Đang định mở miệng, phát hiện Bạch Hử hơi nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng cậu.
Quay đầu lại nhìn, nửa đoạn lông vũ màu bạch kim, lẳng lặng nằm ở dưới gối đầu. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, tản ra vầng sáng nhu hòa.
Tần Ninh cứng lại.
Làm sao giải thích?
“Thích không?” Bạch Hử thu hồi ánh mắt, ôn hòa nhìn Tần Ninh, “Em nên nói với ta.”
“Này…”
Vuốt vuốt vành tai, Tần Ninh rất là xấu hổ.
Chính vì để tránh loại tình huống này, cậu mới chỉ cầm một cọng. Nếu không mà nói, đem cả giường đi cũng là có thể.
Không ngờ, Bạch Hử không tiếp tục truy vấn, mà là thay đổi đề tài nói: “Trong ba tháng này, chăm sóc tốt bản thân.”
“Dạ.” Tần Ninh gật gật đầu.
“Tháng sau ta sẽ rời thành vài ngày. Có bất cứ nhu cầu, có thể liên hệ Bạch Nham cùng Bạch Thanh.”
“Được.” Tiếp tục gật đầu.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngủ giờ đây.”
“Cuối cùng,” Bạch Hử cong khóe môi, ấn xuống màn hình, nụ cười càng thêm ôn hòa, “Nhớ phải ăn nhiều cơm.”
“…” Hóa ra sử dụng đặc quyền, trọng điểm ở câu này?
Trò chuyện kết thúc, màn hình quay về tối đen.
Bạch Hử dựa vào lưng ghế, chân dài gác lên. Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trước khi rời thành, có lẽ nên gặp Tần Ninh một lần.
Lần xuất hành này, căn bản không ở trong kế hoạch.
Dự trù mười ngày quay về, có thể kéo dài hay không, y cũng không thể xác định.
Từ sau khi bạch đầu hải điêu bị trục xuất, có ba chi tộc đàn liên tiếp dọn ra khỏi thành chính, lý do là đoàn tụ với thân tộc. Quá trình cực kỳ nhanh chóng, càng giống đang bỏ trốn.
Có người sẽ giậm chân giận dữ hay không, hoàn toàn không ở trong suy xét.
Chung quy tiền lệ không xa.
Hắc ưng chiếm cứ nghị viện, có vẻ uy phong bốn phía. Bạch đầu hải điêu gặp chuyện không may, vẫn không giữ được như thường. Bọn họ là đầu có hố, mới sẽ tiếp tục thăm dò thành Vũ, chống lại thiên nga.
Kết quả như vậy, Bạch Hử ngược lại cũng thích thấy.
Không nghĩ tới là, vào thời điểm này, vũ hoàng lại bị bệnh, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng.
Chủ các tinh thành theo lý phải đến thăm hỏi.
Nếu không đi, nhất định sẽ thành cái đích cho người chỉ trích.
Vũ hoàng đang lúc tráng niên, thân thể luôn luôn khỏe mạnh. Cơn bệnh này đến thật sự kỳ quái.
Vuốt vuốt ngạch tâm(1), Bạch Hử đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt hồ nổi lên sóng nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Bên kia, ném máy truyền tin sang một bên, Tần Ninh trầm mặc ngồi ở trên giường.
Hạ quyết tâm, lấy lông dài dưới gối đầu ra, cất vào thiết bị chứa vật.
Cậu không tin, không có cọng lông vũ này, cậu sẽ không ngủ được!
Đùa cái gì chứ!
Kết quả, thật không thể không tin.
Mười lăm phút sau, Tần Ninh trở mình, dùng sức xoa xoa mặt. Nhận mệnh mở thiết bị chứa vật, một lần nữa lấy lông dài ra, đặt ở dưới gối đầu.
Đã bị người nhìn thấy, giãy giụa hoàn toàn vô nghĩa.
Ngủ đi.
Kéo chăn lên, cuộn mình thành một đoàn.
Thật lòng không muốn thừa nhận, so với vải dệt mềm mại, cậu càng hoài niệm cả giường lông vũ.
“Không nghĩ, ngủ!”
Dùng sức vỗ vỗ gối đầu, Tần Ninh xoay người nằm vật xuống.
Bởi dùng lực quá mạnh, vỏ quả ở đầu giường trực tiếp nảy lên, lăn lộn rơi xuống đất.
Bùm bùm vài tiếng, vỏ quả tách ra.
Quả cầu màu lam liên tiếp lăn ra, xúc tua tứ tán, mắt to mê hoặc. Rất lâu vẫn không hiểu, đang ngủ ngon giấc, làm sao đột nhiên rơi xuống đất?
Nửa đêm lại một trận mưa nhỏ.
Hôm sau, Tần Ninh đẩy cửa sổ, làn gió hơi lạnh phất qua gò má, mơ hồ mang theo mùi hoa.
Tập trung nhìn kỹ, bên bờ hồ nở đầy hoa nhỏ hồng nhạt. Kèm theo từng điểm xanh biếc, xa xa nhìn lại, giống như trải một tầng thảm nhung.
Gió nhẹ cuốn hơi nước, xua tán sương mù sáng sớm.
Mặt hồ rải rác những đốm nhỏ xanh hồng, tỉ mỉ nhìn kỹ, là nụ hoa vươn ra khỏi mặt nước.
Bạch Lam cùng Bạch Hi thức dậy rất sớm, lúc này đang đứng ở bên hồ. Thấy Tần Ninh mở cửa sổ, phất tay chào hỏi cậu.
“Tần Ninh, nhanh ra đây.”
“Sớm.” Tần Ninh một tay chống cửa sổ, nhảy ra, “Những cái này là gì?”
“Đây là sen mưa, vài năm mới nở một lần, thời gian nở hoa chỉ có hai ba ngày.” Bạch Lam nói.
“Sen mưa?” Tần Ninh nâng mi.
Ngày hôm qua đàn cá tụ tập, có liên quan đến đám hoa này không?
Trong khi ba người đang nói chuyện, nhà kim loại giữa không trung lục tục truyền ra tiếng vang.
Hắc nhạn đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh đẹp trong hồ, lập tức hoan hô một tiếng, hai tay túm dây leo, nhanh chóng trượt xuống dưới.
Mới qua hai ngày, động tác đã tương đối thuần thục.
Nghe được động tĩnh, tuyết nhạn cũng tỉnh lại. Nhìn thấy sen mưa trong hồ, cũng là đầy mặt hưng phấn.
“Là sen mưa!”
“Sen mưa nở, vận khí thật tốt!”
Cuồng điêu ngày hôm qua ăn quá no, đa số ngủ rất muộn. Bị tiếng ồn đánh thức, cào cáo tóc, bất mãn đẩy mở cửa phòng.
“Các cậu ồn cái gì…”
Nói được một nửa, đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn thấy một màn có thể coi là kỳ tích.
Cuồng điêu cực ít xuống nước, lại dùng tốc độ không thua gì chim biển, đâm đầu chui vào trong hồ, bơi về phía hoa sen sắp nở rộ.
Rất nhanh, hoa sen nở rộ bị chia cắt thành từng mảng.
Có chim non chậm một bước, chỉ có thể đợi ở bên cạnh nụ hoa.
“Loại hoa sen này rất hiếm thấy?” Tần Ninh chậc lưỡi ngạc nhiên. Làm cho cuồng điêu ăn thịt biến thành như vậy, nhất định có chỗ độc đáo.
“Đương nhiên, cái này ăn rất ngon!”
Bạch Lam cùng Bạch Hi động tác nhanh nhất, cướp lấy hoa sen nở rộ, tại chỗ xé cánh hoa xuống, đưa vào trong miệng.
Ăn hoa?
Tần Ninh chớp mắt, đang định hỏi lại, trong miệng cũng bị nhét vào một mảnh.
“Nhanh ăn, đợi nữa không còn đâu.” Bạch Lam cầm ba thân sen, phồng má.
Cánh hoa vào miệng liền tan, hoàn toàn không có đắng chát như trong dự đoán.
Thật muốn hình dung một chút, cảm giác rất giống bơ. Thơm trơn mềm mịn, độ ngọt vừa phải, ăn một mảnh còn muốn ăn nữa.
“Ăn ngon đúng không?”
Thân sen ăn hết hoa ném vào trong nước, lập tức bị đàn cá tranh đoạt. Các chim non trông chừng sen mưa, hoàn toàn không thèm để ý.
Vài đóa hoa sen vào bụng, ba người đều là còn chưa thỏa mãn.
Không đợi bọn họ xuống nước, Hắc Minh cùng Hồng Tường lần lượt lên bờ.
“Cho cậu.”
Hai người hái hoa sen, tổng cộng có hơn một trăm ba mươi cành. Chia ra một nửa, vẫn đủ ăn như thường.
“Cảm ơn.”
Nói lời cảm tạ xong, Tần Ninh nhận hoa sen, chia một phần cho Bạch Lam Bạch Hi, đồng thời bắt đầu ăn.
“Không phải mùa sinh sản nào cũng có sen mưa.” Ngậm một mảnh cánh hoa, Bạch Lam nói, “Chúng ta có thể gặp được, thật là may mắn.”
“Không sai.” Hắc Minh dùng sức gật đầu, cầm thân sen, cắn kêu răng rắc răng rắc.
Thiên nga chỉ ăn cánh hoa, hắc nhạn lại không phải. Từ cánh hoa đến thân lá, toàn bộ có thể vào bụng.
Sau thời gian nở hoa, tuyết nhạn còn sẽ lặn xuống nước, đào củ ra bão lộc ăn.
“Ổ anh chị trước của mình không có gặp được. Biết mình có vận may như vậy, khẳng định sẽ hâm mộ.”
“Mình không hiểu lắm.” Tần Ninh nhíu mày, “Hoa sen này trừ ăn ngon, còn có tác dụng gì?”
Chẳng lẽ giống như cua ánh trăng vậy, có thể cung cấp năng lực tự lành cho chim non?
“Ăn ngon chẳng phải là đủ rồi sao?” Hồng Tường kỳ quái nhìn Tần Ninh.
“…” Rất có đạo lý, cậu hoàn toàn không lời chống đỡ.
Lúc giảng viên khôi chuẩn đến, nụ hoa trên mặt hồ chỉ còn lẻ tẻ vài đóa.
Đàn chim non đã bơi lên bờ, lấy ra thịt cá bèo rong, chính thức thưởng thức bữa sáng.
Chim non thời kỳ này, khẩu vị tương đối tốt, có thể so với động không đáy. Tuy rằng hoa sen không ít, chia đến trong tay mỗi người, cũng chỉ có thể coi là đồ ăn vặt.
“Sen mưa nở?”
Đi đến bên hồ, khôi chuẩn nhặt lên một thân sen, giọng điệu mang theo hoài niệm, “Thời thiếu niên thầy cũng từng được hưởng hương vị này, vẫn luôn không thể quên được.”
“Giảng viên cũng từng ăn?”
“Từng ăn.” Khôi chuẩn cười nói, “Lúc ấy thầy ở khu ký túc xá thứ ba. Vì một đóa hoa sen, du chuẩn cùng bạch chuẩn thiếu chút nữa kéo bè kéo lũ đánh nhau.”
“Giảng viên, ngài nếm thử?” Một con hắc nhạn đi tới, để tiện bơi lội, đã biến thành hình thái nguyên thủy.
“Không được, cảm ơn.” Khom lưng ôm lấy hắc nhạn, cọ cọ đầu hắn, khôi chuẩn nói, “Chính em ăn đi.”
“Giảng viên.”
“Ừ?”
“Hiệu trưởng có nói, trong trường học không thể ôm.”
Hắc nhạn nghiêng nghiêng đầu, càng thêm có vẻ đáng yêu. Vẫy cánh hai cái, gần như có thể manh tan lòng người.
“Ngài xem, phạm sai lầm rồi đúng không?”
“…” Đồ hùng điểu này!
Ăn xong bữa sáng, đàn chim non rời khu ký túc xá.
Hôm nay không có lớp thực chiến, buổi sáng học kiến thức tinh hạm, buổi chiều làm quen sân trường, luyện tập đi săn dưới sự chỉ đạo của giảng viên.
“Đi săn?” Tần Ninh ngạc nhiên nói, “Chuyên môn dạy sao?”
Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu đâu?
Đối mặt với ánh mắt sửng sốt của các chim non, đáy mắt khôi chuẩn lướt qua một tia ý cười.
“Thầy từng xem các em bắt cá, biết các em không đói được. Chẳng qua, trong rừng có rất nhiều loài thú cỡ lớn, hương vị đều rất tốt. Sau khi nắm vững kỹ xảo, các em có thể hợp tác thử một lần.”
Theo luật cũ, cũng không có sắp xếp giờ dạy đi săn.
Chỉ có thể nói, tình huống đặc thù đối xử đặc thù.
Xét đến lớp thực chiến đẩy lên sớm, lớp cách đấu kéo dài, chim non nhất định tiêu hao gấp đôi thể lực. Khôi chuẩn cùng hồng chuẩn đoàn kết đề nghị với hiệu trưởng, tăng thêm khóa học đi săn.
Tinh hạm không có năng lượng, ngay cả cảng hàng không cũng không bay ra được.
Để chim non đói bụng học tập, tuyệt đối không được. Cửa không có, cửa sổ không có, kẽ tường chặn kín!
Du chuẩn lại không ủng hộ.
Đi săn là quá trình bản thân tôi luyện. Gặp phải khó khăn, giảng viên có thể gợi ý. Tăng thêm một môn học, thật sự không có tất yếu.
Kết quả, không lên tiếng còn tốt, miệng vừa há ra, liền bị hồng chuẩn phun trở lại.
Ngày hôm qua để chim non chịu đói, nợ còn chưa tính hết.
Đưa ra dị nghị?
Quần ẩu mấy người tin không!
Chim trống đánh không lại?
Không sao, các chị em lên!
Hồng chuẩn khôi chuẩn phát uy, du chuẩn bại lui.
Hiệu trưởng bạch chuẩn lại đập đầu một cái, đề nghị được thông qua.
Để đảm bảo công bằng, chương trình học giới hạn trong vòng nửa giờ. Hơn nữa, sau khi quyết định con mồi, chim non tự ra tay. Thật sự không bắt được, giảng viên mới có thể hỗ trợ.
“Giảng viên.” Lật Dương mở miệng nói, “Về đi săn, bọn em hẳn là tự học lấy.”
“Đúng.” Hồng Tường nói tiếp, “Bọn em có thể nuôi sống bản thân.”
“Bọn em có thể bắt cá, khẳng định cũng có thể săn dã thú.”
“Con mồi tự bắt được ăn mới ngon.”
“Không thể thay đổi chương trình học sao?”
“Có thể đổi thành đến bến tàu dưới lòng đất không?”
“Em muốn học kiến thức tinh hạm.”
“Em cũng vậy!”
“Em muốn học thực chiến.”
“Cậu giỏi!”
Đàn chim non thảo luận sôi nổi, giảng viên khôi chuẩn yên lặng không nói gì.
Đột nhiên cảm thấy, ở trước mặt hiệu trưởng bạch chuẩn cố gắng tranh thủ, thiếu chút nữa đánh nhau quần ẩu với du chuẩn, thật sự là ăn no rỗi việc.
May mà không bình thường chỉ có số ít. Đại bộ phận chim non nghe được tin tức, đều là tương đối phấn chấn.
Về phần khu ký túc xá thứ nhất, không ở trong phạm trù bình thường.
Tham thảo cuộc đời với mở phần mềm hack, đơn thuần tìm ngược.
Trên đường đến bến tàu dưới lòng đất, đàn chim non hăng hái bừng bừng.
Tốp năm tốp ba tụ lại với nhau, bàn tán bữa sáng vừa ăn xong, kế hoạch cơm trưa tiếp theo, mặc sức tưởng tượng cơm tối sau khi một ngày kết thúc.
“Hiện tại là mùa mưa của thành chính, có rất nhiều đồ ăn ngon tươi mới.”
Nhân lúc giảng viên khôi chuẩn không chú ý, Bạch Lam mở thiết bị chứa vật, lấy ra một máy ghi chép.
“Trong này ghi chép rất nhiều thứ tốt.” Chim phượng nhỏ nhìn Tần Ninh, trong mắt tràn đầy chờ mong, “Nếu tìm được ở trong trường, có thể cho bạch tuộc vực Đen làm không?”
“Nếu có nguyên liệu, mình nghĩ hẳn là có thể.”
Tần Ninh tiếp nhận máy ghi chép, nắm chặt phục chế lại. Phát hiện đa số là các loại thịt cá, trong lòng cơ bản có tính toán.
Bến tàu dưới lòng đất vẫn rung động như trước.
So với hôm qua, nội dung khôi chuẩn giảng giải càng đi sâu hơn, hơi có chút vô vị. Đa số thời gian, lực chú ý của các chim non tập trung ở trên hình ảnh tinh hạm.
Cách kết thúc chương trình học còn khoảng bốn mươi phút, giảng viên khôi chuẩn ấn xuống bảng điều khiển.
Ống trụ dựa vào tường ngủ đông lục tục tỉnh lại, đỉnh đầu phát sáng màu xanh lam, lấy ra máy hồi tưởng hình vòng, phân phát vào trong tay chim non.
“Lớp thực chiến có kiểm tra, lớp kiến thức tinh hạm cũng là tương tự.”
Khôi chuẩn bắt tay sau lưng, đứng trước bục kim loại. Đợi phân phát xong vòng tay, nghiêm mặt nói: “Hiện tại, mở máy ghi chép, thao tác theo gợi ý.”
Lớp thực chiến tôi luyện năng lực sinh tồn, thử thách kỹ xảo chiến đấu. Lớp tinh hạm lại kiểm tra khả năng ghi nhớ của chim non.
Ngày hôm qua chỉ là làm quen.
Từ hôm nay trở đi, tất cả mới bước vào chủ đề chính.
Sau mỗi tiết học, đều có một bài kiểm tra. Các chim non sẽ chân chính hiểu được, cái gọi là “chăm chú học tập”, rốt cuộc là khái niệm như thế nào.
“Thời gian ba mươi phút, trả lời đúng một nửa đề bài thì coi như hợp lệ.”
Mở máy ghi chép, ánh sáng xanh trải ra theo hình quạt, ghi lại tin tức của chim non. Sau đó chợt cuốn thành hình trụ, bao bọc chim non ở bên trong.
Trong ánh sáng xanh tự tạo thành một không gian độc lập, do hệ thống trung ương khống chế.
Chưa đến thời gian, chim non hoàn toàn không ra được, cũng không thể nói chuyện với người khác.
Xác nhận toàn bộ vòng tay đã khởi động, khôi chuẩn ấn xuống thiết bị kiểm soát trên cổ tay, kết nối với hệ thống trung ương.
Ánh sáng xanh bắn ra thành câu chữ, bắt đầu chuyển động trước mặt chim non.
Vòng tay có đồng bộ âm thanh. Ngoài hình vẽ, tất cả chữ viết đều có giọng nói giải thích.
Mới đầu, Tần Ninh bị dọa sợ.
Không phải liều mạng chiến đấu, chính là kiểm tra mỗi tiết, có cần hung tàn như vậy không?
Sau khi nhìn thấy đề bài, cậu lại vui vẻ.
Không vượt quá phạm vi trên lớp, toàn bộ đều là đề lựa chọn. Kiểm tra như vậy mà không thông qua, uổng phí kinh nghiệm kiếp trước của cậu.
Dựa theo âm thanh gợi ý, Tần Ninh nhanh chóng đọc một lượt đề bài, chọn đáp án, ấn xuống vòng kim loại.
Một đề, hai đề, ba đề…
Theo đề bài đi sâu, kiến thức được chải vuốt lại một lần, phân loại ở trong đầu, trở nên càng thêm rõ ràng.
Tần Ninh trả lời càng ngày càng thuận.
Đề bài thứ mười bảy, là về động cơ tinh hạm.
Nghe thanh âm của hệ thống giải thích, đối chiếu câu chữ cuồn cuộn, con ngươi Tần Ninh hơi co lại.
Trong văn hiến, từ như vậy xuất hiện đến mấy lần, cậu vẫn đọc không hiểu. Thì ra, nó đại biểu cho một loại kỹ thuật hạch tâm, chỉ thuộc về tộc đàn phượng hoàng.
Đáng tiếc là, nội dung chương trình học còn thấp, đề bài chỉ là nói lướt qua, không đi sâu vào giảng giải.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tần Ninh kéo suy nghĩ quay về, tiếp tục làm bài.
Ba mươi phút sau, màn chắn rút đi, máy ghi chép bị ống trụ thu đi.
Nhất định phải thừa nhận, tộc lông vũ đúng là được tự nhiên ưu đãi.
Dù cho nhất tâm nhị dụng(2), ở trong lớp không chú ý, vẫn có phần lớn chim non thông qua kiểm tra. Chỉ có hơn một trăm con chiết kích trầm sa(3), phải cố gắng gấp đôi.
Rời khỏi bến tàu dưới lòng đất, mưa đã tạnh.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, nước mưa trên mặt đất rất nhanh đã bị bốc hơi khô.
Biết được thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn tự do, đám chim non hoan hô một tiếng, đều tự chạy về phía bụi cỏ xanh biếc, cuộn cánh lại lăn lộn.
Lăn đến mệt mỏi, tìm một chỗ thoải mái, lấy thiết bị chứa vật ra, trực tiếp bắt đầu ăn.
Giảng đường chính không có hồ lớn, chỉ có sông nông chảy dọc bên bìa rừng rậm.
Tần Ninh cùng hai thiên nga đi đến bờ sông, chọn một cây đại thụ, ngồi xuống dựa vào thân cây.
“Ăn cá nướng không?”
“Ăn!”
Bạch Lam cùng Bạch Hi hạ quyết tâm, cọ cơm của Tần Ninh.
“Chỗ mình có trái cây, sáng nay mới hái.”
“Mình có cái này.”
Bạch Hi lấy ra một túi kẹo, theo đúng sở thích của tộc lông vũ, làm thành hình đá quý, từng viên lấp lánh trong suốt.
“Ba ba chuẩn bị cho mình, thiếu chút nữa bị ma ma phát hiện.”
“Trong nhà không cho hai cậu ăn kẹo?”
“Ngược lại cũng không phải.” Hai con thiên nga lắc đầu, “Chỉ là không tốt cho răng.”
“Vậy à.” Tần Ninh tỏ vẻ hiểu được.
Ánh mặt trời rất ấm.
Tần Ninh duỗi chân, hai tay chống sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Tần Ninh.”
“Ừ?”
“Bạch chủ chuẩn bị kẹo cho cậu không?”
“Không có.” Tần Ninh lắc đầu.
“Vậy phần của mình chia cho cậu.”
Bạch Hi lấy ra một hộp thủy tinh, chia kẹo thành ba phần.
“Mình cũng có?” Bạch Lam chỉ chính mình.
“Đương nhiên.”
Chim phượng nhỏ rất vui vẻ, ôm lấy bả vai đồng bạn, nhẹ nhàng cọ cọ tóc.
Loài chim biểu đạt thân mật, thường thường đều chọn cách thức tương tự.
Thế nhưng, bất luận vui vẻ cỡ nào, cọ hăng say ra sao, bọn họ đều chưa từng làm hành động cùng loại với Tần Ninh.
Không phải có người nhắc nhở, mà là Tần Ninh ôm lông vũ ngủ, dính vào mùi của Bạch Hử. Cho dù không đến mức sợ, cũng làm cho hai thiên nga nhỏ kiêng dè.
Cọ đầu chải lông vũ, vẫn là thôi đi.
Muốn bày tỏ tình bạn, luôn có những phương pháp khác. Làm gì tự tìm phiền phức.
Ăn no bụng, các chim non bắt đầu buồn ngủ.
Trên cỏ, dưới bóng cây, bên bờ sông, có thể nhìn thấy từng đống cầu lông, hoặc chen cùng một chỗ, hoặc mở cánh phồng bụng nhỏ, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ.
Trong một khoảng thời gian tương đối, sau khi chim non ngủ say, sẽ vô thức biến thành hình thái nguyên thủy.
Hắc nhạn như thế, tuyết nhạn như thế, cuồng điêu cũng là tương tự.
Chỉ có Tần Ninh cùng hai thiên nga ngoại lệ.
Ba thiếu niên bị cầu lông bao quanh, thản nhiên tự tại gặm hết trái cây. Rửa tay, bay lên cành cây, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
So với mặt cỏ, phượng hoàng thích chỗ cao hơn.
Nằm giữa những cành lá, không khí chảy xuôi qua quanh người, dường như cũng mang theo thân thiết.
Nửa giờ sau, tất cả chim non đều chìm vào mộng đẹp.
Các giảng viên khôi chuẩn phân tán ra, lần lượt kiểm tra tình huống mỗi chim non, nhất là mấy con trong sông. Đảm bảo không có con nào ăn quá nhiều, không chú ý mà chìm xuống đáy sông.
Trên bầu trời, hồng chuẩn cùng du chuẩn xoay quanh hai vòng, phát hiện cục lông bên bờ sông, không nén được hiểu ý cười nhẹ.
Hạ thấp độ cao, phối hợp cùng kiểm tra với khôi chuẩn.
Nhìn ba con chim phượng trên cây, nhịn không được lắc đầu.
Chẳng trách trong lịch sử của trường chưa từng xuất hiện ghi chép về phượng hoàng bị treo. Chim non như vậy, treo lên đỉnh tòa nhà chính, cũng có thể vỗ cánh bay xuống như thường.
Giữa giờ nghỉ trưa, xuất hiện một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Vì khôi chuẩn sơ ý, nhóm hồng diên cùng quyên chuẩn cách nhau không đến năm mét.
Một con hồng diên nằm mơ đánh nhau, đánh đến chỗ kịch liệt, vỗ cánh trở mình, không cẩn thận đập phải đầu. Mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện đối thủ một mất một còn ở ngay cách đó không xa, lập tức lăn lông lốc bò dậy, kêu to xông tới.
Đang ngủ say sưa, lại chẳng biết tại sao bị đánh bay, thần tiên cũng sẽ nổi giận.
Quyên chuẩn bay ra hai mét, rơi xuống đất lăn hai vòng.
Sau khi bò dậy, lắc lắc đầu, lông tơ toàn thân nổ tung, dùng sức đâm lại. Mấy con yến vĩ diên xui xẻo, nếu không phải tỉnh nhanh, thiếu chút nữa đã thành đệm thịt.
Hồng diên cùng quyên chuẩn đánh nhau, chim non xung quanh lục tục bị đánh thức.
“Làm sao vậy?”
“Có người đánh nhau?”
“Là ai, hồng diên?”
“Là quyên chuẩn!”
“Ngủ cũng không cho người yên tĩnh.”
“Đánh gãy răng cô ta!”
Chim non đều có rời giường khí(4). Càng là chim dữ, tính tình càng lớn.
Đánh đơn giữa hồng diên và quyên chuẩn, nhanh chóng biến thành đánh hội đồng phạm vi nhỏ.
Đám chim non vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đổ dầu vào lửa có, ngứa tay tham gia cũng có.
Quy mô đánh hội đồng không ngừng mở rộng.
Cuối cùng, rất nhiều tộc đàn chỉ dự định vây xem, cũng ù ù cạc cạc liên lụy vào.
“Ai?!”
“Ai túm lông tôi?”
“Đứng ra!”
“Đánh!”
Lúc giảng viên khôi chuẩn đuổi tới, trường hợp gần như đã mất kiểm soát.
Mấy trăm con chim non lăn cùng một chỗ, lông tơ tung bay, rơi vào trong nước như thả bánh sủi cảo. Còn có một đám chim tước chỉ lo không loạn, kêu líu ríu líu ríu, thật sự làm người phát điên.
Ba người Tần Ninh nằm ở trên cây, nhìn xuống một đống lộn xộn bên dưới. Phát hiện trung tâm chiến đoàn đều là chim mái, đa số chim trống bị chen ra vòng ngoài, không nhịn được chậc lưỡi.
Em gái uy vũ a.
“Dừng tay!”
Giảng viên khôi chuẩn xách hai con quyên chuẩn lên, lớn tiếng nói: “Trái với nội quy trường học… Bụp!”
Một con chim tước trúng giữa mặt.
“Nội quy trường học… Bụp!”
Lại một con.
“Trường… Bụp!”
Con thứ ba.
Túm quelea hai mắt vòng thành nhang muỗi xuống, khôi chuẩn ấn ấn gân xanh trên thái dương.
Khuyên bảo không có kết quả, thẳng thắn giơ tay lên vẫy vẫy.
Nói không nghe, chỉ có thể treo.
Du chuẩn cùng hồng chuẩn luân phiên bay xuống, một lần hai con, xách lên bay về phía ngọn cây.
Nhìn chim non bị xách ngược, nhớ tới tình trạng gặp phải ngày hôm qua, Tần Ninh đột nhiên bừng tỉnh, lập tức hiểu tại sao.
Bắt đầu từ hôm nay, phương pháp giúp người làm vui phải sửa lại.
Ít nhất không thể lại cầm chân.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, ba trăm hai mươi sáu con chim non bị treo trên ngọn cây.
Gió thổi qua, nhìn xa thành xâu, nhìn gần… cũng thành xâu.
Cảnh tượng tương đối đồ sộ.
“Trường học quy định, không cho đánh nhau ở ngoài phòng cách đấu và sân huấn luyện!”
Khôi chuẩn vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhìn chim non lông vũ rối tung ném dao mắt cho nhau, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Chim nhiều, đội ngũ không dễ mang a.
Cứ như vậy, hơn ba trăm con chim non bị treo trên cây tự kiểm điểm.
Đến khi giờ nghỉ kết thúc, mới được du chuẩn thả xuống, cùng giảng viên đi vào rừng rậm, bắt đầu tiết học đi săn đầu tiên.
Tần Ninh đi ở phía sau đội ngũ, nhìn nhìn bạn học xung quanh, càng thêm cảm thấy, cuộc sống học đường đặc sắc hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Sự thật chứng minh, dự cảm của cậu hoàn toàn không sai.
Trong tiết đi săn, chim mái hai ký túc xá lại đối đầu.
Không đợi khôi chuẩn nói xong, con mồi chuẩn bị sẵn đã bị xé thành mảnh vụn.
Côn trùng cỡ lớn, xé.
Loài móng guốc ở biên giới, xé.
Loài bò sát dị chủng, xé.
Đến lượt hung thú nguyên thủy, tiếp tục xé.
Tư thế các chim mái bày ra, chân thực suy diễn dùng mạng sống để xé.
Các chim trống lui ra ngoài vòng săn, không đối phó được em gái, đợi trở về bắt cá.
Bàng quan ba mươi phút, Tần Ninh ra được kết luận: Thực đơn của tộc lông vũ cực kỳ phong phú. Ăn hàng thống trị thế giới, thật lòng không phải nói không.
.
(1) Ngạch tâm: giữa trán (ps: mi tâm là giữa hai chân mày)
(2) Nhất tâm nhị dụng: một lúc tập trung vào hai việc khác nhau
(3) Chiết kích trầm sa: mũi giáo gãy chìm trong cát, hiểu đơn giản chính là thất bại
(4) Rời giường khí: khi mới ngủ dậy huyết áp thường thấp làm người dễ tức giận, cơn tức những lúc như thế gọi là rời giường khí (cơ bản ko biết dịch thuần Việt là gì :p)