Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em - Chương 102: Đứa bé
Chương trước- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 102: Đứa bé
Tập Đoàn Toàn Cầu
“Bốp”
Một tập hồ sơ được ném ngay và chuẩn vào khuôn mặt đầy góc cạnh trạm trổ cực kỳ soái khí của một gã mặt đồ tây trang vẫn đang đứng cuối đầu, một dòng chất lỏng màu đỏ cực kỳ chói mắt, theo trán anh chảy xuống. Nhưng gã vẫn lạnh lùng, không phản khán, không chóng cự.
Mặc dù hắn có thừa khả năng để đỡ lấy tập hồ sơ ấy. Nhưng gã biết nếu gã làm vậy, thì chỉ kích thích thêm vị tổng tài cao tại thương này mà thôi. Nếu thế gã thật sợ không biết tổng tài ác ma này sẽ có hành động trừng phạt nào biến thái hơn nữa.
Cả căn phòng như chìm xuống mãng băng âm cả ngàn độ, khí thế bức người, tạo áp lực làm cho người ta dường như hít thở không thông.
-Các người đúng là lũ ăn hại mà. Tôi nuôi các người để nghe được câu “Tìm không được à”, cần thêm thời gian sao? Có biết tôi đã cho mấy người cơ hội bao nhiêu lần rồi không. Một tuần, đây là hạn cuối nếu còn không có kết quả thì mấy người biết hết cho tôi. Còn bây giờ thì “Cút”. – chữ cút được gã nghiến răng nghiến lợi như thể muốn đánh chết tên vô dụng trước mặt này.
Như nhận được lệnh có thể đi ra ngoài, gã như được đặt xá thoát khỏi tội tử hình. Vội vàng gật đầu, đi nhanh ra ngoài cửa
*************************
Người đàn ông đứng lên từ ghế sofa, lại gần bàn mở ngăn tủ lấy một khung ảnh ra, khẽ đưa những ngón tay thon dài vuốt ve tấm hình, như thể vuốt ve một vật quý.
“Tí tách, tí tách…..”
Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuôi theo khung ảnh thủy tinh, hắn ôm khung ảnh vào lòng, xiết thật chặt vòng tay.
Người ta thường nói nam nhi thà đổ máu nhưng nhất quyết không rơi lệ. Hắn cũng thế, có lần bị ám sát, chỉ còn nữa cái mạng, vết thương hành hạ hắn đau đớn chết đi sống lại nhưng hắn vẫn cắn răn, không than, không khóc.
Nhưng kể từ khi biết tin cô mất tích, không biết đây là thứ n lần thứ mấy, hắn ôm khung hình mà trút bầu tâm sự.
Em thật nhẫn tâm bảy năm, bốn tháng, tám ngày, chín tiếng, sáu phút, em rời xa anh. Tại sao dù chỉ là một tin nhắn bình an em cũng không để lại, em cứ như biến mất khỏi thế giới này một cách hoàn hảo. Tại sao, tại sao em lại bỏ tôi ra đi?
“Nhã Thuần, em ở đâu, có biết rằng những ngày tháng không em tôi đã phải sống trong đau khổ như thế nào không. Lý Nhã Thuần tôi nhớ em.”
************************
Hoa Thương đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt nhăn thành đoàn như trái khổ qua, những ngón tay bị cô siết chặt trắng bệch.
Cửa phòng khép hờ, nên cô dễ dàng nhìn thấy, tấm lưng người đan ông run run lên vì khóc. Đây mà là Nam Cung Hạo Thiên cao cao tại thượng, là đấng quân vương lạnh lùng, đầy vẽ kiêu hãnh và khí chất của thân sĩ trước mặt cô sao.
Cô biết dù anh ở bên cô, nhưng lòng anh vẫn còn lưu luyến bóng hình người con gái khác. Cô luôn nhịn bởi cô tin rằng có một ngày anh sẽ nhận ra nét đẹp, điểm ưu việt của cô, còn ả ta chẳng qua chỉ là một con món đồ chơi qua đường mà thôi.
Nhưng không ngờ, đến bây giờ anh vẫn còn tâm niệm nó. Lý Nhã Thuần con tiện tỳ đáng chết.
Thứ mà Hoa Thương tôi muốn thì sẽ không bao giờ thoát khỏi tầm tay tôi, cô hãy đợi đấy. Tôi nhất định là làm cho anh ta quên cô hoàn toàn.
Còn cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, để xem khi tôi tìm được cô, tôi sẽ cho cô một món quà bất ngờ, không thể quên như thế nào.
-Mẹ chúng ta có vào không?
Một giọng nói non nớt của bé gái vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Thương, làm cô hoàn hồn.
Cô khép cánh cửa văn phòng lại một cách nhẹ nhàng, rồi quay sang nhìn bé gái mỉm cười:
-Ba con bận rồi, mẹ dẫn Mỹ Dao đi ăn trước được không. Khi nào ba rãnh, mẹ sẽ kêu ba dẫn cả mình đi công viên nước ngắm cá heo nha.
-Ừm. – bé gái mỉm cười gật đầu.
-Đúng là Dao Nhi ngoan của mẹ mà – Hoa Thương khẽ xoa đầu đứa bé.
Đứa bé mang tên Dao Nhi, tuy còn rất nhỏ nhưng bộ dáng rất thanh tú, cái mặt tròn tròn, phúng phính như muốn búng sẽ ra sữa, đôi mắt to long lanh ngập nước, đôi hàng mi dài cong vuốt, cái mũi cao cao. Rất có tìm ẩn trở thành một đại mĩ nhân trong tương lai.
************************
“Bốp”
Một tập hồ sơ được ném ngay và chuẩn vào khuôn mặt đầy góc cạnh trạm trổ cực kỳ soái khí của một gã mặt đồ tây trang vẫn đang đứng cuối đầu, một dòng chất lỏng màu đỏ cực kỳ chói mắt, theo trán anh chảy xuống. Nhưng gã vẫn lạnh lùng, không phản khán, không chóng cự.
Mặc dù hắn có thừa khả năng để đỡ lấy tập hồ sơ ấy. Nhưng gã biết nếu gã làm vậy, thì chỉ kích thích thêm vị tổng tài cao tại thương này mà thôi. Nếu thế gã thật sợ không biết tổng tài ác ma này sẽ có hành động trừng phạt nào biến thái hơn nữa.
Cả căn phòng như chìm xuống mãng băng âm cả ngàn độ, khí thế bức người, tạo áp lực làm cho người ta dường như hít thở không thông.
-Các người đúng là lũ ăn hại mà. Tôi nuôi các người để nghe được câu “Tìm không được à”, cần thêm thời gian sao? Có biết tôi đã cho mấy người cơ hội bao nhiêu lần rồi không. Một tuần, đây là hạn cuối nếu còn không có kết quả thì mấy người biết hết cho tôi. Còn bây giờ thì “Cút”. – chữ cút được gã nghiến răng nghiến lợi như thể muốn đánh chết tên vô dụng trước mặt này.
Như nhận được lệnh có thể đi ra ngoài, gã như được đặt xá thoát khỏi tội tử hình. Vội vàng gật đầu, đi nhanh ra ngoài cửa
*************************
Người đàn ông đứng lên từ ghế sofa, lại gần bàn mở ngăn tủ lấy một khung ảnh ra, khẽ đưa những ngón tay thon dài vuốt ve tấm hình, như thể vuốt ve một vật quý.
“Tí tách, tí tách…..”
Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuôi theo khung ảnh thủy tinh, hắn ôm khung ảnh vào lòng, xiết thật chặt vòng tay.
Người ta thường nói nam nhi thà đổ máu nhưng nhất quyết không rơi lệ. Hắn cũng thế, có lần bị ám sát, chỉ còn nữa cái mạng, vết thương hành hạ hắn đau đớn chết đi sống lại nhưng hắn vẫn cắn răn, không than, không khóc.
Nhưng kể từ khi biết tin cô mất tích, không biết đây là thứ n lần thứ mấy, hắn ôm khung hình mà trút bầu tâm sự.
Em thật nhẫn tâm bảy năm, bốn tháng, tám ngày, chín tiếng, sáu phút, em rời xa anh. Tại sao dù chỉ là một tin nhắn bình an em cũng không để lại, em cứ như biến mất khỏi thế giới này một cách hoàn hảo. Tại sao, tại sao em lại bỏ tôi ra đi?
“Nhã Thuần, em ở đâu, có biết rằng những ngày tháng không em tôi đã phải sống trong đau khổ như thế nào không. Lý Nhã Thuần tôi nhớ em.”
************************
Hoa Thương đứng ngoài cửa phòng, khuôn mặt nhăn thành đoàn như trái khổ qua, những ngón tay bị cô siết chặt trắng bệch.
Cửa phòng khép hờ, nên cô dễ dàng nhìn thấy, tấm lưng người đan ông run run lên vì khóc. Đây mà là Nam Cung Hạo Thiên cao cao tại thượng, là đấng quân vương lạnh lùng, đầy vẽ kiêu hãnh và khí chất của thân sĩ trước mặt cô sao.
Cô biết dù anh ở bên cô, nhưng lòng anh vẫn còn lưu luyến bóng hình người con gái khác. Cô luôn nhịn bởi cô tin rằng có một ngày anh sẽ nhận ra nét đẹp, điểm ưu việt của cô, còn ả ta chẳng qua chỉ là một con món đồ chơi qua đường mà thôi.
Nhưng không ngờ, đến bây giờ anh vẫn còn tâm niệm nó. Lý Nhã Thuần con tiện tỳ đáng chết.
Thứ mà Hoa Thương tôi muốn thì sẽ không bao giờ thoát khỏi tầm tay tôi, cô hãy đợi đấy. Tôi nhất định là làm cho anh ta quên cô hoàn toàn.
Còn cô cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, để xem khi tôi tìm được cô, tôi sẽ cho cô một món quà bất ngờ, không thể quên như thế nào.
-Mẹ chúng ta có vào không?
Một giọng nói non nớt của bé gái vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Thương, làm cô hoàn hồn.
Cô khép cánh cửa văn phòng lại một cách nhẹ nhàng, rồi quay sang nhìn bé gái mỉm cười:
-Ba con bận rồi, mẹ dẫn Mỹ Dao đi ăn trước được không. Khi nào ba rãnh, mẹ sẽ kêu ba dẫn cả mình đi công viên nước ngắm cá heo nha.
-Ừm. – bé gái mỉm cười gật đầu.
-Đúng là Dao Nhi ngoan của mẹ mà – Hoa Thương khẽ xoa đầu đứa bé.
Đứa bé mang tên Dao Nhi, tuy còn rất nhỏ nhưng bộ dáng rất thanh tú, cái mặt tròn tròn, phúng phính như muốn búng sẽ ra sữa, đôi mắt to long lanh ngập nước, đôi hàng mi dài cong vuốt, cái mũi cao cao. Rất có tìm ẩn trở thành một đại mĩ nhân trong tương lai.
************************
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
- bình luận