Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat - Chương 1: Chapter 1: Hòn đá mê hoặc

Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat Chương 1: Chapter 1: Hòn đá mê hoặc
Tại một quán net bên đường.

Mặc dù đã mười một giờ tối mà vẫn còn lưa thưa khách, chủ yếu là cày game hoặc ngồi chat face.

Không gian yên tĩnh liên tục vọng ra âm thanh "lách cách", trong góc quán có bốn thanh niên ngồi cạnh nhau trước bốn màn hình rọi ánh sáng xanh vô mặt, bỗng cả nhóm liền nháo nhào lên phá tan sự yên tĩnh...

- Ae, nó vô nhà kìa, hiếp!!

- Đâu đâu để tao chọi "nết", né né ra.

-Đcm, chó Tài chọi vô mặt tao mẹ rồi.

...

-Hắt xìi - thanh niên mặt áo khoác xanh trong bốn người hắt hơi một cái rõ to, nước mũi chảy một hàng.

Có vẻ sức khoẻ đang không tốt lắm, cậu ta đứng dậy liền quay sang người ngồi bên cạnh nói:

-Tài, anh em, tao về trước nha, hình như bệnh rồi, cả chiều giờ thấy mệt mệt trong người.

Hai người bên kia nghe vậy à ừ chút rồi tiếp tục nhìn đăm đăm vào màn hình, thanh niên tên Tài nghe vậy lại hỏi thêm:

-Sao? Về được không, tao chở cho.

-Không sao, tao về được- sau đó còn nhe răng cười, thấy vậy Tài liền không nói gì nữa.

Cậu là Tân, là một học sinh lớp mười một, theo thường lệ sau khi học thêm cùng chúng bạn thì tấp vào quán chơi game.

Thật ra cậu có rất ít bạn, người để nói chuyện rất ít, đó là do hồi học cấp hai còn rụt rè nên không có nhiều quan hệ.

Đám bạn này của cậu quen từ hồi học chung lớp mười tới bây giờ, do môi trường học tập cấp ba thoáng thoải mái nên cậu cởi mở với xung quanh hơn nên dễ dàng thân, cùng đi chơi với bọn nó.

Thế là tiếp đến cậu dắt xe chạy thẳng về nhà trong cơn khó chịu trong người, cả người cứ ớn lạnh, trán thì nóng hổi, không biết bị bệnh gì giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà thật mau.

Khi đi tới con hẻm nhỏ vắng người, chỉ có le lói ánh sáng từ các cột đèn đường, đèn đường càng hoe mờ mịt.

Rắc!!!

Dường như con xe X men của cậu vấp phải cục đá, một phần cũng là vì cậu lái mất tập trung

Theo cái đà đó, xe ngã nhào qua phải, cậu bị văng ra lăn vào trong hẻm, nói là hẻm nhưng nó nhỏ tới mức chỉ đủ hai người đi.

Chật vật đứng vậy, có vẻ là không bị gì hết.

"Má! ngày gì mà xui như shit" -Tân lầm bầm chửi may mà mà xung quanh không có ai, không thôi quê một cục, cậu vốn là khá dễ xấu hổ, để ý thái độ của mọi người đối với mình.

Định đỡ xe lên, người cậu bỗng khựng lại.

Như có ma lực gì đó hấp dẫn kéo cậu vào sâu trong hẻm, lé loi ánh sáng màu đỏ, đi một hồi thì tới ngõ cụt.

Giờ đây cặp mắt của cậu như dán vào hòn đá màu đỏ dưới đất.

Sao cậu biết nó màu đỏ?

Nó đang phát sáng, ánh sáng màu đỏ, trong đêm tối thứ ánh sáng mờ nhạt ấy lại rõ rệt trong mắt cậu.

Hòn đá này thật lạ.

Không lẽ là có sức mạnh siêu nhiên gì đó!!

Hừmm.

Nghĩ tới đây cậu nhịn không được đưa tay tát vào mặt, thời này rồi mà vẫn tin vào mấy cái này, coi anime nhiều quá rồi chăng?

Dù là nghĩ vậy, nhưng sau cùng cậu vẫn bỏ viên đá vào túi rồi tiếp tục về.

Đợi qua cơn bệnh rồi dành thời gian coi anime tiếp, cậu coi sắp hết phần bốn AOT rồi.

Sáng hôm sau.

Tích tích tích - tiếng điện thoại báo thức vang tên trong phòng

Tân lọ mọ ngồi dậy tắt, tối qua sau khi về tới nhà, được chị Nhi ra mở cửa

Cậu nhờ mẹ viết giấy phép sáng mai được nghỉ do bệnh, uống thuốc xong liền đi ngủ ngay lập tức

Thầm nghĩ kì lạ tối qua mệt đừ chóng mặt, ngủ một đêm tất cả đều tan biến, hôm qua ớn lạnh lắm mà, bệnh không lẽ hết nhanh vậy

Hửm???

Giờ mới phát hiện, đùi trái tỏa ra ấm áp dị thường, lục lọi một hồi liền móc ra hòn đá hồi tối

Không lẽ là nó??

Nhờ nó mà cậu khỏi bệnh chỉ trong một đêm ư?

Nhìn vào hòn đá đang phát ánh sáng nhàn nhạt, trong đầu liền đặt nghi vấn lên nó, càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu liền kích động lên.

Chờ đã, trước tiên phải tìm ra tác dụng của hòn đá không bình thường này

Có vẻ nó có khả năng giúp cậu hết bệnh, không lẽ giúp chống chọi lại mọi bệnh tật

Suy nghĩ kĩ thêm, nếu thật là vậy thì giờ cậu đã hết bệnh, nó không còn tác dụng nữa rồi, không biết cậu có bị bệnh tâm lí gì không mà ngồi coi hòn đá có sức mạnh siêu nhiên như thật.

Cậu còn muốn ngồi dậy khoe với mẹ, nhưng nghỉ lại cậu không làm vậy, nếu nói ra một cách đàng hoàng thì có ai mà tin lời hoang đường tưởng tượng của cậu.

Nhưng là, hòn đá này quả thật rất ấm, dường như nó tự tỏa ra hơi ấm vậy, thư thái khó hiểu.

Cậu đã mặc định hòn đá này thành vật sở hữu và cũng là bí mật của bản thân, tác dụng của nó chỉ có một mình cậu sử dụng

Cậu tin rằng nó sẽ mang lại lợi ích rất lớn sau này, giờ cứ mang trong người đi đã.

Nếu bỏ trong túi làm cậu sướng đến vậy, sao mình không thử cho trực tiếp vào người luôn nhỉ? Một ý nghĩ kì lạ lướt qua

Thấy khá là hợp lí cậu bỏ ngay vào trong quần lót, nơi có "cậu em" mềm èo nằm đó

Nói tới đây lại phát khổ, không biết tại sao nó lại nằm im một cục từ hôm bữa đến giờ, không lẽ thủ dâm nhiều quá liệt dương ư?

Lúc này, có tiếng gõ cửa

Cốc, cốc, cốc

- Tân, đồ ăn sáng ở dưới bếp chập nữa dậy xuống ăn nha.

Giọng chị Nhi phát ra sau khi âm thanh gõ vang lên.

Chị Nhi là con của dì sáu, dì sáu là chị của mẹ cậu.

Từ khi học cấp ba đã lên đây ở vì lí do nhà xa nên chuyển tới cho gần thuận tiện đi học hơn, quan hệ của cậu với chị Nhi của mình khá thân thiết, vẫn giữ cách xưng hô nguyên tên từ nhỏ tới giờ.

Nghe vậy cậu vội ra mở cửa, cánh cửa mở ra, chị Nhi trên mặt hiện ra ngạc nhiên.

-Ủa, sao ra đây? Tân thấy trong người bớt chưa?

Trước mặt là một cô gái trẻ cao tới mũi cậu, dáng người tươi trẻ, da dẻ trắng hồng, khuôn mặt tròn mắt đen, tóc cột lại để ngang vai, tóc mái để hai bên, lộ ra vầng trán cao.

-Ừ, ờ...Tân bớt rồi, mẹ Tân đâu?

-Mẹ Tân mua thuốc sau đó đi làm rồi, có đồ ăn dưới bếp á nha, chị Nhi vô phòng học – chị Nhi hé miệng ra cười nói

- Dạ

Cậu đáp ngoan ngoãn, kéo dài làm trò, chị Nhi cười mỉm rồi đi.

Nhìn chị Nhi đi vào phòng bên cạnh, cậu phút chốc đưa mắt lén liếc nhìn xuống mông.

Thầm nghĩ được làm chuyện mờ ám với chị ấy thì tối về nằm mơ cũng sướng, có một điều nãy giờ cậu chưa nói nãy giờ nữa là thật ra cậu có ý nghĩ không giữ mực với chị Nhi.

Nhìn da dẻ tươi mát đó, cặp giò trắng đó, như sóng nước mềm mại khuấy đục lên tâm hồn yếu ớt của cậu.

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ người thì nhát như cóc ké như cậu, không có can đảm ý tưởng manh động gì.

Đối với chị Nhi cùng lắm xem cậu là người trong nhà, giờ chỉ biết nhìn theo bóng dáng ấy, tưởng tượng làm những điều kì lạ với chị ấy trong đầu...

...

Không lâu sau khi Tân ăn xong, giờ này cậu đã đóng chốt phòng chuẩn bị sẵn cuộn giấy vệ sinh, tập thể dục cho cậu em ngày hai lần đã đến lúc.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở giao diện ẩn danh lên, làm việc ngày nào cậu cũng làm này hoài mà không chán, mỗi lần làm xong đều thấy uể oải, nhưng mọi hôm sau vẫn sung sức trở lại

Cậu vốn dừng việc này khoảng năm ngày trước, khi mà cậu làm cho "nó" xem ba bảy bộ phim rồi mà vẫn không cứng được, cậu sợ hãi không dám làm lại lần nào nữa, cầu nguyện cho nó đừng bị liệt dương.

Lúc này cậu thấy trong người hoàn toàn khỏe mạnh, một phần là vốn "cậu em" sáng giờ mềm oặc ra, bỗng dưng lại thấy sung mãn khó chịu kì cục ra, cảm giác ngứa ngáy nổi lên đâm ra làm liền lun

Tụt quần xuống...

- Áaaaaa

Tiếng thét thất thanh của chị Nhi phát ra từ nhà trên.

Cậu kinh nhưng không vội ngồi dậy thuần thục xóa mọi "dấu vết", chưa kịp mở cửa đi ra ngoài đã nghe chị Nhi gọi tới.

- Tân, Tân - chị Nhi vừa chạy vừa kêu với khuôn mặt hoảng hốt, miệng tròn môi.

Cậu cảm thấy không ổn, bất an nổi lên, chị Nhi như vậy làm cậu hoảng hốt theo gấp gáp hỏi.

- Gì vậy chị Nhi?

- Ngoài kia có ông nào ghê lắm, nãy chị Nhi nghe gõ cửa liền chạy ra mở, ổng thấy chị liền nhào vô, mặt của ông đó ghê lắm!!.- Chị Nhi gấp gáp nói liên tục

Tân nghệch mặt ra, tự dưng bữa nay bữa hôm, có ông nào mò tới cổng nhà chứ, mà lại còn tự ý xông vào nhà dân nữa, người bình thường không làm việc phi pháp vậy bao giờ.

Nhìn nét mặt gấp gáp của chị Nhi nhìn mà muốn ôm, à không, chắc là do khuôn mặt của ông ta ghê quá.

Tân muốn ra xem thử ông ta, cậu sợ lần này chị em nhà mình gặp kẻ xấu đột nhập.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận