Trời đang mưa to và bao trùm bởi tiếng ồn ào đến khó chịu, trong một khoảnh khắc, Hứa Nhất Nặc nghĩ rằng mình đang bị ảo giác. Vươn chiếc ô thấp xuống, xuyên qua màn mưa và sương mù, cô nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trước bậc thềm đứng trước cánh cửa tự động của sảnh tầng một.
Hứa Nhất Nặc sững sờ trong giây lát, đôi mắt mệt mỏi chợt sáng lên, vội vàng bước lên bậc thang đầy nước.
"Chiêu Chiêu?" Hứa Nhất Nặc há hốc mồm kinh ngạc cười cười, vừa đi vào liền cau mày nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu, "Sao trông em tái nhợt thế này? Lại bệnh à? Tay lạnh như vậy, em ở đây gió thổi bao lâu rồi?"
Sau hai giây dừng lại, Hứa Nhất Nặc cuối cùng cũng tỉnh táo: "Không đúng, hẳn là vì sao em lại ở chổ này."
"........."
Triệu Diệc Tinh đã quen với việc fans đôi khi rất thông minh, đôi khi làm người khác ngộp thở, anh muốn cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của Hứa Nhất Nặc, nhưng hiện tại anh mệt đến mức khó có thể kéo khóe môi.
"Sao chị không trả lời tin nhắn của em?"
Hứa Nhất Nặc khịt mũi, lấy điện thoại từ trong túi ra và chú ý đến tin nhắn chưa đọc: "Chị không kiểm tra điện thoại trên đường, cái này..." Ánh mắt cô trôi đến chiếc vali nhỏ bên cạnh, trời đã tối, dưới ánh đèn trong góc, nhất thời không để ý.
"Của em?" Có một sự run rẩy trong giọng nói.
"Dạ."
"......"
Vâng, chạy trốn khỏi nhà có tính toán trước. Hứa Nhất Nặc tự hỏi liệu cô có thể thoát khỏi tội bắt cóc trẻ em hay không.
Triệu Diệc Tinh ngẩng mặt lên nhìn Hứa Nhất Nặc cắn môi dưới, đôi mắt anh đảo điên cuồng, trông có vẻ hơi bối rối và xấu hổ, nước da thay đổi nhanh chóng, anh cảm thấy cơ thể mình dường như không còn khó chịu như vậy nữa.
"Em đã mang quần áo và bài tập về nhà."
"...Có bao nhiêu bộ quần áo?"
"Nửa tháng mặc đủ không thành vấn đề."
Hứa Nhất Nặc hai má giật giật: "Chiêu Chiêu, trốn khỏi nhà là một tật xấu, trẻ ngoan không được như vậy."
Triệu Diệc Tinh cười đến nỗi mắt anh có như có những vì sao lấp lánh, nói với giọng trẻ con: "Nhưng chị nói rằng nhớ em, vì thế em mới ở đây. Người lớn không thể nói dối trẻ con."
Hứa Nhất Nặc: "......"
Thật kỳ lạ, qua điện thoại cô không có cảm giác gì, nhưng khi đối mặt nói ra một câu như vậy, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Chết tiệt, thằng nhóc này không phải cố ý đâu nhỉ.
"Ba mẹ lại đi công tác, một mình ở nhà buồn chán nên đến chơi với chị đó." Triệu Diệc Tinh nghĩ ra một lý do chính đáng rồi mới đến.
Khi nghe điều này, khuôn mặt của Hứa Nhất Nặc hơi dịu lại: "Còn trường học thì sao?"
"Đang được nghỉ."
"...Tốt đến thế sao?"
Giọng anh hơi khàn, Hứa Nhất Nặc nhất thời kìm nén sự do dự của mình, một tay nắm tay cậu, tay kia kéo chiếc vali nhỏ: "Chúng ta về nhà trước đi."
Cánh cửa tự động của tòa nhà đóng lại, ngăn cơn bão từ bên ngoài. Trong khi chờ đợi trong thang máy ấm áp, Hứa Nhất Nặc đã dùng ánh sáng để quan sát kỹ hơn.
"Chiêu Chiêu, em lại bệnh sao, sắc mặt tái nhợt như vậy."
Triệu Diệc Tinh sụt sịt: "À, em bị cảm nhẹ."
"Chỉ là cảm lạnh thôi sao? Tại sao mỗi lần nhìn thấy em đều có vẻ không khỏe? Chẳng lẽ ba mẹ... không quan tâm chăm sóc em sao?"
Trong đầu Hứa Nhất Nặc lại hiện lên hình ảnh cha mẹ lạnh lùng, bạo lực, đứa con tội nghiệp, trước đây cô đã tưởng tượng cảnh cậu bé này bỏ nhà ra đi vì bạo lực gia đình, chẳng lẽ lại là vấn đề cũ sao?
Vì sức khỏe yếu nên tôi mới đến đây tìm em như thế này.
Triệu Diệc Tinh cúi đầu cười thầm, sau đó ngẩng mặt lên nghiêm nghị nói: "Ba mẹ em đi công tác, mấy ngày nay trời đột nhiên trở lạnh, buổi sáng dậy thì trên nằm trên mặt đất, nên mới bị cảm."
Hứa Nhất Nặc đột nhiên tỉnh ngộ, mấy ngày nay có giông bão, nhiệt độ giảm mạnh, cô lo lắng rằng chiếc ô nhỏ bị hỏng sẽ bị đâm thủng khi vừa từ ga tàu điện ngầm trở về.
Cha mẹ lo cơm nước nuôi gia đình thì đi công tác là chuyện bình thường, đứa nhỏ ở nhà một mình nên chán lại còn bệnh như vậy, vì thế mới tìm đến cô.
Nghĩ như vậy Hứa Nhất Nặc bỗng nhiên hiểu rõ, nên không thể đem cậu về nhà được.
"Đây là cái gì?" Triệu Diệc Tinh hỏi, chỉ vào chiếc túi nhựa trong tay cô.
"Cái này?" Hứa Nhất Nặc nhìn xuống hộp cơm trưa. "
"..." Triệu Diệc Tinh chậm rãi chống nạnh, ngẩng đầu lên nói một cách cổ hủ, "Một người như vậy không thể tự chăm sóc bản thân sao?"
Có vẻ như cậu vẫn đang bị bệnh nặng, và nói chuyện bằng giọng mũi, nhưng Hứa Nhất Nặc vẫn cảm thấy hơi xấu hổ: "Chị không biết em đến đây, chị sẽ ăn cái này một mình lát nữa trở về chị sẽ nấu cháo dinh dưỡng cho em."
Triệu Diệc Tinh giật lấy túi: "Không, cùng nhau ăn đi."
Hứa Nhất Nặc: "Mua về không ăn thì phí lắm, thằng nhóc này thật không biết kiếm tiền khó như thế nào."
Triệu Diệc Tinh. Top 1 trong làng giải trí anh cảm thấy như một mũi tên đâm vào đầu gối của mình, anh ấy bế tắc trong ba giây, sau đó đột nhiên nhếch miệng, và với đôi mắt to lấp lánh, anh ấy nhẹ nhàng nói: "Chị Nhất Nặc, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Hứa Nhất Nặc: "..."
Lâu ngày không gặp, đứa nhỏ này càng khiến người ta yêu thương hơn mà.
Khi thang máy đến với tiếng ding-dong, Hứa Nhất Nặc cúi người kéo vali và nói nhỏ: "Ngoan, chúng ta đều ăn có được hay không?"
Vậy thì còn miễn cưỡng đôi chút, Triệu Diệc Tinh hài lòng và ngoan ngoãn theo Hứa Nhất Nặc trở về ngôi nhà quen thuộc của mình.
Mặc dù trời không mưa nhưng Hứa Nhất Nặc vẫn lo lắng rằng đứa nhỏ sẽ đón gió ngoài cửa và làm cho bệnh trở nên tồi tệ hơn, vì vậy cô đã yêu cầu cậu tắm nước nóng ngay khi bước vào nhà.
Hứa Nhất Nặc đặt đồ xuống, vào bếp nấu cháo dinh dưỡng trước khi cậu kịp thay đồ. Cô mua cơm hộp chỉ vì mệt và lười, còn nguyên liệu trong tủ lạnh thì vẫn đầy đủ.
Một lúc sau, Triệu Diệc Tinh xỏ dép lê chạy vào bếp, nhét thứ gì đó vào trước mặt cô: "Chị dùng cái này đi, nấu sẽ nhanh hơn."
Hứa Nhất Nặc nhìn kỹ hơn: một bình sữa.
Bỏ nhà ra đi trốn mà còn mang theo bát cơm của mình?!
Đồng tử rung lên, Hứa Nhất Nặc nhìn cậu hỏi: "Của em sao?"
"Dạ."
"Em còn mang cái gì nữa không, cho chị xem với."
Hứa Nhất Nặc cởi tạp dề bước ra ngoài, chiếc vali được trải rộng trong phòng khách, mặc dù đã được mở ra nhưng đồ đạc bên trong vẫn được đóng gói ngay ngắn.
Áo gấu, dép gấu, đồ ngủ gấu, gối hươu cao cổ......
Hứa Nhất Nặc im lặng trong ba giây, sau đó nở một nụ cười ân cần và hỏi: "Chiêu Chiêu, em định ở lại bao lâu?"
Triệu Diệc Tinh quay người rời đi: "Em đi tắm."
"Bộ quần áo chị mua lúc trước không hài lòng sao!"
Rầm một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại.
Oh trời.
Trái tim Hứa Nhất Nặc đau nhói khi nghĩ đến giá của bộ quần áo trẻ em mà cô mua ngày hôm đó. Thỏ không dễ thương hay sao! Phải là gấu mới chịu á!
Hừ!
Khi Triệu Diệc Tinh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc bồng bềnh, Hứa Nhất Nặc cũng đã chuẩn bị bữa tối. Cô thực sự có chút mệt mỏi sau một ngày làm việc bận rộn, vì vậy cô để cậu ăn trước và tắm trước.
Ngoài việc mua sắm và du lịch ở kiếp trước, hoạt động giải trí yêu thích của Hứa Nhất Nặc là ngâm mình trong suối nước nóng, vào mùa đông, cô thường cùng bạn bè bay đến Nhật Bản chỉ để ngâm mình trong suối nước nóng hai ngày trước khi gặp đợt tăng ca mới của lịch trình.
Không có điều kiện suối nước nóng ở nhà, nhưng đồ ngủ thoải mái thì vẫn không thể thiếu. Từ phòng tắm bước ra, Hứa Nhất Nặc thoải mái vặn cổ như thể được sinh ra một lần nữa.
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy âm thanh nền của phim truyền hình tràn ngập cả phòng, Hứa Nhất Nặc đi tới và thấy không có ai ở bàn ăn, đứa nhỏ đang ngồi trên ghế sofa điều chỉnh âm thanh TV với một tay và nhiệt độ của điều hòa không khí với tay kia.
Hứa Nhất Nặc: "Em không muốn ăn sao?"
Triệu Diệc Tinh: "Em không đói lắm, em đợi chị ăn cùng luôn."
Hứa Nhất Nặc: "..."
Từ khi cô đến với nguyên chủ, cả hai đời đều đã quen với cuộc sống của một cô gái độc thân, đã quen với việc một mình về nhà, đối mặt với căn phòng tối om cùng nồi lạnh và bếp lạnh. Ngày hôm nay, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, ngôi nhà đã đầy tiếng người, Hứa Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy có con thật tốt.
"Lại đây ăn cơm đi, Chiêu Chiêu còn là bệnh nhân." Hứa Nhất Nặc cảm động vẫy tay, rót một chén thuốc lạnh biểu thị cảm ơn, "Ăn xong uống thuốc, lần đầu tiên hiệu quả sẽ tăng gấp đôi."
Triệu Diệc Tinh: "..."
Này thì anh không cần.
Trên bàn ăn, Hứa Nhất Nặc nhìn chàng trai gần như vùi mặt vào bát, trong lòng và ánh mắt tràn ngập vui mừng, nói rằng mình đang lo lắng, cô thực sự quan tâm đến đứa trẻ ngoan ngoãn vụng về này.
"Chiêu Chiêu, em vừa mới nói mang theo bài tập?"
"Dạ."
"Có khó không? Có cần chị hướng dẫn làm bài không?"
"Không cần đâu." Triệu Diệc Tinh nhanh chóng trả lời, khoanh tay ngồi xuống, "Cô giáo nói phải tự mình làm."
Hứa Nhất Nặc cười xoa xoa mái tóc của cậu: "Chiêu Chiêu ngoan quá, lát nữa chị sẽ tặng em một món quà, coi như là phần thưởng."
Triệu Diệc Tinh: "Quà gì ạ?"
Hứa Nhất Nặc: "Em đoán xem?"
Triệu Diệc Tinh cúi đầu và tiếp tục ăn, vùi nụ cười của mình vào trong bát. Nó có thể là gì nữa? Đó là chữ ký của anh. Lời hứa này thực sự khiến anh nhớ như in một đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng để hợp tác với màn trình diễn của Hứa Nhất Nặc, Triệu Diệc Tinh đã cố gắng hết sức để biểu diễn, anh là một người chuyên nghiệp trong việc diễn xuất.
Khi Hứa Nhất Nặc giấu hai tay ra sau lưng với vẻ mặt bí ẩn và yêu cầu anh nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, Triệu Diệc Tinh vẫn thể hiện chi tiết biểu cảm phấn khích và vui sướng hoàn hảo của mình trước bức ảnh có chữ ký mà anh quen thuộc.
"Trong phim truyền hình trước đây chúng ta xem, em luôn quấy rầy hỏi chị về anh trai."
" Đúng thế!"
"Có thích không, có vui vẻ không?"
"Thích ạ!"
Triệu Diệc Tinh cười đến nỗi khuôn mặt tròn trĩnh vốn đã mọng nước lại càng có nhiều thịt hơn, Hứa Nhất Nặc không nhịn được đưa tay ra nhéo má cậu.
Ôi cái khuôn mặt này!
"Nhưng chị Nặc làm sao có được?" Triệu Diệc Tinh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, trong đầu nhỏ tràn ngập nghi hoặc, "Chị nói không thích anh trai mà? Làm sao chị có được chữ kí thế?"
Nụ cười của Hứa Nhất Nặc đông cứng trong giây lát, suýt chút nữa cô nhắc lại chuyện nam chính gặp fan trước mặt đứa nhỏ này.
Trí nhớ tốt của trẻ con dạo này có chút đáng sợ, cô suy nghĩ một chút: "Chiêu Chiêu thích là được rồi, rất dễ dàng có được."
Triệu Diệc Tinh: "???"
Hứa Nhất Nặc: "Vài ngày trước, tôi và chị Song Song ra ngoài uống cà phê. Khi mua cà phê sẽ được tặng ảnh có chữ kí."
Triệu Diệc Tinh: "..."
Thật là con người biết nói dối không chóp mắt mà.
Sau khi ăn trái cây, Hứa Nhất Nặc hỏi cậu có muốn tắt TV để làm bài tập không, quan tâm đến sự phát triển khỏe mạnh của trẻ em là trách nhiệm của mọi người, cô vẫn có ý thức bớt xem TV một tí.
Triệu Diệc Tinh lắc đầu: "Em sắp xếp bài tập vào ban ngày và xem TV vào ban đêm. Cô giáo nói rằng hãy kết hợp làm bài và nghỉ ngơi."
Hứa Nhất Nặc không thể xem "bài tập về nhà" của anh.
Hứa Nhất Nặc nghiêng người về phía trước và mỉm cười: "Thật ngoan, em cũng biết ý nghĩa của việc kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Đã gần mười một giờ, Hứa Nhất Nặc đo nhiệt độ, xác nhận cậu không sốt mà chỉ cảm lạnh đơn thuần, liền cho cậu uống thêm một viên thuốc cảm, nhét cậu vào chiếc giường nhỏ ấm cúng đã được sắp xếp lại, chỉnh lại phần gối mềm mại và bật đèn ngủ.
Hứa Nhất Nặc liếc nhìn quả bóng nhỏ ngoan ngoãn chui vào chăn, mỉm cười hôn lên mái tóc của cậu
"Chúc ngủ ngon."