Tổng Giám Đốc Tàn Bạo - Chương 1: Hôn nhân thương mại(1)

Tổng Giám Đốc Tàn Bạo Chương 1: Hôn nhân thương mại(1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



chapter content



Tại một biệt thự ở ngoại thành, ánh đèn sáng pha cùng chút không khí ngột ngạt, một bà lão  có vẻ tuổi ngoài 70 nhưng các chi tiết  trên khuôn mặt cũng không vì đó mà mất đi, chân vắt hình chữ ngũ ngồi chiễm lệ trên bộ ghế da hổ đắt tiền, đối diện với bà là một người con trai có khuôn mặt thiên thần cùng một cặp vợ chồng,  người con trai chính là con trai một của tập đoàn Đại Dương- Trương Đại Phong, tính cách người này như một con sư tử hoang bị nhốt trong lồng sắt lâu ngày.

'' Con nên chấp nhận hôn nhân này, thứ nhất- nếu kết thông gia với tập đoàn Hoàng bảo ta sẽ được lợi rất nhiều, thứ 2 - đây chính là tâm nguyện của ông con trước lúc qua đời''

 Giọng nói đầy quyền lực vang lên mang theo sự thuyết phục cùng nhắc nhở.

'' Tại sao con phải chấp nhận ? Đây đã là thế kỉ nào rồi mà còn các cuộc hôn nhân lạc hậu này ? Ông đã mất rồi, ta có thể không thực hiện cũng chẳng sao''

 Người con trai ngồi đối diện với bà lão lúc nãy lên tiếng, giọng nói ngang ngược pha chút bình tĩnh như mặt nước!

'' Con... Không nói nhiều nữa, dù sao con vẫn phải lấy Hoàng Diệu Linh- tiểu thư tập đoàn Hoàng Bảo, con chẳng còn đường rút lui đâu cháu trai à !''

Bà ấy nghe anh nói như vậy, tay nắm chặt thể hiện tâm tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, không bộc lộ ra ngoài, còn anh...Trong lòng bỗng dưng dâng lên một  trận cuồng phong, đôi mắt đỏ hoe, hai hàm răng  nghiến chặt , anh ghét nhất là thể loại hôn nhân này,  đời anh còn dài, mỹ nhân xung quanh chưa dùng hết mà muốn trói buộc anh với cái thứ gọi là hôn nhân kia sao? Không có cửa, bỗng nhiên anh đứng dậy đi thẳng ra chiếc xe ô tô của mình, trước khi đi anh không quên để lại một câu ''  Con cần thời gian suy nghĩ'' rồi nhấn ga cho xe chạy đi, trong phòng khách chỉ còn lại bà Hạnh và đôi vợ chồng, người chồng thấy thế bỗng  thì lên tiếng : '' Tụi con sẽ khuyên bảo nó, mẹ yên tâm'', bà Hạnh không nói gì chỉ thở dài rồi đi lên lầu.

____________//______________//_____________________//_______________//

''Con ngồi xuống đây đi Linh nhi, ta có chuyện cần nói với con'' Bà Giang- bà nội của cô lên tiếng.

'' Vâng, có chuyện gì vậy ạ?''- Cô ngây thơ hỏi lại, đôi mắt tỏ vẻ tò mò mà nhìn chằm hcằm bà Giang.

'' Dù sao thì con cũng đã 21 tuổi rồi, nên lập gia đình''

'' Gia đình ? ý bà là sao ạ ?'' - Cô khó hiểu lên tiếng, tại sao lại chắc đến gia đình ở đây, bà có bao giờ xen vào đời sống riêng tư của cô đâu, sao giờ lại....?

'' Ý  ta là hôn nhân thương mại''- Bà Giang chậm rãi lên tiếng, đưa tách trà lên miệng thưởng thức  rồi nói tiếp :'' Con cũng đã biết, trước lúc ông nội con lâm trung, ông đã để lại một yêu cầu đó là cuộc hôn nhân giữa con và thiếu gia nhà Trương thị, cuộc hôn nhân này không hẳn là dừng tại đó, nó còn đem lại rất nhiều nguồn lợi cho chúng ta''

'' Cái gì ? Hôn nhân của con ?'' - Diệu Linh không thể tin được thốt lên, làm sao lại thế ? Sao không ai nói cho cô biết cô có  vị hôn phu, chồng cô là ai? Chuyện này dường như quá hoang đường.

'' Đúng vậy! Con nên đáp ứng Linh nhi''

 Hoàng phu nhân- mẹ cô nói, bà ngoài mặt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong bà đang rất đau khổ, nhìn đứa con gái mình hết mực cưng chiều lại gánh trên vai chuyện này, bà biết cuộc hôn nhân không đến vì tình yêu đau khổ đến dường nào vì chính bản thân bà đây cũng vậy, bà đến với ông Hoàng do hai bên gia đình sắp đặt, hoàn toàn không hạnh phúc.

'' Nhưng con... không thể nào...''

 Giọng nói cô đứt quãng chứa đầy nghẹn ngào, nước mắt không  tự nhủ rơi xuống, tại sao mọi việc lại thành ra thế này ?Cô nên lựa chọn thế nào? Đánh đổi hạnh phúc đời mình để thực hiện tâm nguyện của ông và đem lợi nhuận về cho Hoàng thị hay là từ bỏ? Cô không biết!

'' Linh nhi, con không nên phụ lòng ông con trước lúc mất, dù sao đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt, sau 1 hay 2 năm con có thể ly hôn !'' Ông Hoàng nãy giờ ngồi im bỗng lên tiếng.

'' Con biết rồi...con đồng ý, con xin phép về phòng trước''

Diệu Linh  nói nhỏ, nhanh chóng đứng lên đi về phòng của mình, khóa cửa lại, cơ thể cô từ từ trượt xuống, trong mắt cô tràn ngập sương mù.Tại sao? Tại sao chuyện này lại rơi trên người cô? Một dòng nước ấm chảy dài  trên hai gò má,  gục mặt xuống ,cô phải chấp nhận, Hoàng gia có ơn rất lớn đối với cô, cô không thể vì bản thân mình mà làm mọi người trong Hoàng gia mất mặt được.

________________________________________________-

Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận