Khải Minh trong lòng rùng mình, ánh mắt của Tân vừa mới quét qua thôi mà cậu thấp thỏm, ánh mắt dường như xem cậu như là vật chết, y như có thể giết chết cậu lúc nào cũng được vậy.
Không muốn thừa nhận, nhưng Tân quả thực đã thay đổi đi rất nhiều, ánh mắt cử chỉ không còn như trước nữa, thoải mái hơn rất nhiều, và trở nên đáng sợ hơn.
Ít nhất, Khải Minh cậu ta tự cảm thấy như vậy.
Khải Minh vội cất đi tâm trạng thù ghét, rụt rè lẩn tránh khỏi tầm mắt của Tân.
Hoài Thư đứng bên cạnh Tuyết Nhung, nhưng chú ý không phải lời nói cô bạn bên cạnh mà là thân hình khỏe mạnh đã đập nát cả chục zombie trước sân.
Ánh mắt cô ta chợt mông lung, ước ao, nhiều cảm xúc lẫn lộn, có cậu ta không biết sao cô lại cảm thấy an toàn hơn.
Zombie văng óc trắng tươi rói lòi còn nằm ngay trong hộp sọ, do sức của đám người còn quá yếu, đập đến lưng chừng là đủ.
Trước đến nay, cậu đã quen thô bạo đem đầu zombie đập thành bãi thịt nhão, Nhìn trông khá ớn, nếu Tân còn sống ở thời an ổn trước kia, có khi cậu phải bỏ bữa.
Sức mạnh lớn dần, không làm cho cậu dễ nôn mửa như vậy, máu đen dính nhòe nhoẹt trên người Tân, máu trượt theo vảy đỏ bóng bẩy nhỏ xuống đất
Cậu cảm thấy lớp vảy này nó cách nước rất tốt, nó không để cho giọt máu nào dính trên nó hoàn toàn.
Cả đám quay lại nhà kho thì có một bóng người ngồi trước cửa, nằm thả lỏng trên đất, mặc áo ba lỗ đen, lưng một phần dựa vào tường
Đặc biệt là tay trái của người nọ bị cụt, máu trên chỗ cụt còn đỏ thẫm, hơi khô, mùi của máu trong bệnh viện làm Tân khịt mũi, khó chịu.
Chứng tỏ là cánh tay vừa mất mới không lâu, Tân không rõ thời gian chính xác.
Biết có người ở gần, người đàn ông đó giật mình nhìn lên, mặt mũi trắng nhợt, nhưng vẫn tỏ ra hung dữ.
Vừa nhìn thấy rõ người nào, Tân và cả đám Vĩ đều nhận ra được, người thanh niên này là tên Tí.
Anh ta nhìn lên đám người, dường như bọn họ không phải là đối tượng mà anh ta dè chừng, có thể thấy anh ta thở phào.
-Là bọn mày đấy à - Tí hỏi thăm dò
Một người với tốc độ bất ngờ nhào đến trước mặt tên Tí, anh ta hết hồn muốn làm động tác ngăn chặn thì đã không kịp, đầu bị xô xuống nằm bệt trên nền đất.
Cánh tay không bị cụt của Tí bị bàn chân to lớn giậm lấy, ghim chặt không thể động đậy.
Tí trợn trừng mắt về phía tên khốn đó, khuôn mặt quen thuộc nhưng có vài điểm khác lạ, đặc biệt là sức mạnh, làm anh ta chưa thể chắc chắn trí nhớ của mình.
Đây là thằng nhóc đánh nhau với cậu ta ở hội trường đây mà, Tí có chút hoảng.
Tân đưa mắt nhìn tên Tí, chân khẽ tăng lực
AAAAHH
Mồ hôi nhễ nhại chảy quanh cổ, trái cổ khẽ nuốt, cậu ta muốn phản kháng nhưng phát hiện mình không thể làm được điều gì
Xương tay bị đè ép, cậu ta có thể thấy nó có thể bị gãy bởi tên nhóc mạnh mẽ này.
Khuôn mặt không còn giận dữ nữa, khuôn mặt chỉ run run, Tí nói với Tân
-Chuyện...lúc trước tao...xin lỗi, anh chỉ vừa mới thoát nạn thôi, dù sao mày đã mạnh hơn anh đây, đừng giết tao, anh không thể làm hại mày.
Không thể tin được tên Tí có khuôn mặt hung tợn với mọi thứ xung quanh, lại có thể thốt lên giọng nói cầu xin như vậy, làm Tân có hơi bất ngờ.
Bàn chân đang dẫm lên tay của tên Tí, bỗng nhẹ hẵn, Tân chậm rãi rút chân tha cho tên Tí thở mấy giây.
Cậu còn muốn biết con nhện có còn sống hay không, lúc đó cậu thấy được con nhện trên cơ hẳn Tí, nhưng anh ta lại có thể sống sót, cậu muốn hỏi anh ta thử xem có chuyện gì xảy ra.
-Mày đang sợ nó phải không, con nhện ấy.
Tên Tí nằm trên đất nằm ôm chặt tay phải, mồ hôi bịn rịn vì cơn đau truyền từ tay, anh ta vẫn tự nhiên hỏi, cứ như không sợ Tân làm gì anh ta vậy.
Không vì Tí đoán đúng mục đích của cậu mà bất ngờ, Tân híp mắt nhìn chằm chằm tên Tí để xem anh ta muốn nói gì.
-Khi mày đi..tao đánh với nó rất lâu, có thể cảm nhận được nó có thể cắt tiết tao bất cứ lúc nào, tao đã lo sợ suốt khoảng thời gian ấy, cánh tay trái của tao bị nó cào trúng, tao nhanh tay chặt nó đi để không bị biến thành bọn nó..
Vừa nói vừa thở hổn hển, anh ta có vẻ đã rất mệt, Tân nghe anh ta kể mà khẽ nhột cánh tay, nhìn cánh tay trái bị cụt của tên Tí, có thể thấy vết thương bị máu sậm màu tô phủ.
Dù nhìn anh ta kể bằng lời nói rất nhẹ nhàng, Tân không thể tin được anh ta có thể dứt khoát tự chặt xuống một tay của mình, điều này cần ý chí rất lớn.
Người bình thường chắc còn không dám nghĩ tới, mà có nghĩ thì cũng sẽ chần chừ, đợi đến khi đó họ đã bị máu thịt zombie lên não rồi.
Tân bỗng nhận ra người thanh niên trước mắt cậu không có đơn giản như vậy
-Nhờ có bọn đàn em tao mới thoát được -Tí tiếp tục kể
Nghe đến đây, Tân bỗng tăng lên cảnh giác với tên Tí, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Nghĩ đến bọn đàn em tên Tí, bọn chúng chỉ là một đám thanh niên du côn đi với nhau, chẳng có tình cảm gì mà có thể làm bọn họ xả thân cứu tên Tí, suy nghĩ một chút có thể đoán được họ là bị tên Tí hại chết.
Trận chiến giữa zombie đợt ba như người nhện rất nguy hiểm, chỉ cần sai một li là gặp nguy hiểm ngay
Có thể tưởng tượng được anh ta không ngần ngại xem bọn họ như rác rưởi đem ra chắn đường để chạy thoát.
-Sau đó, mùi thơm đồ ăn bỗng xuất hiện, tao lần mò đi tới thì xuất hiện ở đây- mặt tên Tí bình tĩnh kể hết mọi chuyện cho Tân, mồ hôi lấm tấm vì đau rát, hai cánh tay của cậu ta đều đau khó chịu, không biết làm sao xử lí vết thương kịp thời làm cậu ta chịu đựng cơn đau rất lâu.
Ánh mắt anh ta bỗng lóe lên, nghĩ đến một việc gì đó, môi khẽ nhếch, một giọng điệu cảnh cáo đối với Tân:
-Nó đang ở gần đây thôi, từ khi tao thoát được, tao có thể cảm thấy được nó đang liên tục tìm kiếm tao, nhưng vẫn chưa gặp bao giờ.
Tân mắt vẫn híp lại, tay làm thành nắm đấm bước tới, tên Tí này muốn dọa dẫm cậu sao, nói một câu, Tân liền đưa tay phải co lại về phía sau:
-Tốt nhất mày vẫn nên đi chết!!
Cậu co tay lại rồi dừng, Tí khuôn mặt trắng tái, vốn đã thiếu máu, nay lại thêm bị Tân làm sợ hãi, anh ta không hiểu sao Tân chỉ co cánh tay nở nang lại thôi mà trong lòng anh ta sợ sệt leo thang.
Thân thể to lớn co rụt lại trông trở nên yếu đuối, đối diện nắm đấm tay không đánh chết một zombie đợt ba như Tân, thì bản năng của Tí đã phát ra tín hiệu cảnh báo trước những gì mình phải đối mặt, nhất là khi thân thể của Tí tàn tạ như hiện tại.
Tân không để ý nhiều đến tên Tí nhiều như vậy, nhìn chằm chằm vào góc tường, lan can, bóng cây, bất cứ chỗ nào làm cậu cảm thấy bất ổn.
Mặc dù trời sắp tối, ánh sáng không đủ là điều bình thường, nhưng khung cảnh xung quanh cứ âm u khó chịu.
Đám người ở phía sau đang nhìn Tân và Tí nói chuyện, bỗng hành động Tân có chút lạ, làm họ không tự giác nhìn quanh theo cậu.
Tân quay người lại đi tới đám người, nói chuyện không lớn tiếng, cậu cố tình làm vậy:
-Đi ra khỏi chỗ này mau!!
Tất cả đám người nét mặt thay đổi, sau lại căng thẳng
Nghe lời nói mờ ám của người thanh niên trước mắt này, không khỏi làm mọi người cảm giác không ổn.
Cô gái đứng phía sau đám người cũng không ngoại lệ
Nói là đứng sau cũng đứng không quá xa, nhóm người chỉ có tám người, đứng chụm lại thì cho dù ở phía sau cùng cũng không xa bao nhiêu, nhìn mọi người vẫn còn hiện diện ở đây, cô đã bớt sợ hãi hơn.
Người bên cạnh cô có cánh tay rắn chắc đụng nhẹ vào vai cô, như có người muốn vỗ về cô vậy, làm cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhờ cảm giác yên tâm đó mà làm cô tỉnh táo lại.
Đúng là người tốt, dù không phải bạn của nhau từ trước, trong nhóm này toàn là người lạ, vốn không có ai là bạn của cô lúc trước cả.
Biết cô lo lắng nên có hành động ấm áp như vậy, dù sợ hãi đến bàn tay có chút lạnh nhưng vẫn để ý đến cô, nếu là trai thì không phải là không thể cho anh ta cơ hội.
Cô chậm rãi cười mỉm, mặt tròn mủm mĩm nhìn qua khuôn mặt cao hơn cô đứng bên cạnh.
Người đàn ông tóc dài phủ bên má, da đen thui có tám con mắt lóe sáng cũng đang nhìn cô.