Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc - Chương 29

Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Chương 29
Làm ông ta càng thấy mờ mịt và sợ hãi chính là, ông ta hoàn toàn không biết vì sao Sở Vương hôm nay trực tiếp tìm tới cửa, vì sao lại tới tận Thượng Phòng này.

Nếu như thêm lễ vật cho lão thái thái, vậy Sở Vương hiển nhiên nên tới phòng của lão thái thái, sao lại tới gặp ông ta?

"Không có việc gì." Sở Vương hiển nhiên không giải thích tại sao mình đến tìm Lý Quốc Công, chân thon dài vượt qua Lý Quốc Công Phủ để vào cánh cửa Thượng Phòng, cũng không thèm để ý nha hoàn bên trong Quốc Công Phủ nơm nớp lo sợ đứng ở một bên. Hắn mang theo một thân gió tuyết đi vào Thượng Phòng, đứng ở cửa Thượng Phòng, thân thể cao lớn oai hùng chắn lại ánh sáng bên ngoài cửa phòng, còn mang hàn phong gào thét vào đây.

Chỉ là khi hắn đứng ở cửa, ánh mắt đối diện với ánh mắt nhìn qua của tiểu cô nương bên trên giường êm, đang được một thiếu nữ nữ rực rỡ mỹ mạo che chở.
Tiểu cô nương đang rúc vào trong ngực thiếu nữ, tựa hồ là nghe được tiếng hắn vào cửa, nàng lập tức liền giơ lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, lom lom nhìn ra cửa. Phảng phất như muốn gặp chỗ dựa, khiến Sở Vương khẽ nhíu mày.

Hắn không chút biến sắc nhìn Lý Quốc Công đang cười làm lành bên cạnh một chút.

"Vương Gia?" Lý Quốc Công thấy sắc mặt Sở Vương trầm ổn nghiêm nghị, nhìn không ra cái gì, chẳng qua dáng vẻ lãnh đạm khiến ông ta bất an. Ông ta không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua Thượng Phòng, lại thấy giờ phút này trong phòng vẫn là cảnh tượng hỗn loạn trước đó, hai mẹ con đang phủ phục trên đất, ôm nhau thành một đoàn, còn có một tiểu cô nương nằm trên giường êm khóc đến nước mắt bẹp bẹp.

Một màn lung tung ngổn ngang này khiến Lý Quốc Công vừa xấu hổ vừa hổ thẹn. Ông ta cảm thấy việc xấu trong nhà đều bị Sở Vương trông thấy, cũng không biết bây giờ Sở Vương nghĩ thế nào về Phủ Lý Quốc Công, lại chỉ có thể dùng sức trừng mắt nhìn Lý Quốc Công phu nhân, lúc này mới vừa cười vừa nói, "Cái này. . . đây là chút chuyện nhỏ trong nhà. Hai biểu tỷ muội có khúc mắc một chút, thần cùng phu nhâncũng đang đau đầu."
Ông ta hời hợt nói cho qua.

Hiển nhiên không hi vọng Sở Vương biết Khương Hoàn đã làm ra chuyện tốt gì.

A Dung hít vào một hơi thật dài, ánh mắt càng thêm thất vọng.



Mặc dù nàng biết phụ thân không muốn để Sở Vương biết việc xấu trong nhà, thế nhưng lại không nghĩ rằng Lý Quốc Công có thể hời hợt che lấp vì Khương Hoàn như vậy.

Đã. . . Phụ thân nàng đã biết đẩy một nữ hài tử nhu nhược xuống trong nước lạnh là một tội ác tày trời, là chuyện xấu không thể bị người ngoài biết được, vậy Lý Quốc Công cũng biết đen trắng.

Thế nhưng ông ta biết rõ Khương Hoàn làm ra chuyện ngoan độc như thế, lại vẫn ở nơi này bảo vệ nàng ta.

"Phụ thân, sao có thể qua loa như thế với Vương Gia chứ?" A Dung ôm Yến Ninh nhút nhát cố gắng chống đỡ đứng dậy trông mong nhìn Sở Vương, bình tĩnh nói, "Đâu chỉ là cãi nhau, rõ ràng là mưu hại."
Nàng đang muốn nhiều lời, lại đột nhiên nghe được tiếng khóc của một nữ hân, là ngoại thất Sở Thị được Lý Quốc Công mười phần cưng chiều, khóc bổ nhào tới trước mặt Yến Ninh và nàng, quỳ trên mặt đất khóc lóc nhìn Yến Ninh nói, " Biểu cô nương, coi như ta van cầu người, cho A Hoàn của chúng ta một đường sống đi! Nàng là một hài tử đáng thương, không so được với biểu cô nương kim tôn ngọc quý, không so được biểu cô nương ở bên trong Quốc Công Phủ cơm ngon áo đẹp, an hưởng tôn vinh cùng vinh quang. Từ nhỏ nàng đã đáng thương, cầu xin biểu cô nương để ý nhiều năm khổ sở chật vật của nàng, tha cho nàng lần này đi!"

Nàng nằm phục trên đất dập đầu với Yến Ninh nói, "Ta là mẫu thân, ta thay nàng dập đầu nhận lỗi với biểu cô nương, xin biểu cô nương tha cho nàng đi."
Nữ tử một thân hoa phục mỹ mạo quỳ gối trước mặt Yến Ninh, khóc lóc dập đầu về phía nàng, nhìn thôi đã thấy đáng thương.

Yến Ninh mơ mơ màng màng thu hồi ánh mắt, nhìn người gần trong gang tấc, nữ tử mỹ mạo đang dập đầu về phía mình.

Nàng chưa kịp phản ứng, nhưng tiếng khóc và tiếng dập đầu khiến nàng cảm thấy ngạt thở.

"Sao ngươi dám bức bách A Ninh như thế!" A Dung luôn luôn thông minh, thấy Sở Thị dập đầu về phía Yến Ninh, lập tức giận dữ.

Ở trước mặt Sở Vương, Sở Thị đến cùng vẫn là trưởng bối, lại giả dạng bị bắt nạt, khóc lóc sướt mướt dập đầu với Yến Ninh, đây muốn làm cho Sở Vương nghĩ thế nào?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận