Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em - Chương 47: Thách thức
Chương trước- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 47: Thách thức
Khi thấy cô bị ngã vốn định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng không ngờ Trần Triều Hi ở đâu xuất hiện, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người, thâm tâm Nam Cung Hạo Thiên nổi lên tư vị khó chịu không thôi.
Nhược Mai vỗ lấy vai của Nhã Thuần, cười cười nói:
-Cậu giỏi thật đó, diễn mà cứ như thiệt ấy.
Nhã Thuần dùng ánh mắt nghi ngờ, giọng nói mang vẻ chất vấn:
-Cậu đừng nói với mình tất cả là do cậu bày ra cả à. Sao cậu không nói mình sớm, cậu có biết mình xém bị con vật yêu của cậu hù chết không?
Nhược Mai cười nói:
-Nếu mình nói trước, liệu cậu có dám đặt chân lại đó ngồi không. Nhưng theo mình thấy với tình hình này, thì chúng ta còn cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhã Thuần tức giận nói:
-Mình không làm nữa. Mình bỏ cuộc.
Nhược Mai giọng nữa khuyên nữa đe dọa nói:
-Không lẽ cậu không muốn trả thù hắn sao? Cậu không nhớ hắn đã làm gì với cậu à. Với lại nếu cả lớp biết cậu bỏ cuộc thì không biết sẽ có thái độ gì đâu.
Nhã Thuần nói:
-Nhưng có cần nhất thiết phải làm như thế này không.
Nhược Mai nhếch môi, mỉm cười, nhìn Nhã Thuần nói.
-Cần, theo thông tin mình thu thập được hắn chưa có bạn gái. Với lại theo kinh nghiệm mình đọc truyện bao nhiêu lâu nay thì những nhân vật thuộc kiểu bá đạo, máu lạnh, vô tình như hắn một khi yêu sẽ dành hết tâm tư cho người đó, có thể nói chết sống trong tâm chỉ có người đó mà thôi. Nên cách trả thù tốt nhất là mình hãy chinh phục hắn sao đó đá hắn, làm cho hắn phải đau đến khắc cốt ghi tâm, đến chết mới thôi. Và ứng cử viên tốt nhất cho việc này, không thể là ai khác ngoài cậu. Nhưng dù hắn rất đẹp trai nhưng cậu phải nhớ, không được thích hắn đâu đấy.
-Thật đúng là độc nhất là lòng dạ con gái mà – Nhã Thuần cảm thán nói
-Giờ cậu mới biết à, có muộn quá không đấy, kakkakak…
Nhưng cô có bao giờ nghĩ kế hoạch của cô tuy rất hoàn hảo, nhưng vô tình nó cũng là con dao hai lưỡi, chỉ cần tính sai một bước cờ có thể mất cả chì lẫn chày.
Đã hai tiếng trôi qua, nhìn thành tích của họ, Nam Cung Hạo Thiên không nhịn được nữa nhíu mi, giọng nói lạnh như băng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
-Các em đang làm gì vậy, các em đang hái hoa bắt bướm hay nghĩ là đang đi du lịch vậy. Mần cỏ mà dùng hai ngón tay, em sợ chúng đau sao, còn mấy người nữa chưa ăn sáng à, nhìn các em cuốc đất mà tôi cứ tưởng các em đang múa đấy, xách nước thì đổ hết ra ngoài, em đang tưới rau hay tưới cỏ vậy. Tôi nói cho các em, nếu không làm xong thì đừng nghĩ tới việc hồi gia, nghe chưa?
Nhược Mai tỏ vẽ dương dương tự đắc, chỉ có nhóm cô là không bị phê bình. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy động tác và thái độ của Nam Cung Hạo Thiên thì cô cảm nhận lỗ tai mình sắp bốc khói rồi:
-Thầy đừng có xốc mọi thứ lên như thế chứ, thầy có biết để thu hoạch được chúng thì mất thời gian bao lâu không?
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Đây mà gọi là tốn công của mấy cô đấy à. Trái chín thì chả thấy, chỉ toàn trái sống và hư, tôi thât nghi ngờ không biết mấy cô có ăn qua trái cây bao giờ chưa. Còn kiến thức sinh học của mấy cô trả hết lại cho thầy cô rồi sao, rau không hái chỉ toàn là cỏ với cỏ hay mấy cô vốn là động vật ăn cỏ. Tôi thật khộng còn lời gì để nói nữa.
Mạc Ly Khanh tức giậc quăn xô nước đang xách trên tay xuống đất, nước văng tung téo, đôi mắt rực lửa quát:
-Tôi không phục. Nếu có giỏi thì thầy làm cho tôi coi. Đừng có đứng trên đấy chỉ tay năm ngón. Một người suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng làm làm việc thì biết gì mà nói. Đã không biết thì đừng tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nam Cung Hạo Thiên không những không tức giận, đôi mắt còn ẩn ẩn ý cười, chỉ tiếc lúc này trong lòng mọi người đã bị ngọn lửa sân giận chiếm đóng làm sau còn đủ bình tĩnh để nhận ra. Anh nói:
-Vậy thì như thế nào em mới phục.
Mạc Ly Khanh nói:
-Nhìn thấy thửa đất đó không nếu trong vòng nữa tiếng thầy có thể làm xong tất cả các công việc của chúng tôi. Thì chúng tôi cam tâm tình nguyện nghe lời thầy, ngược lại thầy không được quản chuyện của chúng tôi nữa vả lại còn nghe lời chúng tôi.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn những người còn lại:
-Mấy em còn lại cũng nguyện ý chứ.
Nhược Mai nói:
-Tất nhiên, em chỉ sợ thầy nuốt lời thôi.
Nhược Mai vỗ lấy vai của Nhã Thuần, cười cười nói:
-Cậu giỏi thật đó, diễn mà cứ như thiệt ấy.
Nhã Thuần dùng ánh mắt nghi ngờ, giọng nói mang vẻ chất vấn:
-Cậu đừng nói với mình tất cả là do cậu bày ra cả à. Sao cậu không nói mình sớm, cậu có biết mình xém bị con vật yêu của cậu hù chết không?
Nhược Mai cười nói:
-Nếu mình nói trước, liệu cậu có dám đặt chân lại đó ngồi không. Nhưng theo mình thấy với tình hình này, thì chúng ta còn cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhã Thuần tức giận nói:
-Mình không làm nữa. Mình bỏ cuộc.
Nhược Mai giọng nữa khuyên nữa đe dọa nói:
-Không lẽ cậu không muốn trả thù hắn sao? Cậu không nhớ hắn đã làm gì với cậu à. Với lại nếu cả lớp biết cậu bỏ cuộc thì không biết sẽ có thái độ gì đâu.
Nhã Thuần nói:
-Nhưng có cần nhất thiết phải làm như thế này không.
Nhược Mai nhếch môi, mỉm cười, nhìn Nhã Thuần nói.
-Cần, theo thông tin mình thu thập được hắn chưa có bạn gái. Với lại theo kinh nghiệm mình đọc truyện bao nhiêu lâu nay thì những nhân vật thuộc kiểu bá đạo, máu lạnh, vô tình như hắn một khi yêu sẽ dành hết tâm tư cho người đó, có thể nói chết sống trong tâm chỉ có người đó mà thôi. Nên cách trả thù tốt nhất là mình hãy chinh phục hắn sao đó đá hắn, làm cho hắn phải đau đến khắc cốt ghi tâm, đến chết mới thôi. Và ứng cử viên tốt nhất cho việc này, không thể là ai khác ngoài cậu. Nhưng dù hắn rất đẹp trai nhưng cậu phải nhớ, không được thích hắn đâu đấy.
-Thật đúng là độc nhất là lòng dạ con gái mà – Nhã Thuần cảm thán nói
-Giờ cậu mới biết à, có muộn quá không đấy, kakkakak…
Nhưng cô có bao giờ nghĩ kế hoạch của cô tuy rất hoàn hảo, nhưng vô tình nó cũng là con dao hai lưỡi, chỉ cần tính sai một bước cờ có thể mất cả chì lẫn chày.
Đã hai tiếng trôi qua, nhìn thành tích của họ, Nam Cung Hạo Thiên không nhịn được nữa nhíu mi, giọng nói lạnh như băng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người:
-Các em đang làm gì vậy, các em đang hái hoa bắt bướm hay nghĩ là đang đi du lịch vậy. Mần cỏ mà dùng hai ngón tay, em sợ chúng đau sao, còn mấy người nữa chưa ăn sáng à, nhìn các em cuốc đất mà tôi cứ tưởng các em đang múa đấy, xách nước thì đổ hết ra ngoài, em đang tưới rau hay tưới cỏ vậy. Tôi nói cho các em, nếu không làm xong thì đừng nghĩ tới việc hồi gia, nghe chưa?
Nhược Mai tỏ vẽ dương dương tự đắc, chỉ có nhóm cô là không bị phê bình. Nhưng ngay sau khi nhìn thấy động tác và thái độ của Nam Cung Hạo Thiên thì cô cảm nhận lỗ tai mình sắp bốc khói rồi:
-Thầy đừng có xốc mọi thứ lên như thế chứ, thầy có biết để thu hoạch được chúng thì mất thời gian bao lâu không?
Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Đây mà gọi là tốn công của mấy cô đấy à. Trái chín thì chả thấy, chỉ toàn trái sống và hư, tôi thât nghi ngờ không biết mấy cô có ăn qua trái cây bao giờ chưa. Còn kiến thức sinh học của mấy cô trả hết lại cho thầy cô rồi sao, rau không hái chỉ toàn là cỏ với cỏ hay mấy cô vốn là động vật ăn cỏ. Tôi thật khộng còn lời gì để nói nữa.
Mạc Ly Khanh tức giậc quăn xô nước đang xách trên tay xuống đất, nước văng tung téo, đôi mắt rực lửa quát:
-Tôi không phục. Nếu có giỏi thì thầy làm cho tôi coi. Đừng có đứng trên đấy chỉ tay năm ngón. Một người suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng làm làm việc thì biết gì mà nói. Đã không biết thì đừng tỏ vẻ ta đây giỏi lắm.
Nam Cung Hạo Thiên không những không tức giận, đôi mắt còn ẩn ẩn ý cười, chỉ tiếc lúc này trong lòng mọi người đã bị ngọn lửa sân giận chiếm đóng làm sau còn đủ bình tĩnh để nhận ra. Anh nói:
-Vậy thì như thế nào em mới phục.
Mạc Ly Khanh nói:
-Nhìn thấy thửa đất đó không nếu trong vòng nữa tiếng thầy có thể làm xong tất cả các công việc của chúng tôi. Thì chúng tôi cam tâm tình nguyện nghe lời thầy, ngược lại thầy không được quản chuyện của chúng tôi nữa vả lại còn nghe lời chúng tôi.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn những người còn lại:
-Mấy em còn lại cũng nguyện ý chứ.
Nhược Mai nói:
-Tất nhiên, em chỉ sợ thầy nuốt lời thôi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
- bình luận