Tần Ninh Phấn Đấu - Chương 55

Tần Ninh Phấn Đấu Chương 55
Núi sụp đất nứt, nước biển sôi trào.

Hơi nước màu trắng giống như lưỡi dao sắc bén, dễ dàng phá nát đá lớn, nghiền nát thành bụi.

Dung nham không ngừng phun trào, tràn qua miệng núi lửa, cuồn cuộn chảy xuôi, tụ thành một tấm lưới chết chóc phá hủy tất cả, cả viên tinh cầu bị màu đỏ rực bao trùm.

“Giá trị năng lượng đạt mức cao nhất, hai vệ tinh bị tổn hại, đã mất tín hiệu.”

Tinh hạm bay gần trạm không gian, boong tàu tầng ngoài trên đầu hạm dâng lên, chỉ còn lại một tầng vách khoang trong suốt.

Đứng bên cạnh đài khống chế, xuyên qua vách khoang nhìn ra xa xa, trong vũ trụ tối tăm, hai tinh cầu nguyên thủy tựa như quả cầu lửa đang bùng cháy, chói sáng lóa mắt, đẹp đến làm người kinh hãi.

“Gặp phải tai nạn như vậy, trên tinh cầu còn có thể có sự sống sao?”

Tần Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm tinh cầu nguyên thủy đỏ rực, vô thức bước đến gần hơn. Lòng bàn tay dán lên vách khoang, cảm giác mát lạnh rất nhanh tràn vào trong người.

Bãi bể nương dâu, sinh mệnh luân hồi, chỉ ở trong giây lát.

Ở trước mặt sức mạnh tự nhiên, tất cả sinh linh đều có vẻ nhỏ bé.

Khôn sống mống chết, ngoan cường sống sót trong biến đổi lớn, mới có thể theo đà tiến hóa, trở thành người sống sót của kỷ nguyên mới.

“Đây là quy luật bất biến vĩnh viễn.”

Sức người cũng không thể thay đổi.

Bàn tay ấm áp phủ trên vai, Tần Ninh không cần quay đầu lại, cũng biết người đứng bên là ai.

“Mười vạn năm trước, thanh loan chưa diệt tộc. Ghi chép khi đó rất hoàn chỉnh, cất kỹ trong thư viện ở thành chính.”

“Có ghi chép tương quan?”

“Có.” Bạch Hử gật đầu.

Chỉ là đặt ở tầng thứ chín, không được chủ thành cho phép, không ai có thể lấy đọc. Thành Đá càng không thể nào.

“Trận tai nạn này sẽ kéo dài bao lâu?”

“Đại khái khoảng mười ngày.” Bạch Hử cúi người, ra hiệu Tần Ninh nhìn về phía tinh cầu nguyên thủy gần hơn, nói, “Đây cũng không phải tai nạn, mà là diễn biến tự ngã của tinh cầu.”

Diễn biến cách nhau mười vạn năm, đều đại biểu một lần hồi sinh.

“Có muốn đi xuống xem xem không?”

Đi xuống xem?

Hiện tại sao?

Ngạc nhiên quay đầu, Tần Ninh cho rằng mình nghe nhầm.

Vỏ đất chuyển động dữ dội, núi lửa phun trào. Lúc này xuống dưới, là muốn bơi trong dung nham?

“Làm sao đi xuống?” Tần Ninh hỏi, “Tinh hạm có thể lái vào trong sao?”

“Dùng cái này.”

Bạch Hử giơ cánh tay phải, vòng vàng trên cổ tay sáng lên mờ mờ.

“Đây là một loại trang bị phòng hộ, có thể ngăn cách nhiệt lượng.”

Trong khi nói chuyện, ngón tay vuốt qua mép vòng, đồ đằng xinh đẹp tinh xảo như đột nhiên sống lại. Ánh sáng vàng tràn ra, xòe tựa cánh ô, từ từ bọc lấy hai người.

Tần Ninh tò mò giơ tay, chọc chọc tường ánh sáng vàng kim.

Cảm giác lạnh lẽo, lại bất ngờ đàn hồi. Ngón tay bị bao bọc, không có bất cứ khó chịu nào, giống như tầng da thịt thứ hai.

Loại cảm giác này, cậu quá mức quen thuộc. Ở trên đảo hoang, đã từng trải qua mấy lần.

Thu tay về, Tần Ninh hạ thấp tầm mắt, nắm lấy hắc trạc trên cổ tay.

Giữa hai thứ liệu có tồn tại liên hệ?

“Xuống dưới không?”

“Đi!” Bạch Hử nói không thành vấn đề, Tần Ninh lựa chọn tin tưởng.

“Đến, tay cho ta.”

Bạch Hử lấy ra một cái vòng khác, đeo vào cổ tay Tần Ninh. Lúc điều chỉnh độ rộng, vòng vàng đụng phải hắc trạc, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Đồ đằng vàng kim bắt đầu phát sáng, hắc trạc nhẹ nhàng rung động, ánh sáng trắng bắn ra. Hai luồng sức mạnh quấn lấy nhau, tựa như đang tự triệt tiêu, mâu thuẫn lại hài hòa.

Không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, Tần Ninh có chút sững sờ.

Bạch Hử không để ý, cẩn thận tỉ mỉ điều chỉnh kích thước vòng kim loại, xác nhận sẽ không buông lỏng, nói: “Không sao, như vậy rất bình thường.”

“Bình thường?”

“Kỹ thuật chế tạo tương tự, thiết lập hệ thống có thể chứa đựng lẫn nhau, đừng lo.”

“Hả?”

“Chuyện này nói rất dài dòng, ta cũng mới biết gần đây.” Bụng ngón tay sát qua mặt trong cổ tay, dễ dàng tách hắc trạc và vòng vàng ra, Bạch Hử nghiêm mặt nói, “Chờ có cơ hội, ta sẽ nói cặn kẽ cho em.”

Tần Ninh há miệng, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng không tiếp tục hỏi.

“Cả viên tinh cầu bị dung nham bao trùm, tinh hạm không thể đến gần, tàu bay cải trang có thể. Sau khi xuống dưới, nhất định phải theo sát ta.”

“Đã biết.”

Xuống đến boong tàu tầng đáy, cửa tinh hạm mở ra.

Ba con thiên nga trưởng thành mỗi người dẫn một con chim phượng nhỏ, ngồi tàu bay, lái về phía tinh cầu nguyên thủy sắp thành địa ngục.

Đến gần bề mặt tinh cầu, sóng nhiệt khủng khiếp cuồn cuộn kéo đến.

Hơi nước phun trào không ngừng, cột khí màu trắng trở thành thực thể. Nước biển đều bị sấy khô, tầng khí quyển cũng gần như bị xuyên thấu.

Rất khó tưởng tượng, dưới nhiệt độ kinh khủng như vậy, vẫn có sinh vật có thể tồn tại.

“Di tích thanh loan ẩn dưới lòng đất.”

Từ sau khi thanh loan diệt tộc, di tích quanh năm chôn sâu. Người ngoài muốn đi vào, phải đợi đến khi núi lửa phun trào. Như vậy mới có thể tìm được cửa vào.

Bạch Hử ngồi trước đài khống chế, thuần thục điều khiển tàu bay, đi xuyên qua giữa những luồng sóng nhiệt.

“Sau khi thanh loan diệt tộc, tinh cầu nguyên thủy đổi chủ mấy lần, cuối cùng rơi vào trong tay khủng điểu.”

Tần Ninh ngồi lặng im, từ đầu đến cuối không chen ngang một lời.

Giờ phút này, lực chú ý của cậu đang tập trung cao độ, chỉ sợ tàu bay không chống nổi sóng nhiệt, rơi tan xác trên bề mặt tinh cầu.

Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh là thần thoại trong truyền thuyết.

Thật sự mất bảo vệ, rơi vào trong dung nham, tuyệt đối thành vịt nướng.

“Không phải lo lắng.”

Đi qua một ngọn lửa mạnh, tránh khỏi hơi nóng phun trào, tàu bay giảm bớt tốc độ. Tầng hợp kim bao trùm bên ngoài bị dung nham nung đốt, không mảy may tổn hại, cứng rắn như cũ.

Trog màn hình, Bạch Nham và Bạch Thanh lần lượt báo cáo, đã xác định vị trí, chuẩn bị hạ cánh.

“Chúng ta không ở cùng nhau?”

“Di tích phân biệt ở ba khu núi lửa, thời gian của trang bị bảo hộ có hạn.”

Tách ra đi, càng nâng cao hiệu suất.

Bạch Hử ấn xuống bảng điều khiển, đưa Tần Ninh đến bên cửa cabin.

Trang bị phòng hộ khởi động, xác nhận các mục số liệu không có sai lầm, Bạch Hử mở cửa.

Dung nham cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng trào đến.

Tần Ninh giật mình, bản năng lùi về phía sau nửa bước.

“Đừng sợ, đi theo ta.”

Cổ tay bị cầm, cách hai tầng ánh sáng, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc. Tần Ninh hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía trước.

Sau khi hai người rời đi, cửa cabin đóng lại. Hệ thống trí năng khởi động, bên ngoài tàu bay mở một tầng màn chắn.

Sóng nhiệt cuồn cuộn, trước mắt một mảnh đỏ lửa.

Đi lại bên trong, tựa như đặt mình trog địa ngục nóng rực, có nguy hiểm bị cắn nuốt bất cứ lúc nào.

Ánh sáng vàng nhìn như mỏng manh, lại có thể hữu hiệu ngăn cách dung nham, duy trì nhiệt độ bình thường.

Dung nham bắn ra dính lên trên người, không cảm nhận được một chút nhiệt độ. Tần Ninh thả lỏng một chút, không còn luôn luôn căng thẳng thần kinh.

Trước mặt là từng mảng lớn nham tầng đứt gãy.

Nơi đây từng là một lục địa rộng lớn màu mỡ. Bởi vì vỏ đất biến động mà chia năm xẻ bảy, va chạm chen chúc nhau, trở thành hơn trăm hòn đảo biệt lập.

Khi núi lửa phun trào, đảo biệt lập bị dung nham vây quanh, dị thú không kịp chạy trốn bị nhốt lại, tiến lùi đều là đường chết. Lại một sóng dung nham nữa kéo đến, thi cốt không còn.

Đi đến sát bên nham tầng, Bạch Hử cúi người, một cánh tay nâng Tần Ninh lên.

“Ôm chắc.”

Âm thanh rất nhẹ, mang theo trấn an ấm áp.

Tần Ninh không nói gì, ôm lấy cổ Bạch Hử, động tác tương đối thành thạo.

Cánh ánh sáng màu bạch kim mở ra, cuộn lên một vòng xoáy lạnh như băng, đánh bay dung nham và hơi nước. Bạch Hử tung người nhảy lên, ôm Tần Ninh xuyên qua khu dung nham, bay về phía một mảnh lục địa vỡ nát khác.

Trong ánh sáng rực rỡ, tóc dài tung bay, đồ đằng màu bạc hiện lên, nhanh chóng bao trùm vai gáy và hai cánh tay Bạch Hử, phần đuôi kéo dài đến đầu ngón tay.

Nhìn từ bên trên, thiên nga màu bạch kim tựa như một luồng ánh sáng, đi xuyên qua trog hoa lửa. Nhạc trạc ở trong lòng y, là sắc đen duy nhất điểm xuyết.

Tốc độ của Bạch Hử cực nhanh, cánh ánh sáng vỗ, ngọn lửa tự động tách sang hai bên.

Bị hơi thở mạnh mẽ vây quanh, Tần Ninh siết chặt cánh tay. Tỉnh táo ý thức được, sức mạnh của thiên nga trưởng thành, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

Vậy có phải có nghĩa, đều là phượng hoàng, cậu cũng sẽ có một ngày như vậy?

Các loại ý tưởng hiện lên trong đầu, Tần Ninh cong môi, hoàn toàn vứt bỏ sự sợ hãi với dung nham.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, Bạch Hử dần giảm tốc độ.

Hai người hạ xuống một tảng đá nổi lên, ba trăm mét trước mặt, chính là một ngọn núi lửa che giấu di tích thanh loan.

“Chúng ta đi xuống.”

Nói xong bốn chữ, Bạch Hử vỗ cánh kêu dài.

Thanh âm uy nghiêm truyền ra rất xa, rõ ràng rơi vào tai bốn con thiên nga khác.

“Ở nơi này, máy truyền tin không dùng được.”

Nhiệt độ quá cao, tín hiệu bị nhiễu, sẽ trở nên vô cùng mơ hồ.

So ra, kêu vài tiếng còn tiện hơn.

Dù sao, ngôn ngữ phượng hoàng xa xưa nhất, chính là từ tiếng kêu của năm tộc biến đổi thành.

Bay qua từng mảng nham thạch lởm chởm, lướt qua cây khô lửa cháy hừng hực, Bạch Hử từ từ thu cánh, rơi xuống dọc theo núi lửa.

“Em tự đi được.”

Tần Ninh kéo kéo tóc dài bạch kim.

Sợi tóc lạnh lẽo quấn quanh ngón tay, lại có chút không nỡ buông ra.

“Bây giờ còn chưa được.”

Bạch Hử không đồng ý, một cánh tay vòng quanh Tần Ninh, tay kia giữ nham thạch nhô ra, tìm đúng điểm mượn lực, nhẹ nhàng nhảy lên.

Gần như cùng lúc đó, hai ngọn lửa mạnh đan xen liếm qua.

Nham thạch vỡ vụn, chớp mắt hóa thành tro bụi.

Trên đường rơi xuống, gặp được vách núi lõm xuống, Bạch Hử nhanh chóng quyết định, mang Tần Ninh bay vào.

Nhìn xa không thấy, nhìn gần mới phát hiện, cửa động sâu hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nham thạch xanh đen, như là nhân công đào ra.

Hành lang hẹp dài, quanh co khúc khuỷu, không biết thông đi đâu.

Hai chân chạm đất, Tần Ninh không chú ý, bị vấp một cái. Lòng bàn tay chống lên vách đá, lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt. Tưởng ảo giác, hai tay đặt lên vách đá vuốt nhẹ, cuối cùng, ngay cả người cũng dính lên.

Đẩy đá chặn đường sang một bên, Bạch Hử quay đầu lại, thấy hành động của Tần Ninh, không khỏi nâng mi.

“Em đang làm gì?”

“Tảng đá kia hoàn toàn không nóng!” Tần Ninh ngạc nhiên nói.

Nơi này là trong lòng núi lửa, không đến hai trăm mét phía sau, sóng nhiệt cuồn cuộn, dung nham tung tóe.

Vách đá hai bên lại có nhiệt độ bình thường, thậm chí có chút lạnh, cũng quá mức kỳ quái.

“Vì nguyên nhân này, di tích thanh loan mới có thể bảo tồn.” Bạch Hử kéo Tần Ninh qua, nói, “Đây là bí mật thuộc về thanh loan, có rất ít ngoại tộc biết được.”

“Anh cũng không biết?”

“Không biết.” Một tay đập vỡ đá lớn, Bạch Hử ôm lấy Tần Ninh, thuận miệng nói, “Nghe nói nhạc trạc biết.”

Nói như vậy, trong văn hiến có lẽ có đáp án?

Đường đột nhiên hẹp đi, Tần Ninh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu, tránh cho khỏi bị va đụng.

“Thả em xuống đi.”

Động cao không quá ba mét. Được Bạch Hử ôm, đi vài bước sẽ đập đầu.

Hiển nhiên, Bạch Hử cũng phát hiện vấn đề. Trên gương mặt tinh xảo, hiếm thấy lộ ra vẻ lúng túng.

Là một thiên nga mấy nghìn tuổi, thiếu chút nữa để chim non đụng đầu, đúng là quá không nên.

Kết thúc đề tài về vách đá, hai người tiếp tục tiến lên.

Càng đi sâu vào, vách đá càng trở nên trơn nhẵn.

Vô thức, Tần Ninh cảm thấy quen thuộc.

Cẩn thận nhớ lại, hoàn cảnh ở nơi này cực kỳ tương tự núi lửa trên đảo biệt lập. Bất luận là cách mở đường hầm, hay phương pháp đánh bóng, đều giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ kỹ thuật khai thác mỏ của nhạc trạc, cũng là học được từ thanh loan?

Hành lang tối đen, tựa như không có cuối.

Bạch Hử mở cánh ánh sáng, có thể so với nguồn sáng tự động di động.

Với loại điều kiện bẩm sinh này, Tần Ninh thật lòng ước ao, lại căn bản không mô phỏng theo được.

Lông vũ đen thương không dậy nổi a.

Vòng qua hai chỗ rẽ, nhiệt độ chợt giảm đi. Tần Ninh ôm cánh tay, không nhịn được hắt xì một cái.

Từ mùa hè nóng bức xuyên qua đến trời đông giá rét, đại khái chính là loại cảm giác này.

“Hắt xì!”

Sau tiếng hắt xì thứ ba, Tần Ninh xoa xoa mũi. Đang định lấy bộ quần áo từ trog thiết bị chứa vật, người lại bị bế lên.

“Đi qua đoạn đường này, hẳn là sẽ khá hơn một chút.”

Bạch Hử nói, cánh tay nắm chặt. Vì đẩy nhanh tốc độ, hoàn toàn là thấy đá liền vỡ.

Tần Ninh không chút nghi ngờ, nếu không phải suy xét vấn đề đổ sập, y sẽ trực tiếp mở đường từ vách núi, lựa chọn đường tắt ngắn nhất.

Đi qua hai hành lang nối liền, nhiệt độ không những không cao lên, ngược lại càng giảm thấp hơn.

Bọc thành bánh chưng, Tần Ninh vẫn cảm thấy lạnh, hắt hơi liên tục.

“Bên dưới này chôn sông băng sao?”

“Có thể.”

Bạch Hử thả cậu xuống, không tiếp tục đi về phía trước, mà là kiểm tra bốn phía. Ánh mắt quét qua vách núi bên trái, phát hiện hình vẽ giấu trong đá, bàn tay đột nhiên nắm tay, dùng sức đập xuống.

Tần Ninh giật mình.

Vị này thật muốn mở núi?

Trong tiếng ầm ầm, vách đá vỡ ra. Phía sau có động thiên khác, lại là một đại sảnh rộng lớn.

“Hẳn là ở đây.”

Đi qua tường đá vỡ vụn, xác nhận không có nguy hiểm, Bạch Hử đưa tay, Tần Ninh lập tức đuổi theo.

Đại sảnh mở trog vách núi, hai hàng cột đá song song kéo dài, mỗi cây đều cao đến trăm mét.

Dưới chân cột đá, bàn đá hình vuông lộn xộn có trật tự, vẽ các loại hoa văn.

Ngày lâu tháng dài, màu sắc đa số đã bong ra, nhưng phần còn lại lại vẫn tinh xảo xinh đẹp như cũ.

Dọc đường đi qua, Tần Ninh đếm thầm trong lòng.

Trừ đổ gãy, có tất cả hơn trăm cây cột đá bảo tồn hoàn hảo.

Dưới bụi đất và bột đá dày, nền nhà đá xanh có thể soi gương. Đồng dạng điêu khắc hoa văn, có vài phần giống với cậu phát hiện ở đảo hoang.

“Đây là đồ đằng thanh loan.”

Bạch Hử cúi người, gạt sạch bụi đất, hiện ra hình vẽ bảo tồn hoàn hảo.

“Nơi này từng là địa bàn cư trú của thanh loan, thời gian xây thành cách nay hơn ba trăm vạn năm.”

“Ba trăm vạn năm?” Tần Ninh ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Ở đây có ghi chép.” Bạch Hử chỉ cho cậu.

Thì ra, dưới chân cột đá không chỉ có hoa văn, còn có khắc chữ viết cổ xưa, ghi lại những chuyện lớn từng xảy ra trong thành.

“Đây là khắc ấn tộc trưởng thanh loan để lại.”

“Đây là lễ tế trong tộc, loan phượng nhảy múa.”

“Những chữ này nói về hôn lễ của chủ thành.”

“Những hình vẽ này đại biểu cho mùa sinh sản, chim non sinh ra.”

Bộ phận chữ viết vô cùng mờ nhạt, cần phải phân biệt cẩn thận. Tần Ninh đến gần quan sát, quả nhiên phát hiện vài chỗ ghi chép tương quan.

Theo chữ viết suy đoán, khu di tích cổ này tồn tại, đúng là không dưới ba trăm vạn năm, thậm chí xa xưa hơn.

“Từ đây đi vào.”

Tiếp tục đi về phía trước, hai người đi qua cửa đá hư hại, trước mắt lại là một đại sảnh.

Mái vòm dùng cột đá chống lên, hình vẽ và hoa văn điêu khắc ở các nơi càng thêm tinh xảo.

Ở giữa hai hàng cột đá, là ba bàn đá xanh đặt song song.

Mấy cái hòm bằng vàng lẳng lặng nằm trên bàn. Trải qua năm tháng ăn mòn, lại vẫn lấp lánh như mới.

Đa số hòm đã mở, bên trong rỗng tuếch, không lưu lại chút gì.

Còn lại hai cái coi như còn tốt, nắp hòm điêu khắc đồ đằng thanh loan, khảm đá quý xếp thành hình chòm sao, càng thêm có vẻ tinh xảo, cũng lộ ra mấy phần thần bí.

Bàn đá cao, vừa đến thắt lưng Tần Ninh.

Hai người tiến lên, sau khi đảm bảo an toàn, mở hòm vàng ở giữa.

Không giống như dự đoán, trong hòm dài rộng quá hai mét, chỉ đặt ba thiết bị chứa vật. Hình thức phong cách cổ xưa, hiển nhiên đã có năm tháng.

Mở một, không gian bên trog vượt xa tưởng tượng, đặt một tinh hạm bị hư hại, hai bên thân hạm có đồ đằng phượng hoàng.

“Đây là kỳ hạm thanh loan.” Bạch Hử nói, “Ta chỉ nghe phụ thân nói qua.”

Hai cái còn lại, một tất cả đều là khoáng thạch, khai thác từ các thời đại khác nhau, tinh hệ khác nhau. Trải qua tinh luyện chế tạo, đủ để tái tạo mười kỳ hạm thanh loan. Một cái khác có lượng lớn văn hiến, tạm thời không thể giải đọc, chỉ có thể đợi trở về thành lại nói.

Tần Ninh nhìn thiết bị chứa vật, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ cổ quái.

Tinh hạm, khoáng thạch, văn hiến.?

Đây đại khái là truyền thống của phượng hoàng?

Hòm vàng còn lại vô cùng nhỏ xinh, chỉ bằng hai bàn tay.

Sau khi mở ra, Tần Ninh ngây người một lúc.

Giơ cánh tay phải lên, nhìn nhìn vòng tay màu đen trên cổ tay, lại nhìn nhìn cái trong hòm kia. Trừ màu sắc khác biệt, hoàn toàn là giống nhau như đúc.

Rốt cuộc là sao đây?

Không đợi cậu suy nghĩ rõ ràng, Bạch Hử đưa tay lấy vòng tay ra.

Chất liệu trong suốt, như ngọc lại không phải ngọc, cầm ở trong tay, mang theo cảm giác ấm áp mơ hồ.

“Cảm thấy lạ?”

Tần Ninh gật đầu.

“Phụ tùng thế này, năm tộc phượng hoàng vốn đều có.”

“Đều có?”

“Đúng vậy.” Bạch Hử lấy xích vàng trên trán xuống, gỡ đá quý hình thoi ra.

Xích vàng dài mảnh, nhanh chóng xảy ra biến hóa. Chưa đến năm giây, đã biến thành một chiếc vòng tay vàng kim.

Tần Ninh trợn mắt há mồm.

Đây là phát triển kiểu gì?

“Ban đầu chế tạo những thứ này chỉ để tiện cho vận chuyển vật tư.”

Thời thái cổ, lãnh thổ của năm tộc phượng hoàng vô cùng lớn, dựa vào tinh hạm chuyên chở tài nguyên, thường xuyên không kịp giờ, gây ra tình huống.

Tỷ như thú rồng đã tuyệt chủng, chất thịt có thể nói tốt nhất, là đồ ăn phượng hoàng thích nhất. Nhưng có một khuyết điểm, chất thịt bị hỏng cực nhanh, đổi bao nhiêu loại thiết bị chứa vật, đều không thể bảo quản ổn thỏa.

Để giữ tươi, loại công cụ truyền tống này liền trở nên vô cùng quan trọng.

Nghe xong Bạch Hử giải thích, Tần Ninh hoàn toàn không nói ra lời.

Vì cần giữ tươi?

Cao đại thượng trong tưởng tượng đâu? Bị dị thú ăn mất rồi?

“Sau đó xảy ra rất nhiều biến cố.” Đeo vòng vào cổ tay, Bạch Hử tiếp tục nói, “Sau khi chu tước diệt tộc, thanh loan cảm nhận được nguy hiểm, để thu gom năng lượng, thiết lập lại hệ thống, xóa đi dấu vết thuộc về phượng hoàng, bí mật phân tán vào bảy vực, mới có tình hình như ngày hôm nay.”

“Mười vạn năm trước, nhạc trạc tìm cách đến đây, mang một phần văn hiến đi.” Chỉ vào hòm rỗng ban đầu, Bạch Hử nói.

“Một vạn năm trước, tộc lông vũ bùng nổ nội loạn, toàn tộc nhạc trạc gặp nạn, văn hiến cũng thất lạc theo. Cho đến mấy ngày hôm trước, mới phát hiện trên tinh cầu nguyên thủy.”

“Tinh cầu tim thấy em?”

“Sau khi dẫn em đi, ta đã tìm kiếm khắp bên trong đảo một lần nữa.”

Bạch Hử mở thiết bị chứa vật, đưa một vỏ sò vào tay Tần Ninh, nói: “Đây là tìm được trong di tích còn lại, bên trong có rất nhiều văn hiến, còn có một tinh hạm.”

Vuốt ve mép vỏ sò, Tần Ninh cảm thấy khó hiểu.

Vỏ sò nhạc trạc để lại, thiên nga cũng có thể mở?

“Ta có huyết mạch nhạc trạc.” Giống như có thể đọc được tâm tư của Tần Ninh, Bạch Hử chớp chớp mắt, nói, “Bà cố ta là nhạc trạc.”

Nghiêng đầu, Tần Ninh tỏ vẻ, thật lòng không nhìn ra.

Bạch Hử cúi người, nhẹ nhàng chống lên trán Tần Ninh. Lông mi rũ xuống, sâu trong con ngươi màu khói như có gợn nước dao động.

“Rất xin lỗi.”

“… Vì sao xin lỗi?”

“Ta là thân tộc của em, ta nên sớm đi tìm đến em.”

Thanh âm chảy xuôi bên tai, mang theo nhịp điệu độc hữu của phượng hoàng.

Tần Ninh không lên tiếng.

Lúc này hẳn là cảm động, đúng không?

Nhưng cậu thật sự không kiềm được, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ: Nếu bị tìm được sớm hơn vài ngày, có phải sẽ được Bạch Hử “ấp” ra không?

Nghĩ đến hình ảnh nào đó, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi, vội vàng lắc đầu.

Không được, ý tưởng này rất đáng sợ!

Bị chính bản thân dọa, bạn nhạc trạc sparta tại chỗ.

Hoàn toàn quên hỏi, máy giao dịch thu thập lượng lớn năng lượng sinh vật, rốt cuộc để làm gì.

Bên kia, bốn con thiên nga chia hai đội, lục tục tìm được cửa vào di tích cổ.

Cha con Bạch Nham thu hoạch số lớn khoáng thạch, đủ để tạo ra hai mươi tinh hạm lớn.

Bạch Thanh và Bạch Hi hai tay trống trơn, ngoại trừ vài cái hòm, không phát hiện gì khác. Hơn nữa, hòm cũng không phải vàng, tất cả đều là hợp kim từ thời thái cổ.

Năng lượng của trang bị phòng hộ không nhiều, cảnh báo kêu vang.

Sáu người không dám dừng lại, nhanh chóng rời núi lửa, leo lên tàu bay.

Trở lại tinh hạm, Tần Ninh mở vỏ sò Bạch Hử cho cậu, quả nhiên phát hiện một chiến hạm lớn, cộng thêm rất nhiều khoáng thạch năng lượng.

Ngồi ở trong khoang, ba vỏ sò xếp thành một hàng, suy xét thật lâu, Tần Ninh rốt cuộc quyết định.

Bạch Hử nhận được thông tin, giao quyền chỉ huy cho Bạch Nham, đứng dậy đi liền.

Thiên nga bị bắt làm thay rất là buồn bực.

Tại sao mỗi lần đều là hắn?

Thiên nga trên thuyền rõ ràng không chỉ một con!

Bạch Thanh quay đầu, coi như không thấy sự ai oán của đồng tộc. Theo thỉnh cầu của ba con phượng nhỏ, chỉnh lý số liệu, ghi lại hình ảnh núi lửa phun trào.

Đây là tín nhiệm của Bạch chủ.

Nói chung, người có khả năng thì phải làm nhiều, bên cạnh không giúp được gì, xin tự cố gắng.

 

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận