Trên đường về nhà, câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Hứa Nhất Nặc. Sau khi đi qua nơi lần đầu tiên gặp Chiêu Chiêu, Hứa Nhất Nặc vô thức dừng lại và nhìn một cách đầy suy tư.
Thằng bé không thể chạy xa nên nhà của đứa trẻ đó chắc ở trong tiểu khu này. Dựa theo lời nói, hành động và cách bày tỏ suy nghĩ, rõ ràng điều kiện gia đình rất tốt nhưng bố mẹ lại ít ở nhà và thiếu sự chăm sóc nên thường xuyên đau ốm. Càng quen biết lâu, cô càng cảm thấy mình đoán đúng, điều này phù hợp với đặc điểm của một gia đình thiếu tình yêu thương.
Đứa bé lớn lên trong một môi trường gần giống với bạo lực lạnh, có tài năng ngôn ngữ đáng kinh ngạc, dễ thương và tư duy chín chắn. Nhưng đứa trẻ này lại không để ý đến các bạn nữ mà chỉ quan tâm đến nam chính, thậm chí còn nhõng nhẽo làm phiền cô để cô nói ra những suy nghĩ của mình sau khi xem xong bộ phim của nam chính.
Hơn nữa, cô đã từng gặp Trần Lạc khi đang đi dạo, phản ứng của anh ấy lúc đó rất lớn, anh ấy nói rằng anh đến tìm một người bạn............
Bạn của Trần Lạc............
Bạn............
!!!!!
Hứa Nhất Nặc suy nghĩ suốt mấy ngày, vô số những phỏng đoán nảy ra trong đầu cô, lời giải thích hợp lý duy nhất chính là......... Con ngoài giá thú!
Thì ra là thế! Cô đã hiểu ra rồi! Giác ngộ nhân sinh!
Chết tiệt, cô dường như vô tình biết được bí mật động trời trong giới giải trí, nam minh tinh hàng đầu thực ra có một đứa con trai vô danh, lớn lên thông minh đáng yêu.
Nhưng câu hỏi đặt ra, mẹ đứa bé là ai?
Hứa Nhất Nặc suy nghĩ hồi lâu, cô nhớ rằng trong nguyên tác, nam chính là một người đẹp trai và giàu có, yêu thương nữ chính, không nói gì về đứa con ngoài giá thú đúng không? Dù nó vẫn đang viết phần tiếp theo thì cũng không có dấu hiệu gì cho thấy đứa con ngoài giá thú sẽ xuất hiện, đây là một chuyện rất sốc.
Là một đọc giả, Hứa Nhất Nặc không thể chấp nhận điều này, nữ chính Tô Tiểu Noãn là một cô gái đáng yêu và lạc quan, câu chuyện tình yêu này sẽ không thể tiến xa nếu mẹ của cô ấy không đồng ý.
Hơn nữa, cô vẫn chưa hiểu rõ vì sao nam chính lại có con ngoài giá thú, rất nhanh tâm trí cô đều tập trung vào đứa bé vừa vụng về vừa kiêu ngạo, tính tình bướng bỉnh khiến người ta đau đầu, cái nét giả vờ yếu đuối cũng khiến cô đau lòng. Sau khi biết được sự thật, Hứa Nhất Nặc đau lòng buồn bã khi nhớ lại cách đứa trẻ mềm mại như gấu bông ôm cánh tay cô và làm những hành động đáng yêu.
"Haiz, nếu biết trước thì cô đã yêu đứa bé đó nhiều hơn và khiến đứa bé cảm nhận được nhiều hơn hơi ấm hơn." Cô tự nói với mình.
"Cô đang nghĩ cái gì vậy?" Vu Tư Giai duỗi tay ra, lắc lắc trước mắt Hứa Nhất Nặc, "Chủ đề thu đông, cái nào tốt hơn." "
"Hả?......A để tôi xem đã, cái này? "
Hứa Nhất Nặc lấy lại tinh thần, cẩn thận xem xét và chọn một câu trả lời phù hợp nhất với thẩm mỹ của mình khi cô không thể nhớ được chủ đề. Sau khi lựa chọn, cô áy náy liếc nhìn Vu Tư Gia.
Rất hiếm khi sếp sẵn sàng chuẩn bị cho buổi quay chụp chủ đề thu đông trước vài tháng, điều này giúp cô có cơ hội tham gia thảo luận từ việc lựa chọn chủ đề. Kết quả là sau vài ngày sự việc kia vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, thậm chí khi đang làm việc cô còn bị phân tâm, đây thực sự là một cú sốc đối với Hứa Nhất Nặc, người luôn nhiệt tình và chuyên nghiệp.
Không nên như vậy, điều đó quá sai lầm.
"Quên đi." Vu Tư Gia lấy lại tấm bảng.
"!!!!" Hứa Nhất Nặc tỉnh táo lại hoàn toàn, nhanh chóng xin lỗi: "Em sai rồi, em xin lỗi anh Vu, tối hôm qua em có hơi mất ngủ."
Vu Tư Gia xua tay: "Không sao, tôi hiểu việc đi đu idol và đi du lịch thoải mái như thế nào, tôi hiểu."
Hứa Nhất Nặc nhấn mạnh: "Thật sự không có, em thậm chí còn quyết định kết thúc chuyến du lịch này để về sớm và trở lại làm việc, em đã chụp xong bộ ảnh cho "Girls Over Flowers". Bây giờ trong đầu em chỉ có công việc!"
Vu Tư Gia giơ ngón tay cái lên: "Tôi hiểu rồi, tôi thấy phong cách chủ đề của cô chọn giống ý tôi nhưng vài chi tiết vẫn còn bị lệch. Thôi không sao, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn cần cải thiện thêm."
Hứa Nhất Nặc: "....................."
Em cảm ơn anh ạ.
Hứa Nhất Nặc có chút thấp thỏm, vì cô không thể nhìn thấy toàn bộ bức ảnh, "Thầy Vu, anh có nghĩ rằng bức ảnh này của em... sẽ được mọi người công nhận không?"
"Thật khó để khiến mọi người đều công nhận, nhưng so với những gì cô đã chụp trước đây, nó đã đủ xứng đáng với danh hiệu nhiếp ảnh gia của cô."
Ồ, điều đó có nghĩa là cô đã tiến bộ rất nhiều, điều này làm cô cảm thấy hài lòng.
"Sau khi đi du lịch xa như vậy, cô không muốn chia sẻ chút gì sao?" Vu Tư Gia cười rạng ngời, "Tôi không biết cô là fan của Triệu Diệc Tinh hay chỉ là người cầm máy ảnh chạy khắp nơi. Tôi thực sự rất tò mò về những fan hâm mộ theo đuổi thần tượng, liệu họ có ở cùng một khách sạn và di chuyển cùng nhau qua các chuyến bay không? Chi phí cho việc này có nhiều không?"
"............" Mặc dù mọi chuyện Vu Tư Gia nói đều đúng, nhưng thực sự là tôi không tự nguyện, anh có hiểu ý tôi không?
Hứa Nhất Nặc chịu đựng ánh mắt nóng rực của Vu Tư Gia, vùi mặt vào cốc cà phê, nhấp một ngụm để bình tĩnh lại, sau đó nghiêm túc nói: "Số tiền phải bỏ ra cũng không ít, nhưng không có vấn đề gì, đối với em đấy chỉ là chuyện nhỏ."
"Ồ, cô gái trẻ có tài năng đấy. Vậy nói đi, chụp một bìa cho GStar, cô có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Nói ra thì có hơi xấu hổ, làm nhiếp ảnh gia chỉ là một sở thích của em, nguồn kinh tế để em duy trì cuộc sống hiện tại là đầu tư cổ phiếu."
"............ Tôi không tin. "
Vu Tư Gia vẫn duy trì tư thế tao nhã và bình tĩnh, giả vờ không quan tâm, liếc nhìn màn hình điện thoại di động Hứa Nhất Nặc đưa ra trước mặt anh. Đồng tử anh run rẩy khi nhìn thấy lợi nhuận ngày hôm nay cô thu được, sự ghen tị nổi lên trong lòng.
Tại sao lợi nhuận lại cao như vậy!!
Mẹ kiếp, loại tài năng này làm người ta không thể không ghen tị.
"Khụ, tuyệt thật, tại sao lúc mua, cô không bảo tôi mua cùng." Vu Tư Gia nói với giọng chua chát, đưa chủ đề câu chuyện về ban đầu, "Vậy tình huống hôm nay thế nào, tâm hồn vẫn còn ở Hoành Điếm, còn chưa trở về? Bộ phim của Triệu Diệc Tinh là một bộ phim cổ trang, sau khi đến xem cô có ý tưởng nào không?"
Triệu Diệc Tinh và Vu Tư Gia đã hợp tác với nhau nhiều lần, và hầu hết những bức ảnh đều sẽ được liệt vào dạng bức ảnh kinh điển của năm. Giọng điệu của Vu Tư Gia rất thoải mái, có vẻ như mối quan hệ cá nhân của hai người rất thân thiết.
Trong đầu Hứa Nhất Nặc đột nhiên xuất hiện một tia sáng, ngập ngừng hỏi: "Thầy Vu, anh đã bao giờ nghe nói về scandal của Triệu Diệc Tinh chưa?"
Vu Tư Gia nhẹ giọng nói: "Cô là fan của cậu ta chẳng phải biết rõ hơn tôi sao."
Hứa Nhất Nặc: "Anh Vu là người trong ngành và chắc chắn biết được nhiều bí mật hơn bọn em nên em mới tò mò một chút thôi."
Vu Tư Gia: "Nếu Triệu Diệc Tinh thực sự có scandal thì sao? Cô sẽ thoát fan?"
Tôi đã thoát từ lâu rồi, không cần ngài phải nhắc.
Hứa Nhất Nặc suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không dám đặt câu hỏi: "Sếp Vu thân mến, anh có nghe được ở đâu đó chuyện Triệu Diệc Tinh có con riêng không?", chỉ nghĩ đến chuyện này là đầu cô lại ong ong.
Vu Tư Giai vẻ mặt rối rắm của cô, có chút buồn cười: "Tôi đột nhiên nhớ ra cô là người mới, thời điểm cô vào nghề cũng không khác nhiều so với Triệu Diệc Tinh, chẳng lẽ cô làm nghề này để theo đuổi thần tượng à?"
"!!!!!!!" Hứa Nhất Nặc nói một cách hợp lý, "Tất nhiên là không rồi ạ, em là một người mới có ước mơ và đạo đức nghề nghiệp."
Vu Tư Gia mỉm cười nói: "Cái này thì tôi tin. Còn về mấy cái scandal của cậu ta thì tôi chưa từng nghe qua, nếu có nghe được thì tôi sẽ kể với cô."
Hỏi mãi cũng không có được đáp án mong muốn, có thể là chuyện có con riêng đối với Vu Tư Gia không phải là chuyện gì xấu. Vì không thể tìm ra được câu trả lời, Hứa Nhất Nặc cũng không buồn hỏi bóng gió nữa.
Hỏi tới hỏi lui, không bằng mình trực tiếp tìm ra câu trả lời.
Hứa Nhất Nặc tin vào IQ và sự logic của mình, sự thật chỉ có một! Và nó sẽ không thể nào khác điều mà cô suy đoán. Chiêu Chiêu yếu đuối, đáng thương, bất lực, càng nghĩ cô càng cảm thấy có lỗi với đứa bé.
Sau khi xử lý tất cả những công việc mà cô đã bỏ xó khi đi du lịch, Hứa Nhất Nặc cuối cùng cũng lấy hết can đảm để gọi điện thoại. Tuy nhiên, thay vì kết nối nhanh như trước, hoặc nhận được lời hồi âm sau vài phút, thì lần này cô đã cố gắng gọi điện trong nửa tiếng mà không ai nghe máy.
"Có phải đang ra ngoài ăn tối không?" Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ treo tường, bật phim truyền hình lên, tự nhủ: "Đợi thêm một lúc nữa vậy, mình là người chị tốt."
************
Hôm nay Triệu Diệc Tinh có nhiều cảnh quay hơn, từ khi phát hiện ra bí mật của của thế giới kỳ diệu này, anh đã yêu cầu Trần Lạc và đội ngũ quay phim điều chỉnh lại các cảnh quay. Trong quá trình quay phim, anh không nhận quảng cáo và những chương trình giải trí nào để tập trung hoàn thành bộ phim. Anh luôn cố gắng cân đối lịch làm việc của mình để không làm đến đêm muộn.
Vì vậy, thời gian đi làm cũng tương tự như nhân viên văn phòng, rất đều đặn. Chỉ là hôm nay có một cảnh quay, bạn diễn của anh rất lâu không tìm được trạng thái nên anh đành phải kiên nhẫn diễn đi diễn lại mười mấy cảnh, cuối cùng mới qua được.
Khi anh tẩy trang xong và lên đường trở về khách sạn, anh mới thấy những cuộc gọi nhỡ của Hứa Nhất Nặc, và cô còn gọi rất nhiều lần.
Triệu Diệc Tinh đột nhiên có chút lo lắng, có phải cô xảy ra chuyện gì không. Sau khi xuống xe, anh không đi ăn cùng Trần Lạc và nhân viên trong đoàn làm phim, anh một mình trở về phòng khách sạn, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau khi xác nhận giọng nói không có gì bất thường, anh lập tức gọi lại cho Hứa Nhất Nặc.
Hứa Nhất Nặc đang xem cảnh khóc kinh thiên động địa của nữ chính trên màn hình, mũi cô chua sót, liếc nhìn tên trên màn hình điện thoại di động, lập tức hạ thấp giọng, rút khăn giấy lau nước mắt.
"Chiêu Chiêu"
"Nhất Nặc, có chuyện gì vậy?" Triệu Diệc Tinh nghe thấy giọng mũi, càng thêm lo lắng, "Chị đang khóc sao?"
"Ừ, chị đang xem phim thôi."
"............"
Đừng làm cho người ta lo lắng như vậy chứ.
Triệu Diệc Tinh dở khóc dở cười, kéo cúc cổ áo, thả lỏng, nhẹ giọng nói: "Chị tìm em?"
Hứa Nhất Nặc nhớ tới chuyện chính: "Đúng rồi, vừa rồi Chiêu Chiêu đi đâu vậy?"
Triệu Diệc Tinh: "Vừa nãy em đang trong lớp học, giáo viên không cho dùng điện thoại trong giờ, em xin lỗi."
Ngoan ngoãn như vậy, Hứa Nhất Nặc vội vàng dỗ dành: "Không sao, không sao, chị không để tâm đâu."
"Nhất Nặc muốn nói gì với em à?"
"Ừm, có chuyện..."
Ban đầu, Hứa Nhất Nặc đã nghĩ đến một câu hỏi cụ thể nhưng khi nghe giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của Chiêu Chiêu cô bắt đầu do dự. Liệu cô hỏi thẳng như vậy có làm sao không, đối với một đứa trẻ có quá tàn nhẫn.
Sau khi đợi một lúc mà đầu dây bên kia không lên tiếng, Triệu Diệc Tinh cảm thấy kì lạ: "Nhất Nặc?"
"À, chị đây." Hứa Nhất Nặc chậm rãi nói: "Chiêu Chiêu, thật ra chị có điều muốn hỏi em, nhưng sợ làm Chiêu Chiêu buồn."
Có gì mà phải buồn? Chẳng lẽ hỏi tại sao anh chưa có người yêu
Triệu Diệc Tinh nén cười và nói: "Chiêu Chiêu là đàn ông, Chiêu Chiêu không buồn, chị cứ hỏi đi."
"Thật sao?"
"Thật!"
Hứa Nhất Nặc nhìn màn hình TV, hít sâu một hơi, chuyển hướng chú ý: "Chiêu Chiêu, em có dùng Wechat không?"
Triệu Diệc Tinh không hiểu lắm hỏi lại: "Dạ?"
Hứa Nhất Nặc: "Tại sao khi chị tìm số điện thoại của em trên Wechat lại hiện ra tài khoản của Triệu Diệc Tinh."
Triệu Diệc Tinh: "?!?!?!?"
Đột nhiên, máu trong toàn bộ cơ thể dường như dồn lên đỉnh đầu, tay chân lạnh lẽo, đồng tử Triệu Diệc Tinh co rút lại, anh thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ làm sao Hứa Nhất Nặc có thể biết được nick WeChat cá nhân của anh, làm thế nào mà cô biết chắc chắn đó là của nick của anh.
Giờ phút này, đầu óc của Triệu Diệc Tinh tràn ngập vẻ mặt thất vọng của Hứa Nhất Nặc sau khi cô biết mình bị lừa.
Triệu Diệc Tinh căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, mở miệng mấy lần nhưng không nói được gì, phòng khách sạn khổng lồ tràn ngập sự im lặng ngột ngạt.
Một lúc sau, anh nghe thấy Hứa Nhất Nặc tình cảm nói: "Chiêu Chiêu..."
Triệu Diệc Tinh hít thở khó khăn.
Hứa Nhất Nặc: "Đừng sợ, có chị ở bên em."
Triệu Diệc Tinh: "............Hả? "
Giọng điệu này, hình như có gì đó không đúng?