“Vào đây!”
Tộc trưởng cuồng điêu xoay người, nhấc chân đi vào trong phòng, tức giận rất rõ ràng.
Lật Nhan còn muốn đấu tranh cuối cùng một chút, kết quả bị Lật Hiệt xách cổ áo, một đường kéo lên bậc thang.
“Đi vào cho lão tử!”
Thanh âm lại truyền đến lần nữa.
Lật Hiệt nhìn thoáng qua mẫu thân, thấy người gật đầu, trực tiếp khiêng em trai lên, bước lên thềm.
Rầm một tiếng, cửa đóng kín, ngăn cách tất cả âm thanh.
Lật Xuyên cùng Lật Dược bị nhốt ở ngoài cửa, nhìn nhìn lẫn nhau, cho rằng tránh được một kiếp. Vừa định thả lỏng, sau gáy đột nhiên bị tóm.
Sức lực này, cảm giác này…
“Nương?”
“Lão cha?”
Không đợi nói dứt lời, hai con cuồng điêu đều bị cha mẹ xách lên, về nhà, đóng cửa tán gẫu.
Hai trận đánh đôi phối hợp, không thể tránh né.
Khác biệt chỉ ở thời gian dài ngắn, cùng với mức độ nặng nhẹ.
Cùng lúc đó tín thiên ông bay qua dưới chân núi lửa, xẹt qua quần thể kiến trúc có trăm nghìn năm lịch sử, hót vang một tiếng, thuận gió bay cao, đỉnh lên đỉnh núi.
Núi lửa yên lặng vạn năm, thân núi hình chóp bị dung nham màu đỏ bao trùm, cô đọng phong hóa, trải qua mấy vạn năm, lộ ra một mảnh màu đỏ đậm.
Nơi miệng núi lửa, thung lũng lún xuống theo hình tròn, trải qua năm tháng phát triển biến hóa, cho đến hiện tại, trở nên cây cỏ xanh um, tràn đầy sức sống.
Hồ đập chắn xanh biếc, tọa lạc ở trung tâm thung lũng, sóng phẳng như gương.
Thỉnh thoảng có cá hổ nhảy khỏi mặt nước, tạo nên gợn sóng hình tròn.
Giàn kiến trúc bằng gỗ dựng chằng chịt ở bên hồ. Phỏng theo phong cách thời thái cổ, màu sắc tươi đẹp, hút mắt người xem.
Giữa hồ đắp một đảo nhỏ nhân tạo, cát mịn đá ngầm đều là chuyển từ bờ biển về.
Trung tâm đảo nhỏ, tòa nhà màu trắng bạc cao trăm mét đứng sừng sững. Hai cây gỗ xưa trước nhà, quấn đầy thực vật thân leo xanh biếc đỏ tươi.
Mỗi lần đến mùa hoa nở, đóa hoa nho nhỏ tranh nhau nở rộ, nối liền thành chuỗi.
Gió nhẹ thổi qua, hương thơm thoang thoảng chậm rãi phiêu tán, thấm vào ruột gan.
Đến lúc hoàng hôn, mặt hồ tràn ngập từng mảng sương mù.
Sương mù khuếch tán ra bốn phía, bao trùm lên muôn hồng nghìn tía, gỗ xưa cỏ xanh. Từ xa nhìn lại, tựa lụa trắng quấn quanh hồ nước xanh biếc, mông lung như thơ, như cảnh tiên giữa trần gian.
Vài thiếu nữ tụ tập bên hồ, một thân váy dài, bên hông buộc thắt lưng vàng, nhẹ nhàng tung bay, tiếng cười thanh thúy.
Tín thiên ông hạ thấp độ cao, Tần Ninh nhìn càng thêm rõ ràng.
Tính toán đâu ra đấy, đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy chim mái.
So với con gái cuồng điêu cao hơn hai mét, một tay là có thể xách cậu lên, các chim hoàng tuy cũng rất cao, lại tương đối thon thả, xinh đẹp không thua gì chim phượng.
Tần Ninh thở ra một hơi.
Nhìn qua, tộc lông vũ cũng là có em gái mềm mại.
Không ngờ được, hơi thở ra một nửa, liền bị một màn trước mắt dọa đến, đương trường nghẹn trong cổ họng.
Hai em gái “mềm mại” xinh đẹp, đang kết bạn ra khỏi rừng núi lửa.
Em gái bên trái, vác cây gỗ to phải ba người mới ôm hết chỉ bằng một bên vai. Em gái bên phải, xách ngược sinh vật toàn thân đen sì, thể tích vượt xa voi, nửa giọt mồ hôi cũng không có.
Phát hiện bóng râm bên trên, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy tín thiên ông quen thuộc, thuận tay ném bay gỗ lớn cùng con mồi, chạy nhanh mấy bước, báo tin cho các tộc nhân.
“Bạch chủ trở lại!”
Cây gỗ lớn bay qua trước mắt, hiện thực như búa tạ nện xuống, Tần Ninh lập tức nước mắt thành sông.
Người ta nói, không có hi vọng sẽ không có thất vọng. Cậu ngay cả thất vọng cũng không có, trực tiếp tuyệt vọng.
Nhất định phải tìm một chỗ lẳng lặng.
“Bạch chủ!”
“Bạch chủ trở lại!”
Tín thiên ông bay đến gần giữa hồ, bất luận chim phượng hay chim hoàng, đều lập tức ngừng công việc trong tay, hai tay đặt trước ngực, cúi người hành lễ.
Cánh chim khổng lồ mang theo cơn gió, nhanh chóng xua tan sương trắng mờ ảo.
Bạch Hử một tay ôm lấy Tần Ninh, từ mấy mét cao nhảy xuống, vững vàng đứng ở giữa hồ.
Tần Ninh cảm thấy rất kỳ lạ.
Phượng hoàng cũng chơi nổi trên nước?
Nhìn xuống mới phát hiện, từ trung tâm đảo nhỏ đến bờ, chôn xuống những cột đá màu xanh dạng nan hoa, đỉnh ngang bằng với mặt nước, đặt chân cực thuận tiện.
“Ta đã trở về.”
Nhảy qua ba cột đá, Bạch Hử bước lên đảo giữa hồ, thả Tần Ninh xuống.
Tín thiên ông hót vang hai tiếng, vỗ vỗ hai cánh, rời thành bay về phía bờ biển.
Miệng núi lửa không thích hợp chim biển, núi lửa chết cũng không được.
Đem so sánh, bờ biển là lựa chọn tốt hơn nhiều.
Tộc nhân tụ tập lại đây, tò mò nhìn Tần Ninh.
“Bạch chủ, con chim non này là?”
“Nhạc trạc.” Ở tộc đàn thiên nga, Tần Ninh tuyệt đối an toàn, không cần giấu giếm thân phận.
“Ta phát hiện ở tinh cầu nguyên thủy, liền mang về.”
Nhạc trạc?
Các thiên nga ngạc nhiên kêu lên.
Các chim phượng không tiện đi lên, các chim hoàng đã nhanh chóng vây lại.
Vừa không chú ý một chút, Tần Ninh lại đã bị nâng lên.
Không nói gì nhìn trời, bạn Tần nào đó lại lần nữa an ủi bản thân, chống đối vô dụng, sớm muộn gì cũng sẽ quen…
“Thật sự là nhạc trạc!”
Vạn năm trước, tộc lông vũ nội loạn, thiên nga cũng là phiền toái quấn thân, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhận được tín hiệu cầu cứu của nhạc trạc, tộc trưởng lúc ấy, cũng chính là phụ thân Bạch Hử, tự mình dẫn tinh hạm chạy đến cứu viện.
Không biết là trùng hợp hay là bị người tính toán, trên đường gặp phải kẻ địch, bị ép nghênh chiến, kéo dài đến nửa ngày.
Đến tinh cầu mà tín hiệu truyền ra, trước mắt đều là xác tinh hạm.
Giữa các mảnh tinh hạm vỡ vụn, thi thể chết trận của hai bên nổi lơ lửng.
Sau khi mất đi đồng mình, tình cảnh của thiên nga trở nên càng khó khăn. Nhưng mà, cho dù bản thân gặp phải nguy hiểm, các thiên nga vẫn không buông việc tìm kiếm thân tộc.
Làm người bi thương là, mãi cho đến khi nội loạn dừng lại, tộc trưởng tiền nhiệm qua đời, vũ hoàng mới lên ngôi, vẫn không có bất cứ tin tức.
Mấy nghìn năm qua đi, các thiên nga phải đối mặt hiện thực.
Sau chu tước, thanh loan cùng uyên sồ, bọn họ mất đi một chi thân tộc cuối cùng.
Không ngờ, Bạch Hử ra khỏi thành một chuyến, lại mang kinh hỉ về cho mọi người. Dù cho chỉ là chim non, cũng là thân tộc, cũng là hi vọng!
“Thật tốt!”
Các thiên nga cười hoan hô.
Mấy chim phượng cùng chim hoàng đều mở cánh ánh sáng, lần lượt bay lên giữa không trung, bay múa vòng quanh, lớn tiếng kêu to, dùng phương thức độc hữu chúc mừng.
Thiên nga tham gia vào càng ngày càng nhiều.
Vài phút sau, trên không trên hồ đập chắn tụ tập hơn trăm con thiên nga. Ánh sáng vàng bao phủ, giống như một mặt trời mọc lên.
Cảnh tượng này, vừa hoa mỹ tuyệt luân, lại vô cùng rung động.
Tần Ninh há to miệng, ngây ngốc nhìn, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào.
Cậu đột nhiên có loại xúc động, nghĩ muốn tham gia vào.
“Đây là nghi thức của thiên nga.”
Bạch Hử ấn vai Tần Ninh xuống, lúc cậu quay đầu, mỉm cười, cúi xuống, trực tiếp ôm Tần Ninh lên, mở cánh ánh sáng, kêu dài một tiếng, bay vào trong giữa các tộc nhân.
Dưới chân núi, tộc trưởng cuồng điêu đang tâm sự với con trai, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Bỏ qua Lật Nhan, đẩy cửa bước ra ngoài.
Trên quảng trường dựng từ những viên đá khổng lồ, đã sớm có đầy tộc nhân bị kinh động.
Các cuồng điêu ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn trời, phát ra từng tiếng sợ hãi than.
“Đây là nghi thức chúc mừng của thiên nga.” Nhìn một lát, tộc trưởng cuồng điêu mở miệng nói, “Ta chỉ từng nghe ông cố nói, ông nội cùng phụ thân đều chưa từng thấy.”
Ông cố từng nói, trước khi nhạc trạc diệt tộc, cùng múa với thiên nga, có thể làm cho ánh sao đẹp nhất phai nhạt.
Nghi thức chúc mừng?
Phu nhân tộc trưởng chợt nghĩ đến một chuyện, bỏ trượng phu lại, bước nhanh về trong phòng. Một phát túm lấy Lật Nhan, nghiêm túc hỏi: “Con trai, lần này Bạch chủ đi tinh cầu nguyên thủy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Nếu chỉ là xử lý chuyện trạm không gian, tất cả trên đỉnh núi hiện giờ, căn bản nói không thông!
Lật Nhan treo hai quầng mắt đen, bị xách ở giữa không trung, đau nhe răng nhếch miệng.
“Mẹ ruột à, nhẹ nhẹ chút! Đau đau đau…”
“Mẹ căn bản không nặng tay. Đừng mơ bưng bít qua cửa, nói mau!”
Biết không thể giấu được, Lật Nhan giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng.
Sau đó, kề sát vào bên tai tộc trưởng phu nhân, nói: “Tinh cầu nguyên thủy có con chim non, con phát hiện, được Bạch chủ mang về.”
“Chim non?”
Lật Hiệt vừa vặn nghe được, nói xen vào: “Lúc con đi bắt nó, từng nhìn thấy bên cạnh Yến Lam. Có phải con lông vũ màu đen, phá xác không bao lâu kia không?”
“Chính là nó.” Lật Nhan gật đầu.
“Chỉ vì một con chim non?”
“Nếu là chim non bình thường, đương nhiên sẽ không.”
Lật Nhan nhếch môi, thật sự là bị sửa chữa rất thảm, lúc cười lên, hoàn toàn không có yêu diễm như ngày thường, ngược lại có chút buồn cười.
“Đó là một con nhạc trạc.”
Cái gì?!
Phu nhân tộc trưởng mở to hai mắt, giọng hoảng sợ: “Con nói cái gì, nhạc trạc?”
Phu nhân tộc trưởng cùng Lật Hiệt nhìn nhau một cái, buông Lật Nhan xuống.
“Vậy thì khó trách.”
“Con là làm sao phát hiện? Nói chi tiết xem.”
Mẹ ruột đặt câu hỏi, Lật Nhan không dám giấu giếm, giải thích hai năm rõ mười.
Bao gồm màn sáng kỳ quái, núi lửa chợt phun trào, đồ đằng bao trùm cả hải đảo, nửa điểm không lọt. Thỉnh thoảng còn bổ sung chút chi tiết.
“Vì bắt con chim non kia, con bị nhốt ở miệng núi lửa hoạt động, để Bạch Nham nhìn một hồi truyện cười.”
Nói xong, Lật Nhan lẩm bẩm một tiếng, hiển nhiên nhớ rất rõ.
“Nương, con làm không tệ chứ?”
Vốn tưởng rằng sẽ được vài câu khích lệ, nào ngờ được, sắc mặt phu nhân tộc trưởng càng ngày càng đen, nghe đến cuối cùng, đã đen thành đáy nồi.
Một tay nắm chặt thành nắm, hung hăng đập xuống, thiếu chút nữa thì đập con trai dính vào sàn nhà.
“Đó là một con chim non, mày còn dám đắc ý! Trong đầu đều suy nghĩ cái gì?!”
Mùa sinh sản năm nay, vợ chồng tộc trưởng không đẻ trứng. Nhưng như vậy không gây trở ngại việc phu nhân tộc trưởng bùng nổ tình mẹ. Cùng lý, Lật Hiệt cũng là lông mi dựng ngược, giúp đỡ mẫu thân, thề phải đem em trai đánh đến ánh vàng rực rỡ, không thể tự lo liệu cuộc sống.
Chẳng trách đến giờ vẫn không có chim mái coi trọng nó, thì ra mấu chốt ở đây!
Không có nửa điểm yêu thương che chở chim non, chờ độc thân cả đời đi!
Bạch chủ?
Vị kia có thể sống mấy vạn năm, đơn mấy nghìn năm không phải vấn đề gì. Tuổi thọ của cuồng điêu chỉ là số lẻ, làm sao có thể so!
Nghi thức chúc mừng của thiên nga không duy trì liên tục lâu lắm.
Một hồi thịnh cảnh như vậy, trừ cư dân vùng lân cận núi lửa, tộc lông vũ sinh sống ở thành chính, tuyệt đối đa số không có duyên được nhìn thấy tận mắt.
Tin tức truyền ra, một số ít người cảm thấy tiếc hận, đa số còn lại là không tin.
Thiên nga đã mấy vạn năm không hợp đàn bay múa, vô duyên vô cớ, chúc mừng cái gì?
Nghi ngờ như vậy, trừ hạm viên biết Tần Ninh, không ai có thể cho ra đáp án.
Hôm đó, Tần Ninh được sắp xếp ở nơi ở của Bạch Hử.
Một thời gian rất dài sau này, cậu đều sẽ ở tại giữa hồ.
Thứ nhất là bảo vệ chim non; thứ hai, Bạch chủ nhặt về, tự nhiên nên do y nuôi.
Ở chung với tộc lông vũ lâu, tự nhiên sẽ phát hiện, bất luận là chim dữ hay yến tước, tâm đều có chút lớn. Thiên nga cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài tòa nhà sơn màu trắng bạc, bên trong lại màu sắc rõ ràng.
Nóc nhà bằng gỗ, cột trụ gỗ cổ, đều có vẽ hoa văn xa xưa. Một mặt tường đá duy nhất, lịch sử tương đối dài lâu, trạm khắc năm loại đồ đằng, đại biểu năm chi tộc đàn phượng hoàng.
“Đen là nhạc trạc.”
“Trắng là thiên nga.”
“Chu tước đỏ đậm.”
Trước tường đá, Bạch Hử chỉ vào các hình vẽ rải rác, giới thiệu từng cái cho Tần Ninh.
“Phượng hoàng vốn có năm tộc, chu tước ngã xuống sớm nhất. Sau đó là thanh loan, tiếp nữa là uyên sồ.”
Dừng một chút, thanh âm của Bạch Hử trở nên trầm thấp.
“Vạn năm trước, tộc lông vũ xảy ra nội loạn, các tộc đàn rơi vào hỗn chiến. Tộc nhân của em bị ám toán, gặp phải mai phục của kẻ địch, đều chết trận.”
Theo Bạch Hử kể, ánh mắt Tần Ninh xuyên thấu đồ đằng xa xưa, nhìn thấy hình ảnh một màn tinh chiến(1) thảm thiết.
Tinh hạm khổng lồ, bị kẻ địch nhiều gấp mấy lần mình vây quanh, một thân một mình.
Đạn sáng như mưa, thân hạm vô thanh nổ vỡ.
Tia lửa nổ tung, như có thể thiêu đốt sạch sẽ cả vũ trụ.
“Em là nhạc trạc còn sót lại, thân tộc của ta.” Bạch Hử thả nhẹ thanh âm, một chút lại một chút, nhẹ nhàng chải qua tóc Tần Ninh, “Ta sẽ không làm hại em, vĩnh viễn sẽ không.”
Thanh âm giống như mang theo ma lực, Tần Ninh có nháy mắt hoảng hốt.
Giới thiệu sơ lược qua tộc đàn phượng hoàng, Tần Ninh được dẫn lên tầng hai, thu xếp ở một căn phòng ngủ rộng mở.
Vách tường có vẽ hoa văn rõ ràng, cửa sổ sát đất nạm thủy tinh, rèm mềm nhẹ nhàng rủ xuống.
Giường lớn hình tròn ở chính giữa phòng, trải dày lông vũ dài.
Tần Ninh nhìn trái nhìn phải, không phát hiện bảng điều khiển.
Nhìn ra nghi hoặc của cậu, Bạch Hử vỗ vỗ tay.
Theo âm thanh, vách tường phía tây mở ra, hai cái ống trụ đã từng thấy trên tinh hạm, lần lượt trượt ra ngoài.
Điều khiển bằng âm thanh?
Tần Ninh sờ sờ cằm.
Thời đại vũ trụ, các loại cao đại thượng, cậu nên sớm nghĩ đến.
Ống trụ trượt đến gần, cánh tay kim loại lộ ra, cái đầu nửa cầu phát ra ánh sáng màu cam ấm áp.
“Đây là người máy mẫu mới nhất, trang bị hệ thống trí năng, có thể phân biệt ngôn ngữ. Có nhu cầu gì, đều có thể bảo chúng nó.”
Tần Ninh gật gật đầu, vô thức lộ ra vài phần mệt mỏi.
Bạch Hử hiểu rõ, vài bước đi đến cạnh cửa, nói: “Em nghỉ ngơi trước, đến bữa tối ta sẽ đến gọi em.”
Nghi thức chúc mừng của thiên nga, không chỉ là một màn nhảy múa. Tiệc tối là truyền thống vốn có, nhất định không thể thiếu.
Làm nhân vật chính, Tần Ninh đương nhiên phải tham dự.
Tần Ninh trả lời một tiếng, nhìn theo Bạch Hử ra khỏi phòng.
Quay người lại, một tay vòng trước người, một tay nâng cằm, nhìn người máy tròn vo, chợt sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ.
Hình như tộc lông vũ rất thích đồ tròn?
Trứng hình bầu dục, chim non tròn vo, người máy cũng tròn…
Lắc đầu, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng lệch.
“Nơi này tạm thời không có việc gì, tao muốn ngủ một lúc.”
Tần Ninh ngồi vào mép giường, thân thể không tự chủ lún xuống, thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, lăn vào lông vũ mềm mại. Cố gắng dùng khuỷu tay chống người lên, ngáp một cái, khoát tay nói: “Chúng mày có thể quay về trước.”
Ánh sáng cam lóe lên, Tần Ninh cho rằng đối phương không rõ, thẳng thắn chỉ vào vách tường.
Ống trụ bỗng nhiên lộ ra bốn cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm công cụ rửa mặt, giống như đang nói: Chim non chưa tắm rửa đã đi ngủ, không phải chim non ngoan.
Tần Ninh không nói gì.
Cào cào đầu, chỉ có thể nhận ý tốt của đối phương. Rửa mặt súc miệng xong, ngã vào trong lông vũ, lại vô thức co người lại.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như quên cái gì… Đột nhiên mở hai mắt, ngồi dậy, túm quả cầu ở trong thiết bị chứa vật ra.
Một tiếp một, bạch tuộc nhỏ lăn vào trong lông vũ, đều có chút không tinh thần.
“Không sao chứ?”
Bạch tuộc lắc lắc đầu, giơ xúc tua, tỏ vẻ ở lâu trong thiết bị chứa vật đều như vậy, thuộc về phản ứng bình thường.
Hai con bạch tuộc bị thương, xúc tua đã mọc đủ, chỉ là màu hơi nhạt. Có chút rảnh rỗi, liền sẽ lấy xương cá ra gặm, no đến lớn một vòng. Để nhanh chóng khôi phục, cũng là liều mạng.
“Nơi này là thành Vũ.” Tần Ninh khoanh chân ngồi, nhận lấy thịt cá quả cầu đưa đến, “Ở trong này, chúng mày hẳn là không có nguy hiểm.”
Cậu hỏi qua Yến Lam, bạch tuộc vực Đen không nằm trong thực đơn của tộc lông vũ. Trừ số ít chim biển tò mò, không ai để ý mấy quả cầu xanh xanh này.
“Qua vài ngày, tao có thể sẽ đến trường học.” Miệng cắn thịt cá, Tần Ninh nói không rõ.
Vừa như vậy, bạch tuộc lại phải quay về thiết bị chứa vật, cậu có chút băn khoăn.
Nhưng mà, trường học Hắc Minh nhắc đến, cậu thật sự rất có hứng thú.
Chữ viết đơn giản nhất cũng xem không hiểu, sống mười đời, chớp mắt thành mù chữ, mùi vị thật không dễ chịu. Càng quan trọng hơn là, muốn hiểu rõ nội dung trong văn hiến, phải học chữ trước.
Cầu lam đong đưa xúc tua, tỏ vẻ không ngại. Lấy máy phiên dịch ra gõ gõ vài cái, giơ lên, cổ vũ Tần Ninh.
“Cảm ơn.”
Vài miếng ăn xong thịt cá, Tần Ninh vỗ vỗ bạch tuộc, tâm tình tốt lên.
Ống trụ nửa ngày không động tĩnh, nhanh chóng trượt đến bên giường, giơ công cụ rửa mặt lên.
Tần Ninh: “…”
Đây là người máy?
Sắp thành tinh rồi.
Yến tiệc thiên nga tổ chức, quy mô đương nhiên không nhỏ.
Mấy trăm con thiên nga đồng loạt tham gia, động vật sinh sống ở miệng núi lửa xui xẻo.
Biết Tần Ninh thích ăn cá, ngoài cua ánh trăng, thịt cá ngang ngọn núi nhỏ được bày lên bàn ăn.
Mùa sinh sản lần này, chỉ có hai thiên nga sinh ra.
Trong miệng núi lửa, Tần Ninh là một trong ba chim non duy nhất, lại là nhạc trạc vạn năm không thấy, tất cả thiên nga đều thích thú với việc cho cậu ăn.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Tần Ninh thiếu chút nữa thì không bước đi nổi.
Cuối cùng, là được Bạch Hử ôm về trung tâm đảo.
Trong lúc ngủ mơ, hắc trạc trên cổ tay nhẹ nhàng rung động. Ánh sáng trắng mỏng manh lộ ra, quấn lên một mảnh lông vũ, ngay sau đó lại là một mảnh.
Ống trụ ở bên tường sinh ra cảnh giác, ánh sáng cam trên đỉnh đầu biến thành đỏ đậm. Cánh tay kim loại lộ ra, lóe sáng sắc bén.
Ánh sáng trắng thu hẹp lại, có vẻ thu liễm, lại không biến mất.
Hai bên giằng co rất lâu, đều không muốn đánh thức Tần Ninh.
Cuối cùng đạt thành thỏa thuận, đều lui một bước, ống trụ lấy ra hai trái cây màu lửa đỏ, thay thế năng lượng sinh vật. Ánh sáng trắng rút về máy giao dịch, không tính toán đến lông vũ nữa.
Mà con chim non đang say sưa mộng đẹp nào đó, hoàn toàn không biết gì về tất cả những việc vừa xảy ra trong bóng đêm.
Sáu quả cầu chen trong vỏ quả, ngủ còn say hơn Tần Ninh.
Ngày hôm sau, Tần Ninh bất ngờ phát hiện, hoa văn trên hắc trạc dường như có thay đổi. Cẩn thận nhìn lại, lại giống như không có khác biệt gì.
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, cửa bị gõ vang, Bạch Hử tay nâng bàn ăn, mỉm cười đi đến.
Vòng cho ăn mới chính thức mở ra.
Tròn một ngày, Tần Ninh bị Bạch Hử cho ăn năm lần.
Ra khỏi phòng, bị em gái gặp phải cho ăn ba lần.
Quay về phòng, lại bị Bạch Nham nhét cho một đống hoa quả.
Cùng ngày, có thiên nga ra ngoài trở về, không thể bắt kịp tiệc tối, đều lấy ra quà tặng, đồ ăn chiếm tuyệt đại đa số.
Suốt một ngày, miệng Tần Ninh gần như chưa từng dừng.
Cậu vốn muốn từ chối, nhưng mà bản năng của chim non, mỗi lần đều là hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Phục hồi tinh thần, đồ ăn đã vào bụng.
Sau đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư… Tần Ninh có loại dự cảm, cậu mà không thành cầu, những mỹ nhân này đại khái sẽ không bỏ qua.
Cho nên khi Hắc Minh được đại nhạn mang đến, mời Tần Ninh cùng nhau ra ngoài, người sau ợ một cái, thật sự là cảm động đến rơi nước mắt.
“Mình đi, đi giờ đây, lập tức đi!”
Ai không cho cậu đi, cậu nổi nóng với ai!
“Mình biết cậu sẽ đồng ý mà. Mình đi tìm yến chuẩn với hồng diên, bọn họ đều không dám đi.” Hắc Minh hưng phấn bừng bừng, khen ngợi Tần Ninh, “Chim Bạch chủ nuôi, chính là không tầm thường!”
Qua miệng bạch giáp hắc nhạn, Tần Ninh trở thành một con chim non dũng cảm.
Hiểu lầm cứ như vậy hình thành, vô cùng tốt đẹp.
(1) Tinh chiến: chiến tranh ngoài vũ trụ, giữa các tinh cầu/tinh vực/tinh hệ
Hồng chuẩn: