh thoát công kích, hất Khiếu Thiên ra, hồng mang toàn thân đột nhiên va vào Vũ Đình, "Giết, giết ngươi!"

Vũ Đình có vẻ hơi hoảng loạn, hắn giơ đao đỡ đòn, lui lại hết lần này đến lần khác.

Những người còn lại cố gắng hết sức chống lại thi triều, trong lúc nhất thời thế nhưng không có người giúp hắn.

Một trảo ném bay Vũ Đình, hồng mang trên người giảm đi rất nhiều.

Nó tránh thoát bắn tỉa, ngửa đầu rống to.

"Không ổn! Thi triều càng mãnh liệt hơn!" Không biết ai phía trước đột nhiên kêu lên một tiếng.

Nó đang triệu hoán đồng bọn trợ giúp?

Tạ Dư Trì lấy bình thủy tinh ra nhét phù chú 2 Sao vào, nhưng tốc độ của tang thi quá nhanh, nàng không thể nhắm chuẩn?!

Lúc này Tạ Dư Trì bắt đầu nhớ nhung Phù Tăng Tốc sơ cấp...

"Grào ——"

Tang thi nhìn Vũ Đình đang lao tới một lần nữa, lắc mình đến phía sau hắn, đột nhiên hất văng hắn ra...

Tất nhiên, hướng ném là phía Tạ Dư Trì.

3 Sao thế mà bị coi như vũ khí sao?!

Tạ Dư Trì bị đè trên mặt đất, đột ngột bị đè nặng khiến cằm nàng hung hăng đập xuống đất, toàn thân đau đến mức muốn nổ tung.

"Tạ ——"

"Grào ——"

Giọng nói lo lắng của Thanh Hòa và tiếng gầm rú của tang thi gần như vang lên cùng lúc, Tạ Dư Trì nhịn đau đẩy Vũ Đình ra, thấy một luồng hồng quang lao thẳng về phía nàng.

"Choang"

"Grào —"

Bình thủy tinh vỡ trên người tang thi, phù chú bắt đầu bốc cháy ngay khi nó chạm vào tang thi, tang thi 2 Sao phát ra tiếng gào rống, liều mạng giãy giụa, nó thậm chí còn cố gắng tàng hình, nhưng không có tác dụng gì ——

Cuối cùng hóa thành một đống tro tàn, chỉ để lại một viên tinh hạch.

『 Tiêu diệt tang thi 2 Sao thành công!

Khen thưởng: 10 tích phân, Rương nhỏ bí ẩn × 1 』

Thuật Dung nhặt tinh hạch lên, sau đó kéo Tạ Dư Trì lên, "Đau sao? Chịu đựng một chút."

"Chết tiệt ——" Vũ Đình đập mạnh xuống đất, thật là xấu hổ, đây quả thực là một sự sỉ nhục. Hắn vậy mà đánh không lại một tang thi 2 Sao! Mà tang thi này còn bị một Phù Chú Sư 1 Sao giết...

"Đánh lui thi triều!" Thủ lĩnh thành phố L nhìn chằm chằm Tạ Dư Trì một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng. "Vũ Đình."

Vũ Đình khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nhấc đại đao nhảy vào đàn tang thi.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Thành phố L mất một người 1 Sao, một người 1 Sao rưỡi.

Thành phố H mất hai người 1 Sao.

Thành phố Z mất một người 1 Sao rưỡi.

Tang thi 2 Sao do Tạ Dư Trì giết, tinh hạch 2 Sao thuộc về Tạ Dư Trì.

"Tôi không có đẩy anh ta! Anh ta đã bị tang thi cào!" Ngô Khải gấp đến độ nổi cả gân xanh trên mặt, "Anh ta không sống được!"

"Báo cáo trưởng quan! Tôi nhìn thấy người này là lúc Trần Phong đang thay đạn, anh ta thấy mấy con tang thi 1 Sao lao tới, đẩy Trần Phong một cái, xoay người bỏ chạy!" Một sĩ binh ở thành phố H lớn tiếng báo cáo, "Loại hành vi cực đoan đáng xấu hổ!"

"Báo cáo! Tôi cũng nhìn thấy!"

"Đúng, chính là anh ta! Anh ta còn dẫn 1 Sao đến hàng sau, nếu không... Nếu không Vĩnh Bình cũng sẽ không chết!"

Mồm năm miệng mười, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Vũ Đình nắm lấy cổ áo Ngô Khải, "Là anh đã giết người của tôi?"

"Ha, đối mặt với tang thi thì nói chuyện giết hay không giết gì ở đây?"

"Vũ Đình, buông tay." Thủ lĩnh thành phố L khiển trách.

Thủ lĩnh thành phố H an ủi binh lính của mình một chút, "Thuật Dung, thực lực người của các cô so le không đồng đều, nên cố gắng luyện tập cho tốt."

Thuật Dung nhìn thoáng qua Ngô Khải đang run lên vì sợ hãi, mím môi không nói gì.

"Tinh hạch thuộc về các cô, bọn tôi đã hao tổn rất nhiều... Đương nhiên, tôi là người đáng tin cậy, nhưng tôi có thể... Nói chuyện với Tạ Dư Trì tiểu thư được không?" Thủ lĩnh thành phố L lịch sự đưa ra lời mời.

"Làm trò trước mặt tôi?"

"Nếu có thể cung cấp không gian riêng tư thì không gì tốt bằng, những việc này cũng sẽ xóa bỏ toàn bộ. Hợp tác vui vẻ." Thủ lĩnh thành phố L mỉm cười.

Thuật Dung nhìn thoáng qua đôi mắt còn sưng do khóc vì bôi thuốc của Tạ Dư Trì: "..."

Tạ Dư Trì đành phải gật đầu.

Dù sao thì người từ thành phố H và thành phố L rất nhiều, nếu đánh nhau thì chẳng có lợi ích gì cả...

Tận lực không trở mặt là tốt nhất.

Dường như Thanh Hòa muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt Thuật Dung áp xuống.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Cuộc nói chuyện này có vẻ căng thẳng.

Tạ Dư Trì nhìn các đại lão từ thành phố H và thành phố L trước mặt và cả Vũ Đình đang dựa một bên cảnh giác, có chút hoảng hốt.

"Đây là thẻ giới thiệu của thành phố L."

"Thành phố H."

Hai đại lão đều đưa cho Tạ Dư Trì hai tấm thẻ, Tạ Dư Trì chất phác nhận lấy, lắng nghe những gì bọn họ sẽ nói tiếp theo.

"Theo như tôi được biết, thời gian cô gia nhập căn cứ bọn họ cũng không lâu." Thủ lĩnh thành phố L sửa sửa tây trang của mình, nói, "Thành phố Z đãi ngộ ưu đãi, nếu cô gia nhập, thành phố L chúng tôi có thể cho cô gấp bội."

"Căn cứ số một..." Tạ Dư Trì nhéo tấm thẻ, "Thuật Dung bọn họ không cho tôi lợi ích gì."

"Vậy..."

"Họ đã cứu tôi." Tạ Dư Trì nói, "Mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đại nhân."

"Cô tức giận về hành vi của Vũ Đình sao? Cậu ta, cậu ta chỉ là rất bảo vệ người của mình thôi, cậu ta không muốn những người ở căn cứ của chúng tôi phải hy sinh không cần thiết, nếu cô gia nhập căn cứ chúng tôi, tất nhiên cậu ta cũng sẽ bảo vệ cô."

"Cho dù là người bên nào thì mạng sống cũng đáng giá như nhau." Tạ Dư Trì thì thào, "Cho dù là bất cứ ai."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận