Phù Hành Mạt Thế - Chương 44: Chim vàng anh

Phù Hành Mạt Thế Chương 44: Chim vàng anh
Tổng cộng có bốn con chuột khổng lồ, một con là Chuột Vương, gần 5 Sao. Ba con kia thì thấp hơn, chỉ 3 Sao. Chỉ là khí tức đại khái là 3 Sao gần 4 Sao.

Còn Tạ Dư Trì, có phù chú 3 Sao.

Số lượng phù chú không nhiều, chỉ có 18 tấm, Tạ Dư Trì không thể lãng phí. Dù sao... Chế tác phù chú 3 Sao tiêu hao rất nhiều năng lượng, lúc Tạ Dư Trì ở căn cứ huấn luyện cả ngày, căn bản không có thừa năng lượng đi chế tác phù chú.

Tạ Dư Trì đưa cho Sùng Linh 2 tấm phù chú 3 Sao, "Dán lên ba con chuột nhỏ hơn một chút, chúng sẽ chết ngay."

Sùng Linh ném phù chú cho Thanh Hòa, "Tôi... Thuật Dung... 4 Sao..." Cô dùng đầu ngón tay lướt qua trường đao, máu chảy ra từ ngón trỏ, Sùng Linh cũng không quan tâm. Màu đỏ tươi bao phủ màu xanh lam, chiến ý của Sùng Linh gần như không thể kiểm soát được, ngay khi máy bay dừng lại, một thanh đao màu máu trực tiếp bổ ra cửa khoang, đuổi theo Chuột Vương.

Tạ Dư Trì đưa cho Thuật Dung phù chú 3 Sao và mấy tấm Phù Tăng Tốc, rời khỏi máy bay trực thăng, nàng trúc trắc mở ra "Flame Guardian" của Thuật Dung, tạch một tiếng, ngọn lửa thiêu cháy những con chuột gần đó chuyển sang màu đen, một mùi khó tả xâm nhập vào mũi. Khiếu Thiên được dán Phù Tăng Tốc, cũng không hề yếu thế trong đàn chuột.

Tạ Dư Trì ném hai quả bom cháy, sóng lửa suýt khiến nàng chết ngạt. Dán Phù Tăng Tốc lên người, Tạ Dư Trì cầm súng phun lửa nhanh nhẹn né tránh đàn chuột biến dị, tiến lại gần con chuột trắng lớn.

Sùng Linh và Thuật Dung giết đàn chuột một cách tàn nhẫn, trực tiếp mở ra một con đường, Chuột Vương biến dị rõ ràng đã chú ý đến họ, một cú quét đuôi, tro bụi từ đống đổ nát đập vào chỗ Sùng Linh vừa mới đứng. Thuật Dung lao về phía trước, dán Phù Tăng Tốc lên, tránh con chuột biến dị 1 Sao đang nhào lại, bước lên đống đổ nát nhảy lên lưng Chuột Vương.

"Chít chít chít!!..."

Hiển nhiên, Chuột Vương bị hành động của Thuật Dung chọc giận, nó lắc người lắc lắc đuôi không ngừng, trong lúc nhất thời bụi mù mịt đến mức gần như không thể nhìn thấy gì cách xa 10m.

"Chít ——" Phù chú 3 Sao cháy trên da chuột, quả thực hiệu quả không khả quan lắm, nhưng ——

Chuột Vương co giật trong đau đớn, Tạ Dư Trì đang hoang mang đột nhiên bị chuột 1 Sao quét qua phác gục, Tạ Dư Trì sử dụng tàng hình gần như ngay lập tức.

Rải phù chú 1 Sao đi, dọn sạch đám chuột xung quanh, Tạ Dư Trì chạy từ từ dán Phù Tăng Tốc lên, dán phù chú 3 Sao lên con chuột trắng lớn.

Một con √

Con chuột trắng lớn còn chưa kịp phản ứng, đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị ngọn lửa phù chú nuốt chửng, hóa thành tro tàn.

"Chít chít chít!"

"Chít chít chít!"

Đám chuột dường như bị biến cố đột ngột này làm cho choáng váng, chưa kịp phản ứng thì con chuột xám đã bị Thanh Hòa dán phù chú lên.

Tạ Dư Trì ném tinh hạch 3 Sao vào ba lô, rải phù chú 1 Sao xung quanh, dán Phù Tăng Tốc nhanh chóng chạy đến nơi có ít chuột.

Suy yếu 10 phút, nếu nàng ở lại trong ổ chuột, chẳng phải là tìm chết sao?

Súng phun lửa đốt đàn chuột thành một đường, Tạ Dư Trì đột nhiên mềm nhũn cả người, toàn thân mệt mỏi không có sức lực.

"Ô uông!"

Khiếu Thiên đến vô cùng đúng lúc, nó dùng hai chân tát chết một con chuột 1 Sao lao về phía Tạ Dư Trì, sau đó cúi xuống cảnh giác quan sát xung quanh.

Thanh Hòa bị đàn chuột bao vây, trông cô có vẻ thập phần táo bạo, cô dùng súng phun lửa quét sạch lũ chuột, dùng một tay nắm những con chuột thỉnh thoảng lao tới, một tay niết đầu chúng rồi ném đi.

"Chít!!! ——"

Chuột Vương bất ngờ nhảy ra ngoài, Thuật Dung và Sùng Linh đang đứng trên lưng nó suýt nữa bị hất tung đi. Sùng Linh đâm thẳng trường đao vào lớp da chuột dày, đứng vững thân mình. Còn Thuật Dung thì dùng dao găm.

Chuột Vương đột nhiên há miệng, nuốt chửng rất nhiều chuột 1 Sao không kịp trốn thoát, đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào con chuột hồng còn sống sót...

Chuột hồng run rẩy, đang định bỏ chạy thì Tạ Dư Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên lưng nó, phù chú vừa chạm vào, nó liền kêu lên một tiếng thảm thiết rồi bị ngọn lửa nuốt chửng.

Ném tinh hạch vào ba lô, Tạ Dư Trì lấy ra tinh hạch 3 Sao đã luyện hóa ném vào miệng, cảm nhận được trạng thái suy yếu đã bị năng lượng tràn đầy giảm bớt, nàng rung đôi cánh mỏng như cánh ve sau lưng, bay về phía Chuột Vương.

—— Tinh hạch 3 Sao, Phù Phi Hành, Phù Tăng Tốc.

Cảm giác bay lượn thực sự rất thích, nếu nàng không đột nhiên đối diện với nụ cười mê người của Thuật Dung ——

Tạ Dư Trì thiếu chút nữa không thể kiểm soát và từ trên trời rơi xuống. Nàng đến bên cạnh Sùng Linh, vừa mới đứng vững thì Chuột Vương lại lắc mình phát ra tiếng kêu chói tai, vô số chuột 1 Sao lao về phía sau lưng Chuột Vương.

Sùng Linh hung hăng đâm trường đao vào, rồi rút trường đao lên, kèm theo một ít máu thịt khiến mắt Sùng Linh càng đỏ hơn.

Tạ Dư Trì nhét tấm phù chú 3 Sao cuối cùng vào miệng vết thương, tiếng kêu thảm thiết của Chuột Vương gần như xuyên thủng màng nhĩ, Tạ Dư Trì hơi chóng mặt, nếu không có Sùng Linh kéo nàng, có lẽ nàng đã ngã xuống.

"Bom cháy." Thuật Dung thấy động tác của Tạ Dư Trì, nói. Cô lắc mình đi lên đỉnh đầu Chuột Vương, đâm dao găm vào da đầu Chuột Vương mới không bị văng ra ngoài.

"Đùng" Tiếng động nặng nề đặc trưng của Barrett vang lên, móng vuốt của Chuột Vương bị đâm thủng một lỗ, đôi mắt đỏ tươi của nó tràn đầy oán hận, tiếng kêu càng thêm thảm thiết.

Một màn sương đỏ xuất hiện xung quanh Sùng Linh, tất cả những con chuột 1 Sao tiếp cận cô đột nhiên rơi khỏi lưng Chuột Vương, trường đao của cô quét qua, chuột 1 Sao vây quanh lại thiếu đi ít nhất một nửa.

Thuật Dung dùng dao phẫu thuật đỡ mình để không bị ngã, tay còn lại đâm dao găm vào nhãn cầu của Chuột Vương, ngay lúc máu bắn ra, Chuột Vương đột nhiên phát ra một tia sáng, Thuật Dung đột nhiên thả dao phẫu thuật ra, ngã lăn trên mặt đất, vung dao găm đối phó với chuột 1 Sao đang lao tới, sắc mặt có chút không tốt.

"???" Tạ Dư Trì thả bom cháy, không thể tin vào những gì mình vừa thấy.

Tuy rằng ánh sáng kia không trúng Thuật Dung, nhưng một đám chuột nhỏ đều gặp tai ương, những con chuột bị trúng đạn trong nháy mắt hóa thành tro bụi, thậm chí trên mặt đất còn tạo ra một cái hố sâu!

『 Tuyệt chiêu bảo mệnh của Chuột Vương biến dị 4 Sao tiêu hao rất nhiều năng lượng, trừ phi thật sự cần thiết, tuyệt đối sẽ không dùng tới. 』

... Cho nên các nàng, chọc giận nó?

Hệ thống, Phù Phi Hành còn lại bao nhiêu thời gian?

『 2 phút. 』

Tạ Dư Trì vỗ cánh, sà xuống tóm lấy Thuật Dung, đưa cô lên không trung, thanh trường đao của Sùng Linh hung hăng bổ lên ót Chuột Vương, nhân lúc Chuột Vương há miệng, Tạ Dư Trì cầm một đống bom cháy ném vào.

Nàng cố hết sức ném Thuật Dung lên người Chuột Vương, lại thấy trong miệng Chuột Vương tụ tập năng lượng ——

Phù Phi Hành biến mất.

Tạ Dư Trì nhìn ánh sáng, đầu óc trống rỗng. Nàng bị hất mạnh ra bởi một lực rất lớn, mãi cho đến khi nàng rơi mạnh xuống đất, ánh sáng đã khoét một lỗ trên sàn bê tông 5m phía sau nàng.

"Khụ khụ khụ..." Khắp người Tạ Dư Trì đều đau, nàng ho khan một tiếng, vừa mới thở một hơi đã bị một lọ thuốc có mùi vị mát lạnh quen thuộc rót vào.

"Không sao chứ?" Thuật Dung vừa dứt lời, một phen bế Tạ Dư Trì lên, tránh né móng vuốt của Chuột Vương.

"Đùng"

Một phát trúng vào ót Chuột Vương.

Da chuột bị bắn thủng, lộ ra máu thịt, Sùng Linh giơ trường đao lên cao, đâm mạnh vào vết thương.

"Chít!!!......"

Chuột Vương giãy giụa kịch liệt, màu đỏ trong mắt Sùng Linh càng đậm, trường đao từng tấc từng tấc bị nuốt chửng.

"Chít..."

Tiếng kêu của Chuột Vương ngày càng yếu, sự vùng vẫy của nó càng thêm vô lực. Cho đến khi cơ thể khổng lồ đổ xuống. Cùng lúc đó, những con chuột 1 Sao gần đó lần lượt bỏ chạy, chỉ chốc lát đã chạy sạch sẽ.

Sùng Linh nắm trường đao, dùng hết sức chém ra, xé toạc cái đầu khổng lồ từng centimet một.

Máu và chất lỏng không rõ tung tóe khắp nơi.

Lấy ra viên tinh hạch 4 Sao, Sùng Linh cầm trường đao nhảy khỏi xác Chuột Vương, khi cô đưa viên pha lê cho Thuật Dung, đôi mắt cũng dần chuyển sang màu xanh lam, khí thế cả người đột nhiên giảm xuống, cô dựa vào trường đao mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

『 Săn thành công Chuột Vương 4 Sao! Phần thưởng: 40 tích phân, 2 điểm kỹ năng, rương nhỏ bí ẩn ×1』

Thanh Hòa chạy đến đỡ Sùng Linh, "Mau rời khỏi đây, có một chiếc ô tô đang đến đây, sợ là họ đến từ nước B, muốn chia một miếng bánh."

Trực thăng đã hết nhiên liệu, Tạ Dư Trì trực tiếp lấy xe bọc thép ra, ầm một tiếng xuất hiện trên đống đổ nát.

Thanh Hòa đỡ Sùng Linh đang ngẩn ngơ lên ​​xe, Tạ Dư Trì gọi Khiếu Thiên ngồi vào ghế phụ, Thuật Dung thu dọn đồ đạc, ngồi vào ghế lái nổ máy chạy hết tốc lực.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

10 phút sau.

"Mẹ kiếp! Đến muộn rồi!" Mấy chiếc xe dừng lại bên cạnh đống đổ nát, một người xuống xe, vẻ mặt âm trầm nhìn thi thể to lớn của Chuột Vương.

"Thủ lĩnh! Nhìn xem, ngay cả tinh hạch trên mặt đất bọn họ cũng chưa kịp lấy!"

Trên mặt đất có rất nhiều thi thể chuột biến dị 1 Sao, có thi thể cháy rụi, có không có đầu, có bị cắn làm đôi, còn có một đống tro tàn, bên cạnh là một viên tinh hạch 1 Sao hoàn chỉnh.

"Để các huynh đệ phía sau thu dọn chiến trường." Người thủ lĩnh đánh giá chiến trường một chút, phát hiện nhóm người đi săn Chuột Vương này thật sự vội vàng rời đi, hiển nhiên là đã phát hiện ra bọn họ.

Hắn là 3 Sao, anh em đi theo hắn cũng có 5 6 người 3 Sao, có nên theo đuổi hay không?

"Đuổi theo! Đi theo vết xe này!" Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lập tức đưa ra quyết định.

Hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy tinh hạch 4 Sao...

Về phía Tạ Dư Trì, Sùng Linh đã uống hai lọ thuốc của Thuật Dung, mới lấy lại được một chút tinh thần, trường đao này tiêu hao quá nhiều sức lực, chiến đấu lâu nên ăn không tiêu. Hơn nữa, da con chuột kia cực kỳ dày, trên lưỡi đao còn có lưỡi dao nhỏ bám vào nên đâm xuyên qua rất khó.

"Thật là tiện nghi bọn họ." Thanh Hòa có chút tức giận nói, dù sao chỉ bằng da của con chuột 4 Sao kia là có thể làm ra rất nhiều chiến giáp.

Tinh hạch 1 Sao tinh hạch 2 Sao trên mặt đất kia, số lượng có lẽ nhiều không đếm xuể!

Thuật Dung không trả lời, cô bỏ không ít đồ đạc của mình vào trong không gian đồng hồ, phòng khi khẩn cấp, cô trực tiếp lấy thuốc ra cho Tạ Dư Trì dùng, hình như Tạ Dư Trì... Cũng không phát hiện có gì không ổn.

Khóe mắt thoáng nhìn qua Tạ Dư Trì mềm nhũn mệt mỏi trên ghế phụ, Thuật Dung mím môi, cười khẽ một tiếng.

"Làm sao?" Thanh Hòa ngẩn ra, tình huống như này mà Thuật Dung còn có thể cười? Chẳng phải cậu ấy nên cảm thấy khó chịu khi không có thi thể của 4 Sao sao?!

"Cậu nghĩ bọn họ có tiện nghi nhưng bọn họ không muốn có cái tiện nghi này." Thuật Dung cảm nhận được có xe đang tới gần, thấp giọng nói.

Tạ Dư Trì lấy ra một ít bánh quy và nước để bổ sung, "Nếu bây giờ chiến đấu thì không tốt lắm." Nàng đã dùng tàng hình, Phù Phi Hành cũng hết.

Thuật Dung bảo Tạ Dư Trì mở ba lô nàng ra.

Tạ Dư Trì lục lọi một lúc, vậy mà tìm thấy một thứ thực quen thuộc?

Bí chế bom choáng?!

"Lát nữa bọn họ đuổi tới thì ném xuống." Trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, thể lực đã tiêu hao hết, hiện tại đối đầu những người kia hiển nhiên không phải là sáng suốt. Nhưng... Nếu những người đó đuổi theo không bỏ...

Vậy thì xem xem, rốt cuộc ai mới là chim vàng anh*.

*Là một hình ảnh trong phức thành ngữ "Bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh theo sau" bắt nguồn từ một truyện ngụ ngôn của TQ. Giải thích: Bọ ngựa định bắt ve sầu nhưng nó không biết rằng chim vàng anh đang ở phía sau và chuẩn bị ăn thịt nó. Ẩn dụ cho việc chỉ nghĩ tính toán người khác mà không ngờ rằng người khác đang tính toán mình.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận