Cầu thang hình vuông bên dưới đài đá, kéo dài một mạch đến cạnh cửa.
Gạt tầng bụi dày trên bậc thang ra, đồ đằng bảo vệ in rõ vào đáy mắt.
Được trực giác thúc đẩy, Tần Ninh bước lên bậc thang đá đầu tiên.
Dấu chân in lên đồ đằng, lưới ánh sáng bao phủ bên trên đài đá, chớp mắt gợn lên hoa văn vành khuyên.
Tần Ninh vừa định tiếp tục cất bước, cổ tay bị kéo lại từ phía sau. Sau đó thắt lưng bị cánh tay vòng qua, hai chân trực tiếp rời mặt đất.
“Em muốn đi qua.”
Quay đầu, nhìn vào đôi mắt màu khói, Tần Ninh kiên định nói: “Em phải đi qua.”
Bạch Hử hơi nhíu mày, không theo ý Tần Ninh, mà là siết chặt cánh tay, ôm cậu đi lên bậc thang đá thứ hai.
Không ngoài dự liệu, lưới ánh sáng trên đài đá vuông thình lình bành trướng, dùng tốc độ khó có thể tin tăng lớn mấy lần.
Năm sáu dải sáng từ trên đỉnh tràn ra, vạch ra những đường cong dài, mở rộng đan chéo, tạo thành màn chắn trong suốt, ngăn cách trước đài đá.
Màn chắn không ngừng kéo dài ra hai bên, cao lên đến mái vòm, tuyên bố với Bạch Hử, địa bàn của chu tước, người ngoài dừng bước.
Trong chớp mắt, bên trong phòng đá lặng im không một tiếng vang, lá rụng có thể nghe.
Tần Ninh nhìn đài đá, lại nhìn Bạch Hử, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một suy nghĩ: Chẳng lẽ chu tước và thiên nga từng có xích mích?
Nếu không, đều là phượng hoàng, cậu có thể đi qua màng sáng, đến gần đài đá, Bạch Hử lại bị ngăn cản nhiều lần, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bất luận đảo hoang nhạc trạc ẩn náu, hay tinh cầu nguyên thủy thanh loan để lại, đều chưa từng gặp phải tình huống tương tự.
Giằng co ba phút, Bạch Hử thả Tần Ninh xuống.
“Đi đi, cẩn thận một chút.”
Nếu đúng như y nghĩ, Tần Ninh rất có thể có huyết mạch chu tước.
Là chi phượng hoàng bảo vệ chim non nhất thời thái cổ, để bảo vệ con cháu còn sống sót, bài xích đồng tộc cũng không phải không có khả năng.
Hai chân rơi xuống đất, Tần Ninh không lập tức bước qua màn chắn.
Khô nóng trên người không thể ép xuống, chỉ có thể quay người lại, mở hai cánh, ôm lấy cổ Bạch Hử, hôn lên môi y.
Cử động này thật sự quá bất ngờ.
Bạch Hử lần đầu tiên ngây ra một chút.
Phục hồi tinh thần lại, một cánh tay nâng thắt lưng Tần Ninh, một tay đan vào mái tóc đen, quyền chủ động lập tức đổi chủ.
Hơi thở giao hòa, khô nóng bị di tích đốt lên được xua tan, mát lạnh chảy khắp toàn thân, kèm theo một loại tê dại khó tả.
Tần Ninh ép buộc bản thân lui lại.
Cánh tay vòng bên hông hơi thả lỏng, đầu lại bị nâng lên, khóe môi và chóp mũi đều bị mổ một cái.
“Cẩn thận một chút.”
Ngón cái sát qua bên tai Tần Ninh, nụ cười của Bạch Hử càng thêm ôn hòa. Ánh sáng mang theo tình cảm ấm áp, tràn ra từ đáy mắt.
Xoa xoa vành tai, Tần Ninh hít sâu một hơi, xoay người, trực tiếp đi về phía màn chắn.
Chớp mắt chạm vào, từng gợn sóng tròn nổi lên quanh đầu ngón tay, từng tầng từng tầng đẩy nhau ra.
Tần Ninh cất bước đi về phía trước, dễ dàng đi qua màn chắn, bước lên bậc thang đá thứ sáu.
Cứ đi một khoảng, đồ đằng trên cầu thang đá lại sáng lên một phần.
Đến bậc thang thứ mười, chợt có chùm tia sáng tràn ra, cuộn lên xoáy khí vô hình, quét qua cả căn phòng đá, thổi bay lớp đá vôi tích tụ hàng tỉ năm, phơi bày ra hình dạng ban đầu của căn phòng.
Mặt tường trơn nhẵn, tất cả đều được xây từ đá huyền vũ.
Hai bên cầu thang lát đá xanh, bên ngoài đá xanh là đường nước khô cạn. Xương cá đã hóa thành hóa thạch nửa chôn nửa hở trong lòng đường nước, kể ra những năm tháng xa xưa.
Vòng quanh dưới chân đài đá, là từng đống quặng đỏ chồng chất như núi nhỏ.
Theo Bạch Hử nói, loại khoáng thạch này là đồ trang sức. Tần Ninh lại cho rằng, ngoại trừ mỹ quan, quặng đỏ có thể cung cấp năng lượng, phụ trợ vòng thời không, cùng nhau duy trì lưới ánh sáng.
Vượt qua bậc thang đá thứ mười chín, cách đài đá không đến năm mươi mét.
Khô nóng mãnh liệt lần nữa nổi lên, Tần Ninh kêu lên một tiếng, đau đến ôm chặt cánh tay, nửa quỳ trên bậc thang.
Đồ đằng nhạc trạc từ cổ lan ra, bọc lấy hai cánh tay, màu đen thẳng đến đầu ngón tay.
Cánh ánh sáng mở ra, viền lông màu đen mơ hồ phát ánh sáng đỏ.
Thấy tình huống này, con ngươi Bạch Hử hơi co lại, lập tức giương cung, muốn phá vỡ màn chắn.
Dây cung căng ra, dưới chân phát ra chấn động mãnh liệt.
Phòng đá lay động, mái vòm rơi đá vụn, đập trên mặt đá xanh, bốc lên bột đá nhỏ vụn.
Chấn động duy trì liên tục hơn mười giây, Tần Ninh có thể cảm thấy, hơi nóng trong cơ thể bắt đầu thay đổi. Không còn là nóng cháy vô cùng, giống như muốn đốt sạch tất cả, mà là chia thành từng dòng từng dòng chảy nhỏ, chảy xuôi theo đường vân đồ đằng, tan vào huyết mạch toàn thân.
Ý thức tỉnh táo một chút, Tần Ninh quay đầu, phát hiện Bạch Hử đang kéo cung, ngắm vào đài đá, tại chỗ bị dọa hết hồn.
Ngoài hành lang coi như bỏ qua, động thủ trong phòng đá tuyệt đối không được.
Phượng hoàng đều là những kẻ nhất trời nhì đất ba bản thân.
Xây dựng nơi di tích này, trăm phần trăm là để bảo vệ huyết mạch truyền thừa. Bạch Hử động thủ ở trong này, nhất định sẽ bị coi là uy hiếp.
“Em không sao, thật sự không sao!” Để tăng mạnh sức thuyết phục, Tần Ninh vung vung cánh tay, lại nhảy nhót hai cái, “Tuyệt đối đừng xung động!”
Nhưng bất kể cậu đảm bảo thế nào, vẻ mặt Bạch Hử vẫn cứ không thấy thả lỏng, ngược lại càng nghiêm túc hơn.
Trường cung kéo căng, cánh ánh sáng mở ra. Tên ánh sáng sắc bén vờn quanh bốn phía, hai mắt ngưng sương lạnh, nhìn chằm chằm sau lưng Tần Ninh.
Trên đài đá, chim phượng màu đỏ đang từ từ tỉnh lại.
Lông đuôi trải ra, lông vũ khẽ động.
Cần cổ thon dài nâng lên, đôi mắt hẹp dài mở ra, đuôi mắt điểm lông sáng vàng kim.
Cảm nhận được uy hiếp, chim phượng phát ra một tiếng kêu dài. Cả căn phòng đá tựa như sống lại, sinh ra rung lắc mãnh liệt.
Trong cơn rung, đồ đằng trên mặt cầu thang đá càng thêm rực rỡ, giống như đang bốc cháy hừng hực.
Tần Ninh giật mình không nhẹ.
Nghĩ đến đủ loại trường hợp, chỉ có không nghĩ đến, sau khi chu tước tỉnh lại, không nói một lời, trực tiếp động thủ.
“Tôi…”
Không đợi Tần Ninh mở miệng giải thích, chùm sáng như lửa đỏ từ bốn phương tám hướng kéo đến. Vội vàng muốn mở lồng bảo vệ, vòng vàng vòng đen lại đồng thời không hoạt động.
Trước khi rơi vào ngủ say, chim phượng lòng mang bi phẫn, bản thân trọng thương.
Lúc này tỉnh lại, đầu óc cũng không tỉnh táo.
Hai phượng hoàng xông vào phòng đá đều bị coi là uy hiếp, quản ngươi có phải cùng tộc hay không, phải tiêu diệt!
Nhìn thấy chùm sáng càng ngày càng gần, Tần Ninh bất chấp, gần như là nửa lăn nửa bò ngã về phía sau. Lăn xuống ba bậc thang, chợt được hai cánh ấm áp bọc lại, lại một tiếng phượng hót vang vọng trong phòng.
Lúc nguy cấp nhất, Bạch Hử phá tan màn chắn, bay đến trước đài đá, biến thành hình thái nguyên thủy, vững vàng che chở Tần Ninh dưới cánh.
Lông đuôi mảnh dài, lấp lánh từng điểm sáng vàng, tựa như những viên đá quý đẹp nhất.
Đôi mắt điểm lông sáng bạc, có năm phần giống chu tước, rồi lại đặc biệt không giống.
“Tiếu ——”
Tiếng phượng hót lại vang lên, Tần Ninh rốt cuộc tỉnh hồn lại. Biết rõ trong lúc này nghĩ những điều này rất không thích hợp, nhưng cậu thật sự không khống chế được bản thân.
Hình thái thiên nga của Bạch Hử, đủ để làm vạn vật thế gian thất sắc, đẹp đến làm người than thở.
Thậm chí có thể nói, còn làm cậu động tâm hơn bình thường.
Thân là một con chim trống, sinh ra loại thẩm mỹ này, nên nói từ vừa mới bắt đầu, đã định trước không có duyên với con gái?
Tâm tình Tần Ninh có chút phức tạp.
Cách lưới ánh sáng, hai chim phượng đối diện nhau, rơi vào giằng co.
Chu tước chiếm địa lợi, thiên nga ỷ vào thiên tính thiện chiến, hai bên không ai nhường ai.
Chịu sức mạnh đánh sâu vào, phòng đá rung lên dữ dội, đá vụn rơi xuống ngày càng nhiều. Rất nhanh, tường đá xuất hiện vết nứt, đường nước khô cạn gãy thành mấy đoạn, bắt đầu lún xuống từ chỗ nứt.
Sức mạnh của phượng hoàng, thật sự vượt xa tưởng tượng.
Còn tiếp tục kéo dài, đừng nói phòng đá, núi lửa cũng sẽ bị đánh sụp.
“Dừng tay!”
Tần Ninh không thể không lên tiếng.
Phá hủy phòng đá không sao, đánh đổ núi lửa cũng không việc gì. Vấn đề là, vạn nhất tổn thương đến trứng chu tước, các loại cố gắng lúc trước đều là uổng công.
“Mau dừng tay!”
Thấy hai chim phượng không có dấu hiệu dừng tay, Tần Ninh giận.
Giãy khỏi vòng bảo vệ của Bạch Hử, hai cánh mở ra, mạo hiểm bị đá vụn đập trúng, bay lên giữa không trung, phát ra một tiếng kêu dài.
Tiếng kêu còn vài phần non nớt, lại thành công đánh thức chu tước khỏi hỗn độn.
Lắc lắc lông cánh, nhìn rõ mọi thứ trong phòng, lông vũ màu đỏ thẫm lập tức xù lên.
Nâng cánh, đầu lông chỉ về phía Bạch Hử, chu tước tức giận nói: “Là cậu làm, đúng không?! Lão tử biết mà, thiên nga đều là lông trắng bụng đen, không mấy đồ tốt!”
Yên tĩnh.
Vô cùng yên tĩnh.
Phòng đá ngừng rung, đá vụn không tiếp tục rơi.
Tần Ninh nâng cái cằm rụng dưới đất của mình lên, thật sự không thể tin nổi.
Đây là chu tước?
Phượng hoàng cao đại thượng?
Chu tước tỉnh táo lại, dùng cánh ôm lấy ba quả trứng, kiểm tra đồ đằng bên trên, vẫn lải nhải không ngừng.
“Ông già không đáng tin, nói là lập màn chắn, không cho chim khác vào, kết quả thế nào?”
“Còn đệ nhất vũ trụ, lừa chim thì có!”
“Một, hai, ba, hoàn hảo, không thiếu một quả.”
“Xem ra, lão tử ngủ rất lâu?”
Nói đến đây, chu tước ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Bạch Hử, cuối cùng rơi vào trên người Tần Ninh. Nhìn kỹ một hồi, đột nhiên hai mắt cong lên, thái độ trở nên ôn hòa.
“Cháu là chi nhạc trạc nào? Ta nhớ có bảy chi nhạc trạc từng thông hôn với chu tước.”
“Cháu không biết.”
Thấy chu tước không xù lông nữa, Tần Ninh hạ thấp độ cao, rơi xuống bên cạnh đài đá.
“Lúc cháu tỉnh lại, bên cạnh không có đồng tộc.”
“Không có đồng tộc?” Giọng điệu của chu tước trở nên nghiêm khắc, “Cha mẹ cháu là ai? Sao lại không chịu trách nhiệm như vậy! Ta mà biết, nhất định phải dạy cho một bài học!”
“Cha mẹ cháu mất lâu rồi.”
“Hả?”
“Cháu là con nhạc trạc duy nhất.”
Nghe nói lời này, chu tước kinh hãi không thôi.
Hắn rốt cuộc ngủ bao lâu?
“Không chỉ nhạc trạc.” Bạch Hử tiến lên hai bước, cọ cọ má Tần Ninh, “Từ sau khi chu tước biến mất, thanh loan, uyên sồ, nhạc trạc, đều phải chịu số phận diệt tộc.”
“Cậu nói cái gì?!”
Chu tước đột nhiên đứng lên, túm lấy hộp báu, dùng cánh tắt máy giao dịch.
Ánh sáng trắng từ đỉnh tan đi, chim phượng đỏ như lửa lao xuống đài đá, hoảng hốt nói: “Cậu nói đều là thật? Diệt tộc?!”
“Là thật.” Bạch Hử vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại đặc biệt nặng nề, “Ba tộc khác tôi không rõ ràng lắm. Nhạc trạc diệt tộc, là bị vũ hoàng cùng vài tòa tinh thành bắt tay hãm hại.”
Vũ hoàng?
Chu tước càng hồ đồ hơn.
Ở thời đại hắn sinh sống, bảy tinh vực trong cùng vũ trụ, không phải lãnh địa thì là khu vực săn bắn, có vũ hoàng từ bao giờ?
“Chuyện nói rất dài dòng.” Bạch Hử lấy ra một thiết bị chứa vật, đưa đến trước mặt chu tước, nói: “Ghi chép của tộc thiên nga đều ở đây.”
Chu tước không từ chối, giơ cánh, cảm thấy không tiện lắm, chớp mắt biến thành hình thái tiến hóa.
Chiều cao vượt qua hai mét, tóc đỏ mềm mại rũ xuống qua thắt lưng.
Đồ đằng chu tước đỏ lửa hiện ra trên thái dương, làm nổi bật lên ngũ quan tuyệt mỹ, có loại quyến rũ khác.
Trường bào sát người, là kiểu dáng thường thấy nhất thời thái cổ. Viền cổ tay áo thêu hoa văn tinh xảo, tựa như dây mây vàng kim đan chéo.
Nhận lấy thiết bị chứa vật, chu tước xoay người quay lại đài đá. Lúc đi qua Tần Ninh, xuất phát từ sự yêu thích chim non, đưa tay muốn vỗ đầu cậu.
Không ngờ, bàn tay đưa đến nửa đường đã bị hất đi. Nhạc trạc màu đen, chớp mắt bị thiên nga ôm vào lòng.
Chu tước nâng mi, nhìn Bạch Hử, lại nhìn Tần Ninh, nhất thời sáng tỏ.
Lập tức không nói thêm gì nữa, cũng không đến gần Tần Ninh.
Tuy nói bản thân hắn và thiên nga không hợp nhau lắm, nhưng dựa theo tập tính của tộc đàn, đối với bạn đời của người khác, luôn phải giữ một khoảng cách nhất định.
Cho dù bạn đời này còn là con chim non.
Đi đến trước hộp báu, lấy hồng trạc ra đeo vào. Phát hiện năng lượng sinh vật không đủ, màu sắc đồ đằng trên vỏ trứng nhạt đi, chu tước không khỏi nhíu mày.
Trầm ngâm hai giây, xoay người nhìn về phía Bạch Hử và Tần Ninh.
“Hai người đều có vòng thời không chứ?”
“Có.” Tần Ninh gật đầu.
“Giúp một chuyện, chỗ ta năng lượng không đủ, không thể đồng thời bảo vệ ba chim non.”
“Làm thế nào?”
“Chỉ cần ôm là được.”
Chu tước làm mẫu, ôm lấy một quả trứng.
Hồng trạc trên cổ tay rung rung, kéo ra hai luồng sáng trắng, quấn quanh trên vỏ trứng. Đồ đằng sắp biến mất lại trở nên rõ ràng.
“Nhanh tay nhanh tay.”
Chu tước vội vàng thúc giục, Tần Ninh cúi người, cẩn thận ôm lấy trứng chu tước.
Vỏ trứng trắng bóng, vào tay ấm áp, tựa ngọc thạch cao cấp nhất. Trong ánh sáng trắng, đồ đằng trên vỏ trứng đột nhiên lan tràn, chớp mắt mở rộng gấp đôi.
“Hả?”
Chu tước nâng mi nhìn qua, vẻ mặt khó hiểu.
“Có vấn đề sao?” Tần Ninh khẩn trương.
“Vấn đề… có lẽ.”
Để xác định suy nghĩ trong lòng, chu tước đem trứng trong lòng, cũng nhét vào tay Tần Ninh.
Càng nhiều ánh sáng trắng tràn ra, kích thước đồ đằng không thay đổi, màu sắc lại không ngừng đậm hơn.
“Kỳ lạ.”
Không để ý Bạch Hử nhíu mày, chu tước kề lại gần hơn.
So sánh biến hóa của ba quả trứng, tại chỗ quyết định, bắt đầu từ hôm nay, Tần Ninh có thêm một nhiệm vụ: Ôm trứng.
“Ôm trứng?”
“Nói ấp trứng cũng được.” chu tước cười đến nắng xuân tươi đẹp, “Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, ta là Xích Quân.”
Dứt lời, ôm quả trứng trong lòng Bạch Hử đi, phát hiện đã không còn vị trí, thẳng thắn búng tay, lấy xích vàng ra, nhanh chóng cuộn thành dạng lưới, trực tiếp treo sau lưng Tần Ninh.
Kết quả là, Tần Ninh trong lòng ôm hai, sau lưng cõng một, đeo một đầu hắc tuyến, trong lòng cả đàn thần thú cuồn cuộn chạy qua.
Bạch Hử nhìn, nhíu mày: “Em ấy còn là chim non.”
“Ta biết chứ.” Xích Quân gật đầu, khoanh tay, có vẻ tương đối thỏa mãn.
“Vì tương lai tộc đàn, cậu nhịn một chút đi. Hơn nữa nó chưa độc lập, cậu cũng không làm gì được… Từ từ!” Nói đến đây, Xích Quân mạnh quay đầu, hai mắt híp lại, “Cậu không làm gì đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Bạch Hử cười nhẹ, cúi người bế Tần Ninh lên, “Lo lắng của anh rất dư thừa.”
“Ăn nói kiểu gì đấy?” Xích Quân bất mãn, “Theo tuổi mà nói, ta có thể làm ông cố cậu.”
“Anh muốn tôi gọi anh là ông cố?”
“Không muốn.”
“Còn vấn đề gì nữa?”
“…” Thiên nga quả nhiên đều là lông trắng bụng đen, không có ngoại lệ!
Có Xích Quân đồng hành, quá trình ra khỏi di tích đặc biệt thuận lợi.
Thấy hành lang hư hại, trụ đá đổ nát, Xích Quân khom lưng nhặt một khối đá xanh vỡ vụn lên, trong mắt hiện ra bi thương vô tận.
“Đây là ông già làm.”
Nắm chặt đá xanh, Xích Quân lại nhìn mái vòm đen kịt, khung đá trống rỗng, giọng nói mang theo hoài niệm.
“Sau khi xây xong nơi này không lâu, trong tộc liền gặp đại nạn. Bốn tộc khác không kịp cứu viện, ta và một con chu tước khác mang theo hơn mười quả trứng còn sống, thoát khỏi vòng vây, trốn xuống dưới núi lửa.”
“Hôm nay, chỉ còn ba quả.”
Khóe môi cong lên, nụ cười của Xích Quân làm người đau lòng.
Tần Ninh muốn lên tiếng, lại bị Bạch Hử nhéo gáy. Nâng mắt lên, đối phương nhẹ nhàng lắc đầu.
Có chút bi thương cần nhấm nháp một mình.
Người ngoài an ủi không tích sự gì, thậm chí sẽ đau khổ hơn.
Ba người một đường tiến về phía trước, đến trước màng sáng, thấy vách núi bị phá thủng một lỗ, Xích Quân bất mãn trợn mắt nhìn Bạch Hử.
Thời thái cổ, tính tình chu tước cực kỳ hung dữ, nổi tiếng bảy vực.
Nhưng mà, hung dữ không phải là bạo lực.
Năm tộc phượng hoàng đều biết, thiên nga toàn thân lông trắng bạc, nhìn như ôn hòa vô hại, mới là phần tử bạo lực thật không thể thật hơn.
Chọc giận chu tước còn có lý mà nói.
Khiêu khích thiên nga, đa số sẽ bớt đi giai đoạn nói lý, trực tiếp vung tay. Không đánh người khiêu khích đến không thể tự gánh vác sinh hoạt, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
“Nơi này chính là di tích chu tước!” Đau lòng nhìn vách núi, Xích Quân nói, “Biết không vào được, không biết tìm đường khác?”
“Đường khác? Có à?” Bạch Hử nâng mi, hoàn toàn không thèm để ý những hư hại bản thân tạo ra.
“… Không có.” Bị chặn đến không nói được lời nào, Xích Quân đau gan. Tiến lên hai bước, đặt tay lên màng sáng, sức mạnh hùng hồn khuấy động, vách núi đều đang nổ vang.
Tần Ninh ôm trứng chu tước dựa trong lòng Bạch Hử, im lặng là vàng.
Ngoài miệng núi lửa, thiên nga và cuồng điêu đang “tu bổ” vách núi phát hiện khác thường, bản năng vỗ cánh bay lên.
Vừa bay được trăm mét, một luồng sức mạnh khủng bố liền từ dưới chân phun trào ra.
Ánh sáng đỏ phóng lên cao, chiếu sáng cả tầng mây.
Trừ thiên nga, cuồng điêu và hn đều bị ánh sáng bài xích, đẩy ra khỏi miệng núi lửa, bay ngược trăm mét.
Ánh sáng yếu đi, một con chu tước, một con thiên nga, cộng thêm một con nhạc trạc và ba quả trứng chu tước, xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, vương cung cùng nghị viện đồng thời đại loạn.
Sau khi ánh sáng đỏ xuất hiện, nửa tòa vương cung cùng kiến trúc nghị viện đồng thời bắt đầu lún xuống.
Hắc ưng không để ý đau đớn, liều mạng bay lên không, nhìn thấy chùm sáng bắn lên cao, nhớ đến ghi chép để lại trong tộc, nhịn không được rùng mình.