Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Chương 219: Thái tử gởi thư
Chương trước- Chương 1: Minh Vương tuyển Phi
- Chương 2: Trả thù ngược lại
- Chương 3: Tin tức là thật
- Chương 4: Phụ thân thiên vị
- Chương 5: Mẹ cả dạy dỗ
- Chương 6: Hôn lễ ồn ào
- Chương 7: Động phòng như thế
- Chương 8: Đêm động phòng ngủ một mình
- Chương 9: Hai tiểu thiếp
- Chương 10: Chủ động tới cửa
- Chương 11: Dâng trà
- Chương 12: Chơi đùa mà thôi
- Chương 13: Dạy dỗ nha đầu
- Chương 14: Vợ chồng gặp lại
- Chương 15: Tuyết Y biểu muội
- Chương 16: Khinh bỉ tập thể
- Chương 17: Nghênh đón mỹ nhân
- Chương 18: Khuê mật
- Chương 19: Trị tài nhân
- Chương 20: Đồng tâm hiệp lực
- Chương 21: Không kiên nhẫn rời đi
- Chương 22: Lén giáo huấn
- Chương 23: Nghiêm trị ác nô
- Chương 24: Đá ngươi xuống nước
- Chương 25: Cho xuống nước nữa
- Chương 26: Tướng gia tới cửa
- Chương 27: Bằng hữu gặp nhau
- Chương 28: Cực kỳ dịu dàng
- Chương 29: Hé lộ sự thật
- Chương 30: Đá xuống giường
- Chương 31: Tức giận bỏ đi
- Chương 32: Huynh đệ đột kích
- Chương 33: Đối phó công kích
- Chương 34: Siêu cấp nước trà
- Chương 35: Dụ địch xâm nhập
- Chương 36: Một con chuột
- Chương 37: Ác bá hộ phi
- Chương 38: Làm rất khá
- Chương 39: Giáo huấn nha đầu
- Chương 40: Có chút hối hận
- Chương 41: Âm thầm tính kế
- Chương 42: Một mình về lại mặt (*)
- Chương 43: Chạy nhanh rời cửa
- Chương 44: Lên án
- Chương 45: Diệu kế đuổi người
- Chương 46: Khích tướng nho nhỏ
- Chương 47: Thân tỷ gây chuyện
- Chương 48: Vương gia nổi giận
- Chương 49: Khi dễ tiểu bạch thỏ
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Kế hoạch bắt đầu
- Chương 54: Lãnh cự biểu muội
- Chương 55: Ôn nhu an ủi
- Chương 56: Biểu muội đột kích
- Chương 57: Đổi trắng thay đen
- Chương 58: Kết hạ thù
- Chương 59: Mới gặp hiểu quả
- Chương 60: Đơn giản hiệu quả
- Chương 61: Biểu muội lại đến
- Chương 62: Vương gia trở về
- Chương 63: Kéo vào hậu cung
- Chương 64: Nhốt đánh vào địa ngục
- Chương 65: Từng bước đẩy mạnh
- Chương 66: Sư huynh cũng đến
- Chương 67: Đột nhiên thổ lộ
- Chương 68: Vương gia ghen
- Chương 69: Vương gia ghen (2)
- Chương 70: Vương gia ghen (3)
- Chương 71: Vương gia ghen (4)
- Chương 72: Vương gia ghen (5)
- Chương 73: Vương gia ghen (6)
- Chương 74: Vương gia ghen (7)
- Chương 75: Một cước đá phi (1)
- Chương 76: Một cước đá phi (2)
- Chương 77: Một cước đá phi (3)
- Chương 78: Một cước đá phi (4)
- Chương 79: Một cước đá phi (5)
- Chương 80: Một cước đá phi (6)
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 107
- Chương 108: Kinh sợ vương phi
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111: Phản đem nhất quân
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tướng gia tới nói chuyện
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Công chúa nam vân
- Chương 122
- Chương 123: Ôn nhu khẽ hôn
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129: Địch ý lần thứ hai
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Mất đi nụ hôn đầu tiên
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140: Người nhà mẹ đẻ tới
- Chương 141: Tương phủ tiếp người
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145: Hôn trộm bị bắt
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 149
- Chương 150: Tim đập thình thịch
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153: Dưới ánh trăng mê tình
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Giang nam gặp nhau
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161: Chạy trốn không thành
- Chương 162
- Chương 163: Ôn nhu đối đãi
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Ngươi trốn ta đuổi theo
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Viên phòng
- Chương 171
- Chương 172: Không biết thỏa mãn
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Không dễ chọc
- Chương 176
- Chương 177: Trở lại kinh thành
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Bộc lộ bản tính
- Chương 181
- Chương 182: Song kiếm hợp bích
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186-187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194: Bán đứt quan hệ
- Chương 195
- Chương 196: Lôi kéo đồng bọn
- Chương 197: Tướng gia tức giận
- Chương 198: Thực thi kế hoạch
- Chương 199: Mọi chuyện đã xong
- Chương 200: Đại náo bộ phủ
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Phát hiện tình ý
- Chương 204
- Chương 205: Thanh trừ dư nghiệt
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: Nháy mắt giết tình địch
- Chương 209: Nhẹ nhàng thoát hiểm
- Chương 210
- Chương 211: Nhẹ nhàng linh hoạt phản kích
- Chương 212: Tập thể nghiêng về
- Chương 213: Thái tử phi đến
- Chương 214: Mở rộng cửa lòng
- Chương 215: Tự mình chuốc khổ (canh hai)
- Chương 216: Hẹn hò
- Chương 217: Mỗi người có so đo
- Chương 218: Gặp gỡ thập vương gia
- Chương 219: Thái tử gởi thư
- Chương 220: Rơi vào bẫy rập
- Chương 221: Nghiêm trị tỷ đệ
- Chương 222: Các loại bái phỏng (thăm hỏi)
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226-227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232-233
- Chương 234-235
- Chương 236-237-238
- Chương 239: Huấn đạo dì nhỏ
- Chương 240: Thái tử đãi khách
- Chương 241
- Chương 242-243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247: Trở về phượng tường
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Ra tay muốn hung ác
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263-264
- Chương 265: Đánh Lớn Một Trận
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271: Tướng gia đại bại
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Đòi lại công đạo
- Chương 279: Vọng tưởng muốn chạy trốn
- Chương 280: Công chúa biến hướng
- Chương 281: Châu quan đốt lửa
- Chương 282: Vương gia thất ý
- Chương 283: Nhanh chóng trưởng thành (canh hai)
- Chương 284: Công chúa xuất giá
- Chương 285
- Chương 286: Tướng gia làm ác
- Chương 287
- Chương 288: Con trai xuất thế
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292: Vương gia mất tích
- Chương 293: Đánh vương gia
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309: Ngoại truyện 1: động tâm 1
- Chương 310: Ngoại truyện 1: động tâm 2
- Chương 311: Ngoại truyện 3: tiểu yêu thọc gậy bánh xe
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 219: Thái tử gởi thư
"Cái gì?"
Sau nửa canh giờ, trong tửu quán truyền đến một tiếng kinh ngạc hô nhỏ.
"Ngươi nói, các nàng đem các ngươi đánh cho một trận?" Nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ —— cũng chính là Thập Vương gia, đang nghe gã sai vặt truyền tin tức về, cả người cũng như tâm đều nghe đến chấn động.
"Điều đó là thật, thưa Vương gia!" lời nói được phát ra từ hai kẻ bị phái đi theo đuôi, hai gã sai vặt bây giờ mặt mày sưng húp, quần áo xốc xếch. Vừa che trận trận co rút đau đớn trên mặt, một người khác còn phải nhịn đau đáp lại.
"Làm sao có thể!" Lắc đầu, Thập Vương gia cho rằng bọn họ là đang nói láo.
"Thật!"
Tiểu tư vội nói: "Bọn nô tài đi theo các nàng hồi lâu. Bất tri bất giác liền bị các nàng dẫn tới một hẻm nhỏ yên lặng. Sau đó, các nàng lại đột nhiên xoay đầu lại, nhưng lại chủ động tìm được vị trí của bọn nô tài! Còn không chờ nô tài nói nói, cái đó, cô nương tuổi còn nhỏ kia liền xoay người rút ra một chiếc roi, đối với các nô tài đánh một trận. Bọn nô tài muốn chạy, nàng còn không cho, nô tài muốn phản kháng, vị phu nhân kia lại tới giúp một tay, hai người họ đem chúng ta ra sức đánh một trận. Cuối cùng, vị tiểu thư kia còn trên mặt nô tài đạp một cước, nói nô tài trở lại chuyển lời cho Vương gia, là một nam nhân phải quang minh lỗi lạc, không nên lén lén lút lút, như vậy cũng quá không giống người đàn ông!"
"Nga?"
Nghe vậy, Thập Vương gia khóe miệng nhếch lên, trên mặt nhưng lại kéo ra một nụ cười yếu ớt.
Hai gã sai vặt nhìn thấy, tâm lại chợt cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất: "Vương gia, nô tài nói là thật, một chữ cũng không dám lừa Vương gia!"
"Lượng các ngươi cũng không có gan này." Hừ nhẹ một tiếng, Thập Vương gia thưởng thức lắc cái ly trong tay, ánh mắt dần dần du ly đứng lên, "Đây rốt cuộc là tiểu thư nhà nào?" Thoạt nhìn hai nữ nhi mảnh mai như thế, có thể đem hai đại nam nhân đánh cho sưng mặt sưng mũi, hắn càng ngày càng đối với các nàng cảm thấy hứng thú.
"Cái đó, Vương gia......"
Chợt, quỳ xuống đất gã sai vặt lặng lẽ ngẩng đầu lên.
"Thế nào?"
Thập Vương gia chợt hồi thần, ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng đảo qua.
Gã sai vặt rùng mình một cái, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Nô tài nhớ, khi đem hai người nô tài đánh xong, vị phu nhân kia còn nghiêm mặt khiển trách vị tiểu thư kia. Hơn nữa, nô tài nghe được, nàng gọi vị tiểu thư kia là Vân nhi."
"Vân nhi?" Thấp giọng nhắc lại cái tên này, Thập Vương gia trong mắt dấy lên một tia thiển thiển cười, "Tên rất hay. Vậy ngươi ngược lại nói một chút, vị phu nhân kia dạy dỗ nàng cái gì?"
"Kia vị phu nhân nói, tiểu thư quá càn rỡ, như thế nào lại ở trong địa bàn của người ta liền đối với người khác động chân động tay. Hơn nữa, còn động thủ đối với người của Vương gia! Một khi bị người chộp được, vậy cũng không tốt! Nàng còn lệnh cưỡng chế vị tiểu thư đối với bọn nô tài nói xin lỗi, sau đó lại tự mình tới đây nói xin lỗi, chỉ nói là vì tự vệ, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, còn đưa cho nô tài một thỏi bạc, nói là cho nô tài làm tiền thuốc thang cùng với phí tổn thất tinh thần."
"Phải không?"
Nếu nói là nghe được nửa đoạn trước cũng đã đủ cảm thấy kinh ngạc. Như vậy, khi nửa đoạn sau truyền vào trong tai, Thập Vương gia cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Hai người kia thật đúng là chơi thật khá"
Trước mắt bất giác hiện lên dung nhan các nàng, hắn khẽ gật đầu."Được rồi! Nếu các nàng không muốn chúng ta biết được thân phận của các nàng, vậy thì không cần lại đi dò xét."
"Vương gia?" Nghe nói như thế, gã sai vặt vừa sửng sốt, "Ngài không muốn biết thân phận của các nàng sao?"
"Nếu có duyên, sau này chúng ta tự nhiên sẽ gặp nhau. Hơn nữa, nhìn cách các nàng ăn mặc cùng khí chất, cùng với lúc đối mặt Bổn vương, xem ra thân phận của các nàng cũng cùng Bổn vương lực lượng ngang nhau. Kế tiếp, cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng không phải là không có." Khóe miệng nhẹ kéo, Thập Vương gia tựa hồ đã nghĩ tới điều gì.
Nghe hắn nói như vậy, gã sai vặt liền không nói thêm gì nữa, đàng hoàng liền lui sang một bên.
Mà Thập Vương gia, lần nữa lắc lư cái ly trong tay, nhìn chất rượu màu hổ phách lay động bên trong, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ chén lên liền uống một hơi cạn sạch.
== ta là tiểu bạch thỏ trở về đường ranh giới ==
"Ha ha ha, hảo hảo chơi! Tứ tẩu, sau này có rảnh rỗi chúng ta đi chơi đi!"
Không có đi ra ngoài quá lâu, Hạ Mộng liền cùng Nam Vân công chúa trở về. Thực tế tình huống đặt ở trước mắt: trước tiên ở trong tửu quán gặp gỡ Thập Vương gia, sau đó Nam Vân công chúa không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng không biết bị gì, đem hai gã sai vặt nhà người ta đánh nằm đo đất, một khi Thập Vương gia tức giận, vậy còn không để cho người ra lục soát? Nếu như hai người bọn họ tiếp tục ở trên đường làm loạn, như vậy không phải là tự đem mình đưa vào miệng cọp sao? May mắn hai người ăn uống no đủ, một đường lúc trở lại cũng cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một chút, tâm tình coi như có thể.
Bất quá ——
"Rốt cục chịu trở lại?"
Mới bước vào cửa, một thanh âm sâm sâm liền đập vào mặt, thoáng chốc đem các nàng tâm tình thật là tốt cũng làm cho chạy tới ngoài chín tầng mây.
"Vương gia?"
Đối với cái thanh âm này thật sự là không thể quen thuộc hơn nữa, Hạ Mộng liền vội vàng tiến lên từng bước.
Nam Vân công chúa lại tựa hồ như bị giật mình, bận rộn không ngừng liền trốn được sau lưng Hạ Mộng.
Thấy nàng như vậy, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, một tay kéo lấy nàng ra ngoài. "Yên tâm đi, chuyện mới vừa rồi xảy ra, hắn không thể nào biết."
"Có thật không?" Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi, "Nhưng là, Tứ ca sắc mặt của hắn khó nhìn như vậy ——"
"Các người đang nói cái gì?"
"A, không có gì không có gì!" Phảng phất giống con thỏ bị hoảng sợ, Nam Vân công chúa nhảy dựng lên.
Nha đầu này, không phải là điển hình giấu đầu lòi đuôi sao? Hạ Mộng cảm thấy thật bất lực, vội vàng đem nàng đè xuống, mình đi lên phía trước: "Vương gia, ngài thế nào? Chúng ta không phải là đi ra ngoài còn không có đến hai canh giờ sao?"
"Còn không có sao? Tại sao ta cảm thấy cũng quá hơn nửa ngày?" Nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mất hứng.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, phảng phất giống như tiểu cẩu bị chủ nhân vứt bỏ, bộ mặt đều là tịch mịch u oán. Đối lập với lúc các nàng vừa vào cửa hi hi ha ha...... Được rồi, nàng thừa nhận, mới vừa rồi các nàng là kích thích nho nhỏ hắn một chút.
Vội vàng cười tiến lên: "Chuyện gì xảy ra? Ngài không phải nói hôm nay người nào sẽ tới cùng ngài ôn chuyện sao?"
"Tạm thời có chuyện, không có tới." Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt lại càng thúi.
Thì ra là như vậy.
Vốn là cho các nàng đi ra ngoài một chút, mình cũng cùng người khác nói chuyện phiếm, chủ ý tiêu pha thời gian. Nhưng ai biết, đợi nửa ngày người cũng không thấy đâu, bên người vừa không có người khác cùng bồi, cho nên tâm tình của hắn thật không tốt.
Nắm lấy tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn hai cái, Hạ Mộng ôn nhu nói: "Không có sao, chúng ta đây không phải là trở về rồi sao? Vương gia, hiện tại ta cùng ngài."
Hoàng Phủ Nam Ninh ngước mắt xem nàng một chút, bỗng nhiên liền đứng dậy."Tiểu bạch thỏ, tới đây!"
"A?"
"Tứ ca, ca muốn đem Tứ tẩu mang đi nơi nào?"
"Chuyện của người lớn, muội bớt can thiệp vào! Trở về chơi với con nít đi!"
"Tứ ca!" Dùng sức giậm chân, gương mặt Nam Vân công chúa thể hiện sự bất mãn. Bất quá, nàng còn là không có can đảm đuổi theo, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời đi.
Mà Hoàng Phủ Nam Ninh bọn họ bên này. Hạ Mộng đang bị hắn mang đi về phía trước thật là xa, sau khi hai người trở lại gian phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tay ra.
"Vương gia, thế nào?" Nhìn tình huống, tựa hồ có chuyện gì xảy ra. Hạ Mộng tâm trầm xuống, vội vàng liền hỏi.
"Kịch hay chính là trong ngày đại thọ của hoàng đế."
Nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó, Hạ Mộng cả cười.
"Phải không? Nói như vậy, cách ngày chúng ta trở về Phượng Tường vương triều không xa."
"Đúng vậy, không xa." Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài một tiếng, "Bất quá, trở về trước mấy ngày này, cũng không hẳn là tốt."
"Có cái gì không tốt chứ? Còn không phải là giống ngày thường, cứ qua ngày sao? Chúng ta là khách, ăn ngủ nghỉ đều có người phụ trách, trông nom hắn nhiều như vậy làm gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh chợt quay đầu lại. "Mới vừa rồi, sau khi hai người đi, thái tử lại sai người đưa tới một món đồ."
Thái tử?
Nhắc tới người này, Hạ Mộng theo bản năng liền uất ức.
"Lại đưa tới cái gì?"
Cái gì trân châu mã não, tuyết liên linh chi, ngắn ngủn trong thời gian mấy ngày, nên đưa gì đó cũng tặng, hiện tại hắn lại muốn ra hoa chiêu gì?
"Một phong thư, có tỉ ấn của thái tử." Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nói, liền từ trong tay áo lấy ra phong thư đưa tới trong tay nàng.
Hạ Mộng nhận lấy, mở ra xem một chút, ngay sau đó lại nhịn không được bật cười.
"Thái tử điện hạ thật đúng là không tiếc tâm tư nha! Vì lôi kéo chúng ta, hiện tại ngay cả phần này ngoan tâm cũng đem xuống. Xem ra, nếu chúng ta không giúp hắn giải quyết xong chuyện này, chúng ta cũng đừng trông cậy vào việc có thể hảo hảo đi ra khỏi đất nước này."
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên."Thái tử điện hạ này, lòng nghi ngờ thật sự là quá nặng!"
"Không sai. Chúng ta đã đáp ứng chuyện của hắn, hắn vẫn còn nhiều lần muốn tới thử nghiệm thành tâm của chúng ta, hôm nay lại còn đưa tới thông điệp như vậy. Nói thật kiểu này thật làm cho người ta có vẻ chán ghét." Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng tiện tay liền đem phong thư thả vào trên khay trà.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt cũng âm trầm. "Nàng nói, người đàn ông này nếu như lên làm hoàng đế, theo như phần thư tín này thì hắn sẽ làm gì?"
"Một khi bắt đầu, thì nhất định sẽ có lật lọng. Bất quá, hắn sẽ từ từ cố gắng dàn xếp ổn thoả, cho đến cuối cùng, chờ chuyện qua, thời điểm nhân chứng vật chứng ban đầu cũng bị hắn cho tiêu hủy không sai biệt lắm, vậy thì có thể trở mặt! Người ta là hoàng đế, còn sợ không làm gì được vương gia vương phi không có thực quyền như chúng ta sao?" Cười, Hạ Mộng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, "Điểm này, Vương gia ngài sớm nên nghĩ tới mới phải."
"Ta là nghĩ tới, nhưng là......" Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng một cái, "Thái tử này thật sự là quá đáng ghét! Ngày ngày đều tới dây dưa, ta hiện tại liền muốn một quyền kết thúc hắn! So với việc xem các hoàng tử xung đột kịch liệt còn muốn làm hơn!"
"Vương gia ngài trước đừng như vậy." Vội vàng đi tới, Hạ Mộng nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, để cho tay của mình cùng hắn nắm thật chặt ở chung một chỗ, "Thập lục hoàng tử này là nhất định phải diệt trừ. Chúng ta hiện tại cứ phải theo như ý tứ thái tử đi, dù sao thế lực hắn cũng khá lớn, lại còn một đám người cứ luôn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta không thể khinh cử vọng động được."
"Ta biết." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh càng căm tức, "Chúng ta bất quá là ra ngoài chúc cái thọ, có cần nhất thiết như vầy hay không?"
Cùng nàng ở chung một chỗ, vậy thì vấn đề gì cũng sẽ có. Nàng chính là một người vui không bằng nhiều người vui, chỉ cần có nàng ở cùng một chỗ, vậy thì nhất định sẽ bị nháo ngất trời. Điểm này, Hạ Mộng đã sớm biết. Bất quá, nàng cũng sẽ không ngu đến nói cho hắn biết.
Sau nửa canh giờ, trong tửu quán truyền đến một tiếng kinh ngạc hô nhỏ.
"Ngươi nói, các nàng đem các ngươi đánh cho một trận?" Nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ —— cũng chính là Thập Vương gia, đang nghe gã sai vặt truyền tin tức về, cả người cũng như tâm đều nghe đến chấn động.
"Điều đó là thật, thưa Vương gia!" lời nói được phát ra từ hai kẻ bị phái đi theo đuôi, hai gã sai vặt bây giờ mặt mày sưng húp, quần áo xốc xếch. Vừa che trận trận co rút đau đớn trên mặt, một người khác còn phải nhịn đau đáp lại.
"Làm sao có thể!" Lắc đầu, Thập Vương gia cho rằng bọn họ là đang nói láo.
"Thật!"
Tiểu tư vội nói: "Bọn nô tài đi theo các nàng hồi lâu. Bất tri bất giác liền bị các nàng dẫn tới một hẻm nhỏ yên lặng. Sau đó, các nàng lại đột nhiên xoay đầu lại, nhưng lại chủ động tìm được vị trí của bọn nô tài! Còn không chờ nô tài nói nói, cái đó, cô nương tuổi còn nhỏ kia liền xoay người rút ra một chiếc roi, đối với các nô tài đánh một trận. Bọn nô tài muốn chạy, nàng còn không cho, nô tài muốn phản kháng, vị phu nhân kia lại tới giúp một tay, hai người họ đem chúng ta ra sức đánh một trận. Cuối cùng, vị tiểu thư kia còn trên mặt nô tài đạp một cước, nói nô tài trở lại chuyển lời cho Vương gia, là một nam nhân phải quang minh lỗi lạc, không nên lén lén lút lút, như vậy cũng quá không giống người đàn ông!"
"Nga?"
Nghe vậy, Thập Vương gia khóe miệng nhếch lên, trên mặt nhưng lại kéo ra một nụ cười yếu ớt.
Hai gã sai vặt nhìn thấy, tâm lại chợt cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất: "Vương gia, nô tài nói là thật, một chữ cũng không dám lừa Vương gia!"
"Lượng các ngươi cũng không có gan này." Hừ nhẹ một tiếng, Thập Vương gia thưởng thức lắc cái ly trong tay, ánh mắt dần dần du ly đứng lên, "Đây rốt cuộc là tiểu thư nhà nào?" Thoạt nhìn hai nữ nhi mảnh mai như thế, có thể đem hai đại nam nhân đánh cho sưng mặt sưng mũi, hắn càng ngày càng đối với các nàng cảm thấy hứng thú.
"Cái đó, Vương gia......"
Chợt, quỳ xuống đất gã sai vặt lặng lẽ ngẩng đầu lên.
"Thế nào?"
Thập Vương gia chợt hồi thần, ánh mắt lạnh như băng nhẹ nhàng đảo qua.
Gã sai vặt rùng mình một cái, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Nô tài nhớ, khi đem hai người nô tài đánh xong, vị phu nhân kia còn nghiêm mặt khiển trách vị tiểu thư kia. Hơn nữa, nô tài nghe được, nàng gọi vị tiểu thư kia là Vân nhi."
"Vân nhi?" Thấp giọng nhắc lại cái tên này, Thập Vương gia trong mắt dấy lên một tia thiển thiển cười, "Tên rất hay. Vậy ngươi ngược lại nói một chút, vị phu nhân kia dạy dỗ nàng cái gì?"
"Kia vị phu nhân nói, tiểu thư quá càn rỡ, như thế nào lại ở trong địa bàn của người ta liền đối với người khác động chân động tay. Hơn nữa, còn động thủ đối với người của Vương gia! Một khi bị người chộp được, vậy cũng không tốt! Nàng còn lệnh cưỡng chế vị tiểu thư đối với bọn nô tài nói xin lỗi, sau đó lại tự mình tới đây nói xin lỗi, chỉ nói là vì tự vệ, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, còn đưa cho nô tài một thỏi bạc, nói là cho nô tài làm tiền thuốc thang cùng với phí tổn thất tinh thần."
"Phải không?"
Nếu nói là nghe được nửa đoạn trước cũng đã đủ cảm thấy kinh ngạc. Như vậy, khi nửa đoạn sau truyền vào trong tai, Thập Vương gia cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Hai người kia thật đúng là chơi thật khá"
Trước mắt bất giác hiện lên dung nhan các nàng, hắn khẽ gật đầu."Được rồi! Nếu các nàng không muốn chúng ta biết được thân phận của các nàng, vậy thì không cần lại đi dò xét."
"Vương gia?" Nghe nói như thế, gã sai vặt vừa sửng sốt, "Ngài không muốn biết thân phận của các nàng sao?"
"Nếu có duyên, sau này chúng ta tự nhiên sẽ gặp nhau. Hơn nữa, nhìn cách các nàng ăn mặc cùng khí chất, cùng với lúc đối mặt Bổn vương, xem ra thân phận của các nàng cũng cùng Bổn vương lực lượng ngang nhau. Kế tiếp, cơ hội gặp mặt của chúng ta cũng không phải là không có." Khóe miệng nhẹ kéo, Thập Vương gia tựa hồ đã nghĩ tới điều gì.
Nghe hắn nói như vậy, gã sai vặt liền không nói thêm gì nữa, đàng hoàng liền lui sang một bên.
Mà Thập Vương gia, lần nữa lắc lư cái ly trong tay, nhìn chất rượu màu hổ phách lay động bên trong, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ chén lên liền uống một hơi cạn sạch.
== ta là tiểu bạch thỏ trở về đường ranh giới ==
"Ha ha ha, hảo hảo chơi! Tứ tẩu, sau này có rảnh rỗi chúng ta đi chơi đi!"
Không có đi ra ngoài quá lâu, Hạ Mộng liền cùng Nam Vân công chúa trở về. Thực tế tình huống đặt ở trước mắt: trước tiên ở trong tửu quán gặp gỡ Thập Vương gia, sau đó Nam Vân công chúa không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng không biết bị gì, đem hai gã sai vặt nhà người ta đánh nằm đo đất, một khi Thập Vương gia tức giận, vậy còn không để cho người ra lục soát? Nếu như hai người bọn họ tiếp tục ở trên đường làm loạn, như vậy không phải là tự đem mình đưa vào miệng cọp sao? May mắn hai người ăn uống no đủ, một đường lúc trở lại cũng cưỡi ngựa xem hoa đi dạo một chút, tâm tình coi như có thể.
Bất quá ——
"Rốt cục chịu trở lại?"
Mới bước vào cửa, một thanh âm sâm sâm liền đập vào mặt, thoáng chốc đem các nàng tâm tình thật là tốt cũng làm cho chạy tới ngoài chín tầng mây.
"Vương gia?"
Đối với cái thanh âm này thật sự là không thể quen thuộc hơn nữa, Hạ Mộng liền vội vàng tiến lên từng bước.
Nam Vân công chúa lại tựa hồ như bị giật mình, bận rộn không ngừng liền trốn được sau lưng Hạ Mộng.
Thấy nàng như vậy, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, một tay kéo lấy nàng ra ngoài. "Yên tâm đi, chuyện mới vừa rồi xảy ra, hắn không thể nào biết."
"Có thật không?" Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi, "Nhưng là, Tứ ca sắc mặt của hắn khó nhìn như vậy ——"
"Các người đang nói cái gì?"
"A, không có gì không có gì!" Phảng phất giống con thỏ bị hoảng sợ, Nam Vân công chúa nhảy dựng lên.
Nha đầu này, không phải là điển hình giấu đầu lòi đuôi sao? Hạ Mộng cảm thấy thật bất lực, vội vàng đem nàng đè xuống, mình đi lên phía trước: "Vương gia, ngài thế nào? Chúng ta không phải là đi ra ngoài còn không có đến hai canh giờ sao?"
"Còn không có sao? Tại sao ta cảm thấy cũng quá hơn nửa ngày?" Nhìn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt mất hứng.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, phảng phất giống như tiểu cẩu bị chủ nhân vứt bỏ, bộ mặt đều là tịch mịch u oán. Đối lập với lúc các nàng vừa vào cửa hi hi ha ha...... Được rồi, nàng thừa nhận, mới vừa rồi các nàng là kích thích nho nhỏ hắn một chút.
Vội vàng cười tiến lên: "Chuyện gì xảy ra? Ngài không phải nói hôm nay người nào sẽ tới cùng ngài ôn chuyện sao?"
"Tạm thời có chuyện, không có tới." Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt lại càng thúi.
Thì ra là như vậy.
Vốn là cho các nàng đi ra ngoài một chút, mình cũng cùng người khác nói chuyện phiếm, chủ ý tiêu pha thời gian. Nhưng ai biết, đợi nửa ngày người cũng không thấy đâu, bên người vừa không có người khác cùng bồi, cho nên tâm tình của hắn thật không tốt.
Nắm lấy tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn hai cái, Hạ Mộng ôn nhu nói: "Không có sao, chúng ta đây không phải là trở về rồi sao? Vương gia, hiện tại ta cùng ngài."
Hoàng Phủ Nam Ninh ngước mắt xem nàng một chút, bỗng nhiên liền đứng dậy."Tiểu bạch thỏ, tới đây!"
"A?"
"Tứ ca, ca muốn đem Tứ tẩu mang đi nơi nào?"
"Chuyện của người lớn, muội bớt can thiệp vào! Trở về chơi với con nít đi!"
"Tứ ca!" Dùng sức giậm chân, gương mặt Nam Vân công chúa thể hiện sự bất mãn. Bất quá, nàng còn là không có can đảm đuổi theo, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời đi.
Mà Hoàng Phủ Nam Ninh bọn họ bên này. Hạ Mộng đang bị hắn mang đi về phía trước thật là xa, sau khi hai người trở lại gian phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tay ra.
"Vương gia, thế nào?" Nhìn tình huống, tựa hồ có chuyện gì xảy ra. Hạ Mộng tâm trầm xuống, vội vàng liền hỏi.
"Kịch hay chính là trong ngày đại thọ của hoàng đế."
Nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó, Hạ Mộng cả cười.
"Phải không? Nói như vậy, cách ngày chúng ta trở về Phượng Tường vương triều không xa."
"Đúng vậy, không xa." Hoàng Phủ Nam Ninh thở dài một tiếng, "Bất quá, trở về trước mấy ngày này, cũng không hẳn là tốt."
"Có cái gì không tốt chứ? Còn không phải là giống ngày thường, cứ qua ngày sao? Chúng ta là khách, ăn ngủ nghỉ đều có người phụ trách, trông nom hắn nhiều như vậy làm gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh chợt quay đầu lại. "Mới vừa rồi, sau khi hai người đi, thái tử lại sai người đưa tới một món đồ."
Thái tử?
Nhắc tới người này, Hạ Mộng theo bản năng liền uất ức.
"Lại đưa tới cái gì?"
Cái gì trân châu mã não, tuyết liên linh chi, ngắn ngủn trong thời gian mấy ngày, nên đưa gì đó cũng tặng, hiện tại hắn lại muốn ra hoa chiêu gì?
"Một phong thư, có tỉ ấn của thái tử." Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nói, liền từ trong tay áo lấy ra phong thư đưa tới trong tay nàng.
Hạ Mộng nhận lấy, mở ra xem một chút, ngay sau đó lại nhịn không được bật cười.
"Thái tử điện hạ thật đúng là không tiếc tâm tư nha! Vì lôi kéo chúng ta, hiện tại ngay cả phần này ngoan tâm cũng đem xuống. Xem ra, nếu chúng ta không giúp hắn giải quyết xong chuyện này, chúng ta cũng đừng trông cậy vào việc có thể hảo hảo đi ra khỏi đất nước này."
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên."Thái tử điện hạ này, lòng nghi ngờ thật sự là quá nặng!"
"Không sai. Chúng ta đã đáp ứng chuyện của hắn, hắn vẫn còn nhiều lần muốn tới thử nghiệm thành tâm của chúng ta, hôm nay lại còn đưa tới thông điệp như vậy. Nói thật kiểu này thật làm cho người ta có vẻ chán ghét." Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng tiện tay liền đem phong thư thả vào trên khay trà.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt cũng âm trầm. "Nàng nói, người đàn ông này nếu như lên làm hoàng đế, theo như phần thư tín này thì hắn sẽ làm gì?"
"Một khi bắt đầu, thì nhất định sẽ có lật lọng. Bất quá, hắn sẽ từ từ cố gắng dàn xếp ổn thoả, cho đến cuối cùng, chờ chuyện qua, thời điểm nhân chứng vật chứng ban đầu cũng bị hắn cho tiêu hủy không sai biệt lắm, vậy thì có thể trở mặt! Người ta là hoàng đế, còn sợ không làm gì được vương gia vương phi không có thực quyền như chúng ta sao?" Cười, Hạ Mộng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, "Điểm này, Vương gia ngài sớm nên nghĩ tới mới phải."
"Ta là nghĩ tới, nhưng là......" Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng một cái, "Thái tử này thật sự là quá đáng ghét! Ngày ngày đều tới dây dưa, ta hiện tại liền muốn một quyền kết thúc hắn! So với việc xem các hoàng tử xung đột kịch liệt còn muốn làm hơn!"
"Vương gia ngài trước đừng như vậy." Vội vàng đi tới, Hạ Mộng nhẹ nhàng đẩy tay của hắn ra, để cho tay của mình cùng hắn nắm thật chặt ở chung một chỗ, "Thập lục hoàng tử này là nhất định phải diệt trừ. Chúng ta hiện tại cứ phải theo như ý tứ thái tử đi, dù sao thế lực hắn cũng khá lớn, lại còn một đám người cứ luôn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, chúng ta không thể khinh cử vọng động được."
"Ta biết." Nói đến cái này, Hoàng Phủ Nam Ninh càng căm tức, "Chúng ta bất quá là ra ngoài chúc cái thọ, có cần nhất thiết như vầy hay không?"
Cùng nàng ở chung một chỗ, vậy thì vấn đề gì cũng sẽ có. Nàng chính là một người vui không bằng nhiều người vui, chỉ cần có nàng ở cùng một chỗ, vậy thì nhất định sẽ bị nháo ngất trời. Điểm này, Hạ Mộng đã sớm biết. Bất quá, nàng cũng sẽ không ngu đến nói cho hắn biết.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Minh Vương tuyển Phi
- Chương 2: Trả thù ngược lại
- Chương 3: Tin tức là thật
- Chương 4: Phụ thân thiên vị
- Chương 5: Mẹ cả dạy dỗ
- Chương 6: Hôn lễ ồn ào
- Chương 7: Động phòng như thế
- Chương 8: Đêm động phòng ngủ một mình
- Chương 9: Hai tiểu thiếp
- Chương 10: Chủ động tới cửa
- Chương 11: Dâng trà
- Chương 12: Chơi đùa mà thôi
- Chương 13: Dạy dỗ nha đầu
- Chương 14: Vợ chồng gặp lại
- Chương 15: Tuyết Y biểu muội
- Chương 16: Khinh bỉ tập thể
- Chương 17: Nghênh đón mỹ nhân
- Chương 18: Khuê mật
- Chương 19: Trị tài nhân
- Chương 20: Đồng tâm hiệp lực
- Chương 21: Không kiên nhẫn rời đi
- Chương 22: Lén giáo huấn
- Chương 23: Nghiêm trị ác nô
- Chương 24: Đá ngươi xuống nước
- Chương 25: Cho xuống nước nữa
- Chương 26: Tướng gia tới cửa
- Chương 27: Bằng hữu gặp nhau
- Chương 28: Cực kỳ dịu dàng
- Chương 29: Hé lộ sự thật
- Chương 30: Đá xuống giường
- Chương 31: Tức giận bỏ đi
- Chương 32: Huynh đệ đột kích
- Chương 33: Đối phó công kích
- Chương 34: Siêu cấp nước trà
- Chương 35: Dụ địch xâm nhập
- Chương 36: Một con chuột
- Chương 37: Ác bá hộ phi
- Chương 38: Làm rất khá
- Chương 39: Giáo huấn nha đầu
- Chương 40: Có chút hối hận
- Chương 41: Âm thầm tính kế
- Chương 42: Một mình về lại mặt (*)
- Chương 43: Chạy nhanh rời cửa
- Chương 44: Lên án
- Chương 45: Diệu kế đuổi người
- Chương 46: Khích tướng nho nhỏ
- Chương 47: Thân tỷ gây chuyện
- Chương 48: Vương gia nổi giận
- Chương 49: Khi dễ tiểu bạch thỏ
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53: Kế hoạch bắt đầu
- Chương 54: Lãnh cự biểu muội
- Chương 55: Ôn nhu an ủi
- Chương 56: Biểu muội đột kích
- Chương 57: Đổi trắng thay đen
- Chương 58: Kết hạ thù
- Chương 59: Mới gặp hiểu quả
- Chương 60: Đơn giản hiệu quả
- Chương 61: Biểu muội lại đến
- Chương 62: Vương gia trở về
- Chương 63: Kéo vào hậu cung
- Chương 64: Nhốt đánh vào địa ngục
- Chương 65: Từng bước đẩy mạnh
- Chương 66: Sư huynh cũng đến
- Chương 67: Đột nhiên thổ lộ
- Chương 68: Vương gia ghen
- Chương 69: Vương gia ghen (2)
- Chương 70: Vương gia ghen (3)
- Chương 71: Vương gia ghen (4)
- Chương 72: Vương gia ghen (5)
- Chương 73: Vương gia ghen (6)
- Chương 74: Vương gia ghen (7)
- Chương 75: Một cước đá phi (1)
- Chương 76: Một cước đá phi (2)
- Chương 77: Một cước đá phi (3)
- Chương 78: Một cước đá phi (4)
- Chương 79: Một cước đá phi (5)
- Chương 80: Một cước đá phi (6)
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 107
- Chương 108: Kinh sợ vương phi
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111: Phản đem nhất quân
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118: Tướng gia tới nói chuyện
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121: Công chúa nam vân
- Chương 122
- Chương 123: Ôn nhu khẽ hôn
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129: Địch ý lần thứ hai
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133: Mất đi nụ hôn đầu tiên
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140: Người nhà mẹ đẻ tới
- Chương 141: Tương phủ tiếp người
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145: Hôn trộm bị bắt
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148: Kế hoạch chạy trốn
- Chương 149
- Chương 150: Tim đập thình thịch
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153: Dưới ánh trăng mê tình
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Giang nam gặp nhau
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161: Chạy trốn không thành
- Chương 162
- Chương 163: Ôn nhu đối đãi
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166: Ngươi trốn ta đuổi theo
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170: Viên phòng
- Chương 171
- Chương 172: Không biết thỏa mãn
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175: Không dễ chọc
- Chương 176
- Chương 177: Trở lại kinh thành
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180: Bộc lộ bản tính
- Chương 181
- Chương 182: Song kiếm hợp bích
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186-187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194: Bán đứt quan hệ
- Chương 195
- Chương 196: Lôi kéo đồng bọn
- Chương 197: Tướng gia tức giận
- Chương 198: Thực thi kế hoạch
- Chương 199: Mọi chuyện đã xong
- Chương 200: Đại náo bộ phủ
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203: Phát hiện tình ý
- Chương 204
- Chương 205: Thanh trừ dư nghiệt
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208: Nháy mắt giết tình địch
- Chương 209: Nhẹ nhàng thoát hiểm
- Chương 210
- Chương 211: Nhẹ nhàng linh hoạt phản kích
- Chương 212: Tập thể nghiêng về
- Chương 213: Thái tử phi đến
- Chương 214: Mở rộng cửa lòng
- Chương 215: Tự mình chuốc khổ (canh hai)
- Chương 216: Hẹn hò
- Chương 217: Mỗi người có so đo
- Chương 218: Gặp gỡ thập vương gia
- Chương 219: Thái tử gởi thư
- Chương 220: Rơi vào bẫy rập
- Chương 221: Nghiêm trị tỷ đệ
- Chương 222: Các loại bái phỏng (thăm hỏi)
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226-227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232-233
- Chương 234-235
- Chương 236-237-238
- Chương 239: Huấn đạo dì nhỏ
- Chương 240: Thái tử đãi khách
- Chương 241
- Chương 242-243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247: Trở về phượng tường
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Ra tay muốn hung ác
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263-264
- Chương 265: Đánh Lớn Một Trận
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271: Tướng gia đại bại
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278: Đòi lại công đạo
- Chương 279: Vọng tưởng muốn chạy trốn
- Chương 280: Công chúa biến hướng
- Chương 281: Châu quan đốt lửa
- Chương 282: Vương gia thất ý
- Chương 283: Nhanh chóng trưởng thành (canh hai)
- Chương 284: Công chúa xuất giá
- Chương 285
- Chương 286: Tướng gia làm ác
- Chương 287
- Chương 288: Con trai xuất thế
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292: Vương gia mất tích
- Chương 293: Đánh vương gia
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309: Ngoại truyện 1: động tâm 1
- Chương 310: Ngoại truyện 1: động tâm 2
- Chương 311: Ngoại truyện 3: tiểu yêu thọc gậy bánh xe