Thổ Phỉ Công Lược - Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
Chương trước- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thổ Phỉ Công Lược
Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
"Được được được, ăn cơm a." Không dự đoán được sẽ thuận lợi như thế, bà mai vui vẻ nói, "Vậy ta trở về hỏi Lưu bang chủ một chút, chờ chọn ngày xong lại đến mời chư vị."
"Vậy thì làm phiền thím Lâm." Ám vệ che miệng Vô Ảnh, vô cùng cao hứng tiễn bà mai ra cửa.
"Lưu bang chủ Bình Lãng bang, minh chủ có từng nghe qua chưa?" Thượng Vân Trạch hỏi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu: "Bình Lãng bang không tính lớn, bang chủ tên là Lưu Hướng Nam, từng gặp qua hai lần ở đại hội võ lâm."
"Ta ngược lại là không có bất cứ ấn tượng gì." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá minh chủ đã ở đây, sao cũng không thấy hắn đến chào hỏi." Tựa hồ có chút không hợp lý.
"Bình Lãng bang ở trấn Tiêu Gia, cách thành Đại Côn còn có một khoảng." Thẩm Thiên Phong nói, "Huống hồ nghe nói mấy năm gần đây, hơn một nửa thời gian Lưu Hướng Nam đều không ở trong bang, dưới gối chỉ có một nhi nữ, nếu là không có chuyện, cũng thật sự không cần cố ý đến đây một chuyến."
"Chỉ có một nhi nữ?" Ám vệ vừa vặn trở về, thì lập tức tỏ vẻ chúng ta quả thực không hâm mộ, nếu là thành thân, tương lai sẽ được làm bang chủ a, chuyện tốt này không thường xảy ra, nhất định phải mau chóng đưa sính lễ.
Vô Ảnh nước mắt ròng ròng, ta muốn về đảo !
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên vừa vặn trở về, nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng ở trong viện, cảm thấy có chút buồn bực.
"Đại nhân." Giọng Vô Ảnh mang theo tiếng khóc nức nở.
"Làm sao vậy, đây là..." Ôn Liễu Niên sợ hết hồn.
Ám vệ miệng lưỡi ồn ào, đem sự tình đại khái nói một lần, thậm chí còn chủ động bổ não ra một loại tình tiết nhất kiến chung tình thường gặp trong thoại bản, rất cảm động.
"Cầu hôn?" Ôn Liễu Niên hồ đồ, "Lúc trước tiểu công tử có từng gặp qua vị Lưu tiểu thư này chưa, hoặc quen biết Lưu bang chủ?"
"Tất nhiên không có." Vô Ảnh nhanh chóng phủi bỏ quan hệ, "Ta đều ở Lạc Anh đảo, chưa từng nghe qua Bình Lãng bang gì đó."
Ám vệ lập tức khiển trách, quả thật là bạc tình quả nghĩa a.
Vô Ảnh: "..."
"Việc này chỉ sợ không đơn giản." Sau khi cười đủ, Diệp Cẩn cũng nói, "Gặp cũng chưa gặp qua, thì muốn tới cửa mời làm con rể, nếu nói bên trong không có quỷ, vậy mới gọi kỳ quái."
"Thiên kim Lưu gia bang, là dạng người thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Chuyện này phải điều tra mới biết được." Thẩm Thiên Phong nói, "Ngay cả Lưu bang chủ cũng chỉ mới gặp qua vài lần, cũng không hiểu rõ lắm, huống chi là nhi nữ của hắn."
Bất quá may mắn, có ám vệ Truy Ảnh cung ở đây, không cần lo lắng về việc hỏi thăm tin tức. Chỉ tốn một buổi chiều, thì cơ hồ có thể hỏi thăm hết mọi chuyện liên quan đến Bình Lãng bang.
"Khó lường a." Ám vệ trở về nói, "Nghe nói vị Lưu tiểu thư kia dung mạo như thiên tiên, không thua kém gì đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ.""Đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ là ai?" Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi.
"Ngâm Vô Sương." Thượng Vân Trạch trả lời.
Mọi người đều biết môn chủ Vô Tuyết môn tuyệt sắc vô song, một thân hàn sương không nhiễm bụi trần, không biết đã khiến cho bao nhiêu người xiêu hồn lạc phách. Diệp Cẩn cố gắng nhớ lại một đoạn kí ức ngắn ngủi có liên quan đến Lưu Hướng Nam, sau đó nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ hắn cưới đại mỹ nữ làm phu nhân?" Bằng không chỉ bằng diện mạo kia, sao có thể sinh ra nhi nữ có thể đánh đồng với môn chủ Vô Tuyết môn.
"Lời dân chúng nói, hẳn là cũng không chính xác." Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, buông chén trà trong tay.
Chung quy cũng là người thường xuyên viết tiểu thoại bản a.
...
"Nhưng cho dù là không chính xác, cũng không đến mức đem một nữ tử có dung mạo bình thường thổi thành tiên nữ hạ phàm, huống hồ Lưu Hướng Nam này nghe qua cũng không phải rất có thế lực, không đáng để người bên ngoài a dua nịnh hót." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá nếu là như thế, thì càng kỳ quái. Nếu là vị Lưu tiểu thư này có vài phần tư sắc, hơn nữa có Bình Lãng bang, hẳn là sẽ không lo chuyện cưới gả, sao lại mơ hồ chạy đến đòi làm mai."
"Cho nên ta mới nói có quỷ." Diệp Cẩn nói, "Bất quá nếu đối phương đã tìm tới cửa, cùng nhau ngồi uống chén trà nói chuyện cũng không sao, về phần có mục đích gì, đến lúc đó tất nhiên có thể nhìn ra được."
"Vậy ta không cần thành thân nữa đúng không?" Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết hỏi.
Ám vệ tiếc nuối vô cùng, không bằng thuận tiện thành thân luôn đi, chúng ta đều rất muốn uống rượu mừng, hơn nữa còn có thể hỗ trợ thổi kèn xona.
"Chỉ sợ khoảng thời gian này, tiểu công tử phải tạm thời nhẫn nại một chút." Ôn Liễu Niên an ủi, "Ít nhất xem thử Bình Lãng bang muốn giở trò quỷ gì."
Vô Ảnh gật đầu đáp ứng, chỉ cần không phải thành thân, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
"Lúc nãy đại nhân đi tìm Sở Hằng, có kết quả gì không?" Ám vệ hỏi.
"Mọi việc đều giống với dự đoán lúc trước." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, "Chỉ là sắc mặt Sở Thừa hơi khó coi." Thế nhưng ai thèm quan tâm tâm tình ngươi thế nào, ném củ khoai nóng phỏng tay qua, còn nói ngươi không dám trốn, mới là chuyện đứng đắn phải làm.
"Đợi đến khi dân chúng trong thành này biết được tin đồn, chỉ sợ cho dù Sở Thừa không muốn làm, cũng phải mang binh đến Đông Hải tuần tra một trận." Diệp Cẩn nói, "Như vậy cũng tốt, người trên đảo Bạch Sương càng sờ không rõ, càng dễ lộ ra động tĩnh."
Triệu Việt nói: "Nói vậy hơn hai mươi năm qua, đây là một năm mà phụ tử Sở gia phiền lòng nhất."
"Đó là bởi vì bọn hắn làm chuyện đuối lý." Ôn Liễu Niên nói, "Không trách người khác được."
Ám vệ gật đầu phụ họa, tập thể tỏ vẻ Sở Hằng sống không tốt chính là chuyện của hắn, cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta, buổi tối còn muốn xem ngư long. "Không sai." Thượng Vân Trạch cũng nói, "Mùng hai, nói vậy quán ăn trên đường đều chưa mở, không bằng cùng nhau nấu cơm đi, thế nào?"
"Ý kiến hay." Diệp Cẩn gật đầu, "Ta đi phối chút dược cho mọi người."
Tập thể vật biểu tượng chấn kinh, lập tức kẹp chặt hai chân, cũng không thể không cương được a, chúng ta còn chưa cưới vợ.
Ôn Liễu Niên: "..."
"Nghĩ cái gì vậy hả !" Diệp Cẩn xù lông, "Là đi hơi ẩm dược !"
Đi hơi ẩm là tốt ! Ám vệ đồng loạt gật đầu, đặc biệt đều nhịp, thậm chí còn vỗ tay.
Cốc chủ thật sự là đặc biệt hung.
Diệp Cẩn ngạo kiều sải bước ra ngoài, Thẩm Thiên Phong tất nhiên đuổi theo. Người còn lại cũng đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, sau đó ôm Triệu Việt nói: "Rảnh rỗi không cần phụ làm cơm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
"Bên ngoài trời chuyển rồi, sẽ lạnh." Triệu Việt nói.
"Vậy thì mặc nhiều một chút." Ôn Liễu Niên rất cố chấp.
Triệu Việt không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng, tìm một kiện áo bông dày nhất mặc vào cho hắn, lại quấn thêm khăn choàng, mới mang theo một đường ra cửa.
"Ai yo, sao đại nhân lại mặc thành như vậy a." Lão Lý bán củi bị hoảng sợ, "Suýt chút nữa là không nhận ra rồi."
"Sợ lạnh." Ôn Liễu Niên chỉ lộ ra hai con mắt nhìn hắn.
Lão Lý thầm nghĩ, ánh mắt đại nhân thật là đẹp, hơi nước mông lung con ngươi đen láy, khóe mắt lại hơi nhướn lên, lộ ra ý cười trong sáng, nửa phần ô uế cũng không có.
"Lý thúc, thúc nhìn chằm chằm ta làm gì vậy?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.
"Đại nhân." Lão Lý bừng tỉnh, nghĩ nghĩ vẫn là do dự nói, "Lúc này Đại đương gia trở về, thì không đi nữa à?"
"Sẽ đi." Ôn Liễu Niên lại kéo kéo, hạ thấp khăn choàng vây tại cằm, để tiện nói chuyện, "Qua mười lăm sẽ đi."
"Vậy về sau khi đại nhân ra ngoài, thì nhớ mang thêm vài người đi cùng." Lão Lý dặn dò.
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Việc này cũng không thể nói rõ, ta chỉ là đột nhiên nhớ đến, cho nên lắm miệng hai câu." Lão Lý nói, "Đại nhân mới tới hẳn là không biết, thành Đại Côn này hơn hai mươi năm trước, là nháo qua lệ quỷ."
"Nháo qua lệ quỷ?" Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, "Lý thúc có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?"
"Lúc ấy nháo đến nỗi khiến lòng người hoảng sợ, không ai dám hỏi kỹ, ta cũng không quá rõ ràng." Lão Lý nói, "Chỉ biết là lệ quỷ kia rất thích móc mắt người, nhất là mắt người đọc sách."
"Còn có loại chuyện này?" Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, sắc mặt Triệu Việt cũng có chút khó coi.
"Đúng vậy, lúc ấy tức phụ ta còn nói, may mắn ta không biết chữ, chỉ biết làm việc nặng nhọc." Lão Lý nói, "Bất quá cũng chỉ có một trận đó thôi, về sau không còn động tĩnh gì nữa, là ta lắm miệng dọa hai người.""Thật sự có người đọc sách bị móc mắt?" Triệu Việt hỏi.
"Có, hình như là khoảng ba bốn người." Lão Lý thở dài, "Thật là đáng thương a."
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Sau khi xảy ra chuyện, thì đều chuyển đi hết rồi." Lão Lý nói, "Cũng không trở về, không ai biết là đi đâu."
"Hơn hai mươi năm trước, người đóng giữ nơi này là Vân Đoạn Hồn?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
"Không phải." Nghe được danh tự Đại Minh vương, lão Lý hiển nhiên có chút khẩn trương, nhìn nhìn bốn phía rồi nói, "Lúc ấy Sở Vương gia đã đến đây, may mà có hắn trấn thủ, lệ quỷ kia mới không thể tiếp tục tác loạn a."
"Sở Vương gia vì trừ quỷ, đã làm qua những gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Không nhớ rõ lắm, bất quá hình như là mời không ít cao nhân đến." Lão Lý trả lời.
"Đa tạ Lý thúc." Ôn Liễu Niên ra hiệu Triệu Việt cho hắn một ít bạc, "Chuyện vừa rồi thúc nói với ta, nhớ ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết, ngay cả Lý thẩm cũng không được nói."
"... Được được được." Lão Lý liên tục gật đầu, lại chần chừ nói, "Này, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, chung quy chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Lý thúc chỉ cần nhớ rõ, đừng nói cho người ngoài, thì sẽ không có việc gì."
Lão Lý gật đầu đáp ứng, nhấc gánh củi đưa đến Ôn phủ, sau khi về nhà quả thật không nói gì hết, hơn nữa qua vài ngày sau thì quên sạch sẽ không còn một mảnh.
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt tay trong tay, chậm rãi đi dạo ở trên đường.
"Còn nghĩ đến chuyện lệ quỷ móc mắt?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên vẻ mặt hiếm khi nổi lên chút sát khí.
"Sở Hằng làm ?" Triệu Việt lại hỏi.
"Nói không chính xác, phải có chứng cớ." Ôn Liễu Niên nói, "Theo lý mà nói lúc ấy xảy ra loại sự tình này, phải đăng báo lên cho tiên hoàng mới đúng. Đáng tiếc nơi này cách Vương thành quá xa, cho dù ra roi thúc ngựa phái người trở về, có qua có lại cũng mất không ít thời gian."
"Vậy thì tra từ bản địa trước." Triệu Việt nói, "Hơn hai mươi năm trước, khoảng thời gian cũng không xa lắm, hẳn là có thể tìm được manh mối."
"Vừa phải tra, vừa phải gạt tai mắt trong phủ Vương gia và phụ tử Sở gia, có chút khó khăn." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng không biết có thể tìm được nạn nhân năm đó không."
"Về nhà trước đi." Triệu Việt nói, "Cùng mọi người thương nghị, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp."
Ôn Liễu Niên gật đầu, kéo hắn một đường trở về nhà.
"Đại nhân !" Vô Ảnh đang ủ rũ ngồi xổm trước cửa, vừa thấy hai người liền cáo trạng, "Bọn họ nói muốn dẫn ta đi mua y phục tân lang!"
Ám vệ từ phòng bếp ló đầu ra: "Muốn thành thân, tất nhiên phải mặc đồ mới !" Rất hợp lý a.
"Ta mới không thành thân !" Vô Ảnh lại muốn khóc.
Diệp Cẩn đỡ bàn cười.
"Trước đừng nháo." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc nãy chúng ta đi trên đường, vô tình nghe được một chuyện."
"Chuyện gì?" Ám vệ ló đầu ra lần nữa, phải xào đồ ăn, nhưng náo nhiệt nhất định cũng phải nghe.
Ôn Liễu Niên đem chuyện lão Lý kể lúc nãy nói đại khái một lần.
"Lệ quỷ chuyên môn móc mắt người đọc sách?" Mộc Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch.
Thượng Vân Trạch ôm bả vai hắn, nhíu mày nói: "Thật sao?"
"Lão Lý hẳn là sẽ không gạt người." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá lúc ấy trên đường có người qua lại, trò chuyện lâu sẽ khiến cho phụ tử Sở gia chú ý, cũng không hỏi kỹ."
"Ngươi có từng nghe qua việc này chưa?" Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ lắc đầu.
"Không có lệ quỷ gì đâu, hẳn là có người đang tác loạn mà thôi." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá làm như vậy, mục đích là gì?"
Diệp Cẩn đột nhiên hung hăng mắng một câu: "Vô liêm sỉ !"
"Ta cũng có suy nghĩ giống như cốc chủ vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn hai mươi năm trước, Sở Hằng vừa mới bị tiên hoàng sai đến tận đây, cùng Đại Minh vương khác nhau một trời một vực, dân chúng tất nhiên bất mãn, nếu hắn muốn trấn thủ ở đây thì chuyện đầu tiên phải làm là dẹp yên lời đồn đãi này, thuận tiện tạo dựng uy tín cho mình."
Từ xưa, văn nhân tự đắc, thanh cao nhiều tật xấu. Căn cứ vào các loại cố sự thoại bản sưu tập mấy ngày nay, có thể nhìn ra lúc ấy Vân Đoạn Hồn tuy xuất thân võ tướng, nhưng cực kì tôn trọng văn nhân, cũng xây dựng không ít học đường trong thành, khi Sở Hằng vừa mới điều tới đây, trong thành hẳn là có không ít người đọc sách mới đúng.
"Văn nhân càng nhiều, thì càng khó khống chế được suy nghĩ của dân chúng." Diệp Cẩn nói, "Huống hồ nếu Sở Hằng muốn biến thành Đại Côn thành địa bàn của hắn, thì người hắn cần không phải là người đọc sách tay trói gà không chặt, mà là binh sĩ có thể vì hắn vào sinh ra tử."
"Cho nên liền dứt khoát móc mắt người đọc sách, mới có thể khiến cha mẹ trong thành không dám đưa con mình đi đọc sách?" Mộc Thanh Sơn cảm thấy lạnh sống lưng.
"Hơn nữa hắn còn có thể nhân cơ hội này bắt quỷ, mượn việc này tạo dựng uy nghiêm cho mình." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, vậy tội của Sở Hằng đâu chỉ là không thể tha thứ, mà quả thực là thiên đao vạn quả." Đang êm đẹp, một tòa trọng trấn ở Đông Hải, hơn hai mươi năm trước còn lanh lảnh tiếng đọc sách giàu có vui vẻ, hai mươi năm sau lại trở nên đổ nát miễn cưỡng ấm no, dân chúng đa phần dốt đặc cán mai, chỉ biết lòng vòng bên trong sóng biển làm chút thể lực sống qua ngày. Nghĩ đến đâu thì trong lòng phát lạnh đến đó, quả thực ngay cả xương cốt cũng lạnh lẽo.
"Trước đi tìm người bị hại năm đó đi." Diệp Cẩn nói, "Mọi việc đều phải âm thầm tiến hành, tránh đả thảo kinh xà."
"Thẩm minh chủ có biện pháp gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Môn phái lớn nhất Đông Hải, tên là Thiên Nhai Hải Các." Thẩm Thiên Phong nói, "Các chủ tên là Hải Hoa nương, nhưng không thích gặp nam tử, vì vậy không thường liên lạc cùng ngoại giới, hẳn là sẽ không bị phụ tử Sở gia mượn sức, có thể đến đó hỏi một chút."
"Không thích gặp nam tử?" Ám vệ nghe vậy nói, "Vậy phải đi tìm ai?" Chúng ta cũng không phải cô nương a.
Thẩm Thiên Phong nói: "Ôn đại nhân đi."
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên buồn bực, cái kia, ta cũng là nam tử nha, tuy nói thấp hơn các ngươi một chút.
"Hải Hoa nương không thích nam tử, nhưng ngoại trừ người họ Ôn." Thẩm Thiên Phong nói, "Không ai biết nguyên nhân."
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, đó là người trong giang hồ sao, nghe qua thật sự là một người kỳ quái.
"Vậy thì làm phiền thím Lâm." Ám vệ che miệng Vô Ảnh, vô cùng cao hứng tiễn bà mai ra cửa.
"Lưu bang chủ Bình Lãng bang, minh chủ có từng nghe qua chưa?" Thượng Vân Trạch hỏi.
Thẩm Thiên Phong gật đầu: "Bình Lãng bang không tính lớn, bang chủ tên là Lưu Hướng Nam, từng gặp qua hai lần ở đại hội võ lâm."
"Ta ngược lại là không có bất cứ ấn tượng gì." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá minh chủ đã ở đây, sao cũng không thấy hắn đến chào hỏi." Tựa hồ có chút không hợp lý.
"Bình Lãng bang ở trấn Tiêu Gia, cách thành Đại Côn còn có một khoảng." Thẩm Thiên Phong nói, "Huống hồ nghe nói mấy năm gần đây, hơn một nửa thời gian Lưu Hướng Nam đều không ở trong bang, dưới gối chỉ có một nhi nữ, nếu là không có chuyện, cũng thật sự không cần cố ý đến đây một chuyến."
"Chỉ có một nhi nữ?" Ám vệ vừa vặn trở về, thì lập tức tỏ vẻ chúng ta quả thực không hâm mộ, nếu là thành thân, tương lai sẽ được làm bang chủ a, chuyện tốt này không thường xảy ra, nhất định phải mau chóng đưa sính lễ.
Vô Ảnh nước mắt ròng ròng, ta muốn về đảo !
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên vừa vặn trở về, nhìn thấy tất cả mọi người đều đứng ở trong viện, cảm thấy có chút buồn bực.
"Đại nhân." Giọng Vô Ảnh mang theo tiếng khóc nức nở.
"Làm sao vậy, đây là..." Ôn Liễu Niên sợ hết hồn.
Ám vệ miệng lưỡi ồn ào, đem sự tình đại khái nói một lần, thậm chí còn chủ động bổ não ra một loại tình tiết nhất kiến chung tình thường gặp trong thoại bản, rất cảm động.
"Cầu hôn?" Ôn Liễu Niên hồ đồ, "Lúc trước tiểu công tử có từng gặp qua vị Lưu tiểu thư này chưa, hoặc quen biết Lưu bang chủ?"
"Tất nhiên không có." Vô Ảnh nhanh chóng phủi bỏ quan hệ, "Ta đều ở Lạc Anh đảo, chưa từng nghe qua Bình Lãng bang gì đó."
Ám vệ lập tức khiển trách, quả thật là bạc tình quả nghĩa a.
Vô Ảnh: "..."
"Việc này chỉ sợ không đơn giản." Sau khi cười đủ, Diệp Cẩn cũng nói, "Gặp cũng chưa gặp qua, thì muốn tới cửa mời làm con rể, nếu nói bên trong không có quỷ, vậy mới gọi kỳ quái."
"Thiên kim Lưu gia bang, là dạng người thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Chuyện này phải điều tra mới biết được." Thẩm Thiên Phong nói, "Ngay cả Lưu bang chủ cũng chỉ mới gặp qua vài lần, cũng không hiểu rõ lắm, huống chi là nhi nữ của hắn."
Bất quá may mắn, có ám vệ Truy Ảnh cung ở đây, không cần lo lắng về việc hỏi thăm tin tức. Chỉ tốn một buổi chiều, thì cơ hồ có thể hỏi thăm hết mọi chuyện liên quan đến Bình Lãng bang.
"Khó lường a." Ám vệ trở về nói, "Nghe nói vị Lưu tiểu thư kia dung mạo như thiên tiên, không thua kém gì đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ.""Đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ là ai?" Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi.
"Ngâm Vô Sương." Thượng Vân Trạch trả lời.
Mọi người đều biết môn chủ Vô Tuyết môn tuyệt sắc vô song, một thân hàn sương không nhiễm bụi trần, không biết đã khiến cho bao nhiêu người xiêu hồn lạc phách. Diệp Cẩn cố gắng nhớ lại một đoạn kí ức ngắn ngủi có liên quan đến Lưu Hướng Nam, sau đó nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ hắn cưới đại mỹ nữ làm phu nhân?" Bằng không chỉ bằng diện mạo kia, sao có thể sinh ra nhi nữ có thể đánh đồng với môn chủ Vô Tuyết môn.
"Lời dân chúng nói, hẳn là cũng không chính xác." Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, buông chén trà trong tay.
Chung quy cũng là người thường xuyên viết tiểu thoại bản a.
...
"Nhưng cho dù là không chính xác, cũng không đến mức đem một nữ tử có dung mạo bình thường thổi thành tiên nữ hạ phàm, huống hồ Lưu Hướng Nam này nghe qua cũng không phải rất có thế lực, không đáng để người bên ngoài a dua nịnh hót." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá nếu là như thế, thì càng kỳ quái. Nếu là vị Lưu tiểu thư này có vài phần tư sắc, hơn nữa có Bình Lãng bang, hẳn là sẽ không lo chuyện cưới gả, sao lại mơ hồ chạy đến đòi làm mai."
"Cho nên ta mới nói có quỷ." Diệp Cẩn nói, "Bất quá nếu đối phương đã tìm tới cửa, cùng nhau ngồi uống chén trà nói chuyện cũng không sao, về phần có mục đích gì, đến lúc đó tất nhiên có thể nhìn ra được."
"Vậy ta không cần thành thân nữa đúng không?" Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết hỏi.
Ám vệ tiếc nuối vô cùng, không bằng thuận tiện thành thân luôn đi, chúng ta đều rất muốn uống rượu mừng, hơn nữa còn có thể hỗ trợ thổi kèn xona.
"Chỉ sợ khoảng thời gian này, tiểu công tử phải tạm thời nhẫn nại một chút." Ôn Liễu Niên an ủi, "Ít nhất xem thử Bình Lãng bang muốn giở trò quỷ gì."
Vô Ảnh gật đầu đáp ứng, chỉ cần không phải thành thân, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
"Lúc nãy đại nhân đi tìm Sở Hằng, có kết quả gì không?" Ám vệ hỏi.
"Mọi việc đều giống với dự đoán lúc trước." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, "Chỉ là sắc mặt Sở Thừa hơi khó coi." Thế nhưng ai thèm quan tâm tâm tình ngươi thế nào, ném củ khoai nóng phỏng tay qua, còn nói ngươi không dám trốn, mới là chuyện đứng đắn phải làm.
"Đợi đến khi dân chúng trong thành này biết được tin đồn, chỉ sợ cho dù Sở Thừa không muốn làm, cũng phải mang binh đến Đông Hải tuần tra một trận." Diệp Cẩn nói, "Như vậy cũng tốt, người trên đảo Bạch Sương càng sờ không rõ, càng dễ lộ ra động tĩnh."
Triệu Việt nói: "Nói vậy hơn hai mươi năm qua, đây là một năm mà phụ tử Sở gia phiền lòng nhất."
"Đó là bởi vì bọn hắn làm chuyện đuối lý." Ôn Liễu Niên nói, "Không trách người khác được."
Ám vệ gật đầu phụ họa, tập thể tỏ vẻ Sở Hằng sống không tốt chính là chuyện của hắn, cũng không thể ảnh hưởng đến chúng ta, buổi tối còn muốn xem ngư long. "Không sai." Thượng Vân Trạch cũng nói, "Mùng hai, nói vậy quán ăn trên đường đều chưa mở, không bằng cùng nhau nấu cơm đi, thế nào?"
"Ý kiến hay." Diệp Cẩn gật đầu, "Ta đi phối chút dược cho mọi người."
Tập thể vật biểu tượng chấn kinh, lập tức kẹp chặt hai chân, cũng không thể không cương được a, chúng ta còn chưa cưới vợ.
Ôn Liễu Niên: "..."
"Nghĩ cái gì vậy hả !" Diệp Cẩn xù lông, "Là đi hơi ẩm dược !"
Đi hơi ẩm là tốt ! Ám vệ đồng loạt gật đầu, đặc biệt đều nhịp, thậm chí còn vỗ tay.
Cốc chủ thật sự là đặc biệt hung.
Diệp Cẩn ngạo kiều sải bước ra ngoài, Thẩm Thiên Phong tất nhiên đuổi theo. Người còn lại cũng đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, sau đó ôm Triệu Việt nói: "Rảnh rỗi không cần phụ làm cơm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
"Bên ngoài trời chuyển rồi, sẽ lạnh." Triệu Việt nói.
"Vậy thì mặc nhiều một chút." Ôn Liễu Niên rất cố chấp.
Triệu Việt không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng, tìm một kiện áo bông dày nhất mặc vào cho hắn, lại quấn thêm khăn choàng, mới mang theo một đường ra cửa.
"Ai yo, sao đại nhân lại mặc thành như vậy a." Lão Lý bán củi bị hoảng sợ, "Suýt chút nữa là không nhận ra rồi."
"Sợ lạnh." Ôn Liễu Niên chỉ lộ ra hai con mắt nhìn hắn.
Lão Lý thầm nghĩ, ánh mắt đại nhân thật là đẹp, hơi nước mông lung con ngươi đen láy, khóe mắt lại hơi nhướn lên, lộ ra ý cười trong sáng, nửa phần ô uế cũng không có.
"Lý thúc, thúc nhìn chằm chằm ta làm gì vậy?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.
"Đại nhân." Lão Lý bừng tỉnh, nghĩ nghĩ vẫn là do dự nói, "Lúc này Đại đương gia trở về, thì không đi nữa à?"
"Sẽ đi." Ôn Liễu Niên lại kéo kéo, hạ thấp khăn choàng vây tại cằm, để tiện nói chuyện, "Qua mười lăm sẽ đi."
"Vậy về sau khi đại nhân ra ngoài, thì nhớ mang thêm vài người đi cùng." Lão Lý dặn dò.
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Việc này cũng không thể nói rõ, ta chỉ là đột nhiên nhớ đến, cho nên lắm miệng hai câu." Lão Lý nói, "Đại nhân mới tới hẳn là không biết, thành Đại Côn này hơn hai mươi năm trước, là nháo qua lệ quỷ."
"Nháo qua lệ quỷ?" Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, "Lý thúc có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?"
"Lúc ấy nháo đến nỗi khiến lòng người hoảng sợ, không ai dám hỏi kỹ, ta cũng không quá rõ ràng." Lão Lý nói, "Chỉ biết là lệ quỷ kia rất thích móc mắt người, nhất là mắt người đọc sách."
"Còn có loại chuyện này?" Ôn Liễu Niên nghe vậy nhíu mày, sắc mặt Triệu Việt cũng có chút khó coi.
"Đúng vậy, lúc ấy tức phụ ta còn nói, may mắn ta không biết chữ, chỉ biết làm việc nặng nhọc." Lão Lý nói, "Bất quá cũng chỉ có một trận đó thôi, về sau không còn động tĩnh gì nữa, là ta lắm miệng dọa hai người.""Thật sự có người đọc sách bị móc mắt?" Triệu Việt hỏi.
"Có, hình như là khoảng ba bốn người." Lão Lý thở dài, "Thật là đáng thương a."
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Sau khi xảy ra chuyện, thì đều chuyển đi hết rồi." Lão Lý nói, "Cũng không trở về, không ai biết là đi đâu."
"Hơn hai mươi năm trước, người đóng giữ nơi này là Vân Đoạn Hồn?" Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
"Không phải." Nghe được danh tự Đại Minh vương, lão Lý hiển nhiên có chút khẩn trương, nhìn nhìn bốn phía rồi nói, "Lúc ấy Sở Vương gia đã đến đây, may mà có hắn trấn thủ, lệ quỷ kia mới không thể tiếp tục tác loạn a."
"Sở Vương gia vì trừ quỷ, đã làm qua những gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Không nhớ rõ lắm, bất quá hình như là mời không ít cao nhân đến." Lão Lý trả lời.
"Đa tạ Lý thúc." Ôn Liễu Niên ra hiệu Triệu Việt cho hắn một ít bạc, "Chuyện vừa rồi thúc nói với ta, nhớ ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết, ngay cả Lý thẩm cũng không được nói."
"... Được được được." Lão Lý liên tục gật đầu, lại chần chừ nói, "Này, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không có, chung quy chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Lý thúc chỉ cần nhớ rõ, đừng nói cho người ngoài, thì sẽ không có việc gì."
Lão Lý gật đầu đáp ứng, nhấc gánh củi đưa đến Ôn phủ, sau khi về nhà quả thật không nói gì hết, hơn nữa qua vài ngày sau thì quên sạch sẽ không còn một mảnh.
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt tay trong tay, chậm rãi đi dạo ở trên đường.
"Còn nghĩ đến chuyện lệ quỷ móc mắt?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên vẻ mặt hiếm khi nổi lên chút sát khí.
"Sở Hằng làm ?" Triệu Việt lại hỏi.
"Nói không chính xác, phải có chứng cớ." Ôn Liễu Niên nói, "Theo lý mà nói lúc ấy xảy ra loại sự tình này, phải đăng báo lên cho tiên hoàng mới đúng. Đáng tiếc nơi này cách Vương thành quá xa, cho dù ra roi thúc ngựa phái người trở về, có qua có lại cũng mất không ít thời gian."
"Vậy thì tra từ bản địa trước." Triệu Việt nói, "Hơn hai mươi năm trước, khoảng thời gian cũng không xa lắm, hẳn là có thể tìm được manh mối."
"Vừa phải tra, vừa phải gạt tai mắt trong phủ Vương gia và phụ tử Sở gia, có chút khó khăn." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng không biết có thể tìm được nạn nhân năm đó không."
"Về nhà trước đi." Triệu Việt nói, "Cùng mọi người thương nghị, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp."
Ôn Liễu Niên gật đầu, kéo hắn một đường trở về nhà.
"Đại nhân !" Vô Ảnh đang ủ rũ ngồi xổm trước cửa, vừa thấy hai người liền cáo trạng, "Bọn họ nói muốn dẫn ta đi mua y phục tân lang!"
Ám vệ từ phòng bếp ló đầu ra: "Muốn thành thân, tất nhiên phải mặc đồ mới !" Rất hợp lý a.
"Ta mới không thành thân !" Vô Ảnh lại muốn khóc.
Diệp Cẩn đỡ bàn cười.
"Trước đừng nháo." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc nãy chúng ta đi trên đường, vô tình nghe được một chuyện."
"Chuyện gì?" Ám vệ ló đầu ra lần nữa, phải xào đồ ăn, nhưng náo nhiệt nhất định cũng phải nghe.
Ôn Liễu Niên đem chuyện lão Lý kể lúc nãy nói đại khái một lần.
"Lệ quỷ chuyên môn móc mắt người đọc sách?" Mộc Thanh Sơn sắc mặt trắng bệch.
Thượng Vân Trạch ôm bả vai hắn, nhíu mày nói: "Thật sao?"
"Lão Lý hẳn là sẽ không gạt người." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá lúc ấy trên đường có người qua lại, trò chuyện lâu sẽ khiến cho phụ tử Sở gia chú ý, cũng không hỏi kỹ."
"Ngươi có từng nghe qua việc này chưa?" Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ lắc đầu.
"Không có lệ quỷ gì đâu, hẳn là có người đang tác loạn mà thôi." Thượng Vân Trạch nói, "Bất quá làm như vậy, mục đích là gì?"
Diệp Cẩn đột nhiên hung hăng mắng một câu: "Vô liêm sỉ !"
"Ta cũng có suy nghĩ giống như cốc chủ vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn hai mươi năm trước, Sở Hằng vừa mới bị tiên hoàng sai đến tận đây, cùng Đại Minh vương khác nhau một trời một vực, dân chúng tất nhiên bất mãn, nếu hắn muốn trấn thủ ở đây thì chuyện đầu tiên phải làm là dẹp yên lời đồn đãi này, thuận tiện tạo dựng uy tín cho mình."
Từ xưa, văn nhân tự đắc, thanh cao nhiều tật xấu. Căn cứ vào các loại cố sự thoại bản sưu tập mấy ngày nay, có thể nhìn ra lúc ấy Vân Đoạn Hồn tuy xuất thân võ tướng, nhưng cực kì tôn trọng văn nhân, cũng xây dựng không ít học đường trong thành, khi Sở Hằng vừa mới điều tới đây, trong thành hẳn là có không ít người đọc sách mới đúng.
"Văn nhân càng nhiều, thì càng khó khống chế được suy nghĩ của dân chúng." Diệp Cẩn nói, "Huống hồ nếu Sở Hằng muốn biến thành Đại Côn thành địa bàn của hắn, thì người hắn cần không phải là người đọc sách tay trói gà không chặt, mà là binh sĩ có thể vì hắn vào sinh ra tử."
"Cho nên liền dứt khoát móc mắt người đọc sách, mới có thể khiến cha mẹ trong thành không dám đưa con mình đi đọc sách?" Mộc Thanh Sơn cảm thấy lạnh sống lưng.
"Hơn nữa hắn còn có thể nhân cơ hội này bắt quỷ, mượn việc này tạo dựng uy nghiêm cho mình." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, vậy tội của Sở Hằng đâu chỉ là không thể tha thứ, mà quả thực là thiên đao vạn quả." Đang êm đẹp, một tòa trọng trấn ở Đông Hải, hơn hai mươi năm trước còn lanh lảnh tiếng đọc sách giàu có vui vẻ, hai mươi năm sau lại trở nên đổ nát miễn cưỡng ấm no, dân chúng đa phần dốt đặc cán mai, chỉ biết lòng vòng bên trong sóng biển làm chút thể lực sống qua ngày. Nghĩ đến đâu thì trong lòng phát lạnh đến đó, quả thực ngay cả xương cốt cũng lạnh lẽo.
"Trước đi tìm người bị hại năm đó đi." Diệp Cẩn nói, "Mọi việc đều phải âm thầm tiến hành, tránh đả thảo kinh xà."
"Thẩm minh chủ có biện pháp gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Môn phái lớn nhất Đông Hải, tên là Thiên Nhai Hải Các." Thẩm Thiên Phong nói, "Các chủ tên là Hải Hoa nương, nhưng không thích gặp nam tử, vì vậy không thường liên lạc cùng ngoại giới, hẳn là sẽ không bị phụ tử Sở gia mượn sức, có thể đến đó hỏi một chút."
"Không thích gặp nam tử?" Ám vệ nghe vậy nói, "Vậy phải đi tìm ai?" Chúng ta cũng không phải cô nương a.
Thẩm Thiên Phong nói: "Ôn đại nhân đi."
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên buồn bực, cái kia, ta cũng là nam tử nha, tuy nói thấp hơn các ngươi một chút.
"Hải Hoa nương không thích nam tử, nhưng ngoại trừ người họ Ôn." Thẩm Thiên Phong nói, "Không ai biết nguyên nhân."
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng, đó là người trong giang hồ sao, nghe qua thật sự là một người kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại