Thổ Phỉ Công Lược - Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
Chương trước- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thổ Phỉ Công Lược
Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
Bên trong Thiên Nhai Hải Các, đa phần đều là nữ tử mười bảy mười tám, bình thường quanh năm suốt tháng đều không nhìn thấy được một nam tử, thấy Triệu Việt và Ôn Liễu Niên thì đã là sợ hãi than, thì đừng nói là minh chủ võ lâm Thẩm Thiên Phong.
Mộc Thanh Sơn đi một đường đều nhìn ngắm khắp nơi, cảm thấy thác nước đình đài đều rất có ý cảnh, chỗ nào cũng thích.
Thượng Vân Trạch trong lòng có chút bất mãn, lần đầu tiên đến Đằng Vân bảo, sao cũng không thấy có loại ánh mắt này.
"Diệp cốc chủ, đây là hoa gì vậy?" Thấy trên mặt đất có một bụi hoa nhỏ, cư nhiên có thể nở rộ giữa trời đông, Mộc Thanh Sơn trong lòng có chút kinh ngạc, vì thế nhịn không được hỏi.
Thế nhưng Diệp Cẩn lại không trả lời.
"Diệp cốc chủ?" Mộc Thanh Sơn buồn bực nhìn hắn, liền thấy sắc mặt Diệp Cẩn đằng đằng sát khí, vì thế hơi giật mình.
Làm sao vậy?
Một đám tiểu cô nương ngồi xổm phía sau hành lang, vụng trộm nhìn Thẩm Thiên Phong, đây chính là minh chủ võ lâm a... Còn tưởng là hán tử cao lớn thô kệch, không nghĩ tới lại anh tuấn bất phàm như thế, nhìn lâu, ngay cả mặt cũng nhịn không được sẽ đỏ lên.
Vì thế Diệp cốc chủ càng bộc phát ra đằng đằng sát khí.
"Các ngươi trốn phía sau ta làm gì?" Vô Ảnh ngạc nhiên.
Thật nhiều tỷ tỷ ngực bự a ! Vật biểu tượng rơi lệ đầy mặt, căn bản là không dám nhìn.
Vô Ảnh: "..."
"Diệp cốc chủ." Ôn Liễu Niên đang chờ ở trong sảnh, "Hải các chủ sẽ lập tức đến ngay."
Diệp Cẩn nói: "Nga."
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, thấp giọng nói: "Nghe lời."
Diệp cốc chủ càng bộc lộ ra bản chất ngạo kiều, giận, ta còn chưa đủ nghe lời sao? Nếu ta thật sự không nghe lời, thì đã sớm hất bàn bỏ đi rồi a, một đường đến đây có biết bao nhiêu người đang nhìn ! Rõ ràng đều là nam nhân, vì sao cứ nhìn chằm chằm một người, Thượng bảo chủ cũng không tồi a ! Diệp cốc chủ oán niệm nghĩ, nhất định là vì ai kia ăn mặc quá đẹp.
Lần sau nếu gặp Lưu trưởng lão, nhất định phải mượn một bộ đồ Cái Bang.
"Thẩm minh chủ." Hải Hoa nương cười từ bên ngoài tiến vào, "Vừa nãy trong bang có chút việc, để chư vị đợi lâu."
"Hải Các chủ không cần khách khí." Thẩm Thiên Phong nói, "Hẳn là chúng ta quấy rầy mới đúng."
"Tuy nói chỗ này của ta không cho nam tử bước vào, nhưng chư vị vừa là bằng hữu Tiểu Liễu tử, lại có minh chủ ở đây, tất nhiên là phải cùng nhau ăn một bữa cơm." Hải Hoa nương nói, "Nhà ăn đã chuẩn bị xong rượu nhạt, chư vị, mời."
Còn chưa đến hai ngày, thì đã thành Tiểu Liễu tử, xem ra quan hệ không tồi a. Vô Ảnh nhỏ giọng hỏi Ôn Liễu Niên: "Không biết cố nhân của Hải các chủ, có quan hệ thế nào với Ôn đại nhân vậy?"
Một lời vừa ra, tất cả mọi người 'đồng loạt' nhìn qua, hiển nhiên cũng đã hiếu kỳ rất lâu.
"Khụ khụ." Ôn đại nhân sờ sờ mũi, nói, "Cha ta."Nhìn không ra a... Tập thể vật biểu tượng chậc chậc, Ôn lão gia nhìn khô khan lại cổ hủ, ngay cả quỷ cũng sợ, cư nhiên còn từng dính líu đến Hải các chủ.
"Lúc này đến Thiên Nhai Hải Các xem như đến đúng chỗ rồi." Ôn đại nhân sờ sờ mũi, đổi đề tài, để tránh cho cha mình tiếp tục bị bổ não, "Nơi này có một lão bà bà họ Thạch, đã từng là dân chúng thành Đại Côn, nói đến cũng khéo, nhi tử của nàng vừa vặn là sát thủ năm đó giúp Sở Hằng móc mắt người, tên là Lương Lỗi."
"Thật sự trùng hợp như vậy?" Diệp Cẩn giật mình.
"Vậy bây giờ Lương Lỗi ở đâu?" Mộc Thanh Sơn cũng hỏi.
"Tám phần là bị Sở Hằng diệt khẩu rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Thạch bà bà e là nhân chứng duy nhất. Hải các chủ đã đáp ứng, sẽ chăm sóc bảo hộ nàng thật tốt."
"Thật không biết trước khi chúng ta đến, Sở Hằng còn làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Lăng trì cũng tính tiện nghi hắn."
"Đã đến đây, tất nhiên phải điều tra rõ từng chuyện, hiện tại có chúng ta ở đây, phụ tử Sở gia hẳn là sẽ không làm xằng làm bậy." Ôn Liễu Niên nói, "Còn một chuyện nữa, là có liên quan đến Bình Lãng bang."
"Bình Lãng bang?" Ám vệ vừa nghe lập tức tỉnh táo tinh thần, sôi nổi nói với Vô Ảnh, "Mau nghe đi, có liên quan đến cha vợ ngươi kìa."
Vô Ảnh rất muốn ngồi khóc.
Hải Hoa nương ở phía trước nghe được, cũng cười quay đầu đánh giá, "Lưu Hướng Nam là muốn mai mối cho ngươi?"
Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết: "Ừm."
"Thứ ta nói thẳng, vị tiểu công tử này không giống loại hình hắn sẽ nhìn trúng, quá nhỏ cũng quá non." Đào Hoa lắc đầu.
Vì thế ám vệ liền mất hứng, non thì sao, non một chút mới tốt, nựng mới đã, sang năm cũng có thể sinh nhi tử !
"Lưu Hướng Nam thích thân hình cao lớn." Đào Hoa tùy tay chỉ một người, "Vị thiếu hiệp này hẳn mới là người hợp khẩu vị của hắn."
"Ta?" Ám vệ bị chỉ trúng đại kinh thất sắc, "Ta không được a, ta nói ngọng, không được đâu."
"Phốc." Hải Hoa nương không nhịn được bật cười thành tiếng, thật không hổ là người bên cạnh Thẩm minh chủ, thật là một người so với một người càng thú vị.
"Chư vị về sau đừng nên tiếp tục lấy Bình Lãng bang ra trêu chọc A Ảnh nữa" Sau khi cười đủ, Ôn Liễu Niên nói, "Lưu Hướng Nam không phải là hạng người tốt lành gì."
Người còn lại đối với chuyện này ngược lại cũng không ngoài ý muốn, nếu không phải trong lòng có mưu mô, cần gì phải đột nhiên chạy đến cầu hôn.
"Đại nhân tra được gì rồi à?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Đào Hoa.
"Ta là từ chỗ đó trốn ra." Đào Hoa nói, "Chuyện hơi dài, chư vị vẫn là đợi sau khi dùng xong yến hội, nghe cũng không muộn."
"Ừm, cũng không vội nhất thời nửa khắc." Ôn Liễu Niên cũng nói, "Vẫn là ăn cơm trước đi."
Nhà ăn đã sớm chuẩn bị xong thịt rượu, lúc trước ám vệ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải ăn rau, chung quy đây chính là chỗ của cô nương gia, hẳn là cũng sẽ không ăn mặn, cho nên cố ý ở trên đường mua gà nướng ăn lót dạ, vô cùng cơ trí. Chỉ là không nghĩ tới vừa bước vào phòng, nghênh diện liền ập tới một cỗ hương thơm. Trên bàn không chỉ có lẩu hải sản đầy màu sắc, gà vịt thịt cá một món cũng không thiếu, thậm chí còn có một cái đầu heo kho."Oa." Ôn Liễu Niên nuốt nước miếng.
Ám vệ hai mắt thê lương, vì sao lại không giống như trong lời đồn, tỷ tỷ chẳng lẽ không phải ăn rau sao, sao lại có thể ăn đầu heo giống như Tả hộ pháp vậy?
"Trước, ta kính chư vị một ly." Hải Hoa nương rất là hào sảng.
Ôn Liễu Niên đang đau họng nên không thể uống rượu, vì thế tùy tay bưng một bát mì lên: "Cạn !" Ý tứ cũng giống nhau.
Chung quy đều là người trong giang hồ.
Triệu Việt đỡ trán.
Năm con Hồng giáp lang ghé vào một bên, xếp thành một hàng ăn thịt vụn, tập thể lắc xúc tu.
Thẩm Thiên Phong vươn đũa gắp một khối thịt, thì bị Diệp Cẩn cướp đi, cúi đầu, ăn.
Thẩm Thiên Phong trong lòng có chút buồn bực, bình thường dỗ cũng không chịu ăn, sao đến đây lại giành.
Bất quá buồn bực thì buồn bực, chịu ăn thịt vẫn là khiến người ta vui mừng. Vì thế lại gắp một miếng, kết quả lại bị cướp đi, không chỉ bị cướp đi, còn bị đạp một cái.
Diệp Cẩn trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong giờ mới nhớ ra, sáng nay hắn bắt mạch cho mình, nói trong người hơi nóng, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.
Người bên ngoài tất nhiên là không biết, còn nghĩ Diệp cốc chủ quả nhiên là đang ghen a... Người bên ngoài bất quá là nhìn Thẩm minh chủ lâu một chút, thì ngay cả thịt cũng không cho ăn.
"Đúng rồi, lúc nãy trên đường tới đây ta có hỏi cốc chủ, chỉ là hình như cốc chủ không nghe thấy." Mộc Thanh Sơn sực nhớ ra.
"Hỏi cái gì?" Diệp Cẩn khó hiểu, hoàn toàn không có ấn tượng.
"Ở ven đường nhìn thấy một bụi hoa nhỏ rực rỡ đủ màu sắc, nở ngay mùa đông cực kỳ diễm lệ." Mộc Thanh Sơn nói, "Không biết là hoa gì, lúc trước chưa bao giờ thấy qua."
"Hoa kia không có tên." Sau khi Hải Hoa nương nghe được cười nói, "Nơi này chỗ nào cũng có, ven đường coi như ít, bốn phía đài luyện võ mới gọi là nhiều."
"Thật sao?" Diệp Cẩn nghe đến đây thì hứng thú, "Ta đi xem thử."
"Cơm nước xong lại..." Ôn Liễu Niên còn chưa nói xong, Diệp Cẩn đã biến mất ở trước mặt mọi người. Thẩm Thiên Phong đau đầu, sau khi cáo lỗi với người còn lại thì cũng đuổi theo, quả nhiên ở ven đường nhìn thấy bụi hoa mà Mộc Thanh Sơn nói.
"Nở rộ ngược lại là rất đẹp." Thẩm Thiên Phong ngồi xổm bên cạnh hắn, "Là hoa gì vậy?"
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, vươn tay ngắt xuống một đóa, để sát mũi ngửi.
"Biết đây là cái gì không?" Thẩm Thiên Phong đoạt từ trong tay hắn, "Không được ngửi."
"Tất nhiên ta biết đây là cái gì, ngửi một hai lần cũng không sao." Diệp Cẩn nói, "Thế nhưng nếu ngửi quanh năm suốt tháng, hiệu quả cũng không phải bình thường."
"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn đứng lên nói: "Hoa này tên là 'không biết đường về'."
"Tên hoa gì mà kì quái thế." Thẩm Thiên Phong nói.
"Ngửi nhiều trong lòng sẽ nảy sinh tình cảm, trầm mê ôn nhu hương, cho nên mới gọi là 'không biết đường về'." Diệp Cẩn nói, "Còn có một cái tên khác, gọi là mị hồn."
Nghe tên này cũng biết dùng thế nào rồi. Thẩm Thiên Phong nhíu mày: "Vậy Thiên Nhai Hải Các vì sao lại có loại hoa này?" Bị nam tử phụ lòng gây tổn thương, cho nên khi xây Thiên Nhai Hải Các này, lại ở trong viện trồng đủ loại hoa thôi tình, bất luận nghĩ như thế nào cũng không giải thích rõ.
Diệp Cẩn cũng lắc đầu.
"Đây rốt cuộc là hoa gì?" Thấy hai người bọn hắn chậm chạp không về, người còn lại cũng tìm lại đây.
Diệp Cẩn do dự một chút, cùng Thẩm Thiên Phong liếc mắt nhìn nhau.
"Có phải là hoa này có vấn đề không?" Hải Hoa nương biến sắc.
"Hải các chủ không biết đây là hoa gì à?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
"Lúc trước Thiên Nhai Hải Các không có, là ba năm trở lại đây đột nhiên xuất hiện." Hải Hoa nương nói, "Nhìn cũng đẹp, ta thử qua cũng không có độc, nên giữ lại."
"Hoa này gọi là mị hồn." Diệp Cẩn nói, "Thục Trung có rất nhiều, nơi khác chưa thấy qua cũng bình thường, đa phần là dùng để... Luyện dược."
"Dược gì?" Hải Hoa nương hỏi.
Diệp Cẩn nói: "Xuân dược."
Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Hải Hoa nương sắc mặt cực kì khó coi.
"Các chủ." Đào Hoa nói nhỏ bên tai nàng, "Hẳn là do Tiểu Linh Tử để lại."
"Đồ vong ân." Hải Hoa nương hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, "Đi tìm thêm mấy người đến, nhổ sạch sẽ tất cả hoa ở nơi này cho ta !"
"Tiểu Linh Tử là ai?" Diệp Cẩn hiếu kỳ. Tuy nói hoa này ở Thục Trung không ít, nhưng cũng là hạ nở thu tàn, có thể nở rộ quanh năm suốt tháng như thế, hiển nhiên là đã động tay qua, cũng thật sự muốn gặp mặt hỏi một câu.
"Là một tiểu nha đầu, năm nay đại khái mười tám tuổi." Đào Hoa nói, "Ba năm trước vào ngày tiết nguyên tiêu, vì đói cho nên ngất xỉu ở trước cửa, được các chủ cứu trở về. Am hiểu y thuật, bình thường chỉ thích kỳ hoa dị thảo, người cũng không xấu, chỉ là cực kỳ tùy hứng bất hảo, về sau bản thân không chịu nổi môn quy nghiêm ngặt, chạy ra ngoài rốt cuộc vẫn chưa trở về."
Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, xem ra tính tình thật sự không tốt a.
Trồng hoa thôi tình ở nơi thanh tu, cũng khó trách các chủ giận tím mặt.
Mà ở trước cửa Bình Lãng bang, một tiểu cô nương mi thanh mục tú đang bày quán, bán thảo dược.
Đoàn người Lưu gia muốn ra ngoài ăn cơm, vừa ra cửa vừa vặn gặp phải.
"Nhân sâm Bạch Tuyết Sơn a, giá cả pháp chăng." Thanh âm của tiểu cô nương vang lanh lảnh, "Ngâm môn chủ cũng rất thích ăn !"
"Ồn muốn chết." Lưu tiểu thư bất mãn.
"Vị lão gia này..." Tiểu cô nương nũng nịu, liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Hướng Nam.
"Ngươi !" Lưu Uyển Chi giậm chân, "Người đâu !"
"Dạ." Gia đinh bước lên.
"Đem ả tiện nhân này đuổi đi cho ta !" Lưu Uyển Chi cắn răng nói, "Y phục rách rưới, xúi quẩy cả năm."
Mộc Thanh Sơn đi một đường đều nhìn ngắm khắp nơi, cảm thấy thác nước đình đài đều rất có ý cảnh, chỗ nào cũng thích.
Thượng Vân Trạch trong lòng có chút bất mãn, lần đầu tiên đến Đằng Vân bảo, sao cũng không thấy có loại ánh mắt này.
"Diệp cốc chủ, đây là hoa gì vậy?" Thấy trên mặt đất có một bụi hoa nhỏ, cư nhiên có thể nở rộ giữa trời đông, Mộc Thanh Sơn trong lòng có chút kinh ngạc, vì thế nhịn không được hỏi.
Thế nhưng Diệp Cẩn lại không trả lời.
"Diệp cốc chủ?" Mộc Thanh Sơn buồn bực nhìn hắn, liền thấy sắc mặt Diệp Cẩn đằng đằng sát khí, vì thế hơi giật mình.
Làm sao vậy?
Một đám tiểu cô nương ngồi xổm phía sau hành lang, vụng trộm nhìn Thẩm Thiên Phong, đây chính là minh chủ võ lâm a... Còn tưởng là hán tử cao lớn thô kệch, không nghĩ tới lại anh tuấn bất phàm như thế, nhìn lâu, ngay cả mặt cũng nhịn không được sẽ đỏ lên.
Vì thế Diệp cốc chủ càng bộc phát ra đằng đằng sát khí.
"Các ngươi trốn phía sau ta làm gì?" Vô Ảnh ngạc nhiên.
Thật nhiều tỷ tỷ ngực bự a ! Vật biểu tượng rơi lệ đầy mặt, căn bản là không dám nhìn.
Vô Ảnh: "..."
"Diệp cốc chủ." Ôn Liễu Niên đang chờ ở trong sảnh, "Hải các chủ sẽ lập tức đến ngay."
Diệp Cẩn nói: "Nga."
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn, thấp giọng nói: "Nghe lời."
Diệp cốc chủ càng bộc lộ ra bản chất ngạo kiều, giận, ta còn chưa đủ nghe lời sao? Nếu ta thật sự không nghe lời, thì đã sớm hất bàn bỏ đi rồi a, một đường đến đây có biết bao nhiêu người đang nhìn ! Rõ ràng đều là nam nhân, vì sao cứ nhìn chằm chằm một người, Thượng bảo chủ cũng không tồi a ! Diệp cốc chủ oán niệm nghĩ, nhất định là vì ai kia ăn mặc quá đẹp.
Lần sau nếu gặp Lưu trưởng lão, nhất định phải mượn một bộ đồ Cái Bang.
"Thẩm minh chủ." Hải Hoa nương cười từ bên ngoài tiến vào, "Vừa nãy trong bang có chút việc, để chư vị đợi lâu."
"Hải Các chủ không cần khách khí." Thẩm Thiên Phong nói, "Hẳn là chúng ta quấy rầy mới đúng."
"Tuy nói chỗ này của ta không cho nam tử bước vào, nhưng chư vị vừa là bằng hữu Tiểu Liễu tử, lại có minh chủ ở đây, tất nhiên là phải cùng nhau ăn một bữa cơm." Hải Hoa nương nói, "Nhà ăn đã chuẩn bị xong rượu nhạt, chư vị, mời."
Còn chưa đến hai ngày, thì đã thành Tiểu Liễu tử, xem ra quan hệ không tồi a. Vô Ảnh nhỏ giọng hỏi Ôn Liễu Niên: "Không biết cố nhân của Hải các chủ, có quan hệ thế nào với Ôn đại nhân vậy?"
Một lời vừa ra, tất cả mọi người 'đồng loạt' nhìn qua, hiển nhiên cũng đã hiếu kỳ rất lâu.
"Khụ khụ." Ôn đại nhân sờ sờ mũi, nói, "Cha ta."Nhìn không ra a... Tập thể vật biểu tượng chậc chậc, Ôn lão gia nhìn khô khan lại cổ hủ, ngay cả quỷ cũng sợ, cư nhiên còn từng dính líu đến Hải các chủ.
"Lúc này đến Thiên Nhai Hải Các xem như đến đúng chỗ rồi." Ôn đại nhân sờ sờ mũi, đổi đề tài, để tránh cho cha mình tiếp tục bị bổ não, "Nơi này có một lão bà bà họ Thạch, đã từng là dân chúng thành Đại Côn, nói đến cũng khéo, nhi tử của nàng vừa vặn là sát thủ năm đó giúp Sở Hằng móc mắt người, tên là Lương Lỗi."
"Thật sự trùng hợp như vậy?" Diệp Cẩn giật mình.
"Vậy bây giờ Lương Lỗi ở đâu?" Mộc Thanh Sơn cũng hỏi.
"Tám phần là bị Sở Hằng diệt khẩu rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Thạch bà bà e là nhân chứng duy nhất. Hải các chủ đã đáp ứng, sẽ chăm sóc bảo hộ nàng thật tốt."
"Thật không biết trước khi chúng ta đến, Sở Hằng còn làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Lăng trì cũng tính tiện nghi hắn."
"Đã đến đây, tất nhiên phải điều tra rõ từng chuyện, hiện tại có chúng ta ở đây, phụ tử Sở gia hẳn là sẽ không làm xằng làm bậy." Ôn Liễu Niên nói, "Còn một chuyện nữa, là có liên quan đến Bình Lãng bang."
"Bình Lãng bang?" Ám vệ vừa nghe lập tức tỉnh táo tinh thần, sôi nổi nói với Vô Ảnh, "Mau nghe đi, có liên quan đến cha vợ ngươi kìa."
Vô Ảnh rất muốn ngồi khóc.
Hải Hoa nương ở phía trước nghe được, cũng cười quay đầu đánh giá, "Lưu Hướng Nam là muốn mai mối cho ngươi?"
Vô Ảnh vẻ mặt thảm thiết: "Ừm."
"Thứ ta nói thẳng, vị tiểu công tử này không giống loại hình hắn sẽ nhìn trúng, quá nhỏ cũng quá non." Đào Hoa lắc đầu.
Vì thế ám vệ liền mất hứng, non thì sao, non một chút mới tốt, nựng mới đã, sang năm cũng có thể sinh nhi tử !
"Lưu Hướng Nam thích thân hình cao lớn." Đào Hoa tùy tay chỉ một người, "Vị thiếu hiệp này hẳn mới là người hợp khẩu vị của hắn."
"Ta?" Ám vệ bị chỉ trúng đại kinh thất sắc, "Ta không được a, ta nói ngọng, không được đâu."
"Phốc." Hải Hoa nương không nhịn được bật cười thành tiếng, thật không hổ là người bên cạnh Thẩm minh chủ, thật là một người so với một người càng thú vị.
"Chư vị về sau đừng nên tiếp tục lấy Bình Lãng bang ra trêu chọc A Ảnh nữa" Sau khi cười đủ, Ôn Liễu Niên nói, "Lưu Hướng Nam không phải là hạng người tốt lành gì."
Người còn lại đối với chuyện này ngược lại cũng không ngoài ý muốn, nếu không phải trong lòng có mưu mô, cần gì phải đột nhiên chạy đến cầu hôn.
"Đại nhân tra được gì rồi à?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Đào Hoa.
"Ta là từ chỗ đó trốn ra." Đào Hoa nói, "Chuyện hơi dài, chư vị vẫn là đợi sau khi dùng xong yến hội, nghe cũng không muộn."
"Ừm, cũng không vội nhất thời nửa khắc." Ôn Liễu Niên cũng nói, "Vẫn là ăn cơm trước đi."
Nhà ăn đã sớm chuẩn bị xong thịt rượu, lúc trước ám vệ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải ăn rau, chung quy đây chính là chỗ của cô nương gia, hẳn là cũng sẽ không ăn mặn, cho nên cố ý ở trên đường mua gà nướng ăn lót dạ, vô cùng cơ trí. Chỉ là không nghĩ tới vừa bước vào phòng, nghênh diện liền ập tới một cỗ hương thơm. Trên bàn không chỉ có lẩu hải sản đầy màu sắc, gà vịt thịt cá một món cũng không thiếu, thậm chí còn có một cái đầu heo kho."Oa." Ôn Liễu Niên nuốt nước miếng.
Ám vệ hai mắt thê lương, vì sao lại không giống như trong lời đồn, tỷ tỷ chẳng lẽ không phải ăn rau sao, sao lại có thể ăn đầu heo giống như Tả hộ pháp vậy?
"Trước, ta kính chư vị một ly." Hải Hoa nương rất là hào sảng.
Ôn Liễu Niên đang đau họng nên không thể uống rượu, vì thế tùy tay bưng một bát mì lên: "Cạn !" Ý tứ cũng giống nhau.
Chung quy đều là người trong giang hồ.
Triệu Việt đỡ trán.
Năm con Hồng giáp lang ghé vào một bên, xếp thành một hàng ăn thịt vụn, tập thể lắc xúc tu.
Thẩm Thiên Phong vươn đũa gắp một khối thịt, thì bị Diệp Cẩn cướp đi, cúi đầu, ăn.
Thẩm Thiên Phong trong lòng có chút buồn bực, bình thường dỗ cũng không chịu ăn, sao đến đây lại giành.
Bất quá buồn bực thì buồn bực, chịu ăn thịt vẫn là khiến người ta vui mừng. Vì thế lại gắp một miếng, kết quả lại bị cướp đi, không chỉ bị cướp đi, còn bị đạp một cái.
Diệp Cẩn trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong giờ mới nhớ ra, sáng nay hắn bắt mạch cho mình, nói trong người hơi nóng, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.
Người bên ngoài tất nhiên là không biết, còn nghĩ Diệp cốc chủ quả nhiên là đang ghen a... Người bên ngoài bất quá là nhìn Thẩm minh chủ lâu một chút, thì ngay cả thịt cũng không cho ăn.
"Đúng rồi, lúc nãy trên đường tới đây ta có hỏi cốc chủ, chỉ là hình như cốc chủ không nghe thấy." Mộc Thanh Sơn sực nhớ ra.
"Hỏi cái gì?" Diệp Cẩn khó hiểu, hoàn toàn không có ấn tượng.
"Ở ven đường nhìn thấy một bụi hoa nhỏ rực rỡ đủ màu sắc, nở ngay mùa đông cực kỳ diễm lệ." Mộc Thanh Sơn nói, "Không biết là hoa gì, lúc trước chưa bao giờ thấy qua."
"Hoa kia không có tên." Sau khi Hải Hoa nương nghe được cười nói, "Nơi này chỗ nào cũng có, ven đường coi như ít, bốn phía đài luyện võ mới gọi là nhiều."
"Thật sao?" Diệp Cẩn nghe đến đây thì hứng thú, "Ta đi xem thử."
"Cơm nước xong lại..." Ôn Liễu Niên còn chưa nói xong, Diệp Cẩn đã biến mất ở trước mặt mọi người. Thẩm Thiên Phong đau đầu, sau khi cáo lỗi với người còn lại thì cũng đuổi theo, quả nhiên ở ven đường nhìn thấy bụi hoa mà Mộc Thanh Sơn nói.
"Nở rộ ngược lại là rất đẹp." Thẩm Thiên Phong ngồi xổm bên cạnh hắn, "Là hoa gì vậy?"
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, vươn tay ngắt xuống một đóa, để sát mũi ngửi.
"Biết đây là cái gì không?" Thẩm Thiên Phong đoạt từ trong tay hắn, "Không được ngửi."
"Tất nhiên ta biết đây là cái gì, ngửi một hai lần cũng không sao." Diệp Cẩn nói, "Thế nhưng nếu ngửi quanh năm suốt tháng, hiệu quả cũng không phải bình thường."
"Rốt cuộc đây là thứ gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn đứng lên nói: "Hoa này tên là 'không biết đường về'."
"Tên hoa gì mà kì quái thế." Thẩm Thiên Phong nói.
"Ngửi nhiều trong lòng sẽ nảy sinh tình cảm, trầm mê ôn nhu hương, cho nên mới gọi là 'không biết đường về'." Diệp Cẩn nói, "Còn có một cái tên khác, gọi là mị hồn."
Nghe tên này cũng biết dùng thế nào rồi. Thẩm Thiên Phong nhíu mày: "Vậy Thiên Nhai Hải Các vì sao lại có loại hoa này?" Bị nam tử phụ lòng gây tổn thương, cho nên khi xây Thiên Nhai Hải Các này, lại ở trong viện trồng đủ loại hoa thôi tình, bất luận nghĩ như thế nào cũng không giải thích rõ.
Diệp Cẩn cũng lắc đầu.
"Đây rốt cuộc là hoa gì?" Thấy hai người bọn hắn chậm chạp không về, người còn lại cũng tìm lại đây.
Diệp Cẩn do dự một chút, cùng Thẩm Thiên Phong liếc mắt nhìn nhau.
"Có phải là hoa này có vấn đề không?" Hải Hoa nương biến sắc.
"Hải các chủ không biết đây là hoa gì à?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
"Lúc trước Thiên Nhai Hải Các không có, là ba năm trở lại đây đột nhiên xuất hiện." Hải Hoa nương nói, "Nhìn cũng đẹp, ta thử qua cũng không có độc, nên giữ lại."
"Hoa này gọi là mị hồn." Diệp Cẩn nói, "Thục Trung có rất nhiều, nơi khác chưa thấy qua cũng bình thường, đa phần là dùng để... Luyện dược."
"Dược gì?" Hải Hoa nương hỏi.
Diệp Cẩn nói: "Xuân dược."
Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Hải Hoa nương sắc mặt cực kì khó coi.
"Các chủ." Đào Hoa nói nhỏ bên tai nàng, "Hẳn là do Tiểu Linh Tử để lại."
"Đồ vong ân." Hải Hoa nương hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, "Đi tìm thêm mấy người đến, nhổ sạch sẽ tất cả hoa ở nơi này cho ta !"
"Tiểu Linh Tử là ai?" Diệp Cẩn hiếu kỳ. Tuy nói hoa này ở Thục Trung không ít, nhưng cũng là hạ nở thu tàn, có thể nở rộ quanh năm suốt tháng như thế, hiển nhiên là đã động tay qua, cũng thật sự muốn gặp mặt hỏi một câu.
"Là một tiểu nha đầu, năm nay đại khái mười tám tuổi." Đào Hoa nói, "Ba năm trước vào ngày tiết nguyên tiêu, vì đói cho nên ngất xỉu ở trước cửa, được các chủ cứu trở về. Am hiểu y thuật, bình thường chỉ thích kỳ hoa dị thảo, người cũng không xấu, chỉ là cực kỳ tùy hứng bất hảo, về sau bản thân không chịu nổi môn quy nghiêm ngặt, chạy ra ngoài rốt cuộc vẫn chưa trở về."
Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, xem ra tính tình thật sự không tốt a.
Trồng hoa thôi tình ở nơi thanh tu, cũng khó trách các chủ giận tím mặt.
Mà ở trước cửa Bình Lãng bang, một tiểu cô nương mi thanh mục tú đang bày quán, bán thảo dược.
Đoàn người Lưu gia muốn ra ngoài ăn cơm, vừa ra cửa vừa vặn gặp phải.
"Nhân sâm Bạch Tuyết Sơn a, giá cả pháp chăng." Thanh âm của tiểu cô nương vang lanh lảnh, "Ngâm môn chủ cũng rất thích ăn !"
"Ồn muốn chết." Lưu tiểu thư bất mãn.
"Vị lão gia này..." Tiểu cô nương nũng nịu, liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Hướng Nam.
"Ngươi !" Lưu Uyển Chi giậm chân, "Người đâu !"
"Dạ." Gia đinh bước lên.
"Đem ả tiện nhân này đuổi đi cho ta !" Lưu Uyển Chi cắn răng nói, "Y phục rách rưới, xúi quẩy cả năm."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nghe nói thổ phỉ rất hung tàn!!!
- Chương 2: Ta giúp ngươi diệt trừ thổ phỉ!!!
- Chương 3: Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt!!!
- Chương 4: Lực lượng bức họa!!!
- Chương 5: Tập tranh nhỏ hài hòa vui vẻ!!!
- Chương 6: Mộc sư gia rất hung dữ!!!
- Chương 7: Cảm thấy mê man!!!
- Chương 8: Rõ ràng chính là tổ tông!!!
- Chương 9: Ta muốn đến gặp vị tân tri phủ !!!
- Chương 10: Mọt sách rất đáng sợ!!!
- Chương 11: Vì sao nhất định phải ép Triệu Việt xuống núi!!!
- Chương 12: Có người muốn đến giúp đỡ!!!
- Chương 13: Vô sự lấy lòng!!!
- Chương 14: Đến tột cùng đại nhân muốn giúp ai!!!
- Chương 15: Tha hương gặp cố tri!!!
- Chương 16: Ngươi không xuống núi thì ta lên núi!!!
- Chương 17: Không mời mà tới!!!
- Chương 18: Cùng nhau về nhà ăn tết!!!
- Chương 19: Một nhóm thổ phỉ xuống núi!!!
- Chương 20: Ta là gió, ngươi là cát!!!
- Chương 21: Theo nhu cầu mỗi bên!!!
- Chương 22: Đại đương gia không nên cứ âm mặt!!!
- Chương 23: Đại nhân đi đâu rồi!!!
- Chương 24: Chợ hoa đăng náo nhiệt!!!
- Chương 25: Người Mục gia trang tới!!!
- Chương 26: Tám phần là đang diễn kịch!!!
- Chương 27: Tiện nghi không chiếm thì phí!!!
- Chương 28: Bắt đầu tiêu diệt thổ phỉ!!!
- Chương 29: Chúng ta vẫn là đầu hàng thì hơn!!!
- Chương 30: Người đâu, bồi đại nhân dùng cơm!!!
- Chương 31: Không bằng chuyển nhà đi!!!
- Chương 32: Thăm dò núi Thương Mang!!!
- Chương 33: Diệt trừ thổ phỉ núi Thương Mang!!!
- Chương 34: Mọt sách sẽ ngủ nướng!!!
- Chương 35: Đến tột cùng vì sao phải đóng quân ở núi Thương Mang!!!
- Chương 36: Bún chua cay còn rất ngon!!!
- Chương 37: Nửa đêm muốn làm gì???
- Chương 38: Bí mật Hổ Đầu Cương!!!
- Chương 39: Trong núi có một con thiêu thân!!!
- Chương 40: Triệu đại đương gia không ... được!!!
- Chương 41: Vì sao nhất định phải giải thích với ta?
- Chương 42: Rượu vong xuyên!!!
- Chương 43: Thành Hoàng gia hiển linh là chuyện tốt!!!
- Chương 44: Triệu đại đương gia có sở thích kì quái!!!
- Chương 45: Kế hoạch hãm hại của Ôn đại nhân!!!
- Chương 46: Mọt sách bị bệnh!!!
- Chương 47: Cùng đến phía sau núi!!!
- Chương 48: Triệu đại đương gia bối rối!!!
- Chương 49: Đột biến trong núi!!!
- Chương 50: Vu cổ thuật!!!
- Chương 51: Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(*)
- Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!
- Chương 53: Đại đương gia, ngươi đỏ mặt cái gì???
- Chương 54: Tiếng động ở ngoài vùng hoang vu!!!
- Chương 55: Tác dụng của Hồng giáp lang!!!
- Chương 56: Cùng đến hố sâu!!!
- Chương 57: Ôn đại nhân rất suy yếu!!!
- Chương 58: Quan phủ tất nhiên sẽ không nhúng tay!!!
- Chương 59: Một con cua bị luộc chín!!!
- Chương 60: Chơi trò thổ phỉ cướp bóc!!
- Chương 61: Sau lưng còn có nghĩa phụ!!!
- Chương 62: Rốt cục ngươi có muốn thành thân hay không???
- Chương 63: Vì sao lại mang theo thứ này trên người???
- Chương 64: Rốt cục là có thân phận gì???
- Chương 65: Không nên để cho đại nhân nhìn thấy!!!
- Chương 66: Câu đố về thân thế!!!
- Chương 67: Có vẻ như là bị đùa bỡn!!!
- Chương 68: Triệu đại đương gia rất lo lắng!!!
- Chương 69: Ngày mai ta sẽ bồi thường một cái nồi!!!
- Chương 70: Mỹ nam tử anh tuấn xuất hiện!!!
- Chương 71: Có chút nói không nên lời!!!
- Chương 72: Dáng người không tồi!!!
- Chương 73: Cùng lắm thì bỏ trốn!!!
- Chương 74: Đánh bậy đánh bạ cũng có thu hoạch!!!
- Chương 75: Cứu một cô nương trở về!!!
- Chương 76: Có khi nào là mỹ nhân kế không???
- Chương 77: Khi người ngốc lên thì cũng không có biện pháp!!!
- Chương 78: Người trong triều đến!!!
- Chương 79: Vì sao lúc nào cũng là ngươi!!!
- Chương 80: Phát hiện mới trong Hổ Đầu bang!!!
- Chương 81: Đại Minh Vương vài chục năm trước!!!
- Chương 82: Ta sẽ bảo vệ ngươi!!!
- Chương 83: Tam thiếu gia Khổng Tước môn!!!
- Chương 84: Mọt sách đọc sách rất nhanh!!!
- Chương 85: Đã nói là cô nương chưa thấy qua những chuyện lớn trên đời!!!
- Chương 86: Võ công có chút quen thuộc!!!
- Chương 87: Ta muốn cướp người với triều đình!!!
- Chương 88: Tiền Mãn Thương là ai???
- Chương 89: Lừa gạt mới có thể biết được kết quả!!!
- Chương 90: Đại nhân rất oán niệm!!!
- Chương 91: Hồng giáp lang rất tức giận!!!
- Chương 92: Sẽ thành thân thuộc!!!
- Chương 93: Tiểu Mộc lập gia đình!!!
- Chương 94: Đi đến Vương Thành!!!
- Chương 95: Bóng dáng màu trắng là cái gì???
- Chương 96: Một chuyện đổi một miếng gà nướng!!!
- Chương 97: Ngươi có từng nghe qua cái tên này chưa???
- Chương 98: Mới tới Vương Thành!!!
- Chương 99: Có người bao Phiêu Hương viện!!!
- Chương 100: Chuyện này cứ quyết định như vậy sao???
- Chương 101: Ôn phu nhân quả thật hiền lương thục đức!!!
- Chương 102: Triệu đại đương gia như hoa như ngọc!!!
- Chương 103: Ôn đại nhân tiến cung!!!
- Chương 104: Hoàng Thượng đến nhà cướp người!!!
- Chương 105: Nhạc mẫu muốn đến Vương Thành!!!
- Chương 106: Vì sao người bị đùa giỡn luôn là mình???
- Chương 107: Bàn chuyện làm ăn ánh mắt phải sáng ngời!!!
- Chương 108: Nếu ta không cho ngươi đi!!!
- Chương 109: Khi nào mới có thể ăn chân giò nướng????
- Chương 110: Vì sao vừa gặp mặt liền đánh nhau!!!
- Chương 111: Ôn đại nhân chấn kinh!!!
- Chương 112: Trên đường gặp cướp!!!
- Chương 113: Chính là đám người này!!!
- Chương 114: Vì sao ai cũng muốn tới giúp vui!!!
- Chương 115: Son phấn thơm ngào ngạt!!!
- Chương 116: Gặp nhau ở tửu lâu!!!
- Chương 117: Nửa đêm canh ba đi đâu rồi???
- Chương 118: Tốt nhất là có thể cấm dục!!!
- Chương 119: Hết thảy đều càng lúc càng tốt!!!
- Chương 120: Ôn đại nhân rốt cuộc là người nào???
- Chương 121: Không phá thì không xây được!!!
- Chương 122: Ấn đường của đại nhân gần đây phát đen!!!
- Chương 123: Hồng giáp lang mất tích!!!
- Chương 124: Có người muốn mua bí phương!!!
- Chương 125: Náo loạn nhỏ trên đường!!!
- Chương 126: Nếu đã gặp thì chính là duyên phận!!!
- Chương 127: Phải làm thế nào mới khiến ảnh vệ không đi theo??
- Chương 128: Ai mà có thể nói thắng được Ôn đại nhân!!!
- Chương 129: Chuyện năm xưa!!!
- Chương 130: Tổng cộng có ba manh mối!!!
- Chương 131: Dị động trong bãi tha ma!!!
- Chương 132: Tiểu Vô Ảnh lập công!!!
- Chương 133: Ái khanh không thể ăn cái này!!!
- Chương 134: Vi thần muốn giúp Trương đại nhân!!!
- Chương 135: Nửa đêm rồi vì sao còn chưa về nhà!!!
- Chương 136: Không bằng bắt tiểu nhị về trước đi!!!
- Chương 137: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!!
- Chương 138: Đem xẻng tới Ngự Hoa viên cho trẫm!!!
- Chương 139: Thiên hạ đệ nhất tài tử!!!
- Chương 140: Là phúc hay là họa!!!
- Chương 141: Phải chọn ngày lành trước!!!
- Chương 142: Mười ngày sau thành thân!!!
- Chương 143: Đại hôn (Thượng)
- Chương 144: Đại hôn (Trung)
- Chương 145: Đại hôn (Hạ)
- Chương 146: Vì sao lại yên tâm như thế???
- Chương 147: Tự mình quyết định!!!
- Chương 148: Ngươi muốn chọn như thế nào???
- Chương 149: Rốt cuộc có đi hay không???
- Chương 150: Gà bay chó sủa vì đi Đông Hải!!!
- Chương 151: Thành Đại Côn rách nát!!!
- Chương 152: Quần lót của Ôn đại nhân bị trộm!!!
- Chương 153: Nghe nói ngươi thành thân rồi???
- Chương 154: Trừ phi điều tra rõ chân tướng trước!!!
- Chương 155: Một đống loạn ma!!!
- Chương 156: Kéo tơ bóc kén!!!
- Chương 157: Thẩm minh chủ thần công cái thế!!!
- Chương 158: Đón năm mới!!!
- Chương 159: Người hữu tình!!!
- Chương 160: Thuận tiện lừa chút tiền!!!
- Chương 161: Vật biểu tượng giang hồ gặp được bà mai thật!!!
- Chương 162: Thiên nhai hải các!!!
- Chương 163: Gọi một tiếng mẹ nghe xem nào!!!
- Chương 164: Chuyện cũ năm xưa!!!
- Chương 165: Thạch bà bà làm điểm tâm!!!
- Chương 166: Tự làm bậy!!!
- Chương 167: Hoa nở giữa ngày đông!!!
- Chương 168: Việc vui trong Bình Lãng bang đúng là không ít!!!
- Chương 169: Có Ôn đại nhân ở đây!!!
- Chương 170: Tháp Bạch Ngư đầy rẫy cơ quan!!!
- Chương 171: Lệ giao nhân!!!
- Chương 172: Cư nhiên còn lấy tay sờ sờ!!!
- Chương 173: Liên hoàn bộ!!!
- Chương 174: Thật sự có binh đoàn giao nhân!!!
- Chương 175: Lấy danh tiết Tây Nam Vương thề!!!
- Chương 176: Gió yên sóng lặng trước cuộc chiến!!!
- Chương 177: Quả nhiên có lệ giao nhân!!!
- Chương 178: Một chiếc thuyền lớn màu đen!!!
- Chương 179: Cũng không có hói hoàn toàn!!!
- Chương 180: Ôn ái khanh đâu rồi???
- Chương 181: Nhặt được tiểu giao nhân!!!
- Chương 182: Sơ chiến báo cáo thắng lợi!!!
- Chương 183: Có khúc phổ cùng nhau thổi!!!
- Chương 184: Ôn đại nhân đi đâu rồi???
- Chương 185: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Thượng)
- Chương 186: Cuộc chiến ở đảo Bối Sa (Hạ)
- Chương 187: Toàn Sở quân ai cũng biết Tiểu Vương gia ngạo kiều!!!
- Chương 188: Ôn đại nhân thông minh cơ trí!!!
- Chương 189: Nhi tử Đại Minh vương!!!
- Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!
- Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)
- Chương 192: Cuộc chiến cuối cùng (Trung)
- Chương 193: Cuộc chiến cuối cùng (Hạ)
- Chương 194: Tuế nguyệt khôn cùng, thiên địa tiêu dao!!!
- Chương 195: Phiên ngoại