Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc - Chương 5

Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Chương 5
Bàn tay đang nắm lấy tay mình là ấm áp, thân thể Yến Ninh nóng bỏng, còn có gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống rõ ràng của đại biểu tỷ, vừa rõ ràng lại vừa chân thật.

Yến Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là đã từng có người nói về giấc mộng Nam Kha, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu ... Nàng chỉ là có chút không dám tin, nhút nhát giơ tay lên, nhìn thấy bàn tay nho nhỏ mềm mại của mình hoàn toàn khác với bàn tay tái nhợt vô lực khi nàng chết năm mười tám tuổi.

Nàng e sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, lại vội vàng sợ hãi nắm chặt bàn tay của biểu tỷ. Khi nàng thậtsự cảm nhận được bàn tay của biểu tỷ, Yến Ninh mới có thể dám chắc, thiếu nữ xinh đẹp thoạt nhìn còn có chút ngây thơ trước mắt này, đã không phải là Thập hoàng tử phi nổi danh khắp kinh đô sau này, mà chỉ là đại tiểu thư Khương Dung của phủ Quốc công.
Đại biểu tỷ A Dung của nàng.

Yến Ninh đột nhiên nở nụ cười, nhưng trên mặt lại đầy nước mắt.

Biểu tỷ A Dung của nàng còn sống.

Vẫn chưa bị gϊếŧ bởi đương kim thánh thượng bởi vì liên quan đến vụ án mưu hại Thái Tử nên bị vây gϊếŧ ở phủ Thập hoàng tử.

Thanh xuân tươi đẹp của biểu tỷ, không vướng chút ưu sầu.

Yến Ninh dùng sức nắm chặt tay của đại biểu tỷ, nức nở.

"Làm sao vậy? đã thức chưa? A Ninh, còn khó chịu chỗ nào?" Tiếng nức nở nho nhỏ của cô gái nhỏ truyền đến, a Dung bỗng nhiên liền giật mình tỉnh lại, thấy tiểu cô nương ở trên giường đang ru rú tại trong chăn khóc đến tội nghiệp, chóp mũi đều đỏ ửng, đôi mắt mờ mịt như sương mù ửng đỏ, sợ hãi đến đáng thương, trong mắt nàng nhanh chóng đầy sự đau lòng, vội vàng tiến lên đem Yến Ninh đã khóc đến mức co rúm lại, nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, nghe tiểu cô nương khóc ở trong lòng mình nhưng cũng không dám lớn tiếng, không khỏi nghiêng đầu hôn lên thái dương của nàng ôn nhu nói, "Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như rùa bò, uống thêm vài thang thuốc thì sẽ khoẻ thôi. Biểu tỷ cam đoan với muội, rất nhanh sẽ khoẻ lại. Được không?"


"Đại biểu tỷ." Yến Ninh ôm nàng không chịu buông ra.

"Nhìn muội kìa... Ta biết muội chịu ủy khuất. Muội yên tâm, nàng ta là ai chứ, biểu tỷ sẽ lấy lại công bằng cho muội, được không?" Thanh âm của A Dung mang theo sức mạnh bình an, làm cho Yến Ninh tự vào trên bờ vai của nàng. Tiểu cô nương nho nhỏ đã khóc đến nức nở, ôm nàng giống như đang ôm lấy tất cả thứ quan trọng nhất, hơn cả tánh mạng của mình.

Tiếng khóc của nàng vừa sợ hãi vừa đau buồn, sự đau thương trong tiếng khóc đó làm cho đích trưởng nữ phủ Quốc Công là An Dung cũng không kiềm được mà đau lòng theo, thấp giọng nói, "Muội yên tâm. Biểu tỷ sẽ báo thù cho muội. không ai có thể hại A Ninh của chúng ta mà còn có thể sống yên ổn được."

Lần này Yến Ninh đã bị uất ức rất lớn.

Bị bệnh nhiều ngày, lại còn vô cùng hung hiểm, Thái y thiếu chút nữa đã bó tay hết cách, thậm chí bệnh nặng đến mức làm kinh động đến tổ mẫu của các nàng.
"Biểu tỷ, ta khó chịu." Yến Ninh ôm thật chặt biểu tỷ của mình, tham lam hít vào bầu không khí có đại biểu tỷ đang che chở mình, mới có thể cảm thấy những gì mình gặp hôm nay đều là sự thật.

Nàng không nhớ rõ mình là bị ủy khuất gì, hoặc từ lúc nào.

Nhưng mà đại biểu tỷ cũng sẽ luôn che chở cho nàng.

Từ lúc các nàng còn tấm bé cho đến nay, đại biểu tỷ vẫn luôn bảo hộ nàng, thẳng đến khi nàng gả cho Thẩm Ngôn Khanh, biểu tỷ vẫn luôn ở bên cạnh để bảo vệ nàng.

Bởi vì Thẩm Ngôn Khanh đối xử với nàng không tốt, đại biểu tỷ của nàng đã từng liên tiếp phát sinh xung đột cùng tranh chấp với Trường Bình trưởng công chúa và Thẩm Ngôn Khanh. Nàng rõ ràng nên gọi Trường Bình trưởng công chúa một tiếng cô cô, bởi vì trưởng công chúa là cô ruột của thập hoàng tử, nhưng bởi vì Yến Ninh, A Dung đã mấy lần dùng ngôn ngữ kịch liệt với Trường Bình trưởng công chúa, làm Trường Bình trưởng công chúa giận tím mặt, răn dạy biểu tỷ không biết trưởng ấu tôn ti trước mặt mọi người.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận