Phù Hành Mạt Thế - Chương 27: Rừng rậm

Phù Hành Mạt Thế Chương 27: Rừng rậm
Tạ Dư Trì cho Hạc Niên mười mấy quả bom cháy, nàng nhớ tới ba lô của mình vẫn còn một rương vũ khí. Nhưng mà, nàng đặt nó trong rương...

Đột nhiên, Tạ Dư Trì thấy con chuột biến dị tuôn ra phía sau.

Đó là ——

Phía sau xe tải truyền đến tiếng thét chói tai, Tạ Dư Trì ngẩn ra, "Thuật Dung!"

"Em không nghĩ tới sao?" Thuật Dung cười nhẹ, "Phó căn cứ trưởng của tôi, xem ra em suy xét không chu toàn lắm."

Cho nên, cho nên Thuật Dung đã nghĩ đến việc này từ lâu? Nếu chuột biến dị không thể đến gần xe của các nàng được, chúng sẽ vây công xe tải lớn có nhiều người phía sau?!

Tạ Dư Trì cho Khiếu Thiên 3 tấm Phù Tăng Tốc, "Nhóc đi ra phía sau bảo vệ bọn họ một chút, lấy sự an toàn của bản thân làm trọng."

Khiếu Thiên gầm nhẹ một tiếng lao ra khỏi cửa kính xe chạy ra ngoài.

Trong biển lửa, đột nhiên xuất hiện một tiếng chít chít chói tai bén nhọn kèm theo khí tức thế khiến Tạ Dư Trì khó chịu.

『 Ting! Chuột Vương 4 Sao xuất hiện! Chuột Vương 4 Sao xuất hiện! 』

4 Sao?!

『 Chuột biến dị có thể thăng cấp bằng cách ăn thịt đồng loại! Vì vậy, Chuột Vương là con sống sót sau trận chiến của nhiều chuột biến dị có cấp Sao cao! 』

『 Nhắc nhở hữu nghị: Đối với 4 Sao, dưới 4 Sao đều là kiến. 』

『 Mong ký chủ nhanh chóng rút lui. 』

Lần đầu tiên, hệ thống không nói săn thú mà là bảo nàng nhanh chóng rút lui...

Tạ Dư Trì mím môi, ném bom cháy như không cần tiền, Thuật Dung đột nhiên tăng tốc, Tạ Dư Trì thấy kim tốc độ gần như đã chuyển sang giá trị cao nhất.

Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại, ném bom cháy ra, biển lửa do bọn họ mang đến thậm chí không thể nhìn thấy.

"Khiếu Thiên, Khiếu Thiên nó... Nhanh như thế kia, những người đó làm sao bây giờ!"

Thuật Dung mặc kệ nàng, phải nói là không có dư tinh lực phản ứng. Là một người 3 Sao rưỡi, Thuật Dung cảm nhận rõ ràng uy áp của Chuột Vương, hơn nữa hiểu rõ sự tồn tại trước mặt cô không có khả năng khiêu chiến.

Tốc độ quá nhanh khiến Tạ Dư Trì rất khó chịu, sắc mặt tái nhợt còn có cảm giác muốn nôn, cảm thấy dạ dày mình đang quay cuồng.

Khiếu Thiên, Khiếu Thiên có bị gì hay không?

『 Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. 』

Mãi đến khi lao ra khỏi thành phố X, Thuật Dung mới giảm tốc độ và từ từ dừng xe.

Quá tải trong thời gian dài, chiếc xe này cũng không chịu nổi.

Loạng choạng mở cửa xe, Tạ Dư Trì bước xuống xe bắt đầu nôn mửa.

Nàng hoãn hơn nửa ngày, lấy nước khoáng ra súc miệng, mới rửa sạch mùi hôi trong miệng.

Nàng lấy bánh quy khô đưa cho Thuật Dung, dù Hạc Niên rất tò mò nhưng cũng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy bánh và nước rồi chia cho Văn Viễn.

Xe tải lớn cuối cùng cũng lao ra, so với tình huống của Tạ Dư Trì các nàng, vết máu trên xe khiến Tạ Dư Trì giật mình.

Khiếu Thiên chạy tới, lông trên người nó ướt đẫm máu, nhưng nhìn trạng thái của nó, hẳn là không phải máu của nó. Tạ Dư Trì lấy quần áo lần trước nàng dùng qua, dùng nước khoáng đơn giản lau rửa người cho Khiếu Thiên, liền thấy tiểu tử ngồi trên ghế lái xe tải đẩy cửa ra giận đùng đùng đi tới.

"Ngay từ đầu các người đã xem chúng tôi như mồi nhử sao!"

Mồi nhử?

"Các người chỉ muốn chúng tôi thu hút sự chú ý của lũ chuột biến dị và nhân cơ hội chạy ra ngoài!" Tiểu tử tức giận đến phát run, "Một xe này đều là người già và trẻ em, các người vậy mà nhẫn tâm?"

"Các người tự nguyện đi theo, vậy mà cuối cùng lại đến chỉ trích?" Thuật Dung dựa vào cửa xe, "Hơn nữa, ném người vô dụng làm mồi nhử để trì hoãn thời gian, thừa cơ chạy ra ngoài, không phải là các người sao?"

"Đó, đó là, đó là bất đắc dĩ! Còn không phải lỗi của các người hay sao!"

Có rất nhiều người xuống xe tải, 2 người già lúc đầu đã không thấy bóng dáng, phụ nữ cũng chỉ còn lại 5 người, trẻ con khóc lóc om sòm, giọng khóc thê lương. Mấy người phụ nữ đứng tại chỗ, những người đàn ông dù tàn tật hay cường tráng đều vây quanh chiếc xe một cách giận dữ.

Tạ Dư Trì ôm Khiếu Thiên, có chút thất vọng buồn lòng.

"Tiến một bước, chết." Thuật Dung lấy dao phẫu thuật ra, thấp giọng nói.

"Mụ già thúi ——" Một người đàn ông mới vừa hùng hổ bước lên một bước đã ngã quỵ trên măt đất, dao phẫu thuật thẳng tấp đâm vào giữa trán hắn.

Máu tươi tràn ra.

Biến cố này làm cho sắc mặt của những người đàn ông xung quanh thay đổi, những người phụ nữ kia che mắt trẻ em, không dám nhìn lại đây.

"Lấy 10 hộp bánh quy, 3 bình nước khoáng để trên đất." Thuật Dung lạnh lùng nói.

Tạ Dư Trì ngẩn ra, làm theo

"Đi." Thuật Dung dứt khoát lên xe, Tạ Dư Trì ôm Khiếu Thiên lên xe, dùng sức đóng kỹ cửa xe, rời khỏi đây nhanh như chớp.

Về phần những người đó, nhặt bánh quy và nước, sau này sẽ sống như thế nào, Tạ Dư Trì cũng không muốn lo lắng nữa.

Nàng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, chỉnh đốn lại, Tạ Dư Trì ngồi trên ghế lái, Thuật Dung ngồi trên ghế phụ lái vừa ăn bánh vừa chỉ đường.

"Trước kia chị từng tới nước B?" Tạ Dư Trì cảm thấy rất ngạc nhiên, có vẻ như cái gì Thuật Dung cũng biết, cả một cái bản đồ trực tuyến của Baidu, Thuật Dung biết tuyến đường ở nước A thì Tạ Dư Trì cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng ngay cả nước B cũng biết? thật là không thể tưởng tượng được.

"Từng nghiên cứu bản đồ thế giới." Thuật Dung uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói. Dù sao thì tổ chức lúc trước có nhiệm vụ khắp nơi, mà việc lập kế hoạch nhiệm vụ và lộ trình đều do Thuật Dung phụ trách.

Mãi cho đến tối, Tạ Dư Trì dừng xe, cảm thấy mệt muốn chết, cả người cứng đờ khó chịu vô cùng.

"Hai tuyến đường. Một là đi xuyên qua rừng, hai là đi đường vòng qua hai thành phố." Thuật Dung và Tạ Dư Trì đổi vị trí, ngồi vào ghế lái, "Xuyên rừng là đến thẳng biên giới nước A."

"Nhưng nó sẽ nguy hiểm hơn đúng không? Rừng rậm a... Địa hình rất phức tạp, và còn và còn... Có thể lái xe không?" Tạ Dư Trì nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. "Thực vật có biến dị thì sao?"

"Tạm thời không có dữ liệu." Thuật Dung nói.

『 Thực vật có tỷ lệ biến dị nhưng xác suất tương đối thấp. 』

Xác suất tương đối thấp là so với...

『 So với tang thi. 』

??? Không phải tang thi là 100% sao?

『 Cấp Sao càng cao thì kháng tính càng mạnh. 』

Nhưng hình như thế giới này vẫn có tương đối nhiều người thường? Nếu số lượng cơ bản lớn, xác suất biến thành tang thi khá cao, nếu như vậy thì thực vật hẳn là có xác suất biến dị khá lớn? Hệ thống, mi có thể đưa ra một con số chính xác hơn không?

『... 』Hệ thống có chút bất đắc dĩ, sao ký chủ của nó lại đột nhiên trở nên thông minh thế này?

『40% ~ 50%』

Có chút... Lớn.

Thực vật có còn sợ lửa sau khi chúng biến dị không?

『 Còn sợ lửa! Nhưng nó có sức sống rất mãnh liệt, dù có bị thiêu chết thì sau một thời gian vẫn đâm chồi nảy lộc! 』

... Đó chẳng phải là giống với cơ thể bất tử sao? Nhưng thực vật không thể di chuyển a.

『 Phù chú của ký chủ có thể giết chết thực vật biến dị, đồng thời nó cũng có tác dụng áp chế, thực vật trong đống tro tàn phát triển chậm hơn so với thực vật biến dị thông thường. 』

Sau khi giao lưu cùng hệ thống xong mới phát hiện bọn họ đều quyết định đi xuyên rừng. Vì thế Tạ Dư Trì cũng bỏ một phiếu ủng hộ.

Ban đêm tạm thời nghỉ ngơi rồi ngày mai lại lên đường, dù sao thì trời cũng đã tối, ba lô của Thuật Dung cũng không còn, trong tay họ không có vũ khí gì, chỉ có bom cháy, súng ống này kia và phù chú của Tạ Dư Trì...

Người gác đêm là Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì bảo họ nghỉ ngơi cho tốt, Khiếu Thiên nằm canh gác bên ngoài xe, Thuật Dung chỉ là ngủ nông, có động tĩnh gì sẽ phát hiện ngay.

Không biết là vì gần rừng hay vì lý do khác, đêm nay yên bình đến lạ thường.

Khu rừng này không phải là loại rừng hoàn toàn hoang vu mà là để ngắm cảnh nên giữa khu rừng rậm rạp có một đường nhỏ chỉ chứa được một chiếc xe, có lẽ là dành cho du khách đi.

Hiện giờ trên đường nhỏ này mọc rất nhiều cỏ dại, cũng có cây non, nhưng xe chạy qua cũng không có gì trở ngại.

"Những cái cây này phẩm chất không giống nhau thì thôi, ngay cả màu sắc cũng khác nhau?" Tạ Dư Trì nhìn một cây đại thụ ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc vì thân cây màu đỏ sậm của nó. Nó giống như... Màu của máu đọng lại? "Nó sẽ không chảy máu nếu chúng ta chặt nó chứ?"

Thuật Dung đột nhiên dừng xe lại, cô nhìn cái cây kia, thấp giọng nói: "Biến dị sao..."

"Chị chị chị làm gì?!" Tạ Dư Trì nhìn người phụ nữ có vẻ có chút hưng phấn này, hoảng sợ giữ chặt Thuật Dung muốn mở cửa xuống xe, "Đây là rừng rậm!"

Thuật Dung lấy dao phẫu thuật ra, rạch một nhát vào thân cây cong và đỏ sẫm, bóc một miếng vỏ cây. Tạ Dư Trì mơ hồ thấy nhánh cây bên cạnh run lên một chút, dụi dụi mắt, như thể chỉ là ảo giác?

Hệ thống, đây là một cái cây bình thường sao?

『 Thực Nhân Thụ (Cây ăn thịt người): Máu của tang thi bị cây hấp thụ biến dị mà thành. Cành cây có thể uốn cong để quấn người hoặc tang thi vào hốc cây để tiêu hóa. Cành cong và có màu máu. Sợ lửa. Thường tương sinh với Khuẩn Ti Nhân. 』

"Thuật Dung! Nó là cây biến dị! Mau rời đi!" Tạ Dư Trì ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi Khuẩn Ti Nhân là cái gì thì đã thấy nhánh cây kia đột nhiên vụt ra đánh úp về phía Thuật Dung.

Dao phẫu thuật múa trên không, Thuật Dung trở tay chặt đứt nhánh cây, nhánh cây gãy không chảy ra bất kỳ chất lỏng nào, nhanh chóng biến thành một cành khô bình thường. Thuật Dung ném nhánh cây vào xe, liền thấy một nhánh cây trói một con tang không biết từ đâu ra ném vào chân cô.

Tang thi kia còn đang mơ màng, nửa ngày mới bò dậy, ngửi thấy mùi máu liền hưng phấn nhào về phía Thuật Dung.

Điểm khác biệt là con tang thi này bị che kín bởi những đốm trắng dày đặc, khi lại gần trông vô cùng kinh tởm. Nhưng nếu nhìn nó từ xa, đại khái chính là một tang thi trắng...

『 Khuẩn Ti Nhân: Khuẩn Ti ký sinh trên người tang thi, tang thi bị ký sinh có được khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ. Khuẩn Ti sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy nở khi tang thi bị thương, chữa trị cơ thể tang thi, nhưng tốc độ di chuyển của tang thi sẽ thiên về chậm.

Chú thích: Người bị thương cũng có thể bị ký sinh, nếu bị ký sinh cần nước có tính kiềm rửa sạch.

Thực Nhân Thụ hợp tác với Khuẩn Ti Nhân giấu Khuẩn Ti Nhân vào hốc cây để có được hiệu quả ngụy trang, khi con mồi đến gần sẽ thả nó ra. 』

Thuật Dung cắm dao phẫu thuật vào trán Khuẩn Ti Nhân, đá văng nó đến dưới tàng cây Thực Nhân Thụ, Khuẩn Ti Nhân kia lại run rẩy đứng lên?

Hai mắt Thuật Dung sáng lên, "Như vậy sao... Chữa trị..." Cô sờ bên hông, dao phẫu thuật bay ra đóng trên trán tang thi lộ ra chuôi dao, trực tiếp xuyên qua đầu tang thi, thậm chí còn đóng cả người tang thi dính trên thân Thực Nhân Thụ.

"Tạ Dư Trì, lại đây."

Tạ Dư Trì đang ngốc lăng nhìn màn trình diễn của Thuật Dung, đột nhiên không kịp dự phòng bị kêu tên, lập tức xuống xe tiến lên.

Thuật Dung lấy dao phẫu thuật ra, thuận tiện lấy tinh hạch thiếu chút nữa bị chia làm đôi trong não tang thi. Tạ Dư Trì nhìn vết máu trên dao và huyết thanh màu trắng không rõ trên tinh hạch, khóe miệng giật giật, không đưa tay nhận lấy.

Dường như Thực Nhân Thụ biết Thuật Dung không dễ chọc nên không nhúc nhích, giả làm một cái cây bình thường.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận