Phù Hành Mạt Thế - Chương 19: Trở về thành phố

Phù Hành Mạt Thế Chương 19: Trở về thành phố
Chó tang thi trong góc nhìn chằm chằm cô cảnh giác, nhưng Sùng Linh không thèm phản ứng.

Sùng Linh nhớ đến tên Tống Dự kia nói phó căn cứ trưởng thành phố Z muốn gặp mình, nói mình không nên nói những lời không nên nói, càng không thể làm chuyện thương tổn người khác.

Nhìn Tạ Dư Trì toàn thân bị nhuộm hồng sau khi uống rượu, Sùng Linh nghĩ, có lẽ tên kia thấy Tạ Dư Trì tuổi còn nhỏ.

Thoạt nhìn thật sự nhỏ... Giống như... Học sinh trung học? Không biết Sùng Linh nghĩ gì, thần sắc tối sầm lại.

Nhưng...

Hợp tác? Thành phố Z vậy mà phái một tiểu cô nương đi ngoại giao?

Sùng Linh lười suy nghĩ mấy chuyện này, cô gia nhập thành phố Q cũng chỉ là muốn tìm một nơi nghỉ tạm mà thôi. Huống hồ, thành phố Q có Heroin cung cấp cho cô.

Tùy ý nằm xuống sô pha, Sùng Linh nhìn Tạ Dư Trì mơ mơ màng màng, "Nói?"

"Ừm... Ừm... Căn cứ trưởng... Cảm thấy rất hứng thú với chị..." Tạ Dư Trì chống sô pha, "Tôi tới đây để mời... Chị, gia nhập... Thành phố Z..."

"Đãi ngộ?"

"Thuật Dung nói... Thành phố Z cho chị, ừm, gấp đôi..."

"Heroin?"

"Hả?"

"Thành phố Z không có Heroin."

Tạ Dư Trì rất là mờ mịt, nàng lắc đầu, "Không! Cái gì cũng có!"

"..."

"Thuật Dung cái gì cũng biết làm, cái gì cũng có..." Tạ Dư Trì vỗ lên bả vai Sùng Linh, tỏ vẻ nghiêm túc, "Gia nhập..."

Sùng Linh nằm xuống sô pha, nhìn bộ dáng Tạ Dư Trì say ghé vào sô pha như đang ngủ.

Thành phố Z mượn sức cô? Không biết khi Tống Dự biết sẽ có biểu tình như thế nào.

Sùng Linh ngáp một cái, hai mắt bắt đầu phóng không, nhưng, cô lười nói với Tống Dự.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Khi Tạ Dư Trì tỉnh lại, đầu rất đau. Nàng nhìn Sùng Linh đang ngủ trên sô pha, có chút mê mang.

Chuyện gì đã xảy ra? Hmm... Nàng đến quán bar mời Sùng Linh...

Sau đó, uống một ly rượu.

Say rượu hỏng việc! Tạ Dư Trì vỗ vỗ mặt mình, sau đó đi đến bên người Sùng Linh, "Sùng Linh, Sùng Linh, chị muốn gia nhập thành phố Z không? Điều kiện gì cũng có thể."

Sùng Linh mở mắt, bực bội sờ vào túi, "Heroin."



"Hả?"

"Cung cấp Heroin, tôi sẽ gia nhập."

Heroin??? Đó, đó là, trước mạt thế, là ma túy đúng không nhỉ? Nếu Tạ Dư Trì nhớ không lầm...

Tạ Dư Trì thấy Sùng Linh lấy ra một viên đạn, ngón tay có chút run, cùng lúc đó, một khí thế cường đại đột nhiên truyền đến từ người Sùng Linh, Tạ Dư Trì khó chịu đến ho khan, loại cảm giác áp chế này...

Nàng thấy Sùng Linh bóp nát viên đạn, bột màu trắng dính vào lòng bàn tay cô, Sùng Linh khẩn cấp nắm bột che lên má...

Chị ấy, chị ấy, chị ấy vậy mà...

Tạ Dư Trì kinh ngạc đến không nói nên lời, vậy ra nguyên nhân khiến người này gia nhập thành phố Q cũng chỉ là vì, là vì thành phố Q cung cấp cho cô thứ đồ chơi này sao?!

"Hừm..." Sùng Linh rên một tiếng, lười nhác đứng lên, một ít bột bay trong không khí, Tạ Dư Trì nín thở theo bản năng.

"Cung cấp... Cho tôi, gia nhập..."

Để lại một câu, Sùng Linh từ từ rời khỏi phòng.

Đồng thời, uy áp của cô cũng tan đi.

Tạ Dư Trì nằm trên sô pha một lúc mới định thần lại.

Khiếu Thiên ở trong góc nhìn chằm chằm mình, hiển nhiên uy áp vừa rồi cũng khiến nó khó chịu.

Tạ Dư Trì nhìn đồng hồ trên cổ tay, mím môi.

Bíp.

Hình chiếu màu xanh lam xuất hiện.

Chỉ chốc lát sau, Thuật Dung xuất hiện trong tầm mắt Tạ Dư Trì.

"Alo?"

"Em đang ở thành phố Q, đã gặp được cường giả kia."

- - "Cô ấy trả lời thế nào?"

"Chị ấy muốn... Heroin."

- - "Heroin?"

"Đúng vậy, chị ấy, chị ấy dùng ma túy... Vừa rồi chị ấy còn lên cơn nghiện ma túy... Uy áp khiến em không thở nổi, chị ấy thực sự rất mạnh."

- - "Ừm..."

- - "Đáp ứng cô ấy. Đưa cô ấy về căn cứ."

Thuật Dung đồng ý? Tạ Dư Trì có chút ngây ra. Phải biết rằng, Heroin cũng không phải là thứ tốt gì.

Nhưng nàng vẫn gật gật đầu.

- - "Cẩn thận một chút. Có nguy hiểm thì liên hệ tôi."

"Vâng."

Kết thúc cuộc hội thoại.

Tạ Dư Trì thở dài, nàng quản nhiều như vậy làm gì? Hoàn thành nhiệm vụ được điểm kỹ năng mới là chuyện chính. Nhưng mà... Nếu gia nhập, Sùng Linh sẽ là đồng đội đúng không nhỉ? Đồng đội sa đọa như vậy...

Tạ Dư Trì bực bội vò đầu bứt tóc, đầu tóc bị nàng làm cho rối tung. Nàng sửa sang quần áo lại một chút, ra cửa tìm Sùng Linh.

Thực ngoài ý muốn, Sùng Linh thế mà ở cửa, dựa vào vách tường, hai mắt vô thần.

"Tôi đáp ứng chị, mời gia nhập căn cứ chúng tôi." Tạ Dư Trì nói.

"Hả?... Được..." Sùng Linh tỉnh táo lại, cô nhìn Tạ Dư Trì, "Em... Buổi tối, tôi sẽ tới tìm em... Rời đi..."

"Tối nay? Nhanh như vậy?"

"Đi?... Không đi?"

"Đi!" Tạ Dư Trì đồng ý, dù sao, dù sao thì hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt!



Chỉ là, nếu trộm đi, có lẽ xe taxi của nàng sẽ không về được.

Không, hình như, không thể rời đi một cách quang minh chính đại.

『 Làm sao thành phố Q có thể cho phép ngài mang át chủ bài của họ rời đi? 』

... Nói rất có đạo lý.

Buổi chiều, Tống Dự mời nàng cùng đi ăn tối, nói về kết quả bọn họ triệu tập mở hội nghị một chút, thành phố Q rất vui lòng kết minh với thành phố Z, cùng có lợi, nếu có nguy hiểm gì thì có thể chi viện lẫn nhau. Chỉ là những vấn đề cụ thể vẫn đang được thảo luận, vì vậy có thể mất hai hoặc ba ngày để cho nàng một câu trả lời.

Hai ba ngày...

Tạ Dư Trì cảm thấy có chút áy náy, nhưng nàng không thể hiện ra. Nàng chỉ ngượng ngùng cười cười, tỏ vẻ mình không vội.

Buổi tối, Sùng Linh lười nhác chạy một chiếc xe, "Lên đi."

Tạ Dư Trì ngồi trên ghế phụ, ném ba lô và chó vào ghế sau, mới thấy có một cái ba lô đã được đặt ở ghế sau.

Là của Sùng Linh?

"Họ sẽ cho chị ra ngoài sao? Cứ quang minh chính đại như vậy? Nhưng, nhưng tôi..."

"Vậy thì... Đánh."

Tạ Dư Trì có chút cạn lời, nàng quay người leo ra ghế sau, cẩn thận thu người lại, trốn vào gầm ghế.

Bỏ Khiếu Thiên vào ba lô và còn dặn dò nó không được gây ra bất kỳ tiếng động nào.

"Dừng lại! A... Ngài, xin hỏi hiện tại ngài ra ngoài làm gì?"

"Đi săn..."

"Nhưng đã muộn, hơn nữa ngài không có giấy thông hành..."

"Mở... Cửa..."

"Cái này, cái này... Vậy, kiểm tra lệ hành một chút, trong xe ngài có thứ gì khác không?"

Tạ Dư Trì giật thót.

Sùng Linh bực bội bấm còi, nhân viên công tác vừa sợ vừa bực, hắn nhìn vào từ cửa sổ xe, chỉ thấy hai cái ba lô.

Không khác nhiều so với các trang bị săn bắn trước đây...

Vì thế hắn vội vàng cho đi. Nếu lại tiếp tục kéo dài, Sùng Linh tức giận, hắn sẽ bị đánh đến ba má nhìn không ra.

Xe nhanh chóng lái ra khỏi căn cứ Q.

Tạ Dư Trì chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên sử dụng kỹ năng tàng hình sẽ trong tình huống như vậy? Nàng cho rằng lúc săn 3 Sao, nàng sẽ tàng hình, tới gần nó và cho nó một kích mất mạng chứ! Kết quả??? Chỉ là xuất cư trái phép?

"Hửm...? Đây là cái gì... Kỹ năng... Tàng hình?... Lén đi?" Sùng Linh cảm nhận đươc Tạ Dư Trì lại leo lên ghế phụ, nhưng không thể nhìn thấy nàng, đôi mắt lười biếng cuối cùng cũng có một tia hứng thú. "Tinh hạch?... Hừ, đều là... Là, rác rưởi..."

Tạ Dư Trì: "..."

"Nếu không như vậy, tôi sẽ bị phát hiện!"

"Hừm..." Sùng Linh thấy Tạ Dư Trì từ từ hiện hình, sau đó thấy sắc mặt Tạ Dư Trì đột nhiên tái nhợt, cả người mềm nhũn trên ghế phụ, cả người mất đi sức lực. "Tác dụng... Phụ? Đều là... Rác rưởi..."

Tạ Dư Trì: "..." Tâm nàng rất mệt.

Rác rưởi thì rác rưởi, loại bàn tay vàng này, người khác cầu mà còn không được đâu!

Đại lão sẽ không hiểu nỗi thống khổ của tiểu bình dân!

Nàng đang trong trạng thái suy yếu, cái gì cũng không làm được. Nàng lấy bản đồ ra đưa cho đại lão, sau đó làm một tấm phù chú 2 Sao rồi nhắm mắt ngủ.

Đại lão lái xe rất nhanh, không khác gì đang bay. Nhưng khi Tạ Dư Trì tỉnh lại đã không thấy đại lão.

Ủa? Cái gì? Không thấy?!

Đầu óc chưa tỉnh ngủ lập tức tỉnh táo lại, nàng nhìn vào ghế lái trống không với vẻ mặt ngơ ngác.

Sùng Linh đâu rồi?! Tạ Dư Trì ngồi trên ghế điều khiển, thử khởi động lại thấy không có phản ứng?!

Hết, hết xăng?



Nàng định xuống xe đổ thêm xăng, thấy ba lô mình khẽ động đậy, nàng mới nhớ ra Khiếu Thiên vẫn còn ở bên trong...

Nàng thực xin lỗi tiểu đồng đội của mình...

Chột dạ.

Tạ Dư Trì vội vàng mở khóa kéo thả Khiếu Thiên ra, Khiếu thiên ngoan ngoãn cọ mặt nàng, vui vẻ vẫy đuôi.

Tạ Dư Trì lấy ra một thùng xăng, đổ đầy xăng vào xe theo những gì Thanh Hòa đã dạy nàng trước đó, lại thấy Sùng Linh đã trở lại.

Trên người Sùng Linh vẫn còn dính một ít bột, đại khái không biết đi đâu hút.

... Hửm? Tạ Dư Trì chú ý tới Sùng Linh đưa một cái túi.

Sùng Linh ngẩn ra khi thấy Tạ Dư Trì đã đổ đầy xăng, sau đó ném chiếc túi vào ghế sau, Tạ Dư Trì mới phát hiện đó là một túi đầy tinh hạch 1 Sao.

Tạ Dư Trì nhanh chóng chạy vào xe ngồi xuống, ôm Khiếu Thiên vào lòng.

Sùng Linh thuần thục khơi động xe chạy đến thành phố Z.

『 Sau khi xe hết xăng, Sùng Linh xuống xe dọn dẹp đám tang thi xung quanh. Cô ấy không ăn tinh hạch nhưng 99% nhân loại trong mạt thế đều thích tinh hạch, hơn nữa, tinh hạch có thể dùng để trao đổi. 』

... Vậy là do xe hết xăng mà mình lại đang ngủ nên Sùng Linh mới xuống xe kiếm chút thu nhập thêm?

『 Đúng vậy. 』

Đường về suôn sẻ hơn tưởng tượng.

Có Sùng Linh, Tạ Dư Trì không cần phải lo lắng về việc bị đánh lén khi đang nghỉ ngơi, mỗi lần Tạ Dư Trì tỉnh ngủ, ở ghế sau sẽ có thêm một túi tinh hạch.

Quái lạ, mình và Sùng Linh đồng thời biến mất, sao thành phố Q lại không có chút phản ứng nào?

『 Nhân viên công tác của căn cứ kiểm tra, ký chủ không ở trên xe, Sùng Linh luôn luôn không chịu liên lạc. 』

『 Ký chủ biến mất không dấu vết làm cho thành phố Q khẩn trương lên. 』

Cho nên, thành phố Q thế mà không nghĩ tới mình đã mang Sùng Linh rời đi?! Thay vào đó lại lo lắng không biết mình có gặp tai nạn ngoài ý muốn khi ở căn cứ không?!

Ờmmm...

Tâm tình phức tạp.

☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆

Cuối cùng bản đồ thành phố Z cũng được sử dụng, Tạ Dư Trì thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi!

『 Thật đáng mừng. Thành phố Q đã nhận thấy rằng Sùng Linh đã lâu không trở lại và liên hệ điều này với ký chủ. 』

... Trì độn vậy sao?

『 Thành phố Q đã gửi tin tức đến thành phố Z. 』
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận