Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em - Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
Chương trước- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
Trong rừng
Nam Cung Hạo Thiên ngồi trên ghế lái chính, sau đó mở cửa cho Lý Nhã Thuần ngồi bên phía lái phụ, nói:
-Nhã Thuần, em còn thả hồn lên mấy tầng mây nữa đây, lên xe.
-Hừ
Nhã Thuần miễn cưỡng bước lên xe.
Nếu không phải tình thế bắt buộc, có cho vàng cô cũng không bước lên, đi chung xe với cái đại sắc lang, thối phôi đản này đâu. Cô đúng là rõ khổ mà.
Nhã Thuần bây giờ chỉ mong xe chạy thật nhanh về biệt thự mà thôi. Bây giờ cô chỉ ước cố một chiếc giường thật lớn để ngủ. “Ôi mệt chết cô rồi”.
Nhưng dường như ông trời còn đang bận việc trọng đại, nên không có thời gian để ý đến những kẻ phàm dân tiểu tốt như cô.
Nam Cung Hạo Thiên đã nổ máy xe mấy lần, nhưng xe vẫn ở chỗ cũ, chả hề lay chuyển, xi nhê tý nào. Không phải chứ, không lẽ hôm nay số cô lại đen đến thế sao? Cô không tin, không thể là thế.
Nam Cung Hạo Thiên bước xuống mở đầu xe ra, một làn khói đen ngun ngút phà vào mặt cả hai, làm cô ngộp muốn chết, ho sặc sụa. Nhã Thuần thầm oán, quả báo, quả báo đây mà đúng là “Ghét của nào trời trao của đó”.
Nhã Thuần nhíu mi nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Bây giờ thì tính sao đây? Mà những xe kia đâu hết rồi, hay chúng ta nhờ giúp đỡ đi.
Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi nói:
-Mọi người về rồi. Ở đây chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi.
-Cái gì? Ý anh bảo tôi đi xe căng hải về đó hả?
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Cái tên đầu đất kia, sao anh không chết đi cho đỡ chật đất. Ai kêu anh đuổi họ về hết làm chi vậy, đúng là óc heo, đần độn mà. Tức chết tôi rồi.
Nam Cung Hạo Thiên đi thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
-Tôi nghe nói lúc trước ở đây có người thắt cổ vì bị người yêu phản bội. Đêm đến thì hiện về, nỉ non khóc. Hình như là cái cây cô đang đứng kế bên đó. Chắc là vậy. Nếu Nhã Thuần không sợ thì cứ đứng đó đi, tôi về trước đây.
Không nghe thì thôi, nghe xong không hiểu sao, Nhã Thuần cứ có cảm giác lạnh từ đốt xương sống cuối cùng lạnh lên, da gà da vịt thi nhau mà nổi như điên.
Nhã Thuần đánh cái rùng mình, lon ton chạy theo Nam Cung Hạo Thiên, như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
-Nam Cung Hạo Thiên tên khốn nhà ngươi, đi vội như thế để đầu thay à. Có thể đi chậm lại một chút không. Tên đần độn, trứng thối.
Nam Cung Hạo Thiên không trả lời, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng sát khí thì không ngừng dâng cao.
“Lý Nhã Thuần em quên lời cảnh cáo của tôi rồi à. Hay em có hứng thú với sự trừng phạt như vậy. Em hãy đợi đó chuyện này không đơn giản như thế đâu, sau này tôi nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lãi với em một lần cho đỡ tốn công” – bất giác khéo môi anh khẽ nhếch tạo nên một nụ cười quỷ dị vô cùng.
Nam Cung Hạo Thiên không hề dừng lại cước bộ anh vẫn giữ tốc độ như cũ. Thực chất nếu như anh thật sự muốn đi nhanh bỏ cô, thì cho dù cô có chạy cũng đuổi theo không kịp.
Anh đã tính kỹ khoảng cách, để cô có thể bắt kịp mình. Anh muốn cô nhận ra tầm quan trọng của anh đối với cô. Nhưng anh cũng rất nghi ngờ không biết cô gái ngốc của anh có nhận ra điều này không nữa.
-Á aaaaaaaaa………
Một tiếng thét vang lên như xe rách khoảng không yên lặng, tĩnh mịch của chốn núi rừng hoang vu.
Nam Cung Hạo Thiên ngồi trên ghế lái chính, sau đó mở cửa cho Lý Nhã Thuần ngồi bên phía lái phụ, nói:
-Nhã Thuần, em còn thả hồn lên mấy tầng mây nữa đây, lên xe.
-Hừ
Nhã Thuần miễn cưỡng bước lên xe.
Nếu không phải tình thế bắt buộc, có cho vàng cô cũng không bước lên, đi chung xe với cái đại sắc lang, thối phôi đản này đâu. Cô đúng là rõ khổ mà.
Nhã Thuần bây giờ chỉ mong xe chạy thật nhanh về biệt thự mà thôi. Bây giờ cô chỉ ước cố một chiếc giường thật lớn để ngủ. “Ôi mệt chết cô rồi”.
Nhưng dường như ông trời còn đang bận việc trọng đại, nên không có thời gian để ý đến những kẻ phàm dân tiểu tốt như cô.
Nam Cung Hạo Thiên đã nổ máy xe mấy lần, nhưng xe vẫn ở chỗ cũ, chả hề lay chuyển, xi nhê tý nào. Không phải chứ, không lẽ hôm nay số cô lại đen đến thế sao? Cô không tin, không thể là thế.
Nam Cung Hạo Thiên bước xuống mở đầu xe ra, một làn khói đen ngun ngút phà vào mặt cả hai, làm cô ngộp muốn chết, ho sặc sụa. Nhã Thuần thầm oán, quả báo, quả báo đây mà đúng là “Ghét của nào trời trao của đó”.
Nhã Thuần nhíu mi nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Bây giờ thì tính sao đây? Mà những xe kia đâu hết rồi, hay chúng ta nhờ giúp đỡ đi.
Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi nói:
-Mọi người về rồi. Ở đây chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi.
-Cái gì? Ý anh bảo tôi đi xe căng hải về đó hả?
Nam Cung Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Cái tên đầu đất kia, sao anh không chết đi cho đỡ chật đất. Ai kêu anh đuổi họ về hết làm chi vậy, đúng là óc heo, đần độn mà. Tức chết tôi rồi.
Nam Cung Hạo Thiên đi thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:
-Tôi nghe nói lúc trước ở đây có người thắt cổ vì bị người yêu phản bội. Đêm đến thì hiện về, nỉ non khóc. Hình như là cái cây cô đang đứng kế bên đó. Chắc là vậy. Nếu Nhã Thuần không sợ thì cứ đứng đó đi, tôi về trước đây.
Không nghe thì thôi, nghe xong không hiểu sao, Nhã Thuần cứ có cảm giác lạnh từ đốt xương sống cuối cùng lạnh lên, da gà da vịt thi nhau mà nổi như điên.
Nhã Thuần đánh cái rùng mình, lon ton chạy theo Nam Cung Hạo Thiên, như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
-Nam Cung Hạo Thiên tên khốn nhà ngươi, đi vội như thế để đầu thay à. Có thể đi chậm lại một chút không. Tên đần độn, trứng thối.
Nam Cung Hạo Thiên không trả lời, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng sát khí thì không ngừng dâng cao.
“Lý Nhã Thuần em quên lời cảnh cáo của tôi rồi à. Hay em có hứng thú với sự trừng phạt như vậy. Em hãy đợi đó chuyện này không đơn giản như thế đâu, sau này tôi nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lãi với em một lần cho đỡ tốn công” – bất giác khéo môi anh khẽ nhếch tạo nên một nụ cười quỷ dị vô cùng.
Nam Cung Hạo Thiên không hề dừng lại cước bộ anh vẫn giữ tốc độ như cũ. Thực chất nếu như anh thật sự muốn đi nhanh bỏ cô, thì cho dù cô có chạy cũng đuổi theo không kịp.
Anh đã tính kỹ khoảng cách, để cô có thể bắt kịp mình. Anh muốn cô nhận ra tầm quan trọng của anh đối với cô. Nhưng anh cũng rất nghi ngờ không biết cô gái ngốc của anh có nhận ra điều này không nữa.
-Á aaaaaaaaa………
Một tiếng thét vang lên như xe rách khoảng không yên lặng, tĩnh mịch của chốn núi rừng hoang vu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Số phận nghiệt ngã
- Chương 2: Thổ lộ
- Chương 3: Bước đường cùng
- Chương 4: Người đàn ông bá đạo
- Chương 5: Cô sẽ không bỏ cuộc
- Chương 6: Nhà cô hay nhà anh?
- Chương 7: Nhã Thuần là osin
- Chương 8: Cô là sắc nữ?
- Chương 9: Bữa cơm sóng gió
- Chương 10: Lý Nhã Thuần tức giận
- Chương 11: Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 12: Hoắc Kiến Phong
- Chương 13: Lâm Nhược Mai
- Chương 14: Lớp học No.1
- Chương 15
- Chương 16: Giáo viên mới
- Chương 17: Tiếng chuông lúc nữa đêm (1)
- Chương 18: Tiếng chuông lúc nữa đêm (2)
- Chương 19: Cơ hội cuối cùng
- Chương 20: Lớp No.1 VS Nam Cung Hạo Thiên
- Chương 21: Đại chiến phòng y tế (1)
- Chương 22: Đại chiến phòng y tế (2)
- Chương 23: Hắn thật nham hiểm (1)
- Chương 24: Hắn thật nham hiểm (2)
- Chương 25: Sự thật sau bức màng
- Chương 26: Giọt nước mắt giả tạo hay chân thật?
- Chương 27: Hãy tin anh
- Chương 28: Anh chàng mặt áo blue trắng
- Chương 29: Thay đổi bất thường
- Chương 30: Nụ hôn kem dâu
- Chương 31: Xuất quỷ nhập thần
- Chương 32: Cô ghét hắn đến thế sao?
- Chương 33: Nghe lén
- Chương 34: Nhã Dịch làm bếp
- Chương 35: Bữa tiệc
- Chương 36: Phúc hắc đứa nhỏ
- Chương 37: Sự thật có đơn giản như vậy?
- Chương 38: Cường hôn
- Chương 39: Tại sao?
- Chương 40: 49 gặp 50
- Chương 41: 49 gặp 50 (2)
- Chương 42: Trùng hợp thật sao?
- Chương 43: Buổi sáng ấm áp
- Chương 44
- Chương 45: Chạm tới giới hạn
- Chương 46: Sóng ngầm trong lòng anh
- Chương 47: Thách thức
- Chương 48: Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm
- Chương 49: Xúc động là ma quỷ
- Chương 50: Tôi không muốn làm tiểu thư
- Chương 51: Nhã thuần bá vương nghạnh thượng cung
- Chương 52: Hành động bí mật
- Chương 53: Angel or davil?
- Chương 54: Thời gian không thể quay trở lại
- Chương 55: Trớ trêu
- Chương 56
- Chương 57: Món đồ chơi (1)
- Chương 58: Món đồ chơi (2)
- Chương 59: Món đồ chơi (3)
- Chương 60: Ông cụ non???
- Chương 61: Không thể quay lại như trước???
- Chương 62
- Chương 63: Phải chăng là điềm gỡ????
- Chương 64: Trực giác???
- Chương 65: Tại sao cậu gạt tôi???
- Chương 66: Âm mưu, hoạch định!!!
- Chương 67: Mỹ nhân kế (1) (nhóm *chu uyển nhi*)
- Chương 68: Mỹ nhân kế (2)
- Chương 69: Hy vọng cuối cùng
- Chương 70: Tâm linh tương thông
- Chương 71: Sặp bẫy??? (*nhóm á hân*)
- Chương 72: Hành động (1)
- Chương 73: Hành động (2)
- Chương 74: Rơi vào tay giặc
- Chương 75: Cá chết lưới rách
- Chương 76: Tuyệt vọng
- Chương 77: Là hắn
- Chương 78: Ngốc hay ngu???
- Chương 79: Chiếc váy màu hồng phấn
- Chương 80: Không thể như thế???
- Chương 81
- Chương 82: Điên sao???
- Chương 83: Ghét của nào trời trao của đó
- Chương 84: Tên ngốc, cám ơn cậu
- Chương 85: Rối như tơ vò???
- Chương 86: Bị thương
- Chương 87: Cảm giác
- Chương 88: Tâm tư riêng (ngoại truyện)
- Chương 89: “tôi sẽ đợi” (1) _
- Chương 90: Trai tài gái sắc
- Chương 91: Món quà sinh nhật (1)
- Chương 92: Món quà sinh nhật (2)
- Chương 93: Bệnh viện
- Chương 94: Bất ngờ
- Chương 95: Cơ hội???
- Chương 96: Ngu ngốc
- Chương 97: Ký ức trong tìm thức
- Chương 98: Thân thế của nhã dịch
- Chương 99: Quyết định khó khăn
- Chương 100: Buổi sáng bình yên
- Chương 101: Tiểu ác ma
- Chương 102: Đứa bé
- Chương 103: Phóng viên
- Chương 104: Phải chăng là giả tạo????
- Chương 105
- Chương 106: Rừng càng già càng cay
- Chương 107: Thức tỉnh
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110: Điều ước giản đơn
- Chương 111: Tụ họp (1)
- Chương 112: Tụ họp (2)
- Chương 113: Tụ họp (4)
- Chương 114: Phí đại tiểu thư
- Chương 115: Xin lỗi đơn giản như thế ư ??? (1)
- Chương 116: Xin lỗi đơn giản như thế ư??? (2)
- Chương 117: Vuột mất cơ hội
- Chương 118: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 119: Cuộc gặp gỡ bất ngờ (2)
- Chương 120: Nó là thiên tài
- Chương 121: Bất an (1)
- Chương 122: Bất an (2)
- Chương 123: Nghi ngờ
- Chương 124: Sự thật bảy năm trước
- Chương 125: Bắt cóc (1)
- Chương 126: Bắt cóc (2)
- Chương 127: Nhân quả
- Chương 128
- Chương 129: Kết thúc (1)
- Chương 130: Kết thúc (2)
- Chương 131: Kết thúc (3)
- Chương 132: Đại kết cục
- Chương 133: Đại kết cục (*********the end*********)
- Chương 134: Ngoại truyện (1)
- Chương 135: Ngoại truyện (2)
- Chương 136: Ngoại truyện (3)
- Chương 137: Ngoại truyện (4)
- Chương 138: Ngoại truyện (5)
- Chương 139: Ngoại truyện (6)
- Chương 140: Ngoại truyện (7)
- bình luận