Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em - Chương 140: Ngoại truyện (7)
Chương trước- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 140: Ngoại truyện (7)
Người mà cô vừa yêu lại vừa hận, người mà cô kính trọng vô cùng. Lúc ấy cô không biết tại sao ông rất thương cô, quan tâm cô, nhưng lại không hề để ý đến mẹ, làm mẹ phải sống trong đau khổ và tổn thương.
-Nam Cung Mỹ Dao cô cũng rất giống mẹ cô.
-Không, Nam Cung Nhã Hàn, anh sai rồi, tôi không phải họ Nam Cung mà là họ Mạc, là Mạc Mỹ Dao. Anh còn giận chuyện trước đây nữa không?
-Nếu nói lúc đó tôi không giận, là trái lương tâm mình rồi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có cái gì đáng giận. Vã lại trong chuyện này cô hoàn toàn không có lỗi. Có lỗi đi chăng nữa, chỉ là người lớn mà thôi.
Ngừng một chút, Nhã Hàn nói tiếp:
-Nhưng mọi chuyện cũng không thể đổ tất cả lỗi lầm lên mẹ cô, có lẽ là do tình cảm của họ lúc đó vẫn chưa đủ bền chặt, chưa hoàn toàn tin tưởng đối phương. Nếu như lúc đó họ chịu tin tưởng nhau, cho nhau cơ hội giải thích thì sẽ không khiến nhiều người phải tổn thương. Bỡi trong tình yêu nếu không có “niềm tin” thì tình yêu đó không hề bền vững.
Mỹ Dao mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt không hiểu sao lúc này mặc dù nhìn anh chật vật như tên khất cái, nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất anh rất đẹp. Cô cứ nghĩ anh và mẹ anh sẽ không tha thứ cho mẹ con cô chứ, không ngờ trong lòng anh đã sớm không còn mang oán giận rồi.
****************************
Mỹ Dao vừa muốn ngồi dậy đứng lên nhưng do có lẽ nằm quá lâu tê chân nên té ngã trở lại trên mặt đất.
Nam Cung Nhã Hàn muốn chạy lại đỡ lấy cô nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nằm ngã trên đất.
-Này Mỹ Dao, cô không sao chứ?
Mỹ Dao thầm oán, cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, cẩu huyết tất cả là cẩu huyết, cô khinh. Không phải bên cạnh cô cũng là một soái ca hàng thật giá thật sao, vậy mà cô cũng phải té chỏng mông lên trời đó thôi.
-Không cần người đạo đức giả như anh quan tâm với lại tôi chưa chết, cám ơn.
Mỹ Dao gạt tay Nhã Hàn muốn đỡ mình đứng lên ra, tự gượng đứng dậy, nhưng lại ngã trên đất lần nữa, cô ôm lấy chân trái khẽ rên một tiếng.
Nam Cung Nhã Hàn mỉm cười, ngồi xuống cầm lấy chân trái của cô xem thử rồi nói:
-Trật chân rồi. Để tôi chỉnh lại cho cô, nhưng có lẽ sẽ rất đau đó.
-Không sao làm đi, tôi không phải da giấy.
Nam Cung Nhã Hàn nắm lấy cổ chân của Mạc Mỹ Dao xoay tới xoay lui rồi “rắc” một tiếng.
-Á
Mỹ Dao ăn đau hét to một tiếng, trên mặt của cô còn chảy cả mồ hôi lạnh, nhưng khi co giãn chân cô cảm thấy đã khá hơn rất nhiều.
-Cám ơn anh, Nhã Hàn.
-Xe cô để ở đâu?
-Cách đây hai mươi phút đi bộ.
-Ừm
Nhã Hàn ngồi xuống đưa lưng về phía cô nói:
-Lên đi tôi cõng cô.
-Nhưng mà lưng của anh còn đang bị thương mà, không được đâu.
-Tôi nói lên thì lên đi. Đừng nhiều lời tí thương cỏn con này còn chưa làm phiền được tôi đâu. Nhưng nếu cô muốn đi bộ hai mươi phút với cái chân này thì tôi không chắc khi tới nơi chân cô không bị phế đi.
Mạc Mỹ Dao cảm thấy không tệ tới nỗi bị phế đâu nhỉ, nhưng cô không muốn phải đi xe lăng trong mấy tháng, nên cuối cùng cô cũng quyết định leo lên.
Mỹ Dao nhìn anh nói:
-Nếu không chịu nổi thì thả tôi xuống nhé.
Nhã Hàn nhìn cô mỉm cười nói:
-Tôi không yếu đuối tới nỗi đó đâu.
Tựa đầu vào lưng Nhã Hàn cô cảm thấy ấm áp lạ thường, thì ra anh không xa cách và lạnh lùng như bề ngoài của anh, ngược lại rất thân thiết. Tuy nhìn anh có dáng vẽ thư sinh, nhưng bờ vai anh rất rộng và vững chãi. Rất đáng để người ta tin tưởng và tựa vào.
Không hiểu sao tim cô bỗng nhiên đập không ngừng, khuôn mặt ửng hồng như quả cà chua. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu hôm nay không phải là cô mà là anh cõng người con gái khác trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu
Vì để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung cô quyết định ngũ, quên tất cả, có lẽ vì đây là lần đầu cô thân mật với người khác phái nên mới nảy sinh phản ứng như vậy thôi. Thật phiền. Nếu thật sự co và anh có duyên thì nhất định sẽ là của nhau thôi nếu không thì có cưỡng cầu cũng vô ích.
Cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở từ người cô làm anh cảm thấy trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác khác thường. Anh vốn không thích phụ nữ chạm vào mình, nên đến bây giờ anh vẫn chưa hề có bạn gái bởi vì anh cảm thấy họ rất yếu đuối và phiền phức. Nhưng không hiểu sau khi cô chạm vào anh, anh lại không có cảm giác bày xích.
Bất giác anh nhớ tới câu chuyện khi anh lén xem nhật ký của mẹ. Khi ấy là vào đợt sách hạch cuối cùng, mẹ và ba là hai người ở trong rừng cuối cùng. Khi ấy mẹ vì sợ nhện nên té ngã trật chân, cha phải cõng mẹ về. Bây giờ không lẽ tới lượt anh sao? Nam Cung Nhã Hàn khẽ mỉm cười.
********************************
Cứ nghĩ sau cuộc gặp gỡ này sẽ lại rất khó gặp nhau nữa, khi cả hai cứ như hai đường thẳng song song vô tình chéo nhau.
Nhưng không ngờ ba tháng sau, anh lại vô tình phát hiện căn hộ mới dọn tới gần đầu hẻm nhà anh lại là nhà cô, bất giác cô và anh từ bạn bè thăng cấp trở thành hàng sớm.
Cô vì không muốn dựa vào thế lực của ba mà nhờ vào thực lực bản thân gây dựng sự nghiệp, cô quyết định nộp đơn xin vào công ty khác mà không phải công ty của gia tộc và trúng tuyển. Nhưng ngày đầu tiên đi làm lại phát hiện sếp mình lại là anh. Thế là tình cảm của cả hai lại thăng cấp từ hàng xóm thành cấp trên và cấp dưới.
Hiểu lầm, cãi nhau, làm hòa, nước mắt, nụ cười. Khi cô buồn anh bên cô lặng lẽ lau nước mắt cho cô. Khi anh thất bại cô không an ủi, ngược lại còn không ngừng đã kích để anh lấy lại tinh thần, tiếp tục phấn đấu.
Có phải chăng chỉ đơn giản là nắm tay, tin tưởng, âm thầm thủ hộ và lo lắng cho nhau cũng làm nhau trở nên ấm lòng. Tình yêu của cô và anh chỉ đơn giản xuất phát từ hai chữ “Định mệnh”.
Một năm sau, cô và anh nắm tay nhau, mỉm cười hạnh phúc tiến thẳng vào nhà thờ.
**************************
Một cuộc gặp gỡ tình cờ và ngẫu nhiên lại là khởi đầu của một tình yêu chớm nở, gắn kết số phận của hai con người xa lạ lại với nhau. Vì vậy hãy cố gắng trân trọng hiện tại và luôn biết yêu thương giúp đỡ mọi người, vì biết đâu đó một nữa kia của bạn, sẽ có một ngày xuất hiện bên cạnh bạn một cách bất ngờ, mà bạn không hề đón trước được.
*********************Ngoại truyện (hết)*********************
-Nam Cung Mỹ Dao cô cũng rất giống mẹ cô.
-Không, Nam Cung Nhã Hàn, anh sai rồi, tôi không phải họ Nam Cung mà là họ Mạc, là Mạc Mỹ Dao. Anh còn giận chuyện trước đây nữa không?
-Nếu nói lúc đó tôi không giận, là trái lương tâm mình rồi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không có cái gì đáng giận. Vã lại trong chuyện này cô hoàn toàn không có lỗi. Có lỗi đi chăng nữa, chỉ là người lớn mà thôi.
Ngừng một chút, Nhã Hàn nói tiếp:
-Nhưng mọi chuyện cũng không thể đổ tất cả lỗi lầm lên mẹ cô, có lẽ là do tình cảm của họ lúc đó vẫn chưa đủ bền chặt, chưa hoàn toàn tin tưởng đối phương. Nếu như lúc đó họ chịu tin tưởng nhau, cho nhau cơ hội giải thích thì sẽ không khiến nhiều người phải tổn thương. Bỡi trong tình yêu nếu không có “niềm tin” thì tình yêu đó không hề bền vững.
Mỹ Dao mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt không hiểu sao lúc này mặc dù nhìn anh chật vật như tên khất cái, nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất anh rất đẹp. Cô cứ nghĩ anh và mẹ anh sẽ không tha thứ cho mẹ con cô chứ, không ngờ trong lòng anh đã sớm không còn mang oán giận rồi.
****************************
Mỹ Dao vừa muốn ngồi dậy đứng lên nhưng do có lẽ nằm quá lâu tê chân nên té ngã trở lại trên mặt đất.
Nam Cung Nhã Hàn muốn chạy lại đỡ lấy cô nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nằm ngã trên đất.
-Này Mỹ Dao, cô không sao chứ?
Mỹ Dao thầm oán, cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, cẩu huyết tất cả là cẩu huyết, cô khinh. Không phải bên cạnh cô cũng là một soái ca hàng thật giá thật sao, vậy mà cô cũng phải té chỏng mông lên trời đó thôi.
-Không cần người đạo đức giả như anh quan tâm với lại tôi chưa chết, cám ơn.
Mỹ Dao gạt tay Nhã Hàn muốn đỡ mình đứng lên ra, tự gượng đứng dậy, nhưng lại ngã trên đất lần nữa, cô ôm lấy chân trái khẽ rên một tiếng.
Nam Cung Nhã Hàn mỉm cười, ngồi xuống cầm lấy chân trái của cô xem thử rồi nói:
-Trật chân rồi. Để tôi chỉnh lại cho cô, nhưng có lẽ sẽ rất đau đó.
-Không sao làm đi, tôi không phải da giấy.
Nam Cung Nhã Hàn nắm lấy cổ chân của Mạc Mỹ Dao xoay tới xoay lui rồi “rắc” một tiếng.
-Á
Mỹ Dao ăn đau hét to một tiếng, trên mặt của cô còn chảy cả mồ hôi lạnh, nhưng khi co giãn chân cô cảm thấy đã khá hơn rất nhiều.
-Cám ơn anh, Nhã Hàn.
-Xe cô để ở đâu?
-Cách đây hai mươi phút đi bộ.
-Ừm
Nhã Hàn ngồi xuống đưa lưng về phía cô nói:
-Lên đi tôi cõng cô.
-Nhưng mà lưng của anh còn đang bị thương mà, không được đâu.
-Tôi nói lên thì lên đi. Đừng nhiều lời tí thương cỏn con này còn chưa làm phiền được tôi đâu. Nhưng nếu cô muốn đi bộ hai mươi phút với cái chân này thì tôi không chắc khi tới nơi chân cô không bị phế đi.
Mạc Mỹ Dao cảm thấy không tệ tới nỗi bị phế đâu nhỉ, nhưng cô không muốn phải đi xe lăng trong mấy tháng, nên cuối cùng cô cũng quyết định leo lên.
Mỹ Dao nhìn anh nói:
-Nếu không chịu nổi thì thả tôi xuống nhé.
Nhã Hàn nhìn cô mỉm cười nói:
-Tôi không yếu đuối tới nỗi đó đâu.
Tựa đầu vào lưng Nhã Hàn cô cảm thấy ấm áp lạ thường, thì ra anh không xa cách và lạnh lùng như bề ngoài của anh, ngược lại rất thân thiết. Tuy nhìn anh có dáng vẽ thư sinh, nhưng bờ vai anh rất rộng và vững chãi. Rất đáng để người ta tin tưởng và tựa vào.
Không hiểu sao tim cô bỗng nhiên đập không ngừng, khuôn mặt ửng hồng như quả cà chua. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu hôm nay không phải là cô mà là anh cõng người con gái khác trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu
Vì để tránh cho bản thân suy nghĩ lung tung cô quyết định ngũ, quên tất cả, có lẽ vì đây là lần đầu cô thân mật với người khác phái nên mới nảy sinh phản ứng như vậy thôi. Thật phiền. Nếu thật sự co và anh có duyên thì nhất định sẽ là của nhau thôi nếu không thì có cưỡng cầu cũng vô ích.
Cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở từ người cô làm anh cảm thấy trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác khác thường. Anh vốn không thích phụ nữ chạm vào mình, nên đến bây giờ anh vẫn chưa hề có bạn gái bởi vì anh cảm thấy họ rất yếu đuối và phiền phức. Nhưng không hiểu sau khi cô chạm vào anh, anh lại không có cảm giác bày xích.
Bất giác anh nhớ tới câu chuyện khi anh lén xem nhật ký của mẹ. Khi ấy là vào đợt sách hạch cuối cùng, mẹ và ba là hai người ở trong rừng cuối cùng. Khi ấy mẹ vì sợ nhện nên té ngã trật chân, cha phải cõng mẹ về. Bây giờ không lẽ tới lượt anh sao? Nam Cung Nhã Hàn khẽ mỉm cười.
********************************
Cứ nghĩ sau cuộc gặp gỡ này sẽ lại rất khó gặp nhau nữa, khi cả hai cứ như hai đường thẳng song song vô tình chéo nhau.
Nhưng không ngờ ba tháng sau, anh lại vô tình phát hiện căn hộ mới dọn tới gần đầu hẻm nhà anh lại là nhà cô, bất giác cô và anh từ bạn bè thăng cấp trở thành hàng sớm.
Cô vì không muốn dựa vào thế lực của ba mà nhờ vào thực lực bản thân gây dựng sự nghiệp, cô quyết định nộp đơn xin vào công ty khác mà không phải công ty của gia tộc và trúng tuyển. Nhưng ngày đầu tiên đi làm lại phát hiện sếp mình lại là anh. Thế là tình cảm của cả hai lại thăng cấp từ hàng xóm thành cấp trên và cấp dưới.
Hiểu lầm, cãi nhau, làm hòa, nước mắt, nụ cười. Khi cô buồn anh bên cô lặng lẽ lau nước mắt cho cô. Khi anh thất bại cô không an ủi, ngược lại còn không ngừng đã kích để anh lấy lại tinh thần, tiếp tục phấn đấu.
Có phải chăng chỉ đơn giản là nắm tay, tin tưởng, âm thầm thủ hộ và lo lắng cho nhau cũng làm nhau trở nên ấm lòng. Tình yêu của cô và anh chỉ đơn giản xuất phát từ hai chữ “Định mệnh”.
Một năm sau, cô và anh nắm tay nhau, mỉm cười hạnh phúc tiến thẳng vào nhà thờ.
**************************
Một cuộc gặp gỡ tình cờ và ngẫu nhiên lại là khởi đầu của một tình yêu chớm nở, gắn kết số phận của hai con người xa lạ lại với nhau. Vì vậy hãy cố gắng trân trọng hiện tại và luôn biết yêu thương giúp đỡ mọi người, vì biết đâu đó một nữa kia của bạn, sẽ có một ngày xuất hiện bên cạnh bạn một cách bất ngờ, mà bạn không hề đón trước được.
*********************Ngoại truyện (hết)*********************
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
- bình luận