Thổ Phỉ Công Lược - Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
Chương trước- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thổ Phỉ Công Lược
Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết sưng ở cổ chân Ôn Liễu Niên giảm đi không ít, vì vậy liền ra sân tắm nắng. Hoa Đường sợ hắn lại cảm lạnh, vì vậy không nói lời nào từ trong phòng lấy ra một cái chăn to nhất trên giường, đem người chặt chẽ bao lại.
Không khí nhẹ nhàng khoan khoái cùng ánh mặt trời ấm áp, Ôn đại nhân nằm ở trên xích đu lắc lư, cảm thấy rất là thoải mái.
Triệu Việt trong lúc vô tình đi ngang qua tiểu viện.
Ôn Liễu Niên nhiệt tình nói, “Đại đương gia!”
Triệu Việt dừng chân lại, đến nửa ngày mới từ trong một đống chăn tìm thấy người.
Ôn Liễu Niên tốn sức lực ngồi thẳng dậy một phen, lấy tay bưng lên một rổ quả hồng ở trên bàn, “Đại đương gia có muốn ăn không?”
Triệu Việt nói, “Không muốn.”
Ôn Liễu Niên nhìn tư thế giống như là muốn đứng lên, nhưng vì trên người mặc quá nhiều nên khó cử động, cho nên hình ảnh nhìn qua khá là thê thảm.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là bước lên kéo hắn ngồi dậy.
Ôn Liễu Niên thở hổn hển, “Đa tạ.”
Triệu Việt lắc đầu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia nếu là không có chuyện gì, không bằng ngồi xuống trò chuyện một chút?”
Triệu Việt nói, “Ta có rất nhiều chuyện.”
Ôn Liễu Niên nói, “Liên quan tới Mục gia trang.”
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là kéo ghế ngồi xuống, “Muốn nói về chuyện gì?”
Ôn Liễu Niên nói, “Mục gia trang cùng Triêu Mộ nhai cách nhau khá xa, không biết hai huynh đệ họ Mục vì sao lại cùng Đại đương gia kết thù kết oán?”
Triệu Việt nói, “Đại nhân không cần biết những chuyện này.”
Ôn Liễu Niên nói, “Thế nhưng bản quan hiếu kỳ.”
Triệu Việt: …
Ngươi hiếu kì thì chẳng lẽ ta nhất định phải nói ra sao?
“Nếu muốn hợp tác, vậy hai bên dĩ nhiên đều nên thẳng thắn một chút, vậy mới dễ thương nghị đối sách tiếp theo.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu Đại đương gia có nghi ngờ điều gì, hết thảy đều có thể hỏi bản quan.”
Triệu Việt nói, “Ta cùng với hai huynh đệ bọn họ là ân oán cá nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ân oán cá nhân cũng có thể nói sơ qua một chút.” Thật sự phi thường không nao núng..
Triệu Việt nói, “Thù giết cha.”
Ôn Liễu Niên nghe vậy thoáng sững sờ một chút, lúc trước hắn còn tưởng là cừu oán giang hồ gì đó, lại không ngờ tới là đại hận thâm cừu như này.
“Đại đương gia thứ lỗi, là ta hỏi nhiều.” Ôn Liễu Niên có chút áy náy.
Triệu Việt lắc đầu, “Không sao.”Trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều im lặng không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Ôn Liễu Niên tiện tay cầm một quả hồng đưa qua, lại hỏi, “Ăn không?”
Triệu Việt yên lặng nhận lấy.
Ôn Liễu Niên cũng cầm lấy một quả, dùng sức cắn một ngụm.
Thanh thúy ngọt ngào, cảm giác rất ngon.
Vì vậy chờ đến khi Lục Truy cùng Triệu Ngũ bước vào viện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai người đang ngồi đối diện nhau ăn quả hồng thần kì này…
Tựa hồ có chút quỷ dị a.
Lục nhị đương gia có chút kinh ngạc.
“Sớm.” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên trong một đống chăn bông, cười tủm tỉm chào hỏi.
Triệu Việt bỏ lại nửa quả hồng trong tay, “Ta lên đỉnh núi xem một chút.”
Lục Truy khó hiểu, “Vì sao phải lên đỉnh núi?” Nơi đó rõ ràng cũng chỉ có một ao cá nhỏ.
Mà Triệu Việt đã nhanh chân bước ra khỏi tiểu viện, bóng lưng nhìn qua tựa hồ có chút chật vật.
Hoa Đường rất có thâm ý nhìn sang Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân nhấc tay giải thích, “Bản quan cũng không có làm gì, chỉ là mời Đại đương gia ăn trái cây mà thôi.”
Lục Truy rõ ràng không tin.
Tư thế vội vội vàng vàng, rõ ràng chính là sợ chậm một bước sẽ bị đùa giỡn tiếp a…
Dưới núi, trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang ở nhà bếp cán mỳ —— Bởi vì hai người ra ngoài chạy hết một vòng, khi trở về những người còn lại đã ăn xong, lại không muốn phiền phức đại thẩm nấu cơm, vì vậy liền định tự mình làm mỳ ăn.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Có cần giúp đỡ không?”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Ngươi biết rửa rau không?”
“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch xắn tay áo lên.
“Chọn vài cây cải xanh cùng tỏi tươi là được rồi.” Mộc Thanh Sơn lấy ra một khối thịt bò bắt đầu thái mỏng.
Thượng Vân Trạch đem thức ăn ném vào trong nước nhúng nhúng, sau đó liền bưng chậu mang vào nhà bếp, “Rửa xong rồi.”
Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn, “Phía trên vẫn còn bùn.”
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Còn có một con sâu xanh lè.”
Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, lại bưng chậu quay về sân rửa.
“Không thì để ta làm đi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ đến nhà ăn chờ là được.”
“Chờ cũng không thể nói chuyện, không vui như ở đây.” Thượng Vân Trạch từ chối.
“Cũng không biết đại nhân rốt cuộc khi nào mới có thể trở về.” Mộc Thanh Sơn vẫy vẫy nước trên tay.
“Không thì ta mang ngươi vào núi?” Thượng Vân Trạch hỏi.“Không cần, nếu trong phủ nha có chuyện đột xuất thì sao.” Mộc Thanh Sơn ngồi xổm ở bên cạnh hắn giục, “Rửa rau nhanh lên.”
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình không tệ.
Thịt bò cùng cải xanh cho vào nồi, rất nhanh liền nấu xong hai bát mì nước, Mộc Thanh Sơn lại múc cho hắn thêm một muỗng tương ớt siêu cay của Ôn Liễu Niên, bưng ra đặt ở trên bàn đá trong sân.
“Thật hiền lành.” Thượng Vân Trạch nhận lấy đũa, giơ tay gõ gõ mũi của hắn, “Tương lai ai có thể kết hôn với ngươi, chắc chắn là có phúc khí.”
Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Một mình tự tại.” Mộc Thanh Sơn nói, “Huống hồ ta cũng không biết cách chăm sóc người khác.”
Thượng Vân Trạch cười cười, đem thịt bò trong bát thổi nguội đút cho hắn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc chạng vạng, đoàn người Ôn Liễu Niên rốt cục trở về, đi cùng còn có Triệu Việt cùng Lục Truy.
“Đại nhân bị thương?” Mộc Thanh Sơn giật mình.
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cẩn thận rơi xuống vách núi, cũng may là được Triệu đại đương gia cứu.”
Ám vệ cũng ở một bên gật đầu, lập tức biểu thị cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ, chúng ta cũng nhịn không được muốn ngất xỉu.
Mộc Thanh Sơn chân thành nói, “Vậy cần phải cảm tạ Đại đương gia nhiều.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan tất nhiên sẽ.”
Triệu Việt: …
Kỳ thực hắn cũng không cần cảm tạ gì đó, chỉ cầu sau khi giải quyết xong chuyện này có thể không gặp lại nữa.
Nha môn tri phủ không tính khí thế, nhưng thư phòng lại rất lớn, ngồi mười mấy người vẫn dư dả. Mộc Thanh Sơn thắp đèn, lại sai hạ nhân rót trà cùng vài món tráng miệng, bộ dáng hiển nhiên là muốn nói chuyện trắng đêm.
“Tiếp theo đại nhân định làm gì?” Triệu Ngũ hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Trước tiên từ chối Mục gia trang rồi bàn tiếp.”
Triệu Việt lại nói, “Đáp ứng bọn họ.”
Ôn Liễu Niên hơi kinh ngạc, đáp ứng?
“Nếu hắn đã chủ động muốn giúp đỡ, vì sao lại không dùng.” Triệu Việt nói.
Lời vừa nói ra, những người còn lại đều cảm thấy… câu nói này hoàn toàn không phải phong cách của Triệu Việt, ngược lại là giống tác phong làm việc của Ôn Liễu Niên đến mấy phần.
Đã có tiện nghi, vậy thì nhất định phải chiếm một chút.
“Nhưng bọn hắn cùng Đại đương gia có cừu oán.” Ôn Liễu Niên nói.
“Đại nhân là đang lo lắng ta sẽ giết hắn?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta là không muốn để Mục gia trang gây hại cho Triêu Mộ nhai.”Triệu Việt: …
Lục Truy cười cười, “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”
“Vì sao lại muốn người của Mục gia trang đến?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, “Báo thù.”
Bởi lúc trước thời điểm ở trên núi, cũng đã nghe nói Triệu Việt cùng Mục Vạn Lôi có thù riêng, cho nên ở đây ngoại trừ Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thì những người còn lại cũng không tỏ ra bất ngờ.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành.
“Đại nhân không cần lo lắng.” Lục Truy nói, “Trước khi diệt thổ phỉ xong, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến Mục gia trang dù chỉ là một chút.”
“Mà Mục gia trang lại chưa chắc sẽ không động hai vị đương gia.” Hoa Đường nói, “Mục Vạn Lôi nếu đã viết thư muốn đến thành Thương Mang giúp đỡ đại nhân diệt cướp, thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Trong lúc diệt cướp trong núi tất nhiên hỗn loạn, coi như Triêu Mộ nhai không muốn tham dự, cũng khó bảo đảm đối phương sẽ không ra ám chiêu.”
“Không bằng như vậy?” Ôn Liễu Niên gãi gãi mũi đề nghị, “Mục gia trang nếu khăng khăng muốn tới, vậy thì để cho bọn họ tới, nhiều người trợ giúp cũng không phải không được, còn ân oán cá nhân của hắn với Đại đương gia, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt thổ phỉ, bản quan nhất định sẽ không nhúng tay.”
Triệu Việt gật đầu, “Ta sẽ đợi đến lúc trong núi Thương Mang triệt để yên tĩnh rồi mới cùng hắn tính sổ.”
“Đã như vậy, chờ đến lúc quan phủ chính thức diệt thổ phỉ, Triệu đại đương gia âm thầm mang người xuống núi là được, không cần tham dự.” Ôn Liễu Niên nói, “Đến lúc đó sơn trại trên đỉnh núi lưu lại làm dáng một chút, Mục Vạn Lôi cũng sẽ không biết được.”
“Xuống núi thì sẽ ở đâu?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ thức thời nói, “Bên trong Đằng Vân bảo có rất nhiều phòng khách.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Ôn Liễu Niên gõ bàn.
Lục Truy cũng gật đầu, “Ta sẽ mau chóng vẽ ra bản đồ núi Thương Mang, cùng đánh dấu các điểm sơn trại của địch.”
Ôn Liễu Niên nói, “Làm phiền Nhị đương gia.”
âÄại nhân khách khÃ.â Lục Truy nói, âCÅ©ng như ngà y Äó nói, nếu là hợp tác, tất nhiên hai bên cÅ©ng phải có chút thà nh ý.â Ngươi giúp ta Äem ngưá»i tá»i thà nh Thương Mang , ta lấy bản Äá» trong núi Äá» trao Äá»i, theo như nhu cầu má»i bên không ai nợ ai, ai cuÌng không cảm thấy bá» thiá»t.
Hai bên rất nhanh Äạt thà nh thá»a thuáºn, xong tá»± tản Äi nghá» ngÆ¡i. Ãn Liá» u Niên ngá»i á» thư phòng suy tư, như là Äang có tâm sá»±.
âÄại nhân còn Äang nghÄ© tá»i Triá»u Äại ÄÆ°Æ¡ng gia?â Hoa ÄÆ°á»ng há»i.
Ãn Liá» u Niên hoà n há»n, nghi hoặc nói, âTa vì sao phải nghÄ© tá»i hắn? CÅ©ng vừa má»i Äi.â
Hoa ÄÆ°á»ng: â¦
ÄÆ°á»£c rá»i, vừa nãy chá» là thuáºn miá»ng há»i mà thôi.
âMục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cÅ©ng không phải hạng ngưá»i tá»t là nh gì.â Triá»u NgÅ© cÅ©ng nói, âBình thưá»ng Äá» Äạt ÄÆ°á»£c mục ÄÃch mà không từ thá»§ Äoạn nà o, tuy rằng lần nà y Äá»i phương là vì Triá»u Äại ÄÆ°Æ¡ng gia mà Äến, nhưng Äại nhân cÅ©ng nên cảnh giác má»t chút má»i tá»t.â
Ãn Liá» u Niên gáºt Äầu, âBản quan biết.â
âÄại nhân ngá»§ sá»m má»t chút Äi.â Hoa ÄÆ°á»ng nói, âThá»i gian cuÌng không còn sá»m, ngà y mai mùng bá»n rá»i, trong thà nh sẽ diá» n ká»ch cùng ca hát, mà Äại nhân còn phải Äi vấn an lão nhân gia trÄm tuá»i nữa.â
Ãn Liá» u Niên gáºt Äầu, âHai vá» cuÌng sá»m nghá» ngÆ¡i má»t chút.â
Bên ngoà i, á» má»t phòng ngá»§ khác, Thượng Vân Trạch Äang gõ cá»a.
âBảo chá»§ có viá»c gì sao?â Má»c Thanh SÆ¡n má» cá»a xong có chút buá»n bá»±c, má»i vừa tách ra, còn tưá»ng rằng muá»n nhanh vá» Äi ngá»§.
Thượng Vân Trạch há»i, âUá»ng rượu không?â
âSao?â Má»c Thanh SÆ¡n không nghe rõ.
âRượu nho từ Tây Vá»±c tá»i.â Thượng Vân Trạch lắc lắc túi rượu, âRất ngá»t.â
âÄã trá» lắm rá»i.â Má»c Thanh SÆ¡n do dá»±.
Thượng Vân Trạch cưá»i cưá»i, âMá»t mình uá»ng rượu quá vô vá».â
ââ¦â Má»c Thanh SÆ¡n do dá»± má»t chút, vẫn là Äá» Thượng Vân Trạch tiêÌn và o phòng ngá»§.
Tháºt sá»± là râÌt dá» lừa a.
Không khí nhẹ nhàng khoan khoái cùng ánh mặt trời ấm áp, Ôn đại nhân nằm ở trên xích đu lắc lư, cảm thấy rất là thoải mái.
Triệu Việt trong lúc vô tình đi ngang qua tiểu viện.
Ôn Liễu Niên nhiệt tình nói, “Đại đương gia!”
Triệu Việt dừng chân lại, đến nửa ngày mới từ trong một đống chăn tìm thấy người.
Ôn Liễu Niên tốn sức lực ngồi thẳng dậy một phen, lấy tay bưng lên một rổ quả hồng ở trên bàn, “Đại đương gia có muốn ăn không?”
Triệu Việt nói, “Không muốn.”
Ôn Liễu Niên nhìn tư thế giống như là muốn đứng lên, nhưng vì trên người mặc quá nhiều nên khó cử động, cho nên hình ảnh nhìn qua khá là thê thảm.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là bước lên kéo hắn ngồi dậy.
Ôn Liễu Niên thở hổn hển, “Đa tạ.”
Triệu Việt lắc đầu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Ôn Liễu Niên nói, “Đại đương gia nếu là không có chuyện gì, không bằng ngồi xuống trò chuyện một chút?”
Triệu Việt nói, “Ta có rất nhiều chuyện.”
Ôn Liễu Niên nói, “Liên quan tới Mục gia trang.”
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là kéo ghế ngồi xuống, “Muốn nói về chuyện gì?”
Ôn Liễu Niên nói, “Mục gia trang cùng Triêu Mộ nhai cách nhau khá xa, không biết hai huynh đệ họ Mục vì sao lại cùng Đại đương gia kết thù kết oán?”
Triệu Việt nói, “Đại nhân không cần biết những chuyện này.”
Ôn Liễu Niên nói, “Thế nhưng bản quan hiếu kỳ.”
Triệu Việt: …
Ngươi hiếu kì thì chẳng lẽ ta nhất định phải nói ra sao?
“Nếu muốn hợp tác, vậy hai bên dĩ nhiên đều nên thẳng thắn một chút, vậy mới dễ thương nghị đối sách tiếp theo.” Ôn Liễu Niên nói, “Nếu Đại đương gia có nghi ngờ điều gì, hết thảy đều có thể hỏi bản quan.”
Triệu Việt nói, “Ta cùng với hai huynh đệ bọn họ là ân oán cá nhân.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ân oán cá nhân cũng có thể nói sơ qua một chút.” Thật sự phi thường không nao núng..
Triệu Việt nói, “Thù giết cha.”
Ôn Liễu Niên nghe vậy thoáng sững sờ một chút, lúc trước hắn còn tưởng là cừu oán giang hồ gì đó, lại không ngờ tới là đại hận thâm cừu như này.
“Đại đương gia thứ lỗi, là ta hỏi nhiều.” Ôn Liễu Niên có chút áy náy.
Triệu Việt lắc đầu, “Không sao.”Trong khoảng thời gian ngắn hai bên đều im lặng không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, Ôn Liễu Niên tiện tay cầm một quả hồng đưa qua, lại hỏi, “Ăn không?”
Triệu Việt yên lặng nhận lấy.
Ôn Liễu Niên cũng cầm lấy một quả, dùng sức cắn một ngụm.
Thanh thúy ngọt ngào, cảm giác rất ngon.
Vì vậy chờ đến khi Lục Truy cùng Triệu Ngũ bước vào viện, nhìn thấy chính là hình ảnh hai người đang ngồi đối diện nhau ăn quả hồng thần kì này…
Tựa hồ có chút quỷ dị a.
Lục nhị đương gia có chút kinh ngạc.
“Sớm.” Ôn Liễu Niên ngồi ở bên trong một đống chăn bông, cười tủm tỉm chào hỏi.
Triệu Việt bỏ lại nửa quả hồng trong tay, “Ta lên đỉnh núi xem một chút.”
Lục Truy khó hiểu, “Vì sao phải lên đỉnh núi?” Nơi đó rõ ràng cũng chỉ có một ao cá nhỏ.
Mà Triệu Việt đã nhanh chân bước ra khỏi tiểu viện, bóng lưng nhìn qua tựa hồ có chút chật vật.
Hoa Đường rất có thâm ý nhìn sang Ôn Liễu Niên.
Ôn đại nhân nhấc tay giải thích, “Bản quan cũng không có làm gì, chỉ là mời Đại đương gia ăn trái cây mà thôi.”
Lục Truy rõ ràng không tin.
Tư thế vội vội vàng vàng, rõ ràng chính là sợ chậm một bước sẽ bị đùa giỡn tiếp a…
Dưới núi, trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang ở nhà bếp cán mỳ —— Bởi vì hai người ra ngoài chạy hết một vòng, khi trở về những người còn lại đã ăn xong, lại không muốn phiền phức đại thẩm nấu cơm, vì vậy liền định tự mình làm mỳ ăn.
Thượng Vân Trạch hỏi, “Có cần giúp đỡ không?”
Mộc Thanh Sơn suy nghĩ một chút, “Ngươi biết rửa rau không?”
“Tất nhiên.” Thượng Vân Trạch xắn tay áo lên.
“Chọn vài cây cải xanh cùng tỏi tươi là được rồi.” Mộc Thanh Sơn lấy ra một khối thịt bò bắt đầu thái mỏng.
Thượng Vân Trạch đem thức ăn ném vào trong nước nhúng nhúng, sau đó liền bưng chậu mang vào nhà bếp, “Rửa xong rồi.”
Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn, “Phía trên vẫn còn bùn.”
Thượng Vân Trạch: …
Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Còn có một con sâu xanh lè.”
Thượng Vân Trạch sờ mũi một cái, lại bưng chậu quay về sân rửa.
“Không thì để ta làm đi.” Mộc Thanh Sơn nói, “Bảo chủ đến nhà ăn chờ là được.”
“Chờ cũng không thể nói chuyện, không vui như ở đây.” Thượng Vân Trạch từ chối.
“Cũng không biết đại nhân rốt cuộc khi nào mới có thể trở về.” Mộc Thanh Sơn vẫy vẫy nước trên tay.
“Không thì ta mang ngươi vào núi?” Thượng Vân Trạch hỏi.“Không cần, nếu trong phủ nha có chuyện đột xuất thì sao.” Mộc Thanh Sơn ngồi xổm ở bên cạnh hắn giục, “Rửa rau nhanh lên.”
Thượng Vân Trạch khóe miệng khẽ cong lên, tâm tình không tệ.
Thịt bò cùng cải xanh cho vào nồi, rất nhanh liền nấu xong hai bát mì nước, Mộc Thanh Sơn lại múc cho hắn thêm một muỗng tương ớt siêu cay của Ôn Liễu Niên, bưng ra đặt ở trên bàn đá trong sân.
“Thật hiền lành.” Thượng Vân Trạch nhận lấy đũa, giơ tay gõ gõ mũi của hắn, “Tương lai ai có thể kết hôn với ngươi, chắc chắn là có phúc khí.”
Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, “Ta không muốn thành thân.”
“Vì sao?” Thượng Vân Trạch nhìn hắn.
“Một mình tự tại.” Mộc Thanh Sơn nói, “Huống hồ ta cũng không biết cách chăm sóc người khác.”
Thượng Vân Trạch cười cười, đem thịt bò trong bát thổi nguội đút cho hắn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc chạng vạng, đoàn người Ôn Liễu Niên rốt cục trở về, đi cùng còn có Triệu Việt cùng Lục Truy.
“Đại nhân bị thương?” Mộc Thanh Sơn giật mình.
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Không cẩn thận rơi xuống vách núi, cũng may là được Triệu đại đương gia cứu.”
Ám vệ cũng ở một bên gật đầu, lập tức biểu thị cảnh tượng lúc đó thật đáng sợ, chúng ta cũng nhịn không được muốn ngất xỉu.
Mộc Thanh Sơn chân thành nói, “Vậy cần phải cảm tạ Đại đương gia nhiều.”
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Bản quan tất nhiên sẽ.”
Triệu Việt: …
Kỳ thực hắn cũng không cần cảm tạ gì đó, chỉ cầu sau khi giải quyết xong chuyện này có thể không gặp lại nữa.
Nha môn tri phủ không tính khí thế, nhưng thư phòng lại rất lớn, ngồi mười mấy người vẫn dư dả. Mộc Thanh Sơn thắp đèn, lại sai hạ nhân rót trà cùng vài món tráng miệng, bộ dáng hiển nhiên là muốn nói chuyện trắng đêm.
“Tiếp theo đại nhân định làm gì?” Triệu Ngũ hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, “Trước tiên từ chối Mục gia trang rồi bàn tiếp.”
Triệu Việt lại nói, “Đáp ứng bọn họ.”
Ôn Liễu Niên hơi kinh ngạc, đáp ứng?
“Nếu hắn đã chủ động muốn giúp đỡ, vì sao lại không dùng.” Triệu Việt nói.
Lời vừa nói ra, những người còn lại đều cảm thấy… câu nói này hoàn toàn không phải phong cách của Triệu Việt, ngược lại là giống tác phong làm việc của Ôn Liễu Niên đến mấy phần.
Đã có tiện nghi, vậy thì nhất định phải chiếm một chút.
“Nhưng bọn hắn cùng Đại đương gia có cừu oán.” Ôn Liễu Niên nói.
“Đại nhân là đang lo lắng ta sẽ giết hắn?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, thản nhiên nói, “Ta là không muốn để Mục gia trang gây hại cho Triêu Mộ nhai.”Triệu Việt: …
Lục Truy cười cười, “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”
“Vì sao lại muốn người của Mục gia trang đến?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, “Báo thù.”
Bởi lúc trước thời điểm ở trên núi, cũng đã nghe nói Triệu Việt cùng Mục Vạn Lôi có thù riêng, cho nên ở đây ngoại trừ Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thì những người còn lại cũng không tỏ ra bất ngờ.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không quá tán thành.
“Đại nhân không cần lo lắng.” Lục Truy nói, “Trước khi diệt thổ phỉ xong, chúng ta tuyệt đối sẽ không động đến Mục gia trang dù chỉ là một chút.”
“Mà Mục gia trang lại chưa chắc sẽ không động hai vị đương gia.” Hoa Đường nói, “Mục Vạn Lôi nếu đã viết thư muốn đến thành Thương Mang giúp đỡ đại nhân diệt cướp, thì rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Trong lúc diệt cướp trong núi tất nhiên hỗn loạn, coi như Triêu Mộ nhai không muốn tham dự, cũng khó bảo đảm đối phương sẽ không ra ám chiêu.”
“Không bằng như vậy?” Ôn Liễu Niên gãi gãi mũi đề nghị, “Mục gia trang nếu khăng khăng muốn tới, vậy thì để cho bọn họ tới, nhiều người trợ giúp cũng không phải không được, còn ân oán cá nhân của hắn với Đại đương gia, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiêu diệt thổ phỉ, bản quan nhất định sẽ không nhúng tay.”
Triệu Việt gật đầu, “Ta sẽ đợi đến lúc trong núi Thương Mang triệt để yên tĩnh rồi mới cùng hắn tính sổ.”
“Đã như vậy, chờ đến lúc quan phủ chính thức diệt thổ phỉ, Triệu đại đương gia âm thầm mang người xuống núi là được, không cần tham dự.” Ôn Liễu Niên nói, “Đến lúc đó sơn trại trên đỉnh núi lưu lại làm dáng một chút, Mục Vạn Lôi cũng sẽ không biết được.”
“Xuống núi thì sẽ ở đâu?” Hoa Đường hỏi.
Ôn Liễu Niên nhìn về phía Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ thức thời nói, “Bên trong Đằng Vân bảo có rất nhiều phòng khách.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Ôn Liễu Niên gõ bàn.
Lục Truy cũng gật đầu, “Ta sẽ mau chóng vẽ ra bản đồ núi Thương Mang, cùng đánh dấu các điểm sơn trại của địch.”
Ôn Liễu Niên nói, “Làm phiền Nhị đương gia.”
âÄại nhân khách khÃ.â Lục Truy nói, âCÅ©ng như ngà y Äó nói, nếu là hợp tác, tất nhiên hai bên cÅ©ng phải có chút thà nh ý.â Ngươi giúp ta Äem ngưá»i tá»i thà nh Thương Mang , ta lấy bản Äá» trong núi Äá» trao Äá»i, theo như nhu cầu má»i bên không ai nợ ai, ai cuÌng không cảm thấy bá» thiá»t.
Hai bên rất nhanh Äạt thà nh thá»a thuáºn, xong tá»± tản Äi nghá» ngÆ¡i. Ãn Liá» u Niên ngá»i á» thư phòng suy tư, như là Äang có tâm sá»±.
âÄại nhân còn Äang nghÄ© tá»i Triá»u Äại ÄÆ°Æ¡ng gia?â Hoa ÄÆ°á»ng há»i.
Ãn Liá» u Niên hoà n há»n, nghi hoặc nói, âTa vì sao phải nghÄ© tá»i hắn? CÅ©ng vừa má»i Äi.â
Hoa ÄÆ°á»ng: â¦
ÄÆ°á»£c rá»i, vừa nãy chá» là thuáºn miá»ng há»i mà thôi.
âMục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cÅ©ng không phải hạng ngưá»i tá»t là nh gì.â Triá»u NgÅ© cÅ©ng nói, âBình thưá»ng Äá» Äạt ÄÆ°á»£c mục ÄÃch mà không từ thá»§ Äoạn nà o, tuy rằng lần nà y Äá»i phương là vì Triá»u Äại ÄÆ°Æ¡ng gia mà Äến, nhưng Äại nhân cÅ©ng nên cảnh giác má»t chút má»i tá»t.â
Ãn Liá» u Niên gáºt Äầu, âBản quan biết.â
âÄại nhân ngá»§ sá»m má»t chút Äi.â Hoa ÄÆ°á»ng nói, âThá»i gian cuÌng không còn sá»m, ngà y mai mùng bá»n rá»i, trong thà nh sẽ diá» n ká»ch cùng ca hát, mà Äại nhân còn phải Äi vấn an lão nhân gia trÄm tuá»i nữa.â
Ãn Liá» u Niên gáºt Äầu, âHai vá» cuÌng sá»m nghá» ngÆ¡i má»t chút.â
Bên ngoà i, á» má»t phòng ngá»§ khác, Thượng Vân Trạch Äang gõ cá»a.
âBảo chá»§ có viá»c gì sao?â Má»c Thanh SÆ¡n má» cá»a xong có chút buá»n bá»±c, má»i vừa tách ra, còn tưá»ng rằng muá»n nhanh vá» Äi ngá»§.
Thượng Vân Trạch há»i, âUá»ng rượu không?â
âSao?â Má»c Thanh SÆ¡n không nghe rõ.
âRượu nho từ Tây Vá»±c tá»i.â Thượng Vân Trạch lắc lắc túi rượu, âRất ngá»t.â
âÄã trá» lắm rá»i.â Má»c Thanh SÆ¡n do dá»±.
Thượng Vân Trạch cưá»i cưá»i, âMá»t mình uá»ng rượu quá vô vá».â
ââ¦â Má»c Thanh SÆ¡n do dá»± má»t chút, vẫn là Äá» Thượng Vân Trạch tiêÌn và o phòng ngá»§.
Tháºt sá»± là râÌt dá» lừa a.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại