Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc - Chương 12
Chương trướcLời nói của nàng ấy khiến Yến Ninh hơi hơi sửng sốt, nàng cảm thấy những lời này rất quen thuộc, bỗng nhiên nhớ đến đời trước, bộ dáng Thẩm Ngôn Khanh nói chuyện với chính mình.
Bộ dáng hắn khi cầm bát tổ yến, nói với nàng rằng đó là bát tổ yến mà nàng thích nhất …… Yến Ninh đến khi chết đều không hiểu, Thẩm Ngôn Khanh rốt cuộc là người như thế nào.
Sao lại có thể có một người nam nhân, sẽ dùng thanh âm ôn hòa cùng ôn nhu như vậy để làm chuyện đáng sợ nhất thế gian này.
Nàng ngơ ngẩn trong chốc lát, theo bản năng đem chén thuốc trong tay uống một hơi cạn sạch, lúc sau xoạch xoạch mà rớt nước mắt.
Nàng đã yêu Thẩm Ngôn Khanh nhiều năm như vậy, chỉ là hiện giờ ngẫm lại, tình yêu của nàng giống như trò cười vậy.
“Mau mau uống nước đường.” Thấy nàng khóc thành búp bê nước mắt, A Dung vội vàng đem nước đường hoa quế đút cho nàng, thở dài nói, “Muội đó, kiều khí như vậy. Ngày sau cũng không biết……” Nàng ấy dừng một chút, thấy Yến Ninh sợ hãi mà trừng đôi mắt sưng đỏ nhìn mình, vội vàng vuốt mặt nàng nói, “Không có việc gì. Vô luận muội nũng nịu như thế nào, muội cũng đều có tỷ ở đây.”
Nàng chẳng lẽ còn không bảo hộ được một tiểu cô nương? A Dung tươi cười tràn ngập yêu thương, mà ở ngay lúc này, một nha hoàn vội vàng vào cửa, khẩn trương đối A Dung nói, “Đại cô nương, không, không tốt…… Quốc công gia cùng lão thái thái đang nháo lên…… Vị kia, vị kia Hoàn tiểu thư nàng ấy té xỉu.”
“Té xỉu? Mới quỳ một đêm đã té xỉu? Hắt nước cho nàng tỉnh.” A Dung lãnh đạm nói, vừa đút nước đường cho Yến Ninh, vừa nói lời lạnh lẽo quyết đoán.
“Chỉ là Quốc công gia không đáp ứng…… Cô nương qua đó nhìn một chút đi. Sắc mặt Quốc công gia nhìn rất khó coi.”
“Đại biểu tỷ, muội và tỷ cùng nhau đi nhé.” Một đời này Yến Ninh không muốn giống như trước kia một sự nhịn chín sự lành như vậy.
Dù sao Đại cữu cữu Lý Quốc Công của nàng và Khương Hoàn đều sẽ không vì nàng khoan dung mà trong lòng nảy sinh cảm kích.
Nếu đã như vậy, thì nàng muốn đi theo A Dung, cùng nhau đi xem nếu đã muốn xử lý, thì Khương Hoàn sẽ phải chịu xử phạt như thế nào.
“Muội còn đang bị bệnh đấy, có thể được không? Đi được chứ?” bệnh của Yến Ninh như chỉ cần một ngọn gió thổi thì nàng cũng sẽ bị bay lên luôn, A Dung không khỏi quan tâm hỏi.
“Muội, muội……” Yến Ninh vô lực cử động, không có khi nào chán ghét chính mình như vậy, luôn có thân thể vô lực mềm như bông.
Nàng cắn khóe miệng, nước mắt bẹp bẹp mà nhìn A Dung.
Chỉ là A Dung cũng không có biện pháp.
Nàng ấy tuy rằng lớn tuổi hơn, nhưng cũng không có sức lực ôm tiểu biểu muội đến phòng trên.
Thời điểm hai tỷ muội đang buồn bực cực kì, Yến Ninh rũ đầu nhỏ muốn nói một câu nhược nhược, vậy quên đi…… Đời trước bản thân nàng bị ngườLý Quốc Công gọi i nâng qua phòng trên, chỉ là không biết vì sao lại thế này, đời này Lý Quốc Công còn chưa có phái người lại đây.
Nàng rất thất vọng.
Vốn tưởng rằng chính mình có thể tận mắt nhìn thấy Khương Hoàn xui xẻo.
“Đi không được thì có quan hệ gì.” Đúng lúc này, cửa truyền đến âm thanh thiếu niên trong trẻo, một thiếu niên tuấn lãng thân khoác áo lông chồn cười cười bước nhanh tiến vào nói, “Ta đem A Ninh cõng qua đó thì cũng không mất bao lâu.”
Dáng người hắn thon dài cao gầy, mặc áo lông chồn từ trong gió tuyết bước nhanh vào, còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với Yến Ninh đang ngơ ngác nhìn qua.
“Nhưng phải nói trước. Nếu muội muốn đi qua để tha thứ cho nàng ta, ta đây sẽ không lãng phí sức lực này đâu. Biểu muội, như thế nào? Muốn ta cõng muội qua hay không?”
Tươi cười của hắn anh tuấn như ánh mặt trời, Yến Ninh hít hít cái mũi, lộ ra tươi cười nho nhỏ, dứt khoát lưu loát vươn tay ra với hắn.
“Tam biểu ca, tam biểu ca, muội nhất định sẽ không tha thứ nàng ta, muội phải cho nàng ta biết sự lợi hại!”